Võ Cuồng


Người đăng: Reapered

Hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, phía sau hậu sơn của phong linh độ
khẩu, đột nhiên truyền đến một tiếng hạc minh rõ to, minh thanh dồn dập, cao
vút, còn chưa cả cảm giác kinh hoàng, tựa như là gặp phải đại địch.

Phương Kiếm Minh đang ngủ say, bị tiếng hạc làm cho bừng tỉnh, vội nhìn xung
quanh, bên ngoài truyền đến thanh âm của Thiên Đô Thánh Nhân: "Không ổn, Tiểu
Hoa gặp phải đại địch, chúng ta đi xem một chút, Long tiểu thư, ta nghĩ phương
hiền chất cũng đã tỉnh, cô ở lại chờ hắn!"

Hét dài một tiếng, tựa như kim đao bổ xuống, cố ý cho người kia biết nơi này
không phải là chỗ bình thường! Tiếng hét vừa dứt thì Phương Kiếm Minh chỉ cảm
thấy có một cổ kình khí cường đại hướng về phía hậu sơn, tiếp theo là một đạo
kình khí nữa, đạo kình khí thứ hai này Phương Kiếm Minh có thể nhận ra được,
là của Bạch Mi Thần Quân.

Phương Kiếm Minh vội bật dậy, trong thời gian ngắn nhất sơ tẩy một chút, cùng
Long Bích Vân lên núi, Dược Tiên sợ có người sử dụng kế giương đông kích tây
cho nên lưu lại phong linh độ khẩu, ở lại cùng với lão còn có phong linh và
trác hoành.

Hai người thi triển tuyệt thế khinh công, bay lượn trên vách núi, chưa đến nửa
canh giờ là đã lên đến đỉnh núi, loáng thoáng nghe được tiếng đánh nhau, cả
hai người vội phi thân về phía bên trái, phóng đi như phi ưng giữa trời, xuyên
qua một rùng cây, đến bên trong một sơn cốc, hai người còn chưa rơi xuống đất
thì đã cảm nhận được một cơn gió mạnh như phô thiên cái địa thổi đến, thầm vận
nội công mới có thể đứng vững.

Một quái vật lớn, khi thì bay lượn, khi thì vọt lên cao, khi thì nộ minh, khi
thì quét ngang, đang cùng giao đấu với một lão nhân, lão nhân kia vừa đánh vừa
cười ha hả, có vẻ như rất vui mừng, hình như đối với hắn mà nói, có thể so
chiêu với cao thủ là chuyện khoái hoạt nhất.

Bốn người Thiên Đô Thánh Nhân, Bạch Mi Thần Quân, Trác Linh, Long Nguyệt đứng
trên một khối cự thạch trong sơn cốc, thấy hai người đến thì Bạch Mi Thần Quân
nói: "Hiền chất, Long tiểu thư, hai người biết hắn?"

Cả Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân đều lắc đầu, Phương Kiếm Minh nói: "Bạch
thúc thúc, sao lão tiền bối này lại đánh nhau với bạch hạc?"

Bạch Mi Thần Quân cười nói: "Ta cũng không biết tiểu tử này từ đâu đến, võ
công cũng rất cao, nếu là năm mươi năm trước, nếu ta cảm thấy hứng thì thì
nhất định sẽ tranh tài với hắn một phen!"

Phương Kiếm Minh hơi kinh hãi, từ khẩu khí của lão, thì rất coi trọng người
này, dùng từ tranh tài, hiển nhiên là đã xem lão đầu này cùng một cấp bạch,
hoặc lão đầu đó cũng không kém quá xa!

Phương Kiếm Minh chăm chú nhìn lại, đánh giá lão đầu, lão nhân này tóc đã bạc
nửa, hai tròng mắt rất nhỏ, tướng mạo có chút buồn cười, mặc dù không giống
như Tiếu lão đầu nhưng xem ra cũng có một tính cách đặc biệt.

Đột nhiên vài tiếng 'chi chi' truyền đến, Phương Kiếm Minh vừa nghe là biết là
của kỳ lân thử, đưa mắt nhìn lại, kỳ lân thử đang đứng trên một hòn đá ở ngoài
xa hươn hai mươi trượng, sau khi đứng thẳng lên thì hướng về phía hắn múa may
loạn lên, động tác rất buồn cười, Phương Kiếm Minh thấy rõ nó đã lớn lên không
ít, xem ra 'mập mạp' hơn trước không ít, nên không khỏi bật cười, nói: "Tiểu
tử thúi, giờ ngươi biết Dược Tiên tiền bối lợi hại chưa! Bị nhốt trong trận
pháp quả thật không dễ chịu phải không, thế nào? Muốn ta thả ngươi ra à, làm
sao ta có thể cứu ngươi được, tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong đó
đi!"

Kỳ lân thử nghe Phương Kiếm Minh chẳng nói nghĩa khí từ tức giận kêu loạn lên,
cuối cùng thấy tất cả mọi người đều chú ý đến trận đấu trong sân, tựa hồ như
không thèm để ý đến nó thì quyệt cái mỏ khinh thường, nhìn về nơi đang giao
đấu.

Khi nó thấy bạch hạc gặp nạn thì mừng rỡ lộn người mấy cái, giả vờ ôm bụng
cười to, tỏ vẻ hưng phấn, khi thấy bạch hạt đại phát thần uy, bức lui lão đầu,
thì nó cười nhạo, mà còn cười rất to, vươn một chi ra, học theo bộ dáng của
con người, dựng thẳng một trảo, tỏ vẻ khinh thường, Long Bích Vân khẽ nhìn qua
thấy bộ dáng của nó thì bật cười.

Thật ra, nếu như sư phụ Thanh Thành của Phương Kiếm Minh ở đây thì sẽ nhận ra
lão đầu này là ai, lão đầu này chính là người đã xuất hiện tại Dự Địa Đệ Nhất
khách điếm vào tám năm trước. Ngày đó lão không thèm tranh giành 'trường sinh
bình', cũng nói chuyện với Thánh Thủ Hà Phi vài câu, là bạn cũ của sư phụ của
Thánh Thủ Hà Phi, sau đó rời đi, không biết tung tích, đêm đó Phương Kiếm Minh
ngủ say trong khách điếm, đương nhiên là không biết lão, nếu lão nhân này có
thân phận ngang với sư phụ của Thánh Thủ Hà Phi, thì bối phận của lão thật sự
là không nhỏ, không biết sao lão lại xông vào nơi này.

Mọi người đứng quanh quan sát một người một hạc tranh đấu, trên người lão nhân
kia hầu như không chỗ nào không có công phu, chân, tay, song chưởng, ngón tay,
đầu gối, thậm chí là đầu cũng có thể công kích bạch hạc, mà bạch hạc thì sử
dụng sức lực bản thân, tốc tộ, cự lực và một ít chiêu thức võ công giao thủ
với lão, khiến cho trong sân cuồng phong nổi lên, cát đá bay loạn, tràng diện
hỗn loạn, bạch hạc không thể làm gì được lão đầu, mà ngược lại lão nhân kia
thì càng đánh càng thích thú, hô lên liên tục, giao đấu đến kịch liệt.

Một chưởng phong mang theo lực đạo ngàn cân bay ra, chưởng phong dồn dập, thúc
động đến khí lưu tứ phía, hình thành một luồng gió lộc, bạch hạc không thể
tránh được, bị chưởng phong đánh trúng, cũng may bạch hạc là linh cầm ngàn
năm, da dày thịt thô, lại có đôi cánh bảo vệ, không có bị thương, tuy vậy đã
có mười lông mao rớt xuống. Đây lại là việc khiến cho bạch hạc đau đớn, không
hề để ý, lập tức lao xuống, đôi cánh lớn đánh về phía lão đầu.

Lão nhân cười ha hả, nói: "Tới hay lắm, tới hay lắm, ta đã đánh với ngươi đủ
rồi, giờ ngươi phải chú ý!" Vừa nói, song chưởng vừa phất lên, một chiêu 'Thối
Tị Tam Xá', tránh khỏi một kích của bạch hạc, sau đó phóng người lên, lăng
không xoay người, xông đến chỗ bạch hạc, một chưởng được phách về phía bạch
hạc, cánh phải của bạch hạc phất lên, đánh về phía bàn tay của lão nhân.

Hai chân của lão nhân cong lại, không ngờ ở trên không trung hoán khí, thân
hình rút lại còn hơn bốn thước, cánh của bạch hạc đánh ngang qua bên dưới chân
hắn, tạo ra một đợt cuồng phong, phi sa đẩu thạch, lão đầu hét lớn: "Chiêu!"

Một tiếng bùm vang lên, bạch hạc phóng lên cao, theo sau đó là một tiếng
trường minh vang xa, chấn động khắp nơi, lão đầu cuộn người rơi xuống, vuốt
hàm râu mép cười ha hả, có vẻ rất thống khoái. Bạch hạc xoay người trên không
trung một hồi lâu, không dám hạ kích, dường như có chút e ngại lão.

Trác Linh sớm đã không nhẫn nại nỗi, yêu kiều quát lên một tiếng, nói: "Lão
quỷ kia, sao lại ra tay như thế, rõ ràng biết được chủ nhân đứng ở một bên
quan sát mà còn không hạ thủ lưu tình!" Lời còn chưa dứt, đôi vai ngọc thoáng
động, từ trên cự thạch bay xuống, song quyền đánh tới

Lão đầu cười ha hả, nói: "Tiểu oa nhi, gọi người lớn đến, ngươi không phải là
đối thủ của ta!" Thân người co lại, lui về sau khoảng một trượng.

Nhưng không ngờ, chiêu thức của Trác Linh là do Thiên Đô Thánh Nhân vì nàng mà
nghĩ ra, có tên là 'mỹ nữ quyền pháp', lão đầu khinh thường cho nên suýt tí
nữa là đã trúng đòn, hai chân còn chưa rơi xuống đất thì song quyền tựa bạch
ngọc đã đánh vào ngực lão.

Lão nhân thầm nghĩ: "Quyền này có chút môn đạo!" Mặt lão trầm xuống, hừ một
tiếng, chân khí nơi ngực vận chuyển, song quyền của Trác Linh tựa như là đánh
vào bông, lún sâu vào trong, Trác Linh kinh hãi trong lòng, biết là gặp nguy,
thân hình mềm mại khẽ chuyển, vội lui về phía sau bốn bước.

Lão đầu cười lên một tiếng: "Bội phục, bội phục, quyền pháp của ngươi là do ai
dạy?" Không có tiến đến, chỉ nhìn Trác Linh.

Trác Linh nói: "Lão cần gì biết, lão quái vật, lão là ai, mới sáng sớm chạy
đến nơi này làm gì? Lão không biết nơi này không phải là nơi ngoại nhân có thể
đến sao?"

Lão đầu cười nói: "Đây là nơi sơn dã, vì sao ta lại không thể đến?" Vừa nói
vừa nhìn về phía cự thạch, đột nhiên trong lòng chấn động, chân lực trong cơ
thể không tự chủ được mà phát ra, một đạo kình khí bao trùm hướng thẳng về
phía Thiên Đô Thánh Nhân, Thiên Đô Thánh Nhân mỉm cười, không có ý tứ đáp lại.

Bạch Mi Thần Quân cười lạnh, nói: "Ngươi là đệ tử của ai, sao lại lớn gan như
thế, đến nơi này làm gì?" Tiến lên một bước, một cổ kình khí phát ra, lưỡng
đạo kình khí vô hình va chạm, khí lưu bắt đầu dao động, hai người đều kinh
ngạc, lão đầu thầm nghĩ: "Hắn là ai? Nội lực vô cùng thâm hậu, bình sinh hiếm
thấy!"

Bạch Mi Thần Quân thì nghĩ: "Xem ra ta còn đánh giá thấp người này, xem ra hắn
cũng chỉ mới hơn chín mươi, không ngờ thực lực tựa hồ như không kém hơn ta!"

Lão đầu đối với người có võ công cao cường đều rất bội phục, mặc kệ đối thủ là
thiện hay ác, chỉ cần lão biết người đó có võ công cao cường thì nhất định sẽ
tìm đến đấu một trận, lúc này, lão phát hiện ra Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi
Thần Quân đều là siêu cấp cao thủ, vô cùng mừng rõ, cười lớn, nói: "Nữa nào!"
Một đạo kình khí bắn về phía Bạch Mi Thần Quân.

Bạch Mi Thần Quân nhíu mày, thầm nghĩ: "Người này sao lại không biết phải
trái!" Mặc dù nghĩ như thế nhưng làm sao lại sợ đối phương, lần này Bạch Mi
Thần Quân muốn cho đối phương biết thực lực của mình, cho nên vận lực đến tám
phần, hai đạo kình khí va chạm, không có gì ngoài ý muốn phát sinh.

Thiên Đô Thánh Nhân cười nói: "Một tảng đá tốt cũng đã bị các ngươi phá hủy?"
Hai tay để sau lưng, phóng người lên nhanh như lưu tinh, Long Nguyệt vốn đứng
phía sau lão, khi hai chân của Thiên Đô Thánh Nhân vừa cách đất thì Long
Nguyệt cảm thấy có một lực đạo nhu hòa bao phủ mình lại, không tự chủ được, cả
người bay lên, vừa thấy hoa mắt thì đã nhận ra là mình đứng bên cạnh Phương
Kiếm Minh và Long Bích Vân. Long Nguyệt vô cùng kinh ngạc, nhìn Long Bích Vân
duỗi đầu lưỡi ra làm mặt quỷ.

Một tiếng ầm vang lên, khối cự thạch phía dưới Bạch Mi Thần Quân tứ phân ngũ
liệt, tro bụi bay lên, Bạch Mi Thần Quân từ từ hạ xuống, thân mình của lão
nhân khẽ động, biến hóa rất nhỏ này không lọt khỏi tầm mắt của Long Bích Vân,
Long Bích Vân thầm nghĩ: "Địa Bảng vẫn là Địa Bảng, lão nhân này đã thua một
điểm!"

Lão nhân kinh ngạc, trầm tư một lúc, sau đó kêu lên: "Ngươi chính là Bạch Mi
Thần Quân!"

"Bây giờ ngươi mới biết sao?"

"Sảng khoái, sảng khoái, Bạch Mi Thần Quân, ta đã sớm muốn tìm ngươi, nhưng
thủy chung không thấy bóng dáng của ngươi!"

Bạch Mi Thần Quân cười lạnh, nói: "Ngươi phá trận pháp, xem ra cũng tinh thông
trận pháp, ngươi là ai, đến đây làm gì?"

Lão nhân cười nói: "Sáu mươi năm trước, hai người là cao thủ trên Thiên Bảng
Địa Bảng, chính là nhân vật phong vân lúc đó, tính ra thì ta là vãn bối của
hai người, năm đó danh tiếng của những người như chúng ta đã bị danh tiếng của
các người lấn át, trong chốn võ lâm chỉ có chút danh mà thôi, cho nên hư danh
năm đó không đề cập đến cũng được, bây giờ ta được gọi là 'Võ Cuồng'!"

Vừa nghe được hai chữ 'Võ Cuồng' thì Phương Kiếm Minh biến sắc, thầm nghĩ:
"Thì ra lão chính là Võ Cuồng, thảo nào thân thủ lại cao như thế!"

Thiên Đô Thánh Nhân sau nghi nghe được người này tự xưng là Võ Cuồng thì trong
lòng nghĩ đến một việc, sở dĩ trước đó lão để cho Võ Cuồng và bạch hạc đánh
nhau, một là vì muốn xem thân thủ của Võ Cuồng thế nào, hai là cũng muốn Võ
Cuồng đấu với bạch hạc để đả kích nó một chút, những năm gần đây bạch hạc
không gặp được đối thủ nên có chút kiêu ngạo, giờ nghe hắn xưng là 'Võ Cuồng'
thì nhướng mày, định lên tiếng thì Trác Linh đã hét lớn: "Lão chính là Võ
Cuồng? Một trong cửu đại thần bí khách?"

Võ Cuồng cười lớn nói: "Không sai!" Bàn linh nhìn lão với ánh mắt kỳ quái,
nhìn một lúc lâu, Võ Cuồng bị nhìn một lúc mặt đỏ lên, nói: "Tiểu cô nương,
nhìn lão phu làm gì?"

Trác Linh chu miệng nói: "Cái lão giang hồ Bách Hiểu Sinh kia không biết nghĩ
thế nào, nếu lão là Võ Cuồng thì tại sao lại không có chút gì là thần bí hết!"

Võ Cuồng cười nói: "Cô hỏi lão phu, lão phu cũng không biết, nhưng tên của lão
phu là 'Võ Cuồng', đó là sự thật, còn về cái gì mà thần bí khách, lão phu
không tiếp thụ!"

Trác Linh nhìn lão, trên khuôn mặt xinh xắn hiện lên vẻ trầm tư, Thiên Đô
Thánh Nhân đi lên, đứng ngang với Bạch Mi Thần Quân, đột nhiên hỏi: "Võ Cuồng,
lão phu hỏi ngươi, ngươi có biết họ của ngươi?"

Võ Cuồng kinh ngạc, hỏi: "Ngươi là ai, thứ cho ta nhãn quan kém cỏi!"

Trác Linh chỉ vào Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Ngay cả sư phụ của ta mà lão cũng
không biết, còn nói gì là người trong giang hồ? Nói cho lão biết, sư phụ của
ta chính là đỉnh đỉnh đại danh Thiên Đô Thánh Nhân tiên sinh!"

Võ Cuồng kêu lên một tiếng 'hả', hét lớn: "Thì ra tiền bối chính là Thiên Đô
Thánh Nhân! Thảo nào vừa rồi chân lực trong cơ thể của tại hạ bị áp chế, tốt
quá, tâm nguyện hơn mười năm của tại hạ cuối cùng cũng đạt được, tương truyền
'ngũ âm thần công' của tiền bối là nhất tuyệt trong võ lâm, tại hạ muốn lãnh
giáo vài chiêu ngũ cầm thủ của tiền bối!"

Thiên Đô Thánh Nhân không để ý đến lời của lão, mà tiếp tục truy hỏi: "Họ của
ngươi là họ Lý?" Võ Cuồng sửng sốt, nói: "Sao tiền bối lại biết?"

Thiên Đô Thánh Nhân thầm nghĩ: "Xem ra hơn phân nửa là người này!" Mỉm cười,
nói: "Thế là được rồi, thảo nào giang hồ Bách Hiểu Sinh lại liệt ngươi vào
trong cửu đại thần bí khách!"

Trác Linh nghe xong thì kêu lên: "Sư phụ, tại sao vậy?" Thiên Đô Thánh Nhân
nói: "Tiểu hài tử của ta, không nên tùy tiện đặt câu hỏi, việc này thì vi sư
cũng chỉ phỏng đoán, nên không dám chắc, được rồi, Võ Cuồng, sao ngươi lại đến
nơi này?"

Võ Cuồng si mê võ đạo, không sợ trời, không sợ đất, nhưng thấy Thiên Đô Thánh
Nhân là bậc tiền bối, đức cao vọng trọng cho nên cũng không giấu diếm, nói:
"Thật không dám giấu, đêm qua tại hạ đang gấp rút lên đường, cho nên vội vàng
mà đi, có đường cứ đi cho nên cũng không biết là mình đi đường nào, không ngờ
là đến được nơi này, thấy được địa thế hiểm trở, quái thạch lởm chởm, hơn nữa
trên đỉnh còn có một thác nước, thấy sắc trời sắp rạng thì định lên đỉnh núi
ngắm bình minh, không ngờ vừa xuyên qua rừng cây thì gặp một đại bạch hạc, lúc
đầu tại hạ vô cùng khiếp sợ, nhưng sau đó nhận ra đại bạch hạc này không phải
là dã súc, là do cao nhân nuôi dưỡng. Mà ở cách đó không xa, còn có một đại
tùng thử đang ngủ, điều này càng khiến tại hạ ngạc nhiên hơn, tùng thử này rất
lớn, trong lúc còn đang kinh ngạc thì bị bạch hạc phát hiện, nên liền hiện
thân.

Đại bạch hạc thấy có người lạ xông vào thì kêu to lên vài tiếng, hình như là
muốn dò xét lai lịch của ta, ta thấy nó bị hãm trong trận pháp, động tâm tò
mò, nghiên cứu một chút tìm được sinh môn của trận pháp, sau đó phá giải, vốn
tưởng rằng đại bạch hạc sẽ tạ ơn, không ngờ nó vừa thấy trận pháp bị phá giải
thì giống như lâm phải đại địch, trường minh, kinh động đến các người, đồng
thời cũng phát động công kích, ta luôn tự hào là 'Võ Cuồng', đây vồn là điều
muốn mà còn không được, nên liền cùng nó giao đấu, ha ha, bạch hạc có thân thủ
không tệ, tiền bối, nó chính là linh cầm cho ngài sở dưỡng?"

Thiên Đô Thánh Nhân gật đầu, nói: "Không sai, năm xưa ta thu phục nó ở trên
trường bạch sơn, tính đến nay thì cũng đã hơn bốn mươi năm, ngươi đã không
phải cố ý xông vào thì chúng ta cũng không trách, ngươi đã hành tẩu ở Trung
Nguyên rất nhiều năm?" Võ Cuồng nói: "Đúng vậy!"

Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Sao ngươi không trở về một lần?" Võ Cuồng ngẩn ra,
nói: "Trở về, trở về đâu?"

Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Đương nhiên là nhà của ngươi!" Võ Cuồng cường to,
nói: "Tiến bối, ta không có nhà, từ khi ta hiểu chuyện đến nay thì chỉ lẻ loi
một mình, ngài nói đến nhà, đối với ta mà nói, đó là chuyện hư vô mờ ảo!"

Thiên Đô Thánh Nhân lắc đầu, nói: "Không, ngươi có nhà, chỉ là ngươi đã quên,
ta không biết sau khi ngươi đến Trung Nguyên thì đã có tao ngộ gì, khiến cho
ngươi quên hết mọi chuyện, nhưng ta có thể khẳng định với ngươi rằng ngươi có
nhà!"

Võ Cuồng vẫn còn đang kinh ngạc trong lòng, đột nhiên cười lớn: "Tiền bối, nếu
như không phải ngài là Thiên Đô Thánh Nhân thì chắc hẳn ta đã cho rằng ngài
đang nói nhăng nói cuội, lời ngài nói, mặc dù ta không nhin những vẫn xin bảo
lưu!"

Thiên Đô Thánh Nhân nhướng mài, nhưng thấy hắn không phải là nói dối, nên
không khỏi cảm thấy đau đầu, trầm tư một lúc, nói: "Ta còn nói một câu, ngươi
nhất định là đã gặp tao ngộ gì đó, bị đả kích cho nên mới quên hết, ngươi cẩn
thận hồi tưởng lại một chút, không chừng có thể nhớ ra!"

Võ Cuồng chìm trong võ đạo nhiều năm, nay đã si cuồng, không nghĩ đến chuyện
'không quan trọng', nói: "Tiền bối, người không nên nói đến chuyện này nữa,
cho dù hiện tại ta đã quên hết thì cũng không có gì lạ, hiện nay ta si mê võ
đạo, hận không thể giao đấu với tất cả cao thủ trong thiên hạ, hôm nay gặp
được ngài và bạch tiền bối, tại hạ xin tiền bối chỉ giáo! Hy vọng ngài và bạch
tiền bối không keo kiệt!"

Thiên Đô Thánh Nhân nghe xong thì cười khổ, còn Bạch Mi Thần Quân thì nhíu đôi
mày, hừ một tiếng.

Lúc này ba người Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân và Long Nguyệt tiến đến, Trác
Linh vừa thấy Phương Kiếm Minh thì đôi phượng nhãn khẽ chuyển, đột nhiên nghĩ
đến một chủ ý cổ quái, chỉ vào Phương Kiếm Minh, nhìn Võ Cuồng hỏi: "Lão biết
người này là ai không?"

Võ Cuồng nhìn lại Phương Kiếm Minh, thấy hắn chỉ là một thiếu niên, không hề
có chút phong phạm của một cao thủ, cười nói: "Không biết, chẳng lẽ võ công
của hắn rất cao sao? Theo ta thấy, thì cũng bình thường mà thôi!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì cũng không có tức giận, nhưng Long Nguyệt thì
lại rất bất mãn, kêu lên: "Lão Võ Cuồng kia, ngay cả danh tiếng của Phương đại
ca mà cũng không biết, thế mà lại có dũng khí khẩu xuất cuồng ngon, theo ta
thây, kiến thức của lão cũng chỉ thế mà thôi!"

Võ Cuồng cười ha hả, nói: "Tiểu cô nương, lão phu đã sống hơn chính mươi năm,
nhưng chưa từng có một tiểu bối ở trước mặt ta nói như thế, cô là người đầu
tiên, bội phục, bội phục!"

Trác Linh nghe lão khích lệ Long Nguyệt, không càm lòng yếu thế nói: "Võ
Cuồng, lão có dám đánh cuộc với ta không?" Võ Cuồng ngẩn ra, hỏi: "Đánh cuộc?
Đánh cuộc thế nào?"

Trác Linh nói: "Lão muốn giao thủ với sư phụ của ta và bạch thúc thúc, chuyện
này không thể nào được, bỏi vì hai người họ đã nhiều năm không có động thủ,
nếu lão thật sự muốn đánh nhau thì ta sẽ giới thiệu cho lão một người!"

Võ Cuồng chớp mắt, nói: "Người mà cô nương giới thiệu chính là hắn!" Vừa nói
vừa chỉ tay vào Phương Kiếm Minh.

Trác Linh cười nói: "Đúng, người ta nói chính là hắn, nếu lão đánh thắng hắn,
ta nhất định sẽ xin sư phụ và bạch thúc thúc so chiêu với lão, nếu lão đánh
không thắng thì ..."

Võ Cuồng nói: "Thì sao?" Trác Linh cười khanh khách, nói: "Nếu ngay cả Phương
Kiếm Minh đại ca mà lão cũng không đánh lại, vậy thì lão làm người hầu cho hắn
là vừa, dù sao bên cạnh Phương đại ca cũng đang thiếu một người hầu!"

Phương Kiếm Minh vừa nghe xong thì vội kêu lên: "Tuyệt đối không thể, tuyệt
đối không thể, sao lão tiền bối có thể làm người hầu cho ta, đây chẳng phải là
hại ta à!"

Lời của hắn chưa dứt thì Võ Cuồng đã tức giận, đây không phải ý nói rằng Võ
Cuồng không phải là đối thủ của hắn sao, Võ Cuồng cười lên một tiếng, nói:
"Thiếu niên, ta vỗ nghĩ ta đã 'cuồng' rồi không ngờ ngươi lại còn 'cuồng' hơn
cả ta, bội phục, bội phục!"

Phương Kiếm Minh biết là lão nói ngược với lòng, oán trách nhìn Trác Linh,
nhưng Trác Linh lại không cho là đúng, cười nói: "Phương đại ca, huynh cũng
không nên giận muội, muội đây là vì tốt cho huynh, nếu như huynh thắng được Võ
Cuồng thì sẽ có thêm một thủ hạ, đối với việc hành tẩu trên giang hồ, có không
ít tác dụng, nếu như huynh không phải đối thủ của lão, thế thì cũng không sao,
Võ Cuồng dù sao cũng đáng gia gia của chúng ta, có thua trong tay lão cũng
không tính là gì!"

Thiên Đô Thánh Nhân nghe xong thì vuốt râu cười nói: "Hiền chất, ngươi hãy cố
sức đi! Còn về việc đánh cuộc, cũng không nhất định phải thế!" Ngụ ý là muốn
Phương Kiếm Minh và Võ Cuồng tỷ thí một phen.

Ngay cả Thiên Đô Thánh Nhân cũng nói như vậy, Phương Kiếm Minh cũng không thể
trì hoãn, đành nói: "Võ Cuồng tiền bối, vãn bối xin hướng ngài lãnh giáo, về
phần đánh cuộc, không tính, tiến bối thấy thế nào?"

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=51#ixzz3OOiEWuoN


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #196