Người đăng: Reapered
Phương Kiếm Minh nghe xong thì hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, vậy tỷ có nhìn thấy được
khuôn mặt thật của nữ tử che mặt kia không?"
Lục y tiên tử cười nói: "Lúc đó ta có quản chi nhiều chuyện thế, nên không chú
ý đến nàng, chỉ là tức nàng đã phá bức tranh kia, còn về phần nữ tử đó thì ta
chỉ gặp qua lần đó thôi, chứ sau này không có gặp lại. Thật ra ta rất ít khi
đi qua nơi đó, nơi đó tối tăm lạnh lẽo, ngoại trừ căn phòng kia còn hấp dẫn
được ta chút, còn những nơi khác chẳng có gì đáng xem."
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ: "Nữ tử che mặt kia là ai? Từ giọng điệu của nàng
thì có thể nhận ra được nàng đố kỵ với nữ tử trên bức tranh kia, nếu nàng đã
phá hủy nó rồi thì tại sao còn muốn dán nó lại? Lạ thật, đúng là lạ thật!"
Cười nói: "Tiên tử tỷ tỷ, tỷ biết đó là ở đâu không?"
Lục y tiên tử trầm tư một lúc rồi nói: "Vị trí cụ thể thì ta không rõ lắm,
nhưng ta nhớ nơi đó núi non trùng điệp, nối tiếp nhau, hình như là vùng Tần
Lĩnh."
Phương Kiếm Minh vui vẻ nói: "Ồ thế sao?"
Lục y tiên tử gật đầu, nói: "Chắc là không sai!" Sau đó nàng trừng đôi mắt đẹp
của mình lên nhìn Phương Kiếm Minh, nói: "Sao? Hỏi thăm rõ ràng như thế không
phải là vì Y Di tỷ của ngươi sao?"
Phương Kiếm Minh đỏ cả mặt, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, sao tỷ lại biết?"
Lục y tiên tử chu miệng, nói: "Ngươi đừng cho là ta ngây thơ, dễ bị lừa, đó là
do ta cố ý giả vờ như thế, tâm tư của ngươi, làm sao có thể qua mắt tỷ tỷ
được!"
Phương Kiếm Minh cười trừ, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, đệ biết tỷ tỷ thông minh lanh
lợi, liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ được tâm tư của đệ!"
Lục y tiên tử cười nói: "Đó là đương nhiên!" Vừa dứt lời thì liền kéo lấy
Phương Kiếm Minh chạy đi, nói: "Ngu đệ đệ, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau,
vào trong rừng nói chuyện đi!"
Hai người vào trong rừng nói chuyện tâm tình, không ít tiếng cười khúc khích
khanh khách vang lên, Phương Kiếm Minh cố gắng kềm nén bản thân mình, không
dám xâm phạm lục y tiên tử nữa.
Tựa như lục y tiên tử đã sớm nhận ra tâm tư của hắn, cho nên làm như vô tình
mà khiêu khích hắn, lời nói thì không có gì mà động tác thì lại khiến cho hai
con huyết long muốn chạy ra khỏi mũi của Phương Kiếm Minh.
Nhưng ngay thời khắc mà Phương Kiếm Minh không kềm chế nổi nữa thì nàng lại
đổi sang vẻ mặt băng sương, khiến cho Phương Kiếm Minh muốn chết không được
sống cũng không xong, không thể làm gì khác hơn là phải thành thật lại, khi
thấy bộ dáng xấu hổ của hắn thì lục y tiên tử lại nhoẻn miệng cười, rồi ngả
vào lòng hắn, hơi thở của nàng như hương hoa lan, dùng lời an ủi hắn, khiến
cho Phương Kiếm Minh tưởng nàng lại thùy mị, dịu dàng như trước, thì nàng lại
vỗ vỗ đầu hắn, tựa như một đại tỷ đối với tiểu đệ đệ, nói: "Ngu đệ đệ, đi
thôi, tỷ tỷ muốn tu luyện, ngươi không thể lúc nào cũng dính chặt vào tỷ tỷ
được, cũng nên đi luyện của công của ngươi, nếu không khi ở bên ngoài gặp phải
kình địch thì lúc đó lại phải chạy trốn như thỏ!"
Tiếng nói còn chưa dứt thì nàng đã phóng người đi, bay lên giữa không trung,
hai tay của Phương Kiếm Minh đang ôm nàng chợt chụp vào khoảng không, tức giận
đến mức muốn kêu to. Lục y tiên tử cười khanh khách, bay đi, không thấy bóng
dáng nữa.
Phương Kiếm Minh vỗ ngực, nói: "Đi cũng tốt, nếu còn tiếp tục như thế thì
không biết phải còn chịu khổ thế nào nữa. Tốt rồi, mình cũng cần phải đi tu
luyện nữa!"
Phương Kiếm Minh mở hai mắt, nhìn xung quanh, phát hiện ra mình vừa rồi dựa
vào thạch bích mà thiếp đi, xua đi cơn buồn ngủ còn vương, thử vận khí, chân
khí không những vận chuyển tự nhiên mà còn sung mãn, nội thương cũng hoàn toàn
bình phục.
Phương Kiếm Minh mừng rỡ, thầm nghĩ: "'Đại Thụy Thần Công' quả nhiên là thần
kỳ, sau này có thể dùng nó để khôi phục nội lực, hà hà, có hiệu quả tốt như
vậy, không thể nào không sử dụng được!"
Bất Hưu thiên tâm vạn khổ sáng tạo ra 'Thụy Giác Kinh', mà hắn thì dùng để
chữa thương, nếu để cho Bất Hưu biết chuyện này nhất định sẽ tức đến hộc máu.
Phương Kiếm Minh đứng dậy, vận động tứ chi, cảm thấy cả người thoải mái, cho
dù có đụng phải tam thiên vương thì hắn cũng không sợ, nhặt Thiên Thiền Đao
lên, mang vào người rồi đi ra khỏi động.
Lúc này, trời đã gần hoàng hôn, tàn dương như huyết, Phương Kiếm Minh chớp mắt
vài cái, để thích ứng với ánh sáng bên ngoài.
Ra khỏi cửa động, sau đó lại che cửa động lại, thi triển khinh công, chạy
thẳng xuống núi, hiện tại hắn cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể
xuống núi trước rồi tính sau.
Với khinh công của hắn thì đi xuống núi cũng tốn không bao nhiêu thời gian,
khi xuống đến chân núi thì hắn nhìn quanh một chút rồi đi về phía đông.
Đi được một khoảng thời gian ước chừng nử chén trà nhỏ thì thành Hàng Châu đã
hiện ra trong tầm mắt, thành Hàng Châu dưới ánh tịch dương vô cùng xinh đẹp,
cửa thành cao lớn, thể hiện một hàng câu cổ kính và trang nghiêm.
Bỗng dưng từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm, đôi tai của
Phương Kiếm Minh linh mẫn, vội phóng người sang một bên, tiến vào rừng cây bên
sơn đạo, sau đó nhảy lên một đại thụ.
Hơn mười con tuấn mã phóng đến như vũ bão, bụi mù cuồn cuộn, một người dừng
lại, lạnh lùng cười nói: "Vừa rồi ta thấy nơi này có ngời, sao mới đó mà đã
không thấy tăm hơi!"
Phương Kiếm Minh chăm chú nhìn lại, thầm giật mình, nghĩ: "Sao hắn lại đến
đây?"
Thì ra người này chính là một trong thập đại công tử, thiếu trang chủ của Bạch
Đà sơn trang Vũ Văn Kiên. Hắn ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt quét quanh một
lượt, trong mắt tỏ vẻ hoài nghi.
Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn qua thì trong lòng kinh ngạc, mỹ nam tử ở bên
cạnh hắn không phải chính là thiếu trang chủ của tình nhân sơn trang 'Truy Hồn
Công Tử' Tư Mã Sĩ sao?
Lần trước ở trên thạch bích, Phương Kiếm Minh đánh bại hắn, sau đó hắn lại bị
hoa tự lưu đuổi giết, không biết đã đi đâu, thấy bọn họ, Phương Kiếm Minh bất
chợt nghĩ đến hoa tự lưu, không biết hiện nay hoa tự lưu đang ở đâu?
Tư Mã Sĩ lạnh nhạt cười, nói: "Vũ Văn lão đệ, ngươi đa tâm rồi, cho dù người
này có là người trong võ lâm thì cũng không thể ảnh hưởng đến kế hoạch của
chúng ta được!"
Vũ Văn Kiên cười nói: "Hắn là người trong võ lâm thì ta không sợ, ta chỉ lo,
hắn là đại nội cao thủ, muốn tranh đoạt bảo vật với chúng ta, có lẽ hắn được
phái đến dò xét chúng ta!"
Một trung niên nhân có đôi râu mép dài vươn tay sờ sờ chòm râu của mình, trầm
tư nói: "Sĩ nhi, tin tức của ngươi có chính xác không?"
Tư Mã Sĩ nói: "Đại cữu, tin tức của Sĩ nhi tuyệt đối chính xác, tên khất cái
kia hiện đang ở trong thành Hàng Châu!"
Trung niên nhân có hàm râu mép dài cười nói: "Thật sự không phải là người
trong Cái Bang?"
Tư Mã Sĩ cười nói: "Không phải, hắn chỉ là một tên độc hành cái, sẽ không đắc
tội Cái Bang đâu. Mà cho dù có là người của Cái Bang thì sao, nếu muốn đoạt
được bảo vật kia, chúng ta còn sợ đến Cái Bang à?"
Trung niên nhân gật đầu, giơ tay lên, muốn ra lệnh tiếp tục đi.
Bỗng dưng, một lão đầu cổ quái có tướng mạo từa tựa như trung niên nhân có râu
mép quát lên: "Ra đây, mau ra đây cho ta!"
Vừa nói, vừa từ trên lưng ngựa phóng lên như ưng, bay thẳng về phía rừng cây,
song chưởng liên tục đánh ra, những tiếng 'ầm ầm' vang lên liên tục, cát đá
trong rừng bay tán loạn, có vài đại thụ không chịu được mà ngã xuống, mười con
tuấn mã hoảng sợ hí lên không ngừng, nhảy sang một bên. Mọi người rùng mình,
cố gắng kềm chế tuấn mã của mình, trung niên nhân có hàm râu mép dài quát: "Đệ
đệ, ngươi làm cái trò mèo gì đó?"
Lão đầu cổ quái không nghe hắn nói, liên tục xuất chưởng. Chưởng lực của lão
thật khiến cho người ta sợ hãi, mỗi một chưởng được bổ ra thì có một cơn cuồng
phong hình thành, trong vòng trăm trượng đều bị ảnh hưởng bởi chưởng lực của
lão.
Mắt thấy lão sắp đến gần Phương Kiếm Minh vội vận đủ nội công, chờ phát động,
lão nhân cổ quái quát to, đánh ra một quyền, trúng vào đại thụ nơi Phương Kiếm
Minh ẩn thân.
Một luồng cân lực từ dưới tàng cây truyền lên, Phương Kiếm Minh giật mình,
thầm nghĩ: "Nội lực của lão đầu này thật là cổ quái!"
Đại thụ đổ xuống, Phương Kiếm Minh phóng người ra từ trong đám bụi mù, đánh
một chưởng về phía lão, song phương đối chưởng, lão đầu buồn bực hừ một tiếng,
lão đã lùi về sau ba bước, còn Phương Kiếm Minh thì nương theo lực đạo mà xoay
người phóng vào rừng. Chỉ sau ba cái chạm chân hắn đã biến mất.
Ba bóng người từ trên lưng ngựa phóng lên rồi rơi xuống bên cạnh lão nhân, lão
tức giận hét lớn: "Không vui gì cả, thật là không vui, còn chưa đánh thì ngươi
đã chạy. Tiểu tử, lần sau để ta gặp lại ngươi thì nhất định sẽ đánh nát mông
của ngươi!"
Rơi xuống bên cạnh lão dĩ nhiên là ba người Tư Mã Sĩ, Vũ Văn Kiên và trung
niên nhân có hàm râu mép dài.
Tư Mã Sĩ hỏi: "Nhị cữu, nhị cữu có thấy rõ hắn không, hình dạng ra sao?"
Lão đầu cúi đầu trầm tư, lắc tay, nói: "Ta nhìn hắn làm gì? Ta đâu phải là
chọn hắn làm rể, thật là không vui gì cả, ta cưỡi ngựa đi tiếp thôi!" Nói xong
phóng người lên, từ khoảng cách xa hơn năm trượng, rơi xuống lưng ngựa, Vũ Văn
Kiên thấy hắn cưỡi nhầm ngựa thì hô lớn: "Tiền bối, ngài cưỡi nhầm rồi, đó là
ngựa của vãn bối!"
Lão nhân cổ quái mở trừng mắt, nói: "Cái gì mà ngựa của ngươi, đây rõ ràng là
của ta, ngươi nói nó là của ngươi vậy ngươi lại đây hỏi nó, nếu nó nói là của
ngươi thì ta tặng cho ngươi!"
Lão đầu cổ quái này nói chuyện điên điên khùng khùng, tâm tư đơn thuần, nhất
định là đầu óc có vấn đề, Tư Mã Sĩ đánh mắt ra hiệu cho Vũ Văn Kiên, Vũ Văn
Kiên thật sự là không biết nên khóc hay cười, đành phải chấp nhận.
Ba người lại ngồi lên lưng ngựa, trung niên nhân có râu mép dài cau mài nói:
"Hắn là ai? Không ngờ võ công lại cao như vậy!"
Tư Mã Sĩ lạnh lùng cười: "Đại khái chỉ là một tên tiểu tặc, hừ!" Sau đó giọng
điệu thay đổi, nói: "Đại cữu, quên đi, chúng ta đi thôi, chúng ta nên vào
thành trước khi trời tối!" Trung nhiên nhân có râu mép gật đầu, mười con tuấn
mã lại phi nước đại.
Một lúc sau, Phương Kiếm Minh từ trong rừng đi ra, lẩm bẩm: "Sao bọn họ lại
tấn công người chú ý bọn họ? Võ công của lão đầu cổ quái này thật lợi hại,
suýt tí nữa là chịu thiệt rồi! Tình nhân sơn trang đúng là ngọa hổ tàng long!"
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức thi triển khinh công phóng đi, sau khi
vòa thành đèn hoa đã được treo lên rực rỡ, hắn dựa vào trí nhớ tìm đến phân đà
của Ma Giáo ở Hàng Châu, lần này người mở cửa cho hắn là một người mặc trang
phục của hạ nhân, Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn một cái là nhận ra hắn có võ
cồn, đại khái là đệ tử của Ma Giáo.
Người này tựa như là nhận biêt hắn, nên cũng không nói nhiều, đưa hắn vào, dẫn
hắn đến vào tứ hợp viện, sau đó lui xuống. Chu Hữu Tiếu mang theo sắc mặt trầm
trọng ra đón hắn, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: "Phương lão đệ, ngươi
không sao chứ, Ngô đại ca của ngươi thấy đã lâu mà ngươi chưa về, nên đã đi
tìm, chúng ta cũng đã phái mười mấy huynh đệ đi tìm, cho đến khi ngươi vào
thành thì mới biết ngươi không có việc gì, trở về là tốt rồi!"
Phương Kiếm Minh nghe được Ngô Thế Minh đi tìm hắn thì cười khổ, sở dĩ hắn đến
đây là sợ Ngô Thế Minh đi một mình thì sẽ khổ cho hắn, giờ thì hắn đã về đến
cửa mà Ngô Thế Minh thì lại đi tìm hắn.
Phương Kiếm Minh cười nói: "Ta không có việc gì, đúng rồi, đôi mắt của Hồ đàn
chủ sao rồi?"
Chu Hữu Tiếu thở dài, dẫn Phương Kiếm Minh vào phòng, nói: "Ngươi vào xem, tên
tặc tử kia thật độc ác, Ma Giáo và hắn thề bất lưỡng lập!"
Sau khi vào phòng thì thấy Hồ Bất Quy đang ngồi trên một cái ghế dựa mềm, hai
mắt được bit lại bởi một tấm vải trắng, mùi dược liệu thoang thoảng trong
phòng, ngồi xung quanh là Dương Bách Thắng, Cơ Hiểu Thất, Cẩu Thanh Toàn.
Ba người thấy hắn vào thì ôm quyền, Phương Kiếm Minh cũng hoàn lễ, Hồ Bất Quy
nghe được tiếng bước chân, tuy không thể thấy được người đến là ai, nhưng hắn
vẫn có thể đoán ra được, đứng dậy, hỏi: "Người đến có phải là phương thiếu
hiệp? Thế nào rồi, thiếu hiệp có đuổi bắt được tên tặc tử kia?"
Phương Kiếm Minh vội nói: "Hồ đàn chủ, đàn chủ mau ngồi xuống, không nên gấp
gáp, ta sẽ kể lại mọi chuyện!"
Hồ Bất Quy nắm lấy song quyền của hắn, trầm giọng nói: "Thiếu hiệp nhiệt tình
như thế, hồ mỗ không biết làm sao báo đáp!"
Phương Kiếm Minh nói: "Đều là người trong giang hồ, để ý chi đến những điều đó
chứ."
Sau khi ngồi xuống, Phương Kiếm Minh uống một ngụm trà rồi nói: "Ta đuổi theo
người đó, đó là một hán tử có một vết đao trên mặt, tóc tai bù xù, về tuổi tác
thì không rõ lắm, xem ra cũng khoảng trên dưới năm mươi tuổi, nhưng ta cảm
giác được hắn không chỉ từng ấy tuổi, người này thật đúng là cổ quái, tự xưng
cái gì mà 'khí thiên vương', võ công cực cao, trên tay của hắn là một thanh
nhuyễn kiếm quái lạ, gọi là 'hắc dẫn', sau khi ta đuổi theo hắn thì cũng hắn
đấu một trận, nhưng đều ngang nhau, do còn đố kỵ đối phương nên vẫn chưa xuất
tuyệt kỹ, khi ta đang định sử ra tuyệt kỹ để bắt hắn thì đột nhiên có thêm hai
người kỳ quái xuất hiện, một người tự xưng là 'Tửu thiên vương', một người là
'Tài thiên vương', ha ha, ta nghĩ nhất định là sẽ còn có một người nữa tên là
'Sắc thiên vương', khẩu khí của bọn họ vô cùng ngạo mạn, muốn ta quy thuận bọn
họ, đương nhiên là ta không đáp ứng, cuối cùng là động thủ, sau một chiêu, ta
biết không thể nào là đối thủ của ba người bọn họ cùng liên thủ, nên vội vàng
đào tẩu, ta bị nội thương cho nên tìm một nơi an toàn để điều tức một lúc, cho
nên mới không vội vàng trở về, không ngờ ngô đại ca lại sợ ta gặp nguy hiểm mà
ra ngoài tìm!" Hắn cũng không nói qua chuyện gặp phải Tào Diễm Thu, chỉ là
lược qua một chút, kỳ thật, kinh hiểm bên trong đó thì nhiều hơn lời của hắn
kể gấp trăm lần.
Sau khi Dương Bách Thắng nghe xong thì nhíu mày, nói: "Đây là tổ chức gì, lại
dám dùng 'tửu khí tài sắc' để phong vương? Ta hành tẩu giang hồ hơn ba mươi
năm rồi mà chưa từng nghe nói qua!"
Cẩu Thanh Toàn nện một quyền lên bàn, hung hăng nói: "Mặc kệ bọn chúng là môn
phái gì, đụng đến Ma Giáo của chúng ta, lại hủy đi đôi mắt của hồ đại ca, họ
Cẩu này nhất định phải báo thù cho Hồ đại ca!"
Bàn tình của cơ hiểu thất rung lên, nói: "Từ từ, tuyệt đối không thể xem nhẹ
việc này được, chúng ta hoàn toàn không có một chút đầu mối nào, có thể thấy
được hành tung của đối phương bí ẩn, vẫn đề quan trọng nhất là, bọn họ ám hại
hồ đại ca là vì mục đích gì? Chỉ là nhắm vào hồ đại ca, hay là nhắm vào cả Ma
Giáo của chúng ta!"
Phương Kiếm Minh cả kinh nói: "Hồ đàn chủ, đôi mắt của... "
Hồ Bất Quy thở dài, nói: "Đây cũng coi như là báo ứng! Nếu ta sớm tìm hiểu
chuyện của Mị Nương, thì cũng không khiến cho nàng phải tự sát, hai mắt lại bị
hủy!"
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ, cảm thấy tiếc, nói: "Những người này ra tay độc
ác, lại lựa ngay lúc này ra tay hãm hại đàn chủ, cũng trách ta không tốt!"
Hồ Bất Quy lắc lắc tay, nói tiếp: "Phương thiếu hiệp, thiếu hiệp đã tận tình
giúp đỡ như thế, Hồ mỗ vô cùng cảm tạ, làm sao trách thiêu hiệp được, thiếu
hiệp đừng nghĩ như thế!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cũng cảm thấy lạ, Hồ Bất Quy từ sau khi biết
hắn là Phương Kiếm Minh thì hành động hay lời nói đều rất khách khí, tựa như
xem Phương Kiếm Minh là quý nhân vậy.
Thật ra không chỉ mình Phương Kiếm Minh cảm thấy lạ mà ngay cả bốn sứ giả đang
ngồi ở đây cũng thế, Hồ Bất Quy, bản lãnh rất cao, hơn nữa ca ca của hắn là
ngoại đường chủ trong Ma Giáo, đường chủ là một thân phận đặc biệt, mặc dù về
cấp bậc thì tương đương với đàn chủ nhưng mà quyền thế thì lại cao hơn nhiều,
lại được giáo chủ ưu ái, cho nên Hồ Bất Quy rất ít khi phục người khác, mặc dù
việc Mị Nương tự sát, đối với hắn là một đả kích rất lớn, nhưng tuyệt đối là
sẽ không khách khí với Phương Kiếm Minh như thế.
Mặc dù bốn người kia cảm thấy lạ nhưng cũng không có đặt câu hỏi. Dương Bách
Thắng cười lên một tiếng, nói: "Tạm thời chúng ta khoan bàn đến chuyện bọn
chúng nhằm vào ai, nhưng bọn chúng hủy đi đôi mắt của Hồ huynh, mối thù này
nhất định phải đòi!"
Chu hữu tiêu ho khan một tiếng, nói: "Việc này đã báo lên trên, chúng ta có lo
lắng cũng vô dụng, cứ tạm thời để nó qua một bên!"
Quay đầu lại nhìn Phương Kiếm Minh, cười nói: "Phương thiếu hiệp, có lẽ thiếu
hiệp còn không biết, chính là vì thiếu hiệp, sáu năm trước chúng ta và Tán
Nhân của bổn giáo là Phi Long Tử đã luận võ một hồi!"
Phương Kiếm Minh kinh ngạc, nói: "Thật sao? Sao lại thế? Sao ta lại không biết
gì cả?"
Chu Hữu Tiếu nói: "Thiếu hiệp có còn nhớ vào sáu năm trước, lúc đó thiếu hiệp
bị Tán Nhân bắt đi không?"
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói: "Nhớ!"
Chu Hữu Tiếu tiếp lời: "Sau khi Tán Nhân bắt thiếu hiệp đi, hà hà, bởi vì lúc
đó hắn còn chưa gia nhập vào bổn giáo, nên nói vài lới không khách khí với
giáo chủ, vô tình chúng ta lại nghe được, sau đó chúng ta ước hẹn luận võ tại
Gia Hưng, không ngờ Tán Nhân võ công cái thế, chúng ta không phải là đối thủ,
trước khi luận võ, chúng ta có đánh cược, nếu chúng ta thua thì sẽ làm cho Tán
Nhân một chuyện, nhưng sau đó Tán Nhân nói là sở dĩ hắn có thể đánh bại chúng
ta là do có sự nhắc nhở của thiếu hiệp, bảo chúng ta tìm thiếu hiệp làm cho
thiếu hiệp một chuyện, hà hà, người trong võ lâm luôn nói đến chữ 'tín', những
năm gần đây chúng ta đã tìm thiếu hiệp, không ngờ hôm nay có thể gặp lại,
thiếu hiệp có chuyện gì muốn làm, cứ việc nói ra, thận nhị sứ giả chúng ta sẽ
làm cho thiếu hiệp!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì muốn cười khổ cũng không được, Phi Long Tử này
cũng thật là, năm đó hắn chỉ nói vài câu với Phi Long Tử, tựa như là nói đùa
thôi, không ngờ lão lại là thật, và đặc biệt là lại tu luyện thành một môn
công phu. Mà thập nhị sứ giả này cũng nhiều chuyện thật, lúc đó chẳng qua là
Phi Long Tử nói đùa một câu thôi, không ngờ bọn họ lại cho là thật.
Phương Kiếm Minh nghe bọn họ nói là muốn làm cho mình một việc, vội nói: "Chu
sứ giả, ngài nói không đúng rồi, chuyện giữa các người và Phi Long Tử sao lại
kéo ta vào cuộc?"
Chu Hữu Tiếu nói: "Không phải, nếu năm đó thiếu hiệp không đề tỉnh Tán Nhân
thì năm đó chúng ta luận võ không biết kết quả sẽ ra sao, đây cũng là do chính
Tán Nhân thừa nhận, thiếu hiệp có không muốn nhận thì cũng đã muộn rồi, tốt
xấu gì cũng tin thiếu hiệp cho chúng ta hoàn thành một chữ 'tín'!"
Phương Kiếm Minh đang định lên tiếng thì Cẩu Thanh Toàn đã cười, nụ cười lạnh
lùng, nói: "Họ Phương kia, ngươi không nhận tức là khinh thường chúng ta không
đủ sức làm việc cho ngươi phải không?"
Phương Kiếm Minh thấy hắn nói thế thì vội hô lên: "Cẩu sứ giả, không phải tại
hạ có ý này,... "
Cẩu Thanh Toàn nói: "Nếu xem trọng chúng ta thì đừng lằng nhằng nữa, nếu là
một hán tử thì thống khoái mà nhận lấy!"
Phương Kiếm Minh đành phải thở dài, lẩm bẩm: "Vốn không phải chuyện của mình,
vậy mà lại dính mình vào, Phi Long Tử này thật là... "
Dương Bách Thắng cười hỏi: "Phương thiếu hiệp, thiếu hiệp nói gì thế? Có phải
là đã đáp ứng?"
Phương Kiếm Minh cười bồi, nói lấp đi: "Nếu các vị đã như thế thì tại hạ cũng
không làm kiêu."
Suy nghĩ một chút, trong lòng chợt động, nói: "Tại hạ muốn tìm một người,
phiền các vị hỏi thăm dùm, không biết được không?"
Bốn người thấy hắn trầm tư, còn tưởng là có đại sự gì, không khỏi có chút hưng
phấn, nhưng khi nghe hắn nói là muốn tìm người thì cảm thấy thất vọng, Dương
Bách Thắng cười hỏi: "Thiếu hiệp muốn tìm người nào?"
Phương Kiếm Minh nói: "Người này họ Văn, tên Thiên Tứ!"
Mọi người nghe xong thì ngạc nhiên, Chu Hữu Tiếu hỏi: "Người này tương mạo,
tuổi tác và thân thế ra sao, mong thiếu hiệp nói rõ!"
Phương Kiếm Minh gãi gãi đầu, cũng không biết nói sao: "Tại hạ cũng không rõ
lắm, chỉ biết danh tính, hơn nữa không biết là có thay tên đổi họ hay không,
đúng rồi, về tuổi tác thì có thể xác định, năm nay đã sáu mươi lăm tuổi!"
Năm người nghe xong thì thầm cảm thấy lạ, hắn biết rõ tuổi tác của người tên
là Văn Thiên Tứ này nhưng lại không biết tướng mạo, đúng là có gì đó lạ thật,
cơ hiểu thất hỏi: "Thứ ta lắm miệng, phương thiếu hiệp, người này có từng... "
Phương Kiếm Minh khoát tay nói: "Người này và ta không có quan hệ gì, chỉ là
ta tìm giúp người khác thôi, việc này xem ra cũng rất khó, các người chỉ cần
làm hết sức là được, nhưng không nên chậm trễ chính sự của các người!"
Chu Hữu Tiếu nói: "Thế thì tốt, ít nhất là có danh tính có thể tìm ra được,
chúng ta quyết định như thế đi!" Ngừng lại một chút rồi hỏi: "Thiếu hiệp,
thiếu hiệp dùng bữa tối chưa?"
Phương Kiếm Minh nghe hỏi thế. miệng chưa đáp thì bụng đã lên tiếng, Phương
Kiếm Minh cười trừ, nói: "Cả ngày nay vẫn chưa ăn cơm, Chu đàn chủ mà không
hỏi chắc ta đã quên!" Lời này của hắn khiến cho mọi người bật cười, không khí
nặng nề xung quanh đã biến mất, Chu Hữu Tiếu liền sai hạ nhân chuẩn bị tiệc
rượu ở phòng khách.
Sau bữa tiệc, Phương Kiếm Minh định đến phân đà của Cái Bang ở Hàng Châu, nếu
Ngô Thế Minh không tìm được hắn thì nói không chừng là trở về thương lượng với
Hoa Thiên Vân, nhưng Hồ Bất Quy đã sai thuộc hạ đi, nhất quyết bảo hắn ở lại
một đêm, hắn muốn nghe kể chi tiết về tam thiên vương kia. Phương Kiếm Minh
thấy hắn như thế thì cũng không cự tuyệt, nên ở lại.
Đêm khuya, sau khi Phương Kiếm Minh tiễn Chu Hữu Tiếu đi thì Hồ Bất Quy được
một nha hoàn dìu đến, Phương Kiếm Minh vội đứng dậy.
Sau khi ngồi xuống, Hồ Bất Quy cho nha hoàn thối lui, Phương Kiếm Minh cười
nói: "Hồ đàn chủ, đôi mắt của đàn chủ không tiện, ta... "
Hồ Bất Quy khoát tay, nói nhỏ: "Phương thiếu hiệp, phiền thiếu hiệp, vặn nhỏ
đèn lại, càng nhỏ càng tốt!"
Phương Kiếm Minh thấy hắn cẩn thận như thế thì lấy làm lạ, nghe theo, chỉnh
nhro đèn, trong phòng tối lại, Phương Kiếm Minh hầu như chỉ nhìn thấy được Hồ
Bất Quy.
Chỉ thấy Hồ Bất Quy, đôi mắt được che lại, tựa như là đang trầm tư, một lúc
sau thì trịnh trọng nói: "Thiếu hiệp thật sư là Phương Kiếm Minh? Phương trong
phương hướng, Kiếm trong bảo kiếm và Minh trong minh bạch?"
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên, nói: "Đúng vậy, Hồ đàn chủ nói thế là có ý gì?"
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249