Không Quen Nhìn Thì Ra Tay


Người đăng: Reapered

Người xông vào là một đầu đà có đôi mi dài, tướng mạo quái dị, không phải là
người trung nguyên, tăng bào của đầu đà này dính đầy vết máu, trên cánh tay
trái có một vết thương do đao gây ra, vết thương này dài dến hai phần ba cánh
tay, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, khiến cho người khác nhìn thấy phải kinh hãi,
chỉ một lúc, trên thảm đỏ đã có không ít máu tươi, vô cùng quỷ dị, Phương Kiếm
Minh thấy hắn thì cả kinh, thầm nghĩ:

- Sao lại là hắn! Không tốt, xem ra hắn bị người ta đuổi giết.

"A"

Có người hét lên.

"Giết người rồi! Giết người rồi!" Có người cả kinh kêu lên.

Giọng nói vang lên, đám đông hỗn loạn, đều muốn chạy ra ngoài, bỗng dưng, từ
bên ngời đại sảnh truyền đến tiếng hét thảm, sau đó là tiếng thứ hai, thứ ba
...

Mọi người càng cảm thấy kinh hoàng hơn, trong lòng sợ hãi vô cùng, không lời
nào diễn tả được, cố gắng chạy ra khỏi cửa, chen chúc nhau, cứ như thế, cả đại
sảnh hỗn loạn cả lên, không ai ngăn lại được. Nói thì chậm, mà diễn ra thì
nhanh.

Vài tiếng gió lang lên. Tám thanh niên vận trang phục kỳ dị, tay cầm loan đao,
lướt qua đỉnh đầu của đám đông như chim bay, loan đao phi vũ, ngân quang lấp
lánh, giăng đầy khắp trời, vây quanh tứ phía của trường mi đầu đà, mắt nhìn
chằm chằm vào hắn, sát khí từ trên loan đao phát ra, tám thanh loan đao đều
dính máu tươi.

Tiếp theo có ba bóng người phá không phi thân vào, vượt qua đỉnh đầu của đám
đông, một thanh niên có tướng mạo cổ quái, trang phục kỳ lạ, một phi phát hán
tử, một người bịt mặt.

Đám đông đang chen lấn nhau chạy ra ngoài, phi phát hán tử phách ra một
chưởng, đánh ngã bốn người sắp đụng phải hắn, bốn người đó chắc không sống
nổi.

Bỗng nhiên một tiếng quát vang lên:

- Không được loạn động!

Tiếng quát này mang theo nội gia chân lực, chấn vào tai của đám đông, tất cả
đều dừng chân, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi, nhất thời lạnh như tờ, không ai dám vọng
động.

Vị đậu trưởng lão của Ma Giáo, đứng đó, ý thái uy mãnh, râu tóc bay phất phới,
hai mắt hé ra, nói:

- Không nên loạn đọng, người nào loạn động thì sẽ chết, chẳng lẽ các ngươi
không nhận ra? Các ngươi là ai? Tại sao lạm sát người vô tội!

Thanh niên vận trang phục cổ quái mở miệng càu nhàu mấy câu, người có kiến
thức thì nhận ra được hắn đang nói phạm ngữ, phi phát hán tử dùng tiếng Hán
với giọng cứng ngắc, lạnh nhạt nói:

- Vương tử của chúng ta nói, nếu ai dám loạn động, quản chuyện người khác,
giết hết không tha!

Ngữ khí lại thay đổi, dùng phạn ngữ nói một câu, hình như là ra lệnh gì đó,
lập tức nhìn thấy tám thanh niên vung loan đao trong tay lên, đao quang chói
lọi, kinh tâm động phách, tám người tấn công về phía trường mi đầu đà, mỗi
người xuất ra một đao, thế đao tàn nhẫn vô cùng, muốn đoạt lấy mạng của trường
mi đầu đà.

Loan đao trong tay của bọn họ và của người trung nguyên có chút bất đồng, loan
đao cong hơn, đuôi đao rất ngắn, chỉ vừa đủ nắm chặt, trên đao còn có bôi độc
được trên lưỡi đao, màu sắc âm au khiến khẻ khác lạnh cả ruột gan.

Trường mi đầu đà không kêu lên một tiếng, tay chân đều vận dụng, dưới làn đao
quang, đao khí thi triển thân pháp, đối địch với tám người, với cõ công hiện
nay của hắn, vốn không thể nào là đối thủ của tám người, hơn nữa lại bị trúng
kịch độc, cần phải dùng một phần ba nội lực bức độc, chỉ có thể sử dụng một
phần ba công lực so với bình thường, nhưng cho dù là vì bảo vệ tính mạng,
nhưng kình khí của đối phương quá chấn kinh, hắn lâm vào tình huống cực kỳ
nguy hiểm, không phải là đối thủ của tám người, mắt thấy sẽ bị loan đao chém
trúng, chết dưới loạn đao.

Chính vào lúc này, hai bóng người phá không phi thân vào, tựa như tia chớp,
hai người liên tiếp bổ ra bốn phách không chưởng lực, chưởng phong cuồn cuộn
như thủy triều, tám thanh niên mang đao biến sắc, xoay người thối lui, vung
loan đao trong tay lên, tạo thành một chữ nhất chắn trước ba người kia, hai
chân khom xuống, loan đao dựng thẳng trước ngực, có người ra tay ngăn cản, tạm
thời không tấn công, chờ nhận lệnh.

Hai thân ảnh kia còn chưa hạ xuống thì lại có một bóng người phi thân lên, tựa
như đại điêu, phá không xông vào vị trí của hai thân ảnh kia, mọi người còn
chưa thấy rõ được diện mạo của bóng người đó thì đã nghe được tiếng quát:

- Lão phu không biết các ngươi có thù hận gì, nhưng muốn động võ ở nói này,
hiển nhiên là không xem Ma Giáo chúng ta ra gì, lão phu thấy y phục của các
ngươi, không phải là người trung nguyên chúng ta, hẳn là người Thiên Trúc,
chẳng lẽ Thiên Trúc các ngươi khi dễ trung nguyên ta không có cao thủ sao?

Nói xong, hai chân phân ra, toàn thân phát ra kình khí, quần áo không gió tự
động, song chưởng đẩy về phía trước, một cổ nội gia chân lực như bài sơn đảo
hải được đánh ra.

Người bịt mặt thấy đậu trưởng lão có nội công thâm hậu, lập tức chú ý, hàn
quang trong mắt lóe lên, phóng người lên, lướt qua đỉnh đầu của tám thanh niên
mang đao, lăng không lộn một vòng, song chưởng mang theo lực đạo như của hàng
ngàn con sóng lớn đập xuống.

Thân hình của hai người cũng không phải rất nhanh, một người từ trên không hạ
xuống, một người đứng trên mặt đấy, còn khoảng hai thước nữa là sẽ chạm vào
nhau, nhưng nội lực của bọn họ thâm hậu, kình khí được phát ra sẽ không cho
điều đó xảy ra, mọi người chỉ nghe người bịt mặt hét lớn một tiếng, lộn người,
lăng không, rơi trở lại đằng trước người của tám thanh niên cầm loan đao. Song
nhãn hiện ra tinh quang, trông vô cùng quỷ dị.

Hai vai của đậu trưởng lão khẽ lung lay, nếu không phải người có võ công cao
minh thì khó mà nhận ra được, đậu trưởng lão rùng mình, thầm nghĩ:

- Người này là ai? Nội lực mạnh mẽ, tựa hồ còn trên cả mình!

Người bịt mặt cười quái dị, giọng nói kỳ quái, khó nghe:

- Trưởng lão Ma Giáo, bổn tọa khuyên ngươi không nên quản chuyện của người
khác, trường mi đầu đà này chính là tội phạm của Thiên Trúc quốc, hi vọng các
ngươi không nên nhúng tay vào?

Tiếng hán của hắn rất lưu loát. Đậu trưởng lão chấn động trong lòng, kinh nghi
hỏi:

- Ngươi không phải là người Thiên Trúc, ngươi là người trung nguyên?

Người bị mặt cười quái dị, nói:

- Không sai, bổn tọa quả thật là người trung nguyên, mọi chuyện cần nói đã
nói rõ ràng, những người ngồi đây, nếu ai muốn nhúng tay vào thì sẽ trở thành
kẻ địch của Thiên Trúc quốc, hắc hắc!

Hiện tại ở nơi này, chỉ có hai thế lực mạnh nhất là Ma Giáo và Lôi gia, khi
nghe người bịt mặt nói xong thì cũng lâm vào thế khó, lôi thiên tây thầm nghĩ
trong lòng:

- Nếu là chuyện của Thiên Trúc quốc, tốt nhất không nên nhúng tay vào, xem ra
đêm nay ta đã lầm khi đến đây!

Hai người phi thân ra lúc nãy, một thiếu niên anh tuấn và một bạch kiểm hán
tử, bạch kiểm hán tử nghe người bịt mặt nói xong, nhãn châu xoay chuyển, cánh
tay khẽ động, xuất ra một trảo, bắt lấy đùi của trường mi đầu đà, trường mi
đầu đà không ngờ hắn sẽ động thủ như thế, sắc mặt trắng bệch, nói ra một câu
phạn ngữ, đại khái là 'ngươi muốn làm gì'!

Mọi người còn đang nghi hoặc thì bạch kiểm hán tử cười nói:

- Can phạm của Thiên Trúc quốc, ai cũng có thể đuổi bắt, ta giúp các người
bắt hắn!

Cánh tay run lên, thân thể cao lớn của trường mi đầu đà bay ra.

Nghe xong lời này thì thanh niên vận trang phục quái lạ và phi phát hán tử cảm
thấy vui vẻ, có người giúp bọn hắn, chẳng cần phải tự mình động thủ!

Bỗng nhiên có người phẫn nộ quát:

- Ngươi muốn làm gì!

Thanh âm là của người bịt mặt, một thân ảnh phóng qua đỉnh đầu của đám đông
như tia chớp, hai người họ ngạc nhiên, người bịt mặt định phi thân lên, hán tử
anh tuấn mỉm cười, sớm chú ý đến động tác của hắn, vội tiến đến, duỗi tay phải
ra, cười nói:

- Cùng là người trung nguyên, chúng ta thân cận!

Đồng thời bạch kiểm hán tử cười ha hả, nói lớn:

- Cho dù các ngươi muốn bắt tội phạm, cũng phải đi ra ngoài, các ngươi quấy
rồi cuộc vui của chúng ta, thật là không có ý tứ!

Một tiếng 'bịch' vang lên, người bịt mặt xuất chưởng, va chạm với tay phải của
hán tử anh tuấn, hai cổ ám kình va chạm, hán tử anh tuấn xoay người đến bảy
vòng trên không, vừa lui vừa chuyển người, cười nói:

- Lợi hại, lợi hại, tại hạ không phải đối thủ của các hạ, tại hạ bội phục vạn
phần!

Cơ hồ ngay lúc này, phi phát hán tử biến sắc, nhận rõ tình huống vội lộn
người, vượt quả đỉnh đầu của đám đông, tám thanh niên cầm loan đao cũng phi
thân theo sau, lướt qua đỉnh đầu của đám đông, vẫn chưa biến mất trong đại
sảnh, thì một thân ảnh đã đi trước bọn họ một bước.

Người này tuy đi thong thả nhưng thật ra chỉ đảo mắt là đã biến mất, thanh
niên vận trang phục kỳ lạ giận dữ, tức giận nói một câu phạm ngữ, vọt người
đi, khinh công mặc dù không bằng phi phát hán tử nhưng lại trên hẳn tám thanh
niên cầm loan đao.

Thì ra bạch kiểm hán tử thấy bọn họ nhiều người vây công một người bị trọng
thương, trong lòng liền nghĩ đến một biện pháp, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho
hán tử anh tuấn, hai người họ đã liên thủ với nhau nhiều năm, nên ngầm hiểu,
cố tình làm như vô tình chạm vào phía sau bạch kiểm hán tử, vận khởi nội lực,
hai người cùng hợp lực, đẩy trường mi đầu đà bay đi, hợp lực của hai người bọn
họ không phải là tầm thường, người bịt mặt kia tuy có võ công cao cường nhưng
cũng không thể kịp thời ngăn cản, huống chi bạch kiểm hán tử còn dùng lời nói
để đánh lạc hướng, chờ đến khi người bịt mặt phát hiện ra điểm không ổn muốn
đuổi theo thì hán tử anh tuấn lập tức xuất chưởng, buộc hắn phải chậm một
bước, nhưng người bịt mặt này võ công quả thật lợi hại, tám thanh niên cầm
loan đao đã đi trước một lúc rồi mà vẫn bị hắn nhanh chóng vượt qua.

Còn phi phát hán tử, võ công thật ra cũng không dưới người bịt mặt, nhưng bởi
vì vóc người của hắn cũng chỉ trung bình, đứng ở phía sáu tám thanh niên cầm
loan đao, mặc dù có thể nhìn thấy được tình hình phía trước nhưng cũng không
thể nào vừa nhìn thấy là nhận ra điểm không ổn trong đó, hơn nữa lại bị lời
nói của bạch kiểm hán tử đánh lạc hướng cho nên hắn cũng không thể kịp thời
ngăn cản.

Trong kỹ viện đã có người chết, xem ra hội thi hoa khôi này hơn phân nửa là
không thể tiến tiếp tục tiến hành, không nói đến việc hội thi hoa khôi có tiếp
tục hay không, chỉ riêng việc trường mi đầu đà bị bạch kiểm hán tử đẩy đi, tựa
như đằng vân giá vũ, bay ra khỏi sân, lúc này trong đại sảnh, có mấy quy nô
ngồi xổm xuống, lục lọi trên người của các khách nhân đã chết, đại khái là
đang trộm ngân lượng của người chết.

Hồng môn của kỹ viện mở rộng, do có đèn lồng lớn treo trên cao, nên có thể
nhìn rõ như ban ngày, mặc dù đêm đã khuya rồi.

Hai chân của trường mi đầu đà vừa chạm đất là lập tức phi thân thẳng ra ngoài
cửa lớn, vừa rồi thừa cơ hội không đánh nhau hắn đã vận công điều tức được một
chút, nội thương đã tốt hơn được một chút, bức chất độc trong cơ thể dồn về
một nơi, phàm là người, chỉ cần còn có một con đường sống thì phải liều mạng
nắm bắt, trong lòng trường mi đầu đà biết, hy vọng chạy thoát của hắn chỉ là
một phần vạn, nhưng hắn vẫn muốn "đấu tranh".

Khi phi phát hán tử ra khỏi đại sảnh thì gặp phải mấy quy nô đang sợ hãi, nhớ
đến lúc nãy bị bạch kiểm hán tử hí lộng, trong lòng tức giận, âm thầm nói một
câu phạm ngữ, hai ống tay áo vung lên, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên,
tiếng thân thể va chạm vào tường vang lên, mấy quy nô đó đã trúng độc thủ của
hắn.

Hắn cũng không thèm nhìn đến những quy nô đó, phi thân ra khỏi đại môn, theo
sau hắn chính là người bịt mặt, sau nữa là thanh niên vận trang phục kỳ lạ và
tám thanh niên cầm loan đao.

Bọn họ vừa ra khỏi đại môn thì có hai thân ảnh bám theo như quỷ mị, kỹ viện
xảy ra án mạng, đã sớm có người đi báo quan phủ, nhưng khi đến được thì kẻ
giết người đã đi mất từ lâu, làm sao bắt được hung thủ.

Trường mi đầu đà phi thân thẳng về phía đông, ánh trăng mờ ảo, lúc này đã là
canh ba, đường cái vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân và tiếng y phục bị gió thổi
phần phật vang lên, phi phát hán tử đuổi theo càng gần, bổ ra một phách không
chưởng lực, đánh về phía trước, trường mi đầu đà ở phía trước sáu trượng bị
kềm hãm, phi phát hán tử vận nội lực đến mức cao nhất, hai chân phat lực,
phóng thẳng người về phía trường mi đầu đà, song chưởng nhằm vào mệnh môn đại
huyệt của trường mi đầu đà.

Trường mi đầu đà biết không còn đường sống, nổi giận, gầm lên một tiếng, xoay
người lại, đối chưởng với đối phương, một tiếng ầm vang lên, trường mi đầu đà
há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó một tiếng 'xuy' vang lên, ống tay
áo bên trái của phi phát hán tử bị rách, trên tay trái xuất hiện một vết
thương.

Phi phát hán tử vừa sợ vừa tức giận, thầm nghĩ:

- Người này quả nhiên là cường hãn, võ công cao thâm, khó trách lão gia hỏa
kia coi trọng hắn như thế!

Một tiếng hô vang lên, người bịt mặt đã đuổi đến, dừng lại phía trước mặt
trường mi đầu đà, âm thầm cười lạnh, bước từng bước về phía trường mi đầu đà,
nhìn hắn như một thợ săn đang nhìn con mồi đang bị thương.

Máu tươi chảy dọc theo khóe miệng của trường mi đầu đà, hắn đã sớm bị biến
thành một huyết nhân, đột nhiên cười lớn, dùng phạm ngữ hét to một tiếng,
người bịt mặt và phi phát hán tử ngẩn ra, người bịt mặt cũng đã học qua phạm
ngữ cho nên biết hắn nói 'Khoan Đã'!

Lại có vài tiếng gió vang lên, thanh niên vận trang phục kỳ quái và tám thanh
niên cầm loan đao đã đến, tám thanh niên cầm loan đao lập tức phân ra, vây
quanh bốn phía, trường mi đầu đà có cánh cũng khó thoát.

Thanh niên vận trang phục quay đầu nhìn, thấy cổ tay trái của phi phát hán tử
có một vêt thương thì biến sắc, nói oa oa vài tiếng, sau đó trợn mắt nhìn
trường mi đầu đà, lại nói oa oa vài câu, trường mi đầu đà cười lạnh, đột nhiên
nhấc tay lên, hai đôi mi dài có dính máu rớt xuống.

Người bịt mặt kinh hãi, thốt lên:

- Trúng kế rồi! Thảo nào không thấy ngươi sử dụng trường mi, ngươi không phải
là trường mi đầu đà, mà là sư đệ của hắn!

Phi phát hán tử và thanh niên vận trang phục kỳ lạ vẫn còn ngây người thì
người bịt mặt kia đã vội xuất chỉ, điểm về phía ma huyệt của trường mi đầu đà,
trường mi đầu đà hừ một tiếng, hai mắt mở trừng, há miệng định cắn lưỡi tự
sát.

- Ái chà, nhiều người vây đánh một người, rõ ràng là khi dễ người khác mà!
Đây là lần đầu tiên lão đổ tài nhìn thấy, tiểu tử che mặt, tiếp lấy lễ vật của
lão đổ tài này!

Theo giọng nói, hai thân ảnh phóng đến như quỷ mị, người bên trái phóng tay
phải ra, một 'ám khí' bay về phía người bịt mặt, nhắm thẳng về phía đầu hắn.

Người bịt mặt tâm cơ thâm trầm, sợ ám khí có điều quỷ dị, không dám tiếp lấy,
vọt người nhảy ra xa hai trượng, lão đổ tài cười hắc hắc, nói:

- Lễ vật của lão đổ tài mà không nhận sao?

Ám khí kia rất cổ quái, đuổi theo hán tử che mặt, khiến hắn phải xuất ra một
trảo, bắt lấy 'ám khí', ám khí vào tay, nặng tựa ngàn cân, thân hình hắn lung
lay, mở tay ra nhìn, thì ra là một khối mạc chược, là Ngũ Vạn.

Lão đổ tài cười ha hả, nói:

- Ngũ vạn, ngũ vạn, chẳng lẽ ngươi đứng hàng thứ năm sao?

Sau đó lão đưa tay vào ngực lấy ra một viên dược hoàn, đưa cho người đi cùng
với lão. Hiển nhiên chính là Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh nhận lấy, vội
tiến đến đỡ lấy 'trường mi đầu đà', đưa tay ra sau hắn, 'trường mi đầu đà' há
miệng ra, Phương Kiếm Minh kịp thời đưa dược hoàn vào miệng hắn, cũng không
cần biết hắn nghe có hiểu không, dùng truyền âm nhập mật nói với hắn:

- Vận công trừ độc, yên tâm, đừng lo lắng xung quanh, ta đến trợ giúp ngươi
một tay!

Sau khi điểm lên vài huyệt đạo trên người 'trường mi đầu đà', khống chế độc tố
trong người hắn rồi buông hắn ra, khoanh chân ngồi ở phía sau hắn, song chưởng
đặt lên huyệt đạo của đối phương, giúp hắn vận công chữa thương, bức độc.

Phương Kiếm Minh giúp 'trường mi đầu đà' vận công bức độc trị thương, dĩ nhiên
người bịt mặt kia sẽ không đứng nhìn, nhưng lão đổ tài đã ra tay trước, tám
khối mạc chược bay ra, đánh trúng ma huyệt tám thanh niên cầm loan đao, tám
thanh loan đao rơi xuống, tiếng binh khí rơi xuống đất vang lên chói tai, tám
người đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ có thể mở to mắt ra mà nhìn.

Phi phát hán tử, người bịt mặt, thanh niên vận trang phục kỳ lạ thấy được thần
kỹ của lão đổ tài thì giật mình, vừa ra tay là đã chế trụ được tám người, năng
lực này bọn họ không có được, cho nên không dám vọng động.

Thanh niên vận trang phục kỳ lạ hơi giận, chỉ vào lão đổ tài nói một hơi,
dường như là nói lão không nên xen vào chuyện của bọn họ.

Lão đổ tài thấy Phương Kiếm Minh đang vận công chữa thương cho 'trường mi đầu
đà' thì trong lòng như nhẹ hơn, nghe xong một trường phạm ngữ của thanh niên
vận trang phục kỳ lạ thì cười ha hả, khinh thường nói:

- Cái tên điểu nhân kia, ngươi nói điểu ngữ thế, lão đổ tài không hiểu chữ
nào, thức thời thì mau biến khỏi nơi này!

Thanh niên vận trang phục kỳ lạ nhìn qua phi phát hán tử và người bịt mặt, sắc
mặt của phi phát hán tử có chút do dự, người bịt mặt dùng phạm ngữ phiên dịch
một lần, thanh niên vận trang phục kỳ lạ đột nhiên giận dữ, nắm chạy hai tay,
nhìn thẳng lão đổ tài, lào nhào nói một hơi dài, người bịt mặt phiên dịch lại:

- Lão nghe cho rõ, vị này chính là tam hoàng tử Lỗ Ni của Thiên Trúc đế quốc,
vị này chính là sư phụ của tam hoàng tử Cổ Bách tiên sinh, chúng ta đến đây để
bắt phản nghịch của Thiên Trúc quốc, hi vọng lão không nên nhúng tay vào, chỉ
cần lão không nhúng tay vào, tam hoàng tử nhất định sẽ tạ ơn, nếu để chúng ta
đưa phản nghịch đi, chờ sau khi chúng ta giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, quốc
thiên Thiên Trúc quốc nhất định sẽ chờ đợi đại giá, nếu như vẫn còn muốn nhúng
tay vào, ngàn vạn võ sĩ của Thiên Trúc quốc nhất định sẽ phân thây lão, lão
lựa chọn thế nào?

Lão đổ tài hơi ngẩn ra, sau đó cười lớn, nói:

- Buồn cười, đúng là buồn cười, chuyện này đúng là đáng cười trong thiên hạ!
Chỉ cần lão đổ tài muốn, thi triển cô thượng đổ thuật, gặp phật thắng phật,
cho dù là kim sơn ngân khố của hoàng đế cũng có thể chuyển vào túi của lão,
nếu lão đổ tài tham vinh hoa phú quý, đã sớm phong quan bái tướng, trở thành
vua một cõi; năm đó, lão đổ tài có thể một mình lấy thru cấp thượng tướng giữa
trăm vạn quân như lấy đồ trong túi, dễ như trở bàn tay, chỉ có ngàn vạn võ sĩ,
lão đổ tài có thể sợ à!

Người bịt mặt nghe xong thì trong lòng kinh hãi, vừa phiên dịch lại cho tam
hoàng tử, vừa phỏng đoán lai lịch của đối phương, cho đến khi phiên dịch xong
mà vẫn chưa nghĩ ra được lai lịch của đối phương.

Tam hoàng tử nghe người bịt mặt phiên dịch xong thì sắc mặt biến đổi không
ngừng, tam hoàng tử mở miệng nói một câu phạm ngữ, người bịt mặt phiên dịch
lại:

- Tam hoàng tử hỏi lão, cuối cùng là lão muốn thế nào?

Lão đổ tài cười nói:

- Không phải lão đổ tài đã nói rồi sao, các ngươi mau biến khỏi nơi này, nếu
không thì lão đổ tài sẽ tự đuổi người!

Người bịt mặt phiên dịch lại, tam hoàng tử tức giận. Người bịt mặt nói nhỏ vài
câu bên tai Cổ Bách, Cổ Bách gật đầu, hung hăng trừng mắt nhìn lão đổ tài, hai
người đi đến bên cạnh tám thanh niên cầm loan đao, vận chỉ, khai giải huyệt
đạo cho họ, lão đổ tài chỉ dùng thủ pháp điểm huyệt binh thường, cho nên bọn
họ chỉ nhìn qua là biết huyệt đạo nào bị điểm trúng, cổ bách quát to một tiếng
phạm ngữ, tám thanh niên và ba người cùng triển khai khinh công, biến mất
trong màn đêm.

Lão đổ tài thấy bọn họ đi, quay đầu lại nhìn Phương Kiếm Minh, vừa nhìn xuống
thì trong lòng cảm thấy kỳ lạ, Phương Kiếm Minh và 'trường mi đầu đà' đang
ngồi dưới đất, xung quanh họ là một màn sương trắng, cơ hồ không nhìn thấy rõ
mặt hai người, lão đổ tài thầm nghĩ:

- Nội công của Phương tiểu hữu đúng là thâm hậu, còn hơn cả những người vừa
rồi, kỳ quái, hắn tu luyện công phu gì, sao lại có sương trắng xuất hiện,
giống như cấp bậc của ta, khi những cao thủ cùng cấp bậc với ta vận công chữa
thương cho người khác, hoặc là vận công tu luyện, thì sẽ xuất hiện một làn
sương trắng, chính là 'tam hoa tụ đỉnh', nhưng làn sương trắng bao phủ hắn, ta
chưa từng thấy, quái lạ, quái lạ!

Lão đổ tài đang âm thầm thấy lạ thì làn sương mù đột nhiên khuếch tán, từ từ
biến đổi, lão đổ tài chăm chú nhìn, lại càng thấy lạ hơn, chỉ thấy làn sương
mù từ từ di chuyển vào mũi của hai người Phương Kiếm Minh, lão đổ tài nhận
thấy phía sau đầu của Phương Kiếm Minh cũng có điểm lạ nên tiến đến nhìn, một
làn sương mù tựa như bàn tay của trẻ em dung nhập vào phía sau đầu của Phương
Kiếm Minh theo từng lớp, không bao lâu, làn sương mờ dần, toàn bộ bị Phương
Kiếm Minh hấp thu lại vào cơ thể, lão đổ tài có kiến thức rộng rãi nhưng cũng
không nhìn ra được điểm này.

Đột nhiên Phương Kiếm Minh nhảy lên, hai mắt lộ tinh quang, hỏi:

- Bọn họ đi hướng nào?

Lão đổ tài hơi ngẩn ra, chỉ vào hướng đám người kia đi, nói:

- Sao thế?

Phương Kiếm Minh nói:

- Lão đổ tài, người này tạm thời giao cho tiền bối, tiểu tử muốn đuổi theo
một người, ngày mai sẽ đến tìm tiền bối!

Nói xong thân hình liền tiến nhập vào màn đên, lão đổ tài không biết hắn vội
vàng thế là muốn đi tìm người nào, nhìn về phía Phương Kiếm Minh dùng truyền
âm nhập mật nói:

- Khách điếm Vạn An ở phía bắc thành, ngày mai lão đổ tài sẽ nghỉ ngơi ở đó,
chờ tiểu hữu đến!

Tiếng nói chưa dứt thì Phương Kiếm Minh đã ở ngoài ba dặm.

Phương Kiếm Minh vừa vui mừng vừa sợ hãi, cuối cùng hắn cũng tìm ra được manh
mối, manh mối này chính là người bịt mặt kia.

Tám năm trước, khi hắn cùng sư phụ đến Thương Long Cốc tìm Thiên Thiền Đao,
sau đó đột nhiên xuất hiện một lão quái tóc vàng, dẫn theo một nhóm chín sát
thủ bịt mặt và một nhóm cao thủ nhất lưu vây công bọn họ, dẫn đến một tràng
thảm sát, Thiếu Lâm Tự tổn thất một siêu cấp cao thủ, còn có thêm sáu Thiếu
Lâm đệ tử, mà đối phương cũng chết hơn mười người, lão quái tóc vàng cũng bị
trọng thương, chín người bịt mặt cũng trọng thương, nhưng bọn chúng không
chết, Phương Kiếm Minh nhớ rõ, trong số những người bịt mặt có một người tự
xưng là 'bổn tọa', tuy rằng Phương Kiếm Minh không có hận bọn họ đến thấu
xương, nhưng vẫn luôn muốn dò xét tin tức của họ, điều kỳ lạ chính là, những
năm gần đây, trong võ lâm chưa từng có người nào nhắc đến bọn họ, dựa vào tính
cách và thân thủ của họ, sao lại có thể im hơi lặng tiếng được?

=Lời Tác Giả=

Thiên Trúc chỉ là tên gọi chung, chính là Ấn Độ ngày nay, căn cứ theo tư liệu
lịch sử, lúc này Ấn Độ đang vào thời kỳ Tô Đan (1206~1526), đến thế kỷ 15 thì
thời kỳ của Tô Đan giải thể, các vương quốc độc lập hình thành khắp nơi,
'Thiên Trúc Quốc' chỉ là một vương quốc trong số đó, bởi vì đây là võ hiệp cho
nên chỉ dùng xanh dưng chung chung là Thiên Trúc.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=46#ixzz3OOfs8xd8


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #181