Tỉnh Ngộ, Đánh Quỷ


Người đăng: Reapered

Trong một gian phòng của phân đà Cái Bang ở Hàng Châu. Phương Kiếm Minh, Ngô
Thế Minh, Tôn bà bà và Tôn Khổ Nhi đang nói chuyện.

Nói đến nhi tử của Tôn bà bà là Tôn Đại Niên, tổ tôn hai người khóc lóc một
hồi. Sau khi lau khô nước mắt, Tôn bà bà hỏi: "Thế Minh, tên cửu ca kia có
phải có rất nhiều người giúp đỡ?"

Ngô Thế Minh nói: "Vâng. Nếu đám người kia không phải người của hắn thì cũng
sẽ không liều mạng bảo vệ cho hắn!"

Tôn bà bà thở dài, nhìn khổ nhi, nói: "Thế Minh, ngươi cũng thấy, lần trước
Khổ Nhi đã cầu tình trước mặt sư bá tổ của ngươi, ta nghĩ... "

Ngô Thế Minh cười nói: "Thật ra Khổ Nhi không nên làm thế. Thế Minh đã xem Khổ
Nhi như muội muội của mình, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, mặc kệ thế
lực sau lưng cửu ca có lớn thế nào thì ta cũng sẽ trả thù cho khổ nhi!"

Tôn bà bà nghe hắn nói xong thì cảm thấy tức, thầm nghĩ: "Hóa ra ngươi cũng
chỉ là một tên già đầu mà thôi, tình ý của Khổ Nhi đối với người như thế mà
cũng không nhận ra được, vậy mà lại là 'Khiếu Hóa Công Tử' lừng lẫy giang hồ!"

Miệng thì nói: "Không, Thế Minh, ý của bà bà không phải thế. Khổ Nhi tốt với
ngươi như thế, bà bà... "

Khuôn mặt xinh xắn của Tôn Khổ Nhi đỏ bừng lên, e thẹn nói: "Bà bà, đừng nói,
bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, có gì đợi sau khi báo thù cho
phụ thân rồi hẵng nói!"

Tôn bà bà nói: "Không thể nói như vậy được, khổ nhi, năm nay con cũng đã hơn
hai mươi rồi, khi ta bằng tuổi con đã gả cho gia gia của con rồi. Mặc dù con
thân là nữ nhi, nhưng bà bà vẫn mon nhìn thấy có một đứa cháu. Muốn các ngươi
sinh ra mấy đứa, cho một đứa kế thừa tôn gia!"

Tôn Khổ Nhi mắc cở, mặt đỏ bừng bừng, đầu cúi gầm xuống, sóng mắt lưu chuyển,
nhìn về phía Ngô Thế Minh.

Ngô Thế Minh cười đáp lại, Tôn Khổ Nhi càng thấy mắc cỡ hơn.

Ngô Thế Minh cảm thấy kỳ, sao mấy ngày nay nàng luôn thẹn thùng, chẳng lẽ nàng
có nam nhân trong mộng rồi? Cười hỏi: "Bà bà, ý của bà bà là Khổ Nhi đã có ý
trung nhân?"

Tôn bà bà cười nói: "Đúng vậy, ngươi nhìn ngươi xem, thân là đại ca của nó, mà
chuyện lớn như thế cũng không biết sao?"

Ngô Thế Minh cười lớn, nhìn Tôn Khổ Nhi nói: "Khổ nhi, muội giấu cả ta luôn à!
Chuyện lớn như thế mà cũng không nói cho ta biết một tiếng. Muội nói đi, ta
thân là đại ca, sẽ đi cầu hôn cho muội, ta biết nữ hài nữ có da mặt rất mỏng!"

Tôn Khổ Nhi thấy hắn vẫn không biết gì, vành mắt đỏ lên, không hề lên tiếng.

Ngô Thế Minh ngạc nhiên nói: "Sao thế? Sao muội lại thế? Đây chính là đại sự
cả đời của muội!"

Tôn bà bà thấy thế, tức lên, nói: "Thế Minh, rõ ràng là ngươi đã biết mà còn
hỏi, hay là có ý khi dễ khổ nhi?"

Ngô Thế Minh chẳng hiểu gì cả, hỏi: "Bà bà, vậy là sao? Con khi dễ Khổ Nhi bao
giờ?"

Phương Kiếm Minh thấy Tôn Khổ Nhi gần như muốn khóc, vội nói: "Thế Minh ca, đệ
nói này, Tôn tỷ tỷ đối với huynh như thế, chẳng lẽ huynh còn chưa nhận ra
sao?"

Ngô Thế Minh ngẩn người ra một lúc rồi đột nhiên cười ha hả, nói: "Làm sao có
thể thế được? Không có khả năng, Khổ Nhi làm sao chọn ta chứ? Ta chỉ coi nàng
như là muội muội, ta... "

"A...", Tôn Khổ Nhi nghế thế thì trong lòng đau xót, không kềm được, khóc lên
thành tiếng, đứng dậy, che mặt chạy ra ngoài.

Tôn bà bà hừ một tiếng, đứng dậy, nói: "Ngô Thế Minh, lão thân xem như nhìn rõ
ngươi rồi! Ngươi khi dễ Khổ Nhi như thế, chẳng lẽ là đã đổi tâm? Nếu như ngươi
đã đổi tâm như thế thì quan hệ của chúng ta chấm dứt ở đây!"

Vừa nói vừa phất tay áo đi, hô lớn: "Khổ nhi, khổ nhi, tiểu hài tử khổ mệnh
của ta, đừng chạy!"

Ngô Thế Minh nghe thế thì ngây ngốc ra.

Lưu kiến từ bên ngoài đi vào, không hiểu gì, nến hỏi: "Sao thế? Phương thiếu
hiệp, sao Tôn cô nương lại khóc lóc chạy đi thế?

Phương Kiếm Minh cười khổ: "Là do bị Thế Minh ca làm cho khóc!"

Lưu kiến ồ lên một tiếng, trong lòng đã hiểu ra là có chuyện gì, cười nói:
"Phương thiếu hiệp, xem ra thiếu hiệp cần phải khai đọa một chút cho Ngô lão
đệ, ở phương diện này, e rằng hắn hơi bị chậm tiêu, xem ra còn kém hơn cả
thiếu hiệp, có chuyện gì cứ bảo ta!" Nói xong thì đóng cửa lại, đi ra ngoài.

Ngô Thế Minh ngây người ra đó một lúc lâu, rồi mới hỏi: "Kiếm Minh, ngươi nói
xem, có phải là ta đang nằm mơ không?"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Cho dù có nằm mơ thì tình ý của Tôn tỷ tỷ đối với
huynh cũng là thật."

Ngô Thế Minh bẩm lẩm: "Nhưng ta vẫn có cảm giác là chuyện này rất khó tin,
ngươi nói xem, Khổ Nhi tốt như thế, chỉ cần muốn là có thể tìm được một người
anh tuấn hơn ta không biết bao nhiêu, nàng cần gì... "

Phương Kiếm Minh nghiêm mặt nói: "Thế Minh ca, huynh nói thế thì rõ ràng là đã
xem thường Tôn tỷ tỷ rồi!"

Ngô Thế Minh hoảng hốt nói: "Kiếm Minh, ta lại nói sai chỗ nào?"

Phương Kiếm Minh nói: "Hôm đệ gặp lại huynh, chỉ cần nhìn qua một cái là có
thể nhận ra được tình ý của Tôn tỷ tỷ đối với huynh. Ta nghĩ là huynh không
phát hiện ra, khi Tôn tỷ tỷ nhìn huynh, ánh mắt rất khác, trong mắt tỷ ấy chỉ
có huynh, chỉ cần nhìn thấy huynh thì ánh mắt cũng biết cười, có biết không?"

Ngô Thế Minh cười nói: "Kiếm Minh, ngươi nói cái gì thế, làm sao ánh mắt biết
cười?"

Phương Kiếm Minh nghiêm mặt nói: "Thế Minh ca, nghe đệ nói. Tôn tỷ tỷ thật sự
rất thích huynh, còn về mức độ thế nào thì đệ không dám kết luận. Huynh xem tỷ
ấy như muội muội, còn tỷ ấy thì xem huynh như ý trung nhân! Nếu không, ngày đó
khi thấy huynh và sư bá tổ như thế, thì sao tỷ ấy lại gấp gấp như vậy, quỳ
xuống trước mặt sư bá tổ, huynh tưởng Tôn tỷ tỷ mềm yếu vậy sao?"

Ngô Thế Minh rùng mình, nhớ đến tình cảnh hôm đó. Nếu Tôn Khổ Nhi chỉ coi hắn
như đại ca thì hẳn chri là đứng ở một bên khuyên bảo mà thôi. Mà nàng còn quỳ
xuống trước mặt người khác, xem ra đúng là quan tâm hơn cả một vị đại ca nhiều
lần.

Ngày ấy Tôn Khổ Nhi không hề do dự mà quỳ xuống trước mặt Đại Phương, nói quỳ
là quỳ, ngoại trừ việc nàng xem Ngô Thế Minh là người yêu thương nhất ra thì
còn nguyên nhân gì nữa chứ?

Ngô Thế Minh càng nghĩ càng hói hận, càng nghĩ càng kinh hãi. Từng chuyện xưa
hiện ra trong đầu.

Lần đầu gặp Tôn Khổ Nhi, rồi nhận Tôn Khổ Nhi làm muội muội, mỗi lần Tôn Khổ
Nhi đưa cơm, châm trà cho mình, còn tự tay giặt quần áo, từng hình ảnh đó tái
hiện lại trong đầu hắn.

Nghĩ đến ngây người, trong lòng có cảm giác đau nhói.

Loại cảm giác này hơn hai mươi năm qua hắn chưa từng có, cho dù là lúc ở Thiếu
Lâm Tự, bị sư phụ trách mắng, bị người khinh thường, bị đánh, cũng không đau
như thế!

Ngô Thế Minh không muốn nghĩ nữa, quát to một tiếng, đấm một cái thật mạnh vào
ngực mình, hét lên: "Đều do ta, là lỗi của ta, sao ta lại ngốc như thế? Ta
phải sớm nhận ra chứ. Kiếm Minh, ta thật đáng chết, ngươi nói có đúng không?"

Phương Kiếm Minh thấy hắn cuối cùng đã tỉnh ngộ thì cười: "Thế Minh ca, bây
giờ chuyện quan trọng nhất là làm sao xử lý chuyện của Tôn tỷ tỷ? Huynh cự
tuyệt tỷ ấy ngay trước mặt tỷ ấy như thế, chẳng khác nào cho tỷ ấy một kiếm
cả. Nữ hài rất chú trọng đến mặt mũi, thế mà huynh nói như thế, chẳng phải là
phủ sương lên tuyết sao?"

Ngô Thế Minh cảm thấy sợ hãi, nói: "Ta nên làm gì bây giờ? Đệ cho ta một lời,
chỉ cần Khổ Nhi không tức giận, không khóc thì ta làm gì cũng được!"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Thế Minh ca, huynh đúng là ngốc. Cởi chuông thì
cần người mang chuông, huynh đã làm gì cho Tôn tỷ tỷ khóc?"

Ngô Thế Minh dù sao cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức nói: "Ta biết rồi, ta
biết rồi!" Nhưng chân thì lại không nhúc nhích.

Phương Kiếm Minh nói: "Nếu biết rồi sao còn không đi?"

Ngô Thế Minh đỏ mặt lên, nói: "Lưu đà chủ ở bên ngoài, Khổ Nhi vừa khóc vừa
chạy đi, nếu ta đuổi theo thì... "

Phương Kiếm Minh nghe xong thì nghiêm mặt nói: "Thế Minh ca, đệ vẫn xem huynh
là một hán tử, thì ra cũng chỉ là người chú trọng đến mặt mũi!"

Ngô Thế Minh ngây ra, rồi cười lớn, nói: "Thế Minh, đệ nói đúng lắm! Nhớ lúc
trước ở tại Thiếu Lâm, ta không sợ trời không sợ đất, điên điên khùng khùng,
muốn làm cái gì thì làm cái đó, chưa từng nghĩ người khác sẽ nhìn mình thế
nào, Kiếm Minh, nhận một lạy của ta!" Vừa nói vùa đứng dậy, hai tay chặp lại,
bái một bái.

Phương Kiếm Minh biết tính cách của hắn, nếu mình không cho hắn xá thì không
chừng sẽ khai tỉnh lại 'giác điên' chính thức kia, nên đành để hắn xá.

Sau khi xá xong thì nói: "Kiếm Minh, chờ xem, ta sẽ không khi phụ khổ nhi!"

Phương Kiếm Minh gật đầu, nói: "Vậy đệ chúc mừng Thế Minh ca trước!"

Ngô Thế Minh cười to ba tiếng, bước nhanh ra ngoài.

Ngô Thế Minh vừa đi thì Hoa Thiên Vân đi vào, người vừa vào đến thì tiếng cười
đã vang lên.

Phương Kiếm Minh nghe ra được trong tiếng cười thể hiện tâm tình vui vẻ, hỏi:
"Hoa đại ca, có chuyện gì mà cao hứng thế?"

Hoa Thiên Vân không thấy Ngô Thế Minh đâu thì hỏi: "Thế Minh đâu? Không phải
hắn ở cùng với đệ sao?"

Phương Kiếm Minh nói: "Lúc nãy huynh ấy làm cho Tôn tỷ tỷ khóc, giờ xem ra
chắc đang ở phòng của Tôn tỷ tỷ."

Hoa Thiên Vân nói: "Thế Minh đã làm gì? Khổ Nhi là một nữ hài tử rất tốt, hắn
đúng là không biết xấu hổ khi dám khi dễ nàng!"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Không phải như thế." Sau đó nói lại chuyện lúc nãy
một lần.

Hoa Thiên Vân nghe xong thì liền hô: "Đáng đánh, phải đánh!"

Phương Kiếm Minh hỏi: "Hoa đại ca, huynh có gì mà cao hứng thế."

Hoa Thiên Vân nói: "Ngày mai ta sẽ đến Gia Hưng gặp một vị bằng hữu, ta vừa
nhận được thiếp mời!"

Phương Kiếm Minh nói: "Thảo này huynh cao hứng như thế! Có thể kết giao với
Hoa đại ca hẳn là người nổi danh trong giang hồ, không biết vị bằng hữu này
của đại ca là cao nhân phương nào?"

Hoa Thiên Vân cười nói: "Nàng à, danh tiếng còn hơn cả ta, nàng chính là lão
bản của Gia Hưng Yên Vũ Lâu, giang hồ gọi nàng là 'diễm kinh tam thiên lý,
nhất kiến khuynh nhân thành' Dương Liễu Nguyệt!"

Phương Kiếm Minh hơi ngẩn ra một chút, thầm nghĩ: "Dương Liễu Nguyệt?" Suy
nghĩ một chút, rồi mơ hồ nhớ ra là đã có lần Ngô Thế Minh nhắc qua về người
này với hắn, nhưng lai lịch thì cũng không rõ lắm.

Phương Kiếm Minh cười nói: "À, thì ra là nàng ta!"

Hoa Thiên Vân nói: "Dương đại muội tử không chỉ là tuyệt sắc giai nhân, mà còn
là một kỳ nữ, võ công không hề thua kém chưởng môn của một phái. Nhưng điều ta
bội phục nhất chính là phong phạm của nàng không hề thua kém đấng mày râu.
Kiếm Minh đệ gặp nàng ta chưa?"

Phương Kiếm Minh nói: "Chưa từng!"

Hoa Thiên Vân: "Tốt, ngày mai chúng ta hãy cùng đi, đây cũng là một cơ hội
tăng thêm kiến thức, không thể bỏ qua. Gia hưng các Hàng Châu cũng không xa
lắm, với cước trình của chúng ta sẽ không tốn bao lâu."

Phương Kiếm Minh suy nghĩ một chút, nói: "Không biết có tiện không?"

Hoa Thiên Vân nói: "Tiện, tiện chứ, đệ do ta dẫn đến, Dương đại muội tử làm
sao không gặp được chứ, không chỉ thế sợ rằng nàng còn vui mừng nữa!"

Phương Kiếm Minh nói: "Tốt quá, vậy khi nào chúng ta lên đường?"

Hoa Thiên Vân nói: "Đệ có muốn đi báo lại cho Long tiểu thư một tiếng?"

Phương Kiếm Minh đỏ mặt lên, gật đầu, Hoa Thiên Vân trêu hắn: "Tục ngữ có câu:
Phu xướng phụ tùy. Long tiểu thư là một nữ trung hào kiệt, nếu nàng muốn đi
thì các người cứ cùng đến!"

Phương Kiếm Minh vội kêu lên: "Không, không, Hoa đại ca, chuyện của chúng
ta... "

Hoa Thiên Vân cười nói: "Được, được, da mặt của ngươi thật là mỏng, ngươi xem,
đã đỏ lên hết rồi, ta không nói nữa. Sáng ngày mai các người đến đây, ta và
thế minh sẽ chờ!" Nói xong thì đi ra ngoài.

Phương Kiếm Minh cũng đi ra, cáo từ Lưu Kiến, nhờ hắn nhắn lại cho Ngô Thế
Minh một tiếng, nói rằng hắn đến Phong Linh độ khẩu, sáng mai sẽ đến.

Với cước trình của Phương Kiếm Minh không tốn bao lâu là đến Phong Linh độ
khẩu.

Hắn vừa mới đến trước khu rừng thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, Phương
Kiếm Minh không cần quay đầu lại cũng biết là có tổng cộng bốn người.

Phương Kiếm Minh cảm thấy lạ. Phong Linh độ khẩu ở nơi hẻo lánh, rất ít người
đến đây, và cũng không có mấy người biết được. Đồ dùng và thức ăn của Dược
Tiên và Phong Linh đều được chuẩn bị rất nhiều.

Cách nửa tháng Dược Tiên mới vào thành mua một lần.

Phương Kiếm Minh suy nghĩ, quay đầu nhìn lại, không ngờ phía sau không hề có
một bóng người.

Kỳ lạ, sao không có ai? Đang là ban ngày, chẳng lẽ gặp quỷ?

Hai mắt của Phương Kiếm Minh xoay chuyển, cúi đầu suy tư, đột nhiên trên mặt
hiện lên vẻ tươi cười, bước nhanh đến bờ sông nhỏ.

Phong Linh đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, bật dậy, cẩn thận nhìn hắn, hỏi:
"Ngươi chính là cái tên biết biến hóa, Phương Kiếm Minh?"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Phong Linh tỷ tỷ, tỷ thật thông minh! Đệ chính là
Phương Kiếm Minh, nhưng đệ không phải biến tới biến lui, đó chỉ là thuật dịch
dung trong giang hồ thôi!"

Phong Linh nói: "Ta mặc kệ nó là cái gì? Ngươi có muốn qua không?"

Phương Kiếm Minh nói: "Có. Phong Linh tỷ tỷ, làm phiền tỷ đưa đệ sang sông!"

Phương Kiếm Minh đứng yên bất động, chu miệng nói: "Ngươi muốn qua thì cũng
được, dù sao ngươi cũng là bằng hữu của sư phụ, nhưng... "

Phương Kiếm Minh nói: "Nhưng sao?"

Phong Linh nói: "Ngươi phải đáp ứng ta một việc!"

Phương Kiếm Minh sửng sốt, thầm nghĩ: "Nàng cũng biết 'xao trúc giang'(*)?"
Cười hỏi: "Chuyện gì, chỉ cần có thể làm thì đệ nhất định làm cho tỷ!"

(*)Xao trúc giang: Lợi dụng điểm yếu của người khác để mưu lợi.

Phương Kiếm Minh vươn ngón tay út, nói: "Chúng ta ngoéo tay, nếu không đồng ý
tức là tâm miệng bất đồng!"

Phương Kiếm Minh đành cười khổ, vươn ngón tay út ra, 'ngoéo tay' với nàng.

Đột nhiên Phong Linh cười hà hà, nói: "Lần này ngươi trúng kế rồi!"

Phương Kiếm Minh ngẩn người ra, hỏi: "Trúng kế?"

Phong Linh dương dương đắc ý nói: "Sư phụ luôn nói ta là tiểu hài tử, nhưng ta
thấy ngươi mới chính là tiểu hài tử, không ngờ ngươi lại cùng ta chơi trò con
nít này! Ha ha, nhưng, ngươi đã cùng ta ngoéo tay, vậy thì không được đổi ý.
Nếu ngươi đổi ý vậy ngươi chính là con cún con!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì chẳng thấy gì là bị trúng kế cả, cười nói: "Đệ
sẽ không đổi ý!"

Phong Linh nói: "Tốt, ta muốn ngươi dạy ta thuật dịch dung!"

Phương Kiếm Minh sớm đoán được nàng sẽ nói như thế, chỉ cười, nói: "Đơn giản
vậy sao?"

Vẻ mặt tươi cười của Phương Kiếm Minh hoàn toàn ngoài dự liệu của Phong Linh,
nàng tức giận chu mỏ, nói: "Thật là không vui gì cả, không có vui, sao ngươi
không thấy bất ngờ?"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Có gì mà bất ngờ, đệ đã sớm đoán được tỷ sẽ nói
thế!"

Phong Linh hừ một tiếng, nói: "Ta đã biết, ngươi không có tốt lành gì mà!"

Phương Kiếm Minh nghe nàng nói lung tung lên cả, không biết phải khóc hay
cười, nói: "Phong Linh tỷ tỷ, hình như tỷ đang mắng đệ đó!"

Phong Linh giương đôi mày liễu, nói: "Nếu ngươi không dạy ta thuật dịch dung
thì không phải là người tốt!"

Phương Kiếm Minh cười ha hả, nói: "Ai nói đệ không dạy tỷ?"

Phương Kiếm Minh rầu rĩ nói: "Sư phụ bảo ta không được làm phiền ngươi, ta
phải nghe lời sư phụ nói."

Phương Kiếm Minh cười nói: "Không cần phải lo lắng, chỉ cần tỷ muốn học đệ sẽ
dạy. Đệ sẽ nói lại với Dược Tiên tiền bối, tiền bối sẽ không trách tỷ đâu!"

Phong Linh mừng rỡ, híp mắt cười hì hì, nói: "Ta biết ngươi là một... người
tốt!"

Mặc dù dung mạo của nàng thua kém giang hồ bát mỹ, nhưng dù sao cũng là một mỹ
nhân, hơn nữa nàng có chút ngây ngô, nên cũng có sức hút động lòng người.

Ánh mắt của Phương Kiếm Minh tiếp xúc với nàng, trong lòng không khỏi rung
động, thầm nghĩ: "Phong Linh tỷ tỷ thật xinh đẹp! Mặc dù nàng có chút ngây
ngô, nhưng người nào cưới được nàng cũng xem như là chuyện may mắn trong đời!"

Phong Linh cười nói: "Phương Kiếm Minh, đến đây, ta đưa ngươi qua!"

Phương Kiếm Minh vẫn không bước lên, thần thần bí bí nói nhỏ: "Đúng rồi, Phong
Linh tỷ tỷ, tỷ có gặp quỷ chưa?"

Phong Linh ngây ra, nói: "Quỷ? Có phải đen thui thủi, là thứ mà người ta sợ?"

Phương Kiếm Minh cảm thấy tức cười, nói: "Coi như là thế!"

Phong Linh lắc đầu, nói: "Chưa có thấy qua!"

Phương Kiếm Minh nói: "Vậy, tỷ có muốn đánh quỷ không?"

Phong Linh cười ha ha, nói: "Đánh quỷ, ta chưa từng chơi trò đó. Có vui không?
Bọn chúng có ăn chúng ta không?"

Phương Kiếm Minh vỗ ngực, nói: "Yên tâm, bọn họ sẽ không ăn tỷ, nếu tỷ không
có việc gì thì đệ dẫn tỷ đi đánh quỷ."

Phong Linh vui vẻ nói: "Hay quá, hay quá, quỷ ở đâu?"

Phương Kiếm Minh đưa tay chỉ chỉ vào trong rừng, nói nhỏ: "Nói nhỏ thôi, đừng
để sư phụ tỷ nghe thấy nếu không bọn họ sẽ ra đánh quỷ. Quỷ ở trong rừng cây,
chúng ta đi đánh quỷ!" Dứt lời, xoay người đi.

Phong Linh nhảy xuống thuyền, đi được vài bước thì trở lại thuyền, nhăn mày,
nói: "Ta phải ở chỗ này, nếu ta đi, có người xấu đến thì làm sao?"

Phương Kiếm Minh lắc đầu, nói: "Không cần lo, nơi này cách rừng cây không xa,
chúng ta đánh quỷ xong thì trở lại, không mất bao lâu đâu."

Phong Linh lộ ra trạng thái trầm tư, nói: "Đó cũng là biện pháp tốt, dù sao
bây giờ cũng không có ai muốn qua, ta và ngươi đi đánh quỷ!"

Phương Kiếm Minh cười thầm trong lòng, dẫn nàng đi đến rừng cây.

Phong Linh nhìn xung quanh, nói: "Quỷ đâu? Quỷ ở nơi này? Sao ta không thấy?"

Phương Kiếm Minh để ngón trỏ lên mép, 'suỵt'. Phong Linh thấy thế thì học theo
bộ dáng của hắn, cũng để ngón tay lên mép, kêu 'suỵt'.

Phương Kiếm Minh gật đầu, nói: "Quỷ sợ nhất là người nói chuyện, chúng ta mà
nói chuyện thì sẽ kinh động đến quỷ!"

Phong Linh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Phương Kiếm Minh vận nội công, phát ra kình khí. Trong vòng hai mươi trượng,
bất cứ thứ gì cũng có thể phát hiện ra được. Nhưng hắn không phát hiện được
gì.

Phương Kiếm Minh thầm cười trong lòng: "Đúng là đi theo ta! Tốt, để ta thử uy
lực của 'Đại Thụy Thần Công'!"

Tập trung tinh thần, từ từ thúc dục 'Đại Thụy Thần Công'.

Lần này 'Đại Thụy Thần Công' rất là nghe lời, từ từ lưu động. Hai mắt của
Phương Kiếm Minh nhắm lại, nhìn rõ nội tình trong cả khu rừng, hoa lá, cây cỏ
đều nhìn thấy, dần dần mọi thứ rõ ràng hơn.

Khóe miệng của Phương Kiếm Minh hiện lên một nụ cười, thu hồi Đại Thụy Thần
Công, nói: "Đệ đã biết quỷ ở đâu, Phong Linh tỷ tỷ, đi, chúng ta đi đánh quỷ!"

Phương Kiếm Minh nắm chặt trúc bổng trong tay, đi theo phía sau Phương Kiếm
Minh, tay chân nhanh lẹ, tựa như một nữ tặc.

Hai người đi đến một gốc đây đại thụ, Phương Kiếm Minh nói: "Quỷ ở trên cây
này, đệ sẽ đánh quỷ xuống, sau đó thì phải xem tỷ thôi!"

Phong Linh nói: "Yên tâm đi, có ta ở đây bọn họ không chạy được!"

Thanh âm chưa dứt, hai vai của Phương Kiếm Minh khẽ động, xuất ra một chưởng,
đánh trúng thân cây, quát: "Đánh quỷ!"

Bàn tay vừa chạm vào thân cây, lá cây rơi xuống 'ào ào', một thân ảnh từ trên
ngọn cây bay xuống.

Phong Linh ngẩng đầu lên trông thấy, trúc bổng trong tay đánh ra.

Người đó kêu lớn: "Nha đầu ngốc, không nhận ra ta à!" Người đó ở trong không
trung, vươn tay trái, dẫn chân lực của Phong Linh đánh sang một bên, trúng lên
thân cây.

Một tiếng nổ vang lên, một thân ảnh từ trên thân cây nhảy ra, cười khì khì:
"Đồ tửu quỷ, dám kinh động ta?"

Theo giọng nói, cả người đang ở không trung, đánh ra một quyền, một cây đại
thụ ở ngoài bốn trượng nổ lên một tiếng, đại thụ còn chưa ngã thì đã có một
thân ảnh từ trên ngọn cây bay lên, song thủ phất lên, xuất ra chân lực, đánh
xuống mặt đất.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng hô vang lên, một thân ảnh từ trên
mặt đất nhảy lên, cười khổ, nói: "Như thế nào cũng ra? Không phải nói là không
xuất hiện sao!"

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #208