Vô Ảnh Tùy Hành


Người đăng: Reapered

Hoa Thiên Vân cười tươi, nói: "Lưu trưởng lão, mặc dù trưởng lão có làm sai,
nhưng công lao cũng không ít, nhưng vì công lao lớn hơn, lại nói 'tri thác
năng cải, thiện mạc đại yên' (*), nếu như biết lỗi của mình, ta lấy thân phận
bang chủ Cái Bang, tạm thời cách trừ thân phận trưởng lão của lưu trưởng lão,
trở về tổng đà nửa năm. Trong vòng nửa năm, nếu không làm sai, chức vị trưởng
lão vẫn sẽ do Lưu Hồng đảm nhiện, nếu như sau này vẫn vi phạm bang quy, thì sẽ
bị quy thêm trách nhiệm!"

(*) Tri thác năng cải thiện mạc đại yên: Người tự biết lỗi và cải thiện chính
mình thật là vĩ đại.

Lưu Hồng nghe xong thì thầm nghĩ may mắn.

Thì ra sáu vạn năm mươi lượng bạc kia là do lão giận một thân sĩ mà làm, thân
sĩ kia nói lão chẳng qua chỉ là một tên khất cái mà thôi, còn bảo rằng nếu có
thể xuất ra một ngàn lượng bạc để trợ giúp thiên tai, vậy thân sĩ đó sẽ phục
lão, trong lúc tức giận, lão bỏ ra hơn phân nửa gia sản của mình để trợ giúp
thiên tai, đổi lại để được một chữ 'Phục' của thân sĩ kia!

Còn về sự kiện thứ hai, thật ra đó cũng là công lao của lão. Mặc dù cả đời của
lão luôn là người chỉ chăm chăm lo cho mình, nhưng tục ngữ có câu: Vạn ác dâm
chi thủ. Lão chỉ cần nghe đến nơi nào có thải hoa tặc là lập tức tìm đến. Ba
năm trước đây, lão đến Giang Bắc làm khách, gặp được hai mẹ con bị một tên
thải hoa tặc đùa giỡn, lão tức giận nên ra tay tương trợ, giết chết tên thải
hoa tặc kia.

Hai việc này chỉ có vài người biết, không ngờ là Hoa Thiên Vân cũng biết tường
tận.

Cho đến lúc này lão mới thật sự bội phục Hoa Thiên Vân.

Đám khất cái nghe Hoa Thiên Vân nói xong thì hoan hô: "Bang chủ nói rất đúng,
nói rất đúng!" Vô cùng hưng phấn.

Sau khi Hoa Thiên Vân xử lý xong mọi chuyện thì cho đám người Lưu Kiến, Lưu
Hồng đi trước, còn mình cùng Ngô Thế Minh và Phương Kiếm Minh đi sau. Ba người
vừa đi vừa nói chuyện, Phương Kiếm Minh đem chuyện mình và tam thiên vương
giao thủ nói ra, sau đó hỏi: "Thế Minh ca, sao hai người biết đệ ở chỗ này?"

Ngô Thế Minh cười nói: "Hôm qua ta chờ đệ lâu quá, sợ có gì ngoài ý muốn xảy
ra, trở về gặp hoa đại ca nói lại thì hoa đại ca bảo ta không nên lo lắng, nói
đệ có Thiên Thiền Đao trong người, không ai có thể làm khó được, nhưng vì an
toàn hoa đại ca vẫn cho huynh đệ Cái Bang trong thành Hàng Châu tìm kiếm,
không ngờ, lưu trưởng lão lại dẫn theo nhiều đệ tử Cái Bang ở bên ngoài Hàng
Châu đến tìm đệ, còn về tung tích của đệ là do thủ hạ của lưu đà chủ nhìn
thấy, sau đó đến báo lại cho chúng ta, còn một người thì âm thầm theo sau, dọc
đường có làm ký hiệu. Chúng ta vừa đến thì gặp đệ và Lưu trưởng lão động thủ
nên đứng ở một bên quan sát. Chà, Kiếm Minh, lý luận võ học của ngươi là theo
ai học được thế, ta nghe được cũng học hỏi được ít nhiều, những lời đó quả
thật là kinh nghiệm một đời của một bậc cao nhân!"

Ngô Thế Minh nói nửa đùa nửa thật, khiến cho Phương Kiếm Minh cũng cảm thấy
mắc cỡ.

Phương Kiếm Minh lắc lắc đầu, cười hà hà: "Thế Minh ca, huynh mới là sư phụ
đệ, khi còn ở Thiếu Lâm Tự, huynh đã dạy đệ không ít, đệ vẫn không quên!"

Ngô Thế Minh nghe hắn nhắc nên Thiếu Lâm Tự thì sắc mặt đượm buồn, Phương Kiếm
Minh biết hắn nghĩ đến chuyện của sư bá tổ nên không nói nữa.

Từ sau khi nghe Phương Kiếm Minh nói xong thì Hoa Thiên Vân vẫn nhăn mặt đến
giờ, đột nhiên hỏi: "Kiếm Minh, đệ nói ba người kia tự xưng là vương?"

Phương Kiếm Minh nói: "Đúng vậy, hình như bọn họ lấy 'tửu sắc tài khí' để xưng
vương, mặc dù chỉ đụng phải ba người, nhưng có thể đoán ra được người còn lại
hẳn là sắc thiên vương!"

Hoa Thiên Vân hỏi: "Đệ dùng Thiên Thiền Đao, nhưng dưới sự liên thủ của ba
người nọ cũng bị thương nặng?"

Phương Kiếm Minh gật đầu.

Hoa Thiên Vân trầm ngâm: "Rốt cục bọn họ là thần thánh phương nào, võ công cao
như thế? Ám hại đàn chủ của Ma Giáo, lại muốn đệ quy thuận bọn họ, xem ra võ
lâm sắp đại loạn, trong lúc thế này, võ lâm không thể loạn được, Ngõa Thứ luôn
thèm thuồng nhòm ngó, nếu võ lâm Trung Nguyên tự tàn sát lẫn nhau thì Ngõa Thứ
sẽ không bỏ qua cơ hội này!"

Ngô Thế Minh gật đầu, trầm tư một chút, đột nhiên hắn có một phỏng đoán lớn
mật: "Hoa đại ca, có khi nào, bọn họ là người cùng một tổ chức với tên cửu ca
kia!"

Hoa Thiên Vân rùng mình, quát lên một tiếng: "Nếu như là thật thì xem ra võ
lâm chắc chắn sẽ đại loạn!" Lời này quả thật là khiến cho long trời lở đất,
khiến cho hai người Phương Kiếm Minh sợ hãi.

Hoa Thiên Vân vừa dứt lời thì đột nhiên vọt người lên, giống như thương ưng
bắt thỏ, sử ra một phách không chưởng, quát: "Ai?"

Một cơn cuồng phong xuất hiện, kình khí của Hoa Thiên Vân phong tỏa phương
viên mười trượng xung quanh, Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh thấy thế thì cả
kinh, đây là lần đầu tiên Ngô Thế Minh thấy bộ dáng của Hoa Thiên Vân như thế
này, còn Phương Kiếm Minh thì kinh ngạc về võ công của Hoa Thiên Vân, chỉ với
chiêu thức này thôi, không dám nói Hoa Thiên Vân là đệ nhất trong thiên hạ
nhưng cũng đủ để sánh ngang với cao thủ trên Thiên Bảng, Địa Bảng.

Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh âm thần vận nội lực, không dám khinh suất.

Thiên Thiền Đao ở phía sau của Phương Kiếm Minh chớp lên, ngân lên vài tiếng.
'Tranh', quang hoa bắn ra tứ phía, thân đao bật ra khỏi võ đao hơn phân nửa.

Phương Kiếm Minh thầm hô: "Không ổn!" Ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng,
tiếng hét xông lên tận trời, một làn sương trắng từ phía sau đầu hắn xuất
hiện, bao lấy Thiên Thiền Đao, Thiên Thiền Đao giống như là gặp phải khắc
tinh, lập tức trở lại trong võ đao, Ngô Thế Minh thấy thế thì kinh ngạc vô
cùng.

Sau một kích của Hoa Thiên Vân, một thân ảnh từ từ xuất hiện ở cách đó hơn
mười lăm trượng.

Người đó dường như cũng đang dùng đến công lực của toàn thân, liều mạng chống
lại chưởng lực của Hoa Thiên Vân. Mỗi khi người đó bay lên cao thêm một thước
thì thân hình không kềm được mà run lên, Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh cùng
chăm chú nhìn lại, thấy được tướng mạo và trang phục của người đó thì hô lên:
"Hoa đại ca, người một nhà!"

Hoa Thiên Vân giống như là không nghe gì cả, nhìn người đó chằm chằm, rồi hống
lên một tiếng, đánh ra một quyền, quyền phong mang theo nội gia chân lực của
'Phá Thiên Lục', một luồng phách khí từ trên người Hoa Thiên Vân phát ra.

Người đó cố sức xoay tròn thân mình, rồi lại xoay trong, khóe miệng của Hoa
Thiên Vân hiện lên một nụ cười, nói: "Hay!"

Quyền kình nặng tựa thái sơn, người đó rít lên một tiếng, sắc mặt trở nên tái
xanh, thân thể đang ở trong không trung, vội trở mình, 'tranh', kiếm quang
hiện lên, kiếm phí phi đằng, bảo kiếm đã ra khỏi võ, quanh thân bảo kiếm hiện
lên một vòng thanh khí.

Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh cùng hô lên: "Chân võ kiếm!"

Người đó xuất trảo, bắt lấy bảo kiếm, khi hai chân vừa chạm đất thì mũi chân
điểm nhẹ, tiến lên trước, bước đi từng bước, mỗi bước thì đâm ra mười hai
kiếm, thoáng chốc đã đi được ba vòng, tổng cộng ba mươi bước, ba trăm sáu mươi
kiếm đã được đánh ra, kiếm quang phi xạ, kiếm khí tung hoành, vô số quần sáng
màu xanh quấn lấy quyền kình của Hoa Thiên Vân.

Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh cùng hô lên: "Thái cực khoái kiếm!"

Tiếng nói còn chưa dứt thì người kia đã rơi xuống đất, hơi thở hơi nặng, hiển
nhiên là dùng toàn lực, thu kiếm, chắp tay, nói: "Vô Lượng Thiên Tôn, Hoa bang
chủ, lão đạo đã ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư
truyền! Quả thật là có một người mới là có một người cũ, lão đạo không được
rồi!"

Người này là một lão đạo sĩ.

Lúc người đó thu kiếm về thi Hoa Thiên Vân cũng thu quyền kình, song quyền
chắp lại, cười nói: "Không biết là chưởng môn Võ Đang giá lâm, đã mạo phạm,
đắc tội, đắc tội!"

Phương Kiếm Minh bước nhanh ra phía trước, kinh ngạc nói: "Người không phải
chính là Phi Hồng chân nhân, trưởng môn của phái Võ Đang sao? Sao người lại
đến đây?"

Lão đạo này đúng là trưởng môn của Võ Đang, Phi Hồng chân nhân, lão hòa ái
nhìn Phương Kiếm Minh, cười trêu: "Con sâu ngủ kia, nhiều năm không gặp, không
ngờ ngươi đã cao lớn như thế rồi, có còn mê ngủ nữa không?"

Phương Kiếm Minh cười lên, nói: "Tốt hơn nhiều rồi!"

Thì ra, vào năm Phương Kiếm Minh được sáu tuổi thì Phi Hồng chân nhân có đưa
đệ tử đến làm khách ở thiêu lâm tự hơn một tháng. Phương Kiếm Minh cũng từng
gặp qua lão mấy lần, Đại Phương cũng từng tán dương Phương Kiếm Minh trước mặt
Phi Hồng chân chân.

Mười năm trôi qua, nhưng giờ Phương Kiếm Minh vẫn còn nhớ dung mạo của lão.

Ngô Thế Minh cũng tiến lên bái kiến Phi Hồng chân nhân. Phi Hồng chân nhân
nhìn hắn một lúc, hỏi: "Ngươi chính là Giác Điên?"

Ngô Thế Minh nói: "Chân chân, hiện tại vãn bối đả đổi tên là Ngô Thế Minh. Các
biệt nhiều năm, chân nhân vẫn khỏe mạnh như xưa!"

Phi Hồng chân nhân thở dài, nói: "Già rồi, già rồi, Giác... Thế Minh, dù thế
nào đi nữa thì ngươi cũng nên trở về Thiếu Lâm Tự một chuyến. Năm đó khi ngươi
lén xuống núi, khiến cho sư bá tổ của ngươi tức giận, lão đạo cũng không biết
nói gì cho tốt, sư bá tổ của ngươi tuyệt đối không đối xử tệ với ngươi! Ngày
đó Đại Phương gặp được ngươi, không ngờ cuối cùng ngươi cũng không muốn theo
hắn trở về!"

Ngô Thế Minh vội nói: "Chân nhân, vãn bối biết là do vãn bối sai. Chỉ mong sư
bá tổ có thể hiểu được tâm ý của vãn bối, nếu chân nhân gặp được sư bá tổ thì
xin người hãy... "

Phi Hồng chân nhân cười nói: "Không cần phải nói, lão đạo biết ý của ngươi.
Lúc này không phải là lúc tán dóc, ta còn có chuyện quan trọng... "

Quay đầu sang nhìn Hoa Thiên Vân, nói: "Hoa bang chủ, có thể sang một bên nói
chuyện?"

Hoa Thiên Vân gật đầu, hai người đi sang một bên, nhỏ giọng trò chuyện.

Một lúc sau, sắc mặt của hai người trở nên trầm trọng hơn, chầm chậm đi lại.

Phi Hồng chân nhân chắp tay, nói: "Vô Lượng Thiên Tôn! Hoa bang chủ, xem như
chúng ta đã định rồi, lão đạo còn phải lập tức trở về bổn phái, bố trí cho
tốt, cũng nên cáo từ!"

Hoa Thiên Vân nói: "Chân nhân, xin thứ cho không tiễn, thượng lộ bình an!"

Phi Hồng chân nhân gật đầu, quay đầu nhìn Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh
nói: "Trong lúc thế này, võ lâm cần những người trẻ tuổi như các ngươi, hai
người các ngươi cần phải cố gắng tu luyện, tương lai ra sức vì võ lâm. Nếu có
rãnh thì đến Võ Đang du ngoạn, lão đạo còn có việc trong người, đi trước một
bước!"

Nói xong thì liền rời đi, cước hạ như lưu thủy hành vân, đảo mắt cái là đã
không còn bóng dáng.

Hoa Thiên Vân nói: "Chúng ta đi thôi!" Đi được vài bước, Phương Kiếm Minh hỏi:
"Hoa đại ca, thương thế của lão đổ tài thế nào rồi?"

Nhắc đến lão đổ tài thì Hoa Thiên Vân và Ngô Thế Minh cùng nở nụ cười, Phương
Kiếm Minh thấy khó hiểu, hỏi: "Sao hai người lại cười?"

Hoa Thiên Vân cười nói: "Lão đổ tài đã diễn trò!"

Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói: "Diễn trò? Trò gì?"

Ngô Thế Minh nói: "Dĩ nhiên là diễn kịch cho địch nhân xem!"

Phương Kiếm Minh cúi đầu suy nghĩ, sau đó cười ha hả, nói: "Thì ra là thế!"
Sau đó nhíu mày nói: "Lão đổ tài đã diễn trò, không chừng người đó cũng thế,
cuối cùng là ai lừa ai, cũng rất khó mà nói được!"

Lời vừa nói ra Ngô Thế Minh cũng cảm thấy choáng váng, còn vẻ mặt của Hoa
Thiên Vân thì cao thâm khó lường, không ai biết được hắn đang nghĩ gì!

Hai đệ tử cái đang dìu Triệu Hùng đi, cũng đã được chừng nửa chén trà.

Triệu Hùng từ từ tỉnh dậy, giương mắt nhìn lên, nói không ra hơi: "Ta đã bị
trục xuất khỏi Cái Bang, hai người các ngươi còn dìu ta làm gì?"

Tên khất cái bên trái nói: "Trở về!"

Triệu Hùng cười bi thảm: "Bây giờ ta đã thành phế nhân, lại còn có không ít kẻ
thù trong chốn giang hồ, nếu bọn chúng biết võ công của ta đã bị phế, xem như
mạng ta tiêu rồi, tốt nhất là để cho ta chết đi!"

Tên khất cái bên phải cười nói: "Triệu đại ca, có điều huynh không biết rồi,
bang chủ đối với huynh cũng rất được. Đã phân phó chúng ta đưa huynh về, mặc
dù không thể dùng danh hiệu của Cái Bang hành tẩu giang hồ, nhưng nửa đời sau
thì không cần phải lo cho cuộc sống, càng không cần phải lo kẻ thù tìm đến.
Bang chủ đại nhân đại nghĩa, sẽ không cho huynh tự sinh tự diệt!"

Triệu Hùng nghỉ một lúc lấy sức, đột nhiên lạnh lùng cười: "Cái gì đại nhân
đại nghĩa, hắn đang thương cảm cho ta, thật không ngờ Triệu Hùng ta cũng có
ngày như thế này!"

Có người hỏi: "Triệu Hùng, ngươi có muốn báo thù không?"

Triệu Hùng thuận miệng nói: "Muốn! Muốn chứ sao lại không? Ta... "

Mới nói được đến đó thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Đưa đầu nhìn lên thì tên khất cái bên phải vẫn bước đi, nhưng trên thân thể đã
không còn cái đầu. Triệu Hùng sợ đến mức hồn phi phách tán.

Lại quay đầu nhìn sang tên khất cái bên tay trái, cũng là một người không đầu,
chân vẫn bước đi.

Ba hồn của Triệu Hùng đã mất đi hai, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt cả người.

Hai thân thể không đầu dìu Triệu Hùng đi được chừng mười lăm bước thì máu tươi
từ trên cổ bắn ra như suối, rơi lên mặt Triệu Hùng, sau đó hai thể thể đổ
xuống.

Triệu Hùng quát to một tiếng, lăn sang một bên, không rét mà run, úp đầu xuống
đất, run run nói: "Quỷ... Có quỷ... "

Thanh âm kia phiêu đãng bên tai hắn: "Ta không phải là quỷ, ta là người, không
nên kinh hoảng!"

Triệu Hùng vẫn sợ hãi vô cùng, run run nói: "Ngươi không phải là quỷ... Vậy...
Vậy người là ai... "

Bốn phía không một bóng người, nhưng giọng nói kia vẫn vang lên bên tai Triệu
Hùng: "Bổn công là ai, không quan trọng, chỉ cần biết bổn công sẽ không giết
ngươi, chỉ cần ngươi nghe lời, bổn công sẽ giúp cho võ công của ngươi khôi
phục lại như ban đầu, thậm chí còn cao hơn xưa. Ngươi muốn báo thù, cũng là
điều trong tầm tay, thế nào?"

Thanh âm của người đó phiêu phiêu đãng đãng, không biết ở phương nào.

Triệu Hùng lấy lại bình tĩnh, biết là đã gặp được tuyệt đỉnh cao thủ, cái mạng
nhỏ của mình lúc này đang nằm trong tay của người đó, vì bảo vệ cái mạng của
mình, bảo hắn làm gì hắn cũng chịu, vì thế hắn liền nói: "Ta đồng ý, ta đồng
ý, chỉ cần ngươi không giết ta!"

Người đó khẽ cất tiếng cười: "Tất nhiên là không giết ngươi! Bổn công hỏi
ngươi, ngươi biết nơi cư trụ của bốn đại trưởng lão của Cái Bang?"

Triệu Hùng giật mình, trên mặt lộ vẻ chần chờ.

Người đó dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, cười lên quái dị: "Tốt nhất là
ngươi đừng nên nói không biết, bổn công biết là phải dùng thủ đoạn gì để đối
phó với ngươi!"

Triệu Hùng nghe được tiếng cười của hắn thì có cảm giác âm u lành lạnh, vội
nói: "Không... Ta biết đầu mối, là do lão già Lưu Hồng kia nói cho ta biết...
"

Người đó cười lên hăng hắc, nói: "Biết thế là tốt, ta thích người như thế,
biết thì nói biết, không biết thì nói không biết!"

Sau đó giọng nói dừng lại, rồi hình như là nói với người khác: "Tam lang,
ngươi đưa hắn đi trước!"

Có một thanh âm của thanh niên vang lên: "Tuân mệnh!"

Triệu Hùng chỉ cảm thấy có một làn gió nhẹ thổi qua bên mình, còn chưa nhìn
thấy được diện mạo của người đó là đã bị bắt đi, cả hai biến mất như một cơn
gió thổi qua.

Một lúc sau, ba bóng người là đà bay đến, tựa như quỷ mị, đến bên cạnh thi thể
của hai đệ tử Cái Bang.

Người đi trước gầy gò, khoác một chiếc áo choàng trắng như tuyết, khuôn mặt
tái nhợt, vẻ mặt âm u, xem chừng khoảng hơn năm mươi tuổi.

Ở phía sau năm thước là hai bạch y thanh niên, lưng đeo trường kiếm, mi thanh
mục tú, nhưng bọn họ ngậm chặt mội, vẻ mặt lạnh lùng, khiến cho người ta có
cảm giác âm trầm, từ trên người bọn họ mơ hồ lộ ra sát khí.

Nhìn thoáng qua hai thi thể, người đó nói: "Tứ lang, nhị lang, các ngươi thấy
không?"

Hai bạch y thanh niên chấn động, cúi đầu nói: "Không nhìn thấy!"

Người đó mỉm cười, nói: "Lại nói dối, mặc dù 'vô ảnh kiếm' của sư phụ đã tu
luyện đến cảnh giới tuyệt đỉnh, nhưng vẫn không thể thoát khỏi kiếm ảnh, với
ánh mắt của các ngươi chẳng lẽ lại nhìn không ra?"

Hai thanh niên không dám lên tiếng.

Người đó nói: "Tốt lắm, chúng ta cũng nên đi. Hắc hắc, Thiếu Lâm Tự, Võ Đang,
Cái Bang, Ma Giáo, Ma Môn, thú vị, thú vị!"

Bạch y thanh niên ở bên phải hỏi nhỏ: "Sư phụ, hai thi thể này, chúng ta xử lý
sao? Có cần phải hủy thi diệt tích?"

Thân hình người kia tung bay, lướt đi hơn mười trượng, không quay đầu lại,
nói: "Không cần, để hai thi thể này rung động Cái Bang. Để cho bọn họ tự loạn
trước!"

Hai người kia kêu lên một tiếng "Tuân mệnh!"

Thi triển khinh công, đi theo sát phía sau. Không ngờ thân pháp đã tiến vào
cảnh giới nhất lưu.

Ba người Phương Kiếm Minh trở lại phân đà Cái Bang ở Hàng Châu.

Lưu Hồng đã dẫn theo một số đệ tử rời đi, lão muốn đến tổng đà diện bích. Ra
nghênh đón họ là Vương Tân và Lưu Kiến.

Hoa Thiên Vân nhìn qua Vương Tân, cười nói: "Vương đại ca, lần này chấp pháp
đại trưởng lão cử huynh đến đây là có chuyện gì? Chắc không phải chỉ là vì
chuyện của Triệu Hùng?"

Khuôn mặt của Vương Tân lạnh như băng, mặc kệ đối phương là ai, Hoa Thiên Vân
cũng không cảm thấy lạ vì vấn đề này.

Thanh âm của Vương Tân vẫn lạnh lùng: "Lần này sư phụ phái ta đến, là vì an
toàn của bang chủ!"

Hoa Thiên Vân nói: "Xin chỉ giáo?"

Vương Tân nhìn qua Phương Kiếm Minh, Hoa Thiên Vân hiểu ý hắn, nói: "Không
sao, cứ nói, hắn là huynh đệ của ta!"

Phương Kiếm Minh nghe xong trong lòng không khỏi cảm thấy nóng lên.

Vương Tân nói: "Thế thì ta nói thẳng. Bang chủ, ta muốn hỏi, một tháng qua,
bang chủ đã từng đến những nơi nào?"

Hoa Thiên Vân cười nói: "Một nửa thời gian ở Trung Nguyên, còn một nửa thì ở
tại Ngõa Thứ!"

Vương Tân nói: "Chuyện ở Trung Nguyên, ta không nói. Ở Ngõa Thứ, ta sẽ nói."
Ngừng một chút, nói: "Bang chủ, hai cao thủ của Ngõa Thứ kia, võ công quái dị,
bang chủ cần phải đề phòng bọn họ. Sư phụ hợ bọn họ thầm thi triển thủ đoạn,
nên bảo ta đến!"

Hoa Thiên Vân nghe xong lời này, đột nhiên cười ha hả, nói: "Vương đại ca, lời
này của huynh không đúng rồi. Mặc dù ta và Ngõa Thứ đã giao đấu với nhau mấy
trăm trận, nhưng ta không tin: Dị loại phải diệt. Ngõa Thứ cũng có người tốt,
cũng có chính nhân quân tử, chính khí lẫm liệt. Sở dĩ ta thống hận Ngõa Thứ,
đó là vì bọn họ xâm phạm biên giới, lần này ta đến Ngõa Thứ, cuối cùng cũng
gặp được hai quân tử, cùng bọn họ đại chiến một ngày một đêm, mặc dù may mắn
thắng được bọn họ, nhưng võ công và nhân phẩm của bọn họ đáng để bội phục, bọn
họ nhất định sẽ không thầm hạ độc thủ, hảm hại ta!"

Vương Tân nói: "Bang chủ, e rằng người còn chưa biết chi tiết về hai người
kia!"

Hoa Thiên Vân nói: "Cứ nói!"

Vương Tân nói: "Theo như dọ thám của chúng ta, hai người kia chính là thị vệ
đắc lực nhất bên cạnh công chúa của Ngõa Thứ. Một người tên là Tháp Đại Khâm,
một người tên là Tháp Thiệu Bố, hai người là huynh đệ song sinh, ở Ngõa Thứ có
danh là Ngõa Thứ song kiệt. Mặc dù hai người đó không phải là đối thủ của bang
chủ, nhưng không chắc được là hai người đó sẽ không ra tay đánh lén!"

Hoa Thiên Vân nghiêm mặt nói: "Vương đại ta, ta cũng biết rõ chi tiết về họ,
nhưng ta tin họ tuyệt đối không ra tay ám hại ta, chúng ta từ trong đánh nhau
mà có 'giao tình'!"

Vương Tân nói: "Nhưng dù sao chủ tử của hai người bọn họ cũng là công chúa của
ngõa thứ, vị công chúa này hành tung quỷ dị, võ công cao thâm khó lường, chưa
từng có người nào thấy được diện mạo thật của nàng, nàng cũng là một trong
những người chủ chiến trong quốc nội của ngõa thứ!"

Hoa Thiên Vân nói: "Điều này ta cũng biết. Vương đại ca, các người cứ yên tâm,
trên phương diện võ học ta và hai người đó là bằng hữu, nhưng trên chiến
tường, chỉ cần bọn họ dám đến, ta tuyệt đối không hạ thủ lưu tình!"

Vương Tân nói: "Bất kể thế nào, ta cũng phải ở bên cạnh bang chủ, đề phòng có
sai lầm!"

Hoa Thiên Vân cười nói: "Đây không phải là đại tài tiểu dụng sao, thật là ủy
khuất cho Vương đại ca!"

Vương Tân nói: "Đối với ta mà nói, đây là đại sự!"

Hoa Thiên Vân trên hắn: "Tốt quá, có Vương đại ca bên cạnh, ta có thể kê cao
gối mà ngủ. Nếu ngứa tay thì còn có 'Đại Suất Bối Thủ' của Vương đại ca!"

Vương Tân nói: "Ta sợ sao?"

Hai người đột nhiên cười lên ha hả.

Vương Tân cười to khiến cho Phương Kiếm Minh kinh ngạc.

Một người mà lúc nào mặt cũng lạnh như tiền, đột nhiên cười lên ha hả, có ai
mà không kinh ngạc chứ!

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #207