Người đăng: Reapered
Võ Cuồng hừ một tiếng, nói: "Sao ngươi lề mề thế, cần gì quản ngươi có thật
hay không, nếu ngươi không đánh thật thì đừng trách lão phu không thủ hạ lưu
tình!" Vừa nói vừa nhấc tay lên, nói: "Ngươi là vãn bối, ta nhường cho ngươi
ba chiêu!"
Phương Kiếm Minh hơi cúi người, cười nói: "Ngài là tiền bối, vãn bối không dám
vượt lễ!" Nói xong thì cả người khẽ động, đứng ở hạ phong.
Võ Cuồng thấy thế thì không nhịn được cười lớn, nói: "Hảo, hảo, hảo, tiểu tử,
khá lắm, hôm nay ta mới biết được cái gì gọi là cuồng, bội phục, bội phục!"
Nói xong hai tay vung lên, đánh về phía Phương Kiếm Minh, nhanh nhẹn như gió.
Phương Kiếm Minh cước đạp thất tinh, thối lui ba bước, Võ Cuồng xuất kích
không trúng, di chuyển cả người, xuất trảo về phía đầu vai của Phương Kiếm
Minh, Phương Kiếm Minh khẽ cười, hai vai trầm xuống, hữu chưởng phiên động,
phách ra một chưởng về phía cánh tay của Võ Cuồng.
Võ Cuồng khen: "Tới hay lắm!" Không đợi chiêu thức hoàn thành, lập tức biến
chiêu, một chiêu 'Long Môn Tam Điệp Lãng', liên hoàn tam chưởng đánh về phía
Phương Kiếm Minh, lần lượt thượng, trung, hạ ba hướng, quả thật là một chiêu
tuyệt diệu.
Phương Kiếm Minh giật mình, không dám tùy tiện tiếp chưởng với lão, nhẹ nhàng
khom người, lộn một vòng lùi ra sau, liên hoàn tam chưởng của Võ Cuồng đảo qua
chân của hắn, kình phong mãnh liệt.
Võ Cuồng không đợi hắn đứng vững là vồ người đến, đầu vai đẩy tới, năm ngón
tay trái mở ra, đại thủ như bồ phiến (), nhắm vào yếu huyệt bên hông Phương
Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh hét lớn một tiếng, lòng bàn chân bước sang,
nghiêng thân ngã người, hai chân đá ra, Võ Cuồng cười nói: "Chỉ có vậy thôi
sao?" Chân phải đá ra, phát sau mà đến trước, nói thì chậm mà diễn ra thì
nhanh, đột nhiên cả người của Phương Kiếm Minh chợt động, bất ngờ xuất hiện
phía sau của Võ Cuồng, một chưởng đánh về phía sau vai của lão.
()Quạt làm bằng lá dây hương bồ
Võ Cuồng thì chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, không thấy bóng dáng của Phương
Kiếm Minh đâu, chợt cảm thấy phía sau có áp lực, trong đầu vừa cảm nhận được
thì cười lạnh, xoay người xuất chưởng, một chưởng này đến rất nhanh, một tiếng
bụp vang lên, song chưởng va chạm, cả người Phương Kiếm Minh lung lay, Võ
Cuồng cười nói: "Quả nhiên là có chút môn đạo!" Lời còn chưa dứt đã đánh ra
một chưởng, chưởng lực hùng hậu, tựa như bôn lôi.
Phương Kiếm Minh đành phải đối chưởng với lão, lại một tiếng nổ vang lên, Võ
Cuồng cười lớn mấy tiếng, thối lui về sau, thân pháp nhanh nhẹn, đưa tay xuất
chưởng, tựa như phía sau có thêm một đôi mắt vậy, Phương Kiếm Minh di chuyển
đến chỗ nào lão cũng đoán được vị trí, khiến cho Phương Kiếm Minh không thể
không dùng chưởng đối chưởng vỡi lão.
Sau khi bức Phương Kiếm Minh lui về sau mười mấy bước thì Võ Cuồng xoay người,
liên tiếp xuất chưởng, nhanh như sấm chớp, một chưởng nối tiếp một chưởng,
từng bước ép sát Phương Kiếm Minh, tiếng gió rít không ngừng vang lên bên tai,
hai người liên tiếp đánh ra hơn ba mươi chưởng.
Bên ngoài chỉ thấy giữa tràng có hai bóng người, thân pháp nhanh như thiểm
điện, động tác mau lẹ, chỉ trong chốc lát đã giao thủ trên trăm chiêu, tràng
diện kinh hiểm vô cùng.
Võ Cuồng đã gặp qua không ít võ lâm cao thủ, nhưng đây là lần đầu tiên động võ
với một thiếu niên, thấy đã qua trăm chiêu mà vẫn không có cách nào đả bại
Phương Kiếm Minh, trong lòng không khỏi sốt ruột.
Hết lần này đến lần khác, Phương Kiếm Minh sử dụng thân pháp dị thường, quyền
pháp cổ quái, không hề theo đường lối thông thường, Võ Cuồng rõ ràng là đánh
vào nơi sơ hở của hắn, nhưng chỉ cần hắn khẽ nhích người, hoặc là đảo chân một
cái là sơ hở lại lộ ra rõ ràng hơn, nhưng mặc dù vậy, điều đó lại giúp Phương
Kiếm Minh tránh nhanh hơn, mà còn phản kích ngược lại, điều kỳ hoặc trong đó
đến ngay cả một cảo thủ võ học như Võ Cuồng cũng không nhận ra được, trong
lòng tức tối, thầm nghĩ: "Đây là quyền pháp quỷ quái gì, đánh cho ta mơ mơ hồ
hồ!"
Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân đứng ở một bên nhìn cũng chỉ có thể
cười khổ, không biết Phương Kiếm Minh đã theo ai học bộ quyền pháp này, thật
không thể ngờ là nó lại có thể dùng được, với tu vi võ học của hai lão cũng
không thể nhìn thấu được, huống chi là Võ Cuồng!
Lại hơn trăm chiêu nữa trôi qua, Võ Cuồng vẫn không thể đả bại Phương Kiếm
Minh, lão đã quan sát quyền pháp của Phương Kiếm Minh rất lâu, nhưng vẫn không
tìm ra cách phá giải, bởi vì quyền pháp của hắn hoàn toàn đi ngược với xu thế
võ học, cho dù lão có ghi tạc được chiêu thức trong đầu, khi Phương Kiếm Minh
vửa sử dụng, lão liền nghĩ đến cách phá giải, nhưng Phương Kiếm Minh chỉ cần
khẽ động một cái là biến chiêu, cách thức hóa giải của lão liền vô dụng.
Võ Cuồng càng đánh càng cuồng, càng đánh càng mạnh, đột nhiên cười ha hả, nói:
"Hảo tiểu tử, quả nhiên là có bản lĩnh, bội phục, bội phục! Đến lúc này mà lão
phu còn không thể đánh bại ngươi, kỳ thật tính ra là lão phu đã thua, nhưng,
lão phu còn có công phu lợi hại hơn, lúc nãy chỉ xem như là làm nóng người,
lần này mới chính thức sử dụng, cẩn thận!"
Nói xong, tay trái vung lên, phách xuất một đạo nội gia chân lực, hướng thẳng
về phía Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh vội phi thân tránh, thầm nghĩ: "Ối
trời, lão gia hỏa này so chiêu thức không thể thắng được thì muốn dùng bạo
lực, nếu so nội lực e rằng không bằng lão được." Trong lòng vừa nghĩ thế thì
thầm vận khởi thiên thiền chân lực, để phòng đối phương làm khó dễ.
Nhưng không ngờ, sau khi Võ Cuồng bức lui Phương Kiếm Minh thì vẫn đứng tại
chỗ, hai mắt khép lại, cười quái dị: "Tiểu tử, ngươi nghĩ thế nào mới là cảnh
giới tối cao của võ đạo?"
Phương Kiếm Minh thấy lão nhắm chặt mắt lại, không biết là có ý định gì, hơi
ngạc nhiên, nói: "Thường nói: Học vô chi cảnh, võ học nhất đồ, e rằng không có
cảnh giới chí cao trong võ học!"
Võ Cuồng ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: "Hảo, vậy tiếp chiêu này của ta!"
Nói xong thì đứng yên tại chỗ, tả thủ đánh ra một quyền, hữu thủ một quyền,
động tác rất nhanh, Phương Kiếm Minh cũng đứng yên tại chỗ, song chưởng xuất
ra, bước sang trái một bước, bước lên một bước, sau đó xong chưởng hợp lại,
cười nói: "Chiêu thức của tiền bối quả thật thần kỳ!"
Võ Cuồng cười nói: "Thần kỳ cái rắm, cũng bị ngươi phá rồi!" Miệng tuy nói
chuyện nhưng tay vẫn không dừng, liên tục xuất quyền về phía Phương Kiếm Minh,
chiêu chiêu hữu lực, Phương Kiếm Minh hét lớn, không hề úy kỵ, thấy chiêu đối
chiêu, phá được một chiêu lại công một chiêu.
Võ Cuồng nhắm chặt hai mắt, không nhìn chiêu thức cảu Phương Kiếm Minh, nhưng
vẫn liên tục ra chiêu, kỳ quái chính là mỗi khi Phương Kiếm Minh ra chiêu, vẫn
chưa hoàn chiêu thì đã bị chiêu thức của Võ Cuồng bức, buộc phải biến chiêu,
cứ như thế, không một chiêu nào của Phương Kiếm Minh có tác dụng, qua hơn mười
chiêu, Phương Kiếm Minh quyết định không hoàn chiêu nữa mà chỉ chuyên tâm phá
chiêu của đối phương.
Động tác của hai người rất nhanh, đứng cách nhau hai trượng, một người nhắm
chặt hai mắt, không cần nhìn quanh, chỉ liên tục đánh ra, cứ như là người đang
luyện võ, còn người kia thì sắc mặt ngưng trọng, đánh đông một quyền, tây một
chưởng, lúc thì thong thả, lúc thì dồn dập, song cước thi triển bộ pháp, mỗi
một bước đều để lại dấu chân sâu hơn nửa tấc bên dưới.
Một lúc sau, động tác của hai người chậm lại, sắc mặt của Võ Cuồng trầm trọng,
mày cau lại, trước khi ra chiêu thì trầm tư một lúc rồi mới xuất chiêu, mà
Phương Kiếm Minh thì trán đẫm mồ hôi, mày nhíu sâu, môi khóa chặt, song thủ
tựa như đang mang nặng nghìn cân, di động chậm chạp, chân thì không nhúc
nhích, tựa như là bị đóng chặt trên đất.
Thiên Đô Thánh Nhân vừa quan sát vừa nói với Bạch Mi Thần Quân: "Hai người bọn
họ đã tiến vào trạng thái giao chức, nếu chỉ cần không cẩn thật một chút thì
sẽ lập tức tẩu hảo nhập ma, không ngờ hiền chất lại có võ công cao thâm như
thế, nếu như thế này, cả hai đang ở thế cưỡi hổ, cho dù là ta cũng không dám
tùy tiện ra tay tách họ ra!"
Bạch Mi Thần Quân gật đầu, nói: "Võ công của hiền chất cao thâm khó lường, như
chúng ta thấy, hắn vẫn chưa sử dụng Thiên Thiền Đao, mà đã có thể đánh bất
phân thắng bại với Võ Cuồng, nếu như động đến Thiên Thiền Đao thì Võ Cuồng sẽ
chịu nhiều thiệt thòi!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Tốt nhất là không nên sử dụng đến Thiên Thiền Đao,
đao này vô cùng quỷ bí, nếu như ra khỏi vỏ, ngươi ta xuất thủ, sợ rằng khó có
thể đưa nó vào bao lại!"
Bạch Mi Thần Quân nhướng mày, nói: "Hiền chất đang làm trò gì thế, sao lại thu
lực vào lúc này?"
Thiên Đô Thánh Nhân cũng ngẩn ra, thầm vận nội lực, nếu như có chuyện gì không
ổn xảy ra thì cho dù có bị tổn hại chân khí thì họ cũng phải can thiệp.
Còn Phương Kiếm Minh thì cảm thấy khổ không nói nổi, Võ Cuồng có nội lực thâm
hậu, khó khăn lắm mới có thể chống lại, nhưng không hiểu có chuyện gì xảy ra,
đột nhiên thiên thiền chân lực không chịu sự khống chế của hắn, giống như là
lính đào ngũ vậy, tự rút về.
Phương Kiếm Minh kinh hãi trong lòng, nếu cứ như thế thì hắn chết chắc, nội
lực của hắn vốn không bằng Võ Cuồng, thiên thiền chân lực lại tự rút về, thế
thì làm sao đấu nữa.
Võ Cuồng nhân cơ hội đánh ra một chiêu, hắn không có tâm tư để ý đến, chỉ tập
trung thúc giục thiên thiền chân lực, không ngờ lại không được, hắn quýnh lên,
lúc này thiên thiền chân lực đã rút về hết, chỉ còn lại nội lực Thiếu Lâm
chính tông.
Khi hắn ở Thiếu Lâm tu luyện nội lực thì đã lẫn với thiên thiền chân lực, khi
hắn vận khởi thiên thiền chân lực thì nội lực của Thiếu Lâm cũng vận theo, nay
khi thiên thiền chân lực tự thu về, giống như tiểu đệ đi theo đại ca mà giờ
đại ca lại bỏ chạy để tiểu đệ ở lại chịu khổ, Phương Kiếm Minh nào phải là đối
thủ của Võ Cuồng, Phương Kiếm Minh thầm nghĩ: "Không xong rồi, hôm nay chơi
quá lố rồi, giờ cái mạng nhỏ cũng sắp tiêu!"
Nội lực của Võ Cuồng dồn dập như thái sơn, nội lực của lão đã sắp xâm nhập vào
cơ thể Phương Kiếm Minh, lúc này lão đã tiến vào trạng thái si mê, không khống
chế được hành vi của chính mình, chỉ biết là phải đánh thắng Phương Kiếm Minh!
Trong những người quan sát thì lo lắng nhất chính là Long Bích Vân, từ lúc đầu
Long Bích Vân đã chú ý rất kỹ khi hai người giao đấu, mặc dù nàng không biết
nội lực trong cơ thể của Phương Kiếm Minh tự thu về, nhưng cũng nhận ra được
là nội lực của Võ Cuồng đang dồn dập như bài sơn đảo hải, chuẩn bị xâm nhập
vào cơ thể của Phương Kiếm Minh, trực giác của nàng cho biết đây là việc rất
nguy hiểm, còn chưa kịp lên tiếng thì đã có một tiếng nổ vang lên, một cột
sáng trắng phóng lên cao, một đạo kình khí khổng lồ bao lây hai người, gió lốc
thét gào.
Một tiếng hét dài vang lên, bên trong ẩn chứa nội gia chân lực, va chạm với
kình khí, khiến cho thanh âm khuếch tán ra tứ phía, một thân ảnh phóng đi như
lưu tinh, hướng về phía Phương Kiếm Minh, vì mạnh mẽ đột phá kình khí cho nên
bên ngoài thân ảnh xuất hiện một vòng sáng trắng, vô cùng quỷ dị.
Người này vươn tay, nắm lấy đầu vai của hắn, bay lên trời, đưa hắn đến chỗ an
toàn, đó chính là Thiên Đô Thánh Nhân, lão nhìn sắc mặt của Phương Kiếm Minh,
thầm sửng sốt, theo như lão tính thì ít nhất Phương Kiếm Minh cũng phải miệng
phun má tươi, sắc mặt trắng bệch, hô hấp hỗn loạn, nhưng không ngờ ngoại trừ
hai mắt nhắm nghiền ra thì Phương Kiếm Minh không có xuất hiện dị trạng gì,
ngay cả cấp bậc cao thủ như Thiên Đô Thánh Nhân cũng không nhận ra được, đừng
nói chi đến Long Bích Vân đang lo lắng đứng ở một bên, thậm chí là Long
Nguyệt.
"Lão thiên! Võ Cuồng đâu?" Thanh âm kinh ngạc của Bạch Mi Thần Quân từ ngoài
mười trượng truyền đến.
Thiên Đô Thánh Nhân nhướng mày, nói: "Thử xem trong góc ở phía xa kia, nói
không chừng hắn đang ở trong đó!"
Tiếng gió rít vang lên, sau đó là thanh âm kinh ngạc của Bạch Mi Thần Quân:
"Quái, sao Võ Cuồng lại văng đến tận đây, chẳng lẽ lực phản chấn của hiền chất
còn mạnh hơn so với chúng ta, nơi này cách vị trí cũ của Võ Cuồng ít nhất phải
hơn bốn mươi trượng!"
Giọng nói của Trác Linh vang lên: "Ai da, đều là do con không tốt, muốn cho
hai người họ luận võ, nếu không thì đã không xảy ra chuyện này, tội của con
quá lớn, không biết Phương đại ca bị thương có nặng không?"
Bạch Mi Thần Quân đột nhiên cười lên thất thanh, nói: "Võ Cuồng không hề bị gì
cả, không biết tại sao hắn lại ngủ thiếp đi! Được rồi, vết thương của hiền
chất thế nào?"
Long Bích Vân nghe hắn nói xong thì trong lòng chợt động, vươn ngọc chỉ, để
ngay mũi của Phương Kiếm Minh, sau đó dò xét mạch của hắn, gánh nặng trong
lòng liền được hóa giải, sau đó bật cười, Thiên Đô Thánh Nhân cũng cười khổ:
"Không biết hiền chất tu luyện nội lực gì, thật là cổ quái, hắn cũng chỉ ngủ
thiếp đi!"
Bạch Mi Thần Quân kinh ngạc nói: "Không có bị thương? Cũng ngủ thiếp đi?"
Long Nguyệt cười nói: "Vâng đúng vậy!"
Bạch Mi Thần Quân nhướng mày, trầm ngâm nói: "Chờ ta lay tỉnh Võ Cuồng, hỏi
xem đã có chuyện gì xảy ra! Động tác của hai người bọn họ vừa rồi rất nhanh,
ta cũng không thấy rõ được! Còn lão thì sao lão Thiên?"
Thiên Đô Thánh Nhân cười khổ, nói: "Ta cũng không thấy rõ được, hình như bên
trong cơ thể của hiền chất có một nội lực cường đại, trong lúc nguy cơ, tự
động sinh ra lực phản chấn, còn việc Võ Cuồng bị chấn bay ra ngoài ta cũng
không phát hiện!"
Hai người vừa nói chuyện, Bạch Mi Thần Quân đã lay tỉnh được Võ Cuồng. Võ
Cuồng mở hai mắt ra, kêu to một tiếng 'ày', nói: "Thật là lợi hại, bội phục,
bội phục!"
Đưa mắt nhìn quanh, thấy Bạch Mi Thần Quân, Trác Linh đứng ở bên cạnh mình,
ngạc nhiên nói: "Sao các người lại đứng bên cạnh ta?"
Trác Linh liền cười nói: "Chúng ta còn muốn hỏi lão, sao đang luận võ với
Phương đại ca mà lão lại ngủ thiếp đỉ? Cuối cùng thì ai thắng ai bại?"
Võ Cuồng cúi đầu trầm tư một lúc rồi nói: "Đương nhiên là hắn thắng, chiêu
thức cuối cùng của hắn là công phu gì? Thật là thần kỳ, làm cho ta ngủ thiếp
đi, nếu như sau khi ta ngủ hắn cho ta một chưởng thì cái mạng già này cũng
không còn!"
Bạch Mi Thần Quân nói: "Hắn cũng ngủ thiếp đi!" Võ Cuồng ngẩn ra, nói: "Hử,
vậy à? Nhưng như thế thì cũng tính coi như là ta đã thua, ta lấy thân phận một
lão bối giao thủ với hắn, từ đầu đến cuối, không có khả năng đánh bại được
hắn, Võ Cuồng ta mặc dù không phải là đại anh hùng gì, nhưng cũng biết 'nhất
ngôn cửa đỉnh', từ này về sau Võ Cuồng này chính là ... À đúng rồi, quên thỉnh
giáo tên của hắn!"
Trác Linh bật cười, nói: "Hắn gọi là Phương Kiếm Minh, lão chưa nghe qua sao?"
Võ Cuồng sửng sốt, sau đó kinh hãi, nhảy dựng lên, nói: "Hắn chính là Phương
Kiếm Minh, hắn chính là Phương Kiếm Minh! Trời ạ, thật đúng là do ta sai lầm,
sớm biết là hắn thì ta sẽ không luận võ với hắn, ài ..." Nhìn Bạch Mi Thần
Quân cười khổ nói: "Bạch tiền bối, cả đời ta đã gặp không ít kỳ nhân dị sĩ,
chưa từng bại dưới tay ai, không ngờ đến từng này tuổi, lại thất thủ dưới tay
một thiếu niên, Võ Cuồng ơi Võ Cuồng, xem ra ngoại hiệu này cần phải được sửa
lại, bạch tiền bối, tâm tư của ta chắc hẳn tiền bối có thể hiểu được!"
Bạch Mi Thần Quân thấy lão không còn cuồng khí như lúc trước nữa, mà khẩu khí
bình thản như một lão nhân sắp về với đất mẹ, nên cũng thở dài, gật đầu, nói:
"Ta biết!"
Võ Cuồng nhìn về phía Phương Kiếm Minh, nói: "Bạch tiền bối, ta còn một việc
phải làm, Phương chủ nhân đang ở đâu, tiền bối thay ta hỏi thăm một lời, ta
xin cáo từ trước!" Nói xong xoay người rời đi.
Trác Linh nhìn bóng lưng của lão xa dần, trong lòng chợt có cảm giác muốn
khóc, thầm nghĩ: "Cuối cùng là ta đã đúng hay sai? Võ Cuồng đã không còn cuồng
vậy thì còn gì là Võ Cuồng nữa, tuổi của lão đã lớn như thế rồi, bại dưới tay
Phương đại ca, làm thuộc hạ của Phương đại ca, nếu đổi lại là mình chắc cũng
muốn đập đầu mà chết!"
Bạch mi thấy sắc mặt của nàng buồn bã, hiểu được tâm tư của nàng, khẽ đưa tay
xoa đỉnh đầu của nàng, khóe mắt của Trác Linh chợt đau, một giọt lệ trong suốt
rơi xuống.
"Võ Cuồng tiền bối! Xin hãy dừng bước!" Thanh âm của Phương Kiếm Minh vang
lên.
Thân hình của Võ Cuồng dừng lại, nhưng lão không quay đầu lại, sau đó cả người
của lão tựa như là rung lên. Phương Kiếm Minh từ trong tay của Thiên Đô Thánh
Nhân đứng lên, la lớn: "Võ Cuồng tiền bối, thắng bại là chuyện bình thường của
binh gia, tiền bối cần gì phải canh cánh trong lòng, huống chi tiền bối cũng
không bại dưới tay vãn bối! Nếu tiền bối đã được gọi là Võ Cuồng, thì phải có
tác phong của một Võ Cuồng, sao lại vì chuyện này mà mất đi đấu chí, vãn bối
và tiền bối mặc dù chỉ là bình thủy tương phùng, nhưng ta tình nguyện xem tiền
bối vẫn là Võ Cuồng như trước kia, không phải là thuộc hạ của Phương Kiếm
Minh!"
Lời này vừa nói ra, Võ Cuồng chấn động, chân lực trong cơ thể tự vận khởi,
đứng yên tại chỗ, không ai biết lão suy nghĩ gì. Đột nhiên Võ Cuồng ngửa mặt
lên trời cười lớn, sống lưng hơi cong từ từ thẳng lên, không hề quay đầu lại,
nói: "Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia, hảo, chủ nhân ban hco kim
ngọc lương nông, Võ Cuồng khắc trong tâm khảm, Võ Cuồng còn có việc, sau khi
xong việc nhất định sẽ đến đây gặp lại chủ nhân!" Nói xong là bước nhanh đi,
tiến vào rừng, không còn bóng dáng, nhưng Trác Linh biết, Võ Cuồng đã tìm lại
chính mình, đã trở lại là Võ Cuồng như trước kia.
Phương Kiếm Minh lắc lắc đầu, hỏi: "Vừa rồi có chuyện gì xảy ra? Sao ta lại
ngủ thiếp đi?"
Mọi người đều sửng sốt, Thiên Đô Thánh Nhân lấy làm lạ hỏi: "Ngươi ngủ thiếp
đi mà ngươi cũng không biết?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Quả thật tiểu tử không biết, ngay khi tiểu tự nghĩ
rằng đã bại dưới tay của Võ Cuồng thì đột nhiên một luồng chân lực quen thuộc
trong cơ thể tuôn ra, sau đó cả người có cảm giác bay bổng phiêu diêu, tựa như
được lơ lửng trên mấy, không biết qua bao lâu thì được thiên đô bá bá đánh
thức!"
Thiên Đô Thánh Nhân tiến lên một bước, vươn tay nắm lấy mạch của Phương Kiếm
Minh, một lúc sau, nói: "Quái, nội lực trong cơ thể của ngươi sao lại phức tạp
như thế, ngoại trừ nội công của Thiếu Lâm Tự, ngươi từng tu luyện nội công
khác?"
Phương Kiếm Minh nghĩ đến 'Đại Thụy Thần Công', chẳng lẽ vừa rồi chính là 'Đại
Thụy Thần Công' âm thầm vận khởi, xem ra tám phần thì luồng chân lực quen
thuộc kia chính là nó! Nhưng, 'Đại Thụy Thần Công' quả thật là biết trêu
người, nó luôn ẩn giấu bên trong cơ thể của Phương Kiếm Minh, có khi Phương
Kiếm Minh muốn điều động nó, thì nó không hề để ý, có khi thì dưới tình huống
vô tình lại có thể dễ dàng vận chuyển nó, do đó bình thường Phương Kiếm Minh
ít khi vận dụng nó.
Phương Kiếm Minh nói: "Quả thật là tiểu tử có luyện qua một môn thần cồn,
nhưng môn thần công này cổ quái, nói ra sợ hai người chê cười!"
Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân cùng động dung, nói: "Là thần công
gì?"
Phương Kiếm Minh cười hà hà, nói: "Tiểu tử đặt tên cho nó là 'Đại Thụy Thần
Công', là tiểu tử tìm được ở bên trong một sơn động ở hậu sơn của Thiếu Lâm
Tự, lúc không có việc gì thì tu luyện nó, những năm gần đây đã có được một
chút thành tựu, mới vừa rồi có lẽ là do nó tác quái!"
Nhị lão nghe hắn nói là nhặt được ở hậu sơn của Thiếu Lâm Tự thì tưởng rằng là
do cao tăng của Thiếu Lâm Tự truyền xuống cho nên cũng không hỏi tới.
Bỗng vang lên một tiếng 'chi chi', là của kỳ lân thử, mọi người quay đầu lại
nhìn thì thấy, kỳ lân thử đang ở bên trong trận pháp, bạch hạc Tiểu Hoa thì
bay lượn trên trời, chăm chăm nhìn đối phương, có ý động thủ.
Thiên Đô Thánh Nhân thấy thế thì hét lớn một tiếng, bạch hạc vỗ cánh, từ trên
không trung hạ xuống trước mặt Thiên Đô Thánh Nhân, hết sức nhu thuận, Trác
Linh cười hì hì, sờ sờ lên cánh bạch hạc, nói: "Hoa nhi ngoan, không được cùng
A Mao náo loạn, sau này hai ngươi là bạn tốt, không được đánh nhau!"
Kỳ lân thử đang ở trong trận pháp, thấy bạch hạc đứng ở phía sau mọi người còn
chính nó thì lại bị nhốt trong loạn thạch lẻ loi một mình, ghen ghét kêu to,
đứng trên một tảng đá múa may tứ chi như một người đàn bà đanh đá, Thiên Đô
Thánh Nhân cười ha hả, đi ra phía trước, không biết lão làm gì, kỳ lân thử vui
mừng kêu lên một tiếng, từ trong bay ra, nhảy vào lòng Phương Kiếm Minh, lúc
này thân thể của nó đã lớn hơn không ít, Phương Kiếm Minh ôm nó trong lòng,
không còn cảm thấy nhẹ nhàng như trước nữa, kỳ lân thử vươn lưỡi ra muốn liếm
lên mặt Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh kinh hãi, vội vàng đưa nó ra, sau
đó dùng một tay khõ lên đầu nó, nói: "Ngươi đã lớn hơn không ít, vậy mà còn
làm thế này nữa, thôi thôi thôi, ngoan ngoãn một chút cho ta!" Kỳ lân thử xụ
mặt xuống, có vẻ như là bị oan uổng, khiến cho mọi người bật cười.
Mọi người cùng thi triển khinh công xuống núi, trở về Phong Linh độ khẩu, Trác
Hoành đã sớm đứng ở cửa chờ, thấy họ bình yên trở về, bạch hạc và kỳ lân thử
cũng được mang xuống núi, hỏi: "Sư phụ, là ai to gan thế, có dũng khí xông vào
đây!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Chỉ là một võ lâm cao thủ lạc đường mà thôi, không
có chuyện gì lớn, Dược thúc của ngươi đâu?"
Trác Hoành nói: "Ở trong phòng, có một người tới, nói là muốn gặp phương hiền
đệ, Dược thúc đang tiếp chuyện với hắn, không biết là có lai lịch thế nào!"
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói: "Có người tìm ta à, sao hắn biết ta ở chỗ
này?"
Vừa nói vừa đi vào nhà, còn chưa rõ người đến là ai thì đã nghe một thanh âm
của nam tử vang lên: "Kiếm Minh, ngươi về rồi, theo ta đi một chuyến!" Đứng
dậy, không nói gì nữa, kéo Phương Kiếm Minh rời đi.
Phương Kiếm Minh thấy đó là Ngô Thế Minh thì trong lòng cảm thấy khó hiểu,
nói: "Sao huynh biết đệ ở chỗ này?"
Ngô Thế Minh nói: "Hỏi thăm tới, Dược Tiên tiền bối, Phong Linh cô nương sẽ
không ngăn cản chúng ta, không đưa chúng ta qua sông sao?"
Dược Tiên nói: "Hoành nhi, ngươi đưa vị Ngô đại ca này!" Trác Hoành nói:
"Vâng!"
Ngô Thế Minh hướng mọi người cáo lỗi vài tiếng, kéo Phương Kiếm Minh rời khỏi
Phong Linh độ khẩu, trước khi đi, Phương Kiếm Minh cũng chỉ có thể nói vài
câu.
Ra khỏi Phong Linh độ khẩu, Phương Kiếm Minh hỏi: "Thế Minh ca, có chuyện gì
mà gấp gáp thế?"
Ngô Thế Minh cười nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là ta không quen ở
không, cảm giác không được tự nhiên, nên mới vội đến đây, ta nghe lão đổ tài
nói, bốn người đó đều là những nhân vật đỉnh đỉnh đại danh năm xưa, tính cách
của ta chắc hẳn đệ không phải là không biết, hừ ... Ta nghĩ nên đi tìm Hồ Bất
Quy, tên kia thì vẫn còn chưa biết gì, Mị Nương bị hắn giấu rồi, mặc dù tội
của Mị Nương không đáng chất, nhưng tội của nàng cũng không thể bỏ qua được,
ta muốn đi gặp Hồ Bất Quy nói rõ việc này!"
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói: "Thế Minh ca, việc này e rằng không ổn!"
Ngô Thế Minh ngạc nhiên nói: "Có gì không ổn?"
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=52#ixzz3OOiSRi9I