Đại Thụy Thần Công


Người đăng: Reapered

Tiểu sa di cười hì hì, nói:" Nội công của tiểu tăng tên là 'Thiếu Dương Công',
thí chủ còn muốn đánh nữa sao?"

Lục bào lão giả cười lạnh, nói:" Đương nhiên!" Cánh tay vẫn ẩn ở trong tay áo
liền vươn ra, xuất chưởng, đánh lên thần công hộ thể của tiểu sa di, một luồng
khí lưu chuyển động, mái tóc của lục bào lão giả không gió tự động, hai ống
tay áo bay phất phới, sắc mặt của tiểu sa di trầm trọng hẳn lên, hai tay từ từ
hợp lại, một khi song chưởng của tiểu sa di gần lại một chút thì sắc mặt của
lục bào lão giả càng trầm trọng hợn, khi song chưởng của tiểu sa di chỉ còn
một tấc nữa là sẽ hợp lại, sắc mặt của lục bào lão giả trở biến thành màu lục
(xanh mét), quát lên một tiếng:" Khai!"

Thần công hộ thể của tiểu sa di lập tức xuất hiện lỗ hổng, sắc mặt của tiểu sa
di đại biến, không biết phải làm thế nào cho phải, thì ra nội công của hắn mặc
dù cao cường, lại có thần công hộ thể nhưng chiêu thức ít ỏi, tu vi võ học
không sâu, lão tăng chỉ dạy cho hắn ba chiêu, một chiêu thủ, một chiêu công và
một chiêu dùng để lưỡng bại câu thương với địch nhân.

Hắn nghe sư phụ nói qua, nếu không phải gặp tình huống bất đắc dĩ thì không
được sử dụng chiêu thức lưỡng bại câu thương với địch nhân, hôm nay thế thủ
của hắn đã bị lục bào lão giả công phá, hắn chần chừ một chút, định thi triển
ra thì đã chậm một bước.

Dụng ý của lão tăng chính là muốn cho đồ đệ của mình thu được một ít kinh
nghiệm, đồng thời cũng là dò xét võ công của lục bào lão giả, không ngờ đồ đệ
của lão thật sự ngây thơ đáng yêu, chỉ sử dụng thế thủ, không dùng thế công.

Lục bào lão giả cũng nhận ra được tiểu sa di này không bình thường, nên vừa ra
chiêu là liền sử dụng sát chiêu, không để cho đối phương có cơ hội thở dốc.

Mắt thấy tiểu sa di sẽ bị đánh trúng, lão tăng làm sao có thể khoanh tay đứng
nhìn, tiến lên một bước, hất tay đánh ra một chưởng, phách không chưởng lực từ
từ bay đến.

Lục bào lão giả chỉ cách lão có hai trượng, lão tăng bước lên một bước, trong
lòng lão giật mình, có một dự cảm xấu, thầm nghĩ:" Không tốt!"

Bàn tay của lão khó khăn lắm mới đến được người của tiểu sa di, chưởng phong
lướt qua huyệt 'tàng trung' trên người tiểu sa di, nội lực còn chưa kịp phát
ra thì đã vội rút về, phi thân về sau.

Lần này lão đã thi triển khinh công để lùi về sau, khi rơi xuống đất thì
khoảng cách đã là hơn mười trượng, thân ảnh của lão mờ mờ ảo ảo, khi rõ khi
không.

Lão tăng chuyển người đến bên cạnh tiểu sa di, phất tay lên 'tàng trung huyệt'
của tiểu sa di, tiểu sa di cười hì hì, hai tay hợp lại thành chữ thập, nói:"
Cám ơn sư phụ!"

Lão tăng lắc đầu, không có ý kiến, nhìn về phía lục bào lão giả, nói:" Thí chủ
thấy đệ tử của lão nạp như thế nào?"

Lục bào lão giả gượng cười, nói:" Hào thượng, nếu đồ đệ của lão được chỉ dạy
tốt một chút, khi hành tẩu giang hồ, không đến một năm thì trong số người đồng
lứa, ngoại trừ một người ra thì không ai là đối thủ của hắn!"

Sắc mặt lão tăng trầm xuống, nói:" Đã như vậy, thí chủ còn muốn vào Lôi Phong
tháp sao?"

Lục bào lão giả cười khằng khặc, nói:" Lão hòa thường, nếu lão muốn lão phu
không vào Lôi Phong tháp thì cũng được thôi, nhưng ..."

"Nhưng thế nào?"

Con ngươi của lục bào lão giả xoay tròn, âm hiểm nói:" Chỉ cần lão không hoàn
chiêu, dùng 'Thiếu Dương Công' tiếp lão phu một chưởng, lão phu lập thệ, nếu
như còn sống, tuyệt không bước vào trong Lôi Phong tháp nửa bước!"

Tiểu sa di kinh hô:" Sao thế được, sư phụ của tiểu tăng cũng không phải là kim
cương la hán, làm sao có thể để cho thí chủ tùy ý đánh được!"

Lão tăng nhướng mày, trầm tư, lục bào lão giả nói:" Xem tình hình thì lão phu
không phải là đối thủ của lão, nhưng nếu lão phu muốn chạy thì không khó, nếu
như lão không có dũng khí, không đáp ứng thì sau này lão phu thường xuyên đi
vào Lôi Phong tháp, đến lúc đó thì phải xem ai thủ đoạn hơn!"

Lão tăng trầm ngâm nói:" Thí chủ quả nhiên là tâm cơ thâm trầm, phật tổ có
dạy: tay không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Lão nạp thân là chủ trì của
Lôi Phong tháp, phải suy nghĩ cho Lôi Phong tháp, tiếp thí chủ một chưởng, có
gì là khó? Nhưng lời nói của thí chủ có thật không?"

Lục bào lão giả nói:" Lão phu có thể không từ thủ đoạn, nhưng những lời vừa
rồi là xuất phát từ nội tâm, lời nói trắng đen rõ ràng, tuyệt không đổi ý, lão
hòa thượng, cứ yên tâm!"

Lão tăng mỉm cười, gật đầu, nói:" Có một câu nói của thí chủ, lão nạp yên tâm!
Thí chủ cứ việc ra tay, lão nạp tuyệt không hoàn thủ!"

Dứt lời, hai tay để ra phía sau, hai chân không khép mà cũng không dang rộng,
ý thái nhàn nhã, tựa hồ như không để lục bào lão giả trong lòng, cho dù lục
bào lão giả đánh lão một trăm chưởng, hay là dùng đao khảm lão thì lão cũng
không nhíu mày.

Lục bào lão giả thấy thế thì trong lòng hoài nghi, thầm nghĩ:" Lão hòa thượng
Bảo Châu này làm trò quỷ gì?" Từ từ tiến lên, thầm nghĩ:" Chỉ bằng một chiêu
vừa rồi thì lão phu tuyệt không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cho dù võ
công ngươi có cao đến đâu thì bất quá cũng chỉ cao hơn ta một bậc mà thôi, dám
tự đại như thế, tốt, nếu ngươi không muốn sống thì đừng trách lão phu vô
tình!"

Nhãn châu xoay chuyển, nhìn vào lão tăng, cười âm hiểm, phi thân đến, lăng
không, nhắm vào đỉnh đầu của lão tặng, cánh tay trái ẩn trong tay áo đột nhiên
ra đòn, nhắm thẳng vào thiên linh cái của lão tăng.

Tiểu sa di thấy thế thì thất sắc, cả kinh kêu lên:" Sao ngươi lại làm như vậy!
Ngươi ... ngươi ..."

Lão tăng nhắm mắt, vẫn không nhúc nhích, không thèm nhìn vào bàn tay của đối
phương đang hạ xuống. Lục bào lão giả mừng rỡ, quát:" Khai!" Vận toàn lực,
đánh vào thiên linh cái của lão tăng.

Một tiếng 'bịch' vang lên, chuỗi phật châu trên cổ của lão tăng chuyển động,
chân lực dẫn ra ngoài. Lục bào lão giả trở mình thối lui, cười ha ha mấy
tiếng, nói:" Lĩnh giáo, Bảo Châu thần tăng!" Tiếng cười xa dần, cả người của
lão biến mất trong màn đêm.

Tiểu sa di mở to hai mắt nhìn vào sư phụ vẫn còn đang đứng yên không nhúc
nhích, run giọng hỏi:" Sư phụ, sư phụ, người ... Người ... Không có việc ...!"

Hai mắt của lão tăng nhắm nghiền tựa hồ như ngay cả hô hấp cũng ngừng lại,
chuỗi phật châu trên cổ lão tăng vẫn không ngừng lưu động. Tiểu sa di không
biết lợi hại, đưa tay chạm vào thân thể của lão tăng, ngón tay còn chưa kịp
chạm vào thì 'Thiếu Dương Công' trong cơ thể đột nhiên vận khởi, mặt của tiểu
sa di đỏ lên, kêu lên một tiếng đau đớn, tựa như là bị lôi điện đánh trúng,
giật mạnh người về phía sau, văng ra ngoài.

Lão tăng mở mắt ra, hai mắt hiện lên tinh quang, một tiếng 'bồng' vang lên,
trong mắt lão tăng bắn ra quang mang màu xanh nhạt, kích lên một đại thụ ở
phía xa, trên thân đại thụ lập tức xuất hiện một lỗ thủng lớn, lưỡng đạo quang
mang di chuyển ngày càng xa, cuối cừng rơi vào trong tây hồ, một tiếng nổ ầm
vang lên, bọt nước tung lên tán loạn, sóng nước trở mình, từng con sóng lớn
xuất hiện, từng vòng nước khuếch tán ra xa, một lúc sau mặt hồ mới yên tĩnh
lại.

Phật châu cũng từ từ chậm lại, khi mặt hồ yên tĩnh lại thì phật châu cũng dừng
chuyển động, rơi xuống trước ngực lão tăng. Lão tăng thở một hơi, nói:" Chưởng
lực như thế, lợi hại, lợi hại, a di đà phật!"

Tiểu sa di vui vẻ nói:" Sư phụ, sư phụ không sao chứ? Thật là hù chết đệ tử
rồi."

Lão tăng mỉm cười nói:" Con còn không tin vào võ công của sư phụ sao? Xem ra
sau này hắn sẽ không bao giờ đến nữa, chúng ta cũng nên trở về Lôi Phong tháp,
chuyện đêm nay nhớ là không được nhắc đến trước mặt người ngoài!"

Tiểu sa di hợp song chưởng thành chữ thập, nói:" Mọi việc nghe theo lời dặn
của sư phụ."

Hai bóng người bắt đầu đi, từ từ dung nhập vào trong màn đêm.

Phương Kiếm Minh len lén vào đại viện, thần không hay quỷ không biết trở về
phòng, nội thương của hắn nói ra cũng không nghiêm trọng, nhưng ảnh hưởng là
không thể tránh khỏi được, cho nên khi hắn vào phòng sợ sau này sẽ có di
chứng, không thể làm gì khác hơn là khoanh chân ngồi xuống âm thầm điều
nguyên.

Cũng không biết là qua bao lâu, khi hắn mở mắt nhìn qua cửa sổ thì trời tờ mờ
sáng, một cơn buồn ngủ ập đến, ngả đầu xuống ngủ. Khi hắn ngủ, tiến nhập vào
giấc mộng, trở vào bên trong sơn động trong Thần Bí cốc, lại cùng mười tám mộc
nhân giao thủ, trải qua vô số lần giao thủ, Phương Kiếm Minh hiện nay đã không
còn là Phương Kiếm Minh của trước kia, trận pháp của mười tám mộc nhân này
Phương Kiếm Minh đã thăm dò được một ít. Mặc dù không thể phá giải được nhưng
cầm cự trong khoảng một canh giờ thì không phải là chuyện khó.

Điều khiến cho hắn ăn không tiêu chính là, mười tám mộc nhân này quả thực
không phải là người mà (bọn chúng vốn không phải là người), khí lực của mười
tám mộc nhân này tựa hồ như không bao giờ cạn kiệt, gần đây Phương Kiếm Minh
đánh nhau với họ một hồi, mệt đến nỗi thở hồng hộc, nhưng bọn họ thì vẫn dũng
mãnh như lúc ban đầu, nhìn ra được lợi thế thì thế công của họ càng thêm hung
ác, đánh Phương Kiếm Minh bò lê bò càng, Phương Kiếm Minh kêu lên vài tiếng
rồi hôn mê.

Lần này khi Phương Kiếm Minh vừa tỉnh dậy thì nghe được thanh âm của Bất Hưu,
nói:" Hảo tiểu tử, hôm nay xem như ngươi đã là mình đồng da sắt rồi!"

Phương Kiếm Minh giương mắt nhìn lên, thì thấy Bất Hưu đứng ở trên cao, mỉm
cười nhìn hắn, mười tám mộc nhân bao vây bốn phía của Phương Kiếm Minh, lần
này thì bọn họ không có ra tay, xem ra là do ý của Bất Hưu.

"Hoàn hảo, hoàn hảo, tất cả đều là nhờ sư phụ ban tặng, chính vì luyện sắt
thành thép, nên sau này đồ nhi mới có được tiền đô không hạn lượng, mong rằng
sư phụ không nên hạ thủ lưu tình, nên sử dụng cách thức thế này, để cho đồ nhi
trở thành người không sợ bị đánh đệ nhất trong thiên hạ, đến lúc đó chắc sư
phụ sẽ được nở mày nở mặt, đồ nhi chỉ là chịu khổ nhất thời, sẽ không oán
hận!" Phương Kiếm Minh cười trào phúng nói.

Bất Hưu chớp mắt, ngáp một cái thật dài, nói:" Xem ra ngươi đã hiểu rõ được
dụng ý của vi sư, đã lâu rồi ta chưa được ngủ thoải mái, thế nào? Có nhận ra
được gì từ thập bát đồng nhân trận không?"

Phương Kiếm Minh nói:" Sư phụ xem đệ tử là ai chứ? Cho dù đệ tử có nhận ra
được vài điểm nhưng cũng không có cách nào phá giải được!"

Bất Hưu gật đầu nói:" Ừ, thập bát đồng nhân trận không phải giống như các trận
pháp khác, với đạo hạnh hiện nay của con thì hiển nhiên là không thể phá giải
được, được rồi, 'Mộng Tiêu Dao Quyền' của con hẳn là đã đạt đến cảnh giới 'lô
hỏa thuần thanh'?"

Phương Kiếm Minh nói:" Con cũng không biết, bất quá, con có thể sử dụng để đối
phó với thập bát đồng nhân trận, duy trì được khá lâu, xem ra đã đạt đến giai
đoạn thuần thục."

Bất Hưu ừ một tiếng, lắc đầu, nói:" Nếu Mộng Tiêu Dao Quyền đã đại thành, con
lại chịu được đòn của thập bát đồng nhân trận, và không phá trận được, thì tạm
thời vi sư để bọn họ lui ra, con ..."

Mấy ngày nay Phương Kiếm Minh không biết là đã bị ăn bao nhiêu 'côn', đối với
mười tám mộc nhân này vừa tức vừa giận, vất vả lắm mới thăm dò được một ít lộ
số, nghe được lời Bất Hưu nói thì hắn liền ngắt lời:" Không được, sư phụ không
phải đã nói rồi sao, đây chính là khảo nghiệm của đệ tử, đệ tử còn chưa chính
thức phá trận thì làm sao có thể bỏ qua được, đệ tử sẽ không từ bỏ ý định phá
trận!"

Khóe miệng Bất Hưu lộ một nụ cười, gian kế đã đạt được, Phương Kiếm Minh đang
nghĩ về chính mình nên không có phát giác ra được. Bất Hưu cười gian, nói:"
Vậy à, thật đúng là đồ đệ tốt của ta, có được đồ nhi như thế này thì ta còn sợ
không có người nối nghiệp sao, bất quá, có một việc vi sư quên nói với con,
mười tám mộc nhân này không giống như tiểu mộc ở bên ngoài đâu, năng lượng của
bọn chúng tích tụ được cho đến hiện nay đã vượt qua sự tưởng tượng của ta
rồi."

Ngừng một chút, trên mặt lão lộ vẻ khó xử, Phương Kiếm Minh không biết là đã
sập bẫy của Bất Hưu, hỏi:" Sư phụ nói thế là có ý gì?"

Bất Hưu cười trộm trong lòng, nói:" Ý của vi sư là để cho bọn chúng tạm thời
nghỉ ngơi một thời gian, nếu con đã có nhiệt huyết với khảo nghiệm của vi sư
như thế thì vi sư nhất định không làm cho con thất vọng, đứng dậy đi, vi sư
còn một khảo nghiệm ..."

Lão còn chưa nói xong thì sắc mặt của Phương Kiếm Minh đã trở nên khó coi,
trong lòng tức đến muốn khóc lên, thầm nghĩ:" Lão bất tử này không ngờ lại lừa
ta vào tròng, không được, nếu tiếp tục như thế thì chắc sẽ bị giết mất, ta
phải tỉnh lại, chỉ cần tỉnh lại là không bị khống chế nữa!"

Nghĩ vậy, hắn liền tát một cái thật mạnh vào mặt mình, một tiếng 'bốp' giòn
vang, mặc dù là đang trong mộng nhưng Phương Kiếm Minh vẫn cảm nhận được đau
đớn rất rõ ràng, không khỏi đưa tay lên mân mê, Bất Hưu thấy thế thì cười
lớn:" Hảo đồ nhi, hảo đồ nhi, đây là công phu gì, lợi hại, lợi hại, bội phục,
bội phục, vi sư sống mấy trăm năm mà chưa từng gặp qua môn thần công này, quả
nhiên rất là khí thế!"

Phương Kiếm Minh nghe lão cười nhạo, không đáp lời mà liên tục vỗ lên mặt
mình, hắn còn sợ rằng mình dùng lực không đủ, nên đưa tay véo đùi của mình một
cái thật mạnh.

Không ngờ quả thật hắn đã bị côn bổng đánh thành 'người sắt' thật, mặc cho hắn
phát lực thế nào thì cũng chỉ có cảm giác như là bị kiến cắn mà thôi, không hề
đau đớn, Phương Kiếm Minh méo mặt:" Đây là sao, chẳng lẽ ta không thể tỉnh lại
sao?"

Bất Hưu cười lên quái dị, tiến đến, vừa đi vừa nói:" Vi sư quên nói cho con
biết, hiện tại đang là trong mộng, con đã được vi sư huấn luyện thành đầu đồng
tay sắt, ngoại trừ gương mặt còn có chút yếu ra thì trong mộng, cho dù có bị
đánh như thế nào cũng không bị thương tổn, còn không biết đa tạ sư phụ à?"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì dừng lại, nói:" Điều này thì có lợi ích gì, cho
dù đệ tử có được đầu đồng tay sắt, cũng là đang ở trong mộng, ra đến bên
ngoài, thì bị đánh trúng vẫn đau thôi, rõ ràng là sư phụ coi tiểu tử như là
một vật thí nghiệm!"

Bất Hưu cười ha hả, vỗ vỗ vai hắn, nói:" Thật thế sao? Vậy vi sư hỏi, khi con
đối chưởng với lục bào tiểu tử kia, ngoại trừ bị phun ra một ngụm máu tươi thì
trên người có thương tích nào không?"

Phương Kiếm Minh lấy làm lạ hỏi:" Sư phụ không nói thì đệ tử cũng không nghĩ
đến, đúng rồi, nếu như lục bào lão giả kia muốn cướp 'Thiên Hà Bảo Lục', với
võ công của hắn, chỉ cần đệ tử bất ngờ không đề phòng, hắn ra tay ám sát thì
cái mạng nhỏ của tiểu tử chỉ còn lại một nửa mà thôi, rốt cuộc là có gì xảy
ra?"

Bất Hưu cười nói:" Con cho rằng vi sư cho con phá thập bát đồng nhân trận là
hồ đồ sao? Đây là do vi sư có thể dự đoán trước, cho nên ở trong mộng huấn
luyện con thành đầu đồng tay sắt, lục bào tiểu tử kia có một thân võ công
không hề thua kém gì với cao thủ trên Thiên Bảng Địa Bảng, một chưởng toàn lực
của hắn há có phải là trò đùa, sở dĩ con không bị trọng thương đó đều là do
công lao bị đòn suốt thời gian qua, con không nên xem thường việc bị đánh, bị
đánh cũng là một môn công phu, trong mộng mà bị đánh, thì thân thể cũng sẽ tự
động được cường kiện, chờ sau khi con luyện 'Đại Thụy Thần Công' đến tầng thứ
ba, bước vào hàng ngũ cao thủ, đến lúc đó có muốn không được đầu đồng tay sắt
thì cũng không được, há há! Vi sư đối với con rất tốt đó!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì trợn mắt há mồm, cả nửa ngày không lên tiếng,
Bất Hưu không biết hắn suy nghĩ gì (Phương Kiếm Minh đã ngây người ra, đầu óc
cũng ngừng suy nghĩ, cho dù lão muốn biết thì cũng không được), đưa tay huơ
trước mặt của Phương Kiếm Minh, nói:" Tiểu tử, làm sao thế, có phải cao hứng
quá độ không!"

Phương Kiếm Minh đột nhiên cười lên ha hả, nói:" Bất Hưu sư phụ, sư phụ đối
với tiểu tử thật là tốt, tiểu tử thật cảm động, người còn muốn khảo nghiệm
sao, tốt, vậy tiến hành đi, tiểu tử tuyệt đối không nhíu mày!"

Bất Hưu nghe hắn nói xong thì hoàn toàn không lộ ra vẻ cao hứng, ngược lại còn
tưởng rằng đầu óc của hắn có vấn đề, không khỏi lo lắng nói:" Xem ra tiểu tử
nhà ngươi đã cao hứng đến mức đầu óc có vấn đề, với trạng thái hiện tại thì
không thích hợp cho bất kỳ khảo nghiệm gì cả!"

Đột nhiên Phương Kiếm Minh hét lớn:" Bất Hưu sư phụ, tiểu tử rất cao hứng,
nhưng mà không đến nỗi đầu óc có vấn đề, người cứ khảo nghiệm tiểu tử đi!"

Bất Hưu không hề nghi ngờ lời nói của hắn, gật đầu, nói:" Còn nói là không có
vấn đề! Xem xem, ngay cả nói chuyện cũng không bình thường, xem ra khảo nghiệm
của ta đã có chút vấn đề, đánh cho tiểu tử nhà ngươi bị chấn thương cả thần
kinh rồi, tiểu tử nhà ngươi không được tẩu hỏa nhập ma, nếu không thì tội của
vi sư quả thật là rất lớn, không thể khảo nghiệm tiểu tử nhà ngươi nữa, tiểu
..."

Đột nhiên Phương Kiếm Minh phóng người đến trước mặt lão, mở to hai mắt, nói:"
Bất Hưu sư phụ, người nói thật sao? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, lời nói
hôm nay của sư phụ, tiểu tử tuyệt đối không quên, người không khảo nghiệm tiểu
tử, tiểu tử nghĩ lại thì thấy cũng đúng, tốt nhất là quyết định không khảo
nghiệm đi, xem ra Bất Hưu sư phụ rất hiểu tâm tư của tiểu tử!"

Bất Hưu sửng sốt, sau đó nhận ra được điểm không đúng, đây rõ ràng là Phương
Kiếm Minh sử dụng 'khổ nhục kế', bất tri bất giác, lão đã rơi vào bẫy của hắn,
lời đã nói ra, cũng như bát nước đã đổ đi, không thể thu hồi lại được.

Bất Hưu cười khan, nói:" Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử, báo ứng đến thật là nhanh,
vi sư nhất thời không nhận ra được, trúng kế của tiểu tử nhà ngươi, nếu vi sư
đã nói không khảo nghiệm thì không khảo nghiệm, bất quá, vi sư cũng phải nói,
vừa rồi chẳng qua là vi sư nói đùa thôi, không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại tưởng
thật!" Nói xong thì cười gian.

Phương Kiếm Minh nghe xong, bụng đang tràn đầy sự đắc ý thì chỉ còn lại một
nửa, không còn hăng hái nữa, nói:" Bất Hưu sư phụ, người tha cho tiểu tử đi,
cho dù sư phụ không khảo nghiệm tiểu tử thì tiểu tử cũng sẽ cố gắng tập võ,
đúng rồi, tiểu tử có một vấn đề muốn hỏi sư phụ!"

Bất Hưu nghe hắn cầu xin tha thứ thì đắc ý vuốt râu mép bên dưới hàm, râu mép
của lão dài hơn nửa tấc, nhưng thưa thớt không nhiều, nói:" Nói đi!"

Phương Kiếm Minh nói:" 'Đại Thụy Thần Công' có tất cả mấy tầng?"

Bất Hưu nói:" Là vấn đề này sao? Ầy, khó mà nói, khó nói, được rồi, con đưa bí
kíp 'Đại Thụy Thần Công' cho vi sư."

Phương Kiếm Minh ồ một tiếng, đưa tay vào ngực tìm một lúc, rồi lấy ra bí kiếp
'Đại Thụy Thần Công', đưa cho Bất Hưu, hỏi:" Bất Hưu Sư phụ, bí kíp này là do
sư phụ đích thân viết ra, sư phụ muốn lấy nó để làm gì?"

Bất Hưu tiếp lấy, xem qua một chút, thổi một hơi vào lòng bàn tay, bí kíp 'Đại
Thụy Thần Công' trong tay lão từ từ biến mất, thay vào đó là một đống tro tàn.

Phương Kiếm Minh cả kinh kêu lên:" Bất Hưu sư phụ, người ... người làm gì
thế?"

Bất Hưu thở dài một tiếng, nói:" Sở ngộ của cả đời ta, đều là do trời cao trêu
cợt, bí kíp 'Đại Thụy Thần Công' này là lúc ta vừa ngộ ra thần công, trong lúc
mừng rỡ nên viết ra, vốn tưởng rằng trên đời này sẽ không có ai tin vào môn
thần công này của ta, không ngờ trời cao còn thương tình, cho con xuất thế,
thân thế lại kỳ lạ, có một mẫu thân thiện lương, một phụ thân võ công cao
cường, cơ duyên lại trùng hợp, chỉ cần có bất cứ sai lệch nào thì trên đời này
sẽ không có con. Không có con, thì ta sống trên đời này chắc chắn không có ai
để trò chuyện, hôm nay, 'Đại Thụy Thần Công' đã in sâu trong đầu con, để nó
lại ở trên đời này cũng không có ích gì, tốt hơn hết là nên đem nó tiêu hủy,
để tránh một trường phong ba cho sau này, để hiểu ra môn thần công này, thì
không phải ai cũng có khả năng, thậm chí có thể nói là ngoại trừ con ra, thì
chưa người nào hiểu được ảo diệu bên trong nó, cho dù người khác có lấy được
thì cũng giống như là phế vật, nhưng đạo lý này thì người khác làm sao hiểu
được, cuối cùng nó lại trở thành tai họa ẩn tàng, tốt hơn là nên tiêu hủy!"

Phương Kiếm Minh nghe lão cảm khái một hơi, lại nghe nhắc đến phụ mẫu của mình
thì hốc mắt nóng lên, không nhịn được nên hỏi:" Bất Hưu sư phụ, người nói cho
tiểu tử biết, cha mẹ con là ai? Họ còn sống trên đời này sao?"

Bất Hưu nghe xong những lời này thì khôi phục tinh thần lại, nói:" Si nhi, si
nhi, không phải vi sư đã nói qua rồi sao, thiên cơ bất khả lộ, con muốn biết
về song thân, thân thế của mình và ân oánh tình thù năm đó, cảm giác này vi sư
rất hiểu, nhưng con cần gì phải cố chấp như thế, chuyện gì đến rồi cũng sẽ
đến."

Nói đến đây thì ngữ khí thay đổi, cười nói:" Được rồi, chúng ta không nói
chuyện này nữa, con hỏi ta 'Đại Thụy Thần Công' có mấy tầng, ta cũng đã quên
tính rồi, đến cảnh giới như ta hiện nay, xem ra có thể tính là tầng thứ bảy,
còn tương lai sau này thì vi sư cũng không thể xác định được."

Phương Kiếm Minh le lưỡi, cả kinh nói:" Sư phụ đúng là sư phụ, uy lực của tầng
thứ bảy đã đạt đến cảnh giới nào?"

Bất Hưu cười ha hả, nói:" Một khi đạt đến tầng thứ bảy thì sẽ xuất hiện 'Mộng
Trung Giới Vực'!"

Phương Kiếm Minh ngẩn cả người, nói:" Mộng Trung Giới Vực!?"

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=48#ixzz3OOgozPsX


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #188