Người đăng: Reapered
Cả đoàn chín người đi qua bến phà.
Ngày đi đêm nghỉ, chưa hết nửa tháng, khoảng cách tới Thương Long cốc càng lúc
càng gần hơn. Hôm nay họ đi đến địa giới Quý Châu, nghỉ lại qua đêm ở một dã
điếm. Thanh Thành tiện hỏi điếm chủ về vị trí của Thương Long cốc. Điếm chủ đó
vừa nghe thấy bọn họ muốn tới Thương Long cốc, sợ tới mức mặt trắng bệch, thất
kinh nói: “Khách quan, thứ cho ta nhiều lời, các vị dù thế nào cũng chớ nên
tới cái Thương Long cốc đó. Mấy ngày trước đã có vài người giang hồ tới đó mà
đến giờ chưa có ai quay trở lại. Người ta kể lại rằng, đúng đêm họ đi vào đó,
nghe thấy tiếng mãnh thú gào rú, ai, ta xem ra có đến tám phần là bị mãnh thú
ăn thịt mất rồi.”
Thanh Thành cười bảo: “Chúng ta khác với bọn họ. Võ công của họ chỉ tầm tầm,
chúng ta vào đó là để trừ diệt lũ mãnh thú hại người ấy. Ngươi hãy nói ta hay,
không cần lo lắng gì cả.”
Điếm chủ nhìn đi nhìn lại Thanh Thành, trông ông ta béo ú như vậy, không thấy
được một chút khả năng nào để đánh lại lũ mãnh thú vừa to lớn vừa hung tàn,
hoài nghi nói: “Khách quan, người chớ nên xem bọn mãnh thú như là mèo con cún
nhỏ vậy chứ. Ta nghe nói bên trong Thương Long cốc, có loài dã thú thể hình
khổng lồ sinh sống, đêm ra ngoài tìm thức ăn, kể cả hổ báo thấy còn phải sợ
đến ba phần. Dã thú lớn như vậy, to như thế, người làm sao giết nổi?”
Điếm chủ nói xong, làm mô tả bằng tay, thể hiện rằng thể hình dã thú to lớn
đại khái là thế này này. Thanh Thành nhìn theo, thấy nó là con vật khổng lồ
cao một trượng, to khoảng năm thước, không tin: “Điếm chủ này, ngươi đừng dọa
người ta chứ. Lẽ nào có mãnh thú lớn như vậy được.”
Điếm chủ nói: “Ai da, khách quan ơi, ta không có dối người đâu, ta mà dối gạt
thì tiền trọ không dám lấy một phân. Nói thật, dã thú này dù ta chưa từng tận
mắt thấy, nhưng mười dặm phía trước có một thôn tên là Vương gia thôn, ngày
hôm đó có người bị quái vật cắn. Khi ấy, ta từng chạy tới xem, mẹ ta ơi, cả
nửa thân người bị quái vật gì đó cắn đứt tiệt, chết cực kỳ bi thảm.”
Thanh Thành bán tín bán nghi gật gật đầu, hỏi lại cho rõ phương hướng của
Thương Long cốc.
oOo
Ngày thứ hai, trời hửng sáng, cả đoàn chín người xuất phát.
Thanh Thành đi trước nhất, tiếp đến là bạch mi lão nhân và thiếu niên anh
tuấn, Phương Kiếm Minh ở bên cạnh bạch mi lão nhân, tay nó được lão nắm lấy,
đi sau cùng là năm võ tăng Thiếu Lâm. Thanh Thanh dẫn đầu, vừa hỏi đường vừa
lưu lại ám ký đánh dấu để khi về đỡ phải tìm đường. Đi được hơn mười dặm, họ
thấy nơi xa xa có khói bếp bay lên, thì ra người nông thôn đã bắt đầu nấu bữa
ăn sáng.
Dân nông thôn vùng Quý Châu thức dậy sớm hơn bình thường, ăn xong bữa sáng là
bắt tay vào công việc đồng áng. Họ làm tới giữa trưa, đợi người trong nhà mang
bữa trưa tới, sau khi ăn tại chỗ, nghỉ ngơi một lát, họ lại tiếp tục lao động,
thật là khổ nhọc.
Thực ra ở triều đại nào của Trung Quốc thì nông dân cũng đều là đối tượng bị
áp bức, đầu tiên là địa chủ, hai là quan phủ, ba là thổ hào ác bá, bốn là thổ
phỉ hoặc mã tặc lục lâm. Có thể thấy rằng họ là người cực khổ nhất ở thế giới
này.
Bọn Thanh Thành là người trên giang hồ, đương nhiên không hiểu rõ nỗi khổ của
bách tính. Làm người giang hồ, họ vốn ở trong một trạng thái kỳ quái, họ không
có sự phân chia cụ thể nào, chỉ dựa vào võ công cao hay thấp mà giám định thứ
bậc. Họ hoặc là độc lai độc vãng, hành tung bất định, gặp phải nhà nào giàu
có, chỉ một lần xuất thủ là có chi phí tiêu xài trong vài năm. Hoặc họ là đại
môn tiểu phái trong võ lâm, dựa vào phí bảo hộ, duy trì sự an toàn cho một địa
phương. Kém cỏi nhất là đầu nhập vào quan phủ, sung thành tay chân cho quan
lại, sống kiếp sống như chuột.
Giống như các đại môn phái Thiếu Lâm Tự, Võ Đang, có một bộ phận người làm
hoạt động thương nghiệp, triều đình cũng cực kỳ ưu đãi bọn họ. Họ cũng có thể
hoặc kinh doanh mà trở thành phú khả địch quốc như Lôi gia ở Giang Nam, Tiền
Diệp trai ở Sơn Tây .v.v. Hay môn phái thu nhận đệ tử là con cháu phú hộ để
truyền thụ võ nghệ, ví như Trương Thanh Vân của Hoàng Sơn phái, được nhận vì
có phụ thân là Sơn Tây đô chỉ huy, vừa có quyền thế vừa giàu tiền bạc, vậy nên
mới thành môn hạ Hoàng Sơn.
Ngân lượng dắt theo người của đoàn Thanh Thành rất sung túc, càng không cần
phải lo lắng chuyện không có tiền tiêu. Nguồn lực kinh tế của Thiếu Lâm tự đến
từ tiền đèn hương của khách thập phương, còn có quyên tặng của đại phú hào xa
gần, quan lớn trong vùng. Họ cũng trồng trong chùa các loại rau quả, không cần
phải chi tiêu nhiều. Bình thường luyện võ tụng kinh, thực hiện các pháp sự,
không có phiền não gì. Chuyện đau đầu duy nhất ấy là họ được người trong giang
hồ liệt vào vị trí đứng đầu trong Cửu đại môn phái, lại là giang hồ bạch đạo.
Họ chính là hóa thân của chính nghĩa, mỗi năm người giang hồ đều thấy hòa
thượng Thiếu Lâm hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân.
Từ ngày Phương Kiếm Minh và sư phụ lập ước pháp tam chương, nó ăn ít hẳn đi,
chỉ còn ăn vừa đủ no. Nó tiết kiệm tiền, thấy người cùng khổ, thậm chí gặp
người Cái Bang, đều tặng cho người ta chút ít tiền. Bạch mi lão nhân thấy vậy,
cười bảo: “Minh nhi, con làm vậy chẳng phải là tự làm mệt thêm sao. Thiên hạ
rộng lớn như vậy, con có cứu hết được chăng?” Phương Kiếm Minh nói: “Lão gia
gia, điều này con biết chứ. Nhưng chỉ cần chúng ta mỗi người đều có thể cứu
giúp cho họ, những người khổ sở đó sẽ càng ít đi. Cứu một người là bớt đi một
người, cuối cùng sẽ đến một ngày tươi đẹp.”
Bạch mi lão nhân nghe được, thực tình không đoán được tên tiểu tử này trong
lòng nghĩ gì, lắc lắc cái đầu.
Lúc này, Thanh Thành thấy khói bếp bay lên, hiểu rằng vùng này có người ở.
Ông bèn quay đầu cười nói: “Lão bá, đi qua thôn trang này, còn mười dặm đường
nữa là tới được Thương Long cốc. Chúng ta giờ vào trong thôn nghỉ ngơi, rồi đi
đường vòng được không?”
Bạch mi lão nhân nhìn sắc trời, đáp: “Hôm nay chúng ta vào Thương Long cốc
luôn, chớ nên trì hoãn.”
Nói xong, lão nắm chặt hơn nữa tay trái của Phương Kiếm Minh mà rằng: “Minh
nhi, ta đưa con đi.” Dứt lời, nhún mình nhảy lên, triển khai khinh công, như
một làn khói mỏng lướt đi hơn mười trượng. Thanh Thành trông thấy, trong lòng
ngầm kinh hãi, vội đuổi theo sau. Thiếu niên anh tuấn kia cũng tung mình phi
thân, tựa như một con chim ưng chao liệng trên sơn đạo lúc cao lúc thấp. Năm
cao tăng Thiếu Lâm phía sau đều không dám để mình tụt lại, đồng loạt triển
khai khinh công, cùng một lúc hình thành nên những đạo nhân ảnh phi vun vút
trên đường.
Những cao thủ võ lâm như họ đã thi triển khinh công tuyệt đỉnh, lẽ nào còn mất
nhiều thời gian, họ đã đi tới được một khu rừng rậm sâu trong núi nơi hiếm
thấy dấu tích con người.
“Ây, là ai đó?” Bạch mi lão nhân chân vừa chấm đất, liền nghe thấy có tiếng
người nói.
Bạch mi lão nhân cũng không khỏi có chút kinh hãi, thầm nhủ: Hay đây, người
này là ai? Lão nạp không ngờ còn chưa phát hiện ra hắn, lẽ nào là người trên
“Thiên bảng” hoặc “Địa bảng”. Thân hình lão loáng lên, lướt ra ngoài ba
trượng, ngước mắt nhìn lên.
Chỉ thấy tiếng nói chuyện của người kia vừa dứt, thấy bóng người từ một thân
cây to nhảy xuống, chân chạm đất khẽ cong, không tạo nên tiếng động nào.
Người kia nhìn lướt qua bạch mi lão nhân, trong lòng chấn động, nói: “Các hạ
gượm đã. Tại hạ đang cùng người tỷ đấu, hãy cứ xem kết quả ra sao đã rồi các
người đi cũng chưa muộn đâu.”
Chỉ thấy không xa đằng sau thân hình người đó có một khối thạch bi cao ba
thước, bề mặt được người dùng nội gia chân lực dồn vào thủ chỉ, khắc lên bảy
chữ lớn:
“Thương Long cốc thiện như giả tử” (Thương Long cốc, tự ý vào là chết)
Thì ra nơi đây chính là vùng đất hung hiểm mà người giang hồ mới nghe đã thấy
kinh hồn táng đởm, Thương Long cốc.
“Veo veo veo.” Vài tiếng vang lên. Thanh Thành, thiếu niên anh tuấn, năm võ
tăng Thiếu Lâm đã từ trên không hạ xuống.
Thanh Thành thấy mấy người này, vừa định mở lời.
“Suỵt…” Phương Kiếm Minh đặt tay nơi môi, nói tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Sư phụ,
yên lặng, đại thúc kia đang cùng người tỷ đấu.”
Thanh Thành chỉ thấy người mà bạch mi lão tăng vừa gặp, nơi đó còn có người
thứ hai nữa sao, trong lòng thầm khó chịu: Không phải là gặp quỷ ở đây rồi
chứ? Người kia đang trầm tư một mình, Minh nhi làm sao biết được hắn cùng
người tỷ đấu? Kể cả võ công cao thâm mạt trắc như lão bá cũng thế, không hiểu
lão đã nhìn ra manh mối nào chưa?
Tĩnh. Lặng. Không ai nói chuyện, càng không có ai cử động. Bên ngoài Thương
Long cốc, dưới tán cây rừng, chín người đang sinh long hoạt hổ bỗng đến thở
mạnh cũng không, chăm chú nhìn hán tử trước mặt.
Hán tử này mặc trang phục của người nông dân, phanh cổ hở ngực, mi rậm mắt to,
không cao không thấp. Hắn đứng ở đó, phảng phất như thể đã đứng cả trăm năm,
hai mắt nhắm hờ, hai tay đặt ép vào chân. Đột nhiên, hắn cử động, động tác vô
cùng kỳ quái. Chỉ thấy đầu hắn nghiêng sang bên, khóe miệng không rõ là nói gì
đó, đại khái dùng công phu Truyền Âm Như Bí cùng người đối thoại. Người đó
chợt nhảy lên về bên trái, xoay một vòng rồi sải ba bước dài, mỗi bước khoảng
một trượng. Người bàng quan nhìn thấy tựa như nhảy, lại như chạy, có lúc hai
tay cùng vung vẩy, động tác cực kỳ chậm rãi, như thể đứa trẻ nhỏ chơi đùa.
Không biết trải qua bao lâu, hán tử đó toàn thân run lên, tay xuất chưởng,
đánh vào một thân đại thụ. Đại thụ bất động, lạnh lùng đứng đó, giống như cười
nhạo hắn không biết tự lượng sức.
Nơi ngực hán tử đó chảy ra một dòng máu, hắn đột nhiên hét lớn: “Được, được,
hôm nay ta cam bái hạ phong, đợi ta về nghĩ ra cách phá giải rồi sẽ tìm
ngươi.”
Nói xong, người phóng lên không, nhẹ dẫm lên ngọn cây yếu ớt, cao vượt hẳn
khỏi đỉnh đầu mọi người, trong chớp mắt đã biết mất không tăm tích.
Bạch mi lão nhân chợt cười ha hả, thanh âm vang ra xa, nói: “Hảo công phu.
Hiện giờ có được công phu như thế, xem ra các hạ chính là người trong Thiên
Bảng hoặc Địa Bảng. Chẳng hay các hạ là vị nào?”
Một giọng nói khe khẽ truyền vào tai mọi người.
“Lão phu là Đao Thần trên Thiên Bảng. Người vừa xong là Phi Long Tử ở Địa
Bảng. Ngươi là ai? Mau báo danh.”
Lời vừa nói ra, chợt thấy tiếng rầm rầm. Cây đại thụ bị Phi Long Tử đánh trúng
đang muốn đổ ập xuống đất, toàn thân nứt vỡ thành từng khúc cành nhỏ. “Rầm!”.
Một tiếng động lớn vang lên, nó đã ngã xuống mặt đất cỏ, chất thành một đống
cao. Công lực của Phi Long Tử khủng bố, chưởng kình lợi hại, chưởng này mà
đánh trúng người, thử nghĩ xem sẽ như thế nào đây?
Ngoại trừ tử vong ra, vẫn chỉ là tử vong, không có lựa chọn khác.