Tứ Hữu Lai Lâm


Người đăng: Reapered

Bốn người hạ xuống.

Phương Kiếm Minh chỉ vào bọn họ, nghiêm trang nói: "Phong Linh tỷ tỷ, tỷ thấy
không? Bọn họ là quỷ, mà lại còn là lão quỷ!" Nói xong, trên không nhịn được
mà nở nụ cười.

Phương Kiếm Minh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào bốn người. Thấy có một lão
đầu có cái hồ lô lớn sau lưng thì cười lên khanh khách, chỉ vào lão, nói: "Thì
ra là quỷ! Thảo nào sư phụ luôn gọi lão là 'Tửu quỷ, Tửu quỷ'!"

Lão nhân có hồ lô lớn sau lưng không phải ai khác, chính là cao thủ trên Thiên
Bảng, Túy đạo nhân.

Nghe Phong Linh nói xong thì mọi người đều phì cười.

Túy đạo nhân cười mắng: "Không may, không may, khó khăn lắm mới có được cơ hội
thoát khỏi cái mùi mốc meo của năm ngoái, không ngờ lại bị nha đầu này nói là
quỷ!"

Quay đầu lại thấy Tiếu lão đầu còn đang cười to thì chỉ vào lão nói: "Lão còn
cười, ta là Tửu quỷ, vậy lão chẳng phải là Tiếu quỷ sao!"

Chỉ vào Bệnh thư sinh nói: "Lão nữa, Bệnh quỷ!" Chỉ vào Tây Môn tiên sinh nói:
"Còn có lão, Biến quỷ!"

Tiếu lão đầu cười lớn: "Lão Tửu quỷ, đừng nóng giận. Ta hỏi lão, chúng ta
không phải đã nói sao, tất cả mọi người không được phép đi ra, quyết định hù
dọa Phương tiểu tử, sao lão lại dẫn nội kình của Phong Linh đánh đến chỗ ta!"

Không đợi túy lão nhân nói thì Bệnh thư sinh đã lên tiếng: "Lão còn nói, sao
lão lại ra quyền đánh ta!"

Tây Môn tiên sinh tiếp lời: "Lão bệnh, ngươi nói như thế là không đúng rồi, ta
sao? Ta là người vô tội nhất, vậy sao ngươi còn muốn đánh ta?"

Bốn người nói chuyện, người này tiếp lời người kia, nhịp nhàng như một bản
nhạc.

Túy đạo nhân lấy hồ lô lớn phía sau, uống một ngụm, trừng mắt nhìn Phương Kiếm
Minh: "Chúng ta không nên nội chiến, ta muốn hỏi tiểu tử này, sao ngươi biết
được chỗ ẩn thân của chúng ta? Và sao biết chúng ta có bốn người?"

Phương Kiếm Minh cười cười, thi lễ với bọn họ, nói: "Dược Tiên tiền bối đã ngờ
là bốn vị sẽ đến, lúc nãy tiểu tử phát hiện phía sau có người nhưng quay đầu
lại nhìn thì không thấy ai. Với khinh công này thì đương thời có được mấy
người chứ, mà lại là bốn người, trừ bốn người, bốn lão quỷ ra thì còn có thể
là ai? Còn vì sao tiểu tử phát hiện ra chỗ ẩn thân của bốn người. Hà hà, không
thể nói được, đây là công phu độc môn của tiểu tử, không thể tiết lộ!"

Bệnh thư sinh nhìn Phương Kiếm Minh một cái thật sâu, nói: "Một tháng không
gặp, không ngờ võ công của ngươi thăng tiến nhiều như thế. Tiểu tử, nếu như ta
còn trẻ thì nhất định sẽ đại chiến với ngươi một hồi!"

Phương Kiếm Minh khom người nói: "Không dám, không dám, phải nói là vãn bối
hướng tiền bối thỉnh giáo!"

Tiếu lão đầu cười nói: "Lão bệnh, sao lão biết võ công của hắn tăng mạnh?"

Bệnh thư sinh nhìn về Thiên Thiền Đao ở đầu vai của Phương Kiếm Minh, cười
khẽ, nói: "Các ngươi có phát hiện ra Thiên Thiền Đao đã thay đổi?"

Túy đạo nhân cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Sao lão nói thế?"

Bệnh thư sinh nói: "Lần đầu khi ta nhìn thấy hắn, sát khí của Thiên Thiền Đao
dày đặc, ta không nhịn được nên đã thử một chiêu, hôm nay sát khí của Thiên
Thiền Đao đã bị hắn dùng nội lực khống chế được, cho thấy nội lực của hắn tăng
lên không ít, e rằng không lâu nữa là có thể nhân đao hợp nhất!"

Tây Môn tiên sinh gật đầy, cười nói: "Không sai, không sai, từ xưa đến nay, hễ
là bảo vật thì trời sinh đều có bạo lệ khí, không muốn bị người khác quản
thúc. Minh nhi, thanh Thiên Thiền Đao này có sát khí quá lớn, ta thấy hôm nay
con có thể dùng nội lực trấn áp được nó. Xem ra, ngày có thể trấn trụ được nó
đã không còn xa nữa, đến lúc đó, chỉ với Thiên Thiền Đao là đã có thể vô địch
thiên hạ!"

"Chỉ sợ chưa chắc!" Có người nói.

Theo giọng nói, có hai người đi từ ngoài bìa rừng vào, một người trong đó nói:
"Võ lâm ngọa hổ tàng long, không ai dám nói là vô địch thiên hạ. Tây môn, lời
này của lão là đã sai rồi. Ta chỉ có thể nói như vầy. Một khi hiền chất chính
thức thu phục được Thiên Thiền Đao thì có thể có khả năng bất bại, nhưng muốn
nói đến thiên hạ vô địch, ài xem ra khó nói!"

Túy đạo nhân mở to hai mắt, nói: "Lão thiên, mới có một năm thôi, sao lão lại
thở dài như thế, có phải là đã gặp chuyện gì đả kích?"

Thiên Đô Thánh Nhân nhíu mày, nói: "Có chuyện, chúng ta vào nhà rồi nói, nơi
này không phải nơi nói chuyện!" Người đi cùng với lão dĩ nhiên là Bạch Mi Thần
Quân.

Bạch Mi Thần Quân mỉm cười, nói: "Bốn vị lão ca ca, đã lâu không gặp, dược lão
ca đã sớm biết được bốn người sẽ đến, cho nên lần này sẽ có ưu đãi đặc biệt!"

Túy đạo nhân hét lớn: "Thật sao? Chẳng lẽ hắn đổi tính rồi? Lần trước ta uống
nhiều 'Thập Lý Hương' của hắn như thế, đến nỗi mặt cũng tái đi, giờ hắn hào
phóng như thế thì nhất định là có chuyện rồi. Hắc hắc, vô sự hiến ân cần, phi
gian tức đạo!"

Tây Môn tiên sinh cười nói: "Quản gì chứ, ta đã ngửi được hương thơm của thập
lý hương rồi, sắp chịu không nổi rồi, đi!"

Mọi người cùng đi ra khỏi rừng cây, đến bên bờ sông nhỏ, lần này không cần
Phong Linh phải đưa họ sang, vì quá phiền phức, mọi người trực tiếp bay qua,
còn chưa vào nhà thì cửa lớn đã mở ra, Long Bích Vân, Long Nguyệt, Trác Linh,
Trác Hoành cùng đi đến, thấy được bốn người thì đều vui vẻ, Trác Linh bước
nhanh lên trước, lôi kéo Tiếu lão đầu, nũng nịu nói: "Tiếu gia gia, các người
cũng đến sao. Mấy năm nay, các người có đều khỏe chứ!"

Tiếu lão đầu véo mũi của nàng một chút, cười nói: "Cũng đã thành một đại cô
nương rồi, mà còn như thế nữa, sao? Có phải muốn ta chuẩn bị cho ngươi món gì
ngon phải không?"

Trác Linh lè lưỡi, nghịch ngợm nói: "Con á, lần này con muốn gặp tiếu gia gia
để bái sư học nghệ!"

Tiếu lão đầu sửng sốt, nói: "Tiểu nha đầu, ngươi có vấn đề gì rồi à?

Trác Linh nói: "Con đương nhiên là không có vấn đề gì, con muốn bái gia gia
làm thấy, học nghề nấu ăn của người!"

Tiếu lão đầu cười lên hả hả: "Tiểu quỷ, trước kia không phải ngươi nói là
không muốn học sao? Còn nói cái gì mà giang hồ nữ hiệp, không cần học cái kia,
sao hôm nay lại muốn học?"

Trác Linh nói: "Người ta muốn học mà, cần gì phải có lý do chứ? Sư phụ, sự phụ
giúp con nói đi!"

Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Tiểu nha đầu kia, lại có chủ ý gì nữa hả? Ta có
nói vũng vô ích, cái này phải xem tiếu gia gia của ngươi có đồng ý hay không,
hắn không muốn thì ta cũng không có biện pháp gì!"

Nghe xong thì Trác Linh chớp chớp mắt nhìn về phía Tiếu lão đầu, hai mắt long
lanh.

Tiếu lão đầu vội nói: "Nha đầu kia, lại định thi triển thủ đoạn với ta. Được
rồi, được rồi, ta đồng ý. Nhưng, kỹ nghệ này của ta, không chịu khổ thì không
học được!"

Trác Linh hoan hô một tiếng: "Tiếu gia gia, con biết gia gia là tốt nhất!"

Đột nhiên tiếu đạo nhân nói: "Tiểu quỷ kia, ta đây ngàn chén không say, ngươi
có muốn học không?"

Trác Linh chun mũi, nói: "Túy gia gia, người cũng không phải là không biết con
rất ít khi uống rượu! Nếu theo gia gia học, vậy chẳng phải sẽ biến thành một
nữ Tửu quỷ sao, í da da khó nghe quá đi!"

Túy đạo nhân nghe xong thì muốn cười khổ cũng không xong, nói: "Nhụ tử bất khả
giáo dã, nhụ tử bất khả giáo dã(*)!"

(*) Nhụ tử bất khả giáo dã: Xuất phát từ câu "nhụ tử khả giáo", trong sử ký -
Lưu Hầu thế gia, nhưng câu này thường dùng để chỉ như câu "hủ mộc bất khả điêu
dã" của Khổng Tử tức là gỗ mục không để điêu khắc, trạm trổ. Trong câu này ý
của Túy đạo nhân là ám chỉ Trác Linh ngốc, không thể suy một ra ba, nên lời
của lão chẳng khác nào đàn khảy tai trâu. Về ẩn ý của Túy đạo nhân chắc bà con
cũng hiểu rồi ^_^

Mọi người vào phòng, Long Bích Vân kéo Phương Kiếm Minh sang một bên, hỏi nhỏ:
"Sao tối qua không đến?" ({^.^})

Phương Kiếm Minh nói: "Thế Minh ca đến tìm ta có chút việc, tý nữa chúng ta
nói chuyện!" Long Bích Vân gật đầu.

Túy đạo nhân hét lớn: "Lão dị thường đâu? Sao lại không có ở đây, hay là thấy
chúng ta đến thì trốn rồi!"

Trác Hoành nói: "Túy gia gia, dược gia gia đang ở bên trong mật thất để nhưỡng
tạo 'thập lý hương', nên không rảnh ra tiếp các người. Dược gia gia bảo là hôm
nay 'thập lý hương' sẽ thoát khỏi cuộc sống dưới hầm, nhất là khi các người
đến, nên bảo chúng ta chiêu đãi các người!"

Túy đạo nhân nói: "Lão dị thường này đoán thật là chuẩn, biết chúng ta đến nên
len lén uống hết 'thập lý hương' đâymà, lần này công lao của chúng ta không
nhỏ đâu, tìm cho hắn một bảo bối!"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Túy tiền bối, các người dấu tiểu tử, làm cho tiểu
tử còn tưởng rằng có chuyện trọng đại gì chứ!"

Túy đạo nhân cười hắc hắc: "Yên tâm, 'thập lý hương', ngươi cũng có phần,
chúng ta làm việc rất công bằng!"

Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Ai cũng có phần, không ai bị mất phần đâu. Hiền
chất, Long tiểu thư, đêm nay các người đừng đi, ở lại đây dùng cơm." Phương
Kiếm Minh và Long Bích Vân cùng gật đầu.

Phương Kiếm Minh nhìn quanh, hỏi: "A Mao đâu, sao không thấy nó?" Vừa nói đến
kỳ lân thử thì Trác Linh đột nhiên có thêm dũng cảm, chạy đến bên cạnh Phương
Kiếm Minh ríu ra rít rít nói: "Bây giờ A Mao và Tiểu Hoa là bạn tốt, chúng ta
rất hòa thuận. Tiểu Hoa bái A Mao làm đại ca, chúng đang ở phía sau núi."

Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói: "Bạch hạc sao lại bái A Mao làm đại ca, đúng
ra A Mao phải bái bạch hạc làm đại ca chứ!"

Trác Linh cười nói: "Muội không biết, khi huynh thấy thì sẽ hiểu thôi!"

Mọi người ở trong phòng nói chuyện một chút, Thiên Đô Thánh Nhân hắng giọng
một tiếng, nói: "Hoành nhi, Linh nhi, các ngươi cùng hiền chất, Long tiểu thư,
Long Nguyệt cô nương đi dạo quanh đi, mấy lão già chúng ta có một số việc muốn
nói!"

Trác Linh và Trác Hoành vâng một tiếng rồi dẫn theo ba người ra ngoài. Sau đó,
Thiên Đô Thánh Nhân và Tiếu lão đầu đồng thời nói: "Đại sự, đại sự!"

Thiên Đô Thánh Nhân ngẩn ra, nói: "Ây, Tiếu lão quỷ, ngươi cũng biết có đại
sự?"

Tiếu lão đầu cũng ngây ra, nói: "Các ngươi cũng biết rồi?"

Túy đạo nhân nói: "Hai người các ngươi đừng nói như thế nữa, chúng ta không
hiểu gì đâu! Cứ nói ra đi."

Tiếu lão đầu cười ha hả, nói: "Để ta nói trước!" Trầm tư một chút, rồi nói:
"Lão Thiên, Bạch lão đệ, trên đường chúng ta đến đây, đã phát hiện ra không ít
các cao thủ võ lâm có hành tung khả khi, các người biết không, chưởng môn phái
Không Động đã đổi người rồi!"

Bạch Mi Thần Quân cười nói: "Phái Không Động đổi chưởng môn thì có gì mà kinh
ngạc. Mỗi một môn phái, một khi chưởng môn đã già hoặc qua đời, hay là không
còn năng lực lãnh đạo thì sẽ đổi người thôi!"

Tiếu lão đầu nói: "Nhưng các ngươi không biết, trên đường đi chúng ta gặp được
'Lăng Tiêu Tử', hắn bị người ta truy sát rất thảm!"

Thiên Đô Thánh Nhân trầm tư một chút, nói: "Lăng Tiêu Tử này có phải là chưởng
môn của của phái Không Động? Sư phụ của hắn có phải là 'Tam Kiếm Vô Thường'
Động Lôi Tử?"

Tiếu lão đầu gật đầu, nói: "Không sai. Ta và Động Lôi Tử có chút giao tình,
nếu không thì ta cũng không để ý chi đến chuyện của phái Không Động, Lăng Tiêu
Tử là thủ đồ của Động Lôi Tử, đã làm chưởng môn phái Không Động hơn hai mươi
năm. Không Động, đứng hàng thứ bảy trong cửu đại môn phái, những năm gần đây,
nhân tài thưa thớt, danh tiếng ngày càng đi xuống, Lăng Tiêu Tử lại là một
người trầm mê kiếm đạo, ít quản đến sự vụ của sư môn, tất cả đều giao cho đại
đồ đệ Huyền Hóa Tử. Nửa năm trước, Huyền Hóa Tử đột nhiên dẫn đến một người,
trước mặt Lăng Tiêu Tử, muốn hắn thoái vị, ngươi nói xem, người đó là ai? Đó
chính là người của phái Không Động đã mất tích nhiều năm trước, Lăng Vân Tử,
hắn là nhị đồ đệ của lôi động tử. Huyền Hóa Tử dẫn sư thúc đến bức vị, đương
nhiên Lăng Tiêu Tử sẽ không thoái vị, mà còn chất vấn sư đệ Lăng Vân Tử tại
sao lại muốn sai khiến đồ đệ hắn bức hắn.

Nhiều năm trước Lăng Vân Tử vì không tranh đoạt được chức vị trưởng môn, thất
ý bỏ đi, lần này đột nhiên xuất hiện, khẩu khí kinh người, không hề nhắc đến
tình huynh đệ, muốn Lăng Tiêu Tử thoái vị, để cho Huyền Hóa Tử đảm đương chức
vị trưởng môn, còn hắn thì sẽ có chức vị đại trưởng lão của Không Động.

Lăng Tiêu Tử thấy đồ đệ bị người khác xem như con rồi, định khi sư diệt tổ,
nên muốn phế bỏ võ công của Huyền Hóa Tử. Không ngờ Huyền Hóa Tử có được sư
thúc làm chỗ dựa cho nên phạm thượng làm loạn, ra tay với sư phụ.

Cứ như thế, Không Động chia thành hai phương thế lực, Lăng Tiêu Tử cùng với ba
sư đệ của hắn, và một phần đệ tử trong phái. Lăng Vân Tử, Huyền Hóa Tử và hai
sư đệ vốn bất mãn Lăng Tiêu Tử, cộng thêm một số đệ tử.

Ài, Không Động phái vốn không có nhiều người, nhưng cuộc chiến đó cũng khiến
hơn trăm người chết, và còn chết rất thê thảm! Bọn họ đấu nhau như thế, kinh
động đến hai lão đạo hàng chữ Bối, hai lão định ra dẹp loạn, nhưng không ngờ,
vừa xuất hiện là đã bị giết chết!"

Bạch Mi Thần Quân nhướng mày lên, nói: "Lão đạo hàng chữ Bối của Không Động
cũng không phải là những kẻ tầm thường, sao lại bị Lăng Vân Tử giết?"

Hắn không nói là do Huyền Hóa Tử làm, đó là vì cho dù bản lĩnh của Huyền Hóa
Tử có cao đến đâu cũng không thể giết được hai lão đạo hàng chữ Bối, xem ra
chỉ có thể là 'Lăng Vân Tử' mới có khả năng này.

Tiếu lão đầu lắc đầu: "Không, không phải Lăng Vân Tử giết họ, mà là người
khác, hai lão đạo vừa ra đến, chưa nói được vài câu thì đã bị hai nhân ảnh từ
trên mái hiên phóng xuống, vừa ra tay là long trời lở đất, giết chết hai lão
đạo tại chỗ, hai lão đạo không có cả cơ hội tránh đòn, những người có mặt ở đó
đương nhiên là không thấy rõ được hung thủ rồi!"

Thiên Đô Thánh Nhân cũng cảm thấy kinh ngạc: "Nói thế thì Lăng Vân Tử nhất
định có quen biết hai người đó!"

Tiếu lão đầu nói: "Hai người đó sau khi giết chết hai lão đạo thì đã biến mất
không còn bóng dáng, đến như sấm, đi như chớp, không ai biết họ là nam hay nữ.
Lăng Tiêu Tử thấy hai vị sư thúc chết thảm như thế thì liều mạng phá vòng vây,
ba người sư đệ của hắn thì bị Lăng Vân Tử bắt được, không biết là sống hay
chết!"

Bạch Mi Thần Quân lạnh lùng cười: "Tên Huyền Hóa Tử này thật đáng chết!"

Tiếu lão đầu nói: "Huyền Hóa Tử đáng chết, Lăng Vân Tử càng đáng chết hơn. Hai
cao thủ vô danh kia chắc chắn là do hắn mời tới. Sau khi Lăng Tiêu Tử trốn đi
thì huyền hóa an vị chức trưởng môn của Không Động. Lăng Tiêu Tử liều mạng bỏ
chạy, vào khu vực Hà Nam thì vô duyên vô cớ bị một đám người trong giang hồ
đuổi giết, những người này mặc dù võ công không cao, nhưng được cái người đông
thế mạnh, Lăng Tiêu Tử song quyền nan địch tứ thủ, suýt nữa là chết trong tay
những người đó, may mắn là ta gặp được nên cứu hắn một mạng!"

Bệnh thư sinh hừ một tiếng: "Thủ đoạn của tên Lăng Vân Tử này thật ác độc, nếu
như không có gì ngoài ý muốn thì đám người đó nhất định là do Lăng Vân Tử sắp
đặt. Hắn không thể đường đường chính chính cho người của Không Động đuổi giết
Lăng Tiêu Tử cho nên đành phải mượn tay đám 'hồ bằng cẩu hữu' của hắn!"

Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu, nói: "Lăng Tiêu Tử đâu? Giờ hắn không có việc gì
chứ?"

Tiếu lão đầu nói: "Ta cứu hắn, trò chuyện một đêm, hắn nói muốn đoạt lại chức
trưởng môn, diệt trừ Huyền Hóa Tử và Lăng Vân Tử, cứu số sư đệ của mình, số đệ
tử trong phái cũng chỉ là do lời gièm pha của Lăng Vân Tử cho nên mới đối
nghịch với hắn mà thôi. Những người trong võ lâm kia tại sao muốn giết hắn thì
hắn cũng hiểu. Giờ chắc hắn đang ở tại Thiếu Lâm Tự, hắn và trưởng lão Đạt Ma
viện của Thiếu Lâm có giao tình không tệ, hắn muốn mời chưởng môn của Thiếu
Lâm và Võ Đang ra mặt cho hắn!"

Bạch Mi Thần Quân nói: "Thế cũng tốt, cửu đại môn phái luôn có quan hệ rất
tốt, Không Động xảy ra chuyện, chưởng môn của Thiếu Lâm và Võ Đang cũng sẽ
không ngồi yên!"

Túy đạo nhân nói: "Chỉ sợ là 'Thanh quan nan đoạn gia vụ sự', đây dù sao cũng
là chuyện của phái Không Động, người ngoài cũng không tiện mà nhúng tay vào!"

Thiên Đô Thánh Nhân trầm ngâm nói: "Mặc kệ là có được hay không, lần này Không
Động phái nguyên khí đại thương, nếu bọn họ không ra mặt thì e rằng sự việc sẽ
càng đi xa hơn. Các lão già chúng ta thì đương nhiên không thể ra mặt rồi,
nhưng ít ra cũng có thể giúp được một chút. Được rồi, Tiếu lão quỷ, khẩu khí
của ngươi nghiêm trọng thế, còn có đại sự gì nữa à?"

Tiếu lão đầu nói: "Hôm qua bốn người chúng ta mới gặp nhau tại ngoại thành
Hàng Châu. Khi gặp chúng ta cũng nói đến một số chuyện kỳ quái. Ta ở vùng Hà
Nam, có không ít nhân vật thành danh đã nhiều năm ở đây, nhưng chưa đến mười
ngày, có người chết người bị thương, thậm chí là có vài môn phái bị diệt môn.
Ba người bọn họ ở địa phương khác cũng nghe được tin các nhân vật thành danh
bị giết hoặc bị diệt môn, theo như chúng ta dọ thám thì hung thủ không rõ lai
lịch, xuất quỷ nhập thần.

Có một đêm, ta thật sự không nhịn được và đã ra tay, ngày trước, vào ban đêm
có ba thanh bào hán tử đến một môn phái tên là Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, muốn môn
chủ Bành Ngũ Hổ đấu với họ một trận, chưa đến mười chiêu thì đã phân định
thắng bại, sau khi giao thủ, người đó lấy ra môt phong thư, muốn Bành Ngũ Hổ
tiếp nhận, sau khi tiếp nhận thì ngủ hổ đoạn môn đao sẽ chính thức xóa tên
khỏi giang hồ, đương nhiên là Bành Ngũ Hổ không muốn, ta cũng cảm thấy tức
giận nên xuất hiện so chiêu với ba người đó.

Võ công của ba tên đó đúng là không tầm thường, trong khoảng thời gian ngắn ta
muốn bắt một tên để tra hỏi cũng khó, đang đấu thì đột nhiên có thêm hai người
nữa đến, năm người cùng liên thủ, sau khi tiếp một chưởng của ta thì phi thân
đi.

Ta đã cướp được phong thư kia, nên cũng không đuổi theo. Sau đó mở ra thì chỉ
thấy là một tờ giấy trắng, không hề có một chữ nào, ta cảm thấy lạ kêu Bành
Ngũ Hổ thử, dùng nhiều cách thức khác nhau nhưng vẫn không hiện chữ viết, thế
mới biết trên phong thư kia đã sớm bị động tay.

Hôm sau thì ta rời đi, đến sáng ngày thứ ba thì có tin tức truyền đi là Bành
Ngũ Hổ đã bị giết, môn phái đó xem như xong rồi! Ngươi nói xem có phải là đại
sự hay không, những người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ muốn
xưng bá võ lâm?"

Thiên Đô Thánh Nhân thất kinh, nhướng mày, trầm giọng: "Nếu như thật sự là bọn
chúng thì e rằng võ lâm sắp có đại họa!"

Tiếu lão đầu kinh ngạc: "Ngươi biết là ai làm?"

Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Ta cũng chỉ đoán mà thôi, cuối cùng có đúng hay
không thì cũng không thể kết luận!"

Nhìn sang Tiếu lão đầu, rồi Tây Môn tiên sinh, nói: "Hai vị, ta có một lời
muốn nói, không biết các ngươi có muốn nghe!"

Tiếu lão đầu và Tây Môn tiên sinh đều ngẩn ra, thầm nghĩ: "Sao lại khách khí
như thế?" Cùng cười nói: "Lão Thiên, có cái gì cứ nói!"

Thiên Đô Thánh Nhân quay sang nhìn Bạch Mi Thần Quân đánh mắt, Bạch Mi Thần
Quân đứng dậy đi đến cạnh cửa.

Thiên Đô Thánh Nhân nhìn lướt qua bốn người, gằn từng chữ một: "Huyết Thủ Môn
tái sinh từ đống tro tàn!"

Túy đạo nhân và Bệnh thư sinh cùng kêu lên một tiếng. Tiếu lão đầu và Tây Môn
tiên sinh thì cau mày, hiển nhiên là không có nghe nói qua 'Huyết Thủ Môn'.

Túy đạo nhân dường như nóng nảy, gấp gáp, nói: "Không có khả năng, tuyệt đối
không có khả năng này!"

Thiên Đô Thánh Nhân trầm giọng nói: "Bọn họ đã tìm đến ta, các ngươi nói việc
này có thể hay không?"

Hai mắt của Bệnh thư sinh hiện lên hàn quang, gằn từng chữ: "Huyết Thủ Môn,
ngươi cũng đến!"

Tiếu lão đầu thì không hiểu hỏi: "Theo như lời các ngươi thì 'Huyết Thủ Môn'
chính là một môn phái, sao ta và Tây Môn chưa từng nghe qua?"

Bệnh thư sinh cảm thấy áy náy, nói: "Tiếu đại ca, Tây Môn đại ca, ta và lão
tửu quỷ giấu hai người nhiều năm như thế, trước khi nói đến Huyết Thủ Môn, ta
xin hai vị ca ca thứ lỗi!"

Túy đạo nhân nói: "Đúng vậy, không phải chúng ta không nói, mà là vì năm đó
chúng ta đã đáp ứng với một người rồi!"

Tây Môn tiên sinh cười nói: "Không có gì, 'võ lâm tứ hữu' vẫn là võ lâm tứ
hữu, việc đó chúng ta không để trong lòng!"

Túy đạo nhân nhìn sang Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Lão Thiên, sao ngươi lại biết
ta là lão bệnh quỷ có nghe nói đến 'Huyết Thủ Môn'?"

Thiên Đô Thánh Nhân cười cười, nói: "Hễ là người trên thiên địa nhị bảng,
không ai không biết đến 'Huyết Thủ Môn'!"

Túy đạo nhân ngạc nhiên nói: "Sao lại thế?"

Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Trận chiến trên tuyết sơn năm đó, ngươi cũng tham
gia phải không?"

Túy đạo nhân cả kinh: "Sao ngươi lại biết rõ ràng như thế? Đúng rồi, ta quên
hỏi ngươi, sao ngươi cũng biết đến Huyết Thủ Môn, chẳng lẽ ngươi cũng... "

Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu. Túy đạo nhân nhìn về phía Bạch Mi Thần Quân ở
cạnh cửa. Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Không cần hỏi, hắn cũng tham gia!"

Túy đạo nhân kêu lên: "Khó trách, khó trách, thảo này hôm đó trên tuyết sơn,
phong vân biến sắc, cả tuyết sơn đều là tuyệt đỉnh cao thủ, chân khí bạo phát
khiến cho xuất hiện tuyết lở đến mấy lần!"

Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Trận đại chiến trên tuyết sơn năm đó, ba mươi siêu
cao thủ nhất lưu, phân thành ba đợt, xông vào huyết thử môn chém giết, các
người không biết ta có tham gia trận chiến đó là vì ta không có ở cùng nhóm
với các người!"

Túy đạo nhân nghe được thì sửng sốt: "Tổng cộng có ba mươi người?"

Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu.

Túy đạo nhân nói: "Sao ngươi lại biết rõ chi tiết như thế?"

Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Các người có còn nhớ Cô Diệp tiên sinh?"

Túy đạo nhân ngẩn ra, cẩn thận nhìn Thiên Đô Thánh Nhân, nói: "Ngươi không
phải Cô Diệp tiên sinh, mặc dù ta chưa từng nhìn thấy mặt hắn, nhưng với thân
hình thì ngươi không giống hắn!"

Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Lão tửu quỷ, nếu ta là Cô Diệp tiên sinh, Huyết
Thủ Môn nhất định sẽ không sống dậy từ đống tro tàn! Cô Diệp tiên sinh là
người khác!"

Tây Môn tiên sinh nghe xong thì cảm thấy nhức cả cái đầu, câu hiểu câu không
nên kêu lên: "Hai người các ngươi cứ dùng ám ngữ thế thì sao ta hiểu được, nếu
đã nhắc đến Huyết Thủ Môn thì kể lại rõ chi tiết ra! Chứ nghe thế thì đầu ta
nhức thêm!"

Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Tây Môn, ở đây ta là người biết hiểu nất, vậy
để ta nói!"

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #209