Người đăng: Reapered
Người đó cười ha hả, nói:
- Chúc mừng, chúc mừng, năm sau nhất định tiểu hữu sẽ phát tài, đến lúc đó
chớ quên món quà gặp mặt của lão đổ tài này!
Phương Kiếm Minh nói:
- Lão là ai?
Người đó cũng không trả lời, đôi mắt xoay một chút, cười nói:
- Tiểu hữu, tiểu hữu muốn đi đến xem thi hoa khôi sao? Nếu thế thì đi theo
lão!
Vừa nói vừa xoay người đi.
Phương Kiếm Minh thấy người đó là một lão nhân, y phục mặc dù đã cũ, nhưng
sạch sẽ, vẻ mặt luôn tươi cười, khiến cho Phương Kiếm Minh muốn tức giận cũng
không được, hắn không tự chủ mà đi theo sau lão.
Hai người đi đến một con đường lớn, hai bên được treo rất nhiều đèn lồng, trên
đường cũng có không ít người, hai người bọn họ từ trong ngõ lao ra, tốc độ cực
nhanh, nên cũng không ai thấy được.
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ nhưng vẫn không biết tại sao lão theo dõi hắn, và
cũng không biết lão có ý định gì, vì thế tăng nhanh cước bộ, vượt lên, sóng
vai lão, hỏi:
- Tiền bối là cao nhân phương nào, sao lại theo dõi tiểu tử, xin hỏi tiền bối
muốn gì?
Lão nhân không nhìn hắn, đang giương mắt nhìn về phía trước, cười nói:
- Ngươi muốn gì, lão đổ tài muốn làm gì? Ngươi theo dõi người khác, chẳng lẽ
lão đổ tài không được theo dõi ngươi sao? Lão đỗ tài chính là lão đổ tài,
không phải là cao nhân gì!
Vừa nói vừa nhíu nhíu mắt nhìn hắn, trông rất buồn cười, hai chân tựa gió,
thân pháp cực nhanh, tiến về phía trước như tia chớp, nhất thời bỏ xa Phương
Kiếm Minh mấy trượng.
Phương Kiếm Minh nghe lão nói thì mặt cũng đỏ lên, vội tăng cước bộ, tiến lên
theo sát lão.
- Tiền bối đến xem thi hoa khôi à?
Phương Kiếm Minh cũng không phải là kẻ có tầm nhìn hạn hẹp, hắn tiến lên hỏi
lão nhân một câu.
Vừa rồi khi hắn theo dõi hồ bất quy, lão nhân này theo sau hắn, nhưng hắn nhất
thời khinh thường, không phát giác được, nhưng lão nhân này nếu có thể âm thầm
theo sau hắn mà không bị phát hiện, thì bản lĩnh của lão không phải một cao
thủ nhất lưu có thể so sánh được, chỉ có những siêu cấp cao thủ cấp bậc như
những lão bất tử trên Thiên Bảng Địa Bảng mới có khả năng làm được.
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ trong lòng, không biết lão là thần thành phương
nào, vừa hỏi lão, thì lão chỉ cười hi hi ha ha chứ không trả lời, nhưng thấy
lão không có ác ý, cũng không có ý định trả lời, hắn trầm tư một chút, rồi
đành hỏi về hội thi hoa khôi.
Lão nhân nói:
- Đừng gọi ta là tiền bối gì đó, lão đổ tài thích người khác gọi lão đổ tài
này là lão đổ tài, tiểu hữu ngàn vạn lần đừng câu lễ, cũng đừng câu nệ cách
xưng hô! Tiểu hữu nói không sai, lão đổ tài đang muốn đi xem hội thi hoa khôi,
tiểu hữu không phải cũng muốn đến xem sao?
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ:
- Ta chỉ là tò mò mà thôi, ai nói là muốn!
Nghĩ thì nghĩ, nhưng ngoài mặt lại không dám nói ra, đáp lời:
- Không biết hội thi hoa khôi này là hội thi gì?
Lão đổ tài cười nói:
- Đi thì biết, lão đổ tài có nói thì nhất thời tiểu hữu cũng không hiểu. À,
tiểu hữu quý tính là gì?
Phương Kiếm Minh trả lời:
- Không quý, không quý, tiểu tử họ Phương!
Lão đổ à một tiếng, nói:
- Thì ra là phương tiểu hữu, thất kính, thất kính, tiểu hữu ở trong thành
Hàng Châu?
Phương Kiếm Minh nghe lão nói thì cảm thấy lạ, lão hỏi họ, không hỏi tên, mà
lại còn kêu lên hai tiếng 'thất kính', không biết là có duyên cớ gì, nhưng
cũng đáp:
- Là người qua đường!
Lão đổ tài lại ồ lên một tiếng, nói:
- Tốt, rất tốt, Hàng Châu có không ít danh lam thắng cảnh, phương tiểu hữu
không nên bỏ lỡ, chúng ta trước tiên xem hội thi hoa khôi đã, còn có nghi vấn
gì thì sẽ nói sau!
Sau đó giảm cước trình, rẽ vào một ngã rẽ, chuyển vào một đường cái phồn hoa.
Người đi đường rất nhiều, vô cùng náo nhiệt, hai người băng xuyên qua đám
đông, đi được hơn mười trượng, Phương Kiếm Minh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy
phía trước là một kỹ viện, kỹ viện này to kinh hồn, đại môn rất to, trên cao
có treo tám cái hồng đăng thật lớn, người ở bên dưới rất đông, náo nhiệt dị
thường, tựa như là đang tập trung ở nơi đó vậy, người ra vào, tam giáo cửu
lưu, có đủ cả.
Lão đổ tài kéo tay Phương Kiếm Minh bước nhanh về phía kỹ viện, cười nói:
- Tốt quá, chúng ta không đến trễ, hội thi hoa khôi vẫn chưa bắt đầu!
Phương Kiếm Minh hỏi:
- Hội thi hoa khôi này cử hành ở kỹ viện này?
Lão đổ tài nói:
- Đúng vậy, không cử hàng ở đây thì ở đâu, đây chính là kỹ viện lớn nhất ở
Hàng Châu này!
Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong lòng chợt động, ngừng chân, nói:
- Chờ một chút!
Cúi đầu, dùng tay vuốt lên mặt, ngẩng đầu lên thì đã biến thành một thiếu niên
mắt to, mi thô.
Lão đổ tài thì tựa như là không thấy gì hết, không hề có một chút ngạc nhiên
nào, dường như đã quen với sự việc này rồi, Phương Kiếm Minh không khỏi thấy
thất vọng, lão đổ tài này rốt cục là ai?
Lão đổ tài kéo Phương Kiếm Minh đi đến thềm đá trước đại môn, Phương Kiếm Minh
ngẩng đầu lên nhìn, trên đại môn của kỹ viện có một kim biển, trên đó viết ba
chữ 'Nhạc Tiêu Dao'.
Lão đổ tài đảo mắt nhìn quanh, rồi đi đến phía sau một quy nô, lão gõ lên vai
người đó một cái, quy nô quay đầu lại, thấy lão thì mặt mày hớn hở:
- Ai da, lão đổ tài, sao giờ mới đến, ta còn tưởng lão không đến nữa!
Lão đổ tài 'phi' một tiếng, nói:
- Ai nói lão đổ tài này không đến, hội thi thế này làm sao lão đổ tài này bỏ
qua được.
Lão nói tiếp:
- Lão đổ tài có một số việc, nên bị trì hoãn một chút, do đó đến chậm, cũng
may là vẫn còn chưa bắt đầu, đây là của ngươi, đã giành chỗ cho ta, à ngươi đi
lấy giúp ta một cái ghế, ta có một bằng hữu cũng đến xem náo nhiệt!
Lão đổ tài vừa nói, vừa lấy bạc ra, quy nô kia vừa tiếp nhận bạc từ tay của
lão đổ tài, vừa nghe lão nói, khi nghe lão nhờ tìm giúp một cái ghế nữa thì
mài hơi nhíu lại, nhưng bạc vừa vào tay, thì liền thấy rất nặng, lập tức cười,
gật đầu nói:
- Không có gì, không có gì, lão đổ tài, lão và ta là hảo bằng hữu, không nên
khách khí, các người đi theo ta!
Nói xong thì đi trước dẫn đường, xuyên qua đám đông, dẫn hai người đến vào một
cái sân rộng.
Trong sân rất là náo nhiệt, có hoa có cây, có ao, giả sơn, không thiếu gì.
Hơn trăm phiêu khách (1), cùng các kỹ nữ, đứng có ngồi có, vừa ôm nhau vừa
cười, mình mình ta ta, trêu chọc nhau, không quan tâm đến mọi người xung
quanh, Phương Kiếm Minh chưa bao giờ thấy qua tràng diện như thế, nên mặt đỏ,
tim đập dồn dập.
(1) Phiêu Khách: Khách làng chơi.
Cuối sân là một đại sảnh, đại sảnh rất lớn, Phương Kiếm Minh chưa từng thấy
đại sảnh nào lớn và hao lệ như thế.
Có ba người đứng chặn cửa, Phương Kiếm Minh nhìn thấy đại sảnh thì ngẩn ngơ.
Cả đại sảnh được trang bày huy hoàng, màu sắc rực rỡ, ở trên đỉnh còn có mười
lưu ly đăng lớn, trong đó có ba loại tơ lụa trong suốt màu hồng, lam, lục đan
xen lẫn nhau, các ngọn đèn trở nên sặc sỡ với đủ màu sắc.
Bên trong đại sảnh được trải thảm mềm, ở giữa còn được trải thêm một tấm thảm
đỏ rất dài, nối thẳng từ trước ra sau, cuối tấm thảm đỏ là một cánh cửa nhỏ.
Trong đại sảnh có rất nhiều người nhưng không ai giẫm lên thảm đỏ cả, đám đông
chia ra đứng hai bên.
Xung quanh đại sảnh, có ba tầng phòng, lúc này trong các phòng đều ngồi kín
người, hoặc uống trà, hoặc cắn hạt dưa, cũng có người uống rượu, liếc mắt đưa
tình cũng không phải là trường hợp cá biệt.
Bên dưới lầu cũng có không ít bàn, người cũng rất đông, chỉ có vài bàn là
không có đầy kín người ngồi, nhất là một bàn ở phía bên trái của thảm đỏ,
không có một bóng người.
Từ bốn phía của đại sảnh, có không ít người sử dụng các loại hương liệu danh
quý từ nước ngoài, mùi thơm xông vào ngạt cả mũi, có mùi mồ hôi, mùi phấn son,
mùi rượu.
Phương Kiếm Minh thấy 'Nhạc Tiêu Dao' phồn hoa như thế thì không khỏi ngây
ngốc ngẩn ngơ, nhưng đồng thời cũng có chút thương cảm, nguyên nhân là hắn
nghĩ đến đoạn đường hắn đến Hàng Châu, đã gặp qua không ít người nghèo khổ,
nếu so với kỹ viện này thì có thể nói một là thiên đường, một là địa ngục.
Cùng là ở nhân gian, sao lại có sự chênh lệch lớn như thế?
Trong lòng Phương Kiếm Minh mặc niệm một thiên cổ tuyệt xướng "Chu môn tửu
nhục xú, hữu lộ đống tử cốt" (2), một cảm giác thương cảm xuất hiện trong lòng
hắn, hắn không còn cảm thấy hăng hái nữa.
(2)
朱门酒肉臭,路有冻死骨
zhū mén jiǔ ròu chòu,lù yǒu dòng sǐ gǔ
Chu môn tửu nhục xú, hữu lộ đống tử cốt
Giải nghĩa: Ở những nhà giàu sang phú quý,của ngon vật lạ ăn không hết trong
khi những người nghèo khó thì lại đói rét mà chết. Hình dung sự chênh lệch
giàu nghèo trong xã hội
Xuất xứ: Đời Đường. Đỗ Phủ " Tự kinh phó phụng tiên vịnh hoài ngũ bách tự "
Thi: " Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đóng tử cốt "
Chú thích: Người ta dùng câu thành ngữ trên để hình dung sự chênh lệch giữa
giàu và nghèo trong xa hội. Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.
朱: Màu đỏ, chỉ một loại gỗ quý lõi màu đỏ (赤心木). 朱门: Chỉ những nhà giàu có.
Ánh mắt của lão đổ tài tinh tường, nhận ra được nhãn thần của Phương Kiếm
Minh, lão đã gặp qua vô số người, làm sao không biết được cảm giác thương tâm
của Phương Kiếm Minh, đến gần hắn, hạ giọng nhắc nhở:
- Phương tiểu hữu, tiểu hữu cần gì đau buồn, đã đến đây rồi thì cứ thoải mái
đi, chúng ta ngồi thôi!
Phương Kiếm Minh thầm nghĩ:
- Nơi này, nếu như không phô trương hoa lệ thì làm sao thu hút người khác
được, xem ra là ta tự tìm phiền não rồi, đây là chuyện của người khác, ta muốn
quản cũng không quản được!
Lão đổ tài kéo hắn, đi đến bên cạnh một cái bàn lớn, trên bàn có không ít hoa
quả, có trà, có rượu, tùy ý lựa chọn.
Quy nô kia cũng không biết từ đâu mang đến một cái ghế, đặt xuống bên cạnh lão
đổ tài, cười nói vài câu rồi mới rời đi. Sau khi ngồi xuống thì Phương Kiếm
Minh đưa mắt nhìn quanh, thấy là có ba trung niên, một thanh niên và ba đại
hán.
Phương Kiếm Minh đánh giá một chút, nhận ra rằng võ công của ba đại hán không
tệ, còn bốn người kia thì chỉ là người thường. Lão đổ tài thì hết nhìn đông
lại nhìn tấy, hình như là kiếm ai đó, đột nhiên đứng lên, nói với Phương Kiếm
Minh:
- Lão đi bắt chuyện với một người, tiểu hữu ngồi đây một lúc!
Nói xong thì lập tức đi qua ba cái bàn, đến phía sau một nam tử thân xuyên một
miên bào lam sắc, vỗ lên vai của hán tử, quát:
- Tiểu tử, quả nhiên là ngươi đến, thái tổ của ngươi tìm ngươi khắp nơi mà
ngươi còn dám ở nơi này uống rượu mua vui!
Nam tử đó run lên, vội quay đầu lại, hơi bối rối:
- Thái tổ của ta ở đâu, ta ...
Khi thấy rõ lão đổ tài thì không còn ưu phiền nữa, cười ha hả, nói:
- Đổ tài công, người cũng đến rồi, có người ở đây, cho dù thái tổ của tiểu tử
đến thì cũng không xử tiểu tử quá tay đâu!
Lão đổ tài lắc lắc đầu, nói:
- Ngươi chỉ biết dùng ta làm thuẫn bài cho ngươi, lần này thì ta không quản
được rồi, nếu thái tổ của ngươi biết ngươi vẫn còn tầm hoa vấn liễu, nhất định
sẽ chặt chân của ngươi, tốt nhất là ngươi mau mau về nhà đi, đừng để thái tổ
của ngươi tìm đến đây!
Nam tử đó cười nói:
- Thái tổ sẽ không đến nơi này đâu, tiểu tử lại không có giết người phóng
hỏa, thái tổ suốt này quản tiểu tử, thật sự là điều không may cho tiểu tử, đổ
tài công, người có chỗ ngồi không?
Lão đổ tài nói:
- Ngươi còn không biết bản lãnh của đổ tài công sao? Chỗ ngồi, làm sao đổ tài
công không có được, ta còn có một bằng hữu, đang ngồi ở bên kia, ta nói, ngươi
tốt nhất là mau mau trở về đi, thái tổ của ngươi sau khi tức giận thì không dễ
nói chuyện đâu!
Nói xong thì quay trở về.
Nam tử đó nhìn quanh bốn phía, không phát hiện người nào 'khả nghi', nên làm
sao nghe lời khuyên bảo của lão đổ tài, vẫn ngồi ở chỗ cũ, nói chuyện phiếm
với bằng hữu, rất là khoái hoạt.
Lão đổ tài thấy hắn không đi thì lắc đầu, có vẻ bất đắc dĩ, Phương Kiếm Minh
cười hỏi:
- Lão đổ tài, hắn là ai? Xem ra người rất quan tâm đến hắn!
Lão đổ tài nói:
- Hắn là tằng tôn của một bằng hữu của lão, thái tổ của hắn đã nhiều lắn cảnh
cáo không cho hắn đến những nơi như thế này, nhưng hắn vẫn không nghe, len lén
đến, ta thấy hắn nên đến khuyên hắn rời đi, nếu lão bằng hữu của lão mà đến
thì sợ rằng sẽ không đơn giản là mắng hắn đâu! Lần này thì lão đổ tài có ra
mặt cũng không giúp được hắn!
Phương Kiếm Minh nghe được thì âm thầm kinh ngạc, hắn còn chưa kịp lên tiếng
hỏi thì thanh niên bên trái đã kinh ngạc hỏi:
- Lão gia tử, người nói là thật hay là đùa? Người đã ngoài sáu mươi rồi sao?
Lão đổ tài mở trừng hai mắt, tức giận nói:
- Thế thì sao, chẳng lẽ tuổi của lão không thể đến nơi này sao? Lão đổ tài
cũng không biết chính mình bao nhiêu tuổi, nhưng đủ làm thái tổ của ngươi!
Thanh niên đó thấy lão đi cùng với Phương Kiếm Minh, mà trên người của Phương
Kiếm Minh lại mang theo binh khí, chắc hẳn là ông cháu, lão đổ tài xúc phạm
hắn, nhưng hắn không dám nổi giận, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Lão gia tử, vẫn còn cường tráng, thật là khiến người khác bội phục, bội
phục!
Nâng ly rượu lên uống rồi quay sang đáp thoại với một trung niên.
Phương Kiếm Minh và lão đổ tài nhàn thoại một lúc, lúc này từ ngoài đại môn
không biết là có người nào vừa đến, tiếng ồn giảm hẳn, Phương Kiếm Minh giương
mắt lên nhìn, thì thấy năm người uy phong lẫm lâm đang từ ngoài bước vào.
Đi trước là một lão giả cao tráng, khuôn mặt hơi bành ra, hai huyệt thái dương
gồ lên, vận hồng bào, rất là uy mãnh, phía sau là bốn nam tử, trong đó một
người là tổng đàn chủ của Ma Giáo, Hồ Bất Quy.
Ba nam tử còn lại, một người anh tuấn, một người mặt trắng, và một người mập
mạp, thân phận của họ cũng không đơn tiarn, họ chính là sứ giả trong Thập Nhị
Đàn của Ma Giáo.
Năm người được một quản sự đưa đến chiếc bàn trống, năm người ngồi xuống, có
người tiến đến châm trà cho họ.
Một trung niên đối diện Phương Kiếm Minh ngạc nhiên hỏi:
- Năm người này có lai lịch gì, khí phái không nhỏ!
Một thanh niên hạ giọng nói:
- Nghe nói bọn họ là người của Ma Giáo, rất nổi danh trong võ lâm, hội thi
hoa khôi lần này, bọn họ đã tài trợ không ít ngân lượng! Có quyền có thế đương
nhiên là phải thế rồi!
Một trung niên khác, nghe xong thì cũng cúi đầu nói:
- Không chỉ có vậy, các người có thấy không, bàn đầu bên phải, vị trí tôn quý
nhất, có một lão giả mặt mày hồng hào, đó chính là Tam lão gia của Lôi gia,
hội thi hoa khôi lần này, Lôi gia chỉ tùy tiện phất tay một cái mà thôi, đã
tài trợ sáu mươi vạn lượng, rõ không sáu mươi vạn lượng bạc trắng, đối với ta
mà nói đó là một con số trên trời!
Thanh niên gật đầu, nói:
- Không sai, Lôi gia ở Giang Nam quả thật là giàu có như một đế quốc, nhưng
Ma Giáo cũng không kém cạnh, nghe nói cũng có hơn năm mươi vạn lượng, triều
đình cũng bỏ ra hơn ba mươi vạn, hắc hắc, hội thi hoa khôi lần này còn có cả
triều đình, võ lâm, hoa giới, quả thật là sự kiện lớn nhất trong mười năm gần
đây của Hàng Châu, nghe nói Hoàng Thượng cũng bị kinh động!
Phương Kiếm Minh nghe bọn họ nói chuyện với nhau thì hiểu đại khái được thêm
một ít tình huống về hội thi này, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên,
thầm nghĩ:
- Nghe khẩu khí của hồ bất quy, lại thêm lời nói của hai người này, có thể
nhận ra được vài điểm. Ma Giáo tiêu diệt Tây Hồ Bang, mà chỗ dựa của Tây Hồ
Bang lại chính là Ma Môn, Ma Giáo mượn cơ hội này tài trợ cho hoa giới ở Hàng
Châu, cử hành hội thi hoa khôi, quả nhiên là nhất cử lưỡng tiện, vừa chiếm
được cảm tình của người ở Hàng Châu, vừa có được không ít hảo cảm từ các thế
lực của Hàng Châu, cũng như là mở rộng phạm vi thế lực của mình, Giang Nam,
luôn luôn là thế lực của Lôi gia, khó trách Lôi Tam lão gia kia, khi nhìn thấy
người của Ma Giáo cũng không để ý, kỳ lạ, là ai khởi phát hội thi này, có dụng
ý gì?
Phương Kiếm Minh âm thầm suy nghĩ, thanh niên kia thì mặt mày hơn hở nói:
- Ha ha, lần này có thể hạ các tiểu nữu của Tần Hoài xuống rồi! Phủ Hàng Châu
của chúng ta làm sao có thể thua kém tần hoài được.
Phương Kiếm Minh nghe thế thì ngẩn ra, hỏi:
- Vị nhân huynh, hội thi hoa khôi này thì có liên quan gì đến tần hoài?
Lời này của hắn vừa nói ra, ngoại trừ lão đổ tài, tất cả những người còn lại
đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, thanh niên kia đột nhiên cười ha hả, nói:
- Thì ra tiểu huynh đệ sơ thiệp phong nguyệt, nếu là một phong nguyệt hảo thủ
thì làm sao không hiểu chứ? Tiểu huynh đệ, có lẽ huynh đệ không biết, các nơi
phong nguyệt của tần hoài vẫn luôn kiêu ngạo là thiên hạ đệ nhất, cho đến nay
vẫn luôn xếp trên phù Hàng Châu của chúng ta, chúng ta trước giờ vẫn ở thế hạ
phong. Hội thi hoa khôi lần này chính là do mười ba kỹ viện lớn nhất ở phủ
Hàng Châu, do lão bản của 'Nhạc Tiêu Dao' dẫn đầu, muốn mượn cơ hội này, đánh
tan sự kiêu ngạo của tần hoài. Hơn tám chín phần số người ngồi ở đây đều biết.
Đúng rồi, tiểu huynh đệ, không phải ngươi là bằng hữu của lão gia tử sao? Lão
không nói cho ngươi nghe à?
Phương Kiếm Minh cười lớn một cái, nói:
- Đúng như nhân huynh nói, tại hạ quả thật là lần đầu đến đây, vị lão gia tử
này ta cũng chỉ vừa mới quen biết, nên vẫn chưa được nghe nói đến, không ngờ
hôi thi hoa khôi lần này lại có thêm ý nghĩa như thế, đa tạ nhân huynh giải
hoặc!
Thanh niên đó có chút đắc ý, cười nói:
- Không có gì, không có gì!
Lão đỗ tài đột nhiên hừ một tiếng, nói:
- Tin tức của ngươi là từ đầu nghe được, lão đổ tài nghe được tin tức không
phải là như thế!
Thanh niên đó đỏ mặt lên, nói:
- Sao? Chẳng lẽ ta nói không đúng?
Lão đồ tài chề miệng, nói:
- Ngươi nói chỉ là cái bên ngoài, còn ẩn tình bên trong, thì sao ngươi biết
được!
Sắc mặt của thanh niên hơi tái, đã có vẻ tức giận, nói:
- Lão gia tử kiến thức bất phàm, vậy theo lão, tại sao phải tổ chức hội thi
hoa khôi này?
Lão đổ tài cười lạnh, nói:
- Nói ra chỉ sợ dọa các ngươi, lão đổ tài nói ra, sợ rằng đầu các ngươi khó
giữ được, không nói thì tốt hơn!
Mọi người nghe lão nói xong thì cứ tưởng lão đang nói đùa, thanh niên kia thì
lại đắc ý, thầm nghĩ:
- Ngươi nói chỉ mạnh miệng, cũng chẳng giải thích được gì, ta còn tưởng ngươi
là một nhân vật gì, hóa ra cũng chỉ là như thế!
Lúc này, tiếng người nói chuyện cũng dần nhỏ xuống, lão đổ tài nói:
- Cần gì phải biết nguyên nhân là gì, chúng ta đến nơi này là để tăng thêm
kiến thức, hỏi nhiều như thế làm gì? Hắc hắc, trò hay sắp bắt đầu rồi, không
nên nói chuyện nữa!
Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn lên, thì thấy từ bên trong cánh cửa ở phía cuối
thảm đỏ, một trung niên nhân có tướng mạo phong nhã đi ra.
Trung niên nhân tươi cười, đi đến giữa đại sảnh, chắp tay hướng tứ phương, đại
sảnh lập tức yên tĩnh, trung niên nhân nói:
- Các vị, hội thi hoa khôi lần này được nhiều sự ủng hộ, rốt cục có thể tiến
hàng, tại hạ đại biểu cho hoa giới Hàng Châu gởi lời cảm tạ từ tận đáy lòng
đến những người tài trợ!
Vừa nói vừa ngẩng đầu lên, rồi vỗ tay mấy cái, cơ hồ cả đại sảnh lập tức vang
lên tiếng vỗ tay giòn giã, thấy tình cảnh này, Phương Kiếm Minh không khỏi cảm
thấy buồn cười, không tự chủ mà vỗ tay theo.
Sau khi tiếng vỗ tay dừng, trung niên nhân nói:
- Ta không nói, chắc mọi người đều biết, hội thi hoa khôi lần này, là tuyển
ra mỹ nữ xuất sắc nhất của Hàng Châu, mỹ nữ xuất sắc nhất sẽ được danh hiệu
hoa khôi. Nhưng những mỹ nữ đến tham gia hội thi hoa khôi lần này, không ai
không phải là tuyệt sắc nhân gian, mỗi người một vẻ, cho nên muốn chọn ra được
hoa khôi, chúng ta đã mời sáu đại hoa chủ, để chọn ra hoa khôi, vì đảm bảo
tính công chính, chúng ta đã mời đến sáu vị hoa gian cao thủ, để họ cho điểm,
bình xuất ngôi vị hoa khôi!
Nói xong xoay mặt về bên tay phải, bên đó có một cái ghế dài, một nhóm sáu
người đang ngồi, hai thanh niên, hai trung niên và hai lão nhân.
Trung niên nhân đó lại cười nói:
- Sáu vị này chính là cao thủ danh chấn một phương của hoa giới Hàng Châu,
thiết nghĩ mọi người đều biết danh hào của họ, tại hạ không nhiều lời. Trên
bàn ở trước mặt sáu người đều có một cái chiêng, mỗi một mỹ nữ tham gia thi
hoa khôi sẽ nhận được điểm số từ tiếng chiêng, điểm số cao nhất là tất cả
chiêng đều vang lên, người nào có điểm số cao nhất thì người đó chính là hoa
khôi, phương thức này rất là công bằng, mọi người không có ý kiến gì chứ?
Có người hỏi:
- Nếu điểm số giống nhau, thì phải làm sao?
Trung niên nhân lại cười nói:
- Nếu có điểm số giống nhau thì sẽ tiếp tục thi với nhau, sau đó đến khi
tuyển ra được hoa khôi mới thôi!
Yên lặng một chút, không có ai có ý kiến gì nữa, sau đó nói tiếp về cách thức
chấm điểm, những người tham gia hội thi lần này không ai là không có dung mạo,
vóc người, tài nghệ riêng, cho nên trong thời gian quy định, người tham gia
hội thi phải thể hiện được phương diện ưu tú nhất của mình.
Hội thi lần này có hai mươi mốt nữ tử tham dự, không chỉ có dung mạo diễm lệ,
còn có tài hoa, đều là những nhân vật nổi danh trong chốn phong nguyệt của
thành Hàng Châu, càng ngạc nhiên hơn chính là có ba nữ tử bán nghệ không bán
thân.
Mọi người nghe trung niên nhân nói một lúc, rồi hội thi bắt đầu. Phương Kiếm
Minh là lần đầu đến nơi phong nguyệt như thế này, không hiểu rõ được cách thức
bình điểm, quy tắc ở đây, lão đổ tài thì lại là một người lão luyện, trong khi
trung niên nhân nói chuyện thì lão dùng truyền âm nhập mật nói cho Phương Kiếm
Minh nghe.
Một tiếng động vang lên, tiếng chiêng vang vọng, hội thi chính thức bắt đầu.
Cánh cửa nhỏ ở phía cuối thảm đỏ lại nhẹ nhàng mở ra, một mỹ nữ nhẹ nhàng bước
ra, thân hình mê người, bước lên thảm đỏ, có người nói:
- Hồng bài của Lệ Xuân Viện Sử Tiểu Uyển!
Nữ tử có tên Sử Tiểu Uyển vừa bước ra khỏi cánh cửa nhỏ là thu hút không ít
ánh mắt về phía nàng, nàng đi đến giữa sân, vén áo thi lễ với bốn phía, rồi
sau đó đặc biệt hành lễ với sáu vị giám khảo, nàng hé miệng cười, cố lấy hảo
cảm của mọi người, nhất thời đã chiếm lấy không ít linh hồn bé nhỏ nơi này!
Sau khi nàng đi ra thì một nha hoàn ôm tỳ bà đi ra, nha hoàn đó cũng rất xinh
đẹp, đáng yêu, cũng không dễ thấy.
Một quy nô mang lên một cái ghế dài, Sử Tiểu Uyển yêu kiều ngồi xuống, mỹ đồn
khẽ tựa, eo thon tựa liễu, tọa tư ưu mỹ.
Nàng nhoẻn miệng cười, khiến người si mê, đạn tư của nàng đã sớm chuẩn bị
xong, ngón tay thon thon của nàng khẽ đánh lên sợi dây đàn của tỳ bà đang nằm
trong lòng nàng, động tác của nàng lại giống như là đang vuốt ve nhân tình.
Tiếng đàn tỳ bà truyền qua khoảng không, truyền vào tai mọi người, tâm thần
rung động, vô cùng sảng khoái.
Sử Tiểu Uyển vừa đàn vừa hát, tiếng ca như hoàng anh hót, rất dễ nghe, tiếng
tỳ bà thì như suối chảy, thể hiện vô số tâm tình trong lòng, tựa như nàng đang
muốn thổ lộ hết tâm tình trong lòng của nàng, vui sướng, ưu sầu, nó thể hiện
ra trong tiếng đàn tỳ bà!
Phương Kiếm Minh cảm thán nói:
- Ài! Về tư sắc, so ra thì nàng kém Vân nhi, có thể nói là thua kém không ít,
nhưng tiếng ca êm tai, kỹ nghệ đánh đàn tỳ bà tũng rất tuyệt, không ngờ ở nơi
này cũng có thể thấy kỳ nữ như thế! Không biết sao nàng lại suy bại phong
trần?
Phương Kiếm Minh đang suy nghĩ thì Sử Tiểu Uyển đã "Khúc chung thu bát đương
tâm họa, tứ huyền nhất thanh như liệt bạch"(1), sau khi hát xong thì nàng khởi
thân, khom bụng, tiếng vỗ tay giành cho nàng vang lên như sấm, người thông báo
hô lên:
- Điểm số hai mươi ba!
Chúng nhân xôn xao, thầm nghĩ:
- Lợi hại!
--------------------------------
(1): là một câu thơ trong bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=45#ixzz3OOfArXah