Hảo Hí Liên Thai


Người đăng: Reapered

Đầu đà tiến về trước từng bước, thành đại lễ với Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm
Minh vôi đỡ hắn, nói:

- Đại sư, sao lại làm thế?

Đầu đà nói:

- Thí chủ, tiểu tăng muốn đa tạ ân cứu mạng!

Phương Kiếm Minh nghiêm mặt nói:

- Chỉ là việc nhỏ, không đáng bận tâm, không cần phải đa lễ!

Đầu đà có ý muốn bái, Phương Kiếm Minh không cho, lão đổ tài cười ha hả, nói:

- Hai người các ngươi sao cứ như đàn bà thế, được rồi tiểu đầu đà, ngươi
nhường một bước, ngươi là khách, đến Trung Nguyên, nhập gia tùy tục, Phương
Tiểu Hữu không cho ngươi bái thì không không nên bái!

Sau đó hai người tách ra, ngồi xuống, đầu đánh hỏi tiếp:

- Xin hỏi đại danh của Phương Thí Chủ?

Phương Kiếm Minh nói:

- Tại hạ Phương Kiếm Minh, xin hỏi pháp danh của đại sư?

Đầu đà nói:

- Tiểu tăng Ngộ Danh, tối qua nhờ có Phương Thí Chủ và đổ lão viện thủ, nếu
không thì tiểu tăng đã hồn về địa phủ, không thể gặp lại gia sư!

Phương Kiếm Minh cười nói:

- Thật ra Ngộ Danh đại sư phải cảm tạ lão đổ tài, tiền bối mới là người có
công, không có dược hoàn giải độc của tiền bối, thì tại hạ cũng không giúp đại
sư được!

Lão đổ tài nói:

- Không, không, Phương Tiểu Hữu, lời này của tiểu hữu khiến cho lão đổ tài
phải thẹn!

Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nsoi:

- Sao lại thế?

Lão đổ tài nói:

- Tiểu hữu không nhận ra sao? Dược hoàn của lão đổ tài quả thật có thể ngăn
được độc dược, nhưng nếu muốn bức ra khỏi cơ thể của tiểu đầu đà thì không thể
nhanh như thế, tối qua tiểu hữu vận công chữa thương xong rồi rời đi, không
bao lâu sau tiểu đầu đà cũng thu công, lão phu thử dò xét qua cơ thể hắn,
không biết tiểu hữu đã dùng thủ pháp gì, chỉ trong nửa canh giờ mà đã có thể
hoàn toàn bức hết chất độc ra khỏi cơ thể hắn, nội thương của Ngộ Danh cũng
phục hồi hơn phân nửa, ngay cả vết đao trên tay trái, đến bình mình là đã biến
mất, tiểu hữu là thần tiên hay sao, cho dù lão đổ tài có dùng hết khả năng
cuaur mình, cũng chỉ có thể cam đoan cứu sống hắn, nhưng muốn được diệu thủ
hồi xuân như Phương Tiểu Hữu thì lão đổ tài không làm được!

Phương Kiếm Minh cũng bán tín bán nghi, hắn cũng không biết nguyên nhân trong
đó, tối hôm qua hắn vận công trị thương cho Ngộ Danh, lúc đầu là dùng thiên
thiền chân lực, sau đó thì tự chuyển sang 'Đại Thụy Thần Công', trong khi mơ
mơ màng màng, hắn không cảm thấy có gì lạ, mới thu công, cho nên sự kỳ hoặc
trong đó hắn chỉ có thể quy cho 'Đại Thụy Thần Công'.

Nhưng chuyện này làm sao hắn nói cho người ngoài nghe được, đành phải cười ha
hả, nói:

- Vậy sao, thật là thần kỳ, lão đổ tài, tiền bối khiêm nhường rồi, đúng rồi,
Ngộ Danh đại sư, sao bọn họ lại muốn đuổi giết đại sư? Trường mi đầu đà là gì
của đại sư?

Ngộ Danh nghe hắn hỏi thế thì hỏi lại:

- Phương Thí Chủ biết sư huynh của tiểu tăng?

Phương Kiếm Minh gật đầu, nói:

- Giờ ngọ hôm qua, ta từng gặp hắn.

Ngộ Danh nói:

- Thì ra Phương Thí Chủ là bằng hữu của sư huynh.

Phương Kiếm Minh đang định nói là chỉ gặp gỡ mà thôi, thì Ngộ Danh đã thở dài,
nói:

- Đám người tối qua nhất định là người của đại hoàng tử phái đến truy giết
chúng ta, còn lý do tại sao bọn họ làm thế thì tiểu tăng cũng có chút mơ hồ,
tiểu tăng đến Trung Nguyên cũng chỉ mới hơn một tháng.

Lão đổ tài hỏi:

- Không phải ngươi đến cùng lúc với sư huynh của ngươi à?

Ngộ Danh gật đầu, nói:

- Khi sư huynh đến Trung Nguyên thì tiểu tăng cũng chưa biết, khi sư huynh ở
Trung Nguyên được một năm thì sư phụ mới phái tiểu tăng và năm cao thủ trong
hoàng cung đại nội đến Trung Nguyên tìm kiếm sư huynh, chắc hai vị thắc mắc
tại sao tiểu tăng có thể nói tiếng Hán, bởi vì trước kia tiểu tăng từng theo
sư phụ học qua văn tự của Trung Nguyên, cho nên cũng biết được chút ít.

Một thời gian sau, tiểu tăng cũng tìm được sư huynh, lúc này sư huynh mới nói
cho tiểu tăng biết sư huynh đến Trung Nguyên là để tìm một người, còn về việc
tìm ai thì sư huynh cũng không nói, tiểu tăng cũng không tiện hỏi, sau khi đến
Hàng Châu, hôm qua một mình sư huynh ra ngoài, đến xế chiều là về đến, sau khi
trở về thì bảo mọi người chuẩn bị ứng phó địch nhân, lúc này tiểu tăng mới nhớ
là trước khi đi sư phụ có đưa cho một túi đồ, nên mở ra xem, thì thấy bên
trong có một đôi mi dài, một cái bình sứ nhỏ, và còn có một túi gấm, bên trong
có một tờ giấy, trên đó viết 'thật thật giả giả, giả giả thật thật, trường mi
công lớn, Ngộ Danh cũng không hém, kinh trung hữu hiểm, hiểm trung hữu kinh,
bình tĩnh ứng phó, tự có quý nhân!'

Tiểu tăng còn chưa hiểu rõ thì sư huynh đã chỉ ra thiên cơ của sư phụ, ý của
sư phụ là bảo tiểu tăng giả trang làm sư huynh, dẫn dụ địch nhân để sư huynh
thừa cơ rời đi, bên trong cái bình sứ nhỏ có chứa dược vật dịch dung, sau đó
tiểu tăng và sư huynh lập tức giải trang, tiểu tăng trở thành sư huynh, bên
trong bình sứ còn có một viên 'Long Hổ Đan', có thể tăng thêm công lực trong
vòng nửa canh giờ.

Đến khuya, quả nhiên là có địch nhân tập kích, tiểu tăng ăn Long Hổ Đan, lao
ra đầu tiên, trước đó sư huynh đã nói cho tiểu tăng biết Tam hoàng tử muốn
giết chúng ta, cho nên khi tiểu tăng thấy Tam hoàng tử thì cũng không kinh
ngạc, chỉ có điều là người bịt mặt kia là ngoài dự liệu, tiểu tăng phục dụng
Long Hổ Đan, dược lực dần phát tác, đại triển thần uy, cố ý dẫn dụ Cổ Bách và
người bịt mặt rời xa nơi đó, để cho sư huynh có nhiều thời gian để tránh.

Tam hoàng tử thấy tiểu tăng có võ công cường hãn, nên nghĩ rằng tiểu tăng
chính là sư huynh, chi phái mười hai thị vệ vây quanh khách điếm, tiểu tăng
nghe được tiếng đánh nhau bên kia nên biết su huynh đang cùng bọn họ giao thủ,
sợ Tam hoàng tử nhận ra sơ hở, cho nên chạy ra khỏi khách điếm.

Cổ Bách và người bịt mặt kia có võ công cao cường, đuổi theo quấn đấu, muốn
tiểu tăng giao ra đồ vật gì đó. Thật ra, nói về công phu chân thật thì tiểu
tăng cũng chỉ ngang với họ, nhưng khi bọn họ liên thủ thì tiểu tăng chỉ chống
đỡ được chừng mười chiêu, so với sư huynh thì tiểu tăng kém xa, tiểu tăng ỷ
vào nội công tăng vọt, nên hung hăng đối chưởng với cổ bách, sau ba chưởng thì
chấn thương hắn, sau đó lại đại chiến một hồi, giết chết bảy loan đao thị vệ,
khiến cho người đầy máu tươi, người bịt mặt thừa cơ tiểu tăng sơ hở nên đánh
lén tiểu tăng một chưởng, nhưng hắn cũng không chiếm được tiên nghi, nhưng
cũng lúc đó tiểu tăng bị trúng một đao của thị vệ, trúng độc.

Lúc này, tiểu tăng cũng cảm thấy dược lực của 'Long Hổ Đan' dần dần yếu đi, ra
sức giết chết thị vệ đó rồi chạy đi, Tam hoàng tử thấy tiểu tăng cường hãn như
thế thì sợ hãi, không dám động thủ, trong lúc hoảng loạn tiểu tăng không suy
nghĩ nên đi hướng nào, chỉ cần biết là dẫn dụ bọn họ càng đi xa càng tốt, cổ
bách và người bịt mặt bị trúng chưởng của tiểu tăng nên vừa đuổi theo vừa âm
thầm điều tức, còn tám thị vệ chì chạy phía trước họ, bọn họ thấy tiểu tăng đã
trúng độc cho nên cũng không có ráo riết vây công, chỉ chờ tiểu tăng bị độc
bộc phát, hoặc là khí cùng lực kiệt.

Trên đường chạy tiểu tăng thấy phía trước có một nơi đèn hoa rực rỡ, thấy có
nhiều bóng người, tiểu tăng tưởng rằng chạy vào đó thì bọn họ sẽ không dám
lafmbaajy, không ngờ ... Ài, tội lỗi, tội lỗi, tội nghiệt của tiểu tăng thật
sâu nặng, đã hại chết không ít người, A Di Đà Phật!

Tiểu tăng chạy vào đại sảnh, chất độc bắt đầu phát tác, nên không phải là đối
thủ của tám thị vệ, may mắn là có người của Ma Giáo ra tay ngăn cản, cho tiểu
tăng cơ hội thở một hơi, tiểu tăng còn tưởng người của Ma Giáo chính là quý
nhân, trong lòng vui mừng lẫn sợ hãi, không ngờ họ lại ném tiểu tăng đi, nhưng
dù sao tiểu tăng cũng phải cảm ơn họ.

Khi ra ngoài thì tiểu tăng dần dần bị đuổi kịp, tiểu tăng liều mạng dùng toàn
bộ nội lực đối chưởng với cổ bách, hắn tưởng rằng tiểu tăng đang bị trọng
thương, nên khinh địch, bị tiểu tăng làm bị thương, tiểu tăng xem như đã hoàn
thành sư mệnh, cũng không có khát vọng gặp được quý nhân gì, trước khi chết cố
ý lộ ra chân tướng, cười nhạo bọn họ, người bịt mặt muốn bắt tiểu tăng để truy
hỏi tung tích của sư huynh tiểu tăng sao để cho hắn làm thế được, đang muốn
cắn lưỡi tự vẫn thì hai vị thí chủ như thiên binh hàng lâm, cứu tiểu tăng một
mạng, thì ra quý nhân mà sư phụ nói chính là hai vị thí chủ, xin nhận của tiểu
tăng một xá!

Nói xong thì chắp tay thi đại lễ với hai người, lần này Phương Kiếm Minh cũng
không cản hắn. Lão đổ tài nghe được thì mặt mày hớn hở, cười ha hả, nói:

- Sư phụ của ngươi thật là lợi hại, để lão đổ tài đoán xem, ngươi là người
Thiên Trúc, hà hà, lão đổ tài biết rồi, sư phụ của người chính là Thiên Trúc
Tăng?

Ngộ Danh cười nói:

- Đổ lão thí chủ nói không sai.

Lão đổ tài hỏi:

- Vậy ngươi biết lão đổ tài là ai rồi?

Ngộ Danh đỏ mặt, lắc đầu, nói:

- Xấu hổ, xấu hổ, tiểu tăng từng hỏi qua gia sư, cao thủ của võ lâm Trung
Nguyên có những ai, gia sư nói:' Võ lâm trung truyên, ngọa hổ tàng lòng, cao
thủ vô số, khó mà biết hết được, lệnh sư chỉ nói đến một người, đó chính là
chủ trì của Thiếu Lâm Tự Vô Quả đại sư, thân mang thập đại tuyệt kỹ của Thiếu
Lâm, tu vi thâm hậu, là tri giao của lệnh sư. Khi gia sư nói cho tiểu tăng
biết thì lúc đó tiểu tăng chỉ mới mười tuổi, mấy năm sau, có một ngày, gia sư
đột nhiên tuyệt thực, đến tận ba ngày, sư huynh có hỏi, gia sư nói: một đời
cao tăng, cuối cùng cũng khó thoát sinh tử, A Di Đà Phật!

Tiểu tăng biết, Vô Quả đại sư của Thiếu Lâm Tự đã viên tịch. Hơn một tháng
trước khi tiểu tăng đến Trung Nguyên thì mới biết trụ trì của Thiếu Lâm Tự đã
sớm đổi, một thiên sư có pháp danh là Đại Phương, tiểu tăng có hỏi qua về Vô
Quả đại sư nhưng không ai biết, đau buồn thay! Cho nên tiểu tăng cũng chỉ biết
Trung Nguyên có một Vô Quả đại sư, vì thế không biết đại danh của Đổ lão thí
chủ!

Ngộ Danh đầu đà này thật là khéo nói chuyện, hắn vừa kể lại nguyên nhân bị
đuổi giết của mình, lão đổ tài vừa hỏi có biết danh tính của lão không thì hắn
lại kể đến một Vô Quả đại sư, hơn nữa tiếng Hán của hắn lại rất lưu loát, hắn
nói chỉ biết được chút ít, chẳng qua cũng chỉ là khiêm tốn mà thôi.

Lão đổ tài cười nói:

- Vô Quả đại sư, lão đổ tài nghe danh đã lâu nhưng không có cơ hội gặp, lão
đổ tài hỏi ngươi, hẳn là ngươi biết Thiên bảng, địa bảng?

Không ngờ Ngộ Danh ngẩn mặt ra, lắc đầu, hỏi:

- Thiên bảng, địa bảng là cái gì? Xin thứ cho tiểu tăng không biết?

Lão đổ tài thổi râu mép, kêu lên:

- Ngươi không biết? Vậy sao ngươi lại biết danh hào của sư phụ ngươi?

Ngộ Danh nói:

- Gia sư từng nói rằng khi người ở Trung Nguyên thì được gọi là 'Thiên Trúc
tăng', đó là những gì tiểu tăng biết được, còn đối với thiên bảng, địa bảng
thì tiểu tăng chưa từng nghe sư phụ nhắc đến.

Lão đổ tài thở dài nói:

- Ài, sư phụ của ngươi xem danh lợi như phù vân, hiển nhiên là sẽ không nói
cho ngươi biết hắn là người trên Thiên Bảng rồi, lão đổ tài cũng không muốn
nói!

Lúc này Phương Kiếm Minh chợt nhận ra có điều gì đó kỳ lạ nên hỏi:

- Ngộ Danh đại sư, ngài nói sư phụ của ngài từng giao thủ với Vô Quả đại sư
của Thiếu Lâm Tự?

Ngộ Danh gật đầu, Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói:

- Chuyện lớn như vậy, sao ta lại không biết nhỉ, kỳ lạ!

Ngộ Danh chợt động, hỏi:

- Phương thí của có quan hệ gì với Thiếu Lâm Tự!

Phương Kiếm Minh cười nói:

- Tại hạ và Thiếu Lâm Tự có chút quan hệ sâu xa.

Ngộ Danh ồ lên một tiếng.

Phương Kiếm Minh bỏ qua nghi hoặc trong lòng, cười hỏi:

- Không biết đại sư đã có tính toán gì?

Ngộ Danh nói:

- Tiểu tăng muốn nhanh chóng trở về, không biết sư huynh thế nào rồi!

Phương Kiếm Minh nói:

- Cát nhân tự hữu thiên tướng, trường mi đại sư hẳn là không có việc gì đâu.

Dừng một chút, nói tiếp:

- Thương tích của đại sư sợ rằng vẫn chưa tốt lắm, tại hạ muốn dẫn đại sư đến
gặp một vị thần y, không biết đại sư có đồng ý?

Ngộ Danh vui vẻ nói:

- Tiểu tăng đang lo là thương thế vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu có thần y
tương trợ, tiểu tăng có thể sớm ngày lên đường, tiểu tăng xin đa tạ phương thí
chủ!

Phương Kiếm Minh nói:

- Không nên khách khí!

Đứng dậy, hắn quay sang lão đổ tài, hỏi:

- Tiền bối không cùng đi sao?

Lão đổ tài lắc đầu nói:

- Lão đổ tài biết người tiểu hữu nói đến là ai, không đi tốt hơn, lão đổ tài
là một người thích tự do, tiểu hữu có gặp bọn họ thì cũng đừng nhắc đến lão đổ
tài. Được rồi, lão đổ tài rất có hứng thú đối với tiểu hữu, mau nói nơi ở cho
lão biết, nhanh nhanh nào, đừng có dè dặt như đàn bà vậy chứ!

Phương Kiếm Minh dở khóc dở cười, nói cho lão biết nơi ở rồi lập tức cùng Ngộ
Danh cáo từ.

Khi Phương Kiếm Minh đưa Ngộ Danh đến phong linh độ khẩu thì đúng lúc Khương
Vô Nhai đang dạy võ công cho phong linh, Phương Kiếm Minh thấy phong linh thì
thở hỗn hển còn Khương Vô Nhai thì lộ vẻ bất đắc dĩ, Khương Vô Nhai bảo phong
linh đưa hai người bọn họ qua sông rồi dẫn vào nhà, trong nhà chỉ có một mình
Thiên Đô Thánh Nhân, Bạch Mi Thần Quân và Dược Tiên thì không biết đã đi đâu.

Phương Kiếm Minh giới thiệu hai người với nhau xong rồi kể lại chuyện đêm qua
sơ lược một lần, nhưng hắn không nói ra việc gặp lão đổ tài, mà chỉ nói là hắn
đi xem hội thi hoa khôi rồi sau đó cứu Ngộ Danh.

Thiên Đô Thánh Nhân cau mày nói:

- Việc này quả thật không phải là chuyện đùa, ngươi chờ một chút, lão phu đi
gọi Dược Tiên đến!

Một lúc sau Thiên Đô Thánh Nhân và Dược Tiên đi vào, Dược Tiên vừa vào cửa,
thấy Ngộ Danh thì câu đầu tiên lão nói là 'ngươi đã trúng độc?'

Ngộ Danh kinh ngạc trong lòng, gật đầu, Dược Tiên nói:

- Chất độc trong cơ thể của ngươi đã được tiêu trừ, nhưng lão phu thấy khí
sắc của ngươi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, để lão tìm cho ngươi một ít thuốc,
cam đoan đến giờ ngọ là có thể sinh long hoạt hổ!

Nói xong thì xoay người đi ra ngoài. Bốn người ngồi trong phòng nhàn thoại,
Thiên Đô Thánh Nhân đột nhiên nhắc đến hai đồ đệ của lão, cười nói:

- Phương tiểu hữu, ngươi đến đây đã hai lần, nhưng cũng không gặp hai đồ đệ
của lão, thật là đáng tiếc, hiểu lầm năm đó, không biết phương tiểu hữu còn
nhớ?

Phương Kiếm Minh vốn muốn né tránh vấn đề nên, giờ nghe lão hỏi nên đành phải
cười nói:

- À, bọn họ cũng đến sao? Việc năm đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, nguyên nhân
cũng là do tiểu tử gây ra, nên làm sao tiểu tử quên được, bọn họ đi đâu rồi,
còn có cả Bạch thúc thúc nữa?

Thiên Đô Thánh Nhân cười nói:

- Hôm qua hai tiểu tử kia trở về, lão phu còn chưa kịp lên tiếng nhắc về
ngươi thì chúng lại đòi đến nhà cô cô chơi, lão phu đành phải chịu, sáng sớm
hôm nay chúng còn kéo theo cả bạch lão đệ đi cùng, e rằng đến hoàng hôn mới
trở về!

Phương Kiếm Minh nghe xong thì nói:

- Thì ra thế, khó trách không thấy bạch thúc thúc.

Dược Tiên bưng một chén thuốc vào, Ngộ Danh đứng dậy tiếp nhận, miệng liên tục
tạ ơn, Dược Tiên nói:

- Uống xong thì điều tức nửa canh giờ, lão phu còn phải đi nghiên cứu kỳ lân
thử, không thể phụng bồi, lão thiên, giúp ta tiếp khách!

Nói xong liền quay đầu đi.

Thiên Đô Thánh Nhân đành lắc đầu, chờ sau khi Ngộ Danh điều tức xong thì Thiên
Đô Thánh Nhân hỏi:

- Ngươi muốn lập tức trở về sao?

Ngộ Danh nói:

- Tiểu tăng đã khôi phục lại công lực, hiển nhiên là phải trở về Thiên Trúc.

Thiên Đô Thánh Nhân trầm ngâm một chút, rồi bỗng dưng tươi cười, hỏi:

- Ngươi đơn độc như thế, lỡ trên đường đi gặp phải địch nhân thì làm sao?

Ngộ Danh nói:

- Tiểu tăng sẽ dùng toàn lực chống lại!

Thiên Đô Thánh Nhân cười nói:

- 'Song quyền nan địch tứ thủ', e rằng đám người Tam hoàng tử sẽ không bỏ qua
cho ngươi, lão phu muốn mời một cao thủ đi cùng với ngươi, như thế thì tốt hơn
là đi một mình!

Ngộ Danh vui vẻ nói:

- Không biết vị tiền bối mà tiền bối nói đến là ai?

Thiên Đô Thánh Nhân nói:

- Xa tận chân trời gần ngay trước mặt, chính là vị Khương Vô Nhai này!

Khương Vô Nhai sửng sốt:

- Ta!? Lão thiên, ngươi ...

Thiên Đô Thánh Nhân nói:

- Không phải lão rất muốn gặp Thiên Trúc tăng một lần sao?

Vừa nói vừa len lén nháy mắt ra hiệu, Khương Vô Nhai hiểu ý, cười ha hả nói:

- Không sai, lão phu ngưỡng mộ sư phụ của ngươi đã lâu, hôm nay có được cơ
hội tốt như thế thì không thể nào bỏ qua được.

Một lúc sau, Thiên Đô Thánh Nhân kéo Khương Vô Nhai sang một bên thấp giọng
nói:

- Lão hiểu ý của ta?

Khương Vô Nhai nói:

- Yên tâm đi, việc này cứ giao cho ta!

Sau đó Khương Vô Nhai và Ngộ Danh rời đi, thẳng hướng Thiên Trúc, Phương Kiếm
Minh ngồi lại một chút rồi cũng cáo từ.

Khi Phương Kiếm Minh trở về, chưa đến đại viện thì đã 'đụng' lão đổ tài, lão
đổ tài không nói một lời, kéo hắn đi, chuyển sang hướng tây, Phương Kiếm Minh
kinh ngạc hỏi:

- Lão đổ tài, có chuyện gì thế?

Lão đổ tài cười nói:

- Dẫn ngươi đi xem một trò hay, đúng là đầu năm, trò hay có cả bàn!

Phương Kiếm Minh hỏi:

- Trò gì hay?

Lão đổ tài nói:

- Đừng hỏi, đi rồi biết!

Hai người đi được khoảng một lúc, bằng khoảng thời gian một chung trà, đến một
nơi hẻo lánh, nơi này cũng chỉ có một hộ gia đình, lão đổ tài cười nói:

- Những người này đều là mộ danh mà đến, Lăng thị thảo yếm, chúng ta không
nên trêu vào bọn họ!

Lão kéo Phương Kiếm Minh đến hậu viện, phi thân lên, len lén vào nhà, Phương
Kiếm Minh truyền âm nói:

- Lão đổ tài, lão rất là giống phi tặc đó!

Lão đổ tài truyền âm nói:

- Không dám, không dám, muốn xem kịch vui thì đành phải làm thử phi tặc thôi!

Hai người có khinh công tuyệt đỉnh, cho dù là ban ngày thì người khác cũng chỉ
cảm thấy như là một làn gió nhẹ thổi qua thôi. Lúc này hai người đang ẩn thân
trên mái hiên, trên cao nhìn xuống, quan sát được tình hình bên dưới rõ ràng,
trong đại sảnh có một lão nhân tóc bạc ngồi, Phương Kiếm Minh tập trung nhìn
lão, thầm nghĩ:

- Thì ra là lão!

Lão nhân tóc bạc này chính là Hổ Hải Tán Nhân - La Quán Trung. Lão ngồi trên
ghế, thong thả uống trà, bên cạnh không một bóng người, trang viện to như thế,
mà không có người hầu, ngay cả tằng tôn của lão cũng không thấy.

Phương Kiếm Minh truyền âm nói:

- Lão đổ tài, người đó chính là La Quán Trung tiên sinh à?

Lão đổ tài nói:

- Còn có giả được sao!

Phương Kiếm Minh nói:

- Không phải tiền bối và lão là bằng hữu à? Sao lại lén lút như thế này!

Lão đổ tài cười nói:

- Nếu lão đổ tài quang minh chính đại đến gặp hắn thì có được trò hay để xem
không?

Phương Kiếm Minh nói:

- Tại sao?

Lão đổ tài nói:

- Có người đến, đừng nói chuyện, kịch vui bắt đầu rồi!

Tiếng truyền âm vẫn vừa dứt thì trên mái hiên đã truyền đến tiếng bước chân
nhè nhẹ, Phương Kiếm Minh ngưng thần lắng nghe, phát giác ra được có ba người,
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ:

- Chà, người thứ nhất có khinh công cao minh thật, không hề thua kém ta, hai
người phía sau cũng không tệ! Bọn họ đến đây chẳng lẽ là muốn tìm La lão tiên
sinh?

Trong đại sảnh vang lên tiếng của Hồ Hải Tán Nhân:

- Nếu đã đến rồi thì cần gì trốn trốn tránh tránh, trong nhà lão hủ không hề
có gì quý giá, các người làm thế để làm gì?

Thanh âm còn chưa dứt thì đã có người cười lớn, một thanh âm già nua vang lên:

- La tiên sinh là danh sĩ đương thời, lôi mỗ làm sao dám!

Theo giọng nói, ba bóng người từ trên mái hiên phóng xuống, một trước hai sau,
hình thành một tam giác, hai người phía sau thân hình cường tráng, bên hông
mang bảo kiếm, tóc hoa râm, người đứng trước, một thân thanh bào, vóc người
khôi ngô, khiến cho người khác có cảm giác như mãnh hổ hạ sơn.

Hồ hải hán nhân lạnh lùng cười, nói:

- Các hạ là ai?

Thanh bào lão giả nói:

- Lôi Mãnh của Lôi gia!

Hồ Hải Tán Nhân ồ một tiếng, nói:

- Thì ra là ngươi, lão phu đã nghe nói qua, ngươi đến đây là vì đêm qua lão
phu đả thương lệnh lang?

Lôi Mãnh cười nói:

- Chuyện tối qua, quả thật là do tiểu nhi gieo gió gặt bảo, La tiên sinh giáo
huấn hợp tình hợp lý, tiểu nhi có thể được La tiên sinh đích thân dạy bro, lôi
mỗ còn phải tạ ơn!

Hồ Hải Tán Nhân nói:

- Những lời này của ngươi là có ý gì, định châm chọc lão phu sao?

Lôi Mãnh nghiêm mặt nói:

- Đại danh của La tiên sinh, thiên hạ kính ngưỡng, lôi mỗ không hề có một ý
nghĩ khinh nhờn!

Hồ Hải Tán Nhân hừ một tiếng, không biết lão có tin lời của Lôi Mãnh hay
không, Lôi Mãnh nói tiếp:

- Lôi mỗ thậ sự không ngờ, La tiên sinh không chỉ là một đại văn hào mà còn
là một cao thủ võ lâm, lôi mỗ vô cùng kính nể!

Hồ Hải Tán Nhân dửng dưng nói:

- Lão phu chẳng qua biết được vài món công phu mèo ba cẳng, trong mắt các cao
thủ võ lâm thì không đáng gì!

Lôi Mãnh cười ha hả, nói:

- La tiên sinh đã khiêm nhường nếu nói đến những anh hùng trong một trăm năm
nay thì phải kể đến La tiên sinh!

Hồ Hải Tán Nhân nói:

- Ngươi dát vàng lên mặt lão phu rồi!

Lôi Mãnh nghiêm mặt nói:

- Đối với đương thời, không ai đáng để lão phu kinh nể, tối qua khi nghe được
tiểu nhi báo lại, lôi mỗ mới phát hiện, La tiên sinh văn võ song toàn, quả
thật xứng danh đại anh hùng!

Hồ Hải Tán Nhân nói:

- Đã như vậy, các ngươi đến đây làm gì?

Lôi Mãnh nói:

- Văn tài của La tiên sinh, thiên hạ đều biết, nhưng nói đến võ công, người
ngoài chưa từng nghe đến, tối qua, sau khi tiểu nhi trở về, nhắc đến võ công
của La tiên sinh thì luôn miệng khen không dứt, theo lão phu đoán thì nhất
định võ công của La tiên sinh chính là 'Vô Tướng Thần Công' trong truyền
thuyết, hai gia tướng của lôi mỗ muốn lĩnh giáo vài chiêu của La tiên sinh,
mong rằng La tiên sinh vui lòng chỉ giáo!

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=47#ixzz3OOgFGF9n


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #183