Người đăng: Reapered
Phương Kiếm Minh nói:" Thế thì phiền rồi, võ công hắn cao như thế, sao lại
không trực tiếp đến đoạt lấy, mà lại ẩn nấp?"
Lão đổ tài cười nói:" Người có võ công cao, đều nghĩ đến thân phận của mình,
hiển nhiên là sẽ không chạy đến đoạt lấy đồ của ngươi, cho dù hắn có dụng ý
này thì không dám liều lĩnh làm mất đi thân phận của mình, vì thế nên chỉ có
thể âm thầm ra tay, chúng ta tạm thời gác chuyện này sang một bên, bằng hữu
kia của tiểu hữu có khúc mắc gì với đàn chủ của ma giáo mà lại liên quan đến
nhân mạng?"
Phương Kiếm Minh suy nghĩ một chút rồi nói:" Chuyện là thế này, bằng hữu kia
của tiểu tử tên là Ngô Thế Minh, huynh ấy có quen biết hai bà cháu, lão bà
được gọi là Tôn bà bà, Tôn bà bà có một đứa con, không biết là vì nguyên nhân
gì mà Tôn đại thúc và vị đàn chủ của ma giáo kia luận võ, sau khi luận võ thì
hai bà cháu Tôn bà bà không gặp lại Tôn đại thúc, sau vài này thì có người của
quan phủ đến báo tin, nói là có một nam tử chết ở tại kỹ viện, có người nói là
Tôn đại thúc, Tôn bà bà vội đến xem, người chết đúng là con trai của Tôn bà
bà, dĩ nhiên là Tôn bà bà vô cùng đau khổ, Tôn bà bà phát hiện phía sau lưng
của Tôn đại thúc của một chưởng ấn, Tôn bà bà hoài nghi là do Hồ Bất Quy ám
toán, liền đi tìm Hồ Bất Quy, nhưng hắn lại nhất mực khẳng định là không hề
sát hại Tôn đại thúc, cũng lấy thân phận đàn chủ ma giáo của mình ra cam đoan.
Đến lúc này thì Tôn bà bà cảm thấy lạ, hỏi hắn về chuyện luận võ, nhưng Hồ Bất
Quy nói vòng vo mãi cũng không rõ ràng, hơn nữa từ trong lời nói của hắn, Tôn
đại thúc và hắn luận võ hình như là vì có liên quan đến một nữ nhân, còn nữ
nhân đó là ai thì hắn không nói rõ, Tôn bà bà hỏi sau khi luận võ thì Tôn đại
thúc đã đi đâu, hắn nói hắn không biết.
Tôn bà bà làm sao tin lời hắn được, mấy lần đi tìm hắn hỏi về chuyện của nữ
nhân kia thì hắn im lặng không nói, cuối cùng rồi thì hắn cũng nói:" Con của
lão hình như là bị kẻ thù giết chết, hắn chết ở kỹ viện thì nên đến kỹ viện
điều tra, bổn đàn chủ cũng sẽ giúp bà hỏi thăm tin tức."
Tôn bà bà đi đến kỹ viện để điều tra, không ngờ kỹ viện đã sớm rời đi, không
biết đã đi đâu, Tôn bà bà muốn tìm hiểu cũng không được, không thể làm gì khác
hơn là quy cái chết của Tôn đại thúc lên người Hồ Bất Quy, chuyện này đã xảy
ra được mười năm, bằng hữu của tiểu tử là Ngô Thế Minh và bọn họ có duyên gặp
nhau, thấy tổ tôn họ đáng thương nên quyết định ra tay tương trợ, điều tra rõ
việc này.
Tiểu tử biết được việc này từ Ngô đại ca, cũng muốn trợ giúp, ngày ấy tiểu tử
thấy được Hồ Bất Quy thì chợt nhớ đến việc này nên quyết định theo dõi hắn,
không ngờ phát hiện ra hắn có một tình nhân, càng không ngờ hơn chính là tiền
bối đi theo sau tiểu tử mà tiểu tử không hề hay biết, nếu như lúc đó tiền bối
muốn ra tay ám toán tiểu tử thì nhất định là tiểu tử không thể thoát được, à
đúng rồi, sao lúc đó tiền bối đi theo tiểu tử, lúc đó tiểu tử hoàn toàn không
nhận ra tiền bối?"
Lão đổ tài vừa nghe vừa gật đầu, sau khi Phương Kiếm Minh nói xong thì lão
cười ha hả, nói:" Thì ra là thế, ra là thế, lão đổ tài đã biết điểm kỳ hoặc
trong đó, nếu như không phải lão đổ tài có lòng hiều kỳ thì nhất định là không
phát hiện ra được điểm này!"
Phương Kiếm Minh mừng rỡ nói:" Lão đổ tài, người thật sự biết? Vậy thì tốt
quá, đại thù của Tôn bà bà và Tôn tỷ tỷ đã có thể báo được rồi!"
Lão đổ tài nói:" Tiểu hữu muốn biết tại sao lão đổ tài lại đi theo theo sau
tiểu hữu? Lúc đó lão đổ tài vừa từ bên trong một sòng bạc ra ngoài để hít thở
không khí, thì gặp được Hồ Bất Quy, hà hà, trước kia lão đổ tài cũng đã có
theo dõi qua tiểu tử này mấy lần, việc này chắc các ngươi không rõ, gần hai
mươi mấy năm qua, ở vùng Giang Nam này, nơi mà lão đổ tài lui đến nhiều nhất
là Gia Hưng và Hàng Châu, mấy năm trước khi đến Hàng Châu dua ngoạn thì vô
tình đi ngang một con hẻm nhỏ, vô tình phát hiện ra bên trong đó có một sòng
bạc, có một ngày lão đổ tài bị thua 'cháy túi', nên ra ngoài thư giãn, nhìn
thấy Hồ Bất Quy, lão đổ tài thấy cước bộ của hắn cực nhanh, võ công bất phàm,
nhất thời nổi tính tò mò, lại nhàn rỗi không có việc gì, nên đi theo sau, sau
đó phát hiện ra tiểu tử này có một tình nhân, lão đổ tài không phải là loại
người thích dò xét đời tư của người khác, cho nên từ đó không còn theo dõi hắn
nữa, một thời gian sau, có một ngày, là vào ban đêm, lão đổ tài lại bị thua
'cháy túi', lão đổ tài ra ngoài thì gặp phải một người, người này đi ngang qua
lão đổ tài, hắn còn rất trẻ, chỉ mới hơn ba mươi, nhưng khinh công đã đạt đến
cảnh giới 'Đạp Tuyết Vô Ngân', tính hiếu kỳ lại trổi dậy, lão đổ tài lại theo
sau hắn, hà hà, đoán thử xem lão đổ tài theo dõi hắn đế nơi nào, đó chính là
biệt viện của tình nhân của Hồ Bất Quy, lão đổ tài cảm thấy buồn bực, định lén
vào chế giễu họ một chút, thì vô tình biết được một bí mật lớn!"
Nói đây đây thì ngừng lại, Phương Kiếm Minh nóng lòng muốn biết kết quả, hỏi:"
Bí mật gì?"
Lão đổ tài nói:" Bí mật này từ từ lão đổ tài sẽ nói, tối hôm qua, lão đổ tài
thấy tiểu hữu theo dõi Hồ Bất Quy, cước bộ trọng ổn, võ công bất phàm, cùng
trong một ngõ hẻm, trong mấy năm mà lão đổ tài gặp được đến ba cao thủ, hơn
nữa xem ra thì tiểu hữu chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, mà võ công đã đạt được
thành tựu như thế rồi, lão đổ tài lại càng tò mò, không theo dõi mới là lạ, hà
hà, đây cũng chính là nguyên nhân lão đổ tài theo dõi tiểu hữu, xem ra cũng là
chúng ta hữu duyên, nếu lão đổ tài không tò mò muốn biết thì sẽ không nhận
thức tiểu hữu, thì lại không thể nói ra bí mật kia, bí mật này chính là nguyên
nhân cái chết của con trai của Tôn bà bà!"
Phương Kiếm Minh nghe thế thì kinh hãi trong lòng, nói:" Sao? Việc này ...
Việc này thật kỳ quái, tiền bối, cuối cùng là người phát hiện ra được bí mật
gì, sao lại liên quan đến nữ nhân đó và người thứ hai mà tiền bối theo dõi?"
Lão đổ tài thở dài một tiếng, nói:" Lão đổ tài đem chuyện về tổ tôn của Tôn bà
bà mà tiểu hữu vừa kể lại, kết hợp với chuyện ngày đó sắp xếp lại thì phát
hiện ra được, người mà tiểu hữu gọi là Tôn đại thúc, hắn không chết trong tay
Hồ Bất Quy, mà kẻ giết hắn chính là người thứ hai lão đổ tài theo dõi!
Lão đổ tài sẽ nói ra bí mật này, đêm đó, lão đổ tài theo dõi thanh niên đó,
khi hắn vào viện và gặp nữ nhân tên là Mị Nương thì lão đổ tài ẩn thân trên
mái hiên, lúc ấy bọn họ đang ở trong đại sảnh uống rượu vui đùa, lão đổ tài
nghe bọn họ thì thầm tâm tình thì định rời đi, nhưng đột nhiên có một nha hoàn
hối hả chạy vào, miệng kêu to lão gia đến, lão gia đến, nữ nhân tên là Mị
Nương nghe xong thì kinh hãi, sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, thanh niên đó
cũng biến sắc, muốn Mị Nương tìm một chỗ cho hắn ẩn nấp, hắn vừa nấp xong thì
Hồ Bất Quy vội vàng tiến vào, nói là quên mang theo một món đồ, sau khi hắn
lấy xong thì rời đi, một lúc sau, khi xác định rằng hắn không có trở về nữa
thì thanh niên kia mới từ chỗ ẩn nấp đi ra, lão đổ tài ở một bên bấy bộ dáng
của bọn họ thì cảm thấy buồn cười, hai người bọn họ sau đó tiếp tục uống rượu
và vui đùa, lão đổ tài lại định đi thì nghe được nữ nhân tên Mị Nương nói:'
Chúng ta cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là tốt, cuối cùng thì chàng
còn biện pháp nào không?'
Thanh niên kia nói:' Ta biết chúng ta lén lút thế này thì không hay lắm, lại
còn phải đề phòng suốt cả ngày, nàng cũng đừng hối ta nữa, không phải mỗi ngày
ta đều nghĩ cách sao?'
Mị Nương thở dài một hơi, nói:' Chàng không biết tâm tình của thiếp, ngày đó
chàng không nên đánh chết hắn!'
Thanh niên kia nghe xong thì không nhịn được nói:' Lúc đầu nàng còn nói tốt,
việc này chỉ có nàng biết, ta biết, trời biết, đất biết thì sợ gì chứ?'
Mị Nương nghe xong những lời này thì mắng:' Nói như thế thì ngươi không sợ,
nếu như đã không sợ thì hãy đường đường chính chính như một nam nhân, đi quyết
đấu với lão gia, đoạt lấy ta từ trong tay của hắn, thật uổng công ta đối xử
tốt với ngươi, nhưng ngươi chưa từng nghĩ cho ta!'
Thanh niên đó dỗ Mị Nương mộ hồi, nói:' Mị Nương, không phải ta đã sớm nói với
nàng rồi sao, hắn là người của Ma giáo, thân phận lại là đàn chủ, kỳ thật ta
cũng không sợ hắn, mà là ca ca của hắn, đường chủ ma giáo Hồ Bất Hồi, ta không
phải là đối thủ của hắn, nếu như ta khiêu chiến với Hồ Bất Quy thì xem như
chết chắc rồi, hơn nữa, khi chuyện của chúng ta lộ ra thì người đầu tiên mà Hồ
Bất Quy muốn giết đó chính là nàng, cho dù hắn không giết nàng thì nàng cho
rằng con mụ kia sẽ tha cho nàng sao?'
Mị Nương nghe thế thì cả giận:" Người không phải do ta giết, mẫu thân hắn đến
tìm ta làm gì, nếu muốn tìm thì nên tìm ngươi, bởi vì do chính ngươi ra tay!'
Thanh niên đó cười lạnh, nói:' Hừ, năm đó hắn là hư chuyện tốt của chúng ta,
nếu nàng không kéo hắn lại để ta một chiêu đắc thủ, từ phía sau một chưởng
giết chết hắn thì sợ rằng cũng phải hơn hai mươi chiêu ta mới có thể giết được
hắn!'
Hai người náo loạn một lúc, thanh niên đó dùng lời ngon ngọt khuyên nhủ:" Nàng
yên tâm đi, việc này sẽ không lộ ra ngoài đâu, không phải Hồ Bất Quy đã đáp
ứng với nàng rồi sao? Sẽ không nhắc đến nàng trước mặt lão bà đó, cho nên cho
dù bà ta có thần thông quảng đại cũng không thể điều tra ra việc này được, về
phần Hồ Bất Quy, ta biết hắn cũng âm thầm điều tra về cái chết của Tôn Đại
Ngũ, nhưng hắn nghe theo lời của nàng, tưởng rằng là kẻ thù của Tôn Đại Ngũ
tìm đến, căn bản là không hoài nghi nàng, cho nên lo lắng của nàng cũng chỉ là
'Kỷ Nhân Ưu Thiên' (1), được rồi, đây đã là chuyện của nhiều năm rồi, chúng ta
đừng nhắc lại nữa, chúng ta uống tiếp nào!'
(1): khéo lo trời sập.
Lão đổ tài nghe thế thì lặng lẽ rời đi, mặc dù thanh niên đó giết người nhưng
lão đổ tài đã rút chân khỏi giang hồ nhiều năm, cho nên cũng không quản đến
chuyện này, cho đến hôm nay khi nghe tiểu hữu kể lại thì lão đổ tài đã đoán ra
đại khái, năm đó cái tên Tôn Đại Ngũ kia và Hồ Bất Quy luận võ, hơn phân nửa
là vì nữ nhân tên là Mị Nương kia, nàng ta vốn xuất thân là kỹ nữ, dung mạo
của nàng quả thật xuất chúng, Tôn Đại Ngũ đánh không lại Hồ Bất Quy, nhưng
không về nhà mà đến kỹ viện tìm Mị Nương, nhưng không ngờ hắn lại thấy điều
không nên thấy, Mị Nương và thanh niên kia sợ hắn đem chuyện này kể lại cho Hồ
Bất Quy nghe cho nên sát hại Tôn Đại Ngũ, xem ra Tôn Đại Ngũ quả thật là chết
oan!"
Hai người Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân nghe xong những gì lão chứng kiến
và phỏng đoán thì cũng gật đầu, Phương Kiếm Minh nói:" Tiểu tử nghĩ đến một
điều, sau khi Hồ Bất Quy đến kỹ viện đương nhiên là biết chuyện Tôn đại thúc
bị giết, sự việc xảy ra ở kỹ viện, Hồ Bất Quy cho dù có ngốc đến cỡ nào đi nữa
thì cũng sẽ phỏng đoán cái chết của Tôn đại thúc nhất định có liên quan đến Mị
Nương, nhưng vì hắn thích Mị Nương cho nên nghe lời nói một phía của Mị Nương,
là Tôn đại thúc bị kẻ thù sát hại, như thế, một hòn đá trúng hai chim, người
kia vừa báo thú được, vừa giá họa cho Hồ Bất Quy, cho dù Hồ Bất Quy có muốn
điều tra về cái chết của Tôn đại thúc thì nhất định cũng đặt mục tiêu lên kẻ
thù của Tôn đại thúc, chứ không ngờ 'hung thủ' thật sự lại ở bên cạnh hắn. Có
điều tiểu tử có một điểm không rõ, Hồ Bất Quy luôn miệng nói là muốn điều tra
về nguyên nhân cái chết của Tôn đại thúc, sao lại không bắt đầu từ Mị Nương?
Tại sao hắn lại không nhắc đến Mị Nương trước mặt Tôn bà bà, tiểu tử thấy hắn
cũng là một hán tử, sao lại hành động như thế?"
Long Bích Vân cười nói:" Đó là đúng như lời chàng nói, sở dĩ Hồ Bất Quy không
làm thế là vì tính cách của hắn, hắn tin tưởng Mị Nương đương nhiên là không
hoài nghi nàng, hơn nữa, Phương lang, chàng ngẫm lại xem, Hồ Bất Quy thân là
tổn đàn chủ của ma giáo, ở trong kỹ viện tranh đoạt kỹ nữ với người khác, việc
này, cho dù lấy đao kề cổ hắn hắn cũng không nói ra, hắn vì thân phận của mình
và không muốn người mình yêu bị làm phiên cho nên trước mặt người ngoài dĩ
nhiên là không nhắc đến Mị Nương rồi!"
Lão đổ tài gật đầu, nói:" Long tiểu thư và lão đổ tài có cùng ý nghĩ, hừ, cái
loại người luôn chú ý đến thân phận của mình dĩ nhiên là sẽ không dễ dàng nói
ra chuyện này!"
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, xem xét sự việc, nói thật, mặc dù bọn họ chỉ
phỏng đoán nhưng cũng không sai biệt với chân tướng nhiều lắm, Phương Kiếm
Minh hỏi:" Lão đổ tài, thanh niên đó là ai? Võ công hẳn là không tệ?"
Lão đổ tài cười ha ha, nói:" Tiểu hữu không cần phải nói, trước đó vài ngày,
lão đổ tài có gặp qua thanh niên này trong hẻm nhỏ của phủ Hàng Châu."
Phương Kiếm Minh vui mừng, nói:" Thế thì tốt, chờ tiểu tử báo cho Ngô đại ca,
Tôn bà bà và Tôn tỷ tỷ đến tìm hắn, đến lúc đó mong rằng lão đổ tài chỉ ra
hung thủ, việc này tiểu tử thay mặt Ngô đại ca tạ ơn tiền bối!"
Vừa nói vừa nâng ly rượu, định kính lão đổ tài, lão đổ tài đưa tay đẩy, mở to
mắt, nói:" Chậm đã, tiểu hữu và vị Ngô đại ca gì đó có quan hệ gì với tôn gia
tổ tôn mà sao lại nhiệt tâm như thế?"
Phương Kiếm Minh nói:" Lão đổ tài, gặp chuyện bất bình, bạt đao tương trợ, đó
là chuyện nên làm, hơn nhữa quan hệ giữ Ngô đại ca và Tôn tỷ tỷ rất tốt, Ngô
đại ca đã nhận Tôn tỷ tỷ là muội muội, quan hệ giữa tiểu tử và Ngô đại ca cũng
không phải là bình thường, chúng ta không giúp thì ai dây đây!"
Lão đổ tài nghe xong thì thở dài, nói:" Giang hồ hiện nay, người như các ngươi
không còn thấy nhiều nữa, được, đến lúc đố lão đổ tài nhất định sẽ ra mặt,
nhứng việc này không thể gấp được, nếu không sẽ đả thảo kinh xà, trước tiên
nên gọi Ngô đại ca của tiểu hữu và tôn gia tổ tôn đến đây, lão đổ tài còn muốn
hỏi rõ một số chi tiết!"
Phương Kiếm Minh gật đầu nói:" Việc này dễ xử lý, Ngô đại ca chính là bằng hữu
của Cái Bang, đệ tử của Cái Bang có mặt khắp thiên hạ, trong thành Hàng Châu
này cũng có phân đà của họ, ngày mai tiểu tử sẽ đi hỏi thăm hiện Ngô đại ca
đang ở nơi nào!"
Nói chuyện một lúc, lão đổ tài cười nói:" Ngươi biết không? Hội thi hoa khôi
đêm qua, giữa trưa hôm nay đã xác định được hoa khôi."
Phương Kiếm Minh duỗi đầu lưỡi, nói:" Tối qua có nhiều người chết như thế mà
hội thi này vẫn tiến hành như bình thường, quả nhiên mạng người thật không
đáng giá mà, là ai đoạt được danh hiệu hoa khôi, là Sử Tiểu Uyển hay là Diễm
Yến?"
Lão đổ tài lắc đầu, nói:" Tiểu hữu nghĩ không ra đâu, người đoạt được danh
hiệu hoa khôi chính là nữ tử duy nhất vẫn chưa xuất trận, nghe nói tên của
nàng ta là Tống Sư Sư, vừa hát vừa múa, oanh động toàn trường, được điểm cao
nhất, chà chà, cũng không biết là nàng có dung mạo thế nào, hình như nàng ta
chính là thuyền kỹ trên Tây Hồ."
"Vậy sao?" Phương Kiếm Minh nghe được bốn chữ 'Tây Hồ Thuyền Kỹ' thì không
khỏi nghĩ đến 'Yến Phi Phượng', nàng ta cũng là Tây Hồ Thuyền Kỹ, nhưng thân
phận lại vô cùng thần bí, nếu nàng đến tham gia hội thi hoa khôi, thì không
biết cái cô hoa khôi 'Tống Sư Sư' kia có phải là đối thủ của nàng hay không
nữa?
Lão đổ tài ở lại đến nửa đêm mới rời đi, không có việc gì thì thời gian trôi
qua nhanh, có chuyện thì lại rất dài, hôm sau, Phương Kiếm Minh không tốn
nhiều thời gian đã tìm được phân đà của Cái Bang ở Hàng Châu, thuận lợi gặp
được đà chủ.
Thật ra, khi ở trên thạch bích đoạt bảo, trước khi đi ngô thế minh có nói nhỏ
bên tai Phương Kiếm Minh vài câu, chính là nói cho Phương Kiếm Minh liên lạc
với hắn, Phương Kiếm Minh làm theo, quả nhiên là không có trở ngại gì.
Đà của của phân đà ở Hàng Châu có tên là Lưu Kiến, một trung niên hán tử
khoảng bốn mươi, hắn xuất thân từ Tịnh Y của Cái Bang, Phương Kiếm Minh và hắn
nói vài câu khách sáo rồi hỏi:" Lưu Đà Chủ, ngài có biết Ngô đại ca đang ở đâu
không?"
Lưu Kiến nghe xong, cười nói:" Ngươi muốn tìm Ngô huynh đệ sao?"
Phương Kiếm Minh gật đầu nói:" Có chút việc muốn tìm."
Lưu Kiến nói:" Ngươi đến thật là đúng lúc, Phương thiếu hiệp, bang chủ của
chúng ta và Ngô huynh đệ đang trên đường đến đây, ấn theo lộ trình thì ngày
mai sẽ đến."
Phương Kiếm Minh mừng rỡ nói:" Vậy sao? Thế thì tốt quá, tại hạ không cần phải
đi tìm, à đúng rồi, Ngô đại ca và hoa đại ca, hai người họ có chuyện gì mà lại
đến đây?"
Lưu Kiến biết Phương Kiếm Minh và ngô thế minh là 'bằng hữu', cho nên cũng
không gạt hắn, nói:" Không, họ chỉ đi ngang qua thôi, nơi họ muốn đến là Gia
Hưng, nghe nói là muốn tặng lễ vật cho ai đó, ta cũng không biết, Phương thiếu
hiệp, chờ sau khi bang chủ đến ta sẽ nói lại cho Ngô huynh đệ biết, để tiện
liên lạc, xin Phương thiếu hiệp nói cho ta biết nơi ở, ta sẽ thay mặt truyền
đạt."
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói nơi ở cho hắn biết rồi cáo từ.
Lôi Phong Tháp của Hàng Châu, danh chấn thiên hạ, trên một ngọn núi thuộc dãy
Nam Bình Sơn ở phía bờ nam của Tây Hồ, có một tòa tháp tám tầng, được xây dựng
từ năm 975 sau công nguyên, là do Ngô Việt Vương Tiễn Hoằng xây dựng để mừng
việc phi tử hạ sinh một nam hài, được gọi là Hoàng Phi tháp, nhưng vì tháp
được đặt ở phía tây cho nên cũng được gọi là Tây Quan Tháp, sau này hậu nhân
thấy tháp được đặt trên núi Lôi Phong cho nên gọi là 'Lôi Phong Tháp'.
Thật ra, Lôi Phong Tháp nổi tiếng là bởi vì trên một ngọn núi ở phía bắc có
một tòa Bảo Thúc Tháp, hợp với cảnh sắc của tây hồ, tạo thành mỹ cảnh "Nam Bắc
tương đối trì, nhất hồ ánh song tháp", hai tháp, một nam một bắc, cách hồ khá
đều nhau, Lôi Phong Tháp đôn hậu tao nhã, Bảo Thúc Tháp tinh tế tuấn tú, nhân
gian có câu "Lôi phong như lão nạp, Bảo Thúc như mỹ nhân".
Nhắc đến Lôi Phong Tháp thì không thể không nhắc đến 'Lôi Phong Tịch Chiếu',
nhưng đằng sau vẻ mỹ lệ của lôi phong tịch chiếu lại có một truyền thuyết động
lòng người, truyền thuyết này chính là về Bạch nương tử.
Lấn trước khi Phương Kiếm Minh đến đây thì bị bọn người của Tây Hồ bang làm
cho mất hứng, Phương Kiếm Minh chỉ đứng từ xa nhìn lại chứ chưa đến Lôi Phong
Tháp lần nào.
Vì ước hẹn với 'Tiêu Dao Thần Kiếm' cho nên Phương Kiếm Minh đi đến cạnh tây
hồ, dọc theo bờ hồ, khí trời đã vào đông, người đi đường cũng không nhiều, sắc
trời không có gì đặc biệt, muốn xem Lôi Phong Tịch Chiếu cũng không thể.
Phương Kiếm Minh đi dọc theo thềm đá được hơn mười bậc thì nghe được tiếng
bước chân từ phía sau trước đến, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một có một lão
tăng dẫn theo một tiểu sa di, đang đi đến, lão tăng có tướng mạo trang nghiêm,
từ mi thiện mục, xem ra ít nhất cũng thất tuần, tiểu sa di đỉnh đầu sáng bóng,
bộ dáng đáng yêu.
Đảo mắt cái lão tăng và tiểu sa di đã đến gần, hai mắt của lão tăng khẽ nhấc,
nhìn Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh mỉm cười với lão, lão tăng đột nhiên
nói:" Thí chủ đến vì có hẹn?"
Phương Kiếm Minh giật mình, nói:" Sao đại sư biết được tiểu tử ứng ước mà
đến?"
Lão tăng nhướng mày, không trả lời hắn, nói:" Tốt nhất thì thí chủ không nên
đi, mau rời khỏi nơi này, nếu không thì tính mạng của thí chủ sẽ gặp nguy
hiểm, lão nạp có vài lời, hy vọng thí chủ tự thu xếp!"
Nói xong thì dẫn theo tiểu sa di xuống nói, Phương Kiếm Minh muốn hỏi lão
nguyên nhân, ai ngờ hai người đó đi đầu không ngoảnh lại, cho hù hắn có muốn
hỏi thì sợ rằng cũng không được nói cho biết,
Phương Kiếm Minh tự cười thầm:" Lão hòa thượng này đúng là bất phàm, không ngờ
có thể biết ta ứng ước mà đến, lại còn nói là tính mạng nguy hiểm, chẳng lẽ là
ta sẽ cùng Tiêu Dao Thần Kiếm động thủ? Không đúng, tuy rằng Tiêu Dao Thần
Kiếm có võ công cao thâm nhưng muốn đánh bại ta, thậm chí là giết ta thì ta
không tin có khả năng đó, huống hồ chi ta luôn phòng bị. Lần này mang theo
thiên thiền đao là để đề phòng vạn nhát, lời của lão hòa thượng này đúng là kỳ
ngôn! Nhưng dù sao thì lão cũng là hảo ý tương khuyên, ta cẩn thật một chút là
được!"
Trong lòng có chủ ý, hắn liền để những lời nói của lão tăng xuống tận đáy
lòng, trên đường đi thì ngắm cảnh sắc xung quanh Lôi Phong Tháp, sắc trời tối
dần, Lôi Phong Tháp cũng được tăng nhân thắp đèn lên.
Lôi Phong Tháp này được xây dựng lại từ đầu thời Tống, những năm bắc Tống động
binh, chinh thảo Phương Tịch, đã bị tổn hại nặng nề, những năm đầu thời Tống,
Tống binh và Kim binh đại chiến suýt tý nữa là đã hủy đi Lôi Phong Tháp, sau
đó được trùng tu, tòa tháp bảy tầng chỉ còn lại năm tầng, hiện tại quốc gia là
đại Minh, lôi phong pháp được bảo tồn hoàn hảo, bên trong còn có tăng nhân ở.
Phương Kiếm Minh đến cầu kiến phương trượng của tháp, nhưng được báo là phương
trượng đã xuống núi, Phương Kiếm Minh cảm thấy hơi mất hứng, uống trà xanh,
ngửi mùi hương, xem ra có chút đắt tiền.
Tri khách tăng không biết tại sao đã trễ thế này rồi mà Phương Kiếm Minh còn
muốn đến đây, hắn muốn ở trọ lại? Không giống, lại thấy bộ dáng 'lén lút' của
hắn cho nên tri khách tăng thầm nghĩ là hắn có ý định đánh cắp bảo vật trong
tháp, nên theo dõi hắn chặt chẽ, Phương Kiếm Minh dở khóc dở cười, không thể
làm gì hơn là rời xa Lôi Phong Tháp, lúc này mới cắt được cái đuôi kia.
Tiêu Dao Thần Kiếm này cũng thiệt là, Phương Kiếm Minh đã đến rồi mà không gặp
được mặt hắn, rốt cuộc là đến lúc nào đây chứ, bóng đêm dần dày đặc hơn, một
vầng trăng khuyết được treo trên cao, chiếu sáng một vùng.
Phương Kiếm Minh phi thân lên một đại thụ, nhìn quanh, trầm giọng quát:" Tiêu
Dao Thần Kiếm, tại hạ ứng ước đến đây, vì sao các hạ không lộ diện?"
Tiếng nói chưa dứt thì hắn nghe được một tiếng cười âm lãnh từ bên sườn truyền
đến, Phương Kiếm Minh vội phi thân xuống, phóng đến nơi phát ra âm thanh.
Một thân ảnh giống như là thổ địa từ dưới chất chui lên, một cổ kình khí khổng
lồ xuất hiện theo hắn, cổ kình khí bao quanh chu vi mười trượng, Phương Kiếm
Minh giật mình, thầm nghĩ:" Không ổn!"
Người nọ đột nhiên xuất chưởng, nội gia chân lực được phóng ra, cát đá trên
đất bay loạn cả lên.
Phương Kiếm Minh không chút nghĩ ngợi đánh ra một chưởng, người đó đến thật
quá nhanh, Phương Kiếm Minh không có cách nào tránh được.
Song chưởng chạm nhau, người đó quát lên một tiếng lớn, một cổ chân lực như
thái sơn phát ra, Phương Kiếm Minh vội vận thiên thiền chân lực lên chống đỡ,
nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng 'oa' vang lên, Phương Kiếm Minh há
miệng phun ra một ngụm máu tươi, văng đi, Phương Kiếm Minh không phải là đối
thủ của hắn!
Phương Kiếm Minh thấy rõ người đến, đó là một lục bào lão giả có tướng mạo
bình thường, một tay của hắn để bên trong tay áo, tay kia trắng noãn như ngọc,
lại thon dài, chính là cánh tay này đã một chưởng đả thương Phương Kiếm Minh,
lúc này cánh tay đó lại xoay chuyển, một đạo chỉ phong được bắn ra, một phân
thành chín, hướng về chín vị trí yếu hại trên người của Phương Kiếm Minh.
"Mạng ta xong rồi!" Tim của Phương Kiếm Minh đập mạnh, hối hận không nên không
nghe theo lời lão tăng.
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=47#ixzz3OOgVifOj