Người đăng: Reapered
Đầu đà tự nghĩ thực lực của mình không hề thua kém Dược Tiên, ít ra là về mặt
võ công, thì Dược Tiên chưa chắc là đối thủ của hắn, tiểu cô nương này được
bao nhiêu tuổi chứ, nếu nàng là đồ đệ của Dược Tiên thì cho dù tư chất thông
minh, thì võ công cao lắm cũng chỉ ngang với Dược Tiên mà thôi, hơn nữa xem bộ
dáng ngốc ngốc nghếch nghếch của nàng chẳng giống một cao thủ tí nào!
Hơn nữa, đạo kình khí vừa rồi rất bá đạo, một tiểu cô nương như thế làm sao có
được nội công vượt qua hắn chứ? Đầu đà suy nghĩ mông lung trong đầu, không
chắc chắn việc gì cả, nhưng cũng không bỏ qua sự nghi ngờ về Phong Linh, sư
phụ của hắn từng nói qua, võ lâm cao thủ của trung nguyên tầng tầng lớp lớp,
có rất nhiều cao thủ không hề xuất thế, võ học không hề thua kém những cao thủ
đại danh lừng lẫy, thậm chí có thể nói cao thủ chân chính mới là những người
vô danh, cho nên căn dặn hắn ngàn vạn lần không được đánh giá thấp một ai.
Phong Linh thấy đầu đà nhìn chằm chằm nàng, thần sắc quái lạ, trong lòng không
khỏi nhột nhột, kêu lên:
- Nhìn cái gì vậy! Đừng tưởng ngươi là Tôn đại thánh thì là giỏi, dám chọc
giận ta thì ta đánh bờm đầu!
Đầu đà nhớ đến mục đích của chuyến đi này cho nên tạm gác hoang mang trong
lòng sang một bên, hai tay hợ lại thành chữ thập, nói:
- Tiểu tăng thiển cận không nhận ra cao nhân, đã đắc tội, mong cô nương thứ
lỗi. Xin cô nương vào thông báo cho sư phụ của cô nương dùm tiểu tăng một
tiếng, nói rằng tiểu tăng có chuyện cực kỳ quan trọng nhờ người!
Phong Linh quả quyết nói:
- Không được!
Đầu đà ngẩn ra, hỏi:
- Tại sao không được?
Phong Linh nói:
- Nói không được là không được, ta không nhận ra ngươi, ngươi là người lạ, ta
sẽ không đưa ngươi qua.
Đầu đà cười nói:
- Cô nương không cần đưa tiểu tăng qua, chỉ cần vào thông báo một tiếng.
Phong Linh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Thông báo là gì?
Đầu đà ngẩn người, gượng cười giải thích:
- Ý của tiểu tăng là nhờ cô nương vào nói lại cho sư phụ của cô nương một
tiếng, nói là bên ngời có người muốn gặp, nên mời sư phụ của cô nương ra gặp!
Phong Linh nói:
- À, thì ra là thế, ý của ngươi là bảo ta gọi sư phụ ra.
Đầu đà nghe ngữ khí của nàng đã buông lỏng nên vui vẻ nói:
- Đúng là như thế.
Sắc mặt của Phong Linh trầm xuống, kêu lên:
- Không gặp!
Đầu đà không ngờ là Phong Linh sẽ trả lời như thế, ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao không gặp? Cô nương không vào thông báo làm sao biết sư phụ cô
nương không muốn gặp tiểu tăng?
Phong Linh chu miệng nói:
- Nói không gặp là không gặp, hỏi chi mà nhiều vậy, sư phụ ta bảo phải thủ ở
chỗ này là đề phòng có người chạy lung tung đến đây, bây giờ sư phụ đang tiếp
khách, ta không thể vào quấy rầy!
Đầu đà nghe xong thì trong lòng liền động, thầm nghĩ:
- Tiểu nha đầu này thật kỳ lạ, tốt nhất là không nên trêu vào, nếu nàng nói
Dược Tiên đang ở trong phòng thì mình nên lớn tiếng gọi, để lão đi ra!
Nghĩ thế, hắn vận lực, tập trung toàn bộ khí trong bụng, hô lớn:
- Dược Tiên tiền bối, tiểu tăng ...
Lời còn chưa dứt, thì Phong Linh đã lộ vẻ khó chịu, cả giận nói:
- Không phải đã nói với ngươi rồi sao, sư phụ ta đang tiếp khách, ngươi kêu
cái gì thế, nếu còn kêu loạn lên nữa thì ta sẽ không khách khí!
Vừa nói vừa đâm trúc bổng trong tay ra, đầu đà đứng cách nàng khoảng ba
trượng, cánh tay của nàng cộng với trúc bổng cũng chỉ hơn một trượng năm mà
thôi, còn một khoảng không nữa mới đến đầu đà.
Đầu đà thấy thế thì cười thầm, thầm nghĩ:
- Nha đầu kia tưởng mình là thế ngoại cao nhân, dùng công phu cách không điểm
huyệt để đánh tiểu tăng à?
Cho nên hắn không những không lùi về mà còn tiến lên trước hai bước, thu ngắn
khoảng cách thêm năm thước, đang chuẩn bị đoạt trúc bổng trong tay của Phong
Linh thì đột nhiên một cổ kình lực quái dị bắn đến, trúng vào ngực hắn.
Đầu đà rùng mình, vội lùi về sau, nghiêng người, đánh tay ra, ngón cái và ngón
giữa của tay phải hợp lại rồi lập tức bắn ra, một tiếng 'bang' vang lên, trúng
vào đầu trúc bổng, cười nói:
- Tiểu cô nương, công phu của cô nương không tệ, tiểu tăng lãnh giáo!
Chiêu này của hắn đã vận dụng bảy thành nội lực, hơn nữa hắn điểm vào đầu trúc
bổng. Với võ công của hắn thì đừng nói là có trúc bổng, cho dù là kình khí
cách không thì hắn cũng có tự tin là đánh lui cao thủ nhất lưu.
Chiêu này của hắn có tên gọi là 'Đạn Chỉ Thần Công', Đạn Chỉ Thần Công hoàn
toàn dựa vào nội lực thâm hậu của bản thân, có thể dựa vào ngón giữa và ngón
cái bắn ra, mang theo một hòn đá hoặc vật gì đó để đả thương địch thủ, giết
địch, cũng có người có võ công cao cường không cần phải dựa vào ngoại vật, chỉ
cần tập trung nội lực vào ngón tay, bắn lên người đối phương hoặc là binh khí
của đối phương cũng có thể khiến cho đối thủ phải bị thương, nếu như nội lực
đủ thâm hậu, thì có từ từ xa bắn ra một đạo phách không chỉ lực, lấy mạng đối
phương.
Thật ra điểm lợi hại nhất của Đạn Chỉ Thần Công phải phải là ở điếm đó, như
'Tiêu Dao Thần Kiếm' của Đại Lý Đoàn gia, chỉ cần tu luyện đến cảnh giới nhất
định, thì chỉ cần điểm xuất ra thì nếu kẻ địch ở trong vòng ba trượng mà không
né tránh, thì cho dù có luyện thành thành một thân công phu hơn người cũng
chưa chắc chịu nổi.
Mặc dù 'Tiêu Dao Thần Kiếm' không phải là Đạn Chỉ Thần Công, nhưng hai môn
tuyệt kỹ này có một điểm giống nhau, Đạn Chỉ Thần Công khi tu luyện đến cảnh
giới đại thành, chỉ cần bắn ra một ngón tay, chỉ phong bắn ra, ẩn dấu nội lực,
so với đao kiếm còn sắc bén hơn.
Xem ra bản lĩnh của đầu đà cũng rất cao, tuy rằng Đạn Chỉ Thần Công của hắn
chưa đạt đến cảnh giới đại thành, nhưng mà cũng không còn xa, khi hắn búng
tay, lại dựa vào trúc bổng nên uy lực không phải là chuyện đùa.
Nhưng không ngờ, Phong Linh không phải là người thường, nội lực của nàng vừa
quái dị vừa thâm hậu, cảm thấy được có một cổ lực hùng hầu truyền đến từ đầu
trúc bổng, cổ tay cảm thấy đau, nhưng cũng không đến nỗi khiến cho trúc bổng
rời tay, đầu đà cũng không phải là có chủ tâm tấn công Phong Linh, chỉ muốn
đẩy Phong Linh lùi về bờ sông.
Hắn cũng biết được Phong Linh có nội lực thâm hậu, cho nên biết rằng không có
đủ khả năng chấn bay trúc bổng trong tay của Phong Linh, nhưng mà đối với
những lời nói lung tung lúc nãy của Phong Linh thì hắn có chút không vui.
Đầu đà vừa thi triển Đạn Chỉ Thần Công thì Phong Linh cảm thấy lòng bàn tay
đau nhức, rồi không biết là có chuyện gì xảy ra, cổ kình lực của hắn biến mất
không còn bóng dáng.
Đầu đà lộ ra vẻ kinh ngạc, chưa kịp nói gì thì Phong Linh đã nổi giận đùng
đùng, mắng:
- Ngươi là tên vô lại, dám làm đau tay của ta, thì ra không phải là người
tốt, bà cô sẽ dạy ngươi một bài học!
Vừa nói vừa nâng trúc bổng trong tay lên, hô lên một tiếng vang dội, đáng về
phía đầu đà.
Thế công mãnh liệt, đầu đà lại không muốn đánh nhau với Phong Linh, vội nói:
- Cô nương chậm đã!
'Ba' một tiếng, trúc bổng trong tay của Phong Linh đã đánh trung ngay giữa
thắt lưng của đầu đà. Thiên Đô Thánh Nhân, Bạch Mi Thần Quân, Dược Tiên và
Khương Vô Nhai đều biết nội lực của Phong Linh rất thâm hậu, một bổng này nếu
đánh trúng đầu đà thì coi như xong, đáy lòng cùng kinh hô :
- Xong rồi!
Đang định đi ra ngoài thì thấy được đầu đà tựa như là không có chuyện gì xảy
ra, vẫn đứng vững nơi đó. Thiên Đô Thánh Nhân kiến thức rộng rãi, thấy được từ
đầu đến chân của đầu đà cứng rắn như một bộ khôi giáp, thân hình thẳng đứng
như kiếm, hai ống tay áo dài tựa đao, không hề nhíu mày.
Thiên Đô Thánh Nhân thấp giọng nói:
- Là 'Kim Cương Hộ Thể Công' của phật môn, lợi hại, lợi hại, di, kỳ lạ, tuy
nói rằng môn công phu này nếu luyện đến cảnh giới tối cao thì có thể trở thành
'Kim Cương Bất Hoại', không sợ bị đánh, nhưng đầu đà này vẫn còn rất trẻ, sao
lại không bị gì được!
Trong khi hắn nói chuyện thì tay phải của Phong Linh liên tục đánh ra ba bổng,
bổng vừa nhanh vừa mạnh. Thiên Đô Thánh Nhân thấy thế thì sắc mặt đại biến, ba
bổng này chính là hắn đích thân truyền thụ cho Phong Linh dùng để phòng thân,
uy lực cực mạnh, không phải chuyện đùa!
Đầu đà bị trúng trúc bổng đầu tiên, tuy có 'Kim Cương Hộ Thể Công' hộ thân,
nhưng hắn vẫn còn cách 'Kim Cương Bất Hoại' rất xa, cho nên vẫn cảm thấy đau,
đến nỗi trên người đổ cả mồ hôi lạnh, cắn răng không lên tiếng, trên mặt cũng
không lộ ra vẻ đau đớn, sau đó Phong Linh liền xuất ra ba bổng nữa, lại là
liên tiếp nhau, cho dù hắn có một trăm lá gan cũng không dám tiếp bổng nữa,
liền chuyển thân, muốn tránh ra.
Không ngờ, ba bổng này của Phong Linh chính là do Thiên Đô Thánh Nhân truyền
thụ, phối hợp với công lực quái dị của Phong Linh, chính là bùa hộ thân của
Phong Linh.
Đầu đà muốn tránh ra nhưng đã chậm một bước, 'ba ba ba', ba tiếng vang lên,
đầu đà quát to một tiếng, tựa như bị trời đánh vậy, kêu lên:
- Có người đãi khách vậy sao, tiểu tăng ... Tiểu tăng ... Đau chết tiểu tăng
rồi!
Mấy người trong phòng dở khóc dở cười, Dược Tiên vội chạy ra, mọi người cũng
chạy ra, Dược Tiên vừa ra khỏi cửa liền quát lớn:
- Phong Linh, mau dừng tay lại!
Lời vừa dứt thì trúc bổng trong tay của Phong Linh đã đánh ra, hai chân của
đầu đà còn chưa chạm đất, lập tức giận dữm quát:
- Thật là tức chết tiểu tăng mà!
Hai mắt mở trừng, hai hàng mi dài cũng bắn ra, thế tựa lưu tinh, đánh đến như
roi, quấn lên trúc bổng hai chân vừa chạm đất thì quát:
- Rút tay!
Vận toàn bộ nội lực, hai hàng mi cứng như sắt thép, trong nháy mắt đã trở nên
vàng óng, từng làn khói trắng thoát ra từ đôi mi, vô cùng quái dị!
Phong Linh cảm thấy không ổn, hổ khẩu cảm thấy đau, mặc dù đầu óc của nàng có
vấn đề, nhưng vẫn nhận ra được đây chính là do đầu đà giở trò, đôi mày dựng
thẳng, mở trừng mắt phẫn nộ, tay trái nắm lên trúc bổng, hai tay đề lực, bất
tri bất giác đem toàn bộ lực đạo xuất ra, kêu lên:
- Ngươi muốn cướp đồ của ta sao? Tên vô lại!
Đầu đà chỉ cảm thấy nội lực của đối phương tiến đến như một cơn hồng thủy, đôi
mi của hắn suýt tí nữa là đã bị đối phương chấn nát, trong lòng hoảng sợ, tiểu
cô nương điên điên khùng khùng này không ngờ lại có nội lực kinh khủng như
thế, cho dù là sư phụ của hắn cũng tuyệt đối không hơn được đối phương, cũng
may nàng không biết vận dụng nội lực, mặc dù nàng bộc phát nội lực toàn thân,
nhưng vẫn còn một tầng công lực trong cơ thể chưa phát ra, và có chín tầng
công lực phát ra, nhưng nàng không biết vận dụng, cho nên tính ra chỉ như ba
phần công lực mà thôi.
May mắn là Phong Linh chỉ sử dụng ba tầng công lực, nếu như là toàn lực thì
đừng nói là trường mi của hắn cho dù là sắt thép thật sự là sắt thép thì Phong
Linh cũng khiến cho nó tan nát.
Đầu đà giao đấu nội lực với Phong Linh, Dược Tiên không kịp ngăn cản, đành
cười khổ, không phải lão lo lắng cho Phong Linh, mà sợ rằng đầu đà không địch
lại Phong Linh, đôi trường mi của hắn sẽ bị hủy trong tay của Phong Linh, nội
lực của Phong Linh vẫn cuồn cuộn không ngừng phát ra, đầu đà há có thể so
sánh, Thiên Đô Thánh Nhân thấy hai người giằng co như thế thì nhanh chóng tiến
đến.
Lúc đầu lão nghĩ, nếu đầu đà này là người xấu thì nhất định sẽ chỉ điểm cho
Phong Linh sử dụng nội lực trong thể, hủy đi đôi Trường Mi của đầu đà, nhưng
những hành động của đầu đà cho thấy hắn căn bản không phải là một người xấu,
nếu hai người còn tiếp tục giao đấu nữa thì không phải là chuyện tốt.
Thân hình của lão chớp lên, phóng ngang dòng sông nhỏ, cười lớn, nói:
- Hai người các ngươi nghỉ ngơi một chút đi!
Cổ tay áo phất lên, một đạo kình phòng nhu hòa truyền vào trúc bổng, lão vận
khởi nội lực, tách trường mi và trúc bổng ra, đồng thời hóa giải cục diện bế
tắc của hai người.
Thiên Đô Thánh Nhân còn đang ở trong không trung thì đã lộn người, rơi xuống
bên cạnh đầu đà, phất tay áo bên trái một cái, một đạo kình khí truyền vào cơ
thể đầu đà, sau đó lão lại phi thân, lùi về bên cạnh Phong Linh, tay phải khẽ
xoa đầu Phong Linh, cười nói:
- Nha đầu ngốc, sao lại đánh nhau với khách!
Phong Linh cười hì hì, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lên, buông trúc bổng trong
tay ra. Thiên Đô Thánh Nhân, chân không chạm đất, lão không hề mượn bất kỳ vật
thể nào để làm trung gian, mà hoàn toàn dựa vào chân khí thâm hậu.
Đầu đà thấy thế thì kinh ngạc trong lòng, nhìn Thiên Đô Thánh Nhân, nhớ đến
lời dặn của sư phụ thì rùng mình. Tuy nhiên hắn vẫn chưa dám xác định, đưa mắt
nhìn quanh, quét ngang Phương Kiếm Minh, khi nhìn thấy Bạch Mi Thần Quân và
Khương Vô Nhai thì giật mình, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ thật sự là họ!
Lúc này hắn đã khẳng định trong đầu, vội cung kính nói:
- Tiểu tăng ra mắt Bạch đại hiệp, Khương lão tiền bối, Dược Tiên tiền bối!
Nói xong thì xoay người về phía Thiên Đô Thánh Nhân, hai tay hợp lại thành chữ
thập, nói:
- A di đà phật, vị này chắc chính là Thiên Đô tiền bối, đa tạ tiền bối xuất
hiện giải nạn!
Thiên Đô Thánh Nhân cảm thấy kinh ngạc trong lòng nhưng vẫn cười lớn, rồi nói:
- Nội thương của ngươi đã tốt chưa?
Đầu đà nói:
- Nếu không có tiền bối ra tay kịp thời thì tiểu tăng đã không xong, đa tạ
tiền bối!
Thì ra, vừa rồi khi bị trúng liên hoàn tam trúc của Phong Linh thì hắn đã bị
nội thương, sau đó lại đấu nội lực với Phong Linh cho nên nội thương càng nặng
hơn, nếu Thiên Đô Thánh Nhân không ra tay thì nhất định hắn buộc phải thổ
huyết, Thiên Đô Thánh Nhân nhận ra điểm này cho nên mới ra tay chữa thương cho
hắn.
Dược Tiên thấy hắn nhận ra lão mà lão lại không hề biết hắn cho nên tiến đến,
hỏi:
- Ngươi là ai? Sao biết lão phu ở nơi này? Đến đây làm gì?
Đầu đà nói:
- Tiểu tăng pháp danh là Trường Mi, võ lâm Trung Nguyên cũng có người gọi
tiểu tăng là Trường Mi Đầu Đà, tiểu tăng đã hành tẩu ở trung nguyên được một
năm, vài ngày trước, được cao nhân chỉ điểm cho nên biết được tiền bối ở nơi
này, vì thế mới đến đây thỉnh giáo!
Dược Tiên kinh ngạc hỏi:
- Là ai chỉ điểm cho ngươi?
Trường Mi đầu đà lộ vẻ khó khăn nói:
- Xin thứ cho tiểu tăng vô lễ, vị cao nhân đó có dặn dò tiểu tăng là không
được nói ra danh tính, mong tiền bối không trách. Tiểu tăng đến đây là muốn
xin của tiền bối một thứ, xin tiền bối đáp ứng!
Dược Tiên cảm thấy ngạc nhiên hơn, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn xin thứ gì?
Trường Mi đầu đà nói rõ từng chữ:
- Nhất Túy Giải Thiên Sầu!
Mọi người nghe xong, trừ ba người Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân, Long Nguyệt
(Phong Linh nghe cũng không hiểu) ra thì bốn người khác đều lộ sắc mặt kinh
ngạc, Bạch Mi Thần Quân và Khương Vô Nhai đột nhiên phi thân, phá không rơi
xuống phía sau của đầu đà, chặn đường lui của hắn, tốc độ cực nhanh khiến
người khác phải kinh hãi!
Dược Tiên quát:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao biết ta có 'Nhất Túy Giải Thiên Sầu'?
Trường Mi đầu đà thấy bốn lão vận nội công thì sắc mặt đại biến, vội giải
thích:
- Bốn vị tiền bối chậm đã, tiểu tăng còn có điều muốn nói!
Thiên Đô Thánh Nhân trầm giọng:
- Nói!
Trường Mi đầu đà nói:
- Tiểu tăng mặc dù có nghe qua 'Nhất Túy giải thiên sầu', nhưng cũng không
biết nó thật sự là gì, tiểu tăng nghe được từ su wphuj, lần này tiểu tăng đến
trung nguyên là để tìm Dược Tiên tiền bối, gia sự lệnh tiểu tăng đến đây để
xin 'nhất túy giải thiên sầu', nếu tiền bối đồng ý thì gia sư nhất định đến
tận cửa để tạ ơn, còn nếu không thì tiểu tăng cũng không còn cách nào khách là
đợi ở trung nguyên, đến khi nào cầu được thì mới về!
Dược Tiên vô cùng kinh ngạc, hỏi:
- Sư phụ của ngươi là ai? Là bằng hữu của ta sao?
Trường Mi đầu đà khẽ nhúc nhích môi, dùng công phu truyền âm nhập mật nói với
Dược Tiên, Dược Tiên nghe xong thì lộ vẻ kinh hãi, trầm tư một chút rồi cũng
dùng truyền âm nhập mật đáp lời, hai người nói một lúc, không ai biết là nói
gì, một lúc sau, sắc mặt của Dược Tiên mới hòa hoãn lại một chút, xoay người
đi vào nhà, chỉ một lúc sau, được tiên cầm theo một cái hộp nhỏ không phải sắc
cũng không phải kim loại, cộng thêm một chiếc chìa khóa, đưa cho Trường Mi đầu
đà, trịnh trọng nói:
- Thứ ngươi cần ở bên trong, ngươi phải cố gắng bảo vệ nó. Chiếc hộp này đao
thương bất nhập, chỉ có chiếc chìa khóa này mới mở ra được, được rồi, ngươi có
muốn vào trong ngồi một chút?
Ngữ khí của lão đã tốt hơn so với lúc nãy nhiều. Trường Mi cất chiếc hộp và
chìa khóa vào trong người rồi nói:
- Việc này không nên chậm trễ, tiểu tăng xin phép cáo từ, đa tạ tiền bối
thành toàn!
Dược Tiên nói:
- Ngươi có bằng hữu nào không, hay để ta gọi người hộ tống ngươi?
Trường Mi đầu đà nói:
- Đa tạ tiền bối quan tâm, tiểu tăng có mấy bằng hữu, võ công cao cường,
thiết nghĩ sẽ không gặp khó khăn gì!
Nói xong hắn chập hai tay lại thành chữ thập, cáo biệt từng người, hắn thấy ba
người Phương Kiếm Minh tuổi còn rất trẻ, nhưng vẫn không khinh thường, lên
tiếng chào rồi mới rời đi.
Trường Mi đầu đà đến nhanh, đi cũng không chậm, đảo mắt cái đã đi được hơn hai
mươi trượng, Dược Tiên thấy mọi người đều nhìn lão thì cười nói:
- Vào nhà nói chuyện!
Mọi người đi vào, Dược Tiên dặn dò Phong Linh vài câu, vừa định xoay người vào
trong thì thấy được ở ngoài bìa rừng phía xa, trên sườn núi, có người triển
khai khinh công xuất hiện, là ba người.
Trường Mi đầu đà sắp vượt qua sườn núi, theo phương hướng sẽ đụng với ba người
này, ba người đến rất nhanh, nhưng tốc độ của Trường Mi đầu đà còn hơn bọn họ,
một hán tử mập lùn bên trái thấy đầu đà đột nhiên đi đến, không kịp tránh nên
quát to:
- Mau tránh ra, đừng cản đường gia gia!
Tốc độ của Trường Mi đầu đà cũng không chậm lại, cũng không có ý địnht tránh
ra, hán tử ục ịch đó thấy thế thì biến sắc, quát lớn:
- Muốn chết!
Lời vừa dứt thì một tiếng chưởng phong đã vang lên, Trường Mi đầu đà và hán tử
đó đối chưởng. Thân hình của Trường Mi đầu đà không hề hấn gì, còn hán tử đó
thì kêu lên một tiếng đau đớn, té về phía sau, Trường Mi đầu đà hô lên một
tiếng, mũi chân chĩa xuống đất, nhảy lên, rồi phóng qua người hán tử ục ịch
đó.
Hán tử đó thấy Trường Mi phóng qua người của hắn thì giận dữ, quát lên:
- Ngươi dám khi dễ gia gia sao!
Hắn liền ngã người, song chưởng hợp lại thành vòng, có ý định bắt lấy thắt
lưng của đối phương.
Trường Mi đầu đà khẽ cười một tiếng, hai chân hơi gập lại, bắn người ra xa mấy
trượng, hán tử ục ịch hô lên:
- Chạy đi đâu!
Mắt thấy sắp bắt được lưng của đối phương thì mười ngón tay vận lực, duỗi
thẳng ra, đặt lên đất, lộn một vòng, đừng thấy thân hình hắn ục ịch mà xem
thường, thân pháp của hắn rất linh hoạt.
Một quyền mang theo lực đạo ngàn cân xuất ra. "Ầm" một tiếng, quyền của hán tử
đánh trúng huyễn ảnh của đầu đà, không đánh trúng đối phương, quyền kình phát
ra, nện lên mặt đất, cát đá bay loạn.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hai người kia muốn đến hỗ trợ nhưng Trường Mi
đầu đã đã phóng đi như chim, phi thân vào trong rừng, muốn đuổi theo cũng
không kịp.
Hán tử ục ịch kia là lần đầu đến trung nguyên, không ngờ đã gặp phải chuyện
mất mặt này cho nên lửa giận ngút trời, đang định đuổi theo.
Một hán tử tay cầm chiết phiến, trang phục như thư sinh, đứng ở giữa vội nhướn
mày, vươn chiết phiến đặt lên đầu vai của hán tử ục ịch nói:
- Sư đệ, giặc cùng đường chớ đuổi, chúng ta làm chính sự quan trọng hơn!
Hán tử ục ịch nhìn về phía Trường Mi chạy đi, nổi giận mắng:
- Mụ nội nó, tên hòa thượng thúi, có gan thì đừng chạy, ngày khác lão tử sẽ
tìm ngươi tính sổ!
Thanh niên cầm chiết phiến nói:
- Đầu đà này là ai? Hắn đến đây làm gì, xem ra võ công của hắn không tồi!
Vừa nói vừa đi đến trước vài bước, chuẩn bị đi xuống sườn núi, than y hán tử
bên tay phải, lưng mang kiếm, nghe thế thì trầm ngâm một chút, rồi sắc mặt
chợt kinh hãi, kêu lên:
- Lộ huynh, người lúc nãy có phải là một đầu đà có đôi mi rất dài!
Thanh niên cầm chiết phiến trầm ngâm, gật đầu rồi nói:
- Không sai, mặc dù thân pháp của hắn rất nhanh, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì
ta vẫn nhận ra hắn có một đôi Trường Mi rất dài, sao thế, Chu huynh, huynh
biết lai lịch của người này?
Thanh y hán tử hơi ngẩn người ra, kinh ngạc nói:
- Lộ huynh không biết người này sao?
Thanh niên cầm chiết phiến lắc đầu, nói:
- Không biết!
Thanh y hán tử nói:
- Chẳng lẽ Lộ huynh chưa nghe nói qua Cửu Đại Thần Bí Khách?
Thanh niên cầm chiết phiến cười nói:
- Ta chưa từng nghe Chu huynh nói qua, ta và sư đệ chỉ mới đến trung nguyên
được một tháng, có nhiều chuyện không biết!
Thanh y hán tử cười ha hả:
- Lộ huynh, hai huynh đệ các người đúng là tài cao gan lớn, Chu mỗ bội phục!
Hán tử ục ịch hét lớn:
- Cái gì mà Cửu Đại Thần Bí Khách, võ công cao cường lắm sao?
Thanh y hán tử mỉm cười, đem lai lịch về ngoại hiệu Cửu Đại Thần Bí Khách nói
ra, lúc này ba người bọn họ đã đi đến trước dòng sông nhỏ khoảng mười trượng.
Dược Tiên thấy bọn họ đi xuống sườn núi, xem ra cũng chỉ là ba hán tử mà thôi,
cho nên cũng bảo mọi người vào nhà, lão ngồi trên thuyền dặn dò Phong Linh vài
câu, sẵn tiện xem xem có phải ba người bọn họ đến tìm lão không.
Ba người vừa xuống đến thấy được Dược Tiên và Phong Linh thì thần sắc bất
đồng, thanh y hán tử thấy Phong Linh xinh đẹp, mặt dù vẻ mặt ngây ngô, nhưng
cũng là một mỹ nhân, trong mắt hắn hiện ra dâm quang, hán tử ục ịch thì hừ một
tiếng còn thanh niên mang chiết phiến thì cau mày, ba người đi đến trước dòng
sông nhỏ khoảng hai trượng.
Hán tử ục ịch kêu lớn:
- Lão đầu, vừa rồi có một tiểu tử tên là Phương Kiếm Minh đến đây đúng không?
Dược Tiên thầm nghĩ:
- Thì ra bọn họ đến tìm Phương tiểu huynh đệ, cũng không nhận ra ta, không
phải đến tìm ta!
Miệng vẫn thản nhiên nói:
- Nơi này không có tiểu tử nào họ Phương, các ngươi tìm nhầm chỗ rồi.
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=44#ixzz3OOefCC6Y