Sử Dụng Mánh Khóe


Người đăng: Reapered

Thế thì, lý do thích hợp nhất chính là bọn họ ẩn nấp. Lúc nãy, khi ở 'Nhạc
Tiêu Dao', Phương Kiếm Minh nghe được người bịt mặt kia tự xưng là 'bổn tọa',
đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi đạt được thì không tốn công, võ
công, thủ đoạn của người này có nhiều điểm tương đồng với chín người bịt mặt
kia, cho dù hắn không phải một trong số đó thì cũng có liên quan, tám năm,
Phương Kiếm Minh đương nhiên la fko thể nhớ kỹ hình dáng của họ, hơn nữa lúc
đó hắn đâu có tâm trí là nhớ kỹ chín người đó, ngoại trừ người trước mặt tự
xưng là bổn tọa, hai vai hơi gồ lên thì còn có chút ấn tượng, còn tám người
còn lại thì đều đeo khăn bịt mặt, bộ dáng như lén lén lút lút.

Phương Kiếm Minh làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được, cho dù đối phương đã
đi được một lúc nhưng hắn vẫn muốn đuổi theo. Hắn không biết người bịt mặt đó
đi đến đâu, chỉ có thể nhắm thẳng về phía nam mà chạy, khoảng thời gian nửa
chén trà, Phương Kiếm Minh đã ra khỏi Hàng Châu, tới ngoại thành, bóng đêm dày
đặc, không biết những người kia đi về hướng nào.

Hắn còn đang chần chừ thì chợt nghe được một tiếng động bên trái, một thân ảnh
chợt ẩn chợt hiện ngoài mười trượng, ẩn vào trong màn đêm, Phương Kiếm Minh
giật mình, quát:

- Ai?

Đang định đuổi theo thì một tiếng gió vang lên, một bóng trắng đánh đến, đôi
mắt của Phương Kiếm Minh tựa như điện, thấy rõ vật đến là một cuộn giấy trắng,
vội dùng tay bắt lấy, người kia đã sớm đi xa.

Phương Kiếm Minh nghi hoặc trong lòng, mở cuộn giấy ra, chỉ thấy trên giấy có
viết qua loa bảy chữ 'Hướng Tây Nam, Tiêu Dao Thần Kiếm'!

Phương Kiếm Minh ngẩn người, thi triển khinh công về phía tây nam, trong lòng
thầm nghĩ:

- Người này chẳng lẽ chính là hán tử trong ngõ nhỏ đêm đó sao? Hắn làm vậy là
có ý gì, sao lại chỉ đường cho mình, hay là hắn thật sự là một người hữu tâm!

Mặc dù trong lòng ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn triển khai kinh công, cả người
phóng đi như lưu tinh, chưa đến thời gian một chén trà đã đi được gần năm mươi
dặm, gặp núi vượt núi, gặp rừng băng rừng, cước trình rất nhanh, cho dù thiên
lý mã cũng không nhanh hơn được!

Đúng lúc này, hắn loáng thoáng nghe được tiếng người nói, vội giảm cước bộ, sử
dụng liên tiếp năm lần 'Đăng Bình Độ Thủy', sau khi vượt qua một số cây,
giương mắt lên nhìn, ở phía trước khoảng hơn hai mươi trượng, có vài người
đang nói chuyện, và cũng đang thi triển khinh công chạy đi.

Đám người này chính là đám người lúc nãy. Phương Kiếm Minh vui vẻ trong lòng,
hét dài một tiếng, tiếng hét chấn khắp nơi, hoa cỏ bên đường lung lay dữ dội.

Vừa quát lên, Phương Kiếm Minh vừa phóng người vọt đi, tiến về trước hơn mười
trượng, quát:

- Các ngươi tạm thời dừng bước, ta có chuyện muốn nói!

Đám người nghe được tiếng thét dài, tưởng rằng gặp phải kẻ địch, vội dừng
chân, tám thanh niên cầm loan đao vung loan đao trong tay lên, ánh đao lập lòe
chói mắt giữa màn đêm, tàm người xoay lại, chặn ở phía trước.

Ba người đi trước cũng đã quay người lại, lúc này Phương Kiếm Minh đã đến gần,
nhìn vào người bịt mặt hỏi:

- Ngươi là ai?

Ba người thấy người đến là Phương Kiếm Minh thì ngẩn ra, toàn bộ như lâm phải
đại địch, tưởng rằng lão đổ tài ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, người bịt mặt
dò hỏi, ngươi là ai tại sao lại đi theo chúng ta, lão đổ tài đâu?

Phương Kiếm Minh nói:

- Lão đổ tài không đến, người bị các ngươi đả thương còn cần được chữa trị,
ta hỏi ngươi, ngươi là ai?

Ba người nghe được lão đổ tài không đến thì yên tâm, trong lòng như trút được
gánh nặng, người bịt mặt cười lạnh, nói:

- Hảo tiểu tử, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa ngươi lại chui
vào, không có lão đổ tài ở đây để xem ngươi có gì kiêu ngạo, bổn tọa sẽ cho
ngươi chết được toàn thây!

Vừa nói, vừa tiến lên trước.

Phương Kiếm Minh cười ha hả:

- Ngươi tự xưng 'bổn tọa', chẳng lẽ lai lịch không nhỏ?

Người bịt mặt âm trầm cười, nói:

- Chết đến nơi mà còn muốn biết lai lịch của bổn tọa, chẳng lẽ bổn tọa có thù
oán với ngươi sao?

Phương Kiếm Minh nói:

- Có thù hay không thì phải xem ngươi có nói thật hay không đã!

Người bịt mặt ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, nói:

- Từ khi nào mà võ lâm trung nguyên lại xuất hiện một tên tiểu tử điên cuồng
như thế, lúc bổn tọa hành tẩu giang hồ sợ rằng tiểu tử nhà ngươi còn chưa được
sinh ra!

Phương Kiếm Minh nói:

- Ta hỏi lại ngươi, ngươi là ai, danh tính là gì?

Người bịt mặt nghe được ngữ khí của Phương Kiếm Minh như là muốn gây sự, thế
nào cũng phải biết được lai lịch của hắn thì không nhịn được tò mò, hỏi:

- Bổn tọa là ai, có liên hệ gì với ngươi sao?

Phương Kiếm Minh nói:

- Đương nhiên là có quan hệ, ta không phải chỉ muốn biết thân phận của ngươi
mà còn muốn hỏi thăm một ít bí mật!

Người bịt mặt nghe được hai chữ 'bí mật', nghĩ đến thân phận của mình ở trung
nguyên thì rùng mình, cười lạnh, nói:

- Ngươi muốn biết thân phận của bổn tọa, vậy bổn tọa sẽ cho ngươi biết, bổn
tọa 'Diêm La Ma Quân', ngươi có nghe qua danh hào của bổn tọa?

Phương Kiếm Minh sửng sốt, nói:

- Ta chưa từng nghe qua danh hào này, xem ra là ngươi bịa đặt!

Người bịt mặt cười lên quái dị:

- Thật thông minh, quả nhiên ngươi đúng là một 'hữu tâm nhân', sau khi bổn
tọa phế bỏ võ công của ngươi thì sẽ cho ngươi biết thân phận thật của bổn tọa!

Lời vừa dứt, một chưởng được phách ra nhanh như chớp, Phương Kiếm Minh dừng
bước, tránh sang một bên, người bịt mặt một kích không trúng, cười hắc hắc,
nói:

- Thì ra ngươi cũng có chút bản lĩnh! Lần này để bổn tọa xem ngươi chạy đi
đâu!

Lời vang lên thì cũng bổ ra chín chưởng liên hoàn, một chưởng nối tiếp một
chưởng, chưởng phong dồn dập, trong vòng ba trượng, ngoại nhân khó có chỗ đặt
chân, ba chưởng cuối cùng thì tập trung lên vai trái của Phương Kiếm Minh,
Phương Kiếm Minh hừ một tiếng, lộn một vòng ra ngoài, người bịt mặt không nghi
ngờ gì, thấy thế thì vui vẻ, hóa chưởng thành trảo, theo sát Phương Kiếm Minh,
khi vừa chụp lên xương bả vai của Phương Kiếm Minh, có ý định phế bỏ võ công
của hắn, nội lực phát ra, năm ngón tay cứng lên, hắn rất tự tin vào võ công
của mình, xương bả vai của Phương Kiếm Minh nhất định sẽ bị hắn chấn gãy,
nhưng không ngờ, xương bả vai của Phương Kiếm Minh lại cứng hơn sắt thép, hắn
không thể làm gì được, trong lòng sửng sốt, kinh ngạc vô cùng, bỗng dưng chợt
nhận ra:

- Không ổn!

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Phương Kiếm Minh cười nói:

- Ngươi phế công phu của ta không được thì ta cũng đành xin lỗi vậy!

Tay phải xuất ra như chớp, xuất chỉ như gió, điểm lên vài huyệt đạo của đối
phương, người bịt mặt muốn sử dụng 'Di Huyệt Hoàn Vị' để tránh, nhưng làm sao
mà kịp, đành trơ mắt nhìn Phương Kiếm Minh, cả người rơi xuống, Phương Kiếm
Minh sử ra một thức 'Tham Nang Thủ Vật', chụp lấy đầu vai của hắn, phi thân,
mang theo người bịt mặt phá không bay về phía xa.

Phương Kiếm Minh cố ý trúng chiêu, đánh lén thành công, lập tức chế trụ người
bịt mặt, mang đi. Khi Cổ Bách và Tam hoàng tử phát hiện ra điều không ổn thì
Phương Kiếm Minh đã phóng đi được mấy trượng, đợi đến khi bọn hắn đuổi theo
thì Phương Kiếm Minh đã bỏ xa bọn họ ngoài trăm trượng, làm sao có thể đuổi
kịp được nữa.

Mười người đuổi theo chỉ được hơn mười dặm là đã không thấy bóng dáng của
Phương Kiếm Minh nữa, Cổ Bách dừng lại, dùng phạm ngữ nói một cau, Tam hoàng
tử và tám người kia cũng dừng lại, Tam hoàng tử do dự một lúc, Cổ Bách lại nói
mấy câu, Tam hoàng tử trầm tư một lúc, gật đầu, hai người mang theo tám thủ
hạ, đi về phía tây nam, không đuổi theo Phương Kiếm Minh nữa, cũng không có ý
định quan tâm đến sống chết của người bịt mặt.

Phương Kiếm Minh mang theo người bịt mặt, chạy được hơn hai mươi dặm thì không
nghe thấy tiếng đuổi theo phía sau nữa, phóng người bay vào một khe núi, ném
người bịt mặt xuống đất, khai giải 'Vựng Huyệt' của đối phương.

Hai mắt của ngươi bịt mặt hé ra, định đứng dậy, nhưng không thể nào động đậy
được, muốn vận công tự giải huyệt nhưng lại không cảm giác được nội lực trong
cơ thể, trong lòng hoảng sợ, mồ hôi toát ra, hắn thấy Phương Kiếm Minh chỉ là
một tiểu tử mi thô mắt to, không giống người xấu, nhưng không hiểu tại sao
Phương Kiếm Minh lại đuổi theo hắn, không biết đối phương sẽ dùng cực hình gì
đối với mình, run giọng hỏi:

- Ngươi ... Ngươi muốn ... Muốn gì?

Phương Kiếm Minh mỉm cười, hỏi ngược lại:

- Các hạ hỏi tại hạ làm gì?

Người bịt mặt nói:

- Chúng ta không phải đã bỏ qua tên trường mi đầu đà giả mạo kia rồi sao?
Ngươi còn muốn gì nữa?

Phương Kiếm Minh lắc đầu nói:

- Chuyện này không liên quan gì đến chuyện của hắn, ta có chuyện khác muốn
hỏi ngươi, ta hỏi ngươi, tám năm trước, ngươi có từng đến Thương Long cốc?

Người bịt mặt ngẩn ra, nhãn châu thiểm động, nói:

- Không có!

Phương Kiếm Minh nhìn thấy hết mọi động tác của hắn, mỉm cười, nói:

- Ta nghe ngươi tự xưng là 'bổn tọa', khẩu khí rất giống một 'bằng hữu cũ'
của ta, tám năm trước, bọn họ đã làm một chuyển khó lường tại Thương Long cốc,
ngươi nói là chưa từng đến Thương Long cốc, thật sự khiến ta hoài nghi!

Người bịt mặt nói:

- Thiếu hiệp, trong thiên hạ, người tự xưng là bổn tọa không phải chỉ một
mình ta, ta nghĩ thiếu hiệp nhận lầm người rồi!

Khẩu khí hoàn toàn bất đồng so với trước, chẳng khác gì bùn nhão, lại còn lấy
lòng Phương Kiếm Minh mà gọi hắn là thiếu hiệp.

Phương Kiếm Minh cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt thì giận dữ, quát:

- Đến lúc này mà ngươi còn không nói thật sao?

Người bịt mặt hù một tiếng:

- Bổn tọa căn bản là không biết Thương Long cốc là ở đâu, ngươi có giết bổn
tọa thì bổn tọa cũng chỉ có thể nói một câu không biết!

Phương Kiếm Minh lạnh lùng cười, nói:

- Vậy sao, ngươi tự xưng là 'Diêm La Ma Quân', vừa nghe là nghĩ đến một hung
thần ác sát, không biết là thật hay giả?

Xuất ra một trảo, chụp lấy mặt nạ trên đầu của hắn, hình dáng của đối phương
hiện ra.

Người bịt mặt không ngờ Phương Kiếm Minh sẽ kéo mặt nạ của mình xuống, ngẩn
người ra, sau đó lộ vẻ kinh sợ, đôi mắt tựa như muốn phun lửa, hung tợn trừng
mắt nhìn Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh thấy hắn tướng mạo không xấu, mái
tóc trên đầu màu đen nhưng đã có đốm bạc, má bên trái có một cái bớt đen rất
lớn, đại khái vào khoảng chừng bảy mươi tuổi, Phương Kiếm Minh sửng sốt, hỏi:

- Lão không giống như Diêm La, ngươi rốt cuộc là ai?

Lão giả tức giận, nói:

- Hôm nay ngươi đã thấy chân diện của bổn tọa, còn không tha cho bổn tọa sao?

Phương Kiếm Minh cười lạnh, nói:

- Nếu ngươi đáng thả thì ta sẽ thả, nói thật cho ta biết, lão đã từng đến
thương long cốc, nếu dám lừa ta, ta sẽ một chưởng phế bỏ võ công của lão để
sau này lão không thể làm chuyện ác nữa!

Lão giả trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Người chết thì bất quá cũng là đầu rơi xuống đất, bổn tọa có đến qua Thương
Long cốc, thế thì sao?

Phương Kiếm Minh nghe lão thừa nhận thì vui vẻ trong lòng, vội hỏi:

- Nói vậy thì lão chính là một trong chín người bịt mặt! Còn nữa, lão quái
tóc vàng năm đó là ai? Hiện tại hắn đang ở đâu, còn tám người bịt mặt kia nữa?

Lão giả chấn động trong lòng, thầm nghĩ:

- Tiểu tử này là ai? Sao lại biết rõ như thế?

Miệng thì nói:

- Người muốn thế nào?

Phương Kiếm Minh lộ vẻ tàn nhẫn, cười lạnh nói:

- Ta muốn đích thân tìm họ, phế bỏ võ công của bọn họ!

Lão giả nghe Phương Kiếm Minh nói thế thì không tự chủ được mà run người,
không hề nghĩ đến việc Phương Kiếm Minh có được năng lực đó không, mà hỏi:

- Ngươi cũng muốn phế bỏ võ công của bổn tọa sao?

Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn lão, nói:

- Thế thì phải xem biểu hiện của lão, ít nhất thì tạm thời sẽ không, ta hỏi
lão, bọn họ đang ở đâu, sao những năm gần đây không hề có tung tích trong
giang hồ?

Lão giả trầm tư một lúc, nói:

- Bọn họ hiện đang ở trong hoàng cung Ngõa quốc, ngươi muốn vào đó thì còn
khó hơn lên trời, bổn tọa mặc dù không biết tại sao ngươi muốn tìm chúng ta
gây khó dễ, nhưng bổn tọa khuyên ngươi tốt nhất là hãy bỏ ý định này đi!

Phương Kiếm Minh thấy lão không có đoán ra lai lịch của hắn thì cũng không
nói, gật đầu, nói:

- Ta đương nhiên là sẽ không một mình xông vào đó, ta nhận lời khuyên của
lão, tạm thời không buông tha lão, nếu sau này ta còn thấy lão làm chuyện gian
ác, tuyệt không buông tha!

Đầu ngón tay bắn ra, tám đạo chỉ phong, trúng vào các huyệt đạo trên người đối
phương, khai giải huyệt đạo, lão giả âm thầm vận khí, nội lực vận chuyển tự
nhiên, khôi phục lại như lúc ban đầu, thầm giật mình trong lòng, cách không
giải huyệt không phải là công phu khó, nhưng cùng lúc bắn ra tám đạo chỉ phong
thì không phải là đơn giản, hơn nữa, thủ pháp giải huyệt của Phương Kiếm Minh
nhanh nhẹn tuyệt luân, lão giả cố nhớ lại động tác tay của hắn nhưng không thể
nào được.

Lão làm sao biết được, thủ pháp mà Phương Kiếm Minh sử dụng chính là do Đao
Thần truyền thụ, sau khi Phương Kiếm Minh học được thì chưa từng sử dụng trước
mặt người ngoài, không phải hắn không cần dùng đến, mà là thủ pháp này người
thường không chịu nổi.

Phương Kiếm Minh thầm nghĩ lão có nội lực thâm hậu, không nắm chắc là trong
thời gian ngắn có thể bắt được lão, cho nên giả vờ như không đánh lại để đối
phương khinh địch, để cho đối phương đánh trúng, sau đó liền sử dụng thủ pháp
điểm huyệt này, vì thế lão giả không thể nào tránh được.

Nếu như là Đao Thần sử dụng thủ pháp này thì hiển nhiên là không cần phải giả
vờ để dụ địch, chỉ cần đánh nhau vài chiêu, rồi sau đó biến chiêu là có thể
chế trụ được đối phương.

Phương Kiếm Minh mặc dù thông minh tuyệt đỉnh, có được ma lực của Thiên Thiền
Đao, lại tu luyện môn công phu 'Đại Thụy Thần Công' cổ quái, nhưng hắn cũng
chỉ mới có mười sáu tuổi, sao có thể so sánh với cao thủ có cấp bậc như Đao
Thần (trừ khi hắn sử dụng Thiên Thiền Đao, Thiên Thiền Đao là một ma đao), bên
cạnh lại có Cổ Bách, Phương Kiếm Minh cần phải tốc chiến tốc thắng, mới có thể
vừa bắt được lão giả vừa chạy trốn.

Với công phu hiện nay của hắn thì đã vượt hẳn Cổ Bách và lão giả, nhưng nếu
như hai người bọn họ liên thủ lại thì sẽ không dễ ứng phó, huống chi còn có
tam hoàng tử và tám thanh niên cầm loan đao, sợ rằng người phải bỏ mạng chính
là hắn. (Hắn không dám tùy tiện sử dụng Thiên Thiền Đao, một là nó có lực sát
thương quát lớn, hai là hắn vẫn chưa chính thức khống chế được Thiên Thiền
Đao, ba là hắn vốn thiện lương, không cần xuất đao thì tốt hơn là phải xuất
đao)

Lão giả được giải huyệt, nhìn Phương Kiếm Minh, không nói được một lời. Hắn
muốn nhìn kỹ Phương Kiếm Minh xem xem có phải là người hắn biết hay không,
nhưng vẫn không nhìn ra được, chỉ cảm thấy Phương Kiếm Minh cực kỳ xa lạ, hắn
không thể nào nghĩ đến Phương Kiếm Minh chính là tiểu hài tử tám năm trước,
không phải hắn không nghi ngờ mà là hắn căn bản không tin, chỉ trong tám năm
ngắn ngủn, một tiểu oa nhi, cho dù có là thần đồng cũng không thể nào tu luyện
đến cảnh giới một chiêu là chế trụ được lão!

Chờ đến khi hắn đã rời đi, không còn thấy bóng dáng nữa thì Phương Kiếm Minh
mới chợt nhớ ra là còn có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng hắn đã thả lão đi, cho
dù đuổi theo thì phải làm sao, Phương Kiếm Minh không phải là một người nói
không giữ lời, chỉ có thể bỏ qua ý nghĩ này trong đầu.

Đây cũng là do kinh nghiệm giang hồ của Phương Kiếm Minh vẫn còn kém, lúc nãy
hắn dùng khẩu khí trong giang hồ ép hỏi lão giả đã là 'kinh nghiệm' lắm rồi,
hơn nữa chuyện hắn cần biết là nơi ở của lão quái tóc vàng đã được lão giả nói
ra, trong lòng hắn lúc đó vui mừng, cho nên không suy nghĩ nhiều, lập tức ra
tay giải huyệt, thả lão giả đi.

Phương Kiếm Minh thi triển thuật dịch dung, khôi phục lại diện mạo ban đầu,
khi trở về đến bên ngoài thành Hàng Châu thì trời đã rạng sáng, cửa thành vẫn
còn chưa mở ra, Phương Kiếm Minh muốn trở về gặp Long Bích Vân và Long Nguyệt,
hắn đi cả đêm chưa về nên sợ hai người lo lắng.

Thấy không có ai, hắn vượt qua tường thành, qua thời gian nửa nén hương, người
đi đường cũng dần dần nhiều hơn, hắn cũng đã về đến phụ cận Lôi gia, còn chưa
đến cửa viện thì đã có người vui mừng kêu lên:

- A, Phương công tử, cuối cùng thì công tử cũng đã trở về, công tử khiến
chúng ta phải mệt!

Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn thì thấy chính là nha hoàn Tiểu Đồng, vội đi
nhanh đến đại môn, cười nói:

- Sao cô lại đứng ở đại môn, mau đi vào, coi chứng lạnh, ta không có việc gì!

Hai người đi vào, tiểu đồng đóng cửa lại, rồi nói:

- Phương công tử, công tử mau vào đi, hai vị tiểu thư đang trong đại sảnh chờ
công tử!

Đi đến đại sảnh thì thấy Long Bích Vân đang ngồi, thần thái an tường, một nữ
tử xinh đẹp thì đi qua đi lại như kiến bò trên chảo nóng, nghe tiếng bước chân
của Phương Kiếm Minh cũng không ngẩng đầu lên mà đã nói:

- Sao rồi, Phương đại ca đã trở về rồi à?

Không phải Long Nguyệt thì còn ai nữa!

Phương Kiếm Minh cười nói:

- Vân nhi, Nguyệt nhi, khiến hai người phải lo lắng!

Long Nguyệt không ngờ là đụng phải Phương Kiếm Minh, khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng
lên, thần thái lo lắng lúc nãy của nàng đã lọt vào mắt Phương Kiếm Minh, cái
tên oan gia này, sao vào mà không sớm lên tiếng!

Long Bích Vân đứng lên, cười nói:

- Nguyệt nhi, tỷ nói rồi, Phương đại ca của muội không có việc gì, không phải
hắn đã êm đẹp trở về rồi sao?

Long Nguyệt nghe xong thì mặt càng đỏ hơn, đây là lần đầu tiên Phương Kiếm
Minh thấy nàng có thần thái của một nữ nhi, không khỏi ngạc nhiên và buồn
cười, Long Nguyệt hờn dỗi:

- Tiểu thư, sao tiểu thư lại trêu muội trước mặt hắn chứ, muội ... Muội không
để ý đến hai người nữa!

Nói xong liền chạy như bay ra khỏi đại sảnh.

Phương Kiếm Minh ngạc nhiên hỏi:

- Vân nhi, Nguyệt nhi sao thế? Chẳng lẽ lại là ta làm gì sai, khiến cho nàng
tức giận?

Long Bích Vân bật cười, nói:

- Ta làm sao biết được sao muội ấy tức giận, chàng tự đoán đi, đúng rồi,
không phải chàng nói đi theo dõi người sao, sao lại đi cả đêm?

Phương Kiếm Minh ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, vừa uống vừa đem mọi
chuyện gặp phải, lọc ra những chuyện quan trọng kể lại cho Long Bích Vân nghe,
hắn cũng không có giấu chuyện mình đến kỹ viện xem hội thi hoa khôi.

Long Bích Vân nghe hắn kể lại xong thì đôi mãy liễu khẽ cau, một lúc lâu mới
nói:

- Nói như thế, phỏng đoán của ta đã đúng hơn phân nửa rồi, nhưng chỉ không
ngờ là chuyện này lại còn dính dáng đến của Ngõa Thứ, Phương lang, bây giờ
chàng định làm sao?

Phương Kiếm Minh duỗi người, nói:

- Chuyện khác thì tạm thời gác sang một bên, ta muốn nghỉ ngơi một chút, sau
đó đến phía bắc thành gặp lão đổ tài, Vân nhi, lão đổ tài là ai?

Long Bích Vân tươi cười nói:

- Lão là cao thủ trên Thiên Bảng, ngoại hiệu là 'Đổ Thần Phiên Phiên', nguyên
danh Thượng Quan Vô Thác.

Phương Kiếm Minh ồ lên một tiếng:

- Thì ra là lão, hèn chi võ công lại cao thâm như thế!

Đột nhiên Long Bích Vân bật cười khanh khách nhìn chằm chằm vào hắn, mặc dù ở
cùng nàng nhiều ngày, đã nhìn quen dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng
nhưng lúc này Phương Kiếm Minh vẫn không kềm được lòng mình, khuôn mặt tuấn tú
đỏ lên, nói:

- Vân nhi, nàng làm gì thế, trên mặt ta có hoa sao?

Long Bích Vân nói:

- Trên mặt chàng không có hoa, ta chỉ cảm thấy kỳ quái là đến tột cùng chàng
có phúc thế nào?

Phương Kiếm Minh nghe nàng nói thì không hiểu, hỏi:

- Vân nhi, nàng nói thế có nghĩa là gì?

Long Bích Vân nói:

- Phương lang, có lẽ chàng không phát hiện, người mà chàng gặp phải, toàn là
những người mà người khác cả đời cũng không thấy được một lần, ta thật không
biết là chàng có may mắn cỡ nào, chẳng lẽ chàng là phúc tinh hạ phàm.

Phương Kiếm Minh cười ha hả, nói:

- Vân nhi, đừng đùa nữa, cái gì mà phúc tinh hạ phàm chứ, cho dù có là phúc
tinh hạ phàm thật sự đi nữa thì đã đói bụng thì cũng phải ăn cơm chứ!

Long Bích Vân sao lại không hiểu ý của hắn chứ, luyến tiếc thu hồi ánh mắt
trên người hắn, đi ra ngoài, tự mình bưng thức ăn đến.

Sau khi Phương Kiếm Minh dùng cơm xong, ngồi điều tức một hồi rồi đi ra ngoài,
hắn vừa đi thì Long Nguyệt lại đến, không thấy bóng dáng của Phương Kiếm Minh,
ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu thư, hắn đâu?

Long Bích Vân giả vờ không biết, hỏi:

- Người nào?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Nguyệt ửng đỏ, dậm chân nói:

- Tiểu thư, tiểu thư lại trêu muội rồi, nhưng mà hắn có đại sự gì à? Sao lại
vội vàng thế?

Long Bích Vân nói:

- Hắn phát hiện được kẻ thù ở Thương Long cốc năm xưa!

Long Nguyệt cả kinh, kêu lên:

- Ai da, một mình hắn đối phó được sao?

Long Bích Vân nói:

- Yên tâm, Phương đại ca của muội không có việc gì, hắn ra ngoài có chút
chuyện, việc báo thù vẫn còn sớm, có một số việc nên để hắn tự xử lý, chúng ta
không nên nhúng tay vào quá nhiều!

Phương Kiếm Minh vừa đi vừa hỏi thăm đường, rốt cục cũng đến được nơi ở của
lão đổ tài, 'Khách Điếm Vạn An', khách điếm không lớn, cả chưởng quỹ và tiểu
nhị cũng chỉ có bốn người, nhìn thấy lão đổ tài thì Phương Kiếm Minh hỏi:

- Lão đổ tài, vị bằng hữu kia thế nào rồi?

Lão đổ tài vẫn chưa kịp trả lời thì đã có tiếng bước chân vang lên, vị trường
mi đầu đà giả đi từ trong phòng ra, tướng mạo của hắn so với hôm qua thay đổi
không ít, nhìn thấy Phương Kiếm Minh, song phương đều ngẩn ra, đồng thanh nói:

- Ngươi (thí chủ) là ...

Lão đổ tài cười:

- Tối qua hai người các ngươi đều dịch dung, có thể lừa được người khác,
nhưng không lừa được lão đổ tài, Phương Kiếm Minh và đầu đà (hắn cũng là một
đầu đà) cùng phá lên cười.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=46#ixzz3OOg37SbY


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #182