Xin Đừng Ép Đệ Tử


Người đăng: Reapered

Người kia vung tay áo, hai chân chạm đất, tiến lại gần, đỡ lấy tay Phương Kiếm
Minh, cảm thấy lạ, hỏi: "Vị thiếu hiệp này, hà cớ gì mà làm thế! Thí chủ làm
thế là khiến lão tăng tổn thọ, lão tăng không chịu nổi!"

Lão thầm vận chân lực muốn nâng Phương Kiếm Minh dậy, không ngờ Phương Kiếm
Minh cũng vận khởi nội lực, quỳ tại chỗ, không nhúc nhích, nội lực hai người
chạm vào nhau, Phương Kiếm Minh bật người lên, còn lão tăng thì lui về sau ba
bước, lộ vẻ kinh ngạc, Phương Kiếm Minh thất sắc, nói: "Sư bá tổ, đệ tử không
phải cố ý, xin sư bá tổ đừng trách, đệ tử tham kiến sư bá tổ!"

'Bộp', hắn lại quỳ xuống đất. Lão tăng xoay người, hai tay hợp lại trước ngực,
nói: "A di đà phật, lão tăng thật sự không thể tiếp nhận, thiếu hiệp, ngươi là
đệ tử của ai, sao lại làm vậy?"

Phương Kiếm Minh kinh ngạc kêu lên một tiếng, nói: "Sư bá tổ, đệ tử là Kiếm
Minh đây, sư bá tổ, người còn nhớ Kiếm Minh chứ?"

Lão tăng suy nghĩ một chút, sau đó sắc mặt mừng rỡ, nói: "Con là Minh nhi,
Minh nhi, thật sự là con sao?"

Phương Kiếm Minh kêu lên: "Sư bá tổ, tám năm trước, sau khi rời khỏi Thiếu Lâm
Tự thì đệ tử vẫn chưa được gặp lại sư bá tổ, thật không ngờ hôm nay lại gặp
nhau như thế này, sư bá tổ, mấy năm nay người vẫn khỏe chứ?"

Lão tăng mừng rỡ, vội kéo hắn đứng dậy, cười nói: "Đứng lên mà nói, không phải
lạy, không ngờ con đã cao lớn như thế rồi. Mấy năm nay con đã đi đâu, nghĩa
phụ của con, đao thần tiền bối đâu?"

Phương Kiếm Minh thấy Ngô Thế Minh vẫn quỳ dưới đất, cúi đầu không nói lời
nào, lập tức quỳ xuống theo, lăng tăng ngạc nhiên nói: "Minh nhi, sao con lại
làm vậy?"

Phương Kiếm Minh nói: "Sư bá tổ, Minh nhi muốn cầu xin người!"

Lão tăng hơi ngẩn ra, nhưng sau đó lại nghiêm mặt, nói: "Minh nhi, con không
cần phải nói, sư bá tổ biết ý của con, con đứng lên trước, có chuyện gì thì
nói sau!"

Phương Kiếm Minh nói: "Sư bá tổ, nếu người không đồng ý thì Minh nhi sẽ không
đứng lên, Minh nhi xin người!"

Lão tăng thở dài, ngẩng đầu lên nhìn lên cao, không hề nhìn Ngô Thế Minh một
cái, chậm rãi nói: "Nếu Minh nhi đã nói như thế thì ngươi cũng đứng lên đi!"

Phương Kiếm Minh mừng rỡ, cùng Ngô Thế Minh đứng dậy, Ngô Thế Minh cúi đầu,
không dám nhìn lão tăng. Lão tăng hừ một tiếng, nói: "Hoa bang chủ ở đâu?"

Lưu kiến giơ tay lên, ra hiệu cho đệ tử cái bang lui xuống, cười nói: "Đại sư
là phương trượng Thiếu Lâm Tự, Đại Phương thiền sư?"

Lão tăng mỉm cười, chắp tay chào hỏi lưu kiến một cái, nói: "A di đà phật, lão
nạp lỗ mãng, mong thí không không trách!"

Lưu kiến thầm giật mình, nghĩ: "Đại Phương thiền sư thần công cái thế, hôm nay
thấy được quả nhiên danh bất hư truyền!" Miệng vội nói: "Không dám, không dám,
tại hạ họ Lưu, tên một chữ Kiến, là đà chủ phân đà cái bang ở Hàng Châu, vừa
rồi đắc tội xin đại sư thứ lỗi!"

Đại Phương cười nói: "Lưu đà chủ, chúng ta không cần phải khách sáo nữa, xin
mời bang chủ của các người ra, lão lạp có chuyện muốn thỉnh giáo!"

Lưu kiến nói: "Việc này ..."

Ngô Thế Minh nói: "Sư bá tổ, hoa đại ca đang chữa thương cho lão đổ tài, tạm
thời không thể gặp người, sư ..."

Đại Phương quát: "Làm càn, không biết lớn nhỏ, còn ra thể thống gì?"

Ngô Thế Minh đỏ mặt, nói: "Sư bá tổ, đệ tử biết năm đó là đệ tử không đúng,
nhưng ..."

Đại Phương cả giận nói: "Còn dám nhiều lời!" Xuất ra một chưởng, đánh về phía
Ngô Thế Minh, Ngô Thế Minh nhấc tay lên, 'bịch' một tiếng, Ngô Thế Minh lùi về
sau từng bước, thân hình của Đại Phương khẽ lung lay, Đại Phương giận dữ,
quát: "Còn dám phản kháng, tốt, tốt lắm, tám năm không gặp, ngươi càng lúc
càng lớn mật, ngay cả sư bá tổ cũng dám đánh!"

Lão nhấc tay đánh ra một chưởng, lần này Ngô Thế Minh không dám phản kháng,
'bộp', trên mặt trúng một chưởng, Ngô Thế Minh quỳ xuống, cúi đầu, không nói
hiển nhiên là không thể nhận sai.

Phương Kiếm Minh và Tôn Khổ Nhi đồng thời kinh hổ: "Sư bá tổ (đại sư), hạ thủ
lưu tình!"

Tôn bà bà tính tình nóng nảy, đã sớm không chịu nổi, đứng dậy quát lớn: "Lão
hòa thượng, lão làm thế là có ý gì? Muốn đánh là đánh sao, tùy theo ý lão hay
sao?"

Ánh mắt của Đại Phương khẽ nhấc, nói: "Vị thí chủ này, xin thứ cho ánh mắt kém
cỏi của lão nạp!"

Tôn bà bà cười lạnh nói: "Bốn mươi năm trước lão thân được gọi là Tôn đại
nương, lão hòa thượng, lão chính là chưởng môn của Thiếu Lâm Tự?"

Lão tăng nói: "A di đà phật, thì ra là Tôn thí chủ, lão tăng đúng là chưởng
môn của Thiếu Lâm Tự, pháp danh Đại Phương!"

Tôn bà bà nói: "Lão hòa thượng, lão đừng hòng ở trước mặt lão thân mà lên mặt
kẻ cả, mặc dù lão thân tuổi không bằng lão, nhưng cũng không quen nhìn người
khác đánh mắng hậu sinh vãn bối, không sai, trước kia hắn vốn là đệ tử của
Thiếu Lâm Tự, nhưng hắn không muốn làm hòa thượng, không muốn ăn chay niệm
phật, cho nên hiển nhiên là ra khỏi Thiếu Lâm Tự, lão cần gì phải làm khó
hắn?"

Đại Phương mỉm cười, nói: "A di đà phật, Tôn thí chủ, lão nạp không phải làm
khó hắn mà là đang dạy bảo đệ tử, chuyện này không liên can đến thí chủ!"

Tôn bà bà nói: "Ai nói lão thân và hắn không có liên quan, lão thân đã nhận
hắn làm nghĩa tôn, lão muốn 'dạy bảo' hắn, trừ khi là 'dạy bảo' cả lão thân,
nếu không, lão thân không muốn thấy!"

Đại Phương tu dưỡng rất tốt, khẽ cười, nói: "Không dám, không dám! A di đà
phật, Tôn thí chủ, Giác Điên là đệ tử của Thiếu Lâm Tự, tục ngữ có câu: Nhất
Nhật Vi Sư, Chung Thân Vi Phụ, lão nạp 'dạy bảo' hắn, đó là chuyện đương
nhiên, xin Tôn thí chủ không nên can thiệp!"

Tôn bà bà hừ một tiếng, gằn cười, nói: "Thiếu Lâm Tự xem ra cũng rất giỏi, lão
hòa thượng, cái đạo lý chó má này mà cũng nói ra, lão thân không muốn nhiều
lời, cho dù lão có là tổ phụ của hắn thì cũng không được bắt buộc hắn làm hòa
thượng!"

Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều biến sắc, những lời
này đối với cao tăng đức cao vọng trọng mà nói thì có vẻ hơi quá, Đại Phương
mặc dù tu dưỡng tốt nhưng vẫn không chịu nổi, giận dữ, nói: "Giác Điên, Bà bà
của ngươi thật lợi hại, lão nạp không phải là đối thủ của nàng, hôm nay lão
nạp phát hiện được tung tích của ngươi, ngươi muốn cùng lão tăng về Thiếu Lâm
Tự hay không, chỉ cần nói một lời!"

Ngô Thế Minh nghe xong thì sắc mặt đại biến, trên mặt mang theo vẻ thống khổ,
vặn vẹo, đau đớn, sau đó dường như có quyết định, hổ lệ tuôn trào, dập đầu ba
cái với lão tăng, nói: "Chưởng môn sư bá tổ, xin thứ cho đệ tử bất hiếu, tạm
thời đệ tử còn chưa muốn quay về Thiếu Lâm Tự, đệ tử căn bản không phải là
người trong phật môn, chưởng môn sư bá tổ, xin người đừng ép đệ tử, đệ tử biết
người đối xử rất tốt với đệ tử, nhưng lần này, cho dù đệ tử có bị sư bá tổ phế
bro võ công thì đệ tử cũng nguyện ý!"

Lão tăng tức giận, chỉ tay vào hắn, run cả giọng, nói: "Ngươi ... Ngươi ...
Thật là khiến lão nạp tức chết!"

Phương Kiếm Minh và Tôn Khổ Nhi đồng thời quỳ xuống, Phương Kiếm Minh nói: "Sư
bá tổ, Giác Điên sư huynh không phải là chủ tâm muốn chọc giận người, xin sư
bá tổ đừng trách, đệ tử xin người!"

Tôn Khổ Nhi nói: "Đại sư, tiểu nữ Tôn Khổ Nhi, cầu xin người đừng trách Thế
Minh ca, huynh ấy không phải cố ý, nếu người mốn trách phạt thì hãy trách phạt
tiểu nữ, tiểu nữ không biết cái gì gọi là Lễ Nghi Nhân Hiếu, nhưng Thế Minh ca
nói với người như vậy là không đúng, tiểu nữ chỉ mong đại sư từ bi, tha cho
Thế Minh ca!"

Lão tăng nhìn nàng, rồi lại nhìn Ngô Thế Minh, trong ánh mắt hiện lên vẻ
thương tiếc, thầm nghĩ: "Thôi!" Miệng khẽ nói: "Oan nghiệt, oan nghiệt, lão
tăng cũng không phải người vô tình vô nghĩa, chỉ là ... Ài ... Các người không
hiểu dụng tâm cũa lão nạp, nếu biết hôm nay, thì lúc cầu cần gì phải thế, a di
đà phật!"

Tiếng nói chưa dứt, hai vai khẽ động, tiến ra đại sảnh, biến mất, Phương Kiếm
Minh vội chạy ra đại sảnh, hô lớn: "Sư bá tổ, sư bá tổ, người đừng đi, Minh
nhi còn có rất nhiều chuyện muốn nói!"

Từ xa vang lại tiếng nói của lão tăng: "Minh nhi, không cần phải nói! Sư bá tổ
còn có chuyện quan trọng bên mình, nên phải đi, sư phụ và sư tổ của con vẫn
khỏe, con hãy yên tâm, khi nào rãnh hãy trở về Thiếu Lâm Tự một chuyến, họ
cũng rất nhớ con, nghĩa phụ của con, đao thần tiến bối, cũng mời đến Thiếu Lâm
Tự một lần!"

Lão tăng càng chạy càng xa, lão đã đi, ý đã tuyệt, Phương Kiếm Minh có đuổi
theo lão thì cũng làm được gì! Phương Kiếm Minh đuổi theo hơn mười dặm thì
không còn bóng dáng lão, Phương Kiếm Minh cố nến buồn đau, giảm cước bộ, tám
năm qua, hắn thường xuyên nhớ đến Thiếu Lâm Tự, nhất là chưởng môn sư bá tổ và
sư phụ. Mặc dù hắn có sư tổ, nhưng sư tổ lại không thường xuyên gặp mặt hắn,
hơn nữa tính tình của sư tổ hắn dường như lãnh đạm, không thân hòa bằng chưởng
môn, cho nên trong lòng hắn, địa vị của sư bá tổ còn hơn cả sư tổ.

Thật ra hắn như vậy cũng là do năm đó chính Đại Phương là người cứu hắn và đưa
về Thiếu Lâm Tự, tiểu hài tử trời sinh mẫn cảm, năm đó Đại Phương cứu hắn,
trên đường về Thiếu Lâm Tự, mặc dù đa số thời gian là hắn ngủ, nhưng mỗi khi
ăn cơm, uống nước đều là do đích thân Đại Phương lo cho hắn, cho nên trong tâm
linh, hắn đã coi lão như thân nhân.

Phương Kiếm Minh thấy Đại Phương không còn bóng dáng thì không thể làm gì khác
hơn là quay trở lại, đi được nửa đường thì chợt nhớ đến Long Bích Vân và Long
Nguyệt, mấy ngày nay, do bận rộn cho nên hắn không có ở chung với các nàng,
lúc này đã rãnh rỗi, tốt nhất là nên trở về, dù sao thì thương thế của lão đổ
tài cũng đã có Hoa Thiên Vân cứu chữa, căn bản không phải lo lắng, còn chuyện
của Ngô Thế Minh, cho dù hắn có trở về thì cũng không làm được gì, chỉ có thể
để cho Tôn Khổ Nhi an ủi hắn thôi, nghĩ đến lúc nãy Tôn Khổ Nhi vì Ngô Thế
Minh mà quỳ xuống cầu xin trước mặt Đại Phương thì Phương Kiếm Minh cũng cảm
động, thầm nghĩ: "Thế Minh ca, tình ý của Tôn tỷ tỷ đối với huynh như thế, nếu
huynh đã không xuất gia làm hòa thượng thì hãy đối đãi tốt với Tôn tỷ tỷ!"

Hắn vừa đi vừa nghĩ, chuyển người qua một khúc cua, đi vào một con đường cái,
có tiếng vó ngựa truyền đến, lúc đầu tiếng vó ngựa không lớn, nhưng nhanh
chóng dồn dập như sấm giật, có hơn mười khoái mã đang phi nước đại trên đường,
Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn lại thì thấy ở ngoài hơn hai mươi trượng, một
đội nhân mã đang phóng đến, người trên ngựa thì đầu đội đâu lạp, toàn thân
bạch y, lưng đeo trường kiếm, từ trang phục có thể nhận ra được đó chính là
cẩm y vệ.

Phương Kiếm Minh vội tránh sang một bên, lẩn vào đám đông, nhóm cẩm y vệ di
chuyển rất nhanh, không bao lâu thì đã mất bóng, chỉ còn tiếng vó ngựa vang
vọng từ xa, tiếng vó ngựa dồn dập như đập lên ngực của người nghe.

Một lão hán thở dài, nói: "Đám cẩm y vệ này thật là kiêu ngạo ngang ngược, lần
này không biết lại đến phiên ai gặp xủi quẩy đây!"

Một tráng hán nói: "Cẩm y vệ chỉ kiêu ngạo không còn đỡ, bọn Đông hán #$%^&
mới thật sự không phải là người, không có con cái nối dõi, tốt nhất là bọn
chúng nên ở lại trong cung vĩnh viễn, đừng nên ra ngoài, mỗi lần chúng ra
ngoài là lại bắt đi một hóm người, những người bị bắt đi phải chịu sự thống
khổ vô cùng!"

Một người thấp ốm nói: "Vương đại ca, nói nhỏ thôi, đừng để bọn chúng nghe,
huynh cũng không phải không biết bọn chúng độc ác thế nào!"

Tráng hán nói: "Nhưng ta không quen nhìn, ngươi nói hoàng thượng dưỡng trứ bọn
người này làm gì? Ngoại trừ ức hiếp dân chúng ra thì còn có thể làm được
chuyện gì?"

Lão hán cười khổ nói: "Vương lão đại, bớt nói đi, cũng may ở đây đều là bằng
hữu tốt, nếu không thì chúng ta cũng bị ngươi liên lụy rồi!"

Tráng hán hừ một tiếng, sau đó không nói nữa. Tai mắt của Phương Kiếm Minh
linh mẫn, mặc dù đứng cách bọn họ khá xa nhưng vẫn nghe rõ được, thầm nghĩ:
"Hiểu biết của chững bình dân này so ra còn hơn hoàng thượng nhiều, nếu mỗi
người của đại minh đều có ý nghĩ như thế thì sẽ không lo không được quốc thái
dân an, cũng không phải lo sợ Ngõa Thứ nhiều lần xâm phạm biên cương!"

Trở lại đại viện, muốn tìm Long Bích Vân, không ngờ Long Bích Vân không có ở
trong phòng, tiểu Đồng nói nàng dẫn theo Long Nguyệt ra ngoài, còn về phần làm
gì thì nàng không rõ, chỉ có dặn lại là nếu Phương Kiếm Minh trở về thì nhắn
lại cho hắn đến 'Phong Linh Độ Khẩu', Phương Kiếm Minh nghe xong thì ngẩn ra,
thầm nghĩ: "Vân nhi đến Phong Linh Độ Khẩu làm gì? À, đúng rồi, chắc là đi gặp
các vị tiền bối, thuận đường xem A Mao."

Nghĩ đến Kỳ Lân Thử, trong lòng hắn vui hẳn, mấy ngày nay không biết Dược Tiên
đã dùng biện pháp gì để đối phó với nó, chỉ sợ rằng tiểu tử này đang mắng
Phương Kiếm Minh không nói nghĩa khí, đã đem bán nó, vội dùng cơm, nhìn sắc
trời một chút, đến hoàng hôn, thay đổi y phục, một thân hắc y, đắn đo một chút
rồi sử dụng thuật dịch dung, cải trang thành một hán tử bình thường, thầm vận
côn lực, xương cốt vang lên vài tiếng, vóc người tráng kiện hơn không ít.

Hắn nhìn vào gương, xem lại 'kiệt tác' của mình, có chút đắc ý, cho dù là Long
Bích Vân thì cho dù có đứng trước mặt nàng cũng không nhận ra hắn, lặng lẽ đi
ra khỏi cửa, không để cho tiểu Đồng nhìn thấy, khi ra đến đường cái thì đèn
hoa đã treo lên rực rỡ.

Phương Kiếm Minh đi dọc theo đường cái, đi được vài dăm thì nghe được tiếng
bước chân từ phía sau truyền lại, từ tiếng bước chân có thể nhận ra người này
thân thủ không kém, tiếng bước chân đến gần, Phương Kiếm Minh quay đầu lại
nhìn, thấy được hai người, đầu đội đấu lạp, thân vận bạch y, chính là cẩm y
vệ, ngẩn ra, một người quát: "Này, ngươi đang làm gì đó?"

Phương Kiếm Minh không muốn tìm phiền toái, cười hì hì nói: "Hai vị đại nhân
mạnh khỏe, tại hạ chỉ là một giang hồ lãng tử, hai vị đại nhân có chuyện gì
sao?"

Người kia nghe ngữ khí của Phương Kiếm Minh cung kinh, nên cũng dễ chịu, phất
tay, cười nói: "Tốt lắm, ngươi đi đi, huynh đệ, đại nhân ta nói cho ngươi
biết, mấy ngày nay, những người trong võ lâm các ngươi tốt nhất là nên an phận
một chút, ít gây chuyện đi, ta thấy ngươi lẻ loi một mình, chắc là mới bước
chân vào giang hồ, hiển nhiên là cũng có chút bản lãnh, ngươi tự thu xếp đi!"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Đa tạ đại nhân nhắc nhở!" Sau đó bỏ qua hai người,
đi đến một ngỏ hẻm, nhìn quanh một chút, không thấy ai theo dõi, thi triển
khinh công, tựa như một làn khói vượt qua các mái nhà. Không lâu sau đã đến
Phong Linh Độ Khẩu.

Lúc này Phong Linh Độ Khẩu khác hẳn so với ban ngày, dòng sông nhỏ dưới chân
núi được nguyệt quang soi rọi, xinh đẹp dị thường, nước sông nhẹ lưu động, tựa
như một khúc ca, làm dịu đi những muộn phiền trong lòng, tẩy sạch bụi trần
thế, mặc kệ là vinh hoa phú quý, hay là danh lợi, được mất, cũng chỉ là mây
khói, trước dòng sông nhỏ này, chúng trở nên mờ mịt, nhỏ nhoi.

Phương Kiếm Minh thưởng thức cảnh sắc xung quanh, thong thả bước về phía dòng
sông, khi đến trước dòng sông khoảng năm trượng thì đột nhiên phát hiện ra
điều không ổn, mơ hồ phát hiện ra có không ít người ẩn nấp tứ phía, mặc dù
những người này đã cố gắng ẩn nấp, nhưng dù sao Phương Kiếm Minh cũng là cao
thủ chân chính, vừa phát hiện có điểm lạ là lập tức lặng lẽ phát ra kình khí
dò xét, cảm nhận được những góc tối khắp bốn phía của Phong Linh Độ Khẩu có ít
nhất mười mấy người ẩn nấp, nếu như hắn tính không sai thì hẳn là có mười bốn
người. Những người này phân bố tứ phía, hiển nhiên là nhằm vào Dược Tiên.

Sau khi phát hiện ra bọn họ thì Phương Kiếm Minh giật mình, thầm nghĩ: "Những
người này có lai lịch gì? Sao lại mai phục ở nơi này, phong linh đâu, nàng đã
đi đâu?"

Hắn dừng chân, nhìn về phía gian nhà gỗ, bên trong lộ ra ánh đèn, trầm tư một
lúc, cố ý ho khan một tiếng, tiếng cửa mở khẽ vang lên, một thân ảnh mềm mại
uyển chuyển xuất hiện dưới ánh trăng, Phương Kiếm Minh nhìn lại, là Long
Nguyệt, không chờ hắn lên tiếng thì Long Nguyệt đã cười rồi nói lớn: "Phương
đại ca, là huynh à?"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Đúng vậy, là ta, Nguyệt nhi, muội và Vân nhi sao
lại đến đây?"

Đôi chân của Long Nguyệt khẽ chuyển, từng bước đến gần, không biết là trong
tay cầm vật gì, huơ đông một cái tây một cái, nói: "Phương đại ca, sao giờ mới
đến, muội và tiểu thư chờ cả nửa ngày rồi!"

Nàng vừa đến gần thì khuôn mặt xinh xắn chợt ngẩn ra, thì ra nàng phát hiện
người trước mặt không phải là 'Phương Kiếm Minh', Phương Kiếm Minh len lén
nháy mắt ra hiệu với nàng, Long Nguyệt khẽ hô lên một tiếng, rồi nói: "Huynh
lại đây, đêm nay phong linh tỷ không đưa thuyền qua sông!"

Phương Kiếm Minh à một tiếng, nói: "Thảo nào không thấy nàng!" Nói xong, hai
chân dụng lực, phóng qua dòng sông nhỏ.

Khi hai chân của hắn còn chưa chạm đất thì có bốn nhân ảnh từ trong bóng đêm
lao ra, dọc theo phương vị của Phương Kiếm Minh, tạo thành một chữ nhất, Long
Nguyệt hé miệng cười, tiến đến từng bước, kéo tay Phương Kiếm Minh, nói:
"Phương đại ca, theo muội, muội đưa vào!"

Một tay kéo Phương Kiếm Minh, tay còn lại vung lên, hai người nhẹ nhàng rơi
xuống bên ngoài sân. Nơi ở của Dược Tiên có bốn gian phòng, ở giữa là phòng
chính, hai bên là sương phòng, còn có một gian là phòng bếp, ở trước bốn gian
phòng có trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, đa số chưa từng gặp qua, không biết
là Dược Tiên kiếm được từ đâu.

Các loại hoa thảo này cũng không cao lớn, cây cao nhất cũng chỉ đến hông của
một đại hán, bốn người kia vận sức chờ đợi, vừa thấy Phương Kiếm Minh vượt
sông êm đẹp thì kích động, liền tiến lên theo, Phương Kiếm Minh vừa nhấc chân
đi thì bọn họ đã đến được chỗ có trồng các loại kỳ hoa dị thảo.

Phương Kiếm Minh quay đầu lại quát: "Các ngươi là ai? Đến như thế là có gì?"

Không ngờ bốn người kia giống như bị điếc, ngơ ngác đứng tại chỗ, Phương Kiếm
Minh sửng sốt, Long Nguyệt khẽ cười, ghé tai nói nhỏ vài câu với Phương Kiếm
Minh, Phương Kiếm Minh bừng bình, lộ ra nụ cười quái dị.

Bốn người này thân vận bạch y, mang theo trường kiếm, phía sau đeo đấu lạp, từ
trang phục, Phương Kiếm Minh biết bọn họ là người của cẩm y vệ.

Bốn người vẫn đứng yên không nhúc nhích từ lúc tiến vào, chính lúc này, một
người hét lớn: "Không ổn, có độc!" Vẻ mặt hoảng hốt, nghiêng qua nghiêng lại
tựa như người say rượu, ba người khác thì vẫn không có động tĩnh gì, khi người
này vừa ngã xuống thì một người khác chợt hô lên, đánh ra một quyền, tựa như
là đang đánh nhau với người khác, nhưng nhìn lực từ quyền của hắn thì ngay cả
một tiểu hài tử tám tuổi cũng tạo ra được, sau đó rút trường kiếm bên hông ra,
chém đông, chặt tây, sau đó quát lớn, 'ầm', ngã xuống, tựa lên người của cẩm y
vệ đã ngã trước.

Người thứ ba thì đột nhiên người khà khà, hai tay vỗ vỗ, hai chân giữ yên, sau
đó nhảy lên nhảy xuống, tựa như là rất vui mừng, Phương Kiếm Minh và Long
Nguyệt thấy thế thì cười lớn, cẩm y vệ kia nhảy một hồi rồi đặt mông xuống
đất, hai tay giơ lên, vẽ một vòng tròn trong không trung, rồi vẽ thêm một vòng
thứ hai, hai mắt cụp xuống, nằm thẳng cẳng.

Cẩm y vệ thứ tư có nội công thâm hậu hơn ba người này nhiều, vừ tiến vào thì
hắn đã lập tức nín thở tĩnh khí, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không
trúng độc cũng không trúng ảo trưởng, vận công lực toàn thân, tứ chi vận lực,
phòng ngừa có người công kích, hắn đứng một lúc, cố gắng tiến về phía trước
từng bước, nhưng chân vừa chạm đất thì vội giật lùi về, trên trán lấm tấm mồ
hôi, giống như là bị rắn cắn vậy.

Phương Kiếm Minh hỏi nhỏ: "Nguyệt nhi, tên cẩm y vệ này xem ra võ công cao hơn
ba tên kia, đúng rồi, Vân nhi đâu, các vị tiền bối nữa?"

Long Nguyệt nói: "Họ ở trong phòng, Thiên Đô tiền bối có dặn, chúng ta tạm
thời không nên vào, đợi nhân vật lợi hại đến!"

Phương Kiếm Minh nghe xong, thầm nghĩ: "Là ai nhỉ? Chẳng lẽ là thống lĩnh cẩm
y vệ?"

Lúc này, trán của tên cẩm y vệ kia đã đẫm mồ hôi, bỗng hắn quát to một tiếng,
song chưởng vung lên, trên đỉnh đầu xuất hiện một làn sương trắng, một đoàn
kình khí vô hình xoay quanh hắn, khoanh chân ngồi xuống trên cỏ, trên mặt lộ
vẻ thống khổ, hô hấp khó khăn, tựa như đang giao thủ với một cao thủ.

Những người khác mai phục ở xung quanh, thấy tình hình của bốn người như thế
nhưng vẫn không xông ra tương trợ, lẳng lặng đợi tại chỗ, không hề nhúc nhích,
tựa như là đang chờ người đến, cùng đợi lệnh!

Hai nhân ảnh từ trong màn đêm phóng đến như hai làn khói, từ từ đến gần, hai
người giảm tốc độ, từng bước đến gần Phong Linh Độ Khẩu.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=50#ixzz3OOhdn3WU


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #193