Hoa Thính Yếu Nhân


Người đăng: Reapered

Ngô Thế Minh ngạc nhiên nói: "Có gì không ổn?"

Phương Kiếm Minh trầm tư: "Nếu như thế thì coi như Mị Nương sẽ gặp chuyện
không ổn?"

Ngô Thế Minh ồ lên, nói: "Ngươi quan tâm đến mụ Mị Nương kia sao, Kiếm Minh,
xem ra đệ thật là tốt bụng!"

Phương Kiếm Minh cười khổ: "Thế Minh ca, thật ra Mị Nương cũng là thân bất do
kỷ, chúng ta đem chuyện này nói cho Hồ Bất Quy nghe, thế thì tính mạng của
nàng sẽ nguy hiểm, chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?"

Ngô Thế Minh cười lạnh, nói: "Kiếm Minh, đệ quá hiền lành, không phải ta không
nói cho đệ, nếu cứ như thế thì sớm muộn gì đệ cũng sẽ bị hại. Thật ra ta đi
tìm Hồ Bất Quy cũng là vì tốt cho hắn thôi."

Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói: "Sao?" Ngô Thế Minh nói: "Hồ Bất Quy lo cho
nàng, lại rất yêu thương nàng, nhưng nàng ta lại bạc tình quả nghĩa, quyến rũ
nam nhân khác, Hồ Bất Quy lại không biết gì, hơn nữa lại bị chúng ta nghi oan,
ta nói ra chỉ là muốn cho hắn biết được khuôn mặt thật của Mị Nương!"

Phương Kiếm Minh suy tư một chút, nói: "Nói thế thì cũng đúng, nhưng đệ nghĩ,
nếu như thế thì đối với Mị Nương quả thật là tàn khốc quá, nếu để cho Hồ Bất
Quy biết đã bị nàng ta lừa suốt bao nhiêu năm như thế thì tính mạng của nàng
ta chắc là không được bảo đảm!"

Ngô Thế Minh cười lạnh: "Đó cũng là do nàng ta gieo gió gặt bảo, trách được ai
đây? Nếu nàng ta không lẳng lơ như thế thì sẽ không có bị kết quả như hôm
nay!"

Phương Kiếm Minh nói: "Nhưng trước kia nàng ta vốn là một kỹ nữ, tiếp khách
thì có gì là sai?"

Ngô Thế Minh nói: "Kiếm Minh, nàng ta đã sớm được Hồ Bất Quy đưa về, đã không
còn là kỹ nữ nữa, nhưng nàng ta vẫn không sửa đổi, còn lén lút quan hệ với nam
tử khác, đây là việc làm không đúng, càng đáng hận hơn chính là, việc Tôn đại
thúc bị hại nàng ta cũng khó thoát trách nhiệm!"

Phương Kiếm Minh thở dài nói: "Xem ra đây cũng là do Mị Nương, nếu như nàng ta
thật tâm với Hồ Bất Quy thì sẽ không dẫn đến hậu quả của hôm nay!"

Dừng lại một chút đột nhiên Ngô Thế Minh nhẹ giọng hỏi: "Kiếm Minh, sư bá tổ
đâu, trước khi đi người có nói gì không?"

Phương Kiếm Minh thấy sắc mặt của hắn có chút thương cảm, nói: "Cũng không có
nói gì, chẳng qua là đệ muốn quay về Thiếu Lâm Tự một chuyến, gặp sư phụ, sư
tổ!"

Ngô Thế Minh nói: "Cũng không có nói gì đến ta sao?" Thanh âm của hắn hơi run.

Phương Kiếm Minh cười khổ: "Thế Minh ca, nếu huynh quan tâm đến sư bá tổ như
thế thì sao không cùng người trở về?"

Ngô Thế Minh lắc đầu, không trả lời. Phương Kiếm Minh nói: "Thế Minh ca, những
lời ngày đó huynh nói đúng là rất nghiêm trọng, e rằng làm tổn thương đến sư
bá tổ, năm đó trong hàng đệ tử chữ 'Giác' thì huynh chính là người có võ công
cao nhất, sư bá tổ rất coi trọng huynh, huynh muốn sư bá tổ phế bỏ võ công của
mình, lời này chẳng khác nào là cái tát lên mặt người cả!"

Ngô Thế Minh thở dài một tiếng, nói: "Ta cũng biết sư bá tổ rất tốt đối với
ta, cho nên ta mới nói như thế, nếu đổi thành sư tổ, thì e rằng thật sự ta đã
bị phế bỏ võ công, nhưng dù sao thì ta cũng đã làm cho sư bá tổ thất vọng rồi,
Kiếm Minh, đệ nói ta làm như vậy là đúng hay sai?"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Thế Minh ca, huynh hỏi đệ, đệ cũng không biết nữa,
nhưng, chỉ cần huynh không cảm thấy thẹn với lương tâm là được, nếu huynh
không muốn xuất gia thì nên nói rõ với sư bá tổ, mà huynh vừa gặp mặt lại nói
là không muốn quay về Thiếu Lâm Tự, lời này sao không khiến cho sư bá tổ tức
giận được chứ!"

Ngô Thế Minh thở dài, nói: "Không phải ta không có nói qua, mà căn bản là sư
bá tổ không nghe, từ trước khi ta lén ra khỏi Thiếu Lâm Tự, ta đã nói qua với
người, ta vốn nghĩ rằng những năm gần đây người không còn cố chấp như vậy nữa,
nhưng không ngờ tính tình của sư bá tổ vẫn như xưa!"

Phương Kiếm Minh nói: "Cũng lạ, nếu như bá tổ coi trọng huynh như thế, chẳng
lẽ nhất định bắt huynh xuất gia? Trong này nhất đinh là có lý do!"

Ngô Thế Minh cười khổ: "Quỷ mới biết được, lão nhân gia người cũng rất coi
trọng ngươi, tại sao lại không kêu ngươi xuất gia, mà hết lần này đến lần khác
lại bảo ta, Kiếm Minh, nhiều khi ta thật sự hâm mộ đệ, vô ưu vô lự, tự do tự
tại!"

Phương Kiếm Minh cười ngây ngô nói: "Đệ có gì mà huynh phải hâm mộ, tâm không
có chí lớn, làm sao có thể so sánh với huynh, muốn làm nên một đại nghiệp!"

Ngô Thế Minh cười cười, lắc đầu, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, đệ và Long tiểu thư
thật sự là có quan hệ hôn nhân?"

Mặt Phương Kiếm Minh nóng rần lên, xấu hổ nói: "Quan hệ trong chuyện này có
thể nói là mạc danh kỳ diệu, ngay cả đệ cũng không rõ lắm, hình như có liên
quan đến một môn võ công mà đệ tu luyện!"

Ngô Thế Minh ngạc nhiên nói: "Đệ tu luyện công phu gì? Sao ta không nghe nói
qua?"

Mặt của Phương Kiếm Minh đã đỏ đến mang tai, nói: "Nói ra chỉ sợ huynh chê
cười." Ngô Thế Minh ngạc nhiên nói: "Ta chê cười đệ làm gì?"

Phương Kiếm Minh cười ha ha nói: "Môn thần công mà đệ tu luyện được đệ đặt cho
cái tên là 'Đại Thụy Thần Công', đệ phát hiện ra nó trong một sơn động ở phía
sau hậu sơn của Thiếu Lâm Tự, đệ rất thích ngủ, một lần trong mộng đệ gặp được
một mộc nhân, chính hắn bảo đệ đi lấy."

Ngô Thế Minh nghe xong thì phá lên cười, nói: "Kiếm Minh, ngươi đúng là hay
nói đùa, kỳ ngộ này của ngươi không phải là thật chứ?"

Phương Kiếm Minh vội la lên: "Nói huynh sẽ chê cười quả thật là không sai mà,
nếu năm đó nói cho huynh nghe, e rằng huynh cười đến rụng răng, huynh còn
không biết, từ khi tu luyện Đại Thụy Thần Công, đệ gặp rất nhiều chuyện kỳ
lạ!"

Ngô Thế Minh nghe thế thì cảm thấy hứng thú: "Ồ, thế sao, nói cho ta nghe một
chút."

Lúc này, hai người đã đi vào thành, trời đang vào đông, rất nhiều người ở
trong nhàn, cũng chỉ có các nhân vật trong võ lâm mới thường xuyên đi lại trên
đường, người đi đường không phải rất nhiều, hơn phân nửa là thương khách và
các người bán rong ở các ngã tư.

Phương Kiếm Minh ngẩng đầu nhìn quanh, nói: "Nói ra thì dài, chờ khi nào rãnh
rỗi đệ sẽ kể cho huynh nghe, huynh đưa đệ đi đâu thế?"

Ngô Thế Minh nói: "Được, khi rãnh sẽ nghe đệ kể, không phải là đi tìm Hồ Bất
Quy sao, ta nghe đệ tử cái bang hồi báo, phía trước chính là nơi dừng chân của
người của Ma Giáo, trước tiên đi tìm Hồ Bất Quy, đêm qua, được lão đổ tài chỉ
dẫn ta liền đi tìm Mị Nương không ngờ lại chậm một bước, Hồ Bất Quy đã đưa
nàng đi, hôm nay mới đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại không có đây, sau đó
trở về gặp lão đổ tài thì lão đoán rằng có thể ngươi đến phong linh độ khẩu,
vì thế ta mới đến đó, Kiếm Minh, nếu như đến lúc đó lời nói bất hòa dẫn đến
động thủ thì ngươi không nên ra tay, ta chỉ muốn đệ đến đó chứng kiến thôi!"

Phương Kiếm Minh nói: "Đệ biết, đệ sẽ không tùy tiện đánh nhau với người khác,
nhưng nếu bọn họ thật sự muốn làm khó dễ huynh thì đệ sợ ngay cả đệ cũng dính
vào, khi đó thì đệ cũng đành phải tự bảo vệ mình!"

Ngô Thế Minh cười nói: "Tốt nhất là bọn họ đừng làm thế!"

Vừa nói vừa kéo Phương Kiếm Minh đi vào một ngõ hẻm, đi hết ngõ thì đến được
bên ngoài của đại hộ, nơi này cách xa nơi sầm uất, người đi đường rất thưa
thớt.

Ngô Thế Minh đi ra phía trước, gõ cửa vài tiếng, một lúc sau mới có một lão
công công run rẩy đi ra mở cửa cho bọn hắn.

(Lão công công ở đây ý chỉ người già, chứ không phải nói là thái giám đâu ^^)

Lão công công mở cửa, mắt hơi híp lại, đánh giá hai người, khi nhìn thấy
Phương Kiếm Minh thì ánh mắt lộ ra thần sắc kỳ dị, lão hỏi: "Xin hỏi hai vị
tìm ai?"

Ngô Thế Minh cười hắc hắc, nghiên mắt nhìn lão, mũi hừ một cái, nói: "Ta muốn
gặp đàn chủ Hồ Bất Quy của các người, nói với hắn là có Ngô Thế Minh tìm đến!"

Lão công công lắc đầu, nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi tìm lầm nơi rồi! Chúng ta ở
đây chỉ là một hộ gia đình, không có cái gì mà đàn chủ Hồ Bất Quy!"

Ngô Thế Minh cười nói: "Lão cho ta vào xem, nếu hắn không có ở đây thì ta sẽ
tạ lỗi với lão!"

Vừa nói vừa đưa tay đẩy cửa, lão công công kinh hoảng nói: "Ngươi là cường đạo
à, ta nói nơi này không có Hồ Bất Quy, ngươi còn muốn xông vào!" Sau đó định
đóng cửa lại.

Ngô Thế Minh làm sao để cho lão đóng cửa lại, năm ngón tray đặt lên cửa, giữ
nguyên vị trí của cánh cửa, cười nói: "Lão công công, ngươi cho rằng chỉ cần
dịch dung là ta không nhận ra à!"

Lão công công cười lớn, nói: "Nếu đã biết ta dịch dung, còn dám tìm đến điều
tra!"

Hai người động thủ nhanh như chớp, một người vận nội lực muốn khép cửa lại,
một người phát lực trên năm ngón tay muốn mở cửa ra, khi vừa nhìn thấy lão
công công này thì Phương Kiếm Minh đã nhận ra hắn thật sư không phải là một
lão công công, mặc dù hắn cố làm như run rẩy nhưng cước bộ lại vững chắc, ánh
mắt cũng rất sắc bén, Phương Kiếm Minh phỏng chừng tuổi tác của hắn cũng nhỏ,
ước chừng bốn mươi đến năm mươi.

Thình lình một tiếng 'rắc' vang lên, chu hồng đại môn bị năm ngón tay của Ngô
Thế Minh xuyên qua tạo thành một lỗ hổng, lão công công cười lạnh, nói: "Tốt
lắm, họ Ngô kia, phá hỏng cửa của ta, mau bồi thường!" Lời chưa dứt thì song
thủ thả ra, đại môn mở lớn, cả người cũng phi thân ra, động tác mau lẹ, không
hề có chút dáng vẻ của một lão thái.

Ngô Thế Minh vọt vào, lão công công lộn ngược trở lại, một chân quét đến, Ngô
Thế Minh sử dụng một chiêu 'Nhất Hạc Trùng Thiên', phóng người lên cao, lão
công công quét chân không trúng, đột nhiên chuyển hướng đến Phương Kiếm Minh,
vươn tay phải, giả vờ thân thiết nói: "Phương thiếu hiệp, chúng ta không tìm
ngươi thì ngươi đã đến tìm chúng ta, ha ha, chúng ta thân cận, thân cận!" Năm
ngón tay tạo thành một trảo chụp đến Phương Kiếm Minh.

Phương Kiếm Minh nghe xong thanh âm của hắn thì trong lòng liền động, nghĩ đến
người này là ai, vươn tay trái, mỉm cười, nói: "Chúng ta đến hơi lỗ mãng, đừng
trách, đừng trách!" Hai bàn tay nắm chặt, nội lực xuất ra, khẽ đụng một cái,
sắc mặt của lão công công cả kinh, thầm nghĩ: "Quả nhiên danh bất hư truyền!"
Miệng thì cười nói: "Chúng ta hoan nghênh phương thiếu hiệp, nhưng nếu các
người đến đây quấy rối thì chúng ta cũng không khách khí!"

Phương Kiếm Minh cũng cười nói: "Chúng ta không phải đến đây để quấy rồi mà là
có chuyện quan trọng muốn tìm Hồ đàn chủ!"

Vừa nói vừa tiến về trước ba bước, vượt qua đại môn, hai người nắm chặt tay,
hằn vừa tiến vào, lão công công dĩ nhiên cũng lùi ra sau ba bước, lão công
công cười ha hả, nói: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, phương thiếu hiệp,
ta thật sự khâm phục công phu của ngươi, nếu có thất lễ mong thiếu hiệp bỏ
qua!" Vừa nói vừa thu tay về, hai người cùng ngửa mặt lên trời cười ha hả, cực
kỳ thống khoái.

Ngô Thế Minh đang ở trên không trung hạ xuống, thấy hai người họ cười ha hả
thì lấy làm lạ, hỏi: "Kiếm Minh, đệ cười cái gì?"

Phương Kiếm Minh ngừng cười, nói: "Thế Minh ca, đệ cười chúng ta đã lỗ mãng!"

Ngô Thế Minh kinh ngạc, nói: "Lời này có nghĩa là sao?"

Phương Kiếm Minh nói: "Người ngoài đều nói người của Ma Giáo đều hành sự không
đúng đắn. Đệ còn tưởng rằng trong Ma Giáo không có được mấy hảo hán, nhưng vị
đại thúc này chính là một hảo hán!"

Ngô Thế Minh và lão công công đồng thời cũng lên tiếng hỏi: "Tại sao thấy
được?"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Đêm đó ở Nhạc Tiêu Dao, nếu không có vị đại hán
này ra tay tương trợ trường mi đầu đà, không cần phải quen biết, chỉ cần đáng
xuất thủ thì xuất thủ, điều này còn đúng là một hán tử sao?"

Ngô Thế Minh không biết Nhạc Tiêu Dao là gì, nhưng 'lão công công' nghe xong
thì cười ha ha, đưa tay vuốt mặt vài lần, lộ ra hình dáng thật, là một hán tử
anh tuấn!"

Hán tử anh tuấn này chính là dương đàn sứ giả của Ma Giáo, Dương Bách Thắng,
ngày đó ở tại nhạc tiêu dao xem hội thi khoa khôi, bởi vì mái tóc bạc trên đầu
của hắn vẫn chưa được tháo xuống cho nên người khác thấy có chút quái dị.

Dương Bách Thắng đưa tay lên, nói: "Quá khen, quá khen! Hai vị đại giá quang
lâm, chúng ta đã sớm chuẩn bị trà rượu, hai vị đi trước, sẽ có người đến
nghênh đón, tại hạ xin cáo lui trước một bước!"

Nói xong thì nhấc chân rời đi, hiển nhiên là không phải đến phòng khách, mà là
muốn đi bỏ mái tóc bạc trên đầu xuống, để trở lại hình dáng của mình.

Phương Kiếm Minh đến bên cạnh Ngô Thế Minh, nói: "Thế minh ca, bây giờ chúng
ta ngàn vạn lần không thể làm càn, chờ thấy Hồ Bất Quy chúng ta hãy làm rõ mọi
chuyện!"

Ngô Thế Minh cười nói: "Nếu đệ đã nói như vậy thì ta cũng không thể làm gì, cứ
theo như lời đệ!"

Hai người đánh giá xung quanh một chút, theo lý mà nói, nơi này chính là một
cứ điểm của Ma Giáo, hẳn là phải có không ít đệ tử của Ma Giáo, không ngờ
trong tầm mắt của hai người chỉ có rường cột chạm trổ, ngoài ra chẳng có một
bóng người.

Trong sân có một thảm cỏ, thảm cỏ có hình tròn, hai người đi ngang qua thảm
cỏ, xuyên qua một viên môn, đi thẳng về trước được mười mấy bước thì thấy được
ở phía cuối hành lang phía trước có một hán tử mập mạp, đang tươi cười đi đến,
hướng hai người ôm quyền, nói: "Ma Giáo sứ giả Chu Hữu Tiếu, giá sương hữu
lễ!"

Hai người cũng ôm quyền vi lễ, Ngô Thế Minh nói: "Chu sứ giả, hạnh hội, hạnh
hội!"

Chu Hữu Tiếu cười cười, nói: "Không dám, không dám, danh của Thập đại công tử,
chu mỗ ngưỡng mộ đã lâu!"

Quay đầu sang nhìn Phương Kiếm Minh, hơi ngẩn ra, hỏi: "Các hạ chính là Phương
Kiếm Minh Phương thiếu hiệp?"

Phương Kiếm Minh nói: "Chính là tại hạ!"

Chu Hữu Tiếu cười lớn: "Thiếu hiệp đến đúng lúc, chúng ta đang có việc muốn
tìm!" Vừa nói vừa đi trước dẫn đường.

Phương Kiếm Minh nghe được hắc nói thế thì cảm thấy hồ đồ, hỏi: "Các người tìm
ta làm gì?"

Chu Hữu Tiếu cười nói: "Là chuyện tốt, tuyệt không đối xử không phải với thiếu
hiệp!"

Hắn dẫn hai người qua một hành lang, đến một hoa viên rất rộng bên trong. Bốn
phía của hoa viên có hàng ràng trắng, bên trong hoa viên có một tòa hoa thính,
hoa thính trang trí cực kỳ đẹp, trong sảnh có một cái bàn bát tiên bằng gỗ tử
đàn, trên bàn có mỹ tửu, hoa quả.

Có ba người đang ngồi, một người là người mà bọn hắn muốn tìm, Hồ Bất Quy, một
người là Ma Giáo cẩu đàn sứ giả, Cẩu Thanh Toàn, cũng chính là người đêm đó ra
tay giúp bạch diện hán tử, cuối cùng là một hán tử ốm gầy, trong tay là một
bàn tính, đang đánh 'lạch cạch', không biết là đang tính gì, người này chính
là Kê đàn sứ giả của Ma Giáo, rất thích đổ bạc, Cơ Hiểu Thất.

Thấy Ngô Thế Minh đến gần, Hồ Bất Quy, Cẩu Thanh Toàn đứng lên, chỉ có Cơ Hiểu
Thất vẫn ngồi đó, tính tính toán toán, tựa như không hề thấy hai người Phương
Kiếm Minh.

Hồ Bất Quy nhìn sang Phương Kiếm Minh, hắn không ngờ là có Phương Kiếm Minh đi
cùng, hỏi: "Vị bằng hữu này là ai?"

Chu Hữu Tiếu cười nói: "Lão Hồ, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính
là nhân vật phong vân gần đây, Phương Kiếm Minh phương thiếu hiệp!"

Hồ Bất Quy nghe xong thì chấn động trong lòng, sắc mặt lập tức biến đổi, Cẩu
Thanh Toàn thì dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Phương Kiếm Minh, hình như là không
hề tin Phương Kiếm Minh ở trên thạch bích đoạt được 'Thiên Hà Bảo Lục', sau đó
nhìn thấy chuôi đao trên vai của Phương Kiếm Minh thì thầm nghĩ: "Chẳng lẽ đây
chính là một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm - Thiên Thiền Đao?" Cơ Hiểu Thất
dường như chẳng nghe thấy gì, cứ tiếp tục đánh bàn tính.

Hồ Bất Quy nói: "Nguyên lai là hai người, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngày đó ở
trong rừng, ta còn không biết đại danh của các hạ, bỏ qua cho, bỏ qua cho!"

Phương Kiếm Minh thấy hắn nói chuyện khách khí thì cũng ngẩn ra, thầm nghĩ:
"Ta cùng hắn bình thủy tương phùng, sao hắn lại khách khí như vậy?" Miệng cười
nói: "Hồ đàn chủ không nên nói như thế, tại hạ chỉ là một vãn bối mà thôi, ta
còn muốn xin hồ đàn chủ bỏ qua chuyện ngày đó có mắt mà không biết thái sơn!"

Sau khi khách sáo vài câu, rồi phân ra ngồi xuống, lúc này không biết Dương
Bách Thắng từ đâu cũng xuất hiện, nhảy qua hàng rào đi vào trong hoa thính,
tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Ngô Thế Minh, tựa cười mà cũng không phải cười.

Chu Hữu Tiếu vươn tay vừa mời vừa nói: "Có chuyện gì thì cũng phải uống ba ly
trước đã!" Sau đó nâng ly uống chạn, Ngô Thế Minh cười lạnh trong lòng, thầm
nghĩ: "Để ta xem các ngươi muốn làm trò gì!" Ngửa đầu uống cạn. Phương Kiếm
Minh cũng uống cạn một ly.

Những người đang ngồi, ngoại trừ Cơ Hiểu Thất ra thì ai cũng uống cạn ba ly,
hắn dường như không nghe không thấy gì cả. Sau khi uống cạn ba ly thì Dương
Bách Thắng, Chu Hữu Tiếu, Cẩu Thanh Toàn không nói nữa, Hồ Bất Quy nhìn qua
Phương Kiếm Minh một cái, Ngô Thế Minh lên tiếng: "Kiếm minh là huynh đệ của
ta, không phải ngoại nhân."

Hồ Bất Quy nói: "Tốt, vậy thì ta không khách sáo, ngươi đến đây là muốn tìm Mị
Nương?"

Ngô Thế Minh hừ một cái, nói: "Hồ đàn chủ, nếu ngươi đã biết ý định của ta, vì
sao còn không đưa Mị Nương ra!"

Hồ Bất Quy thấy hắn không gọi hắn là 'Hồ Bất Quy' thì trong lòng cảm thấy lạ,
nhưng vẫn hững hờ nói: "Ngươi có thể biết được Mị Nương, xem ra ngươi cũng có
chút bản lãnh, ngươi còn nghe được tin tức gì?"

Ngô Thế Minh cười ha hả, nói: "Còn hơn là nghe được tin tức, mặc dù không thể
nói ra hết cho ngươi nghe nhưng bây giờ ta đã biết cái chết của Tôn đại thúc
không liên quan đến ngươi!"

Hồ Bất Quy âm thầm kinh ngạc, hỏi: "Ngươi biết được nguyên nhân cái chết của
Tôn huynh?"

Ngô Thế Minh nói: "Không sai, chính vì thết cho nên ta mới đến tìm Mị Nương!"

Hồ Bất Quy tức giận nói: "Lời này của ngươi là có ý gì, Mị Nương chỉ là một nữ
nhân, làm sao có thể giết được Tôn huynh!"

Ngô Thế Minh cười lạnh, nói: "Ta cũng không có nói là nàng giết chết Tôn đại
thúc, ngươi cần gì gấp? Cứ giao nàng ra đây, ta có chút chuyện muốn nói!"

Hồ Bất Quy cười gằn, nói: "Ngươi bảo ta giao người là ta phải giao sao? Ngươi
cho rằng họ Hồ này dễ khi dễ?"

Ngô Thế Minh lãnh đạm cười, nói: "Không dám, không dám, hồ đàn chủ, ngươi nói
lời này có vẻ không đúng, lúc đầu là ta nhiều lần dây dưa ngươi, đó là ta
không đúng, ta đến đây là để nói lời xin lỗi! Hôm nay ta đến đây, không phải
vì chuyện khác, mà là muốn nói cho ngươi một chuyện, nếu ngươi không muốn nghe
thì chúng ta sẽ rời đi, nhưng nếu như sau khi nghe nghe xong e rằng đến lúc đó
chính ngươi lại gọi Mị Nương ra đối chất với nàng!"

Hồ Bất Quy hừ một tiếng, nói: "Nàng có gì không đúng! Ngươi có gì cứ việc nói
thẳng với ta, ta cũng nói thật cho ngươi biết, không sai, Mị Nương đang ở nơi
này, nhưng trong việc này nàng không liên quan, vì sao ngươi còn muốn vu miệt
nàng, bức nàng ra gặp?"

Ngô Thế Minh cười ha hả, nói: "Không liên quan? Hồ đàn chủ, họ Ngô này có một
câu không dễ nghe lắm muốn tặng!"

Hồ Bất Quy nói: "Câu gì?"

Ngô Thế Minh nói: "Lão hồ đồ!"

Hồ Bất Quy tức đến xanh mặt, hai tay nắm chặt, mặt trợn trắng nhìn Ngô Thế
Minh, quả thực là muốn bộc phát. Cơ Hiểu Thất đột nhiên gạt một hạt châu
xuống, ngẩng đầu lên, cười nói: "Cuối cùng cũng tính xong hết rồi, ngô lão đệ,
lời này của ngươi là không đúng rồi, hổ đại ca của ta sao lại hồ đồ được?
Ngươi nên nói rõ, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của 'Khiếu Hóa
công Tử'!" Nói xong vươn tay ra đưa bàn tính về phía Hồ Bất Quy, cười nói:
"Lão Hồ, bớt giận đi!" Hồ Bất Quy cố gắng kềm nén cơn giận, trợn mắt nhìn
thẳng Ngô Thế Minh.

Ngô Thế Minh nói: "Ta nói ngươi hồ đồ cũng không phải là cố ý cười nhạo ngươi,
ngươi cũng biết quá khứ của Mị Nương?"

Hồ Bất Quy đỏ mặt lên, hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Thế Minh, nói: "Ngươi hỏi
cái này làm gì?"

Ngô Thế Minh cười khẩy, nói: "Nếu ngươi đã biết quá khứ của nàng vì sao còn
muốn lui tới với nàng?"

Hồ Bất Quy cười lớn một tiếng, nói: "Ta cùng nàng lui tới, chuyện này liên
quan gì ngươi, không sai, trước kia Mị Nương xuất thân từ kỹ nữ, nhưng thế thì
sao? Ngươi đừng hòng vũ nhục nàng nếu không đừng trách ta không khách khí!"

Ngô Thế Minh chỉ cười, nói: "Hồ Bất Quy, ta cười là cười ngươi tự tác đa
tình!"

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=52#ixzz3OOiazZx3


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #198