Người đăng: Reapered
Nữ tử từ trong kiệu phi thân ra là một trung niên mỹ phụ, búi tóc cao cao,
vòng eo thon thả, song phong đầy đặn, đồn nhi phì mỹ, trên đôi tai của nàng có
một đôi hoa tai sáng lóa ngân quang, phong tình vạn chủng, bất kể là nàng đã
có tuổi nhưng ý vị lại không phai nhạt theo thời gian, mà ngược lại sắc đẹp
của nàng càng mặn mà hơn, trên người nàng có gì đó câu hồn nhiếp phách, nếu
chỉ cần nàng liếc mắt đưa tình thì cho dù có là một nam thử thô lỗ không hiểu
phong tình cũng không thể không quỳ dưới váy của nàng, nàng là một nữ nhân làm
điên đảo vô số nam tử, từ đây có thể thấy được lúc còn trẻ nàng nhất địnhh là
một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, khóe mắt của nàng khẽ động, nhìn về phía
ba đồ đệ phía sau của nữ tử kia, đôi môi nhỏ nhắn hé mở, nở một nụ cười phóng
đãng câu hồn đoạt phách, nói: "Sư muội, sao muội lại tức giận như thế, ba mươi
năm không gặp, sư muội ngày càng trẻ ra, lại càng xinh đẹp hơn!"
Nữ tử kia thấy nàng thì trong lòng kinh nghi, sư tỷ này của nàng, hơn nàng rất
nhiều, mặc dù võ công không cao hơn bao nhiêu, nhưng thủ đoạn độc ác, dâm
đãng, so với nàng thì hơn rất nhiều, năm xưa nàng bị sư tỷ làm cho phải chịu
khổ, mấy mươi năm nay hai người không gặp lại, có bao nhiêu thân thiết chứ,
hơn nữa trước kia quan hệ của hai người cũng chưa chắc tốt.
Nử tử kia mỉm cười, nói: "Sư tỷ, tỷ nói như thế là không đúng rồi, muội ở
trước mặt tỷ, vĩnh viễn vẫn là một tiểu oa oa mà thôi, sư tỷ nói thế là châm
chọc muội hay là có ý gì khác?"
Mỹ phụ yêu kiều cười khanh khách, nói: "Sư muội, mấy năm không gặp, chúng ta
trở nên xa lạ vậy sao!"
Nữ tử kia nói: "Việc này có gì mà kỳ lạ chứ, tỷ đi, tỷ đi dương quang đạo,
muội đi độc mộc kiều, sư tỷ, muội đã xem như là đã rời khỏi giang hồ, xem ra
sư tỷ vẫn rất phô trương!"
Mỹ phụ nói: "Phô trương có gì là không tốt, so với cô độc một mình thì tốt hơn
nhiều, sư muội, muội nói là rời khỏi giang hồ, xem ra lời này cũng lạ à nha,
nếu muội đã rời khỏi giang hồ thì tại sao lại còn xuất hiện trên giang hồ, và
tại sao lại tu luyện môn 'âm dương đại pháp' vô cùng ác độc như thế?
Nữ tử kia cười khanh khách, vẻ phong tình cũng không thua kém sư tỷ của mình,
nói: "Sư tỷ, tỷ nói như thế là tự vả vào miệng của mình rồi, tỷ tu luyện môn
'thục nữ kinh' cũng không thua kém gì muội!"
Sóng mắt của mỹ phụ chợt chuyển, nói: "Sư muội, chúng ta không cần phải nói
những lời đó nữa, chúng ta nói chính sự đi!" Nữ tử kia nói: "Chính sự gì?"
Mỹ phụ phất tay, mười hoàng sam nữ đệ tử phân đều ra tứ phía, canh phòng
nghiêm nghặt.
Mỹ phụ nhìn đám người Thủy Linh Nhi cười nói: "Sư muội, xem ra ba đồ đệ của
muội đúng là không biết lễ phép, thấy ta mà cũng không hành lễ!"
Nữ tử kia suy nghĩ một chút rồi nói: "Các ngươi mau hành lễ với sư bá!" Ba
người đồng thanh kêu lên một tiếng 'sư bá', rồi hành lễ.
Mỹ phụ đắc ý cười, hỏi: "Sư muội, ba đồ đệ này của muội đáng tin chứ?" Nữ tử
kia thầm nghĩ: "Có chuyện gì mà cẩn thận như thế?" Miệng thì cười nói: "Sư tỷ,
đồ đệ do muội nhận đều trải qua quá trình điều giáo do chính muội thực hiện,
có chuyện gì, tỷ cứ nói ra đi, các nàng sẽ không nói lung tung!"
Mỹ phụ gật đầu, nói: "Sư muội, chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?" Nữ
tử kia hỏi: "Giao dịch gì?"
Mỹ phụ nói: "Sư muội, vừa rồi có phải tỷ đã giao đấu với một thiếu niên bị
trọng thương?" Nữ tử kia hơi kinh hãi, nói: "Đúng vậy thì sao? Sao tỷ lại
biết? Ồ, chẳng lẽ là cho tỷ đả thương hắn?"
Mỹ phụ lắc đầu, nói: "Không phải, nếu như ta đến sớm hơn một bước thì cho dù
hắn có là Tôn Ngộ Không thì cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta, sư
muội, muội và hắn có thù oán?"
Nữ tử kia cần chừ một chút, mỹ phụ đột nhiên cười lên, ngọc chỉ đung đưa, nói:
"Sư muội, không cần phải nói, xem ra là do hắn làm trái với hảo ý của muội,
cho nên muội mới đánh nhau với hắn, thế thì cũng khó trách, hắn có thể nói là
một kỳ nam tử, cho dù là tỷ, cũng không nhịn được mà muốn thu hắn về dưới
trướng!"
Nữ tử kia nghe xong, mặc dù biết là sư tỷ nàng nói rất đúng, nhưng điều này
nàng biết là sẽ bị đoán được, gật đầu, nói: "Sư tỷ, chẳng lẽ tỷ cũng muốn một
phần?"
Mỹ phụ thấy nàng như đang lâm đại địch thì cười cười, nói: "Yên tâm đi sư
muội, tỷ sẽ không giành hắn với muội, chúng ta đối phó với hắn là vì sợ tương
lai hắn sẽ ngăn cản đại sự của chúng ta!"
Nữ tử kia nghe xong thì trong lòng lại càng kinh ngạc hơn nữa, sư tỷ của nàng,
năm xưa có ngoại hiệu là 'Dâm Hồ', hành sự hoang đãng, hại không ít thiếu
niên, sau đó bị một thế ngoại cao nhân tìm đến, giáo huấn một trận, nàng mới
không ra ngoài hại người, mấy năm nay, nàng cũng không biết vị sư tỷ này của
mình ở đâu, lần này không ngờ lại gặp được nàng hơn nữa lại mang theo nhiều
thủ hạ, còn muốn bàn chính sự với nàng, chẳng lẽ sư tỷ của nàng không thay đổi
bản tính? Nữ tử đó lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Sư tỷ, tỷ biết thiếu niên này
sao?"
Mỹ phụ cười nói: "Mặc dù không rõ như trong lòng bàn tay, nhưng chung quy cũng
biết nhiều hơn so với muội, e rằng muội vẫn còn chưa biết hắn là ai? Hắn chính
là ngôi sao mới trong võ lâm hiện nay, Phương Kiếm Minh, thanh đao trong tay
của hắn chính là Thiên Thiền Đao, một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm, quỷ dị
khó dò, nhất là hắn đã đoạt được 'Thiên Hà Bảo Lục', càng khiến cho người khác
ham muốn!"
Nử tử kia giật mình, bật thốt ra: "Thanh đao trong tay của hắn thật sự là
Thiên Thiền Đao? Thảo nào 'triền long đái' của muội không phải là đối thủ, bị
hắn chặt đứt!"
Mỹ phụ nói: "Sư muội, chỉ một sợi 'triền long đái' thì cần gì phải để tâm, chỉ
cần sư muội và ta hoàn thành giao dịch lần này thì sẽ có nhiều bảo bối tốt hơn
cả 'triền long đái', để cho muội tùy ý chọn lựa!"
Nữ tử kia rùng mình, thầm nghĩ: "Khẩu khí lớn như thế, chẳng lẽ bảo bối trong
thiên hạ đều bị ngươi đoạt lấy hay sao?" Cười nói: "Sư tỷ, đối với muội mà nói
thì bảo bối gì cũng không đáng, những cái tên tiểu oan gia kia... "
Mỹ phụ cười tươi, nói: "Yên tâ đi sư muội, chỉ cần muội và ta hoàn thành giao
dịch lần này thì sư tỷ nhất định sẽ giúp muội bắt hắn, hơn nữa chúng ta cũng
thật sự muôn mượn sức hắn!"
Nữ tử kia nói: "Sư tỷ, tỷ nói đi, giao dịch gì?"
Mỹ phụ suy nghĩ một chút rồi nói: "Sư muội, ta muốn muội gia nhập bổn môn,
muội có đồng ý không?"
Nữ tử kia ngẩn ra, nói: "Sư tỷ, với thân phận và võ công của tỷ còn cần gì gia
nhập bang phái?"
Mỹ phụ cắn răng, nói: "Năm đó tỷ đơn thân cho nên mới bị lão gia hỏa kia đánh
trọng thương, suýt nữa bỏ mạng, sư muội, lần này tỷ xuất sơn chính là muốn tìm
muội, không ngờ có thể gặp được muội sớm như thế, đúng là ông trời cũng giúp
cho tỷ rồi, với võ công của muội thì nhất định sẽ có được một vị trí tốt trong
bổn môn!"
Nữ tử kia nghe xong thì chỉ hừ một tiếng, thầm nghĩ: "Đừng nói là vị trí tốt,
cho dù là chủ vị ta cũng chưa chắc để ý đến!" Miệng thì nói: "Sư tỷ, bổn môn
của tỷ là môn phái gì, còn có những ai, sau khi gia nhập thì có được lợi ích
gì, và muốn làm gì? Không phải sư muội nhiều lời, nhưng nếu như không hỏi rõ
ràng, đợi đến khi muội gia nhập, rồi lại muốn rời khỏi thì e rằng sẽ có phiền
toái!"
Mỹ phụ cười nói: "Sư muội, đây là muội không đúng rồi, còn chưa gia nhập mà
muôi đã tính đến chuyện rời khỏi rồi, vậy cuộc giao dịch này làm sao có thể
tiếp tục đây?"
Nữ tử kia nói: "Sư tỷ, nếu muội dùng toàn lực thì không phải là không thể bắt
được tiểu oan gia kia, muội gia nhập môn phái của tỷ, chẳng có chỗ tốt gì,
đương nhiên là sẽ không gia nhập!"
Mỹ phụ nói: "Sư muội, không ngờ muội lại cẩn thận như thế, hì hì, gia nhập bổn
môn dĩ nhiên là có nhiều chỗ tốt, nhất thời ta cũng không nói cho muội rõ
được, chỉ cần đại sự của chúng ta thành thì tương lai muội chẳng khác nào vua
một cõi, tung hoành giang hồ, hơn hẳn bây giờ không biết bao nhiêu lần, nhất
là, hì hì, lúc đó sư muội muốn có được bao nhiêu mỹ nam nhân mà chẳng có chứ!"
Nữ tử kia vừa nghe xong thì trong đầu nổ một tiếng lớn, quả thật là rất hấp
dẫn, những năm gần đây nàng không xuất hiện trên giang hồ, một là do tu luyện
'âm dương đại pháp', hai chính là sợ bị giang hồ chính đạo phát hiện, với danh
tiếng và tác phong của nàng, tuyệt đối sẽ trở thành công địch của bọn họ, nếu
như đúng như lời sư tỷ nói, đó hoàn toàn là chuyện tốt, nàng biết sư tỷ của
mình, có thể đủ sức làm mưa làm gió được, dĩ nhiên là không nói quá. Trầm ngâm
một chút, cười nói: "Sư tỷ, tỷ chắc cũng biết muội luôn làm việc cẩn thận, nếu
sau khi muội gia nhập bổn môn thì sẽ được chức vị gì?"
Mỹ phụ cười nói: "Yên tâm, tuyệt đối sẽ không bạch đãi sư muội, sư muội và ta
cùng là tỷ muội, ta nhất định sẽ ra sức giúp muội! Sư muội, nếu muội gia nhập
bổn môn, vậy thì ba đồ đệ ... "
Nữ tử kia nói: "Các nàng còn có gì để nói, hiển nhiên là sẽ gia nhập, muội còn
có năm đồ đệ, các nàng hiện không ở đây, nhưng cũng sẽ gia nhập!"
Mỹ phụ nghe xong thì cười: "Người thì không cần nhiều chỉ cần là tinh anh là
được, ta tin tưởng sự dạy dỗ của sư muội, tin rằng đồ đệ của sư muội đều là
nhân vật hiếm có, nể mặt sư muội ta sẽ phong cho bọn họ làm 'Câu Hồn Bát Sử',
ngang hàng với Thất Thập Nhị Địa Sát, về phần sư muội thì tạm thời giữ chức
tán nhân, sau khi sư tỷ bẩm báo lại với thiên tôn thì lúc đó sư muội sẽ thành
vua một cõi!"
Nử tử kia nghe xong thì thầm giật mình, nói: "Sư tỷ, bổn môn có rất nhiều
người sao, Thất Thập Nhị Địa Sát này là những nhân vật như thế nào?"
Mỹ phụ cười nói: "Sư muội, để ta nói đơn giản cho muội biết, vốn trên có thiên
tôn, dưới có lâu la, thủ hạ phân bổ khắp thiên hạ, dưới thiên tôn thì có Tam
Công Tứ Vương, dưới Tam Công Tứ Vương thì có Tam Thập Lục Thiên Cương, dưới
nữa là Thất Thập Nhị Địa Sát, dưới nữa thì lại có thêm thủ hạ, còn chức vị Tán
Nhân thì cũng tương đương với Khách Khanh của bổn môn, không có chức vị chính
thức!"
Nữ tử kia nghe xong thì hỏi: "Thế thì sư tỷ, chức vụ của tỷ là gì?"
Mỹ phụ cười khanh khách, nói: "Sư tỷ bất tài, là một trong Tứ Vương, Tứ Đại
Thiên Vương, phân biệt lấy Tửu Sắc Tài Khí làm tên, sư tỷ hiển nhiên là Sắc
Thiên Vương rồi!"
Nữ tử kia suy nghĩ một chút: "Nếu là cũng là vua một cõi, như thế thì cũng có
thể coi như là ngang hàng với Tứ Vương, xem ra cũng không ủy khất, nhưng, Tam
Công này là ai, lai lịch rất lớn sao?" Sau đó nàng đem suy nghĩ này nói ra cho
mỹ phụ nghe.
Mỹ phụ cười lớn: "Sư muội, võ công của Tam Công, tuyệt không dưới cao thủ trên
Thiên Bảng và Địa bảnh năm xưa, cho nên chức vị như thế thì muội nghĩ xem,
ngoại trừ bọn họ ra thì còn có ai có thể đảm nhiệm? Sư tỷ còn không có tự cao
tự đại như thế, dám so sánh với cao thủ trên Thiên Bảng và Địa Bảng!"
Nữ tử kia nghe xong thì khẽ chuyển đôi mắt, nói: "Tốt, cuộc giao dịch của
chúng ta coi như đã định, sư tỷ, tỷ giúp ta bắt tên tiểu oan gia kia, ta sẽ
gia nhập bổn môn, vì bổn môn ra sức, à đúng rồi, rốt cuộc bổn môn là môn phái
gì?"
Mỹ phụ cười nói: "Tạm thời còn chưa xuất cờ, một khi xuất cờ thì đó chính là
thời khắc chúng ta hoành tảo thiên hạ, chúng ta chỉ cần biết rằng sẽ được như
thế là được rồi!" Ngừng lại một chút, đột nhiên nói: "Sư muội, những năm qua,
muội có liên lạc với đại sư huynh?"
Nữ tử kia nghe xong thì sắc mặt đại biến, nói: "Những lời này là có ý gì?" Bộ
dáng của nàng như lâm đại địch, âm thầm vận khí ngưng thần.
Ba người Thủy Linh Nhi thấy bộ dáng của sư phụ như thế thì vô cùng kinh ngạc,
vừa rồi còn nói chuyện rất tốt, sao mới đó lại muốn động thủ? Các nàng theo sư
phụ nhiều năm như thế nhưng vẫn chưa nghe nói qua sư phụ còn có một sư tỷ chứ
đừng nói chi là còn có thêm một đại sư huynh, xem ra sư phụ của các nàng còn
có nhiều việc không cho các nàng biết.
Mỹ phụ thấy thái độ của sư muội như thế thì mỉm cười, không hề có hành động
gì, nói: "Sư muội, nếu muội đã gia nhập bổn môn, thì không có gì là không thể
nói, trên đời này chỉ có một người có thể tìm được đại su huynh, nên ta không
hỏi muội thì phải đi hỏi ai đây?"
Nữ tử kia cười lạnh nói: "Thì ra ngươi mượn sức của ta chỉ là cái cớ, mục đích
chính là tìm đại sư huynh!"
Mỹ phụ cười lớn, nói: "Sư muội, là ta thật tâm muốn mượn sức muội, còn về phần
đại sư huynh, ta đã sớm muốn tìm hắn, Thiên Tôn đại nhân có vài việc muốn giao
dịch với hắn!"
Nữ tử kia nói: "Giao dịch gì?" Mỹ phụ cười nói: "Làm sao ta biết được! Nhưng,
sư muội, muội thông minh như thế hẳn là biết thiên tôn tìm hắn có việc gì!"
Nữ tử kia biến sắc, nói: "Chẳng lẽ thiên tôn muốn tìm đại sư huynh là... "
Mỹ phụ nói: "Tâm tư của thiên tôn thì làm sao chúng ta biết được, sư muội, nếu
muội đã gia nhập bổn môn, thì nên ra sức vì bổn môn, tung tích của đại sư
huynh, muội cứ nói ra đi, sư tỷ sẽ không hại muội!"
Nữ tử kia từ khi nghe nhắc đến đại sư huynh thì trong lòng vẫn còn kinh hoàng,
thầm hối hận và trách bản thân mình không nên ngang ngạnh như thế, đáp ứng yêu
cầu của sư tỷ, vội vàng từ chối, nói: "Sư tỷ, đã nhiều năm nay đại sư huynh
không để ý đến chuyện trong giang hồ, chúng ta quấy rầy huynh ấy làm gì, việc
này ta không thể làm được!"
Ánh mắt của mỹ phụ trở nên hung hãn, nói: "Sư muội, muội sợ sao?"
Nữ tử kia nói: "Ta sợ cái gì?"
Mỹ phụ cười khẩy, nói: "Muội sợ đại sư huynh sẽ giết muội!"
Nữ tử kia nghe xong thì cười ha hả, thanh âm trở nên lạnh lùng, nói: "Không
phải năm đó tỷ cũng thế sao?"
Mỹ phụ nói: "Không sai, quả thật năm xưa ta sợ huynh ấy, nhưng hôm nay, ta
không còn sợ huynh ấy nữa, bởi vì thiên tôn mốn tìm huynh ấy, ta có thiên tôn
chống lưng, đại sư huynh nhất định sẽ không giết ta, cho nên điều đó là không
có khả năng, hơn nữa cho dù có thì với sự liên thủ của Tứ Đại Thiên Vương thì
chúng ta còn phải sợ đại sư huynh sao?"
Sắc mặt của nữ tử kia khẽ biến, cười gằn: "Sư tỷ, người của tỷ đã đến, thế sao
còn không hiện thân gặp mặt, lén lén lút lút như thế là có dụng ý gì?"
Mỹ phụ cười khanh khách, đôi nhũ phong cao vút rung động không ngừng, Phạm
Nhất Phi là nam tử duy nhất tại nơi này, thấy bộ dáng của nàng như thế, động
tác khêu gợi, quả thật là khiến cho Phạm Nhất Phi muốn phạm tội, hắn không kềm
được mà nuốt nước bọt, không dám nhìn nữa, thế nhưng lại không được mà vẫn len
lén đưa mắt nhìn.
Mỹ phụ đã sớm nhận ra thần sắc của hắn, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, cười
lớn: "Các người còn không ra sao, sư muội này của ta rất dễ tức giận!"
Tiếng nói còn chưa dứt thì đã thấy một lão giả cao lớn, đầu đội vương miện,
bên hông là một thanh kiếm bản to, uy phong lẫm lẫm, đang từ xa tiến đến, vừa
đi vừa cười nói: "'Câu Hồn La Sát' Tào Diễm Thu, còn nhớ lão phu không?"
Thoáng cái là đã đến gần Tào Diễm Thu, các hoàng sam thiếu nữ thấy hắn thì
khom người hành lễ, có vẻ rất cung kính.
Hai mắt của Tào Diễm Thu hiện lên hàn quang khiến cho người khác phải kinh sợ,
lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tửu thiên vương, Tửu thiên vương cũng nhìn lại
nàng, vẻ mặt giống như đang tươi cười mà cũng không phải là đang cười, chờ câu
trả lời của Tào Diễm Thu.
Trong mắt của Tào Diễm Thu hiện lên vẻ nghi hoặc, sau đó là vẻ mờ mịt, tựa hồ
như là nhận biết người này, nhưng trong nhất thời thì không nhớ ra, nên hỏi:
"Các hạ là... "
Nàng còn chưa nói hết lời thì có một tiếng cười vang lên, một lão đầu đội nón
cao từ xa bước đến, mỗi bước chân của lão đều in đậm lên trên mặt đất, một làn
khói xanh từ dưới chân lão xuất hiện bốc lên cao, vô cùng quỷ dị, lão xuất
hiện ở một bên, mơ hồ như muốn phong tỏa đường lui của bốn người Tào Diễm Thu.
Lão chính là Tài thiên vương. Chợt nghe được tiếng cười dâm của lão: "Câu hồn
la sát, hôm nay bổn vương muốn xem ngươi dùng cách nào để câu hồn của bổn
vương, ngươi muốn ở tại nơi này hay là ở trên giường?"
Đào phiên phiên không biết lợi hại, lại muốn lấy lòng sư phụ, nghe lão nói thế
thì quát lên: "Lớn mật, ngươi là ai? Dám bất kính với sư phụ của ta! Còn không
tự vả vào miệng mình!"
Tài thiên vương hơi ngẩn ra, sau đó cười lớn, nhìn về phía đào phiên phiên với
vẻ dâm dật, cười dâm: "Tiểu cô nương, quả nhiên có cá tính, bổn vương rất
thích, sau này đừng đi theo sư phụ của ngươi nữa, đi theo bổn vương đi!"
Đào phiên phiên tức giận quát: "Có sư phụ ta ở đây mà ngươi còn dám xuất khẩu
cuồng ngôn, sư muội, sư đệ, sư muội, chúng ta cùng giáo huấn hắn!" Nói xong
thì định động thủ.
Tào Diễm Thu phất tay, nói: "Phiên phiên, không được nóng nảy, sư phụ tự có
chủ trương!"
Vừa dứt lời thì một tiếng cười khằng khặc ở phía bên trái vang lên, một nam tử
từ trong bụi cỏ bước ra, trên mặt của hắn có một vết đao, cây cỏ hai bên giống
như là bị cuồng phong thổi qua, tách ra hai bên, hắn đi giữa bụi cỏ, hai vai
chuyển động, thẳng như một chiếc thuyền, rẽ sóng mà lướt, tiến thẳng ra biển,
vừa đi vừa cười, nói: "Tài thiên vương, lần này ngươi gặp phải một cây đinh
rồi, ke ke, tốt nhất ngươi nên tạm thời thu lại dâm ý của ngươi đi, chờ sau
khi đại sự của chúng ta thành rồi, thì lúc đó ngươi muốn vui vẻ thế nào thì
vui!"
Tào Diễm Thu đột nhiên biến sắc, nhìn Tửu thiên vương nói: "Ngươi không phải
chính là 'Âm Sơn Lão Quái' sao, ngươi còn chưa chết?"
Tửu thiên vương cười há há, nói: "Tào Diễm Thu, cuối cùng ngươi cũng nhớ ra
bổn vương, biệt hiệu xấu xí năm xưa của bổn vương không đáng nhắc đến, hiện
nay bổn vương chính là 'Tửu thiên vương' của bổn môn!"
Ánh mắt của Tài thiên vương lướt qua đám người Thủy Linh Nhi, không biết vì
sao khi vừa thấy Thủy Linh Nhi thì hắn có vẻ sửng sốt, nói: "Bổn vương Tài
thiên vương!"
Tào Diễm Thu nghe bọn họ tự báo gia môn, hiển nhiên là đang muốn gây áp lực
cho nàng, ba người này nếu như có thể đồng chức với sư tỷ của nàng thì hiển
nhiên võ công sẽ không thua kém gì sư tỷ nàng, lá gan của Tào Diễm Thu có lớn
thì cũng không dám đấu với bọn họ.
Tào Diễm Thu trấn tĩnh, cười nói: "Sư tỷ, tỷ có ý gì đây?"
Sư tỷ của nàng có tên là Hoắc Lộng Điệp, chỉ thấy Hoắc Lộng Điệp cười quyến
rũ, nói: "Sư muội, chắc muội cũng nhận ra, dưới sự liên thủ của bốn người
chúng ta, muội có bao nhiêu khả năng chạy thoát?"
Tào Diễm Thu biến sắc, nói: "Sư tỷ, các người cần gì phải khua chiêng giống
trống như thế, cũng không phải là muội không đáp ứng!"
Hoắc Lộng Điệp cười nói: "À, thì ra là sư muội đã đáp ứng?"
Tào Diễm Thu nói: "Không phải vấn đề là muội có đáp ứng hay không, mà vấn đề ở
đây chính là đại sư huynh, tính khí của huynh ấy, muội nghĩ chắc tỷ cũng không
phải là không biết, nếu như huynh ấy biết chúng ta tính kế với huynh ấy, thì
nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, thủ đoạn của huynh ấy, không phải năm
xưa tỷ cũng từng lĩnh giáo rồi sao?"
Không đợi Hoắc Lộng Điệp mở miệng, Tửu thiên vương đã cười lớn, nói: "Đại sư
huynh của ngươi có bao nhiêu bản lãnh, lão phu không rõ, nhưng thấy các ngươi
rất kiêng kỵ hắn, xem ra võ công đã siêu phàm nhập thánh, nhưng, lần này là do
thiên tôn đại nhân tìm hắn có việc, nếu đại sư huynh của ngươi không hợp tác
chính là không nể mặt của thiên tôn, cũng có nghĩa là khiến cho chúng ta gặp
bất lợi, do đó chúng ta cũng chỉ có thể liên thủ đối phó với hắn!"
Từ trong lời nói của lão Tào Diễm Thu có thể nghe ra, được ý của lão là muốn
liên thủ đối phó với đại sư huynh của nàng, thật ra võ công của đại sư huynh
nàng ra sao thì nàng cũng không rõ vì đã nhiều năm nay nàng không thấy đại sư
huynh ra tay, nhưng nếu Tứ vương liên thủ thì nhất định là long trời lỡ đất, e
rằng đại sư huynh cũng không chiếm thượng phong được, hơn nữa, nếu như chính
mình giúp sức với bọn họ, thì đại sư huynh cũng phải phân tâm đối phó, cho dù
bản lĩnh của đại sư huynh có lớn thế nào thì cũng phải thảm bại.
Tào Diễm Thu trầm tư một lúc, thấy bốn người nhìn về phía bốn thầy trò nàng
không hề có chút hảo ý nào, nếu như nàng chỉ cần đưa ra lời từ chối thì rất có
khả năng sẽ đồng loạt xuất thủ, thầm nghĩ: "Đợi đến khi 'âm dương đại pháp'
của lão nương đạt đến cảnh giới cao nhất, các ngươi còn dám nhìn lão nương như
thế nữa không? Hừ, hôm nay lão nương tạm thời nhường một bước, ngày khác khi
thần công đại thành, nhất định sẽ trả mối nhục hôm nay! Đại sư huynh, xin đừng
trách muội không biết tình lý, thật sự là muội đã rơi vào thế cưỡi hổ rồi, đại
sư huynh tốt nhất là huynh nên cùng thiên tôn gặp mặt một lần!" Miệng thì cười
nói: "Hảo, có một câu nói này của Tửu thiên vương thì ta yên tâm, ta Tào Diễm
Thu xin nói trước, ta chỉ phụ trách tìm đại sư huynh, ngoài chuyện của hắn ra
thì ta không quan tâm, các người cũng không thể lên tiếng!"
Nghe xong lời này thì cả bốn người đều cười cười, Hoắc Lộng Điệp vỗ vỗ tay,
nói: "Hảo, hảo, sư muội, thức thời vụ giả vi tuấn kiệt, chúng ta đương nhiên
sẽ không ép muội, có sư muội gia nhập bổn môn, bổn môn sẽ lại càng như hổ thêm
cánh, hị hị... " quay đầu lại nói: "Các ngươi còn ở đó làm gì, còn không mau
bái kiến tân thiên vương!"
Lời nói vừa dứt thì chỉ thấy tất cả các hoàng sam thiếu nữ, bất kể là xa hay
gần, đồng thời quỳ chân sau xuống, đồng thanh hô to: "Hoan nghênh tân thiên
vương gia nhập bổn môn!"
Hơn mười nữ tử có khẩu âm bất đồng, nhưng lại vô cùng dễ nghe, cùng lên tiếng,
cảm giác êm tai vô cùng, Tào Diễm Thu nghe xong những lời này, cho dù định lực
của nàng cao nhưng cũng không nhịn được mà có cảm giác lâng lâng, tâm hồn như
muốn bay ra khỏi cơ thể, lời nói của những nữ tử này so với việc hưởng thụ nam
nhân còn muốn hơn, thầm nghĩ: "Đây chính là cảm giác 'Chúng Tinh Phủng Nguyệt'
sao?"
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249