Người đăng: Reapered
Sáu mươi năm trước trong chốn võ lâm, có một kẻ không hề biết chút võ công gì,
nhưng lại là một thư sinh thông thái bậc nhất, danh xưng Võ Lâm Vạn Sự Thông.
Một năm nọ, y đột nhiên tuyên cáo ra một bảng danh tự nhằm vào người trong
giang hồ, do chính tay y viết ra, là bảng ghi danh những vị cao thủ võ lâm.
Trên bảng ghi tên hai mươi vị cao thủ, Thiên Bảng mười vị, Địa Bảng mười vị.
Thiên Bảng ghi tên mười cao thủ kiệt xuất nhất võ lâm thời bấy giờ, niên kỷ
của họ không đồng đều nhau từ năm mươi tới bảy mươi tuổi, đại đa số đều là
khách độc hành chốn võ lâm, hành tung quỷ dị, rất ít người được mắt thấy họ
hiển lộ công phu. Đương thời Giáo chủ Ma Giáo Độc Cô Động Thiên, được bài danh
đệ nhất trên Thiên Bảng. Tuy vậy thực chất những cái tên trên Thiên Bảng,
không phải sắp xếp theo võ công cao thấp, vì bọn họ lúc ấy đều đã đạt tới mức
siêu phàm nhập thánh, chỉ là do sức ảnh hưởng có sự bất đồng, cho nên mới có
việc tên xếp trước sau.
Người trên Địa Bảng khi đó tuổi tác vào khoảng bốn mươi, tới nay mà có người
còn sống, ít nhất cũng đã hơn chín mươi tuổi rồi. Nhân vật trên Địa Bảng, võ
công không hề thua kém Thiên Bảng là bao, thậm chí có vài kẻ còn lợi hại hơn
cả nhân vật Thiên Bảng. Chỉ vì bọn họ tuổi tác trong cùng một giai đoạn lại
khác nhau nên mới có việc Thiên Bảng, Địa Bảng phân đôi.
Như hiện nay, Giáo chủ Ma Giáo, Thiên hạ Đệ nhất cao thủ Độc Cô Cửu Thiên, mới
chỉ là cao thủ quật khởi trong ba mươi năm trở lại đây, tuổi tác so với Thiếu
Lâm Chưởng môn, Võ Đang Chưởng giáo hay Đường Môn đại lão,... các vị chí tôn
một phái, không quá chênh lệch, lớn hơn nhiều lắm là ba bốn tuổi thôi.
Võ Lâm Vạn Sự Thông sau khi lập nên bảng danh tự đó, không biết tung tích ra
sao, đai khái là sợ những cao thủ võ lâm không có mặt trên bảng tìm ông ta lý
luận, thậm chí là bắt phải thay đổi lại bảng, nói không chừng còn xuất thủ
nữa. Do đó mà Võ Lâm Vạn Sự Thông mới mai danh ẩn tích, không tiếp tục xuất
hiện trên giang hồ.
Người trên Thiên Bảng, Địa Bảng tới nay có bao nhiêu người còn sống, không ai
biết cả, trong khi các võ lâm cao thủ mới tiếp tục quật khởi. Tục ngữ nói
rằng: “Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, nhất đại tân nhân hoán cựu nhân”. Bọn
họ vốn rất ít để lại tung tích trên giang hồ, tự nhiên dần dần chìm vào quên
lãng. Ngoại trừ một số người cao tuổi ra, lớp tiểu bối căn bản chưa từng được
nghe đến sự tích của họ.
Giống như thế hệ Thanh Thành, trừ một số người thích nghe về các sự tích võ
lâm, họ luôn thấy lạ lẫm với Thiên Bảng, Địa Bảng, càng không nói đến thế hệ
của những thiếu niên.
Lời của người đó truyền đến mọi người rồi, bạch mi lão nhân khẽ mỉm cười, nói:
“Kẻ sơn dã này vốn vô danh, làm sao có thể đề cập đến tiểu danh trước mặt
Thiên Bảng cao thủ. Các hạ hãy gọi ta là Vô Danh đi.”
Người đó cười ha hả, tiếng nói từ xa truyền lại, vậy mà như thể ở ngay bên
tai: “Vô Danh… Ha, ta nhớ rằng cao tăng Thiếu Lâm Tự có một đời lấy chữ Vô làm
pháp hiệu. Ta đã thử qua nội công của ngươi có tâm pháp Thiếu Lâm Tự, ngươi và
bọn họ có quan hệ gì?”
Bạch mi lão nhân trong lòng chấn động, lão không tưởng tượng được Đao Thần này
lợi hại đến thế. Lão dùng mũ đội để che đi cái đầu cạo trọc, không cho người
ngoài biết lão là hòa thượng. Đao Thần này thân ở ngoài vài dặm, khi phát hiện
có một luồng kình khí siêu cường tiếp cận đã có thể thẩm định nguồn gốc võ
công của lão, còn bản thân khi thăm dò chỉ thấy đối phương là một siêu tuyệt
cao thủ. Lão biết người này tên Đao Thần, thuở ấy được bài danh thứ năm trên
Thiên Bảng, thông tin còn lại thì không rõ. Hơn nữa, họ còn chưa giao thủ với
nhau, lần này mới chỉ ngầm đánh giá đối phương một lượt.
Bạch mi lão nhân hú lên một tiếng dài, chiếc mũ đội trên đầu rách tan thành
nhiều mảnh vụn bay phấp phới khắp nơi, rơi xuống nền cỏ xanh, làm lộ ra một
cái đầu trọc bóng loáng. Ngoại trừ thiếu niên anh tuấn kia, tất cả đều mắt
trừng miệng há hốc. Bao nhiêu ngày cùng ở với nhau, ai dè họ không biết bạch
mi lão nhân bên cạnh vốn là một hòa thượng, một hòa thượng chính tông.
“A di đà phật. Lão nạp chính là đệ tử hàng chữ Vô của Thiếu Lâm. Đã nhiều năm
chưa dùng tới pháp hiệu, thí chủ hãy gọi lão nạp là Vô Danh thôi.”
Người đó cười nhẹ, nói: “Ngươi tới vì Thiên Thiền Đao?”
Vô Danh nói: “Thiên Thiền Đao chính là một trong Thiếu Lâm Thất Tuyệt, đã bị
ngoại nhân trộm mất bao nhiêu năm rồi. Hôm nay lão nạp nghe phong thanh có
Thiên Thiền Đao ở chốn này, liền mang đệ tử Thiếu Lâm đi cùng, để xem là
chuyện thật hay giả.”
Đao Thần lại cười mà rằng: “Người báo cho các ngươi, có lẽ là đệ tử Đường môn
chăng?”
Vô Danh đáp: “Đúng vậy, là đệ tử Đường môn cho hay tin tức, tuy vậy lão nạp
được nghe từ lời của sư điệt.”
Đao Thần hỏi: “Ngày nay Thiếu Lâm do ai đứng đầu?”
Vô Danh nói: “Là đệ tử hàng chữ Đại, Đại Phương, chẳng hay thí chủ không nghe
nói tới sao?”
Đao Thần cười bảo: “Thiếu Lâm tăng nhân hàng chữ Vô lão phu cũng chỉ biết được
vài người. Ngay cả ngươi lão phu còn không quen, nói chi đến người hàng chữ
Đại.”
Vô Danh nói: “Sư phụ của Đại Phương cũng là chưởng môn Thiếu Lâm, đại sư huynh
của lão nạp. Hồi đó là người trên Địa Bảng, sư huynh tên gọi Vô Không, chắc
rằng thí chủ đã nghe nói đến?”
Người kia cười hắc hắc: “Thì ra là Vô Không, hắn đâu rồi?”
Vô Danh nói: “A di đà phật. Đại sư huynh đã qua đời từ lâu, tới nay cũng phải
hai mươi năm rồi. Thí chủ có phải là bằng hữu của đại sư huynh không?”
Đao Thần than: “Lão phu chưa từng gặp mặt hắn, chỉ mộ danh mà thôi, ai ngờ hắn
còn chưa sống tới chín mươi tuổi đã ly khai nhân thế. Thực là ông trời đố kỵ
anh tài.”
Lời này của lão nếu để người ngoài nghe được, sợ rằng có chín người thì cả
chín đều cho rằng lão đang hồ ngôn loạn ngữ. Người thường sống tới tám mươi là
trường thọ rồi, còn được chín mươi hay bách tuế trong con mắt người ta đã là
một lão thọ tinh. Thực ra lời Đao Thần cũng không sai, dựa vào thân thủ cao
tuyệt của họ, sống tới bảy mươi là điều đơn giản, tám mươi là thời kỳ hoàng
kim, lúc đó muốn nội công có nội công, cần tu vi có tu vi, thích kiến thức có
kiến thức, còn phải sợ ai?
Đao Thần nghe nói sư phụ của Đại Phương là Vô Không sống tới chín mươi mà vẫn
còn là ông trời đố kỵ anh tài, không phải lời nói vô nghĩa mà có đạo lý nhất
định hàm chứa bên trong. Chẳng qua đạo lý này đặt nơi cao thủ võ lâm chân
chính thì mới vậy, còn ở nơi khác thì chỉ là lời nói bừa, không chừng còn
thành trò cười.
Thử nghĩ Đao Thần là nhân vật trên Thiên Bảng, sáu mươi năm về trước tối thiểu
cũng đã ngũ tuần, năm nay có lẽ phải một trăm mười tuổi rồi. Đấy là nếu coi
lão như người nhỏ tuổi nhất Thiên Bảng, tuổi thật của lão mà nói ra chắc khiến
người ta phải ngất đi mất.
Phương Kiếm Minh nghe thấy lời của Đao Thần, vừa cười vừa nói: “Lão gia gia,
người rất cao tuổi rồi phải không?”
Đao Thần nói: “Cao tuổi? Ha ha, điều này ta cũng không rõ lắm. Chẳng qua so
với hòa thượng Vô Danh của Thiếu Lâm Tự này, ta còn hơn lão hai mươi tuổi,
ngươi nói ta có phải là cao tuổi hay không?”
Trừ Vô Danh và thiếu niên anh tuấn ra, người khác đều ngơ ngác, thầm nhủ: Trời
ơi, lão này già thế sao, như thể quái vật vậy. Vô Danh trong lòng thầm nghĩ:
Ta năm nay một trăm linh ba, đại sư huynh nếu còn sống cũng khoảng một trăm
mười tuổi, xem ra lão này đích xác là người trên Thiên Bảng rồi.
Phương Kiếm Minh nói giọng kỳ quái: “Ai da. Vậy chẳng phải thành lão quái vật
rồi sao. Không đúng, không đúng. Thái sư tổ đã về chầu Phật được bao nhiêu năm
rồi, người sao có thể sống lâu như thế được?”
Đao Thần lại cười, nói: “Tiểu oa nhi, ngươi mới có tí xíu tuổi làm sao biết
được cao thủ trong cao thủ như chúng ta lợi hại ra sao. Ngươi mà thấy được mặt
ta, e rằng ngươi sẽ sợ đến chết mất.”
Phương Kiếm Minh đáp: “Con vẫn chưa tin người có thể khiến con sợ mà chết
đâu.”
Nó vừa nói xong, từng chữ từng câu từ Đao Thần vang vọng: “Đao… Thần… đến…
đây.” Trong rừng cây nổi lên một trận cuồng phong, một bóng người lướt tới
trước mặt. Một đại hán uy mãnh, tay cầm đại đao tới gần bên Phương Kiếm Minh.
Lão đến như thế nào, ngoại trừ Vô Danh thấy được chút manh mối, những người
còn lại đều nhìn không ra.
Phương Kiếm Minh vẫy tay cười nói: “Haha, cuối cùng thì cũng đưa được lão già
người ra rồi. Người trốn ở chỗ qủy nào mà nói vậy, không thấy nhân ảnh, làm
con phiền muộn muốn chết, giờ thì người không còn khả năng làm con sợ mà chết
đâu.”
Đao Thần tung hoành giang hồ bao nhiêu năm rồi, chưa từng có ai dám đùa bỡn
với lão, nghe lời nói từ Phương Kiếm Minh, tức giận tới mức hai mắt trợn tròn,
thiếu điều thổ huyết.
“Thằng oắt con ngươi giỏi thực, dám lừa cả lão phu.”
“Ây… con lừa người bao giờ nào. Là người tự chạy ra đó chứ, con đã bao giờ cần
người chạy ra đâu. Hôm nay người còn chưa dọa con sợ chết, thấy rằng người nói
được chứ không làm được rồi, phụ cả danh tiếng gì mà cao thủ Thiên Bảng, còn
là Đao Thần nữa.”
Đao Thần bị Phương Kiếm Minh nắm trúng điểm yếu trong lời nói, ý định trách
mắng ngưng lại, trong lòng không khỏi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Lão
thầm nghĩ từ đâu ra cái tên oắt con mật lớn này, dám đấu khẩu với lão phu, bèn
hỏi: “Tên oắt con ngươi là ai? Có phải ngươi cũng là hòa thượng Thiếu Lâm
không?”
Phương Kiếm Minh nói: “Con vẫn chưa biết người là ai, tại sao phải cho người
biết con là ai.”
Đao Thần cười lớn: “Hay, hay, lão phu bội phục đảm lượng của ngươi. Tiểu quỷ
đầu, lão phu nói thật với ngươi, lão phu sáu mươi năm trước được người đời
xưng tụng là Đao Thần, cao thủ trên Thiên Bảng. Trong vài chục năm, đánh khắp
thiên hạ để tìm địch thủ, nói tới danh tự của ta ra, không ai không biết,
không ai không hiểu.”
Phương Kiếm Minh “xì” một tiếng, cười nói: “Người ở đây khoác lác lớn lối
thật, con chưa từng nghe tới danh tự của người, sư phụ con bình thường cũng
không hề nhắc tới người. Con chỉ biết Độc Cô Cửu Thiên ở Ma Giáo là Thiên hạ
Đệ nhất cao thủ mà thôi, lẽ nào người còn lợi hại hơn hắn.”
Đao Thần sắc mặt chợt đổi, nghĩ tới điều gì đó, nói: “Ngươi nói Độc Cô Cửu
Thiên, có phải là đại đồ đệ của Độc Cô lão nhi không?”
Phương Kiếm Minh làm sao biết được Độc Cô lão nhi ở đây là ai, bèn đáp: “Độc
Cô lão nhi nào cơ? Con không biết.”
Vô Danh bên cạnh nói: “Đao Thần thí chủ có phải muốn nói tới Độc Cô Động Thiên
không?”
Đao Thần nói: “Còn có lão hòa thượng ngươi là kẻ biết chuyện, đúng thế, ta nói
Độc Cô lão nhi chính là Độc Cô Động Thiên. Đệ tử hắn từ lúc nào mà trở thành
Thiên hạ Đệ nhất cao thủ vậy?”
Vô Danh với những chuyện này cũng không rõ lắm, lão bế quan trong Thiếu Lâm Tự
tu luyện công phu, đồng tời là một trong Tam đại thần tăng thủ hộ võ công bí
kíp Thiếu Lâm, đối với tin tức loại này không biết là bao. Lão quay đầu nhìn
Thanh Thành, Thanh Thành vội nói: “Sư thúc tổ, Độc Cô Cửu Thiên đó ba mươi năm
trước kế nhiệm chức Giáo chủ Ma Giáo, thanh thế của Ma Giáo đại tăng. Mười năm
trước hắn từng luận võ với Võ Đang Chưởng giáo Trường Hồng chân nhân, đả bại
Trường Hồng chân nhân sau một trăm linh ba chiêu, nhờ đó được những kẻ hiếu sự
trên giang hồ xưng tụng thành Thiên hạ Đệ nhất cao thủ.”
Đao Thần nghe xong, cười ha hả: “Lần đó lão phu và sư phụ hắn đại chiến, cũng
chưa từng bại trước sư phụ hắn, chỉ có điều khí thế không được như lão nhi đó.
Giờ đây đồ đệ hắn được gọi là cái gì mà Thiên hạ Đệ nhất cao thủ, còn lợi hại
hơn cả lão nhi đó, đích thực là trò cười cho thiên hạ.”
Phương Kiếm Minh đột nhiên nói: “Ai bảo lão già người cứ đợi ở địa phương quỷ
quái này, không ra ngoài xem biến hóa trong thiên hạ.”
Đao Thần ngây ra: “Ngươi làm sao biết ta đợi nơi này bấy nhiêu năm?”
Phương Kiếm Minh mỉm cười, nói: “Người đến cả Độc Cô Cửu Thiên cũng không
biết, ngoại trừ không hành tẩu trên giang hồ, cứ ở cái chỗ quỷ này, chẳng lẽ
còn giải thích nào đúng hơn nữa?”
Đao Thần nghe nó đề cập tới chuyện lão đợi ở nơi này, khuôn mặt bình tĩnh trở
lại, giống như đang cảm thán tuế nguyệt sao lại trôi qua nhanh như vậy, nói:
“Ba mươi năm, chỉ như một cái vẫy tay, lão phu ở Thương Long cốc tương đấu
cùng Thiên Thiền Đao, đúng là thời gian trôi nhanh thực… Ranh con, ngươi nói
ta trông rất già lão rồi hả?”
Câu cuối vừa nói ra, suýt nữa thì làm cho Phương Kiếm Minh tức cười chết đi
được.