Người đăng: Reapered
Hồ Bất Quy nói nhỏ: "Thiếu thiệp, giáo chủ của chúng ta muốn gặp thiếu hiệp,
không biết ý của thiếu hiệp thế nào?"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cảm thấy hơi lạ, nên hỏi: "Giáo chủ của các
người? Vì sao lại muốn gặp ta, ta và giáo chủ của các người hình như không
quen biết thì phải!"
Hồ Bất Quy cười nói: "Phương thiếu hiệp, ta cũng không rõ lắm, khi thiếu hiệp
gặp được giáo chủ của chúng thì lúc đó sẽ biết được thôi!"
Phương Kiếm Minh nghe hắn nói thần thần bí bí như thế thì lại càng cảm thấy
khó hiểu. Độc cô cửu thiên thân là giáo chủ của thiên hạ đệ nhất giáo, võ công
cái thế, có phải muốn gặp là gặp được đâu, hôm nay hắn muốn gặp Phương Kiếm
Minh, nếu đổi lại là người khác thì đã bị hoảng sợ vì được chọn rồi, thế nhưng
người này lại là Phương Kiếm Minh, hắn nghe được độc cô cửu thiên muốn gặp hắn
thì chỉ có cảm giác ngạc nhiên, khó hiểu chứ không có vui mừng.
Mặc dù hai mắt của Hồ Bất Quy tuy mù, nhưng võ công của hắn lại cao, từ nhịp
thở của Phương Kiếm Minh thì có thể nhận ra được hắn cũng không bị dao động
gì. Trong lòng cũng cảm thấy lạ, thầm nghĩ: "Định lực của tiểu tử này đúng là
cao, mặc dù không biết vì sao giáo chủ muốn gặp hắn, nhưng giáo chủ có thân
phận cao quý, không phải người thường có thể dễ dàng gặp được, hắn đúng là tốt
số, hoặc có thể nói là khác người, hơn nữa việc này cũng có chút kỳ lạ, ngày
ấy giáo chủ gọi mình đến, ngữ khí trịnh trọng, bảo nếu gặp tiểu tử này thì
phải lấy đại lễ mà đón tiếp, không được phép không tôn trọng, xem ra tiểu tử
này có lai lịch không nhỏ, cần phải cẩn thận làm việc mới được, loại sự việc
này không phải bản thân mình có thể suy đoán hàm hồ được, chỉ cần làm tốt việc
được giao là được!"
Trong lòng nghĩ thế nên hắn nói tiếp: "Phương thiếu hiệp, ta biết thiếu hiệp
nhất định cảm thấy khó hiểu, thiếu hiệp và giáo chủ của chúng ta không quen
biết, mà giáo chủ của chúng ta lại muốn gặp thiếu hiệp, việc này, cho dù là ai
đi chăng nữa thì nhất định cũng sẽ ngạc nhiên. Nhưng, thiếu hiệp cứ yên tâm,
giáo chủ của chúng ta luôn hòa nhã, khi thiếu hiệp gặp thì sẽ biết. Đúng rồi,
thiếu hiệp có muốn tham gia đại hội luận võ ở kinh thành!"
Phương Kiếm Minh trầm ngâm nói: "Nếu như không có gì xảy ra thì ta nghĩ là sẽ
đi đến đó!"
Hồ Bất Quy vui vẻ nói: "Thế thì tốt, chắc hiện nay thiếu hiệp cũng có chuyện
muốn làm, chuyện giáo chủ muốn gặp thiếu hiệp, có thể hoãn lại, sang năm, ở
kinh thành, giáo chủ của chúng ta sẽ nghênh tiếp đại giá của thiếu hiệp... "
nói đến đây thì chần chừ một lúc.
Phương Kiếm Minh thấy hắn muốn nói lại thôi thì cười, nói: "Hồ đàn chủ, có gì
cứ nói, đừng ngại!"
Hồ Bất Quy từ từ nói: "Phương thiếu hiệp, khi đến kinh thành rồi thì mong
thiếu hiệp nhanh chóng đến gặp giáo chủ của chúng ta, càng nhanh cnafg tốt,
tốt nhất là trước ngày đại hội, còn nữa, việc này mong thiếu hiệp đừng nói với
ai, bất kể là người nào, xin thiếu hiệp đừng nói ra, hồ mỗ cầu khẩn thiếu
hiệp!" Vừa nói vừa bế một quyền về phía Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không để trong lòng,
nhưng thấy hắn long trọng như thế thì vội vàng nói: "Hồ đàn chủ, không nên như
thế, đây là chuyện riêng của ta, dĩ nhiên là ta sẽ không nói với người ngoài
rồi!"
Hồ Bất Quy cười nói: "Thế thì tốt!"
Phương Kiếm Minh nghĩ đến đôi mắt của hắn thì hỏi: "Hồ đàn chủ, đôi mắt của
đàn chủ có hi vọng không? Ta có quen biết một người có y thuật rất cao, ta...
"
Hồ Bất Quy thở dài, nói: "Đa tạ thiếu hiệp quan tâm, đôi mắt của ta đã vô
phương cứu chữa, toàn bộ đã thối rửa, cho dù Hoa Đà tái thế cũng bất lực!"
Vốn Phương Kiếm Minh nghĩ rằng có thể nhờ Dược Tiên cứu chữa cho hắn, nhưng
giờ nghe hắn nói thế thì không thể làm gì khác hơn là bỏ qua ý định này, đột
nhiên hắn nhớ đến một chuyện, nhỏ tiếng hỏi: "Hồ đàn chủ, ta muốn hỏi một
việc, công chúa trong giáo của các người, không biết nàng đang ở đâu, ta có
việc muốn gặp nàng!"
Hồ Bất Quy nghe xong thì cười mờ ám, nghĩ trong lòng: "Thì ra cũng là một tên
háo sắc, thấy công chúa có sắc đẹp tuyệt trần, nên đã động tâm, hắn tìm công
chúa thì ngoài việc lấy lòng ra thì còn gì nữa chứ!" Miệng thì cười nói:
"Phương thiếu hiệp, không biết thiếu hiệp muốn tìm công chúa có việc gì? Không
biết Hồ mỗ có thể chuyển lời được không?"
Phương Kiếm Minh thấy lời nói của hắn có vẻ mờ ám, hiển nhiên là đã hiểu lầm ý
của mình, mặt của hắn đỏ lên, vội giải thích: "Thật ra cũng không phải là ta
muốn tìm nàng, mà là nàng muốn tìm ta, ta không chờ được, cho nên mới hỏi!"
Hồ Bất Quy nghe xong thì trong lòng cười lớn, nghĩ: "Ngươi không chờ được, đây
không phải là 'nơi đây không có ba trăm lượng' (*) sao, giờ ngươi có nói gì
cũng vô dụng!" Hiểu lầm càng lớn, nói: "Phương thiếu hiệp muốn gặp công chúa,
thật ra cũng đơn giản thôi, hiện nay công chúa đang ở kinh thành, sau khi
phương thiếu hiệp đến kinh thành thì sẽ gặp được thôi!"
--------------------------
(*) Là một phần trong câu thành ngữ "thử địa vô ngân tam bách lượng, cách vách
Vương Nhị bất tằng thâu", nghĩa là "nơi đây không có ba trăm lượng, Vương Nhị
nhà bên không có trộm"
Ý nói nhiều người tự cho mình là thông minh, cố ý che dấu, nhưng hóa ra lại
làm cho việc lộ rõ ràng hơn.
--------------------------
Phương Kiếm Minh nghe xong thì than thầm, nghĩ: "Vốn nàng đã tựu ước với ta ở
kinh thành, nói như thế thì cũng như không, bây giờ phải chờ đến khi đến kinh
thành mới có thể nghe ngóng về thân thế của ta, sớm biết thế thì đã không hỏi
rồi!"
Hồ Bất Quy chờ một lúc lâu mà không thấy Phương Kiếm Minh lên tiếng nên cười
hỏi: "Phương thiếu hiệp còn chuyện gì muốn hỏi, nếu Hồ mỗ biết thì sẽ nói!"
Phương Kiếm Minh cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ: "Rõ ràng là đêm nay ngươi đến
hỏi chuyện ta, giờ lại hỏi ta là có chuyện gì để hỏi không, lạ thật!" Miệng
thì cười nói: "Cũng không có việc gì!" Dừng lại, chờ một chút xem Hồ Bất Quy
có hỏi về việc của tam thiên vương không.
Ấy vậy mà Hồ Bất Quy đứng dậy, nói: "Nếu thế thì Hồ mỗ không quấy rầy thiếu
hiệp nghỉ ngơi, tạm thời cáo lui trước!"
Phương Kiếm Minh đứng dậy khêu đèn, dìu Hồ Bất Quy đi đến cạnh cửa, Hồ Bất Quy
đa tạ một tiếng rồi gọi tiểu nha hoàn đến dìu hắn đi, hai người vừa ra khỏi
cửa thì hô lên một tiếng "ngủ ngon!"
Đêm nay, Phương Kiếm Minh ngủ rất say, từ khi sinh ra đến giờ, mặc kệ là gặp
chuyện lớn thế nào đi nữa thì chưa bao giờ giấc ngủ của hắn bị ảnh hưởng cả,
thật là đây cũng là một loại phúc khí, hắn ngủ cho đến khi tỉnh ngủ hẳn (đương
nhiên, đối với Phương Kiếm Minh mà nói thì thời gian mà hắn tỉnh hẳn so với
người thường dài hơn nhiều), đối với con người thì ngủ là một chuyện tốt, thử
xem nhé, nếu một người nào đó ít khi được ngủ ngon, luôn bị mất ngủ, thì e
rằng người đó còn khổ hơn cả người vừa mất vợ, có thể ngủ một giấc thật ngon,
thật sâu, thì đó là chuyện sảng khoái nhất trong đời người rồi.
Hôm sau, Phương Kiếm Minh ngủ thẳng cho đến khi mặt trời treo trên ngọn sào,
ngủ một giấc ngon lành khiến cho hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, sau khi
rửa mặt thì dùng cơm trưa ở phòng khách, Chu Hữu Tiếu và Dương Bách Thắng tiễn
hắn ra khỏi cửa, lúc cáo biệt, Dương Bách Thắng có nói, bọn họ nhất định sẽ
tìm được người tên là Văn Thiên Tứ kia, Phương Kiếm Minh đa tạ một tiếng.
Buồn cười nhất là, hai sứ giả của mà giáo đồng thời tiễn hắn ra tận cửa, có
thể được đối đãi như thế thì nhận ra được là Ma Giáo rất coi trọng hắn, thế
nhưng hắn lại nghĩ thành người của Ma Giáo đúng là những hán tử, đối xử nhiệt
tình, chứ không nghĩ gì khác nữa.
Sau khi rời đi thì Phương Kiếm Minh định đến phân đà của Cái Bang ở Hàng Châu
một chuyến, nhưng mới đi được nửa đường thì gặp phải một đám khất cái quần áo
rách nát, trong tay đều cầm gậy đen, thấy hắn, lập tức có ba tên khất cái còn
trẻ liền vươn bàn tay bẩn ra, cười hề hề: "Đại gia, làm ơn cho ít để ăn!"
Phương Kiếm Minh nhận ra họ là đệ tử Cái Bang, nên vui vẻ cho bọn họ mỗi người
năm lượng bạc, sau đó lấy ra một thỏi bạch trăm lượng, ném vào tay tên khất
cái, cười nói: "Một trăm lượng này chia cho những người kia... " nhưng hắn còn
chưa dứt lời thì tên khất cái kia đã lạnh lùng cười, ném thỏi bạc xuống hào.
Phương Kiếm Minh thấy thế thì ngẩn ra, thầm nghĩ: "Không ngờ trong thiên hạ
lại có loại khất cái như thế này!"
Một tên khất cái khinh khinh nhìn Phương Kiếm Minh, sau đó ngước nhìn trời,
ngạo mạn vô cùng, nói: "Ngươi đang đuổi khất cái đi sao, nhưng ngươi cũng thấy
rõ, chúng ta không phải như những tên khất cái thường!"
Phương Kiếm Minh càng xác định bọn họ là người của Cái Bang, tuy hơi giận
nhưng vẫn hòa nhã nói: "Ta biết các người là đệ tử của các bang, cho nên ta
mới... "
Tên khất cái cười khẩy, nói: "Nếu biết thế vì sao còn làm thế, ta thấy tiểu tử
nhà ngươi trang phục gọn gàng, nhất định là con trai của tên Trần Viên Ngoại
giàu có mà bất nhân ở phía tây thành, bình thường ngươi làm nhiều chuyện ác,
định dựa vào chút bạc đó để chuộc tội sao?"
Phương Kiếm Minh nghe thế thì tức giận, nhưng vẫn cố nén lại, trầm giọng: "Các
hạ nói chuyện nên cẩn thật một chút!"
Tên khất cái đó phì một cái, một cục đàm bay ra, Phương Kiếm Minh lách người
sang một bên, cười cười nhìn tên khất cái đó.
Tên khất cái đó không ngờ là Phương Kiếm Minh lại có thân thủ cao như thế, nên
trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó thấy được chuôi Thiên Thiền Đao trên vai của
Phương Kiếm Minh thì hừ một cái, nói: "Thì ra ngươi cũng là có chút bản lĩnh,
lão tử tưởng ngươi chỉ biết mang đao để đi dọa người chứ!"
Phương Kiếm Minh thấy ba tên khất cái đang hùng hùng hổ hổ đứng chặn đường
mình, còn ở phía sau thì cũng có một đám khất cái khác, lôi thôi lết thết,
đang vây quanh, xem ra là cố tình tìm đến.
Phương Kiếm Minh thật sự là không biết mình đã đắc tội gì với Cái Bang, những
đệ tử này nhìn qua là biết là người của ô y, hắn và người của ô y không có
giao tình, nhưng lại có chút giao tình với tịnh y, bởi vì hắn biết một người
của tịnh y là Hoàng Thăng.
Phương Kiếm Minh nghe tên khất cái nói xong thì nhướng mày, nói: "Các ngươi là
người của Cái Bang, tại sao lại nói năng vô lý như thế, tạm thời không nói đến
việc ta và bang chủ của các ngươi có giao tình, cho dù ta và bang chủ các
ngươi không có giao tình thì các ngươi cũng không được mở miệng vũ nhục ta!"
Đám khất cái kia nghe xong thì mở miệng cười ha hả, trong tiếng cười lộ rõ hàm
ý cười nhạo và khinh bỉ, Phương Kiếm Minh không biết rxo về tên khất cái này,
nếu như là một người có kinh nghiệm giang hồ, thì có thể nhận ra, trogn đám
khất cái này có hai người đứng đầu, mặc dù bọn họ đứng lẩn trong đám khất cái,
nhưng hai tay khoanh trước ngục, không tên khất cái nào đứng gần, mà trong hai
tên khất cái đó thì tên ở bên trái có địa vị cao hơn so với bên phải, nên có
thể nói hắn hiện là thủ lĩnh của đám khất cái này, nhất thời Phương Kiếm Minh
cũng không phát hiện ra được.
Một tên khất cái cười lớn, nói: "Con mẹ ngươi, tiểu tử, ngươi nói gì, bang chủ
của chúng ta là nhân vật thế nào, há có thể có giao tình với một tên mao đầu
tiểu tử như ngươi! Ngươi còn không xưng đáng xách giày cho bang chủ của ta, mẹ
kiếp, phì!" Lại một cục đàm bay ra.
Cho dù Phương Kiếm Minh có hàm dưỡng tốt cũng không nhịn được nữa, quát lớn:
"Ngươi thân là đệ tử của Cái Bang, nhưng lại nói lời thô tục, năm lần bảy lượt
vũ nhục ta, không bị trừng trị, ngươi lại tưởng ta dễ khinh!" Thầm vận lội
lực, sử dụng công phu 'Niêm Y Thập Bát Điệt', cục đàm đang bay đến chỗ Phương
Kiếm Minh, thì bật ngược lại, bắn lên người của tên khất cái.
Tên khất cái kêu lên một tiếng 'ai da', ngã người ra sau, may mắn là có hai
tên khất cái bên cạnh kéo hắn lại, không là đã té chổng mông lên trời rồi.
Đám khất cái thấy Phương Kiếm Minh dám đánh lại thì cầm hắc bổng trong tay gõ
lên mặt đất, những tiếng 'lạch cạch, lạch cạch' vang lên không ngừng, cùng hô
lên: "Đánh tiểu tử này, đánh tiểu tử này!"
Tên khất cái thủ lĩnh thấy thân thủ của Phương Kiếm Minh như thế thì giật
mình, thầm nghĩ: "Không ngờ tiểu tử này thật sự có tài, khó trách Triệu Hùng
không phải là đối thủ của hắn!" Rồi từ trong đám người đi ra.
Đám khất cái thấy hắn thì hoan hô, hét lớn: "Lưu trưởng lão, tiểu tử này dám
khi nhục người của Cái Bang, hãy cho hắn biết lễ độ đi!"
Bổng tử trong tay của lưu trưởng lão nhấc lên, đám khất cái ngừng hoan hô, yên
tĩnh lại, chăm chú nhìn Phương Kiếm Minh, nắm chặt hắc bổng trong tay, nếu như
lưu trưởng lão muốn quần công thì bọn chúng sẽ lập tức ra tay, còn nếu lưu
trưởng lão muốn tự mình dạy dỗ hắn thì sẽ đứng ở một bên hò hét ủng hộ.
Phương Kiếm Minh và lưu trưởng lão đều cẩn thận đánh giá đối phương, Phương
Kiếm Minh thấy vị lưu trưởng lão này không cao, lông mi thô to, tóc hoa râm,
xem ra cũng khoảng bảy mươi, Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn thì thấy trên người
của lão tựa như có tám cái túi, thầm nghĩ: "Nghe nói Cái Bang có tám vị trưởng
lão, chẳng lẽ lão là một trong tám người đó?"
Phương Kiếm Minh hỏi: "Tôn giá chính là một trong bát đại trưởng lão của Cái
Bang?"
Lưu trưởng lão cười khẩy, nói: "Tiểu tử, bây giờ ngươi mới biết sao, có phải
đã trễ rồi không?"
Phương Kiếm Minh vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, thầm nghĩ: "Ngươi thân là trưởng
lão của Cái Bang, không quản lý đệ tử, mà lại giúp chúng làm khó ta, không
phải đã làm xấu mặt Cái Bang rồi sao? Ta và ngươi chưa từng gặp mặt, nên không
thể nào có xích mích được. Ngươi là người cầm đầu, nếu không có người thì bọn
chúng sao dám vũ nhục ta như thế!" Nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy tức, trầm
giọng hỏi: "Tôn giá thân là trưởng lão của Cái Bang, thế mà lại làm khó tại
hạ, thế là có ý gì? Ta và tôn giá chưa từng gặp mặt, đừng nói chi là có xích
mích, rốt cục là tôn giá muốn gì?"
Lưu trưởng lão còn chưa mở miệng thì đã có người cười khẩy, nói: "Tiểu tử, cái
gì mà chưa từng xúc phạm? Phải nói là xúc phạm nặng nề!" Một tên khất cái từ
trong đám đông đi ra, đứng ở phía sau lưng của lưu trưởng lão, nhìn chằm chằm
Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh nhìn hắn, kêu lên 'à', nói: "Thì ra ngươi chính là tên khất
cái làm xằng làm bậy hôm trước!"
Tên khất cái kia biến sắc, vội hét: "Nhảm nhí, Triệu Hùng ta làm xằng làm bậy
khi nào? Tiểu tử nhà ngươi mới làm xằng làm bậy!"
Phương Kiếm Minh cười khẩy, nói: "Triệu Hùng, ta còn đang không biết là đã đắc
tội với người trong Cái Bang khi nào, thì ra là do ngươi. Ta hỏi ngươi, có
phải là ngươi tìm bọn họ đến."
Không đợi Triệu Hùng trả lời, lưu trưởng lão đã nói: "Tiểu tử, ngươi dám vũ
nhục Cái Bang, chẳng lẽ còn sợ chúng ta tìm đến?"
Phương Kiếm Minh trầm giọng: "Lưu trưởng lão, ta thấy ngài là trưởng lão của
Cái Bang, được mọi người tôn trọng, nhưng lời này là có ý gì? Ta vũ nhục Cái
Bang khi nào?"
Lưu trưởng lão lạnh lùng cười lên một tiếng, nói: "Ngươi đả thương Triệu Hùng,
còn nói là không vũ nhục Cái Bang!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cười ha hả, nói: "Ta đả thương Triệu Hùng, các
ngươi biết tại sao không? Hắn ức hiếp dân chúng, đả thương người lương thiện,
ta chẳng qua chỉ là dạy dỗ hắn một chút, thế mà các ngươi lại chẳng biết đúng
sai, chỉ nghe theo lời nói phiến diện của hắn tìm đến gây sự với ta!"
Triệu Hùng quát: "Nhảm nhí, ngươi mới ức hiếp dân chúng, Triệu Hùng ta thân là
đệ tử của Cái Bang, làm sao làm chuyện đó, ngươi không được ngậm máu phun
người, ngày đó ta thấy ngươi làm việc bá đạo, có ý tốt khuyên bảo, nhưng ngươi
không nghe, tiểu tử nhà ngươi còn dám vu cáo cho ta, đã đả thương ta mà còn
dám nói là đệ tử Cái Bang không ra gì, cái này không phải là vũ nhục Cái Bang
sao?"
Phương Kiếm Minh nghe hắn đảo trắng thành đen, cắn ngược lại mình như thế thì
tức giận cười lớn, nói: "Hảo, hảo, hảo, Triệu Hùng, những lời của ngươi, tại
hạ bội phục vô cùng, Cái Bang có người như ngươi thì hoa đại ca nên sớm trục
xuất, để tránh làm xấu di danh tiếng của Cái Bang!"
Triệu Hùng cười gằn: "Ngươi còn không thừa nhận sao? Ta biết ngươi nhất định
sẽ không thừa nhận, ngươi còn dám đem tên của bang chủ chúng ta ra, rõ ràng là
có ý vũ nhục Cái Bang, mọi người nói xem tên tiểu tử này có đáng đánh không?"
Đám khất cái kêu lên: "Đáng đánh, đáng đánh!"
Lưu trưởng lão nghe hắn nói đến bang chủ thì trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ hắn
thật sự quen biết với bang chủ? Mặc dù lão hoài nghi nhưng lão lại rất coi
trọng Triệu Hùng, Triệu Hùng chẳng khác nào là nhi tử của lão vậy, hắn còn có
ý định nhận Triệu Hùng làm nghĩa tử, nên làm sao không tin hắn được.
Lưu trưởng này vốn tên là Lưu Hồng, lại luôn tự lấp liếm điều sai trái của
mình, lăn lộn trong Cái Bang hơn năm mươi năm mới lên được chức vị trưởng lão.
Lão có một môn bổng pháp lợi hại, võ công lại cao, trong Cái Bang ngoại trừ
bốn đại trưởng lão ra thì lão không hề phục người nào, lão và sư phụ của Hoa
Thiên Vân, là Hàn Nguyên Lễ, có cùng bối phận, được gọi là 'Thiết Cái', Hàn
Nguyên Lễ vào Cái Bang sớm hơn Lưu Hồng hai mươi năm, lại là đệ tửu duy nhất
của 'Đại Đầu Phong Cái', cho nên Đại Đầu Phong Cái truyền ngôi cho Hàn Nguyên
Lễ, ngao du giang hồ, khi đó Lưu Hồng mới chỉ là một đà chủ của Cái Bang, thân
phận tương đương với Lưu Kiến thôi.
Hàn Nguyên Lễ làm bang chủ gần ba mươi năm, thấy đồ đệ Hoa Thiên Vân, tư chất
thông minh, đối với võ công lại rất có năng khiếu, vô cùng vui mừng. Lúc trước
cũng đã nói, một trong tứ đại thánh thư là 'Phá Thiên Lục' thuộc về Cái Bang,
có lẽ là do Hàn Nguyên Lễ không có được tư chất tốt lắm, nên tu luyện 'Phá
Thiên Lục' ba mươi năm, ngoại trừ nội công tăng lên ra thì võ công cũng không
có đột phá gì nhiều. Một ngày lão và Hoa Thiên Vân cùng bàn luận, trên chiêu
thức võ công lão không thể đánh bại được đồ đệ của mình, mà ngược lại còn bị
Hoa Thiên Vân áp đảo, cuối cùng lão phải nhờ vào nội lực thâm hậu mới đẩy lui
được Hoa Thiên Vân.
Trong lúc nhất thời lão vừa vui vừa buồn, buồn là vì bản thân mình trời sinh
không có tư chất tốt, vui là vì có được cao đồ, có thể giúp Cái Bang hưng
thịnh.
Không lâu sau, lão triệu tập bảy trưởng lão của Cái Bang, hai trong bốn đại
trưởng lão, công bố rằng mình đã già rồi, không còn năng lực đảm nhiệm chức vụ
bang chủ nữa, truyền ngôi lại cho hoa thiên van, mà lúc đó lão chỉ mới có sáu
mươi tuổi, nói là già thì cũng hơi quá, nhưng lão đã muốn thối vị thì cho
người khác cũng không ngăn được, về việc lão muốn Hoa Thiên Vân đảm đương chức
bang chủ, thì có tranh cãi xảy ra, một vị đại trưởng lão thì nói Hoa Thiên Vân
còn trẻ, khó có thể gánh vác được trọng trách, một người thì nói Hoa Thiên Vân
có võ công rất cao, lại được đệ tử Cái Bang ủng hộ, và đã đóng góp không ít
cho Cái Bang, mặc dù hiện tại không có nhiều kinh nghiệm nhưng kinh nhiệm có
thể tích lũy dần dần.
Trong bảy trưởng lão thì có ba người ủng hộ một vị đại trưởng lão, bốn người
khác thì ủng hộ Hoa Thiên Vân làm bang chủ, trong số đó có cả sư phụ của Hoàng
Thăng, hai bên tranh luận rất lâu nhưng không có kết quả, đột nhiên một đại
trưởng lão nữa đến, người này có địa vị cao nhất trong các đại trưởng lão, là
"Truyền Công đại trưởng lão", "Phá Thiên Lục" của Cái Bang là do lão bảo quản.
Người này đến nhanh mà đi cũng nhanh, lão chỉ nói có một câu duy nhất "Chức vị
bang chủ của Cái Bang sẽ do Hoa Thiên Vân đảm nhiệm, trong số các người, ai có
nghi vấn gì có thể đến tìm ta, ta sẽ cho các người một câu trả lời thuyết
phục! Thiên vân, mười ngày sau ngươi đến gặp ta!"
Vì thế, mặc dù còn trẻ nhưng Hoa Thiên Vân đã là bang chủ của Cái Bang, lúc đó
Lưu Hồng không phục lắm, lão đã ở trong Cái Bang nhiều năm như thế, không góp
công cũng góp sức, còn tiên mao đầu tiểu tử Hoa Thiên Vân kia lại một bước lên
trời, ngồi lên trên đầu lão, nhưng bảo lão đến gặp truyền công đại trưởng lão
thì lão không có lá gan đó, truyền công đại trưởng lão có bối phận ngang với
Đại Đầu Phong Cái, rất ít khi đi lại trong võ lâm, không ai biết được công phu
của lão ra sao, Lưu Hồng không muốn đụng chạm đến vị đại tôn thần này.
Nhưng, sau khi Hoa Thiên Vân lên làm bang chủ Cái Bang, danh tiếng của Cái
Bang ngày càng cường thịnh trong võ lâm, chỉ cần nhắc đến Cái Bang là đều được
ca tụng, Hoa Thiên Vân đối với bảy vị trưởng lão như là trưởng bối của mình,
chưa bao giờ làm cao trước mặt họ.
Sự bất mãn của Lưu Hồng đối với hắn cũng dần dần biến mất, mười năm gần đây,
hắn sống an nhàn sung sướng trong Cái Bang, thu không ít thân tín, Triệu Hùng
này là một trong số những người hắn tín nhiệm. Triệu Hùng đứng trước mặt lão
nói là Phương Kiếm Minh nói bậy, dĩ nhiên là lão tin rồi.
Lưu Hồng nghĩ thầm: "Tiểu tử này chẳng qua chỉ là một thiếu niên mà thôi, tuy
mặt mũi có tuấn tú, nhưng nếu nói hắn có giao tình với bang chủ, hừ, xem ra là
nói nhảm rồi, bang chủ là người lãnh đạo của Cái Bang, tốt nhất không nên kinh
động đến!" Nghĩ thế lão lạnh nhạt cười, nói: "Thiếu niên kia, đừng ỷ vào võ
công của mình mà không xem ai ra gì, bang chủ của bổn bang làm sao có giao
tình với ngươi, vốn ta định phế bỏ võ công của ngươi, nhưng thấy ngươi không
hiểu việc đời, chỉ cần ngươi dập đầu xin lỗi Triệu Hùng, ta sẽ tha cho ngươi!"
Thử Địa Vô Ngân Tam Bách Lượng - Cách Vách Vương Nhị Bất Tằng Thâu
Ngày trước có một người tên là Trương Tam, hắn dành dụm được ba trăm lượng
bạc, vô cùng vui sướng, nhưng hắn cũng cảm thấy rất đau đầu, sợ có nhiều tiền
như thế thì sẽ bị trộm, không biết phải để ở đâu mới an toàn. Mang theo bên
mình thì không tiện, lại khiến cho bọn móc túi phát hiện dễ dàng; còn để ở
trong phòng thì cũng không an toàn vì cũng sẽ bị bọn trộm viếng thăm.
Hắn cầm bạc, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hắn nghĩ ra được một biện pháp
tốt. Đêm đó hắn đào một cái hố ở góc tường sau nhà, rồi chôn bạc xuống dưới
đó. Sau khi chôn xong thì hắn lại sợ, sợ có người khác nghi ngờ nơi này chôn
bạc. Hắn lại tiếp tục suy nghĩ, sau đó nảy ra một kế. Hắn vội về phòng, lấy
một tờ giấy trăng, viết lên bảy chữ to "thử địa vô ngân tam bách lượng" (nơi
này không có ba trăm lượng). Sau đó dán lên tường, hắn cảm thấy thế thì vô
cùng an toàn, rồi quay về phòng ngủ.
Suốt ngày hôm đó Trương Tam như người bị tâm thần bất định, vì thế khiến cho
Vương Nhị ở nhà bên chú ý, đêm đó lại nghe được tiếng đào xới, nên cảm thấy
lạ. Khi Trương Tam quay về phòng ngủ thì Vương Nhị lén ra phía sau nhà hắn,
nương nhờ ánh trăng đọc được bảy chữ trên mảnh giấy của Trương Tam. Đọc xong
Vương Nhị chợt hiểu ra tất cả, hắn liền moi bạc lên, rồi đắp đất lại.
Vương Nhị trở về phòng của mình, thấy ánh bạc lóng lánh thì vui vẻ, nhưng cũng
sợ. Hắn sợ ngày mai Trương Tam phát hiện ra bạc bị mất thì nhất định sẽ nghi
ngờ hắn, vì thế hắn khổ tâm suy nghĩ, sau đó liền lấy bút, viết lên giấy bảy
chữ to "cách bích Vương Nhị bất tằng thâu" (Vương Nhị nhà bên không có trộm)
rồi dán lên góc tường.
Sau này dân gian dựa vào câu truyện xưa mà xem "thử địa vô ngân tam bách
lưỡng, cách bích Vương Nhị bất tằng thâu" là một câu thành ngữ, dùng để chỉ
người tự cho mình là thông minh, muốn giấu diếm, che giấu việc gì đó, nhưng
kết quả thì ngược lại, càng khiến bại lộ rõ ràng hơn.
Sau này câu thành ngữ được giản hóa thành "thử địa vô ngân tam bách lượng"
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249