Có Người Nhìn Trộm


Người đăng: Reapered

Hồ Hải Tán Nhân đứng dậy, tiến đến trước, nói:" Không sai, võ công mà lão phu
tu luyện chính là 'Vô Tướng Thần Công', hai người các ngươi muốn đấu với lão
phu, nếu như là hai mươi năm trước thì lão phu nhất định sẽ không đáp ứng,
nhưng hôm nay các ngươi đã cố tình đến đây, nếu lão phu không thành toàn cho
các ngươi, thì xem ra lão phu quá tự đại, được, hai người các ngươi cùng lên
đi!"

Lôi Mãnh thối lui ra sau, đánh mắt về hai người phía sau, nói:" La tiên sinh
có ý tốt, các ngươi không được phụ lòng!"

Hai gia tướng cùng kêu lên 'vâng', rồi đối mặt với Hồ Hải Tán Nhân, người bên
trái nói:" Vãn bối Lôi Sơn!" Người bên phải nói:" Vãn bối là Lôi Hà!" Sau đó
đồng thanh cùng nói:" Xin lãnh giáo La tiền bối!"

Hồ Hải Tán Nhân mỉm cười, nói:" Không cần đa lễ, các ngươi cứ coi lão phu như
là bia ngắm, tấn công đi!" Vừa nói vừa dang hai chân ra, thong thả đứng tại
chỗ, hai tay từ từ mở ra, vai trầm xuống, một đôi mắt hữu thần nhìn thẳng về
phía trước, tựa như là xuyên thấu qua cả Lôi Sơn và Lôi Hà.

Lôi Sơn và Lôi Hà nhìn nhau, Lôi Sơn quát:" Đắc tội!" Song chưởng phân ra,
cùng phách, một chiêu 'Đơn Tiên Cứu Chủ', đánh về phía đầu vai của đối phương.

Hồ Hải Tán Nhân đứng yên bất động, chỉ nhìn vào đôi tay của Lôi Sơn, khi mắt
thấy tay của Lôi Sơn sẽ bổ đến thì trong mắt chợt hiện lên tinh quang, đoạt
nhân tâm phách.

Lôi Sơn rùng mình, có cảm giác như bị đối phương nhìn thấu, phương vị mà hắn
muốn tấn công, Hồ Hải Tán Nhân đã nắm trong lòng bàn tay thì làm sao dám tấn
công tiếp, lập tức thu hồi chưởng lực, chuyển sang bên trái của Hồ Hải Tán
Nhân, hóa chưởng thành trảo, chụp lấy đầu vai của đối phương.

Nhãn châu của Hồ Hải Tán Nhân thiểm động. Thấy Lôi Sơn hóa chưởng thành trảo
thì thân hình vẫn bất động, khi trảo của Lôi Sơn sắp chụp vào đầu vai của Hồ
Hải Tán Nhân thì tinh quang trong mắt lão càng rõ, Lôi Sơn chấn động trong
lòng, thầm nghĩ:" 'Vô Tướng Thần Công' quả thật lợi hại! Lão có thể nhận ra
được lộ số chiêu thức của mình! Lợi hại!"

Lôi Sơn nghiêng người xuất chưởng, chưởng phong mãnh liệt, một cổ sóng nhiệt
xuất hiện, trong đó ẩn chứa ba loại biến hóa, đây là tuyệt kỹ nổi danh trong
giang hồ, cực kỳ khó luyện 'Liệt Hỏa Chưởng'.

Hai mắt của Hồ Hải Tán Nhân nhìn theo chuyển động, theo sát từng động tác của
Lôi Sơn, trước, trái, phải ...

Trong nháy mắt, song chưởng của Lôi Sơn đã xuất hơn ra mười mấy chưởng, vòng
quanh Hồ Hải Tán Nhân, không khí xung quanh dần nóng lên, 'Liệt Hỏa Chưởng'
của Lôi Sơn đã đạt đến cảnh giới ngoại phóng!

Kỳ lạ chính là, mỗi lần Lôi Sơn xuất chưởng, khi chỉ còn cách Hồ Hải Tán Nhân
khoảng một tấc thì hắn lập tức thu tay về, trong mắt người ngoài thì có vẻ như
hắn tôn trọng lão, không đành lòng đánh trúng.

Mà động tác của Hồ Hải Tán Nhân càng khiến người ta cảm thấy lạ, đứng yên bất
động, dường như là muốn bị đánh trúng, đột nhiên, Lôi Sơn liền chuyển thân
phóng thẳng ra phía sau của Hồ Hải Tán Nhân. Chưởng lực mang theo nhiệt khí
đằng đằng, nhắm thẳng về phía vai của Hồ Hải Tán Nhân, chưởng này có xu thế
hơn hẳn các chưởng trước đến tám phần, cơ hồ hắn vừa xuất chưởng thì đã có một
tiếng động vang lên, sau đó là tiếng hô vang dội, Lôi Sơn bắn ngược trở ra,
xoay người liên tục như một con quay, Hồ Hải Tán Nhân thì hô to:" Đến hay
lắm!"

Ngay lúc Lôi Sơn 'đánh trúng' Hồ Hải Tán Nhân thì Lôi Hà liền phóng đến, tựa
như tên rời khỏi cung, song chưởng phách xuống, động tác như mãnh hổ hạ sơn,
câu nói của Hồ Hải Tán Nhân chính là nói về hắn.

'Bịch' một tiếng, song chưởng của Lôi Hà 'vững vàng' đặt lên Hồ Hải Tán Nhân,
Hồ Hải Tán Nhân hít sâu một hơi, ngực hơi lõm vào, tóc mai hai bên dựng lên,
nhưng vẫn không hoàn chiêu.

Phương Kiếm Minh lo lắng trong lòng, thầm nghĩ:" La lão tiên sinh này cũng quá
lớn gan rồi, chưởng lực của hai người bọn họ hợp lại đâu chỉ ngàn cân!"

Nào ngờ người bị đánh trúng là Hồ Hải Tán Nhân thì không hề có chuyện gì, khi
Lôi Hà áp song chưởng lên người đối phương thì trong giây phút đó hắn có cảm
giác là chưởng kình khi truyền vào cơ thể đối phương thì biến mất không còn
bóng dáng.

Đang ngay lúc hắn kinh ngạc thì một luồng nội lực từ trên người Hồ Hải Tán
Nhân bắn ngược ra, đó chính là chưởng kình lúc nãy của hắn, Lôi Hà kinh hãi
trong lòng, vội thu song chưởng về, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị chưởng
kình bắn văng ra xa như tên rời cung, cũng may là Hồ Hải Tán Nhân khống chế
lực đạo rất tốt, chỉ đẩy ngược hắn ra chứ không làm cho hắn bị thương!

Lôi Mãnh hiểu rất rõ võ công của Lôi Sơn và lôi hai, lão cũng không dám dùng
thân thể ngạnh kháng với chưởng lực của hai người bọn họ, Hồ Hải Tán Nhân đồng
thời 'trúng' chưởng của hai người, không những không có việc gì mà còn đẩy lui
hai người, 'Vô Tướng Thần Công' quả nhiên thần kỳ, Lôi Mãnh cả kinh nói:"
Chẳng lẽ lão đã luyện đến cảnh giới 'Vô Tương Chi Tương' trong 'Vô Tướng Thần
Công' rồi!?

Thì ra 'Vô Tướng Thần Công' là một môn kỳ công trong giang hồ, bỏi vì có rất
ít người luyện thành cho nên danh khí cũng không lớn, tục truyền hơn một trăm
năm trước có một cao tăng đã sáng chế ra nó, với niệm 'Vô Tương Vô Ngã', môn
võ công này chia làm ba cảnh giới, cảnh giới thứ nhất có tên gọi là 'Hữu Tương
Chi Tương', cảnh giới thứ hai là 'Vô Tương Chi Tương', còn cảnh giới thứ ba là
'Hữu Tương Vô Tương', khi đạt đến cảnh giới 'Hữu Tương Vô Tương' thì tức là đã
đạt đến 'Vô Ngã', Lôi Mãnh đã hơn trăm tuổi, dĩ nhiên là cũng đã nghe về ba
cảnh giởi của 'Vô Tướng Thần Công'.

Mắt thấy Lôi Sơn, Lôi Hà đặt tay lên chuôi kiếm, chuẩn bị xuất kiếm thì Lôi
Mãnh liền tiến lên, nhấc tay lên, quát:" Không được rút kiếm, lui xuống đi!"

Mặt của Lôi Sơn và Lôi Hà hơi đỏ lên, khom người lui về phía sau, không hề có
một ý nghĩ không cam lòng!

Hồ Hải Tán Nhân đưa mắt về phía Lôi Mãnh, nói:" Ngươi cũng muốn tới sao, tốt,
đã mười năm rồi lão phu chưa động võ, hôm nay cùng ngươi bàn luận một phen!"

Lôi Mãnh bình tĩnh nói:" Thần công của La tiên sinh kinh người, xin hỏi có
phải La tiên sinh đã tu luyện đến cảnh giới thứ hai trong 'Vô Tướng Thần
Công'?"

Hồ Hải Tán Nhân nói:" Ngươi nói không sai, lão phu tu luyện hơn tám mươi năm,
cuối cùng cũng đạt đến cảnh giới 'Vô Tương Chi Tương'!"

Lôi Mãnh hít sâu một hơi, nói:" Võ công của La tiên sinh siêu phàm, Lôi mỗ vốn
không dám đắc tội, nhưng khi Lôi mỗ nhìn thấy thì lại ngứa tay, muốn cùng
hướng La tiên sinh thỉnh giáo vài chiêu!"

Hồ Hải Tán Nhân nói:" Ngươi đã sớm có ý này, vậy động thủ đi!"

Tinh thần của Lôi Mãnh trầm xuống, song nhãn chăm chú nhìn vào hổ hải tán
nhân, còn Hồ Hải Tán Nhân thì không hề nhìn chằm chằm đối phương, hai mi hơi
cụp xuống, giống như một tăng nhân.

Con ngươi của Lôi Mãnh ngày càng mở lớn, chợt quát lên một tiếng lớn, phóng
đến như tia chớp, một bàn tay to tướng nhắm thẳng về phía đỉnh đầu của Hồ Hải
Tán Nhân, Phương Kiếm Minh thấy thế thì tim chợt đập mạnh, lão đồ tài truyền
âm nói:" Hà hà, đó là Phích Lịch Thủ Ấn tổ truyền của Lôi gia, tiểu tử này sử
dụng ra thật là lợi hại!"

Một tiếng 'bịch' vang lên, hai thân ảnh vừa hợp lập tức phân, Lôi Mãnh cười
lớn, nói:" 'Vô Tướng Thần Công' của La tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền,
Lôi mỗ cam đoan, tuyệt đối sẽ không có người đến quấy rầy La tiên sinh, Lôi mỗ
xin cáo từ!"

Giọng nói vang lên khi lão lăng không, phi thân lên mái nhà, phóng đi như gió,
Lôi Sơn Lôi Hà cũng lập tức phi thân rời đi. Lôi Mãnh và Hồ Hải Tán Nhân giao
chiêu quá nhanh, người ngoài hoàn toàn không thể nhìn rõ được, nên không biết
thắng bại thế nào, lão đổ tài thấy ba người Lôi Mãnh rời đi thì cười ha hả,
kéo Phương Kiếm Minh từ trên mái nhà xuống, Hồ Hải Tán Nhân không hề ngạc
nhiên, nhìn Phương Kiếm Minh hỏi:" Tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?"

Phương Kiếm Minh vội khom người hành lễ, nói:" Vãn bối Phương Kiếm Minh, ra
mắt La lão tiên sinh!"

Hồ Hải Tán Nhân nói:" Không cần đa lễ, vào nhà uống trà!"

Dẫn hai người vào nhà, sau đó ngồi xuống, Hồ Hải Tán Nhân tự mình châm trà,
Phương Kiếm Minh vội đứng dậy, kiên trì đòi tự mình châm trà, lão đổ tài cười
nói:" Ngươi đuổi người hầu đi hết rồi sao?"

Hồ Hải Tán Nhân nói:" Không chỉ có thế, đệ còn muốn chuyển nhà, hôm nay, đại
viện này đã không còn là La phủ nữa, đến hoàng hôn, đệ sẽ đi, sau này sẽ không
trở lại nữa!"

Ngữ khí thê lương, mang theo hoài niệm vô tận.

Lão đổ tài nói:" Ngươi cần gì phải thế?"

Hồ Hải Tán Nhân nói:" Huynh cũng không phải là không biết tính tình của đệ,
sau này muốn tìm đệ thì đến Sơn Tây Thái Nguyên, cũng phải trở về quê nhà của
mình rồi!"

Hai người tán dóc vài câu, Phương Kiếm Minh chờ bọn họ dừng lại rồi mới cung
kính nói:" La lão tiên sinh, tiểu tử ngưỡng mộ đại danh của người đã lâu, thật
không ngờ tiên sinh còn là một cao thủ võ học, lúc nãy ẩn thân nhìn lén, xin
tiền bối thứ lỗi!"

Hồ Hải Tán Nhân thản nhiên nói:" Đừng ngại, ngươi so với tằng tôn của ta thì
hiểu chuyện hơn rất nhiều, đúng rồi, sư huynh, các người đến đây có chuyện gì
sao?"

Lão đổ tài cười 'hì hì', nói:" Cũng không có chuyện gì, lão đổ tài vốn tưởng
rằng sẽ có trò hay để xem, không ngờ lại chấm dứt mau đến thế, thật là không
đã nghiền, tiếc quá, tiếc quá!"

Hồ Hải Tán Nhân cười nói:" Sư huynh, thì ra là huynh có chủ tâm đến xem đánh
nhau, thế mà đệ còn tưởng rằng có đại sự gì nữa!"

Lão đổ tài cười nói:" Sư đệ, lần này ngươi trở về gia hương, không có ý định
trở lại nữa sao?"

Hồ Hải Tán Nhân thở dài, nói:" Sẽ không trở về, lá rụng về cội, tuổi hạn của
đệ cũng đã sắp đến rồi, đâu có nhàn nhã như sư huynh, tự do tự tại!"

Lão đổ tài trầm ngâm nói:" Nếu như vậy, hôm nay do lão đổ tài làm chủ, đến tửu
lâu tiễn hành!"

Hồ Hải Tán Nhân nói:" Cũng được, sau khi đệ đi sợ rằng sau này không thể gặp
lại sư huynh được nữa, trước khi đi đệ có vài chuyện muốn nói với huynh!"

Lão đổ tài nhìn quanh bốn phía rồi hỏi:" Huy nhi đâu, hắn không có ở đây sao?"

Hồ hải tán nhân nói:" Đã đi từ sớm rồi, trời còn chưa sáng thì đệ đã gọi lão
Trung dắt hắn ra khỏi thành rồi, tên bại gia chi tử này!"

Phương Kiếm Minh ở một bên ngồi nghe thì đứng dậy nói:" Hai vị tiền bối muốn
ôn chuyện, vãn bối xin cáo lui trước!"

Hồ hải tán nhân gật đầu, Phương Kiếm Minh ôm quyền, chuẩn bị xoay người rời đi
thì lão đổ tài đột nhiên hỏi:" Chờ chút, lão đổ tài có chuyện muốn hỏi, tối
qua tiểu hữu theo dõi người kia, chẳng lẽ có thù oán với hắn sao?"

Phương Kiếm Minh sửng sốt, chần chờ một chút, nói:" 'Thù' thì có thể không nói
đến, tiểu tử có một bằng hữu có vài 'khúc mắc' với hắn, cho nên tiểu tử mới cố
tình theo dõi hắn!"

Lão đổ tài nói:" Ồ, vậy khúc mắc này có lớn không?" Phương Kiếm Minh nghe lão
hỏi chi tiết thế thì trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ,
thầm nghĩ:" Lão có kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể biết được vài
manh mối!"

Mở miệng nói:" Liên quan đến tính mạng vô tội, tiền bối nghĩ thử xem có lớn
không?"

Lão đổ tài nói:" Thì ra là thế, vậy đêm nay tiểu hữu không nên ra ngoài, lão
đổ tài đến tìm tiểu hữu."

Phương Kiếm Minh thuận miệng hỏi:" Có việc?"

Lão đổ tài nói:" Có liên quan đến người đêm qua tiểu hữu theo dõi! Bây giờ lão
đổ tài không rãnh nói, tiểu hữu cứ chuyển bị sẵn rượu và thức ăn ngon, trời
tối lão đổ tài sẽ đến!"

Phương Kiếm Minh vui mừng nói:" Vậy sao, thế thì tốt quá, lão đổ tài, tiền bối
không nên lỡ hẹn!"

Lão đổ tài cười nói:" Chỉ cần có rượu và thức ăn ngon để chiêu đãi lão đổ tài
thì lão đổ tài sẽ không làm cho tiểu hữu thất vọng, có lẽ sẽ giúp được một ít
cho việc của tiểu hữu! Nếu như lão đổ tài nói trúng thì tiểu hữu nên bồi tiếp
lão đổ tài vài ván mạc chược!"

Phương Kiếm Minh ngẩn người ra nói:" Mạc chược? Tiểu tử không biết đánh, tiền
..."

Lão đổ tài ngắt lời hắn, nói:" Được rồi, được rồi, tối nay nói tiếp, lão đổ
tài không tiễn, tiểu hữu cứ vượt tường ra ngoài không cần phải đi bằng cửa
lớn!"

Hồ hải tán nhân cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Phương Kiếm Minh đành cười khổ,
không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời lão, ra khỏi đại sảnh thì phi thân
lên mái nhà rồi rời đi.

Khi trở lại đại viện, vừa vào đại sảnh, Long Bích Vân đang đứng ngay đại sảnh,
trong tay cầm một mảnh giấy, đôi mày liễu hơi nhíu, thấy hắn trở về thì mới
giãn ra, cười nói:" Chàng đã về, có thư!"

Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói:" Kỳ lạ, mấy ngày hôm nay sao lại có nhiều
chuyện lạ xuất hiện, không ngờ có người gửi thư cho ta."

Vừa nói vừa tiếp nhận phong thư trong tay của Long Bích Vân, trên thư viết:"
Phương thiếu hiệp, canh ba đêm mai, Tây Hồ Lôi Phong tháp, không gặp không về,
Tiêu Dao Thần Kiếm."

Bút tích trên phong thư giống như bút tích trên mảnh giấy đêm qua, không ngờ
người này lại muốn gặp hăn, không biết hắn có ý định gì?"

Phương Kiếm Minh cười khổ, nói:" Đây là một phong thư ước chiến sao? Ai, tối
qua được sự chỉ điểm của hắn, xem ra không thể không đi!"

Long Bích Vân lo lắng hỏi:" Phương lang, chàng muốn đi thật sao?"

Phương Kiếm Minh gật đầu, Long Bích Vân nói:" Có muốn ta cùng đi?"

Phương Kiếm Minh nói:" Hắn chỉ hẹn một mình ta, tốt nhất là nên để ta đi một
mình, Vân nhi, không cần phải lo lắng, nếu hắn hẹn ta đến thì sẽ không có âm
mưu quỷ kế gì, ta sẽ cẩn thận ứng phó!"

Long Bích Vân suy nghĩ một chút rồi nói:" Thế thì tốt!"

Phương Kiếm Minh hỏi Long Nguyệt, Long Bích Vân nói:" Ta bảo nàng đi làm một
việc rồi!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì cũng để tâm lắm, sắc mặt vui vẻ nói:" Đêm nay
lão đổ tài muốn đến, lão có tin tức muốn nói cho ta biết, Vân nhi, nàng đi gọi
Lý mụ mụ chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, lão là tiến bối trên Thiên Bảng, chúng
ta không thể tiếp đãi chậm trễ!"

Long Bích Vân cười nói:" Lão muốn đến sao? Thật là tốt, ta cũng muốn gặp mặt
vị lão đổ tài du hí nhân gian này!"

Khi đèn vừa được thắp lên thì lão đổ tài cười ha ha tìm đến, Phương Kiếm Minh
đã sớm đứng ngoài cửa chờ lão, lão đổ tài vừa vào cửa thì cười lớn nói:" Lôi
gia quả thật là giàu có, đình viện này đúng là không tệ, Phương tiểu hữu, tiểu
hữu dẫn kiến cho lão vị hôn thê của tiểu hữu nào, lão đổ tài cũng muốn gặp
Phiêu Miễu Tiên Tử Long Bích Vân, một trong bát đại mỹ nữ của giang hồ!"

Phương Kiếm Minh kinh ngạc, nói:" Tiền bối biết bọn tiểu tử?"

Lão đổ tài chớp mắt, nói:" Tiểu hữu tưởng rằng hai tai của lão đổ tài không
biết nghe chuyện của giang hồ sao, danh khí của các ngươi lớn như thế thì làm
sao lão đổ tài không nghe qua được!"

Phương Kiếm Minh còn chưa kịp mở lời thì Long Bích Vân đã từ trong đại sảnh đi
ra, khẽ vén áo hành lễ, nói:" Danh khí của tiền bối mới là lớn, vãn bối ra mắt
cao thủ Thiên Bảng!"

Lão đổ tài cười lớn nói:" Mấy năm nay lão đổ tài sao có thể so sánh với tuổi
trẻ các người, hiện nay trong võ lâm còn có mấy người nhớ đến Thiên Bảng Địa
Bảng chứ, sóng sau đè sóng trước, lão đổ tài không thể không thừa nhận là mình
đã già rồi!"

Vừa nói lão vừa tiến vào trong đại sảnh, không hề câu lễ.

Lão đổ vài vừa vào, rượu và thức ăn lập tức được đưa lên, mặc dù chỉ mới bày
có nửa bàn nhưng được sắp xếp tinh trí, mùi thơm xông vào mũi, tuyệt đối là do
một danh gia đích thân xuống bếp.

Lão đổ tài cũng là một người có tửu lượng tốt, vừa ngồi vào bàn là con sâu
rượu nó liền trở mình, lão làm liên tiếp ba chung rồi mới lau khóe miệng, cười
hỏi:" Phương tiểu hữu, lão đổ tài lắm miệng, tiểu hữu và Long tiểu thư thật sự
là vị hôn phu thê?"

Phương Kiếm Minh trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, Long Bích Vân cười hỏi:" Tiền
bối không tin?"

Lão đổ tài hô lớn:" Tin! Lão đổ tài tin chứ sao lại không, kẻ nào không tin
thì kẻ đó có mắt không tròng."

Vừa nói vừa đứng lên, hai người Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân tưởng lão
muốn kính rượu, định đứng lên thì thấy tay trái của lão áp xuống, ra hiệu cho
bọn họ ngồi yên, miệng thì nói lớn:" Phương Kiếm Minh tiểu hữu, tiểu hữu đoạt
được thiên hà bảo lục, có khi nào là đồ giả hay không, đầu năm nay có không ít
hàng giả xuất hiện rồi, không chừng thứ mà tiểu hữu đoạt được cũng chính là đồ
giả rồi đó, lão đổ tài cũng là một người có kiến thức không tệ, hay là tiểu
hữu lấy thử ra cho lão đổ tài xem một cái, lão đổ tài ..." Vừa nói đến đây thì
ngữ khí của lão liền biến đổi, cười nói:" Bằng hữu, trời lạnh như thế, sao
không vào đây dùng một ly cho ấm nào!"

Từ 'bằng' vừa vang lên thì trong đại sảnh đã xuất hiện một làn gió, hai cánh
cửa sổ được mở ra, từ 'hữu' vừa dứt thì lão đổ tài đã biến mất, động tác của
lão cực nahnh, mắt thường không thể nhìn thấy.

Bên ngoài chợt có tiếng hét lớn 'Muốn Chết!', sau đó là một tiếng 'bịch'. Hai
người Phương, Long vừa định đi ra ngoài thì lão đổ tài đã phi thân vào lại từ
ngoài cửa sổ, miệng thì kêu lên:" Lợi hại, lợi hại, lão đổ tài không ngăn được
đại giá, tôn giá đi thong thả, thứ cho không tiễn xa được!"

Hai người Phương, Long kinh hãi, có người ngoài nghe lén mà bọn họ lại không
biết, khinh công của người này thật lợi hại, với thân thủ của lão đổ tài cũng
không thể ngăn đối phương lại dược, võ công của người này chỉ có thể sử dụng
hai từ 'Cao Thủ' để gọi.

Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên, đi thẳng đến cửa lớn, có người gõ cửa
hỏi:" Phương công tử, Long tiểu thư, hai người không có chuyện gì chứ? Lúc nãy
có thích khách sao?"

Lão đổ tài cười hà hà, nói:" Thích khách? Làm gì có thích khách, chỉ là một
con mèo hoang chạy lung tung vào đây thôi, các ngươi trở về đi, Phương công tử
và Long tiểu thư không có chuyện gì!"

Long Bích Vân tiếp lời:" Không có chuyện gì, các người lui xuống đi!"

Chờ sau khi tiếng bước chân vang xa thì Phương Kiếm Minh hỏi:" Lão đổ tài, sao
lão biết bên ngoài có người?"

Lão đổ tài cười nói:" Khi lão đổ tài vừa vào đại môn thì đã có cảm giác lạ,
một cảm giác như bị người khác nhìn lén, cho đến khi vào đại sảnh, sau khi
uống xong ba ly thì lén dò xét tứ phía, phát hiện ra trên mái nhà hình như có
người ẩn nấp nghe lén, nhưng không biết được vị trí chính xác cho nên cố ý nói
ra 'Thiên Hà Bảo Lục', khiến cho hắn không yên, mới có thể tìm được vị trí
chính xác của hắn, hắc hắc, người này không đơn giản, võ công cũng không dưới
lão đổ tài!"

Đôi mày liễu của Long Bích Vân nhíu lại, hỏi:" Tiền bối, hắn là người thế
nào?"

Lão đổ tài cũng nhíu mày, nói:" Mặc dù lão đổ tài và hắn cùng đối mặt nhưng
tướng mạo của hắn thì lão đổ tài không nhìn rõ, một lục bào lão giả, tướng mạo
bình thường, không có điểm gì đặc biệt, nhưng tay trái của hắn thì giấu trong
tay áo, lão đổ tài vừa cùng hắn đấu một chưởng, kẻ tám lạng người nửa cân,
người này là ai? Các ngươi biết không?"

Phương Kiếm Minh suy nghĩ một chút, lắc đầu, Long Bích Vân cũng lắc đầu, nói:"
Người này, tiểu nữ chưa từng gặp qua, tiền bối có kiến thức rộng rãi còn không
nhận ra được lại lịch của hắn huống chi là tiểu nữ!"

Lão đổ tài trầm ngâm nói:" Theo như lão đổ tài thấy thì mục đích của hắn có
thể chính là vì 'Thiên Hà Bảo Lục'!"

Phương Kiếm Minh gật đât hỏi:" Tiền bối, võ công của hắn lợi hại như vậy sao?"

Lão đổ tài nói:" Còn giả được sao! Cho nên lão đổ tài mới cảm thấy lạ, thân
thủ của hắn cao như thế, mà lão đổ tài lại không nhận ra được hắn là ai, xem
ra cao thủ trong võ lâm không chỉ có Thiên Bảng Địa Bảng mà thôi, người này
hoàn toàn có tư cách xếp hạng trên Thiên Bảng hoặc là Địa Bảng!"

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=47#ixzz3OOgPpmHf


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #184