Người đăng: Reapered
Tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ khi nghe Long Bích Vân đoán, 'chẳng
lẽ là thế thật sao'? Long Nguyệt tuy vẫn còn rất trẻ nhưng cũng có chút cơ
trí, liền chỉ ra một điểm không rõ, hỏi:
- Nếu Thiên Trúc quốc vương bị trúng độc thì sao Thiên Trúc tăng lại không
lệnh đệ tử đi tìm Dược Tiên tiền bối và mời người đến? Dù sao có Dược Tiên
tiền bối thì còn tốt hơn là dược vật!
Long Bích Vân cười nói:
- Đây cũng chính là điểm mà ta thấy khó hiểu!
Dược Tiên cười ha hả, nói:
- Tiểu cô nương, ngươi không biết, năm xưa lão phu từng nhắc đến 'Nhất Túy
Giải Thiên Sầu' trước mặt Thiên Trúc tăng, Nhất Túy Giải Thiên Sầu có có thể
giải bất kỳ loại độc dược gì trên thế gian, không phải lão phu khoe khang, nó
còn lợi hại hơn cả lão nữa, đáng tiếc là phải lợi dụng thiên thời, địa lợi mới
có thể chế dược được, cả đời ta cũng chỉ luyện thành ba viên!
Phương Kiếm Minh thấy sắc trời không còn sớm nữa, sợ gặp phải hai đệ tử của
Thiên Đô Thánh Nhân nên vội vàng đứng dậy, cáo từ mấy lão bất tử này, Dược
Tiên vốn muốn giữ bọn họ lại dùng cơm, nhưng Phương Kiếm Minh bảo là cơ hội
còn nhiều, sau này sẽ đến bái phỏng, sau đó giao Kỳ Lân Thử cho Dược Tiên, ba
người ra khỏi phòng, bốn lão bất tử tiễn ba người ra tận cửa, Dược Tiên bảo
Phong Linh đưa họ qua sông, trước khi chia tay họ còn nói tạm biệt với Phong
Linh, Phong Linh nở nụ cười, phất tay không ngừng, giống như là bằng hữu lâu
năm vậy.
Ba người Phương Kiếm Minh đi rồi, Khương Vô Nhai hỏi về hai đệ tử của Thiên Đô
Thánh Nhân, Thiên Đô Thánh Nhân nói hai người đã ra ngoài du ngoạn, Khương Vô
Nhai lại cơm tối có món gì, Thiên Đô Thánh Nhân nói là chờ hai đệ tử của lão
mang đến, Khương Vô Nhai lộ vẻ bất đắc dĩ, nói:
- Hay là ta sẽ đích thân nấu, các món ăn bên ngoài không hợp khẩu vị của ta,
đáng tiếc là Tiếu lão đầu còn chưa đến, nếu không thì ta còn muốn phân cao
thấp với hắn nữa!
Phía sau nhà của Dược Tiên, có một nhà bếp, bên trong có không ít rau cải, đối
với những võ lâm cao thủ đạt đến cấp bậc như các lão thì rau cải lại là thứ
tốt nhất cho dưỡng sinh.
Khương Vô Nhai nấu cơm, chuẩn bị nấu thức ăn, lão lấy ra năm củ cà rốt lớn,
đang định đi rửa sạch thì đột nhiên nhớ đến một việc, hỏi:
- Đúng rồi, lúc ta đến, không phải các người nói là có đại sự cần thương
lượng sao? Có chuyện gì vậy?
Ba người nghe xong lời này, Dược Tiên vốn đang đặt tâm tư trên Kỳ Lân Thử
nhưng sắc cũng cùng với hai người còn lại người còn lại trở nên rất nghiêm
trọng.
Khương Vô Nhai trong lòng rùng minh, nói:
- Sao thế, chẳng lẽ việc này nghiêm trọng lắm sao?
Ba người im lặng không lên tiếng, Khương Vô Nhai vội la lên, rốt cuộc là có
chuyện gì? Các người câm điếc hết rồi sao?
Thiên Đô Thánh Nhân thở dài một tiếng, nói:
- Những năm gần đây, ngươi thảnh thơi sống cuộc sống an nhàn, ngày ngày hưởng
thụ thú vui câu cá, không phiền không lo, chúng ta vốn định không nói chuyện
này cho ngươi biết!
Khương Vô Nhai nghe xong những lời này thì trong lòng không khỏi tức giận,
nói:
- Tốt lắm, các ngươi không xem ta là huynh đệ phải không?
Bạch Mi Thần Quân vôi kêu lên:
- Lão khương, không nên suy đoán lung tung, việc này thật sự là khiến người
ta phải kinh hãi, nói ra, sợ rằng cuộc sống yên ổn, nhàn hạ của huynh sẽ không
còn nữa!
Khương Vô Nhai nói:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Thiên Đô Thánh Nhân thở dài một tiếng nói:
- Huyết Thủ Môn bùng cháy từ đống tro tàn!
Khương Vô Nhai ngẩn ngơ, im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên cả kinh kêu lên:
- Không phải người của Huyết Thủ Môn chết sạch rồi sao? Chúng ... Chúng ...
Đang không biết phải nói thế nào thì đột nhiên một tiếng hạc minh từ xa truyền
đến, như từ vọng thẳng lên tận cửu thiên, song nhĩ của kỳ lân tử dựng thẳng,
như lâm đại địch.
Thiên Đô Thánh Nhân trầm giọng nói:
- Việc này nói sau, bọn nhỏ đã đến!
Ba người Phương Kiếm Minh vào thành, nhìn trời, trong bụng cũng cảm thấy đói,
cho nên vào một tửu điếm bên đường dùng cơm. Khi ra khỏi tửu điếm thì cũng đã
đến hoàng hôn, ánh nắng nghiêng về phía tây, người đi đường cũng không còn
nhiều lắm, ba người vừa đi vừa nói chuyện, được khoảng trăm bước, ánh mắt của
Phương Kiếm Minh lơ đãng đảo qua xung quanh đột nhiên phát hiện một người, cảm
giác được rất quen mắt.
Phương Kiếm Minh cúi đầu suy nghĩ, trong lòng vừa động, khẽ kêu lên một tiếng,
thầm nghĩ:
- Hắn đến đây làm gì? Xem ra người của ma giáo quả thật đã vào thành với quy
mô lớn!
Nhãn châu thiểm động, vội xoay qua nói với Long Bích Vân và Long Nguyệt:
-Vân nhi, Nguyệt nhi hai người đi trước, ta có chút việc, sẽ đến sau!
Long Nguyệt chu miệng nói:
- Có chuyện gì mà muốn bỏ lại chúng ta!
Long Bích Vân nghe được thì trên mặt cũng lộ vẻ kỳ quái, mang theo thần sắc
hoài nghi trên mặt nhìn về phía Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh đưa tay đến bên tai của Long Bích Vân, rồi ghé miệng vào nói
mấy câu, đột nhiên sắc mặt của Phương Kiếm Minh đở bừng, vội lùi ra sau hai
bước, trên hai gò má như bạch ngọc của Long Bích Vân hiện lên làn mây đỏ, kéo
tay của Long Nguyệt rồi nói:
- Nguyệt nhi, chúng ta đi, trở về sẽ tính sổ với hắn sau!
Long Nguyệt cảm thấy mơ mơ hồ hồ, bị Long Bích Vân lôi đi.
Thì ra vừa rồi, khi Phương Kiếm Minh đưa miệng ghé vào tai của Long Bích Vân
để nói vài câu, nhưng không ngờ tiếng gió làm tai của Long Bích Vân ngưa ngứa
nên khẽ động, vô tình hắn hôn lên vành tai mềm mại của Long Bích Vân một cái,
hai người đều run lên, Phương Kiếm Minh vội tránh ra, mặc dù hắn và Long Bích
Vân là 'vị hôn phu thê', nhưng lúc này là đang trên đường cái mà lại có hành
động thân mật như thế, dù sao da mặt của Phương Kiếm Minh cũng không phải dày,
cho nên đỏ bừng lên.
Phương Kiếm Minh cảm thấy xấu hổ không thôi, đảo mắt nhìn lại thì thấy người
hắn muốn đuổi theo đã chuyển sang đường khác, không còn bóng dáng, Phương Kiếm
Minh sợ mất dấu, vội vàng tập trung tinh thần, tăng cước trình, lướt đi như
một cơn gió về phía người đó biến mất.
Phương Kiếm Minh chạy đến đầu phố, giương mắt nhìn quanh, cước trình của người
đó cũng rất nhanh, đã đi được hơn mười trượng rồi, sau đó lại rẽ sang một
hướng khác, không còn thấy được nữa.
Phương Kiếm Minh vội chạy đến thì phát hiện ra đó là một cái ngõ không nhỏ,
hai bên có không ít cửa hàng, càng đi sâu vào càng náo nhiệt, Phương Kiếm Minh
nào biết được nơi này là nơi nào, chỉ đành phải giả vờ làm một người qua
đường, hòa vào đám đông, nhìn chằm chằm vào mục tiêu đang đi phía trước, hắn
giữ khoảng cách chừng mười trượng.
Một lúc sau, những ngọn đèn rực rỡ được treo lên, người đến người đi, con hẻm
lại càng ồn ào, người đó lại rẽ vào một góc, Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn,
sắc mặt không khỏi lộ vẻ ngẩn ngơ.
Thì ra phía trước là một nơi đèn hoa rực rỡ, vô số đèn lồng được treo trên
cao, xanh xanh đỏ đỏ, lại có những nữ tử vận trang phục sặc sỡ như hoa, lúc
này các nàng đang cố ra sức diễn tả hết vẻ đẹp của mình, uốn éo gọi khách, chỗ
nào phát huy được nét hấp dẫn của mình là các nàng sử dụng.
Phương Kiếm Minh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này, mặt hắn đỏ bừng lên, cúi
đầu, cặm cụi đi về phía trước. Vài kỹ nữ thấy trang phục của hắn không phải là
loại thường, lại tuấn tú đẹp trai, nên coi hắn như là thần tài, vội tiến đến
kéo hắn.
Phương Kiếm Minh nhất thời hoảng lên, luống cuống tay chân, vội nói liên tục:
- Tránh ra, tránh ra, ta không đến để chơi đùa, đừng kéo ta vào!
Kỹ nữ thì có lá gan to hơn các nữ nhi bình thường, trong lúc kéo tay hắn còn
cố ý để cho song nhũ đầy đặn của minh chạm vào tay của hắn, uốn éo thân thể,
cười khanh khách, nói:
- Ôi chao, đại hiệp, không nên như thế, chắc đại hiệp (Phương Kiếm Minh mang
Thiên Thiền Đao trên lưng) đến đây lần đầu, đã đến đây rồi thì còn thẹn thùng
gì nữa, nô gia sẽ không nuốt chàng đâu là lo, nô gia chỉ sợ chính đại hiệp lại
làm đau chúng nô gia thôi!
Các kỹ nữ này, thân thể mềm mại, đôi chân nhỏ và thon, không có bao nhiêu khí
lực. Nhưng Phương Kiếm Minh làm sao có thể động thủ với các nàng, hắn chỉ cảm
thấy mặt nóng bừng lên, âm thầm vận nội lực chính tông của Thiếu Lâm, sử dụng
thân pháp 'Niêm Y Thập Bát Điệt', một đạo chân lực bao quanh người hắn khoảng
một tấc, hắn 'xuyên hoa phất liễu', vất vả vượt qua được một trận chiến hồng
phấn.
Phương Kiếm Minh cuối cùng cũng đi qua được một kỹ viện, mới đi được vài bước
thì thấy người đó lại rẽ vào một góc khác nữa, hắn nhìn theo thì phát hiện ra
nơi này cũng là một kỹ viện, nhưng kỹ viện này xa hoa hơn các nơi khác rất
nhiều. Thì ra kỹ viện cũng có phân cấp bậc.
Như các kỹ viện lúc nãy, kỹ nữ công kích cả người đi đường ở bên ngoài kỹ viện
thì chỉ cần là người có chút bạc thì có thể được hầu hạ thoải mái, các kỹ viện
này đều chỉ có một ít nữ tử có tư sắc, số còn lại thì chỉ được coi là không
xấu xí, nhưng 'Nhân Kháo Y Trang', sau khi trang điểm, vận lên những bộ trang
phục sặc sỡ thì cũng có được vẻ quyến rũ hơn người, bất kỳ ai cũng có thể đến
tìm vui.
Mà kỹ viện này, náo nhiệt thì cũng có náo nhiệt, nhưng mà không ồn ào như các
kỹ viện bên ngoài, trong giới kỹ nữ cũng có rất nhiều 'quy củ', chỉ có hai ba
kỹ nữ ngoài ngoài cửa, quy nô thì hầu một bên, các kỹ nữ này cũng không phải
là đại mỹ nhân, nhưng phần lớn vẫn có nét đẹp riêng, hơn nữa cũng có chút tài
hoa, có thể giúp nam nhân đến đây tìm vui được thoải mái.
Nơi này mặc dù bên ngoài không có ồn ào, nhưng kỹ nữ lại không ít, khi Phương
Kiếm Minh đi ngang thì len lén nhìn vào trong, phát hiện ra người đến tìm vui
cũng không có nhiều lắm.
Lúc này hắn cũng không có bị kỷ nữ tiến đến ngăn lại nữa, thuận lợi đi qua.
Người mà hắn đuổi theo là một trung niên hán tử thân vận cẩm bào.
Cẩm bào trung niên nhân này cứ nhìn về phía trước mà đi, dường như trong lòng
lo lắng chuyện gì, không hề phát hiện ra có người theo dõi, mặc kệ các kỹ nữ
bên ngoài, hắn không thèm liếc nhìn, hắn không phải đến nơi này tìm vui.
Phương Kiếm Minh cảm thấy rất lạ, thầm nghĩ:
- Đến nơi này, ngoại trừ để tìm vui ra thì còn có chuyện gì để làm?
Hắn theo dõi tiếp thì phát hiện trung niên nhân vận cẩm bào đó đi đến trước
một căn nhà lớn, giơ tay lên gõ cửa.
Phương Kiếm Minh chỉ đứng cách hắn có mười trượng, sợ hắn quay đầu lai xem
xét, vội giảm cước trình, giả vờ nhìn đông ngó tây, tựa như là đang tìm một kỹ
viện thích hợp vậy.
Bỗng dưng, một thân ảnh từ chạy ngang qua hắn, khinh công không tệ. Phương
Kiếm Minh cảm thấy kinh ngạc, hắn không phải bởi vì võ công của người này mà
cảm thấy kinh ngạc. Kỳ thật có không ít người trong giang hồ đến nơi này tìm
vui, trong đó cũng có không ít võ lâm cao thủ, điều làm Phương Kiếm Minh cảm
thấy lạ nhất chính là đến nơi này thì cần gì phải thi triển khinh công vội
vàng như thế, chẳng lẽ hắn là một 'sắc cực'.
Phương Kiếm Minh nhìn lại thì phát hiện ra được thì ra đó là một khất cái,
trong lòng vô cùng ngạc nhiên:
- Khất cái cũng đến tầm hoa vấn liễu, điều này không thường thấy lắm, hơn nữa
võ công của hắn không tệ, không phải là dạng tầm thường, chẳng lẽ là người của
Cái Bang?
Tên khất cái đó đi rất nhanh, còn trung niên vận cẩm bào đã sớm vào cửa, hồng
môn đã đóng lại, ngăn cách hoàn cảnh bên ngoài và bên trong.
Tên khất cái vội chạy đến bên ngoài đại môn, nhìn đi nhìn lại vài lần, dường
như muốn gõ cửa xin cơm, vươn tay ra một chút, sau đó lại lắc đầu, di chuyển
dọc theo bức tường.
Đến cuối tường thì gặp một ngã rẽ, đó là một ngã tư đường khá lớn, người đi
đường cũng cũng không ít, Phương Kiếm Minh đặc biệt chú ý đến tên khất cái
kia, hắn cảm giác được tên khất cái này có chút khả nghi.
Nếu là trong mắt người không để ý thì đó chỉ là một tên khất cái, quá đói nên
định gõ cửa xin cơm, nhưng sợ chủ nhà ra đuổi đi nên đành phải bỏ đi.
Trong lòng Phương Kiếm Minh hiện lên một nghi vấn:
- Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn trộm đồ sao?
Hắn đã biết trung niên vận cẩm bào ở trong đại viện này cho nên cũng không lo
lắng là sẽ mất dấu, cho nên lặng lẽ theo sau tên khất cái. Đi được một lúc thì
tên khất cái quẹo vào một con đường khá là tối, lúc này mặt trời cũng đã lặn.
Đi được thêm vài bước thì đột nhiên tên khất cái quay mạnh đầu về phía sau,
Phương Kiếm Minh vội thi triển khinh công, tựa như một làn gió, luồn vào sau
một đống rơm, khinh công của Phương Kiếm Minh không dám nói là thiên hạ đệ
nhất, nhưng cũng đã tiến nhập hóa cảnh, đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh,
cách lục địa thần tiên không phải rất xa.
Như các cao thủ trên Thiên Bảng và Địa Bảng, nếu vẫn chưa tiến vào cảnh giới
vô thượng thì khinh công vẫn không tiến được vào mức lục địa thần tiên, không
chỉ thế tu vi cũng dừng ở đó không tiến thêm được, nhưng sau khi tiến được vào
cảnh giới vô thượng thi khinh công sẽ đạt đến cảnh giới lục địa thần tiên,
chuyển thân một cái là có thể di chuyển được hơn mười trượng.
Tuy vậy, có một số người, tuy rằng võ công không phải là tuyệt đỉnh, nhưng có
lẽ là do thiên phú hoặc là nỗ lực của bản thân, cho nên cũng có được khinh
công tuyệt đỉnh.
Một võ lâm cao thủ, võ công cao, thì làm sao khinh công có thể kém được, hơn
nữa lúc này lại là ban đêm, cho dù thị lực của tên khất cái có tinh tường hơn
người thường nhiều cũng không thể nào phát hiện được có người theo dõi phía
sau.
Phương Kiếm Minh lén ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy được tên khất cái đang áp
tai vào tường để nghe ngóng, sau đó lập tức phi thân thẳng lên, tựa như chim
bay, lướt qua đầu tường, không còn bóng dáng.
Phương Kiếm Minh cười thầm trong lòng:
- Quả nhiên là 'không có ý tốt'!
Hắn đi ra khỏi đống rơm, định phi thân vào trong, nhưng vừa nhấc chân lên thì
chợt nghĩ đến, tên khất cái kia sau khi vào trong thì nhất định sẽ kiếm một
chỗ tối để mà ẩn nấp, từ từ quan sát xung quanh, nếu hắn tiến vào thì nhất
định sẽ bị tên khất cái phát hiện, mặc dù cả hắn và tên khất cái đều không có
ý tốt đẹp gì, ai cũng có mưu đồ, nhưng dù sao cũng không phải là cùng đường,
vì thế để bị phát hiện thì không tốt lắm, cho nên đành phải chờ một lúc nữa
rồi mới tiến vào.
Phương Kiếm Minh đợi ở bên ngoài một lúc, vừa định thi triển khinh công tiến
vào, hai chân còn chưa phát lực thì đột nhiên nghe được tiếng quát bên trong
viện truyền ra, sau đó là tiếng quyền cước, Phương Kiếm Minh thầm kêu:
- Không xong!
Hắn liền xoay mạnh người lại, ấp vào sau đống rơm. Hắn vừa nấp xong thì có một
thân ảnh lướt qua đầu tường, người vừa phóng ra lăn mấy vòng, tiếp sau đó một
thân ảnh khác lại phá không bay lên, đứng trên đầu tường.
Thân ảnh sau chính là trung niên vận cẩm bào, hắn cười lạnh, nói:
- Ngươi tưởng rằng ta không biết ngươi theo dõi phía sau ư? Hừ, bổn Đàn Chủ
'đợi' ngươi đã lâu, ta biết ngươi chính là do Khiếu Hóa Công Tử phái đến để
theo dõi ta, ngươi trở về nói lại cho hắn biết, vẫn là câu nói kia của ta, bổn
Đàn Chủ không có giết Tôn Đại Nương, nếu hắn còn phái người theo dõi ta thì
đừng trách!
Tên khất cái sử dụng một chiêu 'Lý Ngư Đả Đĩnh', đứng thẳng người, trừng mắt
nhìn trung niên nhân vận cẩm bào, nói:
- Hồ Bất Quy, đừng kiêu đạo, hôm khác tên ăn mày này nhất định sẽ phụng bồi!
Nói xong thì liền xoay người đi, không thèm liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Hồ Bất Quy thấy tên khất cái bị mình đánh phải lăn mấy vòng trên đất mà vẫn
còn rất mạnh miệng, hai hàng chân mày không khỏi nhíu lên, gần như là muốn nổi
giận, nhưng cuối cùng cũng nén lại được, thấp giọng lầm bầm:
- Hừ, không biết tốt xấu, nếu không phải nể mặt bang chủ của các ngươi, chỉ
với việc ngươi dám tự tiện xông vào viện của ta lúc nửa đêm thì ta đã bắt
ngươi đi gặp quan phủ!
Thân hình hắn thoáng lên, biến mất sau bức tường.
Phương Kiếm Minh đợi một lúc rồi từ sau đống rơm đi ra, thầm nghĩ:
- Tên khiếu hóa này quả nhiên là người của Cái Bang, có lẽ là do giác điên sư
huynh phái đến, thật bùn cười, bây giờ thì ta có thể yên tâm đi vào rồi, Hồ
Bất Quy nhất định à không ngờ ta len lén đi vào!
Thân hình hắn phi thẳng lên, lướt qua đầu tường, rơi vào trong. Vừa chạm đất
là hắn liền đánh giá xung quanh, phát hiện ra được, nơi này là một hoa viên,
khó trách không có ai vào lúc này.
Phương Kiếm Minh dựa vào khinh công cong diệu, xuyên qua hoa viên, đi đến một
hành lang rồi, tiếp tục đi đến, qua được mấy lần cổng, gặp một con đường mòn.
Dọc đường đi hắn không gặp bất cứ người nào! Phương Kiếm Minh âm thầm cảm thấy
lạ, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ở phía xa có một ngọn đèn.
Đó là một tiểu lâu khá cao, trên lầu một có một gian phòng sáng đèn. Phương
Kiếm Minh nhìn rõ xung quanh rồi mới phi thân nhảy lên, rơi xuống ốc đỉnh của
một gian phòng, vận thiên thiền chân lực, vội bước hơn mười bước về phía
trước, cả người tựa như một bông vải thong thả được gió cuốn đi, rồi vô thanh
vô thức 'dán' dính trên đỉnh lâu.
Lên đến đỉnh là Phương Kiếm Minh lập tức ngưng thở, không dám động. Chờ một
lúc, mới len lén vươn đầu ra nhìn, xem xét tình hình bên trong.
Gian phòng sáng đèn có một khung cửa sổ, một cánh mở ra một phần ba, giữa trời
đông thế này, mà lại mở cửa sổ thật là khiến người ta chú ý.
Lúc này Phương Kiếm Minh mới từ từ xoay người, để có hướng nhìn vào bên trong
tốt nhất. Mặc dù Phương Kiếm Minh ở bên ngoài nhưng cũng ở gần cửa sổ choeen
nên cảm thấy được bên trong truyền ra một luồng nhiệt khí.
Bên trong phòng có một chậu lửa lớn, bên cạnh là một trung niên mỹ phụ xinh
đẹp đang ngồi, trung niên mỹ phụ vận một bộ trang phục bằng tơ lụa, trên
người có không ít trang sức, đôi ngọc thủ thon thon, đang đặt trên chậu lửa,
huơ huơ.
Phương Kiếm Minh vừa nhìn rõ được diện mạo của mỹ phụ thì nghe được có người
nói:
- Mị nương, còn nửa canh giờ nữa là sẽ cử hành hoa khôi đại tái, nàng không
trách ta chứ?
Thanh âm này đúng là của Hồ Bất Quy. Phương Kiếm Minh chỉ nhìn thấy mỹ phụ
nhưng không nhìn thấy được Hồ Bất Quy, nhưng từ thanh âm của hắn thì chắc chắn
rằng hắn đang ở trong phòng, và ngồi ở bên phải.
Mỹ phụ mỉm cười, dịu dàng nói:
- Hồ lang, sao thiếp lại trách chàng, thiếp đã sớm là người của chàng rồi,
thì còn nghĩ gì đến hoa khôi gì nữa chứ! Đúng rồi, không phải chàng còn có
bằng hữu đi cùng sao, vậy sao không thấy họ?
Hồ Bất Quy cười nói:
- Bọn họ nghỉ ở khách điếm?
Mỹ phụ ồ lên một tiếng rồi hỏi:
- Hồ lang, ngày mai chàng có đến gặp thiếp không?
Hồ Bất Quy nói:
- Ngày mai ta còn có chút việc, nên không đến, này mốt sẽ trở lại thăm nàng.
Lần này chúng ta đã tiêu diệt Tây Hồ Bang, đả kích bọn Ma Môn kiêu ngạo kia
một phen, sau này, thành Hàng Châu, ngoại trừ Lôi gia ra thì không còn thế lực
nào đáng để chúng ta coi trọng cả, cho nên lần này ta có thể ở lại đây một
thời gian dài, có lẽ sẽ được cùng nàng đón tất niên, nàng không oán giận ta
nữa chứ!
Thần sắc của mỹ phụ biến đổi, có chút ưu tư, nhưng chỉ là thoáng qua, vội cười
nói:
- Thật sao, thế thì tốt, ngoại trừ những ngày đó, thiếp sẽ cho chàng được ăn
ngon!
Tiếng bước chân vang lên, thân hình Hồ Bất Quy xuất hiện trong tầm mắt của
Phương Kiếm Minh, hắn đi đến bên cạnh mỹ phụ, mỹ phụ đó cũng đứng lên, Hồ Bất
Quy ôm mỹ phụ vào lòng, Phương Kiếm Minh thấy họ đang chuẩn bị hôn nhau thì
không xem nữa, định dời ánh mắt đi thì đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của mỹ phụ
biến chuyển không ngừng, không hề có chút hưng phấn nào, Phương Kiếm Minh cảm
thấy lạ, cho nên cũng quên cả việc dời ánh mắt đi chỗ khác, Hồ Bất Quy đỡ lấy
mỹ phụ, cúi đầu hôn lên đôi môi của mỹ phụ, rồi cười nói:
- Bằng hữu của ta còn chờ ta đến xem hao khôi đại tái, ta phải đi, trong
phòng tuy ấm hơn nhưng cũng không nên để cửa sổ quá lâu, cẩn thận coi chừng bị
lạnh, ta sẽ gọi tiểu Đào và tiểu Quỳ đóng cửa lại, sáng ngày mốt sẽ đến thăm
nàng!
Nói xong, buông mỹ phụ ra, rời khỏi phòng. Phương Kiếm Minh thấy Hồ Bất Quy đi
rồi thì cũng không nhìn vào phòng nữa, lẳng lặng đợi trên mái nhà, một lúc sau
thì thấy Hồ Bất Quy xuất hiện trong viện, đi qua một cánh cổng, không còn bóng
dáng, Phương Kiếm Minh nghe hắn nói là muốn đến xem hoa khôi đại tái gì đó,
trong lòng cũng cảm thấy tò mò, thi triển khinh công bay xuống, đi qua cổng.
Qua cổng, không thấy bóng dáng của Hồ Bất Quy, ở phía trước năm trượng có một
bức tường cao, Phương Kiếm Minh cười thầm:
- Thì ra hắn không ra bằng cửa lớn mà trực tiếp đi ra bằng đường này!
Phi thân lên, tựa nhu quỷ mị, bay qua bức tường cao, rơi xuống một con hẻm.
Nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng của Hồ Bất Quy đâu cả, trong lòng không
khỏi có chút mất hứng.
Thì ra, Hồ Bất Quy vừa qua khỏi bức tường là lập tức triển khai khinh công rời
đi, khi Phương Kiếm Minh đến thì dĩ nhiên là không còn thấy bóng dáng của hắn
nữa.
Phương Kiếm Minh còn chưa biết phải đi hướng nào thì đột nhiên nghe được có
tiếng người cười hì hì bên cạnh, rồi nói:
- Muốn đi xem hoa khôi đại tái sao?
Tiếng cười vừa vang lên là Phương Kiếm Minh lập tức xoay người lại, bổ ra một
chưởng, quát:
- Ai?
Chưởng phong lướt qua, một thân ảnh nhẹ nhàng lướt qua đầu Phương Kiếm Minh,
hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì bởi chưởng phong của hắn.
Có người theo sau nhưng Phương Kiếm Minh lại không hề hay biết, thân thủ của
người này thật cao minh. Phương Kiếm Minh thấy người đó muốn 'trốn', liền đuổi
theo, hai người, một trước một sau, tốc độ tựa như quỷ mị.
Ngõ hẻm không dài, với khinh công của hai người thì thoáng cái là ra khỏi ngõ,
người phía trước quay đầu lại cười hì hì:
- Tiểu hữu có khinh công không tệ, gặp tức là có duyên, lão tặng cho tiểu hữu
một món quà gặp mặt!
Không thấy hắn xuất thủ thế nào, một 'ám khí' bay về phía Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh nghe ám phong vội vươn tay ra, chộp lấy, đứng lại, quát:
- Cái gì mà lễ vật gặp mặt? Các hạ là ai? Tại sao theo dõi tại hạ?
Hắn mở tay ra nhìn xem vật trong tay là gì, thật sự ngoài dự liệu của hắn, đó
là một con chim sẻ.
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=44#ixzz3OOeqpuXJ