Người đăng: Reapered
Long Bích Vân nghe khẩu khí của lão thì mừng thầm trong lòng, lập tức không
chần chừ, mỉm cười, cung kính nói:
- Tiền bối là thế ngoại cao nhân, tiểu nữ Long Bích Vân, đây là muội muội
Long Nguyệt, kiến quá Khương lão tiền bối!
Long Nguyệt cũng vội vàng thi lễ với lão nhân, Phương Kiếm Minh hỏi:
- Vân nhi, nàng biết tiền bối sao?
Long Bích Vân cười nói:
- Mặc dù ta chưa từng gặp mặt, ra mắt tiền bối, nhưng đã từng nghe sư tổ nhắc
đến đại danh của tiền bối, tiểu nữ cả gan suy đoán, tiến bối chính là cao thủ
trên Thiên Bảng Khương Vô Nhai Khương tiền bối!
Lão nhân nghe xong thì cười ha hả:
- Long cô nương, ánh mắt và kiến thức quả nhiên không tầm thường, nhưng lão
phu đã nhiều năm ẩn cư nơi này, không màng đến chuyện giang hồ, Thiên Bảng,
Địa Bảng cũng từ từ bị người trong giang hồ lãng quên, lão phu cũng chưa từng
coi mình là thế ngoại cao nhân gì cả, Long cô nương, các người cứ xem như lão
đây là một lão nhân bình thường là được rồi, nếu các người cung kính với lão
quá thì trong lòng lão phu cảm thấy không thoải mái, ha ha!
Long Bích Vân nói:
- Nếu tiền bối nói vậy thì chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh!
Lúc này Phương Kiếm Minh chỉ vào mặt hồ nói:
- Các người xem, hắc y nữ tử kia!
Trên mặt hồ, hắc y nữ tử giẫm lên ván gỗ, thầm vận nội lực, thúc dục tấm ván
rời đi, Yến Phi Phượng để tay ra sau, xoay đầu nhìn về phía Phương Kiếm Minh
một cái rồi đi vào trong khoang thuyền, chúng nữ khẩn trương chia ra đứng trên
boong thuyền.
Khương Vô Nhai cười lạnh, nói:
- Hắc y nữ tử che mặt kia chính là đồng bọn của hai hán từ mang mặt nạ hôm
qua, theo như lão phu thì cũng là vì 'Phù Dung Ngư', bọn họ không cam tâm, cho
nên mới ra tay đánh cướp trên hồ, và phái ra nữ tử có võ công cao cường này.
Phương Kiếm Minh nói:
- Thảo nào đang êm đẹp thế lại có người tìm đến Yến tiểu thư gây phiền toái,
à đúng rồi, Khương tiền bối, lúc nãy tiền bối đã đi đâu?
Khương Vô Nhai cười hắc hắc, vô vỗ cần câu bên hông, cười nói:
- Vốn ta tưởng các người đến từ sớm, nhưng đợi nửa canh giờ mà chưa thấy các
người đến, nhất thời ngứa tay cho nên chạy sang một bên câu cá, mãi lo câu cho
nên quên mất ước hẹn với ngươi, toàn tâm trung vào việc câu cá, bất chợt nghe
được tiếng đánh nhau, cho nên không còn cách nào khác là thu bảo bối lại, chợt
nhớ đến ước hẹn với ngươi nên vội trở về, cũng may là các người chưa đi nếu
không thì ta lại phải tốn công đi tìm các người!
Phương Kiếm Minh hỏi:
- Khương tiền bối, người bị tiếng đánh nhau trên hồ kinh động?
Khương Vô Nhai gật đầu nói:
- Các đây hai dặm, có một nhánh sông nhỏ, bình thường ta vẫn câu cá ở đó,
đúng rồi, các người còn chuyện gì khác làm ngoài việc của hắn không?
Phương Kiếm Minh cười nói:
- Không có việc gì khác, tiểu tử đang chờ tiền bối chỉ điểm!
Khương Vô Nhai nói:
- Tốt, chúng ta đi thôi!
Vừa nói vừa đi trước dẫn đường, lão nhìn sang Long Bích Vân hỏi:
- Long cô nương, xem ra cũng chính là đệ tử của Từ Hàng Hiên?
Long Bích Vân nói:
- Tiền bối nói không sai, gia tổ sư đã từng gặp qua tiền bối, đã từng nhắc
đến tiền bối vài lần, lần nào cũng khen không dứt!
Khương Vô Nhai cười ha hả:
- Long cô nương, sư tổ của cô thân thể vẫn khỏe chứ?
Long Bích Vân nói:
- Đa tạ khương tiền bối đã quan tâm, thân thể của lão nhân gia vẫn an khang.
Khương Vô Nhai nhớ đến chuyện cũ, thở dài một tiếng, nói:
- Có lẽ ngươi không biết, từ lúc võ lâm Vạn Sự Thông đề ra cao thủ trên Thiên
Bảng và Địa Bảng, tổ sư của ngươi có một danh hiệu tao nhã, là 'Xuân Phong
Tiên Tử', võ công của nàng rất lợi hại, sau đó, vì chuyện liên quan đến Bệnh
Thư Sinh, và còn phải bảo vệ nha đầu xảo quyệt kia, cho nên từ đó không xuất
hiện trên giang hồ nữa, thật đáng tiếc, nếu không, trên Thiên Bảng đã có thêm
một cao thủ!
Long Bích Vân nói:
- Khương tiền bối, đối với chuyện của sư tổ và Bệnh tiền bối thì vãn bối
không biết nhiều lắm nên không dám võ đoán, tiền bối nhắc đến tiểu nha đầu xảo
quyệt, chẳng lẽ chính là sư thúc tổ?
Khương Vô Nhai hỏi:
- Sư thúc tổ của ngươi tên gọi là gì?
Long Bích Vân cười nói:
- Tục danh của sư thúc tổ là Long Kiều Kiều!
Khương Vô Nhai vỗ tay cười nói:
- Không sai, chính là nha đầu không sợ trời không sợ đất đó, người duy nhất
mà nàng ta sợ chính là sư tổ của ngươi, cho dù sư phụ của nàng cũng không có
biện pháp khống chế nàng, bây giờ nhớ lại những chuyện trước kia vẫn khiến cho
người khác trong lòng run sợ, may mắn là có sư tổ của ngươi, nếu không thì võ
lâm đã bị nàng làm cho điên đảo!
Long Bích Vân và Long Nguyệt nghe xong thì trên mặt đều nở nụ cười cổ quái,
Long Nguyệt nói:
- Khương tiền bối, tiền bối có thể nói rõ hơn chút được không. Tiểu nữ từ nhỏ
đến lớn ở Từ Hàng Hiên, chưa từng thấy long di như thế.
Khương Vô Nhai ngạc nhiên nói:
- Kỳ quái, theo lý mà nói thì ngươi không nên gọi nàng là long di, chẳng lẽ
là nàng bắt ngươi gọi như thế?
Long Nguyệt nói:
- Đúng vậy, lúc tiểu nữ còn nhỏ, khi nhìn thấy người thì vốn định gọi là sư
thúc tổ, nhưng không ngờ người bắt buộc phải gọi là long di, tiểu nữ có nói gì
cũng không chịu, lúc đó còn sợ đến nỗi phải khóc rống lên, nhưng long di vẫn
không để ý, lần sau gặp thì tiểu nữ lại bị bắt phải gọi là long di, rồi vài
lần nữa, dần dần thành thói quen luôn!
Khương Vô Nhai gật đầu nói:
- Lòng của nàng cũng giống như tổ sư của các người, rất lương thiện, nhưng mà
nàng sử dụng các cách thức khiến người ta phải nhức đầu, luôn có vẻ điên
cuồng, hà hà, nói ra thì các người không được mắng ta, theo ta thì phải nói là
biến thái, thậm chí là còn hơn cả bọn người Tiếu lão đầu, bọn người của Tiếu
lão đầu mỗi lần nghe nhắc đến nàng thì nhất định sẽ đổ mồ hôi lạnh, năm đó bọn
họ đã nếm mùi đau khổ từ nàng, sợ rằng cả đời cũng không quên!
Long Bích Vân nghe thế thì cười nói:
- Vậy sao? Xem ra danh khí của sư thúc tổ cũng không nhỏ, có thể khiến cho
cao thủ trên Thiên Bảng và Địa Bảng nếm mùi đau khổ, xem ra đây cũng là một
bản lĩnh, không biết tiểu nữ nói có đúng không?
Khương Vô Nhai nghe thế thì cười khan mấy tiếng rồi nói:
- Đúng, đúng, bản lĩnh của nàng rất lớn!
Phương Kiếm Minh ở một bên nghe được thì đổ mồ hôi lạnh, hỏi:
- Vân nhi, sư thúc tổ của nàng và Lôi Nhu thì ai lợi hại hơn?
Long Bích Vân hé miệng cười:
- Để ta nói thế này nha, nếu Lôi Nhu muội muội bái sư thúc tổ làm sư phụ thì
nàng nhất định sẽ cao hứng không thôi, chàng xem ai lợi hại hơn?
Phương Kiếm Minh gượng cười, nói:
- Nói như vậy, ta không biết phải tưởng tượng ra sao nữa, nhưng chắc chắn là
không muốn gặp người rồi, Vân nhi, chẳng lẽ nàng cón muốn ta phải đi đến Từ
Hàng Hiên sao?
Long Bích Vân nói:
- Đó là đương nhiên!
Phương Kiếm Minh nói:
- Chỉ nghe các người nói thôi là đáng sợ như vậy rồi, ta sợ nếu đến Từ Hàng
Hiên, lỡ như có gặp phải người thì coi như là chết chắc rồi!
Long Bích Vân cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại nghiêm túc hẳn lên,
nói:
- Yên tâm, có sư tổ ở đó, sư thúc tổ sẽ không làm quá đâu, bất quá chỉ là lột
một lớp da của chàng mà thôi, không cần phải lên núi đao xuống biển lửa đâu!
Phương Kiếm Minh nhăn nhó nói:
- Ta thì tình nguyện lên núi đao xuống biển lửa, sư thúc tổ của nàng xảo
quyệt như thế, nếu ta đắc tội người thì không biết người sẽ dùng biện pháp gì
để làm khó ta đây!
Vừa đi vừa nói chuyện, thoáng cái họ đã đi hơn hai mươi dặm, đến trước một
sườn núi nhỏ, lên trên sườn núi, thì đập vào mắt là một mảnh rừng phong, xuyên
qua rừng phong thì đến được chân núi, một dòng sông nhỏ từ trong núi chảy ra,
bên cạnh dòng sông nhỏ có dựng vài gian nhà, phía trước còn có một đình viện,
trồng không ít hoa cỏ, trong thời tiết rét lạnh như thế này thì nhưng những
đóa hoa kia vẫn nở rộ kiều diễm, không biết chúng là loại hoa gì.
Bên cạnh dòng sông nhỏ, có một chiếc thuyền nhỏ, trên chiếc thuyền nhỏ có một
thiếu nữ. Thiếu nữ này rất xinh đẹp, nhưng hiện tại vẻ mặt lại đang ngẩn ngơ
ra đó, đôi mắt si ngốc, nhìn về phía xa, Khương Vô Nhai thấy được thiếu nữ thì
tươi cười, ôn hòa nói:
- Phong Linh, bá bá đến thăm đây, sư phụ con có ở đây không?
Thiếu nữ tựa hồ như không nghe thấy gì, đột nhiên kêu lên một tiếng rồi thấp
giọng nói:
- Các người đừng nói chuyện lớn tiếng, mấy ngày nay có nhiều khách nhân đến,
sư phụ không muốn bị làm phiền, sư phụ dặn nếu ai tới quấy rầy thì lập tức
đuổi đi!
Khương Vô Nhai cười khổ:
- Bá bá không phải người xấu, ngươi xem, không nhớ bá bá sao? Là Khương bá bá
đây!
Thiếu nữ mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Khương Vô Nhai, con ngươi chuyển được nửa
vòng thì đột nhiên cười lên, nói:
- Là Ngư bá bá, tốt quá, hôm nay bá bá mang cá ngon đến sao?
Khương Vô Nhai đỏ mặt, gượng cười nói:
- Phong Linh, con để bá bá qua, hôm nào, bá bá câu cho con một con cá thật
ngon!
Phong Linh hừ một tiếng, rồi nói:
- Ngư bá bá thật xấu, lần trước không phải bá bá nói là sẽ câu cho con một
con cá thật ngon sao?
Khương Vô Nhai cười nói:
- Phong Linh, ngoan nào, con phải biết, cá mà con ăn là loại cá ngon, không
phải dễ dàng câu được, bá bá hứa, lần sau đến nhất định sẽ câu một con mang
đến!
Đôi mắt to của Phong Linh khẽ chuyển, cười ha ha, rồi nói:
- Vậy cũng được, Ngư bá bá, lên đây đi!
Khương Vô Nhai nhìn ba người Phương Kiếm Minh đang đứng phía sau cười nói:
- Phong Linh, ngoan, ba người này là bằng hữu của bá bá, con có thể đưa bọn
họ đi luôn không?
Phong Linh không thèm liếc nhìn ba người Phương Kiếm Minh, chu miệng nói:
- Không được, sư phụ đã nói qua, người lạ đều không được đi qua, nếu ai xông
vào thì bảo con phải đánh họ đi!
Ba người Phương Kiếm Minh nghe ra được trong lời nói của nàng có vẻ ngây thơ,
không được bình thường cho nên Phương Kiếm Minh thấp giọng hỏi:
- Khương tiền bối, nàng chính là đệ tử của Dược Tiên sao?
Khương Vô Nhai gật đầu, giải thích:
- Nàng là một cô nhi, năm đó bị cha mẹ bỏ ở trong núi, suýt tí nữa là đã bị
sói hoang tha đi, may mắn là được Dược Tiên cứu được, nên thu dưỡng nàng, tên
của nàng là Phong Linh, đây cũng chính là lai lịch của Phong Linh độ khẩu,
Dược Tiên bảo nàng canh giữ ở bên ngoài, nếu là người lạ đến thì phải ngăn cản
bên ngoài, còn là lão bằng hữu đến thì sẽ đưa qua.
Long Nguyệt nghe xong thì cười nói:
- Khương tiền bối, cũng thật là kỳ quái, con sông nhỏ này, bất quá cũng rộng
khoảng hai trượng mà thôi, chỉ cần người có bản lính là có thể vượt qua được,
ngồi trên chiếc thuyền nhỏ này không phải là thừa sao?
Khương Vô Nhai nói:
- Tiểu nha đầu, lão phu nói cho ngươi biết, không nên xem thường dòng sông
nhỏ này, dòng sông này đã bị cái lão Dược Tiên biến thái kia gieo độc dược,
nếu như bị dính phải thì sẽ phải chịu đau khổ, lão đã gieo một loại giải dược
lên người của Phong Linh, chỉ có đứng trong phạm vi một trượng quanh Phong
Linh thì mới không bị trúng độc. Mà cho dù không có độc thì cũng rất ít người
có thể xông vào được!
Long Nguyệt ngạc nhiên nói:
- Tại sao?
Khương Vô Nhai nói:
- Lão biến thái Dược Tiên này đã làm được một chuyện kinh người, năm đó, khi
lão cứu được Phong Linh trở về, thì đầu óc của Phong Linh đã có chút vấn đề,
không khóc, không cười, cả ngày ngơ ngác, Dược Tiên tự nghĩ lão có y thuật
tuyệt đỉnh cho nên điều trị cho Phong Linh, nhưng không ngờ, lão dùng đủ moi
cách mà bệnh của Phong Linh không hỏi, mà ngược lại càng thêm si ngốc, có khi
ngay cả lão cũng không nhận ra, Dược Tiên giận dữ, cho nàng sử dụng nhiều loại
được thảo, có một đêm, Phong Linh đột nhiên sùi bọt mép, ngã xuống đất, không
còn hô hấp, Dược Tiên thống khổ, lão xem Phong Linh như con ruột, thấy Phong
Linh không còn hô hấp, thì cứ nghĩ là lão đã cho Phong Linh dùng dược thảo nên
chết, nên đau lòng mà rơi lệ, sang hôm sau thì mời pháp sư đến làm ma chay cho
nàng, sau đó chôn sau núi, ở trong một khu rừng, ba ngày sau, Dược Tiên nghe
được phía sau núi có tiếng nổ, còn tưởng là có mãnh thú dị thường xông đến,
nên vội đi xem, tía má ơi, mộ phần của Phong Linh đã biến thành đất bằng, một
tiểu nữ oa xích lõa đứng ở một bên, nhìn thấy Dược Tiên thì liền xuất chưởng
đánh đến, mặc dù chiêu thức của nàng chẳng ra sao cả, nhưng mà nội lực lại vừa
tà môn vừa cao thâm, Dược Tiên không dám ngạnh kháng cho nên vội cuống quít
lùi về sau.
Dược Tiên trong lòng thất kinh, cứ tưởng là sơn tinh, nhưng khi nhìn kỹ lại
thì nhận ra đó chính là Phong Linh, vội gọi tên của nàng, nhưng Phong Linh
không nghe, cứ tấn công lão liên tiếp, may mắn, có một vị bằng hữu của lão đến
bái phỏng, khà khà, vị bằng hữu kia của lão chính là cao thủ trên Thiên Bảng
Thiên Đô Thánh Nhân, lão đến mà không gặp Dược Tiên, sau đó lại nghe được
tiếng đánh nhau, cứ tưởng là cừu gia của Dược Tiên tìm đến nên vội chạy đến,
thấy Dược Tiên đang bị nguy hiểm thì ra tay chế trụ Phong Linh, hà hà, mặc dù
hắn ra tay chế trụ được Phong Linh nhưng các người biết không? Nội lực của hắn
hao tổn hơn phân nửa, ngày đó là hắn dựa vào võ công tuyệt diệu của mình mới
có thể chế trụ được Phong Linh, nói về nội lực thì chưa chắc hắn thắng được
Phong Linh.
Sau đó, hai người bọn họ đưa Phong Linh về phòng, mặc y phục lại cho nàng,
Phong Linh ngủ say vài ngày, khi tỉnh lại thì nhận ra Dược Tiên, hai người vô
cùng ngạc nhiên, nghiên cứu hơn một tháng nhưng cũng không nhận ra được điều
gì, đành phải quy cho việc Dược Tiên cho nàng phục dụng dược thảo lung tung.
Số dược thảo này chính là số dược thảo mà Dược Tiên cất công tìm kiếm cả trăm
năm, khắp nơi thâm sơn đại trạch, có thể nói là thiên hạ chí bảo, công dụng
phi phàm, Phong Linh dùng nhiều như thế, mặc dù không thể chữa khỏi quái bệnh
của nàng, nhưng nhân họa đặc phúc, nội lực bên trong cơ thể của nàng cao thâm
khó lường, thử hỏi cao thủ trong thiên hạ, có được mấy người có nội lực cao
hơn nàng, cho dù là ta cũng không bằng!
Khương Vô Nhai nói nhiều như thế nhưng Phong Linh lại tựa như là không nghe
thấy gì cả, ngây ngốc ngồi ở trên thuyền, trong tay cầm một cây trúc bổng dài,
không biết là trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Ba người Phương Kiếm Minh nhìn nàng một cái, từ bề ngoài mà nhìn thì không thể
nào ngờ được nàng có được nội lực cao thâm như thế, lại nghĩ đến thân thế và
bệnh tình của nàng thì cả ba không khỏi cảm thương, Long Nguyệt nói:
- Phong Linh tỷ tỷ thật đáng thương, cho dù có được nội lực cao thâm thì sao,
được lợi ích gì chứ? Nàng chỉ có một mình cô độc ngồi ở nơi này, thật tịch
mịch, không ai nói chuyện, nếu tiểu nữ là Dược Tiên tiền bối thì sẽ không để
nàng ngồi ở đây!
Khương Vô Nhai thở dài nói:
- Ngươi trách oan cho Dược Tiên rồi, Dược Tiên đối với nàng như nữ nhi của
mình. Từ sau khi Phong Linh khởi tử hồi sinh thì càng ngơ ngác hơn so với
trước, luôn phạm sai lầm, Dược Tiên sợ nàng chạy ra ngoài, với trí lực như một
tiểu hài tử ba tuổi, thì nàng nhất định sẽ bị kẻ xấu lừa, cho nên mới cố ý cho
nàng ngồi ở bên ngoài này, nếu là người xấu đến thì đuổi đi, còn là bằng hữu
thì đưa vào, không ngờ việc này lại có kết quả không tồi, Phong Linh ngồi ở
nơi này, anh tĩnh hơn rất nhiều, cũng không có gây thêm phiền toái cho Dược
Tiên, sau đó chúng ta gọi nơi này là Phong Linh độ khẩu, người ngoài không thể
nào biết được!
Sau khi nói xong thì lão quay đầu lại nhìn Phong Linh, ôn hòa cười nói:
- Phong Linh, ngoan nào, họ là bạn tốt của bá bá, đến bái phỏng sư phục của
con, không phải là người xấu, con đưa họ qua luôn đi!
Phong Linh nói:
- Ngư bá bá, chuyện của sư phụ giao phó, Phong Linh không thể làm trái được!
Khương Vô Nhai không còn cách nào khác hơn là giương giọng hét lớn:
- Lão biến thái, mau ra đây, có bằng hữu đến thăm, còn không mau ra?
Thanh âm của lão vừa dứt thì một thanh âm quái dị từ trong nhà vang ra:
- Ngư hoàn tử, Phong Linh lại không nhận ra lão sao? Ha ha, không phải ta đã
nói rồi sao, mỗi lần đến chỉ cần mang theo một con cá thật ngon là được, Phong
Linh nhất định sẽ nhớ ra ...
Theo giọng nói, ba người từ trong gian nhà đi ra, một người có đôi mi trắng và
bị cụt tay, một lão nhân râu bạc cao lớn, một lão nhân có hai hàng râu mép,
thân mặc trường sam, tướng mạo quái dị.
Phương Kiếm Minh thấy được Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân thì chấn
động trong lòng, mặc dù biết hai người bọn họ xuất hiện ở nơi này là chuyện
tất nhiên, nhưng mà khi gặp thì cũng không khỏi king ngạc, Khương Vô Nhai
không ngờ trong nhà còn có hai người nữa, nên cười ha hả nói:
- Ta nói này, thì ra là hai người, các người đến lúc nào, sao lại không đến
chỗ ta!
Thiên Đô Thánh Nhân cười ha hả:
- Vô nhai, nhà của lão chứa được lão đã là khó khăn lắm rồi, còn muốn đãi
khách sao, đúng là khó càng thêm khó, chúng ta đã đến đây được mười ngày rồi,
nhưng không dám làm phiền sự thanh tĩnh của lão!
Khương Vô Nhai cười mắng:
- Thúi lắm, lão thiên, tiểu bạch, hai người các ngươi cũng thật là, nếu đến
nhiều ngày như thế rồi, còn không đến bái phỏng ta, chẳng lẽ là xem thường ta
sao?
Bạch Mi Thần Quân nói:
- Khương đại ca, chúng ta đều là lão bằng hữu cũng hơn tám chín mươi năm giao
tình rồi, thì làm sao xem thường khương đại ca chứu, lần này đến đây là một
chuyện cực kỳ quan trọng, nếu không thì chúng ta làm sao đến cùng lúc chứ?
Khương Vô Nhai cả kinh, kêu lên:
- Chuyện gì mà kinh động các người?
Lão nhân có râu mép chính là Dược Tiên, nhìn thấy ba người Phương Kiếm Minh,
rồi đưa mắt nhìn sang Kỳ Lân Thử thì hiện ra sắc mặt vui mừng lẫn sợ hãi, vội
kêu:
- Phong Linh, ngoan nào, mau đưa Ngư bá bá và bằng hữu của Ngư bá bá lại đây!
Phong Linh vâng một tiếng rồi đứng dậy nói:
- Sư phụ bảo ta đưa các người qua bên kia, mau lên đi!
Bốn người nhảy lên thuyền, chiếc thuyền khá nhỏ, bốn người nhảy lên thì hơi
trầm xuống, Phong Linh đẩy trúc bổng trong tay, chiếc thuyền lập tức sang bờ
bên kia, ba người Phương Kiếm Minh thấy thế thì cười khổ trong lòng, xem ra
bến tàu này chính là bến tàu ngắn nhất trong thiên hạ rồi, ba người Dược Tiên
đi lên, hai tay của Dược Tiên nâng lên, hình như là trừ bỏ cơ quan gì đó.
Khi đến gần, Dược Tiên vui mừng nhìn lên Kỳ Lân Thử trong lòng của Long
Nguyệt, hỏi:
- Tiểu cô nương, đây là sủng vật của cô sao?
Long Nguyệt lắc đầu nói:
- Là của Phương đại ca, không phải của tiểu nữ.
Dược Tiên đưa mắt nhìn sang Phương Kiếm Minh cẩn thận đánh giá, cười hỏi:
- Tiểu huynh đệ, các người đến đây làm gì, Kỳ Lân Thử này là của ngươi, từ
đâu mà có được?
Phương Kiếm Minh vội hướng ba người thi lễ, nói:
- Vãn bối Phương Kiếm Minh kiến quá Dược Tiên tiền bối, Thiên Đô tiền bối,
Bạch tiền bối!
Ba người vừa nghe xong thì biến sắc, Thiên Đô Thánh Nhân hỏi:
- Ngươi chính là Phương Kiếm Minh?
Phương Kiếm Minh gật đầu, Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân đều nhìn
Thiên Thiền Đao trên vai của hắn, rồi nhìn nhau, ngầm hiểu, hai đạo kình khí
cường đại phá không phát ra, bay về phía Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh
biết bọn họ muốn thử võ công của mình, trong lòng chấn động, hai chân đứng
vững, vận khởi thiên thiền chân lực, một đạo kình khí phát ra tiếp đón hai đạo
kình khí kia.
Hai đạo kình khí kia đụng vào đạo kình khí của Phương Kiếm Minh, sắc mặt của
Phương Kiếm Minh đỏ lên, thân hình hơi lung lay, mắt thấy chuẩn bị lui về sau
thì Long Bích Vân mỉm cười, nói:
- Đệ tử Từ Hàng Hiên, Long Bích Vân, kiến quá tam vị tiền bối.
Bước lên một bước, nắm chặt tay trái của Phương Kiếm Minh, vận khởi nội lực,
truyền qua.
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=44#ixzz3OOePfb00