Đường Lớn Ngươi Cứ Bước, Cầu Độc Mộc Ta Đi


Người đăng: Reapered

Thánh thủ Hà Phi là ai? Hắn là Cẩm y vệ Phó thống lĩnh, thân tín bên cạnh
Hoàng thượng. Người cầm đầu Cẩm y vệ chính là Hoàng thượng. Thử hỏi Hà Phi hắn
còn phải ai nữa? Hà Phi làm người giang hồ, đương nhiên không cần nhìn sắc mặt
quan nhân, nhưng hắn giờ đã làm quan trong triều, không thể không có điều cố
kị. Cố kị lớn nhất chính là đương kim “Đại thái giám“ Vương Chấn.

Vương Chấn vốn là người quê Quý Châu, làm hoạn quan dưới triều Minh Anh Tông.
Trước khi làm thái giám, lão là một người đọc sách, nhưng bởi vì thi mãi không
đậu liền tịnh thân làm công công. Khởi đầu là một tiểu thái giám dạy đọc sách
trong cung, lão nịnh hót bợ đỡ không ít, lại còn được vị thái tử đương thời
Chu Kì Trấn “Minh Anh Tông” gọi là “tiên sinh”. Ân sủng đặc biệt này làm Vương
Chấn trở nên có thế lực mạnh mẽ phi thường. Đến khi Chu Kì Trấn đăng cơ làm
hoàng đế, đã phong lão làm Chưởng tư lễ giám. Chức vụ này là cực hạn, cao nhất
trong Minh triều nhị thập tứ nha môn của hoạn quan. Nói cách khác, trong đám
thái giám thì Vương Chấn có địa vị cao nhất, lão chính là lão Đại của đám hoạn
quan.

Trong lịch sử Trung Quốc, Minh triều vốn là một triều đại bị hoạn quan chuyên
quyền thập phần nghiêm trọng. Sau khi Vương Chấn chưởng quản Tư lợi giám, một
tay che cả bầu trời, dối trên lừa dưới, lợi dụng sự sủng ái của Anh Tông, kết
bè đảng trong triều, cơ hồ khống chế cả triều đình Đại Minh trong tay. May
thay lúc ấy còn có một nhóm trọng thần thân tín gần bên Anh Tông, khiến Vương
Chấn không dám tùy ý làm loạn. Một năm trước, mẫu thân của Chu Kì Trấn, Trương
thái hậu tạ thế. Vương Chấn thấy chướng ngại lớn nhất của lão đã mất đi, liền
phấn chấn tinh thần, bắt đầu tự tung tự tác.

Khi Hà Phi còn ở kinh thành, Vương Chấn đã cho người tháo thiết bài không cho
phép hoạn quan tham dự triều chính của Đại Minh khai quốc Hoàng đế Chu Nguyên
Chương treo ở cửa cung. Lão lại còn rầm rộ mở rộng lãnh địa ngay tại Hoàng
thành, bài trừ kẻ không ủng hộ. Hà Phi thân là Cẩm y vệ Phó thống lĩnh, cũng
không dám đắc tội với lão. Ngay cả thượng ty của hắn là Cẩm y vệ Đại thống
lĩnh Tư Mã Vô Phong cũng kín đáo dặn Hà Phi đừng quản chuyện người khác. Hà
Phi trước đây là người trong giang hồ, đối với những âm mưu này đã thấy nhiều,
đương nhiên không ngu ngốc tự mình trước mặt Hoàng thượng bẩm báo những hành
vi sai trái của Vương Chấn. Vả lại, Cẩm y vệ bọn hắn cũng có phải là người tốt
đâu, tùy tiện bắt người là chuyện thường.

Hà Phi không rõ lai lịch của người trước mặt, chỉ cười cười hỏi: "Chẳng hay
ngài là gì của Vương công công?"

Người nọ cười nói: "Nói hay lắm, nói hay lắm, ta là học trò của Vương công
công. Phụ thân ta là Sơn Tây Đô chỉ huy Đồng Tri, cũng là bạn cũ của Lộ đại
nhân, Đô chỉ huy sứ ở đây. Hà đại nhân ngài và Lộ đại nhân là hảo bằng hữu,
chắc rằng đã nghe qua danh tự của gia phụ. Lão nhân gia là Trương Thiên Mông."

Hà Phi vừa nghe, đột nhiên nhớ tới một người. Người này hắn chưa từng gặp gỡ,
nhưng hắn từng nghe hảo bằng hữu Lộ Uyên Trọng nhắc tới. Tên Trương Thiên Mông
này võ công thực ra không tệ, nhưng cũng là một tay đại xu nịnh, coi Vương
Chấn như “thân phụ”. Người trong cuộc đều hiểu họ Trương là người của Vương
Chấn. Bây giờ con của hắn ở đây tự xưng là học trò của Vương Chấn, muốn đem
thiên hạ chí bảo Trường Sinh Bình dâng cho Vương Chấn, vừa hay nịnh nọt được
Vương công công, nhưng lại còn mưu đồ riêng cùng cha hắn giữ bảo vật một thời
gian.

Hà Phi cười ha hả, nói: “Thì ra là công tử của Trương lão ca, thất kính. Không
rõ đại danh của Trương công tử trong giang hồ là gì?”

“Hà đại nhân, không dám dối gạt ngài. Sư phụ của ta là Cuồng Vũ Kiếm Nhâm
Đông, Đại đệ tử của Trọng Dương lão nhân, Chưởng môn phái Hoàng Sơn. Ta tên là
Trương Thanh Vân.”

Hà Phi cười, nói: “A! Ra là Trương hiền điệt. Nói như vậy, Trương hiền điệt
không thể nào là nhân vật tầm thường rồi. Đã có thân phận trong Hoàng Sơn
phái, lại còn là môn sinh đắc ý của Vương công công nữa chứ, thật là độc nhất
vô nhị.”

Trương Thanh Vân vội nói: “Đâu có, đâu có, Hà đại nhân mới là một đại nhân
vật.”

Hà Phi không muốn dây dưa với gã, thấy đã có không ít người bỏ đi, chỉ còn lại
Trương Tam, Gia Cát Bất Phàm và Tái Lý Quỳ hai người đứng đó. Những nhân vật
võ lâm này vốn dĩ thấy quản gia ra mặt, hơn nữa lại còn liên quan tới Hoàng
thượng cùng Đại thái giám Vương Chấn, ai dám xuất thủ cướp đoạt. Chỉ còn cách
ôm một bụng ấm ức mà rút lui. Hà Phi chỉ nghĩ làm sao đối phó với người của
Vương công công, đâu muốn quan tâm đến bọn họ.

Trước kia, Hà Phi đã lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, biết rằng người trong
võ lâm không hề sợ người của triều đình. Nếu mình chọc cho bọn họ nổi nóng, họ
cắn lại mình một nhát, điều đó thực không ổn chút nào. Kể cả hắn biết họ lặng
lẽ rời đi cũng không dễ tự mình chặn lại, chỉ cần bọn họ đừng sinh sự, không
tranh đoạt Trường Sinh Bình là tốt rồi. Hà Phi lẽ nào còn muốn gây thêm
chuyện.

Thấy Trương Tam đang lo lắng nhìn mình, Hà Phi hỏi: “Trương Tam, ngươi làm sao
vậy? Ta không đánh ngươi, cũng không mắng ngươi, lại càng không giết ngươi.
Ngươi tại sao có bộ dạng này?”

Trương Tam miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười nói: “Hà đại nhân, ngài tha cho tiểu
nhân, tiểu nhân không dám đấu với các ngài. Trường Sinh Bình trong tay ta, Hà
đại nhân toàn quyền lấy đi, Trương Tam một phân cũng không muốn, toàn bộ là lễ
diện kiến dâng lên Hoàng thượng lão nhân gia.” Nói xong, đặt chiếc hộp vào tay
Hà Phi, chuyển thân nhảy lên nóc nhà, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, ai ngờ
khinh công của gã cũng thật khá.

Hà Phi nghe xong lời của Trương Tam, trong lòng khoái chí, nói: “Hoàng thượng
còn chưa lớn tuổi, ngươi lại gọi người là lão nhân gia. Thực là một gã dở
hơi.” Tiện tay đưa chiếc hộp cho Trương Thanh Vân, nói: “Trương hiền điệt,
Trường Sinh Bình giao lại cho ngươi. Ngươi cần phải giữ gìn cho tốt, cẩn thận
đừng để người ta cướp mất đấy.”

Trương Thanh Vân nói: “Đã làm phiền Hà đại nhân rồi. Thực ra, các đồng môn của
ta ở gần đây, ta gọi là đến ngay. Mỗi người đều là cao thủ trong giang hồ, kẻ
nào không muốn sống cứ đến, Hoàng Sơn phái nào sợ ai?”

Hà Phi nghe khẩu khí lớn lối của hắn, mỉm cười không nói gì. Lúc này Gia Cát
Bất Phàm đưa theo Tái Lý Quỳ, hai người đi đến. Gia Cát Bất Phàm cười nói: "Hà
đại nhân, cửu ngưỡng đại danh." Thấp giọng tiếp: “Đại nhân, có thể nói chuyện
một chút được không?”

Hà Phi biết rõ thân phận của y, nhẹ nhàng cười, nói: “Được.” Rồi quay sang nói
với Trương Thanh Vân: “Trương hiền điệt, ta đi trước một bước." Mang theo hai
thủ hạ và binh lính, hai người bọn Gia Cát Bất Phàm ra khỏi viện lạc.

Vụ náo nhiệt này xảy ra vào lúc quá nửa đêm, cùng lắm khoảng một tuần hương
thời gian, bầu trời phía đông đã hửng sáng. Trời sắp sáng rồi.

Thanh Thành lặng lẽ rời khỏi khoảng sân nọ, lúc băng qua vài nóc nhà, thình
lình nghe phía sau có người nói: “Thanh Thành sư phó, công phu của người bịt
mặt như thế nào?”

Thanh Thành nào nghĩ lại có người ở đằng sau, bị dọa đến phải quay đầu lại,
thân hình béo tốt cũng quay theo, kinh hãi nói: “Ngươi…ngươi...” Cho đến khi
thấy thấy bạch mi lão nhân vốn đồng hành với mình, mới bình tĩnh lại được.

Ông ngạc nhiên nói: “À. Lão bá, người cũng đến sao? Màn kịch vừa rồi lão nhân
gia người đại khái chắc cũng thấy.”

Bạch mi lão nhân gật gật đầu, không nhanh không chậm nhún mình nhảy tới, cùng
đi với Thanh Thành, nói: “Ta đã thấy tất cả, ngươi có lẽ không nhận ra rằng,
khuôn mặt của dạ hành nhân là đeo mặt nạ. Hắn và tên bịt mặt giống nhau, đều
là không muốn lộ mặt. Chỉ có điều công phu của hắn còn chưa lọt vào mắt ta.
Tên bịt mặt kia mới là một cao thủ.”

Thanh Thành nói: “Đúng thế. Lão bá à, bần tăng đã đối một chưởng với hắn.
Chưởng đó ta dùng tám thành lực đạo. Theo bần tăng phỏng đoán, hắn chỉ dùng
khoảng bốn thành thôi, nghĩ chắc hắn phải là một đại nhân vật trong giang hồ.”

Bạch mi lão nhân nghe xong khẽ mỉm cười nói: “Thanh Thành sư phó, thực ra
ngươi nhìn lầm rồi. Người kia chỉ dùng có hai phần lực đạo, chính xác là hai
phần lực đạo thôi.”

Thanh Thành cả kinh, nhớ lại: Lão làm sao mà nhìn ra nhỉ? Lúc đó lão đâu có
mặt ở đó? Ông còn cho rằng bạch mi lão nhân đến sau khi ông cùng tên bịt mặt
đối chưởng, cùng với những người bị kinh động phi thân đến. Thanh Thành nói:
“Lão bá làm sao biết?”

Bạch mi lão nhân nói giọng bề trên: “Dựa vào đôi mắt của ta, tên bịt mặt kia
muốn giở công phu ẩn tàng ra, nhưng vẫn bị ta nhìn ra.”

Nói xong, thân hình nhoáng một cái, đáp xuống giữa sân, chính là nơi bọn họ
đang ở. Bạch mi lão nhân mở cửa bước vào phòng, đầu không quay lại nói: “Thanh
Thành sư phó, có một câu nói ngươi chắc đã từng được nghe: Đường lớn ngươi cứ
bước, cầu độc mộc ta đi. Chúng ta có chuyện quan trọng bên người, nên lo đi
trên cầu độc mộc, đừng có quản chuyện trên đường lớn.”

Khuôn mặt béo tốt của Thanh Thành đỏ lên, hiểu được hàm ý trong câu nói.

Quay trở về phòng, Thanh Thành ngồi đã tọa. Không biết là lúc nào, mở mắt ra,
ngoài của sổ trời đã sáng. Một ngày mới lại đến, một lộ trình mới sắp được
khởi hành, không rõ phía trước sẽ còn gặp phải chuyện gì.


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #18