Người đăng: Reapered
Thiên Đô Thánh Nhân dừng lại một chút rồi nói: "Hơn bảy mươi năm trước. Có hai
sư huynh đệ, sư ca có tấm lòng nhân hậu, võ công cao cường, sư đệ gian giá
giảo hoạt, có dã tâm xưng bá võ lâm. Sư phụ của hai người là thế ngoại cao
nhân, tự nghĩ ra một môn thần công là 'Huyết thủ thần công'. Mặc dù tên của
môn võ công này nghe thì đáng sợ, nhưng võ công thì không phân chính tà, người
dùng để làm việc chính đại thì là chính, dùng nó vào đường tà đạo thì là tà.
Trước lúc sư phụ ra đi thì đã từng báo cho nhị độ đề, bảo hắn không được làm
bậy, nếu không sẽ bị thiên phạt, đồng thời cũng bảo đại đồ đệ quản nhị độ đệ.
Sau khi sư phụ ra đi, hơn mười năm, nhị đồ đệ không hoàn toàn im lặng, không
gây ra việc gì cả. Có một ngày, vị sư đệ đến mời sư ca uống rượu, vị sư ca đó
thấy trong mười năm qua hắn không làm việc xấu cả, nghĩ rằng hắn đã bỏ đi ý
niệm điên cuồng kia rồi, nên uống rượu với hắn.
Không ngờ tên sư đệ đó, chờ được ngày này mà đã bỏ ra mười năm để tìm cách hạ
độc trong rượu, ám hại sư ca của mình, sau khi thấy sư ca trúng độc thì hắn
liền trốn đi, vị sư ca có nội công thâm hậu nên bức được chất độc ra. Sau đó
lo rằng tên sư đệ này của mình sẽ làm náo loạn giang hồ, nên lập tức đi tìm
kiếm, không ngờ tên sư đệ hoàn toàn mất tích, suốt mười năm, không hề có tung
tích, cũng không biết là đã đi đâu.
Lúc đó võ lâm xuất hiện một nhân vật lừng lẫy, người này tự xưng là 'Võ Lâm
Vạn Sự Thông', xuất quỷ nhập thần, rất ít người gặp qua, nhưng vị sư ca kia có
võ công cao cường, tìm kiếm suốt một tháng cũng tìm được 'Võ Lâm Vạn Sự
Thông', hỏi về nơi hạ lạc của sư đệ, 'Võ Lâm Vạn Sự Thông' không hổ là 'Võ Lâm
Vạn Sự Thông', chỉ cho vị sư ca phương pháp tìm kiếm, sau nửa tháng vị sư ca
đó cũng tìm được sư đệ của mình.
Nhưng, lúc này vị sư đệ đó không còn như năm xưa nữa, mà hắn đã biến thành một
lục phát lão nhân, có dã tâm xưng bá võ lâm, mười năm qua, hắn âm thầm thu
phục một nhóm võ lâm cao thủ, tự xưng là Huyết Thủ Môn, hắn chính là môn chủ,
trong số các võ lâm cao thủ đó cũng có người học được đến tầng thứ bảy của
'huyết thủ thần công', sau đó hắn sử dụng 'khai đỉnh đại pháp', môn thần công
này có thể khiến người sử dụng tổn thất công lực, tiến hành tẩy tủy cho bảy
người thân tín, giúp cho những người đó võ công tăng tiến trở thành tuyệt thế
cao thủ.
Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là, sau khi hắn thi triển Khai đỉnh
đại pháp thì không những không bị tổn thương gì cả mà ngược lại, nội công còn
gia tăng, đây chính là điều mà vị sư ca không hiểu được.
Sau khi vị sư ca âm thầm dọ thám, biết được tất cả thì tự nghĩ rằng mình không
phải là đối thủ của nhiều cao thủ như thế, lại cũng sợ đả thảo kinh xà nên
lặng lẽ lui về.
Nhóm cao thủ của vị sư đệ huấn luyện, chỉ khoảng nửa năm nữa là có thể đạt đến
tầng thứ tám của 'huyết thủ thần công', cho nên còn có nửa năm thời gian để
đối phó với bọn họ, một khi bọn họ tu luyện đến tầng thứ tám thì cả võ lâm sẽ
gặp nạn, 'huyết thủ thần công' của vị sư cả cũng chỉ mới đến tầng thứ chín mà
thôi.
Trong lòng vị sư ca nóng như lửa đốt, suy nghĩ suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc
nghĩ ra được một biện pháp, hắn muốn triệu tập võ lâm cao thủ trong thiên hạ,
những võ lâm cao thủ này nhất định phải có thực lực mạnh và có một phương diện
hơn người, hắn tìm suốt năm tháng, tìm được ba mươi người, phân thành ba đợt,
tất cả đều dùng vải đen bao đầu, che mặt, vào tháng thứ sáu baao vậy đại tuyết
sơn, với ba mươi mốt người này, mỗi người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, một con
chim muốn bay thoát khỏi đại tuyết sơn cũng khó.
Ba nhóm người chia nhanh hành sự, do một người dẫn đường, lặng lẽ vây nhóm
người của vị sư đệ, khi vị sư đệ phát hiện ra thì cũng khó có thể thoát thân,
một cuộc hỗn chiến kinh thiên động địa diễn ra trên đại tuyết sơn, trện chiến
này liên tục suốt hai ngày một đêm, cả đại tuyết sơn chấn động, liên tiếp xảy
ra băng lở.
Ba mươi võ lâm cao thủ, cộng thêm vị sư ca là ba mươi mốt người, có chín người
chết, còn lại hai mươi mốt người, nhưng hầu như đều bị trọng thương, còn về
người của vị sư đệ thì chẳng còn ai, chỉ còn lại một mình hắn, vị sư ca đã phế
đi võ công của hắn, vốn định giết hắn để tuyệt hậu hoạn, nhưng vị sư ca tâm
địa thiện lương, lại vì tình đồng môn nên không nhẫn tâm ra tay, chỉ chặt đứt
hay chân, đưa hắn nhốt vào mật thất, lập lời thề, chỉ cần hắn còn sống ngày
nào thì sư đệ của hắn tuyệt đối không thể gây loạn võ lâm, khi hắn trăm tuổi,
trước khi chết thì sẽ giết chết vị sư đệ của mình trước, vì thế, một đại họa
còn chưa phát sinh đã bị tiêu diệt, ngoại trừ những người trong cuộc, không ai
biết đến Huyết Thủ Môn, càng không phát hiện ra được một cuộc chiến kinh thiên
động địa quỷ khiếp thần sâu đã từng phát sinh ở đại tuyết sơn!"
Nghe thế, Túy đạo nhân hỏi: "Vậy vị sư ca đó chính là Cô Diệp tiên sinh... "
Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu nói: "Không sai, chính là Cô Diệp tiên sinh, năm
đó người thứ hai mà Cô Diệp tiên sinh tìm đến chính là ta!"
Bệnh thư sinh hỏi: "Vậy người thứ nhất là ai? Không lẽ là Độc Cô Động Thiên?"
Thiên Đô Thánh Nhân lắc đầu, nói: "Không, không phải hắn, người thứ nhất chính
là 'Võ Lâm Vạn Sự Thông', kế hoạch này là do 'Võ Lâm Vạn Sự Thông' bày ra, năm
đó ba nhóm người tiến vào đại tuyết sơn, một nhóm do Cô Diệp tiên sinh dẫn
đường, một nhóm do ta, nhóm còn lại do 'Võ Lâm Vạn Sự Thông' dẫn đường. Theo
lý mà nói, lúc đó danh khí của Độc Cô Động Thiên còn lớn hơn ta, nhóm người
của chúng ta vốn phải do hắn dẫn đầu, nhưng ta lớn tuổi nhất, cho nên Cô Diệp
tiên sinh mới giao trách nhiệm cho ta!"
Bệnh thư sinh nói: "Nói thế, nhóm ta gia nhập là do 'Võ Lâm Vạn Sự Thông' dẫn
đầu! Khó trách lão gia hỏa đó lại che mặt, giọng nói thì khó nghe, không phân
biệt được là nam hay nữ!"
Túy đạo nhân cười nói: "Lúc đó ta và ngươi ở cùng một nơi, Cô Diệp tiên sinh
đồng thời tìm đến chúng ta, cho nên trong trận chiến đó ta biết là có ngươi,
còn những người khác thì ta không dám khẳng định!"
Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu, nói: "Ta có thể tiết lộ một ít, hai người các
ngươi là trong nhóm của 'Võ Lâm Vạn Sự Thông', Thắng Y, ta, còn có lão Khương,
Oánh Oánh, bốn người chúng ta một nhóm, bởi vì sự tình trọng đại, Cô Diệp tiên
sinh không muốn bất kỳ ai nhắc đến, nên nói rõ với chúng ta, trong vòng trăm
năm, tốt nhất không nên nói cho người ngoài biết!"
Túy đạo nhân nhìn sang Tây Môn tiên sinh và Tiếu lão đầu nói: "Đây cũng chính
là lý do ta và lão bệnh không nói cho hai người biết!"
Tây Môn tiên sinh, Tiếu lão đầu nghe xong thì cảm thấy tiếc vô cùng, là một võ
lâm cao thủ, nhưng trận chiến đó, không được tham gia thì quả thật là có chút
tiếc nuối.
Tiếu lão đầu nói: "Thì ra còn có việc như thế! Lão Thiên, ta biết, nếu so về
võ công thì ta và tây môn đều kém các ngươi, nhưng cũng không nhiều, sao Cô
Diệp tiên sinh... "
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Tiếu lão đệ, người bên ngoài không biết, nhưng
Cô Diệp tiên sinh lại biết lúc đó ngươi có một ước hẹn quan trọng, liên quan
đến sự tình của sư môn, cho nên Cô Diệp tiên sinh mới không tìm đến ngươi!"
Tiếu lão đầu ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười cười: "Cô Diệp tiên sinh quả là thần
nhân, hắn nói đến chính là ước hẹn luận võ của ta và 'Phược Ưng Lão Nhân'?"
Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu. Tiếu lão đầu chỉ thầm nghĩ đáng tiếc.
Tây Môn tiên sinh hỏi: "Ta thì sao? Hình như lúc đó ta không có đại sự gì cả?"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Đúng là ngươi không có đại sự gì, nhưng... "
Tây môn tiên ính nói: "Nhưng sao?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Đúng rồi, Thiên Trúc tăng trên Thiên Bảng chắc là
ngươi cũng biết?"
Tây Môn tiên sinh ngạc nhiên nói: "Hử, sao lại là Thiên Trúc tăng, một tháng
trước Phi Long Tử cũng từng nhắc đến hắn với ta, sao lần này ngươi cũng nhắc
đến?"
Thiên Đô Thánh Nhân trầm tư một chút rồi nói: "Trận đại chiến trên đại tuyết
sơn năm đó, cũng đúng ngay lúc Thiên Trúc tăng đến Trung Nguyên, trận chiến đó
hắn cũng tham gia!"
Túy đạo nhân mở trừng hai mắt, nói: "Cô Diệp tiên sinh cũng thật là kỳ quái,
mặc dù Thiên Trúc tăng này đến Trung Nguyên du ngoạn, nhưng hắn không phải là
người Trung Nguyên, sao Cô Diệp tiên sinh tìm đến hắn? Mà hắn lại còn đồng ý
nữa, chẳng lẽ không sợ chết nơi đất khách quê người?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Không, không phải Cô Diệp tiên sinh tìm tới hắn, mà
là hắn đến tìm Cô Diệp tiên sinh, muốn tham gia lần hành động này!"
Tây Môn tiên sinh cau mày nói: "Cho dù hắn có muốn tham gia, thì chuyện đó có
liên quan gì đến ta?"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Việc này ta cũng không rõ lắm, ta chỉ nghe Cô
Diệp tiên sinh nói, khi Thiên Trúc tăng tìm đến, yêu cầu tham gia, cũng chỉ
nói cái gì mà 'Hồng hoa lục diệp bổn vi nhất gia', nói rõ danh tính, và nói
rằng sau khi hắn tham gia thì sẽ không cần phiền đến một người tên là Tây Môn
Mục Nghiệp, sau đó khi ta quen biết ngươi thì mới biết nguyên danh của ngươi
là Tây Môn Mục Nghiệp, và biết được người được nói đến chính là ngươi!"
Tây Môn tiên sinh nghe được thì không biết phải nên khóc hay cười: "Thiên Trúc
tăng này cũng thật là, ta và hắn chẳng thân chẳng quen, sao lại muốn loại ta
ra khỏi danh sách!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Khoảng chừng nửa năm nữa, Thiên Trúc tăng sẽ đến
Trung Nguyên, tìm một cơ hội, ngươi có thể đi hỏi hắn, ta hoài nghi hắn và
người có quan hệ sâu xa!"
Tây Môn tiên sinh gật đầu, trầm tư, rồi chợt nhớ đến một việc, âm thầm kinh
ngạc: "Chẳng lẽ là hắn!"
Tiếu lão đầu hỏi: "Lão Thiên, theo như lời của ngươi thì trong trận chiến đó
có không ít cao thủ trên Thiên, Địa nhị bảng tham gia, vậy có bao nhiêu
người?"
Thiên Đô Thánh Nhân cười ha hả, nói: "Không phải không ít, mà là toàn bộ!"
Bạch Mi Thần Quân nghe thế thì liền lên tiếng: "Sao huynh lại biết? Nhưng cho
đến giờ huynh vẫn chưa từng nói cho ta nghe."
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Mấy năm nay ta mới hiểu thông thôi. Mặc dù Cô Diệp
tiên sinh không nói cho ta biết danh sách toàn bộ những người tham gia trận
chiến năm đó, nhưng sau nhiều năm thì ta phát hiện ra vấn đề này cũng rất đơn
giản!" Dừng một chút rồi nói tiếp: "Những cao thủ tham gia trận chiến năm đó,
nếu tính cả ta thì ta đã biết được chín người, Cô Diệp tiên sinh, Võ Lâm Vạn
Sự Thông, Thắng Y, lão Khương, Độc Cô Động Thiên, Thiên Trúc tăng, tiễn ngạo
thiên hạ Tào Khánh Thương, Oánh Oánh, còn về những người khác thì sau này ta
mới đoán được! Mặt khác, còn những cao thủ đã chết thì ta nghĩ muốn nát óc
cũng không ra!"
Túy đạo nhân nói: "Không sai, trong nhóm của chúng ta, tổng cộng có mười
người, ta và lão bệnh quỷ thì đã xác định, bây giờ ta đã có thể xác định thêm
một người nữa là Võ Lâm Vạn Sự Thông, hắc hắc, giờ nghĩ lại, thì xem ra đổ
thần phiên phiên Thượng Quan Vô Thác cũng trong số này, mặc dù hắn che mặt,
nhưng khi ra tay thì tuyệt kỹ của hắn là khối mạt chược. Trận hỗn chiến ngày
đó vô cùng kịch liệt, ta không dám phân tâm xem xét người bên cạnh. Sau đó ta
phát hiện ra trên mặt đã có một khối mạt chược, lúc đó ta chỉ cảm thấy lạ,
trên đại tuyết sơn thì làm sao có mạt chược, không ngờ là lão nhi đó cũng tham
gia! Còn về sáu người khác thì ta không biết, trước đó lại không có nói
chuyện, lúc gặp nhau thì toàn là bịt mặt, làm sao biết được!"
Bệnh thư sinh mỉm cười, nói: "Nói thế, ta cũng biết thân phận của hai người!"
Túy đạo nhân nói: "Là ai?"
Bệnh thư sinh nói: "Ta nhớ kỹ, có ba trung niên nhân có sắc mặt tái nhợt đấu
với ta, sau khi ta giết xong ba tên đó, nội lực tiêu hao hoàn toàn, người ngã
xuống đất, nhìn quanh thì thấy có ba cặp đang đấu nhau, một người sử dụng công
phu rất kỳ quái, song thủ của hắn có thể coi như là binh khí, lúc thì là kiếm,
lúc thì là đao, có khi lại là phán quan bút, hoặc thương, rồi côn... "
Nghe thế tất cả mọi người đều cười, Túy đạo nhân kêu lên: "Hắn không phải là
'Độc Long Tôn Giả' sao? Võ công của hắn vốn là thế, vô cùng hỗn tạp, nghe nói
hắn tinh thông rất nhiều loại binh khí, khi động thủ thì khiến đối phương khó
lòng phòng bị!"
Bệnh thư sinh nói: "Còn có một người, võ công rất đặc sắc và cũng không đồng
nhất, ta nhìn vài lần, thì thấy người đó liên tiếp sử dụng tám loại võ công
khác nhau, Kim Cương Chỉ, Long Trảo Thủ, Niêm Hoa Chỉ, La Hán Quyền, còn bốn
môn còn lại thì ta chưa từng thấy, nhưng ta phỏng đoán là nó cũng ứng với võ
công của Thiếu Lâm. Người này lại có thân pháp kinh người, mềm mại như bông,
nhẹ nhàng như gió, còn hơn cả ta, trong khi đấu, đột nhiên hắn lắc đầu, hai
tay hợp lại thành chữ thập, cả người phiêu phiêu, ta thấy hoa cả mắt, cả bầu
trời đều là chưởng thủ, ba người đối chiến với hắn đều 'oa' một tiếng, ngã
xuống, hồn về địa phủ, còn hắn thì chỉ kêu lên một tiếng đau đớn mà thôi, sau
đó khoanh chân ngồi xuống điều tức, lúc này ta mới biết là hắn có lòng từ bi,
khi đấu với ba người, là để kiểm chứng võ học mà thôi, nếu không thì ta làm
sao có thể nhận ra chiêu thức của hắn!"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Vị này chính là chưởng môn tiền nhiệm của Thiếu
Lâm Tự Vô Không đại sư, ta từng nghe Cô Diệp tiên sinh nói đến Vô Không đại
sư, theo như Võ Lâm Vạn Sự Thông thì người này chính là kỳ tài võ học kỳ tài
của Thiếu Lâm Tự, võ công cao thâm khó lường, hôm nay nghe ngươi nói ta mới
tin tưởng. Chỉ là chúng ta vô duyên tương kiến, thật là đáng tiếc!"
Túy đạo nhân nói: "Còn cặp đấu còn lại? Sao ngươi không nói!"
Bệnh thư sinh nói: "Còn cần phải nói sao, ta không nói ngươi cũng biết!"
Túy đạo nhân trong lúc nhất thời không rõ ràng, nên nói: "Làm sao ta biết
được, lúc ta dừng tay, mười người chúng ta, người chết, người bị thương, ta
thấy... Ây da, ngươi không phải đang nói ta sao?"
Bệnh thư sinh nói: "Biết là tốt rồi!"
Túy đạo nhân bực tức nói: "Thì ra võ công của ta là thấp nhất trong mười
người!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Không, không phải, chúng ta không thể phân định cao
thấp dựa vào việc người nào thắng trước được, trong nhóm của ta, sau khi ta
giải quyết xong bảy cao thủ thì cũng cảm thấy kiệt sức, ngay cả một tiểu hài
ba tuổi muốn lấy mạng ta cũng được, ta đưa mắt nhìn, dưới ánh hoàng hôn, Độc
Cô Động Thiên vẫn còn huyết chiến với bảy người, võ công của ta tuyệt không
cao hơn hắn, điều này chỉ có thể dựa vào đặc điểm võ công của từng người, có
người nhất kích tất thắng có người phải đấu một thời gian dài!"
Bạch Mi Thần Quân vẫn ngồi một bên nghe, lúc này mới cười nói: "Ta nghĩ một
chút thì cuối cùng cũng nhớ đến một đầu mối. Ta, Oánh Oánh, lão thiên, Độc Cô
Động Thiên, lão Khương, Thiên Trúc tăng, Tào Khánh Thương là một nhóm, còn ba
người kia, mặc dù không biết là ai nhưng ta nghĩ rằng nhất định cũng là người
trong Thiên Bảng và Địa Bảng, còn trong nhóm của Võ Lâm Vạn Sự Thông, có Túy
lão ca, Bệnh đại ca, Vô Không đại sư, Đổ Thần Phiên Phiên Thượng Quan Vô Thác,
Độc Long Tôn Giả, bốn người còn lại thì tạm thời chưa biết được, còn ở nhóm
của Cô Diệp tiên sinh thì ta cũng đoán được một ít!"
Tiếu lão đầu hỏi: "Ngươi chưa từng thấy được người nào thì làm sao phỏng
đoán?"
Bạch Mi Thần Quân nói: "Theo như ta suy đoán, trong nhóm của Cô Diệp tiên
sinh, ít nhất cũng có Đao Thần đại ca, chắc mọi người cũng biết đến thanh đại
khảm đao của Đao đại ca, cho dù không cần thấy mặt cũng nhận ra được, nếu
chúng ta không phát hiện ra thì nhất định Đao đại ca ở trong nhóm của Cô Diệp
tiên sinh, người thứ hai chính là Phi Long Tử, hỏa diễm thủ đao của Phi Long
Tử cũng có đặc thù riêng, hắn cũng có thể ở trong nhóm của Cô Diệp tiên sinh,
về phần còn lại Chung Tử Đan, Chu Tiếu Bạch, Cừu Thiên Nhẫn, Văn đại ca,
Trường Bạch Hùng Sư Vệ Thiên Quốc, Như Vân Thần Long Phương Bạch Vũ, chắc hẳn
là họ phân tán trong ba nhóm! Ta và lão Thiên cũng nhận thức Văn đại ca, nhưng
hắn không có ở trong nhóm của chúng ta, còn những người khác thì ta không rõ
lắm, dù sao lúc đó ta cũng còn trẻ, có vài nhân vật không nhận ra!"
Thiên Đô Thánh Nhân buồn bả nói: "Năm đó đi ba mươi mốt người, chết chín
người, ngoại trừ Cô Diệp tiên sinh và Võ Lâm Vạn Sự Thông, vừa vặn còn lại hai
mươi người. Điều này cũng nói rõ ra, Thiên Bảng và Địa Bảng vì sao xuất hiện!"
Túy đạo nhân chợt hiểu ra kêu lên: "Thì ra là như thế, thảo nào, ba năm sau
trận chiến trên đại tuyết sơn, thì danh sách Thiên Bảng và Địa Bảng xuất hiện,
thì ra là Võ Lâm Vạn Sự Thông giở trò, hèn gì năm đó hắn lại không muốn gặp
ai!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Thật ra, việc này cũng coi như là một loại bồi
thường với chúng ta, chỉ đáng tiếc là chín cao thủ đã khuất kia, chỉ có thể
yên lặng ở lại nơi đó!"
Tiếu lão đầu cười nói: "Với võ công hiện nay của các ngươi thì đương nhiên là
cũng được xếp trên Thiên Địa nhị bảng mà thôi, nhưng cũng có vài cao thủ, võ
công của họ cũng thế, ví dụ như 'Huyễn Âm Sư Thái' của phái Nga Mi, 'Thiên
Diệp Chân Nhân' của phái Võ Đang. Hai người kia so với chúng ta thì tuổi tác
không cách biệt nhiều, võ công lại cao cường, sao lại không được tìm đến?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Lúc đầu ta cũng đề nghị Cô Diệp tiên sinh đi tìm hai
người kia, nhưng Cô Diệp tiên sinh nói, hai người kia lại đang bế quan tu
luyện, ít nhất một năm mới xuất quan, cho nên mới không có đi tìm. Lúc đó tình
huống khẩn cấp, chỉ có nửa năm thời gian đề tìm người, ý của diệp tiên sinh
khi muốn tìm người thì không chỉ có võ công cao cường mà tuổi cũng chỉ từ ba
mươi lăm đến bảy mươi, bởi vì người đã lớn tuổi, mặc dù có nội công thâm hậu
nhưng lại không thể chiến đấu trong thời gian dài, những người còn trẻ, lại là
một nhân vật kiệt xuất trong võ lâm, võ lâm còn cần đến bọn họ, mặc dù lúc đó
cũng có nhiều người có võ công cao cường, nhưng hầu như đều vui thú an nhàn,
không màn chuyện võ lâm nữa, nên mới không tìm đến họ, thật ra trong nửa năm
mà tìm được nhiều cao thủ như thế thì đã tổn hao rất nhiều tâm sức của Cô Diệp
tiên sinh!"
Bệnh thư sinh gật đầu, nói: "Không sai, ta còn nhớ khi Cô Diệp tiên sinh tìm
ta thì đã từng nói là đã phải cưỡi chết ba con tuấn mã, ba ngày không chớp
mắt! Vì chuyện này mà Cô Diệp tiên sinh bỏ rất nhiều tâm tư!"
Tây Môn tiên sinh nói: "Việc này nếu đã xử lý, thì vì sao cách nhiều năm rồi
đột nhiên lại xuất hiện một Huyết Thủ Môn?"
Thiên Đô Thánh Nhân cau mày nói: "Đây cũng là việc ta cảm thấy khó hiểu. Môn
chủ của Huyết Thủ Môn bị chặt đứt hai chân, nhốt trong mật thất do Cô Diệp
tiên sinh trông coi, nên hắn muốn chạy trốn thì còn khó hơn lên trời. Sau khi
phát hiện ra người của Huyết Thủ Môn thì ta liền dựa theo hướng dẫn trước kia
của Cô Diệp tiên sinh mà tìm đến nhưng không biết là Cô Diệp tiên sinh đã đi
đâu, cũng không thấy môn chủ của Huyết Thủ Môn, ta ở lại nơi đó đợi một ngày,
nhưng không thấy Cô Diệp tiên sinh nên đành phải quay về tìm thắng y thương
lượng việc này. Ngươi nói xem có lạ không?"
Tây Môn tiên sinh nói: "Chẳng lẽ có người đến cứu môn chủ của Huyết Thủ Môn,
Cô Diệp tiên sinh đuổi theo cho nên mới không có ở đó!"
Thiên Đô Thánh Nhân lắc đầu, nói: "Võ công của Cô Diệp tiên sinh cao hơn ta,
hơn nhiều năm trước đã tiến nhập vào cảnh giới vô thượng, nếu có người muốn
cứu môn chủ của Huyết Thủ Môn thì trừ khi võ công của người này phải đạt đến
cảnh giới như của Trương Hướng Phong, Trương đại hiệp vậy, nếu không thì khó
mà làm được!"
Tiếu lão đầu nói: "Trương đại hiệp? Có phải là Trương đại hiệp của phái Võ
Đang?"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Đúng vậy, bình sinh người ta bội phục nhất chính là
người này!"
Tiếu lão đầu nói: "Sự tích của Trương đại hiệp thì lúc còn trẻ ta cũng có nghe
nói qua, nếu vẫn còn tại thế thì tính ra cũng một trăm năm mươi tuổi rồi!"
Thiên Đô Thánh Nhân ừ một tiếng, Bệnh thư sinh nghe nhắc đến trương hướng
phong thì không biết có chuyện gì mà ánh mắt trở nên buồn bả, trên mặt hiện
lên vẻ thương cảm.
Thiên Đô Thánh Nhân thấy thế nói: "Chuyện năm xưa chúng ta không nên nói nữa,
giờ nên tính đến chuyện của Huyết Thủ Môn!"
Túy đạo nhân nói: "Cái này còn có gì mà phải nghĩ, chúng ta cũng không cần
phải nghĩ tại sao Huyết Thủ Môn lại có thể khôi phục lại từ đống tro tàn, mấy
chốt của vấn đề này chính là làm sao để đối phó với chúng, chỉ cần chúng vừa
giương cờ là chúng ta lập tức trở lại giang hồ, tiến cử ngươi làm minh chủ võ
lâm, sau đó ngươi hiệu triệu võ lâm, cho dù Huyết Thủ Môn có lợi hại cũng
không dám giết chóc lung tung!"
Tây Môn tiên sinh nói: "Đây cũng không phải là biện pháp tốt nhất, địch bất
động, ta bất động, địch mà động thì ta cũng động!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Việc này ta cũng có nghĩ đến, nhưng ta sợ là bọn
chúng tạm thời không giương cờ hiệu, mà âm thầm triển khai hành động trả thù.
Các ngươi tới vừa đúng lúc, đỡ tốn công ta phải đi tìm, chỉ cần mọi người đồng
tâm hiệp lực là có thể tra rõ chi tiết của bọn chúng!"
Tiếu lão đầu nói: "Được rồi, việc này đợi đêm nay chúng ta tính tiếp, có gấp
gáp cũng vô dụng, chỉ cần được uống thập lý hương, bảo ta làm cái gì cũng
được!"
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Đúng vậy, khó có dịp các ngươi đến một lần,
chuyện này chúng ta hãy bàn sau, nhưng ta cũng phải đề tỉnh. Chúng ta nói về
chuyện khác, bọn tiểu tử kia cũng sắp về rồi!"
Bạch Mi Thần Quân về ghế ngồi xuống, cười nói: "Nói đến Thiên Địa nhị bảng,
không biết các người đã từng gặp qua Trường Bạch Hùng Sư Vệ Thiên Quốc và Như
Vân Thần Long Phương Bạch Vũ chưa?"
Túy đạo nhân hét lớn: "Vệ Thiên Quốc à, ta đã từng thấy hắn. Đó là sau khi
Thiên Địa nhị bảng xuất hiện. Ta đến trường bạch sơn du ngoạn, tiểu tử này đầu
như sư tử, vóc người rất vạm vỡ, hắn là một võ lâm cao thủ mà lại ngồi uống
trà với một số lão tiên sinh, ta thấy tướng mạo của hắn kỳ dị, liền nhận ra
hắn là ai, hắn thấy hồ lô lớn trên lưng ta thì cũng đoán ra được ta là ai, hai
chúng ta không có nói ra thân phận của đối phương, nói chuyện một buổi sáng,
sau đó ta rời đi, ta cũng chỉ gặp qua hắn lần đó mà thôi chứ cũng không có
giao tình gì!"
Bạch Mi Thần Quân cười nói: "Như vậy Phương Bạch Vũ thì sao?"
Nói đến người này, thì tất cả mọi người cũng chỉ nghe nói qua mà thôi, chứ
chưa từng gặp mặt, Bạch Mi Thần Quân nói: "Người này hình như xuất đạo rất
trễ, mấy năm nay lại gần như biệt tích, ta chỉ biết một chuyện là hắn từng một
mình tiêu diệt Thanh Phong Đường, giết chết bang chủ của Bách Tà Bang, người
này họ Phương, cùng họ với Oánh Oánh, lúc trước ta còn tưởng hai người có quan
hệ gì, hỏi qua Oánh Oánh thì nàng nói là không có và cũng không nhận ra người
này!"
Thiên Đô Thánh Nhân thánh nhân cười nói: "Trong thiên hạ có không ít người họ
phương, hơn nữa võ công lại không có tương quan gì với Oánh Oánh, vậy theo như
phỏng đoán của ngươi thì hiền chất cũng có quan hệ với Oánh Oánh à!"
Bạch Mi Thần Quân nói: "Y, đúng rồi! Sao ta lại quên hắn. Hiền chất cũng họ
phương, chờ hắn trở về, ta hỏi hắn một chút về phụ mẫu, nói không chừng là có
quan hệ!"
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249