Lão Ăn Mày


Người đăng: Reapered

Tây Môn tiên sinh nói: "Coi như xong, ngươi có hỏi cũng chẳng khác gì không
hỏi!"

Bạch Mi Thần Quân hỏi: "Sao lại thế?"

Tây Môn tiên sinh thở dài nói: "Hắn từng nói qua với chúng ta, hắn là một cô
nhi, không biết phụ mẫu là ai. Nhưng, hôm đo trên thạch bich, công chúa của Ma
Giáo hình như biết rõ về thân thế của hắn, có ước hẹn gặp hắn ở đại hội võ lâm
ở kinh thành!"

Bạch Mi Thần Quân cau mày: "Ma Giáo? Công chúa?"

Túy đạo nhân nói: "Đúng vậy, ta hoài nghi tiểu nha đầu của Ma Giáo đang thi
triển mỹ nhân kế, mượn sức của Phương tiểu tử, hắn cũng không nên đi nếu không
chắc không có về!"

Tiếu lão đầu cười mắng: "Đi, đi, miệng chó không mọc ra ngà voi, tiểu tử đó
đối diện với long nha đầu mà còn bảo trì được phong độ của quân tử huống chi
là tiểu nha đầu của Ma Giáo!"

Túy đạo nhân trừng mắt nói: "Không thể nói chắc thế được, Ma Giáo luôn là
người luôn muốn tăng cường thực lực, còn tiểu nha đầu của Ma Giáo lại xinh đẹp
tuyệt trần, bọn thiếu niên rất dễ bị những nữ tử có phong tình như thế hấp
dẫn. Tuy rằng long nha đầu cũng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng
khi nam nhân thấy thì không dám sinh ra ý nghĩ khinh nhờn, huống chi là thân
cận nàng, cũng chỉ có tên tiểu tử ngốc kia mới cực kỳ e dè khi đối diện với
nha đầu đó!"

Nói đến đây thì bên ngoài truyền đến tiếng cười nói của đám người Phương Kiếm
Minh.

Tiếu lão đầu nói: "Bọn chúng về rồi! Ta cũng phải hành động thôi!"

Túy đạo nhân trừng mắt: "Hành động gì?"

Tiếu lão đầu nói: "Hành động của ta chính là phải xuống bếp, nếu không thì lấy
cái gì mà ăn hả, ngốc!"

Bệnh thư sinh nói: "Lão Khương đâu, sao không tới? Ta có đến căn chòi nát của
hắn mà không thấy ai!"

Bạch Mi Thần Quân cười nói: "Hắn à, đến Thiên Trúc rồi!"

Tiếu lão đầu đã đi đến cửa, quay đầu lại hỏi: "Đến Thiên Trúc làm gì?"

Bạch Mi Thần Quân cười thần bí: "Đương nhiên là làm đại sự chút nữa nói sau!"

Đêm nay, 'Thập Lý Hương' xuất hầm, mọi người tề tụ trong đại sảnh, sở trường
của Tiếu lão đầu chính là làm các món ngon, kỹ nghệ bất phàm, lão nấu mười món
ăn có hương vị khác nhau. Màu sắc đa dạng, mặc dù thiếu một vài loại gia vị
nhưng khi ăn vào miệng thì không hề thua kém một danh trù nào, mọi người xem
như là có phúc lớn.

Có tổng cộng ba vò 'Thập Lý Hương' lớn, Dược Tiên lấy ra một vò, mọi người
chia nhau, mặc dù mỗi người chỉ được ba chén (đương nhiên là kỳ lân thử cũng
góp vui), nhưng sau khi uống thì dư vị còn mãi.

'Thập Lý Hương' cũng thật kỳ diệu, sau khi uống vào thì có cảm giác như khắp
cả người có một dòng nước mát chảy qua, một cảm giác thư thản không nói nên
lời, cả người thoải mái vô cùng, miệng lại thơm mát, trong phòng tràn ngập mùi
thơm của rượu.

Trong nhà náo nhiệt nhưng bên ngoài rất yên tĩnh.

Trăng treo trên cao, ánh trăng soi rọi khu rừng, vô cùng tĩnh mịch.

Không biết từ lúc nào có hai bóng người đứng trong rừng, từng cơn gió lạnh
thổi qua.

Bóng đêm phủ xuống, hàn quang từ mắt của hai người chiếu thẳng về phong linh
độ khẩu ở xa xa. Ngọn đèn vừa tắt thì có tiếng cười nói vang lên. Hai người
này toàn thân hắc y, khuôn mặt lạnh lùng, dường như có ai thiếu họ cả trăm vạn
lương vậy.

Một người chợt lên tiếng: "Thật là không biết sống chết! Đến lúc này rồi mà
còn vui vẻ như thế, nếu không phải thiên tôn phân phó, bổn công thật muốn xem
thử thực lực của cao thủ trên Thiên Bảng!" Thanh âm the thé chói tai, khiến
người nghe có cảm giác không thoải mái.

Người còn lại nghe xong thì chỉ cười nhạt, nói: "Tinh công, trong đó cao thủ
nhiều như thế, ngươi mà vào chỉ sợ rằng tám phần là không về được! Tốt nhất là
nên bớt nóng lại đi!"

Tinh công cười khằng khặc: "Sao, Nhật công, ngươi sợ à, ngày đó ngươi đánh một
trận với Đổ Thần Phiên Phiên, bây giờ sinh ra tâm ma rồi à?"

Nhật công cũng vẫn chỉ cười nhạt, không tức giận, nói: "Đổ Thần Phiên Phiên
cũng không đáng sợ, ta và hắn cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân, không ai hơn
được ai! Nhưng trong phòng có cả Thiên Đô lão nhi, ngươi tự nhận mình là đối
thủ của hắn sao?"

Không đợi Tinh công nói gì, Nhật công nói tiếp: "Tháng trước đích thân thiên
tôn tìm đến phủ của hắn, còn không chiếm được thượng phong, huống chi ngươi và
ta! Ngươi sẽ không cuồng vọng đến mức tự nhận là ngay cả thiên tôn cũng không
phải là đối thủ của ngươi đó chứ?"

Tinh công cười lộ ra hàm răng, rất trắng, xem ra hắn chăm sóc rất kỹ, nói:
"Cho dù gan ta có lớn hơn thì cũng không dám nghĩ như thế. Nhật công, ngươi và
ta mặc dù là trong tam công nhưng ta đến giờ vẫn chưa biết nhiều lắm, tại sao
bây giờ chúng ta vẫn chưa xuất cờ? Với thực lực của chúng ta hiện nay thì có
môn phái trong võ lâm nào là đối thủ?"

Vẫn là một nụ cười nhạt trên môi của Nhật công: "Lời này thì ngươi nên đi hỏi
thiên tôn, chỉ có thiên tôn mới biết rõ. Ta chỉ biết là chúng ta cần phải đợi,
còn đợi gì thì ta không rõ, có lẽ là một kế hoạch hoặc cũng có thể là một cơ
hội!"

Tinh công cười âm trầm: "Nói thế thì ngươi cũng không rõ, vậy thì xem ra chúng
ta chỉ có thể đợi!"

Nói xong hai người biến mất dưới ánh trăng, khu rừng khôi phục lại vẻ tĩnh
mịch.

'Bụp', một tiếng động nhỏ vang lên, một thân ảnh từ trong một bụi cây xuất
hiện. Dưới ánh trắng, tóc của người này hơi quăn, vóc người khôi ngô, xương
khớp so với người thường thì lớn hơn một chút, nhìn qua rất dũng mãnh, chỉ
nghe hắn lẩm bẩm: "Bọn người này có lai lịch gì? Nghe khẩu khí thì rất tự cao,
từ lúc nào võ lâm Trung Nguyên xuất hiện nhóm người này? Không được, ta phải
đi thông báo cho công chúa một tiếng, không thể để cho nhóm người này phá hủy
đại sự của chúng ta!"

Nói xong thì phá không bay đi như một phi ưng.

Một lát sau, vẫn trong khu rừng này, một nhân ảnh mờ ảo từ từ hóa thành thật
ảnh, thân hình cũng rõ ràng hẳn lên. Người này thân hình cao lớn, trong mắt
của hắn lưu lại dấu ấn của năm tháng, nhưng gương mặt lại không già, nếp nhăn
cũng không có bao nhiêu, hắn đứng đó như một pho tượng, hoàn toàn bất động,
trên người cũng không có binh khí.

Quái! Trước kia không phải bên hông của người này có một thanh đao to sao? Giờ
sao không thấy mang theo bên người!

Đi được vài bước, hắn vì về phía phong linh độ khẩu, lẩm bẩm: "Thiên Đô lão
nhi cũng ở bên trong? Đây là nơi nào? Sao bên trong lại có không ít cao thủ,
ta và hắn nhiều năm không gặp, có nên vào không nhỉ?"

Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời rồi tiếp: "Thôi, xem ra bọn họ đang vui vẻ, lúc
này cũng không cần gấp, sau khi gặp lữ huyết hỏi tung tích của minh nhi rồi
gặp cố nhân sau cũng được!"

Thanh âm còn chưa dứt thì đã biến mất không còn tung tích.

Ba người Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân, Long Nguyệt từ sáng sớm đã đến phân
đà Cái Bang ở Hàng Châu, Hoa Thiên Vân và Ngô Thế Minh đang đợi bọn họ.

Bởi vì hôm nay vương tân là 'thị vệ' của Hoa Thiên Vân cho nên hắn cũng đi
cùng. Trước khi rời khỏi phong linh độ khẩu thì Phương Kiếm Minh đã nói rõ với
Bạch Mi Thần Quân, bọn họ đến gia hưng để thăm bằng hữu, kỳ lân thử thì tạm
thời ở lại chỗ của Dược Tiên, để Dược Tiên tiếp tục nghiên cứu.

đệ tử của Cái Bang đã sớm chuẩn bị ngựa, sáu người phi thân lên ngựa, tuấn mã
phi nước đại, khói bụi bốc cao. Không bao lâu thì ra khỏi phủ Hàng Châu, đi
thẳng về phía đông.

Sáu con ngựa này mặc dù không phải là thiên lý mã gì nhưng cũng là những con
ngựa rất tốt, một ngày đi tám trăm dặm cũng được. Liên tục đi suốt thời gian
khoảng một chén trà nhỏ thì rời xa phủ Hàng Châu. Sau nhiều canh giờ thì thành
gia hưng đã trong tầm mắt.

Hoa Thiên Vân thấy ven đường có một quán trà, lập tức bảo mọi người dừng ngựa,
dùng một chén trà, lấy lại tinh thần.

Sáu người dắt ngựa, cột dây cương bên ngoài cây cột của quán trà, vào quán,
gọi tiểu nhị mang sáu phần trà.

Những trà quán ven đường như thế này thường đơn sơ, không thể so sánh với trà
quán trong thành được, cũng chỉ tương đương như một cái lều mà thôi, tiểu nhị
thì cũng chỉ có một người, ngay cả lão bản cũng rất bận rộn. Trong quán có sáu
người đang ngồi, chỗ ngồi thì sát ở bên ngoài.

Phương Kiếm Minh nhìn thoáng qua khách trong quán, thầm nghĩ: "Hai người này
sao cũng đến đây?"

Cách bọn họ một cái bàn, có sáu người ngồi. Trong đó có hai người mà hắn đã
gặp qua là 'Nhạn Bắc Song Tà' Yến thị huynh đệ, hai người ngồi chúng với bốn
người khác, có vẻ gây được sự chú ý nhất. Bốn người kia, mặt thì lạnh băng,
trường kiếm bên hông, toàn thân hắc y, còn Yến Quý, Yến Bảo, còn có một người
thì mất một mắt, tướng mạo hung ác, một người thì nhìn giống như một tên ăn
mày. Sáu người ngồi uống trà, ánh mắt của Yến Bảo, Yến Quý nhìn quanh, vừa
thấy Long Bích Vân thì ngẩn ngơ, ánh mắt lộ vẻ thèm thuồng.

Long Bích Vân thấy bộ dáng của bọn họ thì hừ một tiếng, chụp lấy chuôi kiếm
muốn xuất thủ!

Long Bích Vân cản tay Long Nguyệt lại, sau đó nhìn về phía Yến Bảo, Yến Quý,
ánh mắt lạnh băng, tựa hồ như không hề mang theo bất một chút gì của nhân
gian. Hai huynh đệ kia tuy vẫn còn ngơ ngẩn nhưng đã không còn dám có ánh mắt
khác thường nhìn về phía Long Bích Vân nữa.

Ngô Thế Minh uống một ngụm trà, đột nhiên cười nói: "Năm nay thật sự là có
nhiều chuyện kỳ lạ, không ngờ lại có người giả dạng ăn mày! Thật sự là trên
đời này chuyện gì cũng có cả!"

Yến Bảo không phải là một người mới xuất đạo giang hồ, nghe thế thì tức giận:
"Các hạ nói ai?"

Ngô Thế Minh cười nói: "Dĩ nhiên là nói người giống một tên ăn mày!"

Yến Bảo vỗ bàn, quát: "Ngươi nói cái gì? Dám trêu chọc đại gia của ngươi à!"

Ngô Thế Minh cười nói: "Ta không có trêu chọc gì ngươi, ta có nói rõ danh tính
của ngươi sao?"

Yến Bảo cười gằn: "'Minh nhân nhãn tiền bất thuyết ám thoại', tiểu tử, lời này
của ngươi rõ ràng là nhắm vào lão tử, ngươi còn dám nói không có?"

Ngô Thế Minh cười ha hả: "Ta còn tưởng rằng ngươi không thừa nhận!"

Yến Bảo, Yến Quý làm sao nhẫn nhịn, bật dậy, định tiên lên động thủ.

Một hắc y nhân ngồi đối diện với Yến Bảo vỗ tay lên bàn, lạnh lùng nói: "Uống
trà!"

Yến Bảo nói: "Đại... Đại ca, rõ ràng là người này muốn gây sự, ta... "

Hắc y nhân nói: "Uống trà!"

Yến Bảo và Yến Quý trừng mắt hung hăng nhìn Ngô Thế Minh xong rồi ngồi xuống.

Yến Bảo, Yến Quý hoành hành trong võ lâm không cố kỵ điều gì, hắc y nhân kia
có lai lịch gì mà khiến cho hai người phải nghe lời như thế?

Hoa Thiên Vân nói nhỏ: "Thế Minh bỏ đi, đừng chấp nhất bọn họ, chúng ta còn
phải vào thành!"

Ngô Thế Minh gật đầu: "Được rồi đại ca!"

Ánh mắt của Phương Kiếm Minh chuyển qua, kinh ngạc hô: "Y, tốc độ của người
này thật nhanh!"

Ở phía xa xa trên đường, có một thân ảnh nhanh như lưu tinh, tiến đến trà
quán. Mọi người nhìn lại thì thấy đó là một lão ăn mày, quần áo rách nát, chòm
râu hoa râm và đầu tóc rối loạn cả lên, khuôn mặt ốm, trông như đang khóc lóc
thảm thiết. Long Bích Vân thấy người này thì trầm tư một lúc, kinh ngạc trong
lòng, thầm nghĩ: "Vị tiền bối này sao cũng đến?"

Lão ăn mày dừng chân lại, vốn khuôn mặt của lão đã khó coi rồi, mà lão còn cố
nặn ra một nụ cười, trông tức cười vô cùng. Lão chớp mắt vài cái, nhìn thấy
sáu con ngựa dưới tàng cây, cầm một cây gậy đen thui, đi đến trước một con
ngựa, miệng cười to: "Ồ, đây là ngựa của vị quan nhân nào, thật đúng là thần
tuấn, lão ăn mày phải coi kỹ một chút mới được!"

Điếm tiểu nhị thấy lão muốn đến chỗ con ngựa thì vội từ trong quán chạy ra,
kêu lên: "Này, này, lão định làm gì? Coi chừng nó đá cho một phát!"

Lão ăn mày lắc đầu, nói: "Buồn cười, buồn cười, con tuấn mã này ngoan ngoãn
như thế làm sao đá lão ăn mày này chứ!" Vừa nói vừa vươn tay vuốt lưng ngựa.

Long Nguyệt đứng dậy quát: "Lão làm gì đó? Đó là ngựa của chúng ta, giữa ban
ngày mà lão định làm mã tặc à?"

Lão ăn mày nghe xong thì xoay mạnh người lại, rồi tiến lên, lão định bước vào
quán thì tiểu nhị đưa tay cản lại, nói: "Lão định làm gì?"

Lão ăn mày mở trừng mắt, nói: "Uống trà! Vào trà quán mà không uống trà thì
làm gì?"

Điếm tiểu nhị nói: "Lão... Lão không phải là ăn mày sao? Vậy làm sao có... "

Lão ăn mày chặn lời: "Đừng nhìn lão ăn mày này như thế, mặc dù trên người lão
ăn mày này không có tiền, nhưng có người mời ta uống trà, không tin thì ngươi
hỏi vị đại gia kia!"

Vão vươn tay phải, tiểu nhị nhìn theo hướng tay lão thì thấy là Hoa Thiên Vân,
nói: "Sao lão biết vị đại gia kia sẽ... "

Hoa Thiên Vân cười, nói: "Tứ hải giai huynh đệ, tiểu nhị, để lão vào, lão muốn
uống trà, ta mời!"

Tiểu nhị nhìn lại lão bản thì thấy lão bản gật đầu mới để lão ăn mày tiến vào.

Lão ăn mày cười hì hì đi vào, đặt mông ngồi xuống, không hề khách khí. Điếm
tiểu nhị rót cho lão một ly trà.

Hoa Thiên Vân và Vương Tân ngồi ở hướng đông, Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh
thì hướng tây, Long Bích Vân và Long Nguyệt ngồi ở hướng nam, còn lão thì ngồi
ở hướng bắc.

Long Bích Vân mỉm cười không nói, Ngô Thế Minh thì mở to mắt nhìn lão, Phương
Kiếm Minh cười hì hì, Hoa Thiên Vân và Vương Tân thì ngồi trầm tư, lão ăn mày
thấy trên bàn có một cây gậy thì hơi ngẩn ra, hét lớn: "Cây côn này là của ai,
sao chất lượng kém vậy?"

Ngô Thế Minh sửng sốt, tức giận nói: "Là của ta, thì sao? Chất lượng kém, vậy
lão có muốn nếm thử?"

Lão ăn mày nhìn hắn một cái, nói: "Ồ, thì ra là ngươi!"

Ngô Thế Minh trở nên nghiêm túc, nói: "Lão biết ta?"

Lão ăn mày cười nói: "Không nhận ra, nhưng giờ thì biết rồi, ngươi sử dụng
côn, lão ăn mày cũng dùng côn, cái này gọi là hữu duyên thiên lý lai tương
phùng, nào nào nào, chúng ta bắt tay, kết giao bằng hữu!" Vừa nói vừa vươn tay
phải ra.

Vừa rồi Ngô Thế Minh thấy cước trình của lão cực nhanh, hiển nhiên là võ công
không tầm thường, giờ nghe lão nói muốn bắt tay, sợ lão âm thầm giở trò, thầm
vận nội lực, đưa tay ra, không ngờ khi bắt lấy thì đối phương cũng không có
giở trò gì.

Lão ăn mày cười hì hì: "Ầy, đại huynh đệ, ngươi không nên như thế, các khớp
xương của lão ăn mày không chịu nổi bị ngươi siết như thế đâu!" Tay phải luồn
ra khỏi bàn tay của Ngô Thế Minh như cá trạch.

Ngô Thế Minh kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ: "Người này là thần thánh phương
nào? Thủ pháp thật nhanh!" Nên biết Ngô Thế Minh là một trong thập đại công
tử, võ công đã thuộc vào hàng siêu nhất lưu, mà lão ăn mày này vừa cười vừa
nói lại có thể dễ dàng rút tay về, chứng tỏ võ công của lão cao hơn Ngô Thế
Minh một bậc.

Hoa Thiên Vân cười lớn, nói: "Tiền bối, người cũng thật là, khách là ta mời,
vậy sao không bắt tay ta?"

Lão ăn mày cười nói: "Đúng à nha, hai chúng ta thân cận, thân cận!" Lại vươn
tay.

Hoa Thiên Vân đang định vươn tay ra thì Vương Tân hừ một tiếng, nói: "Ta cũng
lão thân cận!" Tay trái vươn ra bắt lấy cổ tay của lão ăn mày, cổ tay của lão
ăn mày trầm xuống, nói: "Ngươi à? Không được!"

Vương Tân trở cổ tay, quát: "Sao lão biết ta không được?"

Lão ăn mày thấy hắn xuất thủ nhanh lẹ cũng không có kinh ngạc, cười nói: "Vậy
ngươi hãy bắt ta!" Bàn tay phải bổ về phía ngón tay phải của Vương Tân như
chim gõ kiến.

Vương Tân lập tức xuất ra liên hoàn thất thức, muốn bắt lấy bàn tay của đối
phương. Hai người giao chiêu cách bàn, chỉ trong chớp mắt đã qua bảy chiêu,
người bên ngoài nhìn vào thì thấy hoa cả mắt, tựa hồ như trên bàn có hơn mười
cánh tay, không biết đâu là thật đâu là giả.

Từ sau khi lão ăn mày tiến vào cho đến lúc này thì Yến Bảo và Yến Quý cúi thấp
đầu, buồn bực uống trà. Còn bốn hắc y nhân thì vẫn nhìn chằm chằm vào chén trà
trên bàn, hoàn toàn không quan tâm gì đến chuyện bên ngoài.

Bàn kế bên của bọn họ, có một hoàng sam hán tử, vóc người vừa phải, nhìn qua
thì như đang ngủ rất ngon, bên cạnh hắn thì có bốn đại hán cường tráng, sau
khi bốn người này nhìn thấy lão ăn mày thì sắc mặt mất tự nhiên, uống từng
ngụm trà lớn, tựa như là uống nước vậy.

Vương Tân đã ra mười mấy chiêu, nhưng vẫn không bắt được tay của lão, trong
lòng cảm thấy tức, quát: "Đừng có trốn trốn tránh tránh, xem ta bắt ngươi!"

Lão ăn mày cười hì hì nói: "Ngươi cũng đừng có trốn!"

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, bỗng một tiếng 'bụp' vang lên, hai bàn tay
cùng vỗ vào nhau, không ai đẩy được ai, đúng là sức lực tương đương.

Phương Kiếm Minh cười lên hà hà, cầm lấy một chiếc đũa trên bàn, cắm xuống chỗ
hai bàn tay chạm nhau, nói: "Thú vị, thú vị, ta cũng chơi!"

Hai người chỉ cảm thấy có một luồng nội lực quái dị từ trong đũa truyền đến,
rùng mình, không biết là có chuyện gì xảy ra, cả hai bàn tay trở nên mềm nhũn,
thu về.

Hoa Thiên Vân thấy thế thì vỗ tay khen: "Kiếm minh, giỏi, rất giỏi, chiêu
'Kiến Phùng Sáp Châm' này đã đạt đến lô hỏa thuần thanh! Đại ca kính đệ một
chén trà!" Nâng chén trà lên, uống cạn như uống rượu.

Phương Kiếm Minh bỏ chiếc đũa ra, nâng chén trà uống một ngụm.

Hoa Thiên Vân đứng dậy, nói: "Đi thôi, chúng ta vào thành!" Quay đầu lại nhìn
lão ăn mày cười nói: "Tiền bối, thong thả, tiền tra ta đã thanh toán, sau này
gặp lại!"

Hoa Thiên Vân để lại một nén bạc, đứng dậy đi, mọi người cũng đứng dậy ra khỏi
quán, phi thân lên ngựa, ánh mắt của Vương Tân vẫn lạnh lùng nhìn lão ăn mày
một cái thật sâu.

Sáu người thúc ngựa, chuẩn bị rời đi, lão ăn mày nhìn về phía bốn đại hán,
lạnh lùng cười, sau đó nhìn về phía yến thị huynh đệ, rồi nâng chén trà lên
uống ừng ực, cười ha hả, nói: "Trà này uống vào quả là sảng khoái!"

Vọt người lên, bay ra khỏi quán, mũi chân điểm lên cột, nhanh như thiểm điện,
vượt đi hơn bảy trượng, rơi xuống ở phía mông ngựa, hai chân đững vững trên
lưng ngựa.

Con ngựa đó chính là của Ngô Thế Minh, Ngô Thế Minh nghe được tiếng gió vang
lên thì quay đầu lại quát: "Lão làm gì?"

Lão ăn mày cười hì hì, nói: "Hai chân của lão ăn mày đi đường xa mềm nhũn cả
ra, mượn tuấn mã của đại huynh đệ dùng một chút. Yên tâm, lão ăn mày sẽ không
ám toán từ phía sau, lão ăn mày luôn nói sao làm thế!"

Ngô Thế Minh bị làm cho người khóc không xong, chỉ còn cách thúc ngựa mà đi.

Chiêu đó của lão ăn mày, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, khi
lão đặt chân lên mông ngựa rồi thì bốn đại hán mới quát to: "Định chạy à!" Cầm
binh khí lên, phi thân phóng ra khỏi quán, nhưng khinh công của bọn họ không
bằng tuấn mãn, không bao lâu thì sáu con ngựa đã đi xa, chỉ còn lại sáu chấm
đen, lờ mờ sau một màn khói bụi.

Một đại hán mắng lớn: "@#$%^


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #211