Người đăng: Reapered
Phương Kiếm Minh làm sao có thể để cho hắn đánh trúng, bất ngờ sử dụng chiêu
'Lão Thụ Bàn Căn', cả người xoay tròn tránh sang một bên, tiếp đó sử dụng công
phu 'Không Thủ Như Bạch Nhận', muốn đoạt lấy cương giản của tử y nhân.
Trên mặt tử y nhận hiện lên nụ cười lạnh lẽo, nổi giận quát lớn: "Muốn chết!",
không đợi chiêu thức của cương giản hoàn thành đã vội sử dụng một thức 'đẩu
chuyển tinh di', cương giản mang theo kình phong mãnh liệt nhắm thẳng vào lòng
bàn tay của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh cười nói: "Muốn chết ư, tiếc là chưa chắc thế!" Cả người bật
về sau, phóng lên, bay lượn như chim, phóng qua đầu của tử y nhân.
Tử y nhân không ngờ Phương Kiếm Minh lại lớn mật như thế, dám dùng tay không
đối chiêu với hắn, hơn nữa lại không để ý đến kình lực từ cương giản mà bay
qua trước mặt hắn, lập tức xoay tay đánh ra một giản.
Một tiếng 'đương' vang dội, cổ tay của tử y nhân tê rần, suýt tý nữa là cương
giản đã rời khỏi tay, hắn vội vận nội gia chân lực, nắm chặt cương giản, quay
đầu lại nhìn.
Thấy được trong tay của Phương Kiếm Minh là một thanh tiêu màu lam, lộn một
vòng trong không trung rồi hạ xuống, hét lớn: "Lợi hại, lợi hịa, khí lực của
ngươi đúng là không nhỏ!"
Tử y nhân kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ: "Không ngờ tiểu tử này lại có nội
công thâm hậu như thế, nếu muốn thắng hắn cũng rất khó khăn, tên tiểu tử này
kiếm đâu ra thanh tiêu kia, cương giản của mình vốn là được bách luyện mà
thành, mà lại không thể chấn vỡ được thanh tiêu của hắn!" Nghĩ thế thì hắn đưa
mắt nhìn về thanh tiêu trong tay Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh giơ thanh tiêu trong tay lên, cười nói: "Đối phó với người
như ngươi thì không cần phải xuất đao, ta sẽ dùng thanh tiêu này đùa với
ngươi!"
Tử y nhân cố nén lửa giận trong lòng, hỏi: "Tiểu tử, thanh tiêu của ngươi tên
gì?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Cần gì phải biết tên của nó, nếu có thể đánh được
người thì nó là bảo bối tốt!"
Tử y nhân thấy hắn không nói thì trong lòng cũng thầm nghi ngờ, cười khằng
khặc, nói: "Ngươi đã có bảo bối tốt như thế mà lại dám xuất ra, hôm nay lão tử
sẽ đoạt lấy nó!"
Tiếng nói còn chưa dứt thì đã phóng người đến, xuất ra một chưởng, Phương Kiếm
Minh rùng mình, thầm nghĩ: "Lão quái này sử dụng công phu gì? Xem ra có điểm
quái dị, tốt nhất là không nên tiếp chưởng lực của hắn!"
Nghĩ vậy hắn liền vung lam triều tiêu trong tay lên, vài tiếng gió ô ô vang
lên, nghiêng người tránh chưởng, tử y nhân cười lên quái dị, chuyển tay, một
chưởng nhắm thẳng về phía ngực của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh cười lạnh, nói: "Ngươi tưởng rằng ta sợ à!" Cổ tay của hắn
run lên, lam triều tiêu đánh ra.
Tử y nhân lộ ra thần sắc vui vẻ, chưởng hóa thành trảo, chụp lấy lam triều
tiêu, cổ tay của Phương Kiếm Minh khẽ động, vận lực vào lam triều tiêu, một
chiêu 'đả xà thất thốn' được sử ra, lam triều tiêu đổi hướng đánh thẳng về
huyệt 'Lao Cung' trong lòng bàn tay của tử y nhân.
Tử y nhân cười nói: "Đến hay lắm!"
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, hắn lại chuyển trảo thành chưởng, bạo phát
nội gia chân lực, cổ tay trầm xuống, đánh lên lam triều tiêu, một tiếng 'bồng'
vang lên, cùng lúc đó hắn cũng vung cương giản lên nhắm thẳng về phía đầu vai
trái của Phương Kiếm Minh, nhất chiêu nhị thức, nhanh như lôi bạo, diễn ra cực
nhanh.
Phương Kiếm Minh hừ một tiếng, dưới thế công liền sử dụng thân pháp 'kỳ lân
bát biến', một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, tám
nhân ảnh vây quanh tử y nhân, liên tiếp đánh ra mười tám chiêu, những tiếng ô
ô từ lam triều tiêu vang lên không ngừng, khi nó lọt vào tai của tử y nhân thì
hắn có cảm giác như là tiếng âm phù đòi mạng.
Tử y nhân liên tiếp thối lui, cố gắng bảo vệ mạch môn của mình, hắn muốn phản
chiêu nhưng không có cơ hội.
Phương Kiếm Minh liên tiếp tấn công bức đối phương hối hả lui về sau, càng
đánh càng nhanh, không cho đối phương cơ hội thở dốc. Dần dần bức tử y nhân
lui về bên cạnh tên 'Cửu ca'.
Từ lúc động thủ đến giờ, tên 'Cửu ca' này chỉ đứng ở một bên quan chiến, không
phải là hắn sợ mà là hắn đang bị trọng thương, hắn bị Phong Linh đánh trúng
một bổng há có phải là thương thế tầm thường, nếu hắn muốn động thủ thì cũng
được, nhưng hắn vốn gian trá, tâm cơ không nhỏ, một khi động thủ thì nhất định
sẽ ảnh hưởng đến thương thế, cho nên hắn dứt khoát không động thủ, thứ nhất là
muốn quan sát tình hình, thứ hai là thăm dò thực lực song phương.
Hắn quan sát một lúc lâu, cảm giác được hôm nay có chín phần là hắn không thể
trốn thoát, mặc dù có đến sáu người đến trợ giúp hắn và ai cũng có bản lãnh
cao siêu, tuyệt không dưới hắn, nhưng, lão đổ tài kia lại có võ công còn cao
hơn, một mình lão đấu hai người mà lại còn có vẻ thong thả, cho dù có thêm hai
người nữa thì e rằng cũng không phải là đối thủ của lão, còn hán tử có tướng
mạo đường đường chính chính kia thì hắn không nhận ra được võ công của người
đó, vì người đó sử dụng chiêu thức không phải là cao minh gì, chỉ là những môn
công phu tầm thường, tựa như 'Hắc Hổ Đào Tâm', 'bạch hạc lượng sí' vân vân,
chứ không phải là những chiêu thức tao nhã, những công phu hoa lệ, ấy thế mà
chưởng phong, quyền phong thậm chí là kình khí của hai người kia phát ra mạnh
mẽ mà không thể nào đến gần cơ thể hắn được, vẫn còn cách khoảng một trượng.
Tựa hồ như hắn không cần sử dụng đến kinh khí, một tay, chỉ nam đánh bắc,
giương đông kích tây, hai người kia sử dụng ra cả bản lĩnh lợi hại nhất của
mình mà vẫn không thể làm gì được, càng đánh càng cảm thấy ruột gan phát lãnh,
cả đời bọn họ chưa từng nhìn thấy đấu pháp cổ quái như thế, và cũng chưa từng
có cảm giác lực bất tòng tâm như lúc này, bọn họ có cảm giác rằng đối phương
có thể kết thúc tính mạng của họ bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn muốn thì không gì
là không thể.
Nhưng Cửu ca lại không nhận ra được điều này, hắn chỉ thấy ba người càng đánh
càng chậm, động tác thong thả, giống như sên bò, mặc dù hắn biết là có điều cổ
quái trong đó nhưng không nhận ra được, nên cũng không biết ai là người thắng,
vì thế hắn cũng không để trong lòng lắm, điều làm cho hắn không an tâm nhất
chính là Ngô Thế Minh và người có đôi tai nhọn kia.
Hai người đã giao đấu hơn trăm chiêu, Ngô Thế Minh càng đánh càng điên cuồng,
sử dụng toàn bộ bản lĩnh, quả thực là hắn dùng đến đấu pháp liều mạng, hắn
đánh như thế khiến cho đối phương cảm thấy không chịu nổi.
Thật ra xét về bản lĩnh chân chính thì người đó chưa chắc thua kém Ngô Thế
Minh, nhưng tục ngữ có câu: Ngang ngược sợ lỗ mãng, lỗ mạng sợ liều mạng. Ngô
Thế Minh quyết tâm liều mạng, muốn đánh bại đối phương, sử dụng công pháp mạng
như vũ bão, và chỉ nhằm vào huyệt đạo của đối phương, công phu đả huyệt của
Thiếu Lâm Tự vốn là nhất tuyệt trong võ lâm. Người đó phải vận công lực đến
mức cao nhất, thấy chiêu đối chiêu, đánh cho đến lúc này thì chân khí đã tiêu
hao rất nhiều, khí lực giảm sút, mà côn pháp của Ngô Thế Minh vẫn cuồng bạo
như cũ, trong lòng hắn thầm mắng: "@#$%^, vì cái tên tiểu tử này, có thể phải
bỏ mạng lại, mặc dù cấp trên coi trọng hắn nhưng lão tử cũng không nhất thiết
phải liều mạng, dù sao hai người kia có võ công cao thâm khó lường, khó mà
chiếm được lợi thế, tốt nhất là nên lưu lại chút sức lực, nếu không ổn thì
chạy trước thôi!" Hắn càng đánh càng không có ý muốn chiến đấu nên bị Ngô Thế
Minh bức phải cuống quít lui về sau.
'Cửu ca' nhìn về phía bên này, nhướng mày, đang muốn tiến lên hỗ trợ thì chính
lúc này tử y nhân bị Phương Kiếm Minh bức lui về sau đến gần chỗ hắn, hắn đảo
mắt nhìn qua, quyết định ra tay 'tương trợ' cho tử y nhân, cổ tay đưa về sau,
một tiếng 'tranh' vang lên, bảo kiếm được rút ra, phi thân lên, đâm kiếm về
phía một thân ảnh của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh thi triển thân pháp kỳ lân bát biến, người ngoài nhìn thấy là
tám thân ảnh chớp động, chiêu kiếm này của 'Cửu ca' hướng thẳng về một trong
số đó, Phương Kiếm Minh rùng mình, thầm nghĩ: "Người này có nhãn quang độc
đáo, có thể biết được chân thân của ta!" Cổ tay hắn run lên, 'đinh' một tiếng,
mũi kiếm đâm vào lam triều tiêu.
Hai người vừa hợp lập tức phân, vừa giao chiêu với Phương Kiếm Minh, 'Cửu ca'
ngưng mắt nhìn lên, lúc này mới thấy rõ tướng mạo của Phương Kiếm Minh, sắc
mặt biến đổi, hét dài, bất chấp trọng thương trong cơ thể, quát: "Thì ra là
tiểu tử nhà ngươi! Lần trước phá hủy đại sự của lão tử, lão tử còn chưa tìm
ngươi tính sổ, tiền bối, để ta xử lý tên tiểu tử này!"
Tử y nhân vừa chịu khổ dưới tay Phương Kiếm Minh, trong lòng đang buồn bực,
muốn giết hắn để hả giận, nhưng đảo mắt nhìn qua thì thấy 'lão đặng' đang bị
Ngô Thế Minh công kích, tình thế nguy hiểm, trong lòng ngẩn ra, thầm nghĩ:
"Lão đặng ơi lão đặng, ngươi lại làm gì thế này!" Phóng người đi, cương giản
lại vung ra, bắt lấy mộc côn của Ngô Thế Minh, cười khằng khặc nói: "Trước
tiên giải quyết tiên tiểu tử này đã!"
Ngô Thế Minh cười lớn: "Hảo, để ta xem ngươi có bao nhiêu cân lượng!" Mộc côn
đảo hướng, ngăn cương giản lại, đầu côn di chuyển bất định, thật hư khó dò,
đánh về phía đối phương.
Tử y nhân quát lớn một tiếng: "Triệt thủ!" Cương giản xuất ra liên hoàn tam
giảo, nội lực hùng hậu, ý đồ muốn đánh bay mộc côn trong tay của Ngô Thế Minh.
Ngô Thế Minh cười lạnh: "Ngươi muốn lão tử rút tay ư, lão tử không rút!" Ngón
trỏ duỗi thẳng, đâm vào huyệt 'du phủ' ở ngực đối phương, thế đến mãnh liệt,
trầm nhược vạn quân.
Hai người cách khá xa nhau, nhưng một chiêu này vừa sử ra là đến liền, tử y
nhân vội xuất chưởng, chưởng phong khiến cho thân hình của Ngô Thế Minh không
vững, bị kềm lại, nhân lúc này tử y nhân vội thối lui, tránh khỏi một kiếp.
Trên người tử y nhân xuất đầy mồ hôi lạnh, vì khinh thường địch mà suýt tý nữa
là bị trọng thương, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: "Thằng nhãi này không ngờ
cũng là một cao thủ, cứ tưởng rằng lần này vào võ lâm sẽ ít gặp đối thủ, không
ngờ lại gặp được hai tên hậu sinh mà có võ công cao thâm như vậy!"
Hai người bọn họ giao thủ chỉ trong nháy mắt, nhưng 'lão đặng' cũng tranh thủ
được cơ hội thở dốc, nhìn thấy nhất chỉ của Ngô Thế Minh thì sửng số, chợt
cười lớn, nói: "Kim Cương Chỉ của Thiếu Lâm Tự! Ngươi là người của Thiếu Lâm
Tự?"
Hắn vừa dứt lời, Phương Kiếm Minh chợt lóe lên một ý trong đầu, bừng tỉnh,
nói: "Hay lắm, thảo nào ta thấy ngươi quen quen, thì ra ngươi đã chạy đến đây,
tên thải hoa tặc!"
Những tiếng 'đinh đinh' vang lên liên tiếp, trong lúc Phương Kiếm Minh lên
tiếng thì hắn và đối phương vẫn liên tiếp ra chiêu, ba mươi sáu kiếm và ba
mươi sáu tiêu, kiếm ảnh tung bay, tiêu ảnh tung hoành, kiếm tiêu va chạm, phát
ra những thanh âm chói tai, hai người khắc phân khắc hợp, khắc hợp khắc phân,
cát đá mịt mù.
Cửu ca vừa hạ xuống thì hừ một tiếng, tay ôm đầu vai, chau mày, trở cổ tay
nhìn bảo kiếm trong tay, thanh kiếm của hắn cũng là vật phi phàm, nhưng lúc
này đã có không ít vết nứt, một thanh kiếm thượng đẳng, chẳng những không thể
chém được bảo tiêu của đối phương mà ngược lại còn bị hủy hoại, có thể thấy
được thanh tiêu trong tay Phương Kiếm Minh là kỳ trân dị bảo.
Lúc này, lão đổ tài cười ha hả, nói: "Lén lén lút lút, còn không mau chui ra!"
Song chưởng đánh ra, chưởng lực như bài sơn buộc hai người kia phải lui sát
vào góc tường, tay phải của lão đưa lên người, một khối mạt chược bắn thẳng về
phía mái nhà.
Khối mạt chược bay cực nhanh, lướt qua bề mặt mái ngói, một nhân ảnh hiện ra,
khối mạt chược bắn thẳng về phía hắn, nhưng dường như là có một bức tường vô
hình cản lại, nó không thể tiến thêm chút nào nữa, 'bộp', rơi xuống mái ngói.
Người đó đang ở trong không trung, vươn tay phải, một phách không chưởng lực
ập đến lão đổ tài ào ạt như hồng thủy. Khóe môi lão đổ tài nhếch lên cười
nhạo, chuyển mình, sau đó lại chuyển mình tiếp, trong nháy mắt không biết lão
đã chuyển thân bao nhiêu lần, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một đoàn bóng đen
di động, chứ không nhìn thấy thân hình lão, lão đổ tài chuyển động, phách
không chưởng lực kia ập đến va chạm vào, sinh ra khí lưu, đột nhiên bắn ra
ngoài, từng đợt từng đợt, đất đá trong sân bay loạn cả lên, tạp vật hỗn độn,
những tiếng 'lốp đốp' vang lên không ngừng, sau đó vỡ vụng, cửa sổ cửa lớn gì
cũng bật ra, bay lên, tựa nhau là có một bàn tay vô hình nâng lên. Khí thế
mãnh liệt như thế khiến cho những người trong sân khó mà đứng yên.
Bảy bóng người từ trong sân phi thân lên, rơi xuống mái nhà, Phương Kiếm Minh
và cửu ca đứng cách nhau hai trượng, mặt đối mặt, tử y nhân đứng phía sau cửu
ca, cương giản của hắn đã thu về, bên cạnh hắn là người có đôi tai nhọn và
thêm hai đồng bọn nữa, chính là hai người liên thủ đấu với lão đổ tài.
Ngô Thế Minh đứng ở phía sau Phương Kiếm Minh, bọn họ đứng ở phía bên phải mái
nhà, còn người kia thì ở phía tay trái của mái ngói.
Ngô Thế Minh không nhìn thấy Hoa Thiên Vân trên mái ngói, nhìn xuống sân. Thấy
được Hoa Thiên Vân, một tay sau lưng một tay trước ngực, giống như một lão
tăng, hai người kia đứng ở hai bên, một người đang làm động tác chuẩn bị phóng
người lên, song chưởng đưa lên cao, còn người kia thì đang trầm người xuống,
song chưởng chụm lại tựa như là đang ôm một quanh một đại thụ, động tác của ba
người vô cùng kỳ lạ, đứng yên không nhúc nhích, giống như là người đất vậy.
Gió cát trong sân bay loạn, nhưng đến trước bọn họ khoảng một trượng thì dừng
lại, không thể nào tiến vào thêm được, chỉ bay loạn ở bên ngoài. Tình hình
trong sân lúc này khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ, trong phạm vi một
trượng năm quanh ba người Hoa Thiên Vân thì yên tĩnh như đêm, mà bên ngoài thì
cuồng phong bạo vũ, kình khí tung hoành.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều chấn động trong lòng, Phương Kiếm Minh vui vẻ
nói: "Võ công của hoa đại ca quả nhiên là vô cùng thần kỳ, có thể khóa chặt
đối phương lại!"
Ngô Thế Minh nghĩ thầm: "Hai lão quái này có nội công thâm hậu, đáng tiếc là
bọn họ lại gặp phải hoa đại ca, cho dù có mười người như họ thì cũng không
phải là đối thủ!"
Cửu ca thì thầm nghĩ: "Không ổn! Thì ra người này mới là một tuyệt đỉnh cao
thủ!"
Tử y nhân thì hừ lạnh, thầm nghĩ: "Mẹ kiếp, sao hắn lại lợi hại như thế, cho
dù ta có luyện 'Thanh Minh Chưởng' đến cảnh giới cao nhất cũng không thể đánh
lại hắn! Xem ra chỉ có thiên tôn đích thân ra tay mới có thể chế trụ hắn được,
cho dù tứ đại thiên vương có đơn độc ra tay thì cũng không chiếm được phần
hơn, trừ khi là cả bốn người bọn họ liên thủ!"
Bốn người đứng phía sau hắn thì lại nghĩ: "Đúng là khinh khủng, cũng may là
không gặp phải đối thủ như hắn! Còn lão đổ tài này nữa, lão là ai, mà lại tự
động thủ!"
Mọi người còn đang nghi hoặc thì thân hình của người kia càng lúc càng lên
cao, thẳng đến khi cách mặt đất hơn hai trượng thì mới từ từ hạ xuống, mỗi khi
hạ xuống một trượng thì động tác của lão đổ tài cũng chậm hơn một chút, mọi
người biết rằng hai người bọn họ đang giao đấu kình khí với nhau, nếu ai mắc
sai lầm thì lập tức táng mạng, tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.
'Ô', lam triều tiêu trong tay của Phương Kiếm Minh đột nhiên kêu lên, sau đó
Thiên Thiền Đao trên lưng cũng ngâm lên, thiên thiền chân lực trong cơ thể của
Phương Kiếm Minh tự động vận khởi, Ngô Thế Minh thấy Phương Kiếm Minh có điều
dị thường, nắm đặt tay lên vai của Phương Kiếm Minh, nói: "Kiếm minh, đệ sao
thế?"
Đầu ngón tay vừa chạm vào Phương Kiếm Minh là lập tức bật ra, cảm thấy trong
người của Phương Kiếm Minh có một cổ chân lực cường đại đánh bật hắn ra, hai
mắt của Phương Kiếm Minh hiện lên hắc quang, cả người phát ra sát khí mãnh
liệt, những người đối diện đang mãi quan sát tình hình bên dưới cho nên không
phát hiện ra dị tượng trên người Phương Kiếm Minh, lam triều tiêu và Thiên
Thiền Đao.
Động tác của lão đổ tài càng lúc càng chậm, mỗi lần chuyển một vòng, trên mặt
đất liền xuất hiện một đạo liệt ngân, đảo mắt cái trên mặt đất đã xuất hiện
đầy vết nứt, người kia hạ xuống mai ngói, tóc tai vũ động theo gió, trên mặt
lộ vẻ ngưng trọng, mắt thấy sắp chạm vào mái ngói thì ngừng chuyển động.
Chính lúc này, hai tiếng thét dài vang lên, hai người vốn bị Hoa Thiên Vân
dùng kình khí khóa chặt, trong mắt chợt lóe lên hàn quang, hét dài, động thân,
hai người cùng lăng không, song quyền và song chưởng kích lên người Hoa Thiên
Vân cùng một lúc.
Trên mặt tử y nhân lộ vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ: "Hay lắm, thì ra hai người các
ngươi còn ẩn tàng thực lực!"
Cửu ca thì lộ rõ vẻ vui mừng, còn ba người kia thì nhìn nhau, trên mặt hiện
lên thần thái cao thâm khó lường.
Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh thấy thế thì đồng thời kinh hô thất thanh:
"Hoa đại ca!"
Hai người kia vừa đánh trúng Hoa Thiên Vân thì xoay người rời đi, đột nhiên
Hoa Thiên Vân cười lớn, nói: "Hai vị, mới đó mà muốn đi rồi à!" Tay trái ở
phía sau lưng từ từ chuyển động, cả hai người kia đều chấn động, tốc độ giảm
mạnh, chân khí trong người Hoa Thiên Vân chuyển động, từ trên người hắn phát
ra, cánh tay vốn dựng thẳng trước ngực liền đánh ra môt trảo, hai người kia
liền không thể di động tiếp.
Hai người tự biết là không phải đối thủ của Hoa Thiên Vân, bất chợt xoay người
lại, bốn chưởng mang theo lực đạo ngàn cân đánh xuống.
Hoa Thiên Vân cười nói: "Thế mới là một hán tử!" Hai tay vung lên, đối chưởng,
'ba ba' hai tiếng, đánh trúng đầu vai của hai người, hai người đó kêu lên đau
đớn, máu huyết sôi trào, chưa kịp phản chiêu thì hai quyền của Hoa Thiên Vân
đã đánh đến, 'ba ba', trước mắt hai người kia hoa lên, lại bị đánh trúng, cuối
cùng há mồm phun ra một ngụm máu tươi, Hoa Thiên Vân quát: "Những người chết
dưới tay ta đều là cùng hung cực ác, tạm thời bỏ qua cho các ngươi, tha cho
các ngươi một đường sống, biến!"
Song quyền kích lên đầu vai của hai người, chấn hai người bay đi, Hoa Thiên
Vân cố ý chấn bọn họ văng lên trên mái ngói.
Lúc này, lão đổ tài đã ngừng chuyển thân, hai chân nhẹ nhàng chạm lên mái
ngói, khi chân lão vừa chạm vào mái ngói thì nơi tiếp xúc liền nứt ra, nhưng
đặc biệt nhất là viên ngói đó đầy vết nứt nhưng không có bể nát, tựa như là có
một lực lượng vô hình âm thầm tương trợ.
Hoa Thiên Vân đảo mắt nhìn qua, thấy được tình thế của lão đổ tài và người
kia, vận 'Phá Thiên Chân Khí' trong cơ thể, phát ra, hai tay giang rộng, cười
nói: "Đổ lão, cần gì phải thế!"
Hai đạo khí phách va chạm vào kình khí của hai người kia, lão đổ tài kêu lên
một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cười ha hả, nói: "Lợi hại, lợi hại, đã
nhiều năm rồi lão đổ tài chưa từng gặp phải địch thủ!"
Sắc mặt của người kia tái mét, hai vết máu từ khóe miệng chảy xuống, đôi mắt
đang khép hờ bỗng hé ra, bạo phát tinh quang, ngửa mặt lên trời, cười lớn,
không cười thì còn đỡ, hắn vừa cười thì máu tươi chảy ra ròng ròng, nói: "Hảo,
hảo, Đổ Thần Phiên Phiên, quả nhiên không hổ danh là cao thủ trên Thiên Bảng!
Đi!" Vừa dứt lời, hai vai thoáng động, phá không bay đi, tỷ y nhân nắm lấy đầu
vai của 'cửu ca', quát khẽ: "Đi!"
Ngô Thế Minh thấy thế thì vội quát: "Đi? Để ta xem các ngươi chạy đi đâu?"
Hắn đang định đuổi theo thì Hoa Thiên Vân, đang dìu lão đổ tài phi thân xuống
sân, nói: "Giặc cùng chớ đuổi, tên cửu ca đó ngày khác xử lý cũng không muộn,
ưng trảo tôn đã đến, chúng ta mau rời khỏi đây!"
Thanh âm của Hoa Thiên Vân còn chưa dứt thì từ phía xa đã vang lên một giọng
nói: "Có cao thủ ở đây, chúng ta phải đến xem, trong các ngươi, ai là người đã
giết chết sư đệ ta?" Theo giọng nói, một nhân ảnh từ xa ngoài ngàn trượng,
lướt qua mái ngói phi thân bay lại, tốc độ rất nhanh, đảo mắt cái là đã đến
gần.
Nhóm người của 'cửu ca' còn chưa đi được trăm trượng thì đã bị người đó vượt
qua. Trên mặt tử y nhân hiện lên vẻ giận dữ, giao cửu ca cho người có đôi tai
nhọn, phóng người lên, quát: "Hoạn đảng, có được bao nhiêu bản lãnh, xem
chưởng!"
'Thanh Minh Chưởng' kích xuất như thiểm điện, một đạo âm phong ẩn trong chưởng
phong ập đến, người kia khẽ kêu lên một tiếng, kinh nghi nói: "Thanh Minh
Chưởng!" Tay trái vung lên, kình khí cường đại phát ra theo tay của hắn, kình
khí mang theo khí thế tịch mịch, hủy diệt, khiến cho người khác phải cảm thấy
khó chịu, tử y nhân thất sắc hô lên: "Tịch Diệt Thủ!"
Một tiếng ầm vang lên, tử y nhân lăng không lộn người, rơi xuống mái ngói, mũi
chân điểm lên mặt ngói, phá không bay đi, cười khằng khặc.
Người vừa đến chân còn chưa chạm mái ngói thì đã có thêm hai bóng người, bốn
chưởng phong đánh về phía hắn, người đó cười một tiếng, song chưởng phân ra,
cười quái dị: "'Tịch Diệt Thủ' của ta vừa mới tu luyện đến tầng thứ tám, để ta
dùng các ngươi thử uy lực!"
Hai phách không chưởng lực đánh ra, va chạm với tứ chưởng, một tiếng nổ lớn
vang lên, hai người kia cười lớn, nói: "Huynh đệ chúng ta còn có việc, không
rảnh chơi đùa với quái vật bán nam bán nữ như ngươi!" Phóng người, động tác
đều nhau, đuổi theo tử y nhân ở phía trước, đảo mắt cái đã biến mất ở phía xa.
Người kia cười âm hiểm, nhìn hai bóng người ở phía xa, lên tiếng nói: "Bám sát
chúng cho ta, để xem bọn chúng có quỷ kế gì?" Mặc dù thanh âm của hắn không
lớn, nhưng lại truyền rất xa, lọt vào tai của mười người đang chạy đến, là cẩm
y vệ và đông hán phiến tử, lập tức phân ra một nửa số người, chuyển hướng đuổi
theo hướng đám người cửu ca đã biến mất.
Thái giám đó đảo mắt nhìn qua, thấy bốn người Phương Kiếm Minh đứng trên mái
ngói thong thả tự nhiên, di chuyển về phía tây, cười âm trầm, nói: "Thường
cung phụng, ngươi phái cẩm y vệ đi điều tra chi tiết về mấy người kia!"
Một người thân vận áo bào trắng, tay cầm trường kiếm đi đến, đứng phía sau
thái giám, gật đầu, vẫy tay, lập tức có một người vận y phục cẩm y vệ đi đến.
Thường cung phụng ghé vài tai hắn nói nhỏ vài câu, cẩm y vệ đó được ra lệnh
lập tức dẫn theo tám cẩm y vệ khác rời đi, còn những người khác chỉ đứng ở xa
chứ không tới gần.
Thường cung phụng này nguyên danh vốn là Thường Ngũ Đức, hắn mỉm cười, hắng
giọng một cái rồi nói: "Bùi công công, lần này ngài đến Hàng Châu là để tìm
'Tiết công công'?"
Bùi công công cười lạnh, sắc mặt trầm xuống, nói: "Thường cung phụng, thường
cung phụng, các ngươi làm việc như thế nào thế, không bắt được hắc đạo, còn
khiến cho sư đệ của ta mất mạng, ngay cả thi thể cũng không còn, nếu không nể
mặt Tào cung phụng thì sẽ không bỏ qua chuyện này!"
Thường Ngũ Đức nghe hắn giáo huấn thì trên mặt tỏ vẻ bực mình, nói: "Bùi công
công, cũng không thể nói như vậy, không chừng Tiết công công vẫn còn tại thế,
vẫn chưa bị người khác sát hại, nếu như tiết công công đã chết thì nhất định
phải có thi thể, nhưng chúng ta đã điều định quan binh của cả Hàng Châu, thậm
chí là cả cẩm y vệ, nhưng vẫn không tìm được, thế thì làm sao xác định được là
Tiết công công đã chết?"
Bùi công công nói: "Hừ, sư đệ của ta sống hay chết, chẳng lẽ ta còn không biết
sao, trong giang hồ có một loại độc dược tên là 'Hóa Thi Phấn', chắc hẳn ngươi
cũng nghe nói qua, cẩm y vệ đúng là càng ngày càng vô năng, năng lực làm việc
chỉ còn lại như thế này. Thường cung phụng, ta biết đại nội cung phụng của các
ngươi luôn có quan hệ rất tốt với cẩm y vệ, hầu như là liên thủ đối kháng với
Đông Hán chúng ta, ta nói như vậy, ngươi sẽ không cáo mật lại trước mặt Tư Mã
Vô Phong chứ!"
Thường Ngũ Đức cười nói: "Nói thế này, bất quá ... Đại cung phụng luôn trung
thành và tận tâm với thánh thượng, mà cẩm y vệ lại là thân quân của thánh
thượng, chúng ta và cẩm y vệ thân cũng cũng là điều tất nhiên, tuy vậy, chúng
ta và Đông Hán cũng hợp tác rất tốt, có điều ..."
Bùi công công cười lạnh, nói: "Có điều thế nào?"
Thường Ngũ Đức nói: "Có điều Vương công công làm việc ... Thật sự là khiến cho
người ta cảm thấy khó chịu, nếu hắn biết một ít đạo quân thần, vẫn còn luyến
tiếc chức vị đại cung phụng, thì không nên ở trước mặt thánh thượng nói năng
lung tung!"
Bùi công công ồ một tiếng, nói: "Ta biết ý của ngươi, ngươi nói chính là
chuyện của Bạch Liên giáo?"
Thường Ngũ Đức nói: "Công công quả nhiên lợi hại, không sai, ta nói chính là
việc này, đại cung phụng và Ma Môn Thái Thượng có giao tình không tệ, bọn họ
lui tới cũng là chuyện đương nhiên, vương đại công công dĩ nhiên là hiểu rõ
mối quan hệ này, vậy mà còn ở trước mặt thánh thượng nói điều không tốt về đại
cung phụng, việc này có vẻ như không nể mặt mũi, nên biết rằng Ma Môn hiện nay
đã không còn là Bạch Liên giáo!"
Bùi công công cười âm trầm, nói: "Thật thế sao? Nhưng theo như chúng ta biết,
trong võ lâm hiện nay, ngoại trừ cửu đại môn phái, Cái bang, thì thế lực mạnh
nhất là ma giáo và ma môn, lão nhi Tư Mã Vô Phong, lúc trước vốn là trưởng lão
của ma giáo, đại cung phụng và hắn qua lại mật thiết với nhau, chẳng lẽ không
nhận ra làm như thế là rất mất mặt sao..."
Thường Ngũ Đức cười nói: "Bùi công công, tư mã đại nhân đã sớm không còn là
người của ma giáo nữa, mối quan hệ giữa tư mã đại nhân và hắn đương kim thánh
thượng cũng biết, việc đại cung phụng lui tới với hắn cũng là do chủ ý của
thánh thượng!"
Bùi công công cười lạnh, nói: "Hay cho một câu thuần phục hoàng thượng, nói
đúng ra phải là 'quan miện đường hoàng', chúng ta cũng không muốn vạch trần
các ngươi, tránh tổn thương hòa khí giữa ba nhà!"
Thường Ngũ Đức mỉm cười, nói: "Bùi công công biết là tốt rồi, lần này ba nhà
chúng ta tề tụ ở Hàng Châu, cũng là việc trọng đại nhiều năm rồi chưa có,
trước khi đến đây, đại cung phụng đã giao việc rõ ràng, tất cả đều nghe theo
Bùi công công, Bùi công công có gì sai phái cứ việc phân phó!"
Bùi công công nghe hắn cung kính như thế thì lạnh lùng cười, nói: "Nói đi, các
ngươi định chơi trò gì?"
Thường Ngũ Đức nói: "Bùi công công có tin tức linh thông, chắc hẳn đã biết tin
'Đồ Long Côn' xuất thế?"
Bùi công công cả kinh, thầm nghĩ: "Hay lắm, việc này chỉ có mình và người của
đông hán biết, không ngờ đại nội cung phụng các ngươi cũng biết!" Gật đầu,
nói: "Đúng vậy, tin tức 'Đồ Long Côn' xuất hiện, chúng ta đã biết, ngươi nói
lời này là có dụng ý gì?"
Thường Ngũ Đức mỉm cười, nói: "Là thế này, Bùi công công. Tám năm trước vương
đại công công đã kiếm được bảo vật thần kỳ nhất trên đời - Trường sinh bình,
có lẽ không có bảo vật gì có thể khiến vương đại công công để trong mắt nữa,
'Đồ Long Côn' mặc dù là một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự, không phải là
phàm vật, nhưng làm sao có thể so sánh với trường sinh bình, nói thế không
biết Bùi công công có đồng ý?"
Bùi công công cười nói: "Hay lắm, rất hay, trường sinh bình là vạn cổ bảo vật,
Đồ Long Côn làm sao có thể so sánh được! Ý của ngươi ta đã hiểu, ngươi yên
tâm, đông hán chúng ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào Đồ Long Côn!"
Thường Ngũ Đức vui vẻ nói: "Kỳ thật, ta cũng biết vương đại công công sẽ không
để ý đến 'Đồ Long Côn', có một câu nói của Bùi công công ta rất yên tâm."
Bùi công công cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: "Đông hán sẽ không nhúng tay,
nhưng không có nghĩa là 'người' của đông hán không nhúng tay, hừ, Thường Ngũ
Đức, tính toán trong đầu của ngươi tưởng ta không rõ sao!"
Thường Ngũ Đức vội nói: "Chỉ cần cao thủ của đông hán không ra tay thì người
của tình nhân sơn trang cứ để chúng ta đối phó!"
Không nói đến hai người lòng đầy tính toán kia, chúng ta nói về bốn người
Phương Kiếm Minh, sau khi rời khỏi thì đi về hướng tây, không bao lâu thì đến
phân đà của cái bang ở Hàng Châu, vừa thấy mặt lưu kiến thì Hoa Thiên Vân liền
nói: "Lưu đà chủ, làm phiền an bài cho ta một gian mật thất, ta cần chữa
chương cho một người!"
Lưu kiến thấy trên ngực lão đổ tài có vết máu, mặc dù không biết là đã có
chuyện gì xảy ra nhưng biết rằng lúc này không phải là lúc nhiều lời cho nên
vội vài cho người an bài một gian mật thất, Hoa Thiên Vân thấy Phương Kiếm
Minh đang lo lắng thì cười nói: "Kiêm minh, ta biết đệ đang lo lắng, yên tâm
đi, có ta ở đây thì cho dù lão đổ tài có bị kéo về Diêm Vương Điện thì hoa đại
ca cũng có thể cứu lão trở về!"
Phương Kiếm Minh nghe thế thì trong lòng buông bỏ được một tảng đá lớn, hoa
thiên đã nói như thế thì đã nắm chắc thành công, thân phận của hắn là bang chủ
cái bang, tuyệt không nói quá.
Lưu kiến sai hạ nhân dâng trà lên, cùng với Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh
ngồi trong phòng khách, đang muốn hỏi chuyện thì nghe được tiếng của Tôn Khổ
nhi: "Ngô đại ca, nghe nói kiếm minh đệ đến, muội và bà bà liền đến thăm!"
Tiếp theo là thanh âm già nua của Tôn bà bà: "Minh nhi, lão thân cũng muốn gặp
vị sư đệ này của ngươi!"
Giọng nói chưa dừng thì Tôn bà bà và Tôn Khổ nhi đã từ ngoài đi vào, ba người
vội đứng lên, Phương Kiếm Minh thi lễ với Tôn bà bà, nói: "Vãn bối là Phương
Kiếm Minh, ra mắt bà bà."
Tôn bà bà nhìn Phương Kiếm Minh, gật đầu, cười nói: "Anh khí bừng bừng, tuấn
tú lịch sự, khó trách minh nhi lại nhắc đến người trước mặt lão thân nhiều
lần!"
Phương Kiếm Minh mỉm cười, nói: "Bà bà khích lệ!"
Tôn Khổ nhi vừa tiến vào, trước tiên là nhìn Phương Kiếm Minh, có một chút
mừng rỡ, sau đó ánh mắt chỉ tập trung lên người của Ngô Thế Minh, dường như
trong mắt nàng chỉ có Ngô Thế Minh thôi.
Sau khi năm người ngồi xuống, Ngô Thế Minh không che dấu được sắc mặt vui
mừng, nói: "Bà bà, Khổ nhi, chuyện của tôn đại thúc ta đã điều tra ra manh
mối!"
Vừa nghe nói thế thì hai người ngẩn ra, nửa mừng nửa lo, Tôn bà bà kích động
nói không thành lời: "Minh ... Minh nhi, con nói là ... là thật?"
Ngô Thế Minh gật đầu, kể lại mọi chuyện một lần, hai người vừa nghe vừa rơi
lệ, Tôn bà bà đột nhiên hét lớn: "Đại Ngũ, con chết thật là oan, đều do năm đó
nương không quản giáo con tốt, nếu không dung túng cho con thì năm đó con sẽ
không bị tai hạo như thế, Minh nhi, con ả Mị Nương đó hiện đang ở nơi nào? Còn
tên hung thủ kia nữa, hắn đang ở đâu?"
Ngô Thế Minh nói: "Bà bà yên tâm, thù của ngô đại thúc, con sẽ giúp hai người
báo, hôm nay con và kiếm minh đã cùng tên hung thủ kia giao đấu một trận, tạm
thời vẫn chưa biết rõ được lai lịch của hắn, việc trả thù cho tôn đại thúc cần
phải bàn bàn kỹ hơn!"
Tôn bà bà nói: "Sao? Con đã cùng tên tặc tử kia đánh nhau, sao lại không kêu
bà bà? Lão thân muốn đích thân giết chết tên tặc tử kia!"
Tôn Khổ nhi nói: "Bà bà, chúng ta đã trách lầm Hồ Bất Quy nhiều năm như thế,
nếu sau này gặp hắn, e rằng phải nói một lời xin lỗi."
Tôn bà bà nói: "Nói cái gì thế? Tên Hồ Bất Quy kia cũng không phải thứ tốt
lành gì, chuyện Đại Ngũ bị giết, hắn không thể tránh khỏi liên quan, lão thân
không tìm hắn tính sổ đã xem như là phá lệ khai ân rồi, tuyệt không cúi đầu
trước hắn!"
Tôn Khổ nhi cười khổ nói: "Bà bà, nghe khẩu khí của ngô đại ca, lai lịch của
tên tặc tử kia không nhỏ, việc báo thù cho phụ thân, e rằng chúng ta quá đơn
bạc!"
Tôn bà bà cười lạnh, nói: "Khổ nhi, con không nên nâng cao người khác mà hạ uy
phong của mình, lúc bà bà tung hoành giang hồ thì tên tặc tử kia còn chưa xuất
thế, hắn có được bao nhiêu bản lãnh!"
Phương Kiếm Minh nghe khẩu khí của lão xong thì thờ dài trong lòng, thầm nghĩ:
"Tôn bà bà này tính tình dữ dằn như thế, đã nhiều năm như vậy rồi, không biết
Tôn tỷ tỷ đã được bà ấy chân truyền bao nhiêu rồi!"
Ngô Thế Minh nghiêm mặt nói: "Khổ nhi, muội không nên lo lắng, muội phải tin
đại ca, đại ca đã xem muội là muội muội, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng
nhìn!"
Tôn Khổ nhi nghe thế thì lệ châu tuôn rơi, nhìn thấy Lưu Kiến ở một bên nên
vội lau đi, nói: "Ngô đại ca, Khổ nhi tin đại ca!"
Lưu kiến thở dài một hơi, nói: "Tên hung thủ kia quả nhiên là ác độc, Tôn bà
bà, mặc dù võ công của tại hạ thấp kém, nhưng nếu như có thể hỗ trợ được, lão
nhân gia người cứ phân phó một tiếng, tại hạ nghĩa bất dung từ, kỳ thật, chỉ
bằng với quan hệ giữa thế minh và bang chủ thì bang chủ của chúng ta cũng sẽ
tuyệt đối không đứng nhìn, các người đừng thương tâm, mối thù này nhất định sẽ
được báo!"
Vừa nói đến đó thì bên ngoài chợt có tiếng quát: "Ai!?" Sắc mặt của lưu kiến
đại biến, nói: "Có người xông vào, đã bị phát hiện, ta phải đi xem một chút!"
Hắn còn chưa dứt tiếng thì bên ngoài đã có tiếng đánh nhau không ngừng, lưu
kiến kinh hãi trong lòng, phóng người chạy ra ngoài, nhưng chỉ chớp mắt, một
tiếng 'bồng' vang lên, một thân ảnh từ ngoài bay vào, vừa rơi xuống đất là lập
tức lui về sau vài bước, bốn người nhìn lại chính là Lưu Kiến, trong lòng đều
kinh nghi, Lưu kiến là một đà chủ của cái bang, có thể biết được võ công không
tệ, tuyệt không kém cỏi đến thế, nhưng người kia vừa ra tay đã bức lưu kiến từ
ngoài trở lại vào trong, xem ra kẻ đến cũng không phải là hạng tầm thường! Một
bóng người cao lớn tiến vào như bay, phía sau còn có bảy tám đệ tử cái bang
đuổi theo.
Hai chân người kia vừa chạm đất thì hai ống tay áo vung lên, phát ra một cổ
kình khí, bức đệ tử cái bang lui ngược ra ngoài, một đôi ngươi hữu thần quét
quanh phòng, không nói gì, chỉ thấy hai người Ngô Thế Minh và Phương Kiếm Minh
thì phóng đến, 'bộp, hai người đả kim sơn, đảo ngọc trụ bàn, đối diện người
đó, quỳ xuống đất.
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=50#ixzz3OOhWtAIq