Dị Vực Lai Khách


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh nhận được nội lực truyền vào của Long Bích Vân thì vui vẻ,
một mình hắn làm sao là đối thủ của Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân,
mặc dù hai người bọn họ chỉ muốn dò xét võ công của hắn một chút mà thôi, cho
nên vận khí cũng chỉ chưa quá ba phần, nhưng chỉ như thế thôi, dưới tình thế
cấp bách thì Phương Kiếm Minh cũng phải cố gắng hết sức mới chống đỡ nổi.

Hắn chỉ cảm thấy hai đạo kình khí của đối phương nặng tựa thái sơn, ép hắn thở
không nổi, cũng may Long Bích Vân vừa kịp ra tay hỗ trợ hắn, cho nên mới có
thể chuyển biến tốt đẹp.

Phương, Long hai người, có hợp tuổi lại cũng không bằng một nửa của một trong
hai người Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân, nhưng bọn họ gặp được kỳ
duyên, nội công thâm hậu, khiến người ta kinh hãi.

Hai đạo kình khí của hai người chuyển một vòng quanh người người, tạo thành
một cơn lốc nhỏ, người bên ngoài cũng có thể cảm nhận được kình khí lưu động.

Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân cùng ra tay, chỉ là muốn dò xét mà
thôi, nhị lão cảm giác kình khí của hai người Phương, Long hợp lại tạo thành
một lực đạo cường đại, thủ hộ quanh họ, kình khí của hai người bọn họ không
thể tiến vào, hai người thầm rùng mình, thầm nghĩ:

- Hậu sinh khả úy!

Đồng thời thu kình khí về, gánh nặng của hai người Phương, Long được hóa giải.
Long Bích Vân buông tay của Phương Kiếm Minh ra rồi không đợi hai lão nói
chuyện thì đã mỉm cười, cúi người hành lễ:

- Hai vị tiền bối thần công cái thế, vãn bối thất lễ!

Thiên Đô Thánh Nhân nhìn Long Bích Vân, cười hỏi:

- Ngươi chính là 'phiêu miễu tiên tử' Long Bích Vân?

Long Bích Vân cung kính nói:

- Đúng là vãn bối!

Thiên Đô Thánh Nhân cười lớn, có vẻ rất vui, nói:

- Quả thật không hổ danh là đệ tử kiệt xuất nhất từ trước đến nay của Từ Hàng
Hiên, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như thế rồi, khiến lão phu vô cùng kinh
ngạc!

Bạch Mi Thần Quân nhìn Long Bích Vân, thoáng chấn động trong lòng, thầm nghĩ:

- Tủa nhiên là tuyệt sắc mỹ nữ, không hổ danh là người đứng đầu trong bát mỹ!

Sau đó đưa mắt dời về phía Phương Kiếm Minh, mày hơi nhướn lên, trầm giọng
hỏi:

- Ngươi chính là người đoạt được 'thiên hà bảo luc', Phương Kiếm Minh?

Mặt của Phương Kiếm Minh hơi đỏ lên, vội nói:

- Đúng là vãn bối, vãn bối đối với đại danh của bạch lão tiền bối ngưỡng mộ
đã lâu, hôm nay thấy được, quả nhiên danh bất hư truyền!

Bạch Mi Thần Quân thản nhiên cười, hỏi:

- Lão phu nghe nói ngươi là nghĩa tử của Đao Thần đại ca, đó là thật sao?

Phương Kiếm Minh nói:

- Bạch lão tiền bối, người nói không sai, nghĩa phụ của tiểu tử đúng là Đao
Thần, lão nhân gia thường xuyên nhắc đến người cùng Phương tiền bối, dặn tiểu
tử khi gặp hai người nhất định phải thi lễ!

Bạch Mi Thần Quân nghe Phương Kiếm Minh nhắc đến Phương Oánh Oánh, trên mặt
hiện ra thần sắc ảm đảm, nhưng liền biến mất, cười nói:

- Giao tình của ta và nghĩa phụ của ngươi không tệ, đều là người trong giang
hồ, không nên học theo người thế tục, ngươi đã là nghĩa tử của Đao Thần đại
ca, thì ta sẽ gọi ngươi một tiếng hiền chất, cũng đừng gọi ta là tiền bối gì
nữa, cứ gọi một tiếng Bạch thúc!

Phương Kiếm Minh cũng không phải người câu lễ, lập tức gọi một tiếng 'Bạch
thúc'.

Thiên Đô Thánh Nhân nhìn Phương Kiếm Minh hòa ái nói:

- Phương hiền chất, trong lòng lão phu có một nghi hoặc, làm sao ngươi biết
được thân phận của bọn ta?

Nghe xong lời này thì trong lòng Phương Kiếm Minh chấn động, đêm đó, hắn vận
dụng Đại Thụy Thần Công, nên biết được thân phân của Thiên Đô Thánh Nhân, việc
này không thể nói với người ngoài được, nghe thế thì thành cười lớn rồi nói:

- Đại danh của lão tiền bối, tiểu tử đã nghe được từ nghĩa phụ, lão nhân gia
cũng có tả về dung mạo của tiền bối cho tiểu tử, cho nên tiểu tử mới biết
được!

Thiên Đô Thánh Nhân sửng sốt, sau đó cười nói:

- Thì ra là như thế!

Từ khi Dược Tiên nhìn thấy Kỳ Lân Thử thì liền tập trung ánh mắt về phía nó,
Kỳ Lân Thử thấy một lão già có hàng râu mép, tướng mạo quái dị nhìn mình với
ánh mắt kỳ lạ thì trong lòng dâng lên một cổ hàn khí, mơ hồ cảm nhận được
người này cực kỳ nguy hiểm!

Dược Tiên chờ sau khi bọn họ nói chuyện thì miễn cưỡng rời ánh mắt khỏi Kỳ Lân
Thử đưa sang Phương Kiếm Minh, kinh ngạc hỏi:

- Phương tiểu huynh đệ, sao ngươi biết lão hủ ở nơi này, ngươi đến đây làm
gì?

Không đợi Phương Kiếm Minh lên tiếng thì Khương Vô Nhai đã cười ha hả:

- Lão biến thái, bọn họ là bị lão bất tử Tiếu lão đầu kêu đến, theo ta được
biết thì bọn chúng cũng không biết nguyên nhân đâu, cũng đang hồ đồ, chuyện
này chắc cần phải đợi bọn người Tiếu lão đầu đến mới biết được!

Sắc mặt của Dược Tiên chợt căng thẳng, hỏi:

- Cái lão túy đạo nhân cũng đến sao?

Khương Vô Nhai cười quái dị, nói:

- Đương nhiên là đến rồi! Bọn họ mỗi lần đến đều có ước hẹn, làm sao có thể
thiếu được lão sâu rượu kia!

Dược Tiên trầm tư một chút, hai con ngươi xoay chuyển, đột nhiên cười lớn,
bừng tỉnh nói:

- Ta biết tại sao bọn họ bảo phương huynh đệ đến đây, thì ra cũng không có
hảo ý gì!

Mọi người đều ngẩn ra, không hiểu là ý gì. Dược Tiên liếc mắt nhìn Kỳ Lân Thử,
Kỳ Lân Thử như bị trúng điện, cả người run lên, kêu lên chi chi, chui vào
trong lòng Long Nguyệt.

Dược Tiên cười ha hả, không nói tiếp mà đưa tay mời, nói:

- Chúng ta vào nhà nói chuyện, đứng ở nơi này chẳng phải là lão hủ không biết
tiếp đãi khách hay sao!

Mọi người vào nhà, phong linh vẫn ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, miệng ngâm nga
một ca khúc gì đó. Sau khi mọi người ngồi xuống thì Dược Tiên tự rót trà mời
khách, bà người Phương Kiếm Minh đứng dậy muốn tự làm. Thiên Đô Thánh Nhân và
Bạch Mi Thần Quân biết được tính cách của Dược Tiên nên cười nói:

- Các ngươi không nên câu thúc, các ngươi là khác, hắn là chủ, hắn không châm
trà thì ai châm trà?

Khương Vô Nhai được Dược Tiên mời trà thơm, lắc đầu, cười khổ:

- Lão quái, từ khi nào ngươi khách khí với ta như vậy, cho dù là ta tặng cho
phong linh cá ngon mỗi ngày cũng chưa chắc được như thế, lần này hay là có
phương lão đệ đến, nếu không chắc đừng nói là mời trà, mà sợ rằng ta muốn vào
nhà cũng phải năn nỉ phong linh một lúc!

Dược Tiên nhướng mài, trừng mắt nói:

- Ngươi đừng tưởng ta không biết, một tháng ngươi câu cũng không hơn mười con
cá ngon, ta cảm tạ ngươi luôn cho phong linh những con ngon nhất, nhưng muốn
ta châm trà cho ngươi, trừ phi ta cao hứng, còn không thì đừng hòng!

Khương Vô Nhai cười khổ, trông có vẻ bất đắc dĩ, đột nhiên nghĩ đến lão gia
hỏa này ngày thường đối với người khác không lạnh không nhạt, hôm nay lại
khách khí, còn tự mình châm trà thì cười hắc hắc, nhìn Phương Kiếm Minh nói:

- Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(), phương lão đệ, Long cô nương, các
người phải cẩn thận!

(
)Khi không tỏ ra ân cần, không phải trộm cũng là cướp.

Dược Tiên mở trừng mắt nói:

- Cho dù ta 'phi gian tức đạo', cũng không đến phiên lão gia hỏa nhà ngươi.
Quên đi, không cãi với ngươi, ta nói chính sự quan trọng hơn!

Vừa nói vừa quay sang nhìn Phương Kiếm Minh, cười hỏi:

- Là Tiếu lão đầu kêu các người đến sao?

Phương Kiếm Minh gật đầu, sắc mặt của Dược Tiên cực kỳ cổ quái, đột nhiên hét
lớn:

- Các ngươi biết không? Bọn họ lừa các ngươi rồi!

Lời này không đầu không đuổi, ba người Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân, Long
Nguyệt ngẩn ra, ngay cả ba người kia cũng cảm thấy kỳ quái.

Phương Kiếm Minh cười nói:

- Tiến bối nói đùa, Tiếu tiền bối sao lại lừa gạt vãn bối chứ?

Dược Tiên phẩy tay nói:

- Ngươi không hiểu ý ta, thật ra các người cũng không hiểu, ta nói bọn họ bảo
ngươi đến đây cũng không phải là có đại sự gì, mục đích của bọn họ chính là
'Thập Lý Hương'!

Ba người Phương Kiếm Minh lộ ra vẻ ngạc nhiên, mặc dù không hiểu rõ được
nguyên nhân bên trong, nhưng khi nghe được cái tên 'Thập Lý Hương' thì cũng
đoán được ba bốn phần.

Phương Kiếm Minh kinh ngạc hỏi:

- Xin thứ cho vãn bối ngu dốt, 'Thập Lý Hương' thật ra là bảo bối gì, sao họ
lại lừa vãn bối?

Dược Tiên cười ha hả, nói:

- Các người sao biết được tâm tư của họ, vài năm trước, bốn lão già đó ước
hẹn mà đến đây, ở chỗ của ta ăn uống no say, ngay cả loai rượu 'Thập Lý Hương'
tự ta nhưỡng tạo cũng bị bọn họ uống cạn không còn một giọt, nhất là cái lão
sâu rượu kia, uống nhiều nhất, lúc đó ta có cảm giác lòng đau như cắt, trước
khi bọn họ đi ta còn nói, nếu lần sau còn muốn đến uống rượu thì phải mang một
thứ gì đó khiến ta động tâm, nếu không thì đừng trách ta bất cạn nhân tình,
cho các ngươi uống rượu trắng. Ta tưởng rằng việc này sẽ gây khó khăn cho họ,
không ngờ, khi 'Thập Lý Hương' của ta gần ủ xong thì bọn họ lại kêu ngươi đến
đây, mang đến cho ta một thứ thật sự khiến ta động tâm, không lâu nữa bọn họ
sẽ đến thôi!

Phương Kiếm Minh nghe lão giải thích xong thì hiểu rõ đôi chút, thì ra cũng
không phải là chuyện gì quan trọng, trước kia hắn còn tưởng là chuyện gì, hôm
nay nghe được Dược Tiên giải thích thì chỉ đành cười cho qua mà thôi.

Nhưng, trong lòng Phương Kiếm Minh lại cảm thấy lạ, là vật gì có thể khiến
Dược Tiên động tâm? Phương Kiếm Minh không nghĩ ra được nên hỏi:

- Tiền bối, là vật gì khiến người động tâm, chẳng lẽ là 'Thiên Thiền Đao' của
tiểu tử sao? Hay là 'Thiên Hà Bảo Lục'?

Dược Tiên lắc đầu, nói:

- Hai thứ này đều là võ lâm chí bảo, nhưng ta không để chúng trong lòng!

Phương Kiếm Minh ngẩn ra, thầm nghĩ Thiên Thiền Đao và Thiên Hà Bảo Lục cũng
không quan tâm, vậy còn có thứ gì có thể khiến lão động tâm đây?

Long Bích Vân cẩn thận, tỷ mỹ, quan sát tinh tế, thông minh hơn người, đã sớm
đoán ra được, mỉm cười, nói:

- Phương lang, tiền bối nói đến chính là Kỳ Lân Thử!

Phương Kiếm Minh ngẩn người, rồi đột nhiên cười ha hả, nói:

- Thì ra là tiểu tử này, tiểu tử còn tưởng là bảo bối gì!

Dược Tiên vui vẻ trong lòng, hỏi:

- Nói vậy là phương huynh đệ đã đáp ứng!

Phương Kiếm Minh nghe thế thì cảm thấy hồ đồ, hỏi:

- Đáp ứng gì?

Dược Tiên nghiêm mặt nói:

- Lão phu muốn mượn Kỳ Lân Thử nghiên cứu ba ngày, ba ngày sau lão phu nhất
định sẽ hoàn trả, lúc đó còn sẽ trọng tạ!

Phương Kiếm Minh không phải người nhỏ mọn, khẳng khái nói:

- Tiền bối muốn nghiên cứu nó, tiểu tử cũng muốn biết được điều thần kỳ về
nói, nhưng là khổ nổi không thể bắt nó làm được, hôm nay có tiền bối ở đây,
xem ra tiền bối phải tự ra tay rồi. Bất quá, A Mao rất thông linh, để tiểu tử
nói với nó thử!

Phương Kiếm Minh tiếp nhận Kỳ Lân Thử trong tay của Long Nguyệt, chỉ chỉ trỏ
trỏ nói gì đó với Kỳ Lân Thử, lúc đầu Kỳ Lân Thử có vẻ tức giận, sau đó không
biết Phương Kiếm Minh nói nó chuyển từ giận sang vui, rồi còn hưng phấn nữa.

Long Bích Vân thấy thế thì cười hỏi:

- Phương lang, chàng nói gì với nó đó? Sao ta lại không biết!

Hai người Long Bích Vân và Long Nguyệt ở cùng với Kỳ Lân Thử một thời gian
cũng không ngắn, đối với bản tính của nó hiểu khá rõ, đôi khi còn biết được ý
tứ của nó nữa, nhưng có thể nói chuyện với nó như thế thì chỉ sợ có mình
Phương Kiếm Minh mà thôi, ngay cả Đao Thần cũng chưa chắc có bổn sự này. Cho
nên Long Bích Vân hỏi thế cũng không có gì là lạ.

Phương Kiếm Minh cười nói:

- Tiểu tử này rất xảo trá, ta nó là lúc rãnh sẽ nấu 'Ô Long Thang' cho nó
uống, còn nói là nó vốn là thượng cổ thần thú, bản lĩnh phi phàm, hôm nay lạc
bước phàm trần, thật oan uổng, có được Dược Tiên tiền bối ra tay, chắc chắn sẽ
giúp nó trọng chấn hùng phong, hô phong hoán vũ, không gì làm khó nó được, cho
nên nó đắc ý, hiển nhiên là đáp ứng rồi!

Mọi người nghe xong đều cười ha hả, Thiên Đô Thánh Nhân cười nói:

- Thì ra ngươi vỗ mông nó, khó trách nó lại hưng phấn!

Khương Vô Nhai nói:

- Có thế chứ, không riêng gì con người, mà ngay cả động vật cũng thích được
thế.

Lời lão nói ra khiến mọi người bật cười. Bạch Mi Thần Quân vẫn còn có một nghi
vấn trong lòng, hôm nay thấy mọi người trò chuyện vui vẻ với nhau, nên thuận
miệng hỏi:

- Phương hiền chất, ngươi và Long tiểu thư quen biết thế nào, hai người sao
lại trở thành phu thê, theo ta được biết, Từ Hàng Hiên có rất ít đệ tử lập gia
đình, chẳng lẽ sư tổ của Long tiểu thư lại sửa môn quy?

Khuôn mặt của Phương Kiếm Minh đỏ lên, vừa rồi Long Bích Vân gọi hắn là
'Phương lang' rất thân mật, đối với hắn mà nói thì đã quen rồi, cho nên không
có gì là ngạc nhiên, nhưng trong mắt người ngoài thì không giống thế.

Long Bích Vân chính là hiên chủ đời tiếp theo của Từ Hàng Hiên, thân phận tôn
quý, nàng lại là một trong bát đại mỹ nhân của võ lâm, tư sắc khuynh quốc
khuynh thành, cho nên nàng gọi một nam tử là lang quân, không biết có phải là
cố ý hay không thì cũng khiến cho giang hồ chấn động.

Các lão nhân ở đây đều đã hơn trăm tuổi, đối với chuyện võ lâm cũng không quan
tâm lắm, nhưng dù sao cũng là người trong võ lâm, nghe Long Bích Vân luôn
miệng gọi Phương Kiếm Minh là Phương lang, cho nên cũng không khỏi ngạc nhiên.

Bạch Mi Thần Quân đã hỏi thế, ba người còn lại cũng muốn biết, Phương Kiếm
Minh chần chừ cả nửa ngày mà một chữ cũng không nói ra được, không phải là hắn
không muốn nói mà là hắn không nói lên lời, cũng không biết phải nói từ đâu.

Long Bích Vân thấy Phương Kiếm Minh lâm vào thế khó thì cười thầm trong lòng,
nhưng trên mặt lại nghiêm chỉnh hẳn lên:

- Nguyên nhân bên trong chuyện này, vãn bối và Phương lang cũng không rõ lắm,
việc này cần phải hỏi tổ sư, chỉ có lão nhân gia mới biết được, nếu các vị
tiền bối muốn biết rõ, thì có thể đến Từ Hàng Hiên một chuyến, sư tổ thật sự
rất nhớ các vị bằng hữu năm xưa, nếu các vị không chê Từ Hàng Hiên nhỏ hẹp,
thì có thể đến thăm sư tổ một phên, vãn bối nghĩ nhất định người sẽ cao hứng!

Dược Tiên nghe xong lời này, sắc mặt cấp bách biến đổi, nói:

- Quên đi, quên đi, lão phu mặc dù rất muốn đi thăm sư tổ của ngươi, nhưng
lại sợ nhất là gặp được tiểu sư muội của nàng, năm đó lão phu đã nếm qua sự
lợi hại của nàng rồi, không đi là tốt nhất!

Thiên Đô Thánh Nhân trầm ngâm nói:

- Nói như thế thì chuyện giữa ngươi và phương tiểu huynh đệ có liên quan đến
một số chuyện bí mật của sư môn, chúng ta không nên nghe thì tốt hơn, nói đến
sư tổ của ngươi, không biết những năm gần đây, thân thể các nàng có tốt không?

Long Bích Vân nói:

- Sư tổ vẫn mạnh khỏe, những năm gần gây, vẫn luôn bế quan tu luyện, lúc nhàn
nhã vẫn nhắc đến chuyện năm xưa, vẫn nhớ đến các vị tiền bối!

Khương Vô Nhai nghe thế thì trên mặt hiện lên vẻ tức giận, nói:

- Sư tổ của ngươi đã bị thái sư tổ ngươi hại khổi, cái lão thái bà kia chỉ vì
chuyện tình cảm lúc trẻ của mình mà hận nam tử trong khắp thiên hạ, khiến sư
tổ ngươi phải chịu khổ, không được thành duyên với bệnh thư sinh, nhiều năm
như thế rồi chỉ sợ nàng đã phải chịu quá nhiều nổi khổ tương tư, một nữ nhân
thiện lương như thế mà phải chịu nổi khổ tương tư hành hạ, lão phu thật sự là
tức giận thiên đạo bất công!

Thiên Đô Thánh Nhân thở dài một hơi, nói:

- Cũng không thể nói như vậy, năm đó Long Tử Văn và Trương đại hiệp là một
đôi tình lữ, sau đó bị sư phụ ngăn cản, đến nỗi trương địa hiệp phải xuất gia,
tính tình của Long Tử Văn đại biến, thật ra nàng cũng là người bị hại, cũng
khó trách nàng lại làm ra nhiều chuyện khiến người khác tiếc hận!

Thiên Đô Thánh Nhân nói ra một hơi, Phương Kiếm Minh nghe được như lạc vào mê
vụ, những người khác cũng không hiểu rõ lắm. Phương Kiếm Minh hỏi:

- Còn có nhiều chuyện vậy sao? Vị Trương đại hiệp đó là ai?

Thiên Đô Thánh Nhân thở dài một tiếng, nói:

- Trương đại hiệp, nguyên danh là Trương Hướng Phong, là một vị tiền bối cao
nhân của Võ Đang, việc này đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, nói đến cũng
chỉ tăng thêm phiền não...

Đột nhiên ngữ khí chuyển đổi, kinh ngạc nói:

- Di, là ai đến, khinh công thật lợi hại!

Vừa nói vừa đứng lên.

Hắn vừa dứt lời, Bạch Mi Thần Quân và Khương Vô Nhai không hẹn mà cùng đứng
lên, hiển nhiên là cũng nghe được động tĩnh, sau đó Long Bích Vân cũng nghe
được, nàng thấy sắc mặt của Dược Tiên có chút chần chừ nên không dám vọng
động, khi Dược Tiên đứng lên thì nàng cũng đứng lên.

Kỳ quái là Phương Kiếm Minh lại dường như chẳng nghe thấy gì, theo lý mà nói
thì với võ công của hắn, thì cho dù không có Long Bích Vân thì cũng không thua
kém Dược Tiên, nhưng sau khi Long Bích Vân đứng lên thì Phương Kiếm Minh mới
giống như là biết mà đứng lên, Long Nguyệt chỉ nghe được tiếng nước chảy róc
rách bên ngoài, thỉnh thoảng còn có cả tiếng hát xướng của Phong Linh, thấy
Phương Kiếm Minh đứng lên thì nàng cũng vội vàng đứng lên.

Bọn họ tuy đứng dậy thong thả nhưng mà động tác cũng rất nhanh, Phương Kiếm
Minh giương mắt lên nhìn qua cửa sổ, ngưng thần nhìn thì không khỏi ngẩn ra.

Một người quái lạ đang tiến đến rất nhanh, thoáng cái đã đi được hơn mười
trượng, đảo mắt là đã đến trước dòng sông nhỏ hơn một trượng, trang phục của
người này cũng rất là lạ, trên người là một kiện tăng y đơn bạc, một đôi tay
áo rộng thùng thình và dài, trên đầu có một cái kim cô màu vàng kim, tướng mạo
khác với người trung nguyên, tự như là ngoại phiên, hơn nữa trang phục giống
như một đầu đà.

Phương Kiếm Minh vận mục lực nhìn lại, trong lòng cả kinh. Đầu đà có một đôi
mắt đen nhưng trường mi lại vàng óng, lông mi rất dài, đôi trường mi của hắn
lòn qua đôi tai rơi xuống đầu vai, đứng ở khoảng cách xa còn tưởng là hai lọn
tóc. Đầu đà này đến đây làm gì?

Vị đầu đà không dám đến gần bờ sông, đại khái là nhận ra được bò sông có chút
gì đó cổ quái, hắn thấy Phong Linh vẫn cúi đầu, nhè nhẹ hát, tựa như không
nhìn thấy hắn vậy, hắn dùng tiếng Hán có vẻ cứng hỏi:

- Tiểu cô nương, người lớn có nhà không? Dược Tiên tiền bối có ở nhà không?

Phong Linh không đáp lại, mà vẫn tiếp tục hát, đầu đà cảm thấy kỳ lạ, cứ tưởng
là nàng không nghe cho nên gia tăng âm lượng, nói:

- Tiểu cô nương, người lớn ...

Phong Linh đột nhiên ngẩng đầu lên, mất hứng chu miệng, nói:

- Ai là tiểu cô nương, ta là bà cô của ngươi, ngay cả nói cũng không đúng, ta
nhỏ lắm sao?

Đầu đà đó cảm thấy kinh ngạc, hắn không ngờ Phong Linh lại nói ra lời như thế,
há miệng to ra, chưa kịp nói gì thì Phong Linh đã ồ lên một tiếng rồi nói:

- Ngươi không cần phải nói, ta biết ngươi là ai rồi!

Đầu đà cả kinh, động dung nói:

- Cô nương biết tiểu tăng là ai?

Phong Linh cười khanh khách, nói:

- Đương nhiên, ngươi không phải là Sa hòa thượng sao? Đúng rồi, còn sư phụ
ngươi sao chưa đến, còn có Trư Bát Giới, hắn hết ăn rồi lại nằm, ta mà thấy
hắn thì phải dạy cho một bài học mới được, ai da, còn Tôn đại thánh đâu? Có
đến không, ta rất thích hắn!

Đầu đà nghe xong thì không biết nên khóc hay cười, trầm giọng nói:

- Cái gì ma Sa hòa thượng, ta là lai khách phương xa, cầu kiến Dược Tiên tiền
bối, tiểu cô nương, xin phiền vào thông báo một tiếng, nói là có người đến cầu
kiến.

Phong Linh nhíu mày hỏi:

- Ngươi không phải sa hòa thượng?

Đầu đà nói:

- Tiểu tăng không phải!

Phong Linh nói:

- Vậy ngươi là cái gì?

Đầu đà cứng cả họng, tức giận:

- Tiểu tăng không phải là đồ vật, tiểu tăng là ... Là ... Là ...

Phong Linh hừ một tiếng, ngắt lời hắn:

- Ta biết ngươi không phải đồ vật, đồ vật làm sao nói chuyện được! Ta thấy
ngươi chính là Sa hòa thường, đừng gạt ta!

Sa hòa thượng đỏ bừng cả mặt, rồi từ từ chuyển thành xanh tím, con ngươi chợt
lóe lên tinh quang, bước chân phải lên trước một bước, ở giữa dòng sông vang
lên một tiếng động lớn, đột nhiên dòng sông không chảy nữa.

Phong Linh vừa thấy thì kêu lên ai da một tiếng rồi nũng nịu kêu lên:

- Không tốt rồi, Tiều Hà tỷ tỷ đã ngã bệnh rồi, ta phải xem một chút!

Vừa nói vừa cắm trúc bổng xuống sông. Đầu đà thấy động tác và lời nói của nàng
thì trong lòng phỏng đoán đây là một tiểu cô nương có vấn đề về đầu óc.

Hắn vừa nghĩ thế thì đột nhiên cảm thấy có một cổ nội gia chân lực xuất hiện,
dưới chân có cảm giác như bị hỏa thiêu, trong lòng thất kinh vội lộn một còng
lui về sau hơn hai trượng, trầm giọng hỏi:

- Là Dược Tiên tiền bối sao?

Phong Linh cười lên, nói:

- Đẹp quá, đẹp quá, thì ra ngươi là Tôn đại thánh biến ...

Nói xong thì cúi xuống nhìn dòng sông, nước bắt đầu lưu động lại, đắc ý cười
nói:

- Sư phụ nói ta sẽ không học được y thuật của người, ha ha, ngay cả Tiểu Hà
tỷ tỷ cũng được ta chữa khỏi, có thể thấy được y thuật của ta ngày càng cao!

Đầu đà không ngừng kinh dị trong lồng, cô gái trước mặt này thật cổ quái, còn
nữa đạo kình lực vừa rồi là của ai? Với khả năng của hắn thì nhận ra được là
nó truyền đến từ giữa dòng sông, nhưng nơi này ngoại trừ hắn và Phong Linh ra
thì không có ai khác, có thể khẳng định hơn phân nữa là đạo kình lực kia là
của Phong Linh phát ra, nhưng hắn thật sự không thể nào tin được Phong Linh
chỉ mới có nhiêu đó tuổi mà đã là một nội gia cao thủ.

Trước khi hắn đến trung nguyên thì sư phụ hắn có dặn là Dược Tiên mặc dù không
phải có công phu tuyệt đỉnh, nhưng y thuật phi phàm, còn am hiểu về cơ quan
nữa, nếu so với một tuyệt đỉnh cao thủ thì còn đáng sợ hơn, cần phải cẩn thận
ứng phó.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=44#ixzz3OOeYXenf


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #175