Lục Y Tiên Tử


Người đăng: Reapered

Sau khi Phương Kiếm Minh trốn vào bụi cỏ thì nương theo đó mà trốn đi, hắn len
lỏi như một con rắn, vì cố gắng trốn đi cho nên hắn đã dùng toàn lực, thoáng
chốc đã đi được hơn ba mươi trượng, đợi đến khi Thủy Linh Nhi và Đào Phiên
Phiên tiến vào bụi cỏ thì Phương Kiếm Minh đã sớm không còn ở đó nữa, mà đã ở
cách đó cả dặm rồi, có thể nói lúc này khinh công của hắn còn nhanh hơn bình
thường một chút, mặc dù chỉ hơn có một chút thôi nhưng đủ khiến cho Phương
Kiếm Minh vui mừng vô cùng, hắn cố vận lực, kềm nén nội thương, phóng người
chạy đi, khi đã chạy được hơn một dặm thì hắn quay đầu lại, không thấy có
người đuổi theo, lúc này hắn mới thả lỏng tinh thần, hai chân lảo đảo, té lên
bãi cỏ, 'oa', lại phun máu tươi, hôm nay hắn đã mất quá nhiều máu rồi, nếu như
là người thường thì chắc đã sớm lên đường đi đoàn tụ ông bà rồi. Nhưng cũng
may là trong mộng hắn được Bất Hưu 'cho' đánh nhau với mười tám mộc nhân, nên
đã luyện thành đầu đồng tay sắt, mặc dù lúc này không phải là trong mộng,
nhưng vô hình trung cũng có chút tác dụng, Phương Kiếm Minh kiếm minh có thể
chịu được đến lúc này có thể nói là đã đến cực hạn rồi.

"Thật đúng là mệnh xấu mà, nữ tử kia là ai? Nội lực thật thâm hậu, không hề
thua kém tam thiên vương kia, ta chọc giận nàng, e rằng sau này chắc phải chịu
khổ không ít!" Phương Kiếm Minh âm thầm nghĩ trong đầu.

Nằm trên mặt đất, không quản đến chuyện tư thế nằm của mình có khiếm nhã hay
không, hắn cố hít sâu từng hơi, nghỉ ngơi một lúc, sau đó đưa mắt đánh giá bốn
phía, phát hiện ra mình đã sớm ra khỏi thành Hàng Châu, đến một ngọn núi không
biết tên, ước chừng lúc này hắn đang ở ngay giữa núi, có thể thấy được một dãy
núi cao thấp trùng điệp ở phía xa, có thể thấy được những đại thụ lâu năm, khi
có gió thổi qua thì những tiếng 'rào rạt' do các cành cây va chạm vào nhau kêu
lên liên tục.

Phương Kiếm Minh bình tĩnh lại, cảm thấy yên tâm hơn, đến được nơi như thế này
thì cho dù tam thiên vương và nữ tử kia có đuổi đến thì trong thời gian ngắn
cũng khó mà phát hiện ra hắn được.

Hắn đứng dậy, đi dọc theo con đường mòn lên núi, định tìm một nơi để ẩn nấp,
an tĩnh mà vận công điều tức.

Đi được một lúc, thì nhìn thấy ở đối diện hình như có một sơn động, Phương
Kiếm Minh chăm chú nhìn lại, quả nhiên là một sơn động, cửa động chỉ cao hơn
nửa người, lại ở chỗ kín, nếu không phải hắn có nhãn lực tốt và có chủ ý muốn
tìm thì nhất định là sẽ không nhìn thấy.

Phương Kiếm Minh leo lên sườn núi, tìm cỏ dại ở xung quanh, sau đó bít cửa
động lại, còn mình thì tiến vào trong.

Sau khi vào động thì hắn mới phát hiện ra sơn động này không nhỏ, rộng khoảng
chừng bốn trượng, đi vào trong thì phía trên đỉnh đầu là đá núi, trong động
tối đen, nhưng cũng may là có một vài tia sáng xuyên qua các nhánh cây len
vào, Phương Kiếm Minh là người luyện võ, hiển nhiên nhãn lực rất tốt, cẩn thận
đánh giá tình hình trong động một chút, dựa vào thạch bích, khoanh chân ngồi
xuống.

Người hắn toát ra một luồng bạch khí, lúc vừa hiện ra thì màn bạch khí này rất
mờ, nhưng từ từ bắt đầu trở nên dày hơn, sau đó bao lấy cả người Phương Kiếm
Minh, xoay tròn quanh bốn phía của Phương Kiếm Minh, nếu như Phương Kiếm Minh
mở mắt ra thì có thể nhìn thấy tình cảnh quỷ dị này khi hắn vận cong, nhưng
tiếc là hiện nay hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ, mặc dù chân lực trong cơ thể
vẫn di chuyển dọc theo kinh mạch, nhưng lúc này không phải là được Phương Kiếm
Minh khống chế, lúc này hắn đã ngủ rồi, hắn vẫn không biết rằng cho dù hắn
không tự mình điều động chân khí thì chân chí vẫn tự hành, điều này đối với
một võ lâm cao thủ chính là một điều mà mơ hắn luôn mơ ước, chân khí trong cơ
thể tự vận hành cũng có nghĩa là có thể tự chữa chương cho mình, đây là cảnh
giới tối cao trong võ học, thật ra phải nói là sau khi quán thông sinh tử
huyền quan, tiến vào cảnh giới vô thượng thì mới xuất hiện tình huống này.

Tu vi võ học của Phương Kiếm Minh vẫn còn cách vô thượng cảnh giới một khoảng
rất xa, nhưng hắn lại có thể đạt được điều này, ngoại từ 'Đại Thụy Thần Công'
ra thì e rằng không có thần công nào trước khi đạt đến cảnh giới vô thượng mà
xuất hiện tình huống này.

Đáng tiếc là Phương Kiếm Minh hoàn toàn không biết điều này, nếu hắn tỉnh lại,
nắm bắt thời cơ, nhất định có thể khiến cho nội tiến bộ thêm nhiều, ít nhất là
có thể sánh ngang với cao thủ cùng cấp bậc với Võ Cuồng, thậm chí là vượt qua
một chút.

Sau khi chìm vào giấc ngủ thì Phương Kiếm Minh xuất hiện trong thần bí cốc,
lần này hắn xuất hiện không phải là ở bên trong sơn động nữa, mà là ở bên
ngoài, cũng chính là nơi gặp mộc đầu thúc thúc.

Phương Kiếm Minh vừa mở mắt ra thì thấy được mộc đầu thúc thúc đang nằm
nghiêng, Phương Kiếm Minh sử dụng một chiêu 'Lý Ngư Đả Đĩnh', xoay người bật
dậy, hỏi: "Mộc đầu thúc thúc, sao con lai ở đây? Bất Hưu sư phụ, sư phụ... "

Thanh âm của mộc đầu thúc thúc vang lên trong động: "Chủ nhân đã đi, trước khi
đi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, bảo ta lo cho ngươi, có chuyện gì cứ tìm ta!"

Phương Kiếm Minh nghe được tin Bất Hưu đã đi thì có chút đau buồn, nhưng nghe
được câu nói phía sau của mộc đầu thúc thúc thì mừng rỡ, thầm nghĩ: "Ha ha,
người này sẽ không làm khó ta, Bất Hưu sư phụ thật là tốt với ta quá!" Niềm
vui không kềm được mà hiện ra trên mặt.

Mộc đầu thúc thúc hừ một cái, nói: "Tiểu tử thúi, có phải lại có chủ ý quỷ
quái gì phải không?"

Phương Kiếm Minh vội thi lễ với hắn, cười nói: "Mộc đầu thúc thúc, tiểu tử làm
sao dám có chủ ý quỷ quái gì chứ, nếu có thì làm sao thoát khỏi pháp nhãn của
mộc đầu thúc thúc chứ, tiểu tử không có lớn gan như thế đâu, à đúng rồi, mộc
đầu thúc thúc, tiên tử tỷ tỷ đâu, mấy ngày nay nàng có đến tìm tiểu tử không?"

Mộc đầu thúc thúc vừa nghe được lời này thì tức khí, nói: "Nha đầu kia náo
loạn mấy ngày nay rồi, cái gì mà 'đến tìm tiểu tử', nếu ngươi đi ra trễ một
này, thì nàng nói sẽ hủy cái sơn động này, còn bảo ta lăn đi nữa chứ!"

Phương Kiếm Minh ngẩn ra, nói: "Không thể nào, mộc đầu thúc thúc, tiên tử tỷ
tỷ rất hòa nhã, sao lại hung ác như thế chứ, nàng nói qua những lời đó lúc
nào?"

Mộc đầu thúc thúc nói: "Còn lúc nào nữa, chính là hôm qua, nàng tìm đến cửa,
nói rõ là cho ta kỳ hạn cuối cùng, nếu ngày mai mà ngươi còn chưa ra thì nàng
sẽ xông vào hôm nay nàng sẽ xông vào bắt người, cũng sắp đến lúc rồi!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì cười ha ha, nói: "Thật vậy sao? Mộc đầu thúc
thúc, thúc thúc chịu khổ rồi, tiểu tử sẽ... " lời còn chưa dứt thì chợt nghe
được thanh tâm của tiên tử tỷ tỷ bên ngoài của, nàng hô ầm lêm: "Đầu gỗ chết
bầm, đầu gỗ chết giật, đầu gỗ thối tha, ngu đệ đệ của ta có ra chưa, ngươi
đừng nói cho ta là hắn còn ở trong động đó."

Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong lòng vui vẻ, cũng không chào hỏi mộc đầu
thúc thúc đã phi thân ra, vui vẻ nói: "Tiên tử tỷ tỷ, đệ đã ra rồi đây, mấy
ngày nay tỷ có khỏe không?"

Mộc đầu thúc thúc ở trong động thì mắng: "Tiểu tử thúi, kiến sắc vong nghĩa,
không hề hỏi thăm ta một tiếng!"

Phương Kiếm Minh phi thân ra khỏi động, thì thấy tiên tử tỷ tỷ đang đứng trên
một ngọn cây ở phía xa, thân hình tựa như là không có trọng lượng vậy, đứng
thoải mái trên ngọn cây, nếu đây không phải là tiên tử thì còn ai là tiên tử
nữa chứ!

Lục y tiên tử không ngờ là Phương Kiếm Minh vừa kêu to lên vừa chạy ra như
thế, khi thấy khuôn mặt quen thuộc của Phương Kiếm Minh thì nàng giật mình,
đến ngay khi Phương Kiếm Minh đã chạy đến dưới đại thụ thì nàng cũng chưa hồi
phục tinh thần lại, vẫn nhìn chăm chăm vào Phương Kiếm Minh, trong lòng thầm
nghĩ: "Thật sự là ngươi sao, ngu đệ đệ, đúng là ngươi rồi, ngu đệ đệ!"

Phương Kiếm Minh và nàng giống như có tâm linh tương thông, mở miệng kêu lên:
"Tiên tử tỷ tỷ, tỷ không nhận ra đệ sao, đệ đã ra rồi đây, mấy ngày nay tỷ thế
nào, tỷ xuống đây đi, đệ muốn trò chuyện với tỷ!"

Lục y tiên tử trấn tĩnh lại, phi thân bay xuống, hạ xuống thảm cỏ, đi lên vài
bước, giọng run run, hỏi: "Ngươi... là... ngu đệ đệ, ngươi... thật sự là đã ra
rồi?"

Phương Kiếm Minh sửng sốt, thầm nghĩ: "Sao vậy ta, không phải ta đang đứng
trước mặt nàng sao, tiên tử tỷ tỷ cũng thật là, mới đây mà đã không nhận ra ta
rồi!"

Lục y tiên tử tiến đến từng bước đột nhiên vươn tay đánh ra, 'chát', một cái
tát không hề nhẹ lướt lên má phải của Phương Kiếm Minh.

Phương Kiếm Minh đưa tay lên vuốt mặt, khó hiểu nhìn lục y tiên tử, tiên tử tỷ
tỷ lại đánh hắn!

Một dòng lệ từ hai bên khóe mắt của lục y tiên tử chảy xuống, lục y tiên tử
nói: "Ngươi còn nhớ ta sao, ngươi vừa đi là lập tức bỏ mặc ta luôn, có phải là
muốn bỏ rơi ta không hả, uổng công ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi
đúng... đúng là một tên vong ân phụ nghĩa!" Nói xong thì khóc lên ríu rít.

Phương Kiếm Minh chỉ biết trợn mắt lên mà nhìn, hắn muốn gượng cười cũng không
được, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, không phải đệ cố ý mà, đệ cũng không biết là lần
này đã đi bao lâu, nhưng khi ở trong động thì đệ cũng rất nhớ đến tỷ tỷ mà!
Nếu tỷ còn không tha thứ cho đệ thì, thì tỷ cứ việc đánh đệ đi."

Đột nhiên lục y tiên tử sải chân bước lên một bước, ôm lấy Phương Kiếm Minh,
từ khóc chuyển sang cười, nói: "Ngu đệ đệ, thật sự là ngươi sao, vừa rồi không
phải là tỷ tỷ cố ý, không được giận tỷ tỷ đâu đấy, tại vì tỷ tỷ vui quá thôi,
nên thấy ngươi, mới tát một cái... " vươn tay nắm lấy bàn tay phải của Phương
Kiếm Minh, nói: "Ngu đệ đệ, nếu đệ đau thì cũng đánh lại tỷ tỷ một cái đi, tỷ
tỷ đánh người là không đúng, đừng có giận tỷ tỷ đó!" Vừa nói vừa kéo tay của
Phương Kiếm Minh, đặt bàn tay của Phương Kiếm Minh lên mặt mình, rồi sau đó
dùng lực đẩy ra rồi đánh vào mặt mình.

Phương Kiếm Minh làm sao dám đánh nàng, vội giựt tay lại, sau đó nắm chặt lấy
hai tay của nàng, cười nói: "Tiên tử tỷ tỷ, đệ không có tức giận, chỉ là đệ
cảm thấy khó hiểu là tại sao tỷ lại đánh đệ, tỷ nói ra xem, xem đệ có bị oan
không!"

Lục y tiên tử mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào mắt của Phương Kiếm Minh, sau đó
nở một nụ cười, nói: "Tỷ tỷ đã nói rồi mà, tại tỷ tỷ vui quá nên thế, bảo
ngươi đánh lại, thế mà không chịu, vậy muốn tỷ tỷ phải làm gì đây, nói ra đi,
bất kể là việc gì, tỷ... " không biết là nàng nghĩ đến chuyện gì nữa mà đột
nhiên trên đôi gò má hiện lên một vầng mây hồng, thẹn thùng nói: "Chuyện gì tỷ
cũng đáp ứng!" Nàng vừa nói, giống như là toàn bộ sức lực truyền vào câu nói
đó vậy, cả người mềm yếu, vô lực, ngả vào trong lòng của Phương Kiếm Minh, một
làn hương như lan xông vào mũi của Phương Kiếm Minh.

Phương Kiếm Minh ngửa mặt lên trời, cố gắng kềm nén lại, sợ rằng mình chịu
không nổi thì mũi lại chảy máu, rồi làm ra thêm chuyện bất kính đối với lục y
tiên tử nữa, lần trước, khi chuẩn bị vào động thì hắn đã làm ra chuyện bất
kính với tiên tử tỷ tỷ rồi, lần này hắn không dám nữa.

Phương Kiếm Minh đèn nén dục hỏa trong lòng của mình xuống, vòng tay ôm lục y
tiên tử vào trong lòng mình, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, cuối cùng thì đệ đã đi bao
lâu, tỷ nhìn tỷ xem, tức đến nỗi không còn lý trí luôn, không chỉ thế mà còn
gầy hơn trước nhiều nữa!"

Lục y tiên tử chu miệng, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Cái gì mà không có lý trí
chứ, ngươi mới là không có lý trí, nếu lần trước ngươi có lý trí thì sẽ không
làm chuyện đó với ta, còn nói là ta không có lý trí nữa!" Vừa nói, đôi mắt của
nàng liếc Phương Kiếm Minh, động tác của nàng quyến rũ động lòng người.

Khuôn mặt tuấn tú của Phương Kiếm Minh đỏ bừng, hắn sợ nhất là lục y tiên tử
nhắc đến chuyện nàng, vội cười bồi nói: "Đúng, đúng là đệ không có lý trí, lần
trước là do lỗi của đệ, là do đệ mạo phạm tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ, thật sự là tỷ tỷ
đã gầy đi nhiều rồi, trước khi đi đệ có dặn rồi mà, không cần lo lắng cho đệ,
đệ sẽ không có việc gì đâu, xem này, nhất định là tỷ tỷ không nghe lời đệ rồi,
nếu không thì sao mà gầy đi như thế chứ!"

Lục y tiên tử gắt lên: "Ngươi bảo ta không được lo lắng cho người thì ta càng
lo lắng, nhớ đến ngươi, ta không chỉ nhớ ngươi mà còn muốn đánh ngươi nữa!"
Vừa nói vừa vươn tay, hai bàn tay nhỏ nhắn đã hợp lại thành quyền, đấm lên
người Phương Kiếm Minh vài cái, Phương Kiếm Minh cười lên, nói: "Tiên tỷ tỷ,
tỷ đang đánh đệ hay là đang gãi ngứa cho đệ vậy!"

Lục y tiên tử hứ một tiếng, giãy ra khỏi lòng của Phương Kiếm Minh, nói: "Biết
không, đợi ở bên ngoài này thời gian thật là dài, không biết là chờ bao lâu
nữa, trong lòng ta càng lúc càng đau, chờ đợi mà tim ta lúc nào cũng nhói,
không biết là đã chờ được bao lâu, nhưng tóm lại là tim ta luôn đau nhói!"

Phương Kiếm Minh nghe nàng nói xong thì cảm động, vươn tay phải, vuốt vài sợi
tóc mai của nàng, lúc này đã rối, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, tỷ đối với đệ tốt như
vậy, đệ làm sao hồi báo cho tỷ đây!"

Lục y tiên tử liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ai muốn ngươi hồi báo, ta không cần gì
cả, chỉ cần ngươi ở lại bên cạnh ta, vĩnh viễn ở cùng với tỷ tỷ, chỉ như thế
thôi là tỷ tỷ cảm thấy mỹ mãn rồi!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì thầm cười khổ, nói: "Đệ hiểu ý của tỷ, nhưng
vĩnh viễn là sao? Ai có thể sống vĩnh viễn được, tỷ tỷ, đệ nhất định sẽ không
phụ tình ý của tỷ!"

Lục y tiên tử nhìn hắn, chợt cảm thấy có gì là lạ, nên hỏi: "Ngu đệ đệ, ngươi
vào động làm gì thế, ta phát hiện ra ngươi cao hơn một chút, lại còn khôi khô
hơn nữa chứ, không phải ngươi... "

Phương Kiếm Minh cười nói: "Tiên tử tỷ tỷ, đệ vào động gặp sư phụ, môn 'Đại
Thụy Thần Công' mà đệ tu luyện chính là do người sáng tạo ra, sư phụ rất tốt
với đệ!"

Lục y tiên tử nói: "Ồ, vậy sao, tốt như thế nào, có bằng tỷ tỷ đối với ngươi
không?"

Phương Kiếm Minh không hề nghĩ ngợi, liền nói: "Sư phụ cho mười tám mộc nhân
dùng đồng côn đánh đệ, tỷ xem, bây giờ đệ đã thành đầu đồng tay sắt rồi, bây
giờ có người muốn làm tổn thương đệ, xem ra đó cũng là chuyện rất khổ đó!"

Lục y tiên tử sửng sốt, sau đó đôi môi nhỏ nhắn của nàng chợt nhoẻn lên, tựa
như đang cười mà cũng không phải cười nhìn chằm chằm vào Phương Kiếm Minh, rồi
cười lên khinh khích, nói: "Thì ra đó là đối xử tốt với đệ, ngu đệ đệ, hóa ra
đệ thích như thế sao, vậy thì... "

Phương Kiếm Minh vừa nghe thế thì chợt có cảm giác nguy hiểm, vội khoát tay,
nói: "Không, không, không phải thế đâu, tiên tử tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm ý của đệ
rồi, đệ... "

Lục y tiên tử như không nghe thấy hắn nói, tiếp tục nghiêm nghị nói: "Xem ra,
ta cần phải thay đổi phương thức mới được ta không thể dịu dàng đối với ngươi
được, không phải người ta có câu là 'đánh là thương mắng là yêu' sao, thì ra
câu nói này lại đúng, ừm, được rồi, quyết định vậy đi! Ngu đệ đệ, ngươi có
thích thế không?"

Phương Kiếm Minh thấy nàng tiến đến, đôi mày liễu dựng ngược, tựa như một
thùng thuốc nổ sắp nổ vậy, vội phóng người về phía sau hơn ba trượng, cười
gượng: "Tiên tử tỷ tỷ, phương thức trước kia của tỷ rất, rất là tốt, cách của
sư phụ đệ là cách của sư phụ đệ, tỷ không nên học theo."

Lục y tiên tử nghe xong thì đôi ngươi chợt xoay tròn, rồi nói: "Đệ nói không
sai, ta cần gì phải đi học người khác, hì hì... " đột nhiên nhướng mày lên,
nói: "Nhưng mà, ta muốn thử xem, ngu đệ đệ, đệ có thể để cho tỷ tỷ thử được
không?"

Phương Kiếm Minh thấy nàng tiếp tục tiến đến thì xoay người bỏ chạy, nói:
"Tiên tử tỷ tỷ, tỷ đừng có thử mà, lỡ như tỷ nghiện rồi thì đệ phải chịu khổ
đó, phương thức này chỉ sử dụng một lần mà thôi, nhiều hơn là không được đâu,
đệ không có phước để hưởng đâu!"

Lục y tiên tử thấy hắn hoảng hốt như thế thì có cảm giác rất vui, liền đuổi
theo, cười lên khanh khách, nói: "Ngu đệ đệ, sao lại chạy vậy, tỷ tỷ cũng sẽ
không ăn ngươi đâu, còn chưa trò chuyện với tỷ mà đã đi rồi, thế mà lúc nãy
lại nói là không biết phải làm sao để hồi đáp!"

Phương Kiếm Minh quay đầu lại nói: "Tiên tử tỷ tỷ, đệ... " lời còn chưa dứt
thì đã có một đóa hoa bay thẳng vào mặt hắn, không hề có một dấu hiệu nào báo
trước, nói đến là đến, Phương Kiếm Minh thầm kinh ngạc, lúc này, lục y tiên tử
thấy được bộ dáng của hắn như thế thì cười lên khanh khách, nói: "Thế nào,
biết sự lợi hại của tỷ chưa, bảo không được chạy mà còn cố chạy, vậy không
phải là cố tình chọc tức tỷ tỷ sao?"

Nàng vừa nói vừa chuyển động đôi tay, tựa như tiên nữ tán hoa, từ trên trời
rơi xuống vô số đóa hoa, đánh về phía Phương Kiếm Minh, tốc đô mau lẹ, hơn nữa
còn mang theo kình phong, cho dù là 'Trích Diệp Phi Hoa' cũng không hơn được.

Phương Kiếm Minh biết được vị 'kiều man' tỷ tỷ này nói thật, đưa tay ra kẹp
lấy một đóa hoa, chuyển thân, phát ra kình khí, âm thầm sử dụng thân háp
'Triêm Y Thập Bát Điệp', khi những đóa hoa này đến gần, còn chưa chạm vào hắn
thì đã bị đẩy ngược ra ngoài, Phương Kiếm Minh đứng giữa trong rừng hoa, cả
người xoay rồi lại xoay.

Số hoa nhi này cũng rất kỳ lạ, mặc cho Phương Kiếm Minh sử dụng lực thế nào,
cũng không bị nghiền nát, lúc bắt đầu, Phương Kiếm Minh còn cố kỵ đến lục y
tiên tử nên không dám 'đánh' hoa, nhưng sau này số hoa nhi càng lúc càng
nhiều, càng lúc càng nhanh, không cho Phương Kiếm Minh một cơ hội để lấy hơi,
vì bảo vệ mình cho nên Phương Kiếm Minh sử dụng thêm ba phần lực, nhưng vẫn vô
dụng, Phương Kiếm Minh vô cùng kinh ngạc, mặc dù lục y tiên tử rất tốt đối với
hắn, nhưng về bản lãnh của nàng thì hắn không rõ, chỉ biết nàng có thể bay
được, nhưng không ngờ nàng nhanh như thế, hơn nữa lại có thủ pháp cường đại
như vậy.

Hai người đấu một lúc, đột nhiên Phương Kiếm Minh hét dài một tiếng, phóng
người lên cao, thẳng hơn mười trượng, khi lên không trung thì thấy được hoa
nhi đã phân bố tứ phía, cách hắn cũng chỉ có một trượng, bàn tay phải đánh ra,
sử dụng thủ pháp tá lực đả lực, có vài đóa hoa đột nhiên chuyển hướng, công
kích lẫn nhau, trên mặt Phương Kiếm Minh lộ ra vẻ đắc ý, nhưng chỉ trong nháy
mắt, vẻ đắc ý đó hoàn toàn biến mất, miệng há to, các đóa hoa đó đột nhiên bay
ngược lại, tạo nên một quỹ tích rất đẹp, các đóa hoa đó không những không va
chạm lẫn nhau mà ngược lại đánh trúng vào người của Phương Kiếm Minh, Phương
Kiếm Minh từ trên không rơi xuống.

Lục y tiên tử cười lớn: "Biết sự lợi hại của tỷ tỷ chưa! Ngươi đúng là một
tiểu hài tử xấu xa, ngươi quên tỷ tỷ là ai rồi sao, ta là hoa thần, linh hồn
của ta ẩn vào trong đó, muốn chúng làm gì thì chúng làm thế, ngươi làm sao
đánh lại tỷ tỷ chứ!"

Vừa nghĩ đến từ 'tiểu hài tử xấu xa', thì nàng không nhịn được mà nở một nụ
cười, vừa chạy vừa cười, nói: "Tiểu hài tử xấu xa, tiểu hài tử xấu xa, ngươi
sao rồi, để tỷ tỷ xem một chút nào!" Chạy đến bên cạnh Phương Kiếm Minh.

Phương Kiếm Minh há miệng nôn ra một đóa hoa, sau đó đặt nó xuống đất, cười
khổ, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, những lời này tỷ học được ở đâu vậy?"

Lục y tiên tử phất tay, hoa nhi trên người của Phương Kiếm Minh đột nhiên biến
mất, Phương Kiếm Minh thấy thế thì âm thầm kinh ngạc, lục y tiên tử nói: "Cần
gì phải biết chuyện đó chứ, bên ngoài toàn người xấu, nếu có một ngày ta đi ra
ngoài, thì ta sẽ không đi đâu cả, chi ở bên cạnh ngu đệ đệ mà thôi!"

Phương Kiếm Minh sửng sốt, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, tỷ đã ra ngoài rồi?"

Lục y tiên tử vươn ngón tay ngọc, điểm lên trán của hắn, nói: "Nếu ta chưa
từng đi ra ngoài thì làm sao biết được nhiều như thế, trang phục của ta từ đâu
mà ra chứ, nói ngươi ngu đúng là ngu mà!"

Phương Kiếm Minh cười há há, nói: "Đúng là đệ đã quên, tỷ tỷ nói đúng lắm!"
Suy nghĩ một chút, hắn chợt nhớ đến một việc, lúc hắn rơi xuống đoạn nhai thì
có hỏi qua thân thế của Bạch Y Di, lúc đó Bạch Y Di nói thế này: "Ta không có
cha mẹ, là do sư phụ nuôi ta lớn, tiểu quỷ, ngươi không được hỏi về thân thế
của ta nữa, ta là một cô nhi!"

Phương Kiếm Minh cũng nhớ lục y tiên tử đã nói qua cho hắn, trang phục và dung
mạo của nàng là biến ra từ một bức tranh, lúc đó Phương Kiếm Minh hoài nghi
người trên bức tranh kia chính là thân nhân của Bạch Y Di, hôm nay nghĩ đến
việc này, hắn quyết định hỏi cho rõ ràng, nói: "Tiên tử tỷ tỷ, tỷ còn nhớ
không, tỷ thấy bức tranh kia ở đâu thế?"

Lục y tiên tử ngây ra, nói: "Bức tranh nào?" Phương Kiếm Minh nói: "Là bức
tranh mà tỷ biến hóa ra từ đó!"

Lục y tiên tử vừa nghe xong thì đột nhiên hô lên: "Không nói chuyện này, ta sẽ
tức giận!"

Phương Kiếm Minh ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"

Lục y tiên tử nói: "Ngươi làm sao biết được, lúc đó ta bay ra khởi sơn cốc
này, hòa theo mây mà đi dạo, thấy được bên dưới núi non trùng điệp, chim bay
thú chạy, tranh đấu với nhau, thật là vui vẻ, ở trong một sơn cốc, ta thấy một
gian phòng, nhất thời hiếu kỳ, nên ta hạ xuống, ta có thể nhìn thấy người,
nhưng người không thể nhìn thấy ta, ta không thấy gì hấp dẫn cả, đang định rời
đi thì phát hiện ra một sơn động, liền tiến vào xem, không ngờ trong sơn động
được trang hoàng xa hoa lộng lẫy, mà cũng trang nhã, hình như là có người ở
bên trong, thấy được trên tường có một bức tranh, đó chính là bức tranh mà
ngươi hỏi, ta thấy được người trên bức tranh, thấy nàng rất dễ nhìn, nên biến
thành hình dáng của nàng, sau đó cũng quay lại nơi đó vài lần, có một lần ta
thấy một nữ tử che mặt ở trong phòng, nhìn bức tranh ngồi khóc lên, sau đó xé
bức tranh thành nhiều mảnh nhỏ, nói: "Tại sao? Tại sao? Các ngươi tại sao lại
không thích ta, mà lại thích nữ tử khác, hai con tiện nhân kia có gì tốt, ta
không phục, ta không phục!"

Ta nghe được thế thì cảm thấy khó hiểu, đang định rời đi thì nữ tử kia đột
nhiên cúi xuống, nhặt từng mảnh của bức tranh lên, ngồi lên bàn ráp lại, nhìn
đến ngẩn người, ta thấy nàng ta điên điên khùng khùng thì vội rời đi, ngươi
nói xem có tức hay không chứ, một bức tranh đẹp như thế tự dưng muốn hủy nó
đi!"

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #203