Tam Vương Liên Thủ


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh thấy hắn muốn động thủ liền tập trung tinh thần, thầm vận nội
lực, phòng bị đối phương đột nhiên xuất thủ.

Người kia đột nhiên trừng mắt nhìn Phương Kiếm Minh, kình khí yếu đi, hỏi:
"Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Ma Giáo?"

Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, nói: "Ta dựa vào cái gì để nói cho ngươi biết?"

Người đó cười lạnh, nói: "Hảo, tiểu tử, có can đảm, bổn vương có việc, không
chơi đùa với ngươi!" Nói xong động thân, phóng đi hơn mười trượng.

Phương Kiếm Minh đuổi theo sát, cười nói: "Muốn đi à, chúng ta thân cận, thân
cận!" Vừa nói vừa vươn người tới trước, hữu chưởng đánh ra, đánh về phía đầu
vai của đối phương, nói: "Ý, ngươi không được trách ta đánh lén đó!"

Người kia quay đầu lại, một chưởng xuất hiện, tiếp chưởng với Phương Kiếm
Minh, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, hai người bay ngược trở tách ra, chân vừa
chạm đất là lập tức phóng lên, song chưởng đối song chưởng, một tiếng nổ lớn
vang lên, cuồng phong bạo vũ xuất hiện, cả hai cùng hét lớn, nội lực phát ra
cuồn cuộn.

Sở dĩ Phương Kiếm Minh muốn đấu chưởng với hắn thật ra là muốn xem xem bản
thân mình gần đây tiến bộ thế nào, lúc nãy hắn và người này đối một chưởng,
trong lòng hắn cũng nắm đại khái, người này mặc dù không thể so với các cao
thủ trên Thiên Bảng, Địa Bảng, nhưng có thể so sánh với Võ Cuồng.

Sau khi đối chưởng, Phương Kiếm Minh cảm thấy vui vẻ hẳn lên, cảm nhận được
nội lực của mình tiến bộ không ít, sử dụng cả song chưởng, đánh về phía đối
phương.

Người kia thì thầm giật mình, thầm nghĩ: "Tiểu tử này rốt cuộc là thần thánh
phương nào?" Lập tức vươn song chưởng lên tiếp chiêu, lại một tiếng nổ vang
lên.

Phương Kiếm Minh cười ha hả, nói: "Ngươi bất quá cũng chỉ có thế, vậy mà lại ở
trước mặt ta tự cao tự đại!"

Người kia cười lạnh, nói: "Vậy sao?" Hắn đưa tay tìm kiếm, một đạo quang mang
hắc sắc phách xuất, Phương Kiếm Minh vội phóng người lên, lùi về sau ba
trượng, trong tay của người kia là một vật dài và nhỏ, 'vật' đó dài khỏng ba
thước, thô như ngón tay giữa, đen như mực, tựa như là được ngâm trong mực, so
với bàn tay thì to hơn một chút.

Phương Kiếm Minh nhìn vào vật đó, trầm giọng quát: "Nha hoàn kia là do ngươi
dùng vật này giết?"

Người đó cười khằng khặc, nói: "Buồn cười, buồn cười, bổn vương tu luyện 'hắc
dẫn kiếm' nhiều năm, gần đây mới đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, nha
hoàn kia chẳng qua chỉ là một thí nghiệm mà thôi, ngươi mới chính là người mà
bổn vương muốn dùng để tế kiếm!"

Phương Kiếm Minh chưa từng nhìn thấy người nào sử dụng loại binh khí kỳ lạ
này, nhất thời cũng bị dọa một phen, 'hắc dẫn kiếm' này có uy lực gì, Phương
Kiếm Minh thật sự không nhìn ra được, nhưng nhận ra, người kia vừa xuất kiếm
ra là trở nên vô cùng kiêu ngạo, vết đao trên mặt của hắn trông càng kinh
khủng hơn.

Hai mắt của Phương Kiếm Minh tập trung nhìn vào 'hắc dẫn kiếm', không dám thả
lỏng. Người kia chỉ xéo 'hắc dẫn kiếm' về phía Phương Kiếm Minh, nhưng không
phát động công kích, tựa như là bị người khác điểm trúng huyệt đạo.

Hai chân của Phương Kiếm Minh không dạng ra mà cũng không khép lại, cũng đứng
yên không nhúc nhích. Hai người cứ đứng như thế.

Qua một lúc lâu, đột nhiên khóe miệng của người kia nở nụ cười nhạo, thân hình
khẽ động, một đạo hắc quang bắn thẳng về phía Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm
Minh đánh ra một quyềm, 'xuy', hắc dẫn kiếm của người kia va chạm vào quyền
kình của Phương Kiếm Minh, thế như chẻ tre, bổ đôi quyền kình của hắn, mũi
kiếm lướt qua ống tay áo, 'xoạt', Phương Kiếm Minh lộn người bật về sau, suýt
nữa là cánh tay đã bị thương. Phương Kiếm Minh nhìn lại, có vài sợi bông trên
tay áo đa bị cắt đứt.

Người kia cười lạnh, nói: "Tiểu tử, biết sự lợi hại của bổn vương chưa, thiên
đường có lối không đi, địa ngục không lối lại đi chui vào, nói cho ngươi biết,
hắc dẫn kiếm của bổn vương là chuyên dùng để phả giải kình khí và cương khí,
một quyền kia của ngươi làm sao có thể làm khó bổn vương!"

Sắc mặt của Phương Kiếm Minh trở nên trầm trọng, tay đưa ra sau, nắm lấy chuôi
Thiên Thiền Đao. Người kia cười hắc hắc, nói: "Tốt lắm, tiểu tử, năm xưa lão
phu bị một tên dùng đao lưu lại vết đao này, tiểu tử nhà ngươi cũng dùng đao,
vậy bổn vương tạm thời xem ngươi chính là hắn, hắc hắc, mau rút đao ra, trong
vòng mười chiêu bổn vương sẽ đánh bại ngươi!"

Phương Kiếm Minh ngửa mặt lên trời cười ha hả, tay nắm chặt Thiên Thiền Đao,
trong mắt hiện lên hắc sắc quang mang, người kia vừa thấy thì bật kêu lên một
tiếng, nói: "Tiểu tử, ngươi tu luyện công phu gì? Thanh đao này tựa hồ có chút
cổ quái."

Phương Kiếm Minh cười khẩy: "Vậy sao, ngươi cũng nhận ra được sao? Buồn cười,
buồn cười." Hai từ 'buồn cười, buồn cười' này là do người kia luôn miệng nói
ra, giờ Phương Kiếm Minh dùng chính nó để đối lại với hắn, khiến hắn tức giận,
vội phóng người đến, đâm ra một kiếm.

Chỉ một kiếm mà nhắm đến hai mươi sáu đại huyệt của Phương Kiếm Minh, nếu mũi
kiếm chạm vào được thì thế nào Phương Kiếm Minh cũng bị trọng thương.

Phương Kiếm Minh hét dài, lui về một chút, tay phải kéo, rút Thiên Thiền Đao
ra. Thiên Thiền Đao ngân lên một tiếng, phá không mà qua, xé toạc khí lưu tạo
thành một thiền nhi bay về phía thân kiếm của đối phương.

Người kia hét lớn, thân hình đang ở trong không trung lập tức xoay tròn kiếm
quang như mực, nhằm về phía đỉnh đầu của Phương Kiếm Minh.

Phương Kiếm Minh hoành đao đón chiêu, mũi kiếm của đối phương chạm lên Thiên
Thiền Đao, 'hắc dẫn kiếm' khẽ cong lại, người kia ép xuống, bổ chưởng thẳng về
phía thiên linh cái của Phương Kiếm Minh.

Thanh 'hắc dẫn kiếm' này không ngờ là một thanh nhuyễn kiếm, Phương Kiếm Minh
vận nội lực, không đợi bàn tay của đối phương tiến đến là đã đẩy Thiên Thiền
Đao, quát: "Biến!"

Người kia cười lạnh: "Vậy sao?" Mũi kiếm phát ra hấp lực, bám chặt vào Thiên
Thiền Đao, mắt thấy chưởng của hắn sẽ chạm vào thiên linh cái của Phương Kiếm
Minh.

Phương Kiếm Minh cười lạnh, nói: "Muốn chết!" Buông tay ra, Thiên Thiền Đao
rời tay, Phương Kiếm Minh ngã nửa người, bàn tay của đối phương đánh ngang qua
mặt của hắn. Do Thiên Thiền Đao và hắc dẫn kiếm tương tiếp, người kia cũng
nương theo quán tính mà xoay tròn trên không trung.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Thiên Thiền Đao vừa rời khởi sự khống chế
của hắc dẫn kiếm chém thằng vào đỉnh đầu của người kia. Mặc dù hắn hơi váng
đầu, nhưng vẫn cảm giác được có một điềm xấu, không dám nghĩ ngợi, lập tức giơ
kiếm ngăn cản.

Một tiếng 'đương' vang lên, hắc dẫn kiếm quét nửa vòng, người kia rời đi như
pháo, cả người bắn vào không trung, tuy vậy vẫn huy kiếm bổ ra một kiếm khí
cường đại về phía Phương Kiếm Minh.

Phương Kiếm Minh vươn trảo, chụp lấy Thiên Thiền Đao, thuận thế vung đao, đao
khí xuất hiện, va chạm với kiếm khí, 'ầm' một tiếng, trên mặt đất xuất hiện
một cái khe.

Người kia lộn một vòng trên không, sau đó rơi xuống đất, kinh ngạc: "Hảo tiểu
tử, ngươi khá lắm, bổn vương còn có việc, không chơi đùa với ngươi!"

Đứng dậy rời đi, Phương Kiếm Minh vung Thiên Thiền Đao lên, phát ra đao khí,
cản đường hắn, quát: "Muốn chạy à? Không đơn giản thế đâu!"

Người kia vội xoay người lại đánh ra một kiếm, Phương Kiếm Minh lập tức cử
đao, thân kiếm của đối phương run run, xuất ra hắc mang, bao trùm lấy Phương
Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh sử dụng một chiêu 'Cử Hỏa Liêu Thiên', Thiên Thiền
Đao bổ ra nhanh như chớp, hắc dẫn kiếm còn chưa va chạm với Thiên Thiền Đao
thì người kia đã hét lớn, cổ tay run lên, hắc dẫn kiếm giống như một con giun,
quấn lên Thiên Thiền Đao.

Thiên Thiền Đao khẽ ngâm một tiễng, toàn thân chấn động, đánh văng hắc dẫn
kiếm ra, chém thẳng về phía tay trái của đối phương, người kia hoảng sợ, chiêu
thức này của hắn chưa từng bị phá, chỉ cần 'hắc dẫn kiếm' của hắn quấn lên là
lập tức sẽ đâm thẳng vào cổ đối phương, một kiếm đoạt mạng, nhưng không ngờ
chiêu này lại không hề có chút tác dụng gì với Thiên Thiền Đao.

Người kia vội co người, thối lui ba bước, Thiên Thiền Đao xẹt qua người hắn,
đao phong chém trúng trường bào, vỗ phần phật, vố số phi thiền bay mua bên
khóe mắt của hắn, tựa như đang cười nhạo hắn vậy.

Người kia rùng mình, đột nhiên quát to lên một tiếng: "Thiên Thiền Đao!"

Phương Kiếm Minh cười lạnh: "Bây giờ ngươi mới biết à, không phải đã chậm rồi
sao?" Chuôi Thiên Thiền Đao chuyển động, đánh về phía ma huyệt đối phương,
người kia cười khằng khặc, hắc dẫm kiếm rời tay, Phương Kiếm Minh thụt người
xuống, hắc dẫn kiếm bắn ngang qua đỉnh đầu hắn, người kia vội giơ tay, phát ra
hấp lực, hắc dẫn kiếm bay ngược trở lại vào trong tay hắn.

Người đó cười âm hiểm, nói: "Thì ra ngươi chính là Phương Kiếm Minh!"

Phương Kiếm Minh thấy đối phương không sợ mà còn hỏi ngược lại chính mình, nên
ngẩn ra, nói: "Đúng thì thế nào?"

Người đó cười khằng khặc, nói: "Tốt, tốt lắm, bổn vương phụng mệnh đến bắt
ngươi, ngươi còn không mau quỳ xuống dập đầu, dâng Thiên Thiền Đao ra, quy
thuận bổn môn!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: "Xấu mà còn
đóng vai ác, nếu vừa rồi bổn thiếu thiếu gia không hạ thủ lưu tình thì đã sớm
đi đoàn tụ ông bà rồi, còn dám ở trước mặt ta hồ ngôn!"

Người đó cười khằng khặc, nói: "Bổn vương còn chưa chính thức sử dụng toàn bộ
kiếm pháp, những chiêu thức lợi hại nhất vẫn còn, bổn vương hỏi ngươi, có đầu
hàng hay không?"

Phương Kiếm Minh cười lạnh: "Muốn ta đầu hàng, đánh bại bổn thiếu gia trước
đi!" Tập trung tinh thần, hai mắt hiện lên hắc quang dị thường khiến người
khác sợ hãi. Thì ra Phương Kiếm Minh định sử dụng Thiên Thiền Đao Pháp, đánh
bại người này, bắt về truy hỏi.

Người đó thấy được nhãn thần của Phương Kiếm Minh, hắc khí nồng đậm, tựa như
là tu luyện một môn nội công tà ác, thầm nghĩ: "Thiên Thiền Đao này thật là cổ
quái, nếu nó là một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm, vậy sao có sát khí dữ dội
như thế, đôi mắt của hắn tựa như là của một sát thần!" Vận khởi công lực toàn
thân, âm thầm đề phòng, chuẩn bị sử dụng 'Hắc Dẫn Bát Kiếm' đối phó Phương
Kiếm Minh, hắn rất tự tin đối với 'Hắc Dẫn Bát Kiếm' của mình, từ khi hắn
luyện thành đến nay vẫn chưa chính thức sử dụng qua, nhưng trong lúc tu luyện,
xuất thủ như gió, ác độc vô cùng, không có mấy người chống đỡ được.

Phương Kiếm Minh nâng Thiên Thiền Đao lên, đối phương tập trung tinh thần nhìn
vào Thiên Thiền Đao trong tay hắn, Thiên Thiền Đao này quả nhiên rất là kỳ
quái, mặc dù đã ra khỏi võ nhưng trong mắt của người đó, thì nó vẫn như thế,
không cách nào nhìn thấu được, thân đao không sáng như tuyết, không bóng bẩy,
trên đao tựa như có khắc vô số thiền nhi, thiền nhi này vô cùng sống động,
nhìn một lúc lâu thì phát hiện ra những thiền nhiên này dường như có sức sống,
sau khi vũ động thì tạo nên nhiều phi thiền.

Phương Kiếm Minh giơ Thiên Thiền Đao cao hơn đầu, bổ ra một đao, đúng lúc này,
một tiếng hét dài từ xa vang lại, sau đó mà một tiếng hét the thé nưa, người
đó vừa nghe xong thì cười âm sâm, sau đó nói với Phương Kiếm Minh: "Phương
Kiếm Minh, mau dâng Thiên Thiền Đao lên, để bổn vương xem ngươi chạy đi đâu!
Cho dù ngươi chắp cánh cũng không thoát!"

Phương Kiếm Minh lạnh lùng nhìn hắn, tựa như không nghe thấy hai tiếng hét dài
kia, Thiên Thiền Đao bổ xuống, cũng trong lúc này hắc mang trong mắt của
Phương Kiếm Minh giống như ngưng tụ thành thực chất, cả người phát ra sát khí
như bài sơn đảo hải, sát khí này còn chưa đạt đến cảnh giới giết người vô
hình, nhưng đối phương không thể không phát ra kình khí ngăn cản sát khí này
lại, nếu không nội tâm của hắn sẽ bị ảnh hưởng.

Thoáng chốc, hai nhân ảnh từ phía xa vọt đến, thế đến cực nhanh, khi còn cách
khoảng hơn mười trượng thì cả hai đồng thời kinh ngạc kêu lên một tiếng, chỉ
cảm thấy có một luồng sát khí cản đường bọn họ lại, hai người vung tay phát ra
kình khí, lúc này mới có thể hạ xuống bên cạnh, trang phục của hai người này
vô cùng cổ quái, người bên trái đội một cái vương miện trên đỉnh đầu, vương
miện rất quý giá, trên vương miện có bốn bảo châu phát sáng, nhìn qua thì
khoảng hơn sáu mươi tuổi, vận một kiện trường bào hoa lệ, bên hông là một
thanh bảo kiếm lớn, đứng ở đó khiến cho người khác cảm giác như có một khí thế
uy nghiêm vô hình, có cảm giác như muốn quỳ dưới chân lão.

Người còn lại là một lão giả có hàm ria mép, hàm ria trên mép của lão hơi nhếc
lên, trông có vẻ kỳ lạ, trên đầu của lão đội một cái nón cao, hai người vận
trang phục lạ như thế là lần đầu tiên Phương Kiếm Minh được thấy, nhưng lúc
này Phương Kiếm Minh tập trung tinh thần, tựa như không nhìn thấy bọn họ, mắt
nhìn thẳng về phía trước, không hề có một chút kinh ngạc, vẻ mặt vẫn như cũ -
Lãnh khốc.

Người đội vương miện trên đầu nhìn Phương Kiếm Minh, ánh mắt lướt qua Thiên
Thiền Đao, chân lực trong cơ thể không tự chủ mà tự vận hành, quát: "Thiên
Thiền Đao!"

Lão giả có hàng ria mép ồ một tiếng, kinh ngạc nói: "Thanh đao này chính là
Thiên Thiền Đao của Thiếu Lâm Tự sao? Nếu thế thì hắn chính là người mà chúng
ta muốn tìm, Phương Kiếm Minh!"

Người kia thấy hai người bọn họ đến thì thả lỏng tinh thần, cười lớn nói: "Tửu
thiên vương, Tài thiên vương, sao hai người lại đến?"

Lão giả có hàng ria mép cười nói: "Khí thiên vương, ngươi và 'Địa Kiệt Tinh'
cùng đi làm việc, hắn thì đã trở về đã lâu mà ngươi thì vẫn chưa về, chúng ta
lại tưởng ngươi gặp phải trưởng lão Ma Giáo bị bọn họ vậy công nên chạy đến!
Ha ha, không ngờ ngươi lại ở đây cùng tên họ Phương này giao thủ, thế nào? Tư
vị của Thiên Thiền Đao thế nào?"

Khí thiên vương nghe ra trong lời nói của lão có ý tứ cười nhạo, nhưng cũng
không thèm để ý, hừ một tiếng, nói: "Thiên Thiền Đao quả nhiên là danh bất hư
truyền, ta cũng đã chịu không ít khổ dưới tay của hắn, hừ hừ, Tài thiên vương,
ngươi cũng không nên đánh giá thấp hắn, nếu không thiên tôn cũng sẽ không phải
chúng ta đến thu phục hắn!"

Tài thiên vương hừ một tiếng, nói: "Chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, cho
dù có được Thiên Thiền Đao cũng không có bản lãnh tự bảo vệ, thế mà ngươi lại
chịu khổ dưới tay của hắn, đó là do ngươi không ra tuyệt kỹ, nếu không, hơn
năm mươi năm trước ngươi cũng sẽ không thảm bại dưới tay của Đao Thần!"

Khí thiên vương vừa nghe được hai chữ 'Đao Thần' thì tức giận, nghiến răng
nói: "Đao Thần! Lân này bổn vương rời núi nhất định phải cho ngươi biết lợi
hại của bổn vương, vết đao này, bốn vương nhất định sẽ đòi lại!"

Hắn vừa dứt lời, người đội vương miện cũng chính là Tửu thiên vương biến sắc,
quát: "Chúng ta không nên nói chuyện tiểu tử này sẽ phát công!"

Bốn thân ảnh tung bay, Phương Kiếm Minh bị vây lấy, Tửu thiên vương phái
trước, tay phải đặt trên chuôi kiếm, Tài thiên vương bến trái, hai tay giơ
lên, có thể thấy được trên tay của hắn có hơn mười đạo hắc tuyến, không biết
là công phu gì, còn Khí thiên vương thì đứng bên trái, 'hắc dẫn kiếm' chỉ xéo
về phía Phương Kiếm Minh, mũi kiếm phát ra kiếm quang, hắc sắc kiếm quang, vô
cùng cổ quái!

Ba người này, hơn năm mươi năm trước có võ công rất cao, xuất thân tà phái, là
nhân vật cấp cao trong hắc đạo, lần này phụng mệnh rời núi, là tới thu phục
vài người, Phương Kiếm Minh chính là một trong số đó, cho nên hôm nay ba người
bọn họ hiển nhiên là liên thủ đối phó Phương Kiếm Minh. Tuy rằng lúc nãy bọn
họ mạnh miệng nhưng khi chuẩn bị động thủ thì lại cẩn thận vô cùng, không hề
đánh giá thấp Phương Kiếm Minh.

Bốn phía bao trùm sát khí âm trầm, trong sát khí bao trùm ba cổ kình khí khác
nhau, một đạo thì tà khí tràn ngập, một đạo tràn đầy khí phách, một đạo vô
cùng quỷ dị, ba đạo kình khí muốn khóa chặt Phương Kiếm Minh.

Tay phải của Phương Kiếm Minh càng di động càng chậm, vốn hắn định sử dụng
Thiên Thiền Đao đảo sổ đệ nhị thức 'thiền hữu, không ngờ ba người này lại có
võ công cao thâm tuyệt đỉnh, phát ra kình khí, liên thủ vậy công hắn, định
buộc hắn buông Thiên Thiền Đao, dưới sự vây hạ của ba cổ kình khí, hắn có cảm
giác như phải cố hết sức, nếu như chỉ có một người thì đệ nhị thức 'thiền hữu'
của hắn nhất định có thể sử ra được, khiến đối phương phải lui về, nhưng lúc
này là ba người, thực lực cũng không thua kém gì Võ Cuồng, mặc dù trong tay
của Phương Kiếm Minh có Thiên Thiền Đao nhưng hắn muốn bổ xuống cũng cảm thấy
khó khăn, trong lòng hắn có cảm giác như là bị ba ngọn thái sơn đè lên vậy,
trên trán xuất hiện mồ hôi.

Đây là lần đầu tiên ba thiên vương liên hợp đối phó một người, không chỉ thế
người này lại còn là một tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi, mặc dù trong lòng bọn
họ không muốn nhưng cũng muốn thử xem uy lực chân chính của Thiên Thiền Đao,
nên bất tri bất giác đã liên thủ với nhau, vốn bọn họ định phòng ngự Phương
Kiếm Minh đánh bất ngờ nên phát ra kình khí, nhưng không hiểu sao khi kình khí
vừa va chạm vào sát khí của Phương Kiếm Minh thì trong lòng cả ba đều có một
cảm giác kỳ lạ, muốn đại chiến một phen với Phương Kiếm Minh, ít nhất cũng là
phải phân ra cao thấp.

Tam đạo kình khí hữu ý vô ý hợp lại một chỗ, vây quanh Phương Kiếm Minh, ý đồ
khóa trụ hắn lại, trong lòng bọn họ mừng rỡ, cảm giác này đối với bọn họ thì
giống như là gặp phải kỳ phùng địch thủ.

Dưới áp lực do ba người gây ra, Phương Kiếm Minh có cảm giác như lực bất tòng
tâm, nếu đổi thành người khác thì đã sớm đặt mông ngồi xuống đất rồi, hoặc là
nằm thẳng cẳng, ngay cả sức để nhấc tay cũng không có nhưng Phương Kiếm Minh
vẫn nắm chặt Thiên Thiền Đao trong tay, điều này là do hắn và Thiên Thiền Đao
tâm ý tương thông.

Từ khi xuất thế lại đến nay thì đây là lần đầu tiên Thiên Thiền Đao cảm thấy
áp lực, bản thân Thiên Thiền Đao vốn là một thanh ma đao, cuồng dã vạn phần,
mặc dù năm xưa bị Thiên Trí đem đi trấn áp trong Tàng Kinh Các, nhưng sau đó
Thiên Thiền Đao lại bị trộm đi, thất lạc trong giang hồ, cuối cùng rơi vào tay
sát thần, sát thần trượng nghĩa thành danh, cũng thành hung thần trong võ lâm,
giết người vô số, ma tính của Thiên Thiền Đao lại bị kích động, sau đó nó trầm
tĩnh trong Thương Long cốc nhiều năm, rồi lại bị Đao Thần đánh đến, một lần
nữa kích thích nó, sau này khi tới tay của Phương Kiếm Minh, thì Phương Kiếm
Minh lại là một người có tâm địa từ bi, ít khi dùng đến nó, trong 'lòng' nóng
sớm đã nghẹn 'một bụng lửa giận'.

Lần này Phương Kiếm Minh sử dụng nó, mặc dù làm cho Khí thiên vương chịu thiệt
thòi nhưng cũng không giống như xưa, uy phong lẫm lẫm, đương nhiên là Thiên
Thiền Đao không cảm thấy thoải mái, lúc này cả ba người liên thủ tấn công,
Thiên Thiền Đao cảm nhận được uy lực của ba người liên thủ, dưới áp lực điên
cuồng, hận không thể cùng ba người này đại chiến một trận.

Trên trán của Phương Kiếm Minh giờ đã đẫm mồ hôi, cắn chặt môi, Thiên Thiền
Đao bất an bật lên một cái, ba người kia chấn động trong lòng, Thiên Thiền Đao
khẽ ngâm lên, sau nó lại rung lên, ba người vội vàng gia tăng kình khí, Thiên
Thiền Đao yên tĩnh lại một chút, nhưng sau đó giống như là bị kích động, run
lên bần bật, suýt tý nữa là Phương Kiếm Minh không giữ được nó, ba người quát
to một tiếng, lui về sau ba bước, vẻ mặt kinh hãi, trong lòng Phương Kiếm Minh
chợt vang lên: "Lúc này không động thủ thì còn chờ đến lúc nào!"

Hắn vung tay lên, Thiên Thiền Đao tạo nên một cơn lốc trong không trung xuất
hiện vô số thiền nhi bay múa, lấy Phương Kiếm Minh làm trung tâm, phát ra bốn
phương tám hướng, bùn dất bay tán loạn, một thước đất bị đáo khí hất lên.

Ba người hét dài, phát động một kích toàn lực, Tửu thiên vương nhấc tay, khoan
đại bảo kiếm ra khỏi võ, tám tám sáu mươi bốn kiếm được sử ra, kiếm khí trùng
thiên, nghênh đón thiền nhi, sáu mươi bốn kiếm này chính là áp tương để kiếm
pháp của lão.

Tài thiên vương cười 'ca ca', song thủ vung lên, hắc vụ mênh xông xuất hiện
nghênh hướng đao khí, không ngờ võ công của hắn có thể tạo ra được sương mù,
đây chính là võ công đắc ý nhất của hắn.

Khí thiên vương cười khằng khặc, 'hắc dẫn kiếm' run lên, tám đạo kiếm quang
xuất hiện, xé toạc không khí, nghênh đón đao khí, 'hắc dẫn bát kiếm' được sử
xuất.

Trong phương viên ba mươi trượng, khí lưu tung hoàng, cho dù là nhất lưu cao
thủ cũng khó đặt chân, chỉ nghe những tiếng 'ầm ầm' vang lên, tựa nhưa sấm sét
đánh xuống, một cái hố sâu xuất hiện giữa tràng, bốn phía đều xuất hiện khói
bay, đá vụn, bốn bóng người bay lên, sau đó hợp lại một chỗ, bạch sắc, hắc sắc
quang mang lẫn lộn, sau đó một thân ảnh bay ngược ra, sau đó thêm một thân anh
nữa, rồi lại thêm một nữa, ba thân ảnh kia vừa hạ xuống thì kêu lên một tiếng
đau đớn, sắc mặt tái nhợt.

Phương Kiếm Minh đang ở trong không trung, phun ra một ngụm máu tươi, rớt
xuống. Ba người kia mừng rỡ, đang định tiến lên vây bắt Phương Kiếm Minh,
không ngờ Phương Kiếm Minh biết bản thân bị nội thương nghiêm trọng, không chờ
bọn họ động thủ đã lập tức thi triển thân pháp 'kỳ lân bát biến', biến ảo
thành tám nhân ảnh, giống như yến tử sao thủy, phóng ra ngoài xa hơn ba mươi
trượng, Phương Kiếm Minh vì bảo vệ tính mạng nên bộc phát toàn bộ tiềm năng.
Ba người đuổi theo đến khi Phương Kiếm Minh vượt qua một ngọn núi, tiêu thất
tung tích.

Phương Kiếm Minh chạy được hơn hai mươi dặm thì không nhịn được lại phun ra ba
ngụm máu tươi, chân lực trong cơ thể có dấu hiệu giảm sút, Phương Kiếm Minh
không dám dừng lại, tiếp tục chạy, chạy được hơn mười dặm nữa thì từ từ vận
nội lực, ngăn chặn nội thương, không cho nặng thêm, ngẩng đầu lên, nhìn quanh,
định xem đây là nơi nào thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ phía trước
truyền đến, Phương Kiếm Minh như chim sợ cành cong lui về sau ba bước, có
người cười lên quái dị, nói: "Ngươi là ai? Bị người khác đuổi giết chật vật
như thế, có muốn tỷ tỷ báo thù dùm không, khách khách!"

Theo giọng nói, bốn bóng người từ xa tiến đến gần, đi trước là một người vận
váy hồng, không ngờ là một nữ tử thiên kiều bá mị, ba người ở phía sau, hai nữ
một nam.

Một nữ tử trong số đó vừa thấy được Phương Kiếm Minh thì thần sắc biến đổi,
vui mừng lẫn sợ hãi, chỉ vào Phương Kiếm Minh, nói: "Thì ra ngươi ở chỗ này!"

Phương Kiếm Minh vừa nhìn thấy dung mạo của nàng thì kêu to một tiếng 'A',
xoay người bỏ chạy. Nữ tử kia nói: "Sư phụ, chính là hắn, đừng để hắn chạy!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì cố nén trọng thương, chạy nhanh hơn!

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=53#ixzz3OOjBb3kh


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #200