Người đăng: Reapered
Phương Kiếm Minh cười ha hả nói:
- Ai thắng ai bại vẫn còn chưa biết được, chúng ta mau đấu nào, chúng ta còn
phải đến Tây Hồ nữa.
Long Nguyệt nói:
- Nếu vậy thì bổn cô nương không khách khí!
Vừa dứt lời thì liền xuất ra một chưởng, bổ về phía Phương Kiếm Minh, Phương
Kiếm Minh chăm chú nhìn vào thủ chưởng của nàng, đầu vài trầm xuống, một
chưởng này của Long Nguyệt liền thất bại, Long Nguyệt hừ một tiếng, quát:
- Huynh không được dùng nội công, nếu huynh dùng là thua!
Vừa nói vừa phi thân lên, song chưởng lại đánh về phía Phương Kiếm Minh,
chưởng phong vù vù, trong sân nhất thời cát đá bay loạn, trên mặt Phương Kiếm
Minh lộ ra nụ cười quỷ bí, 'Mộng Tiêu Dao Quyền' của hắn xuất ra, Long Nguyệt
thấy song quyền của hắn đánh đến thì trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ:
- Đây là huynh tự tìm khổ, chớ có trách muội!
Không hề do dự liền đưa song chưởng đến, mắt thấy song chưởng của nàng chuẩn
bị tiếp xúc với song quyền của Phương Kiếm Minh thì chợt thấy Phương Kiếm Minh
lộ ra một sơ hở, Long Nguyệt thấy thế thì nghĩ rằng chỉ cần một tay thôi là đủ
hạ Phương Kiếm Minh rồi, nhưng chợt nghĩ lại, Phương Kiếm Minh đôi khi cũng
rất xảo quyệt, biết đâu sơ hở này là chính hắn cố ý làm ra, nghĩ thế, trên mặt
Long Nguyệt hiện lên nụ cười đắc ý, quyết định bỏ qua sơ hở kia, quyết định
đánh thẳng đến, dù sao Phương Kiếm Minh cũng không có dùng nội lực, nếu ngạnh
kháng thì thế nào cũng đánh Phương Kiếm Minh văng ra xa, cảnh đó chắc chắn là
rất đẹp mắt!
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, song chưởng của Long Nguyệt chạm vào song
quyền của Phương Kiếm Minh, đang định vận nội công đánh văng Phương Kiếm Minh
thì không ngờ, đầu quyền của Phương Kiếm Minh lại rất cổ quái, đột nhiên dời
đi, lực đạo của Long Nguyệt từ song chưởng xuất ra không còn đối thủ, cho nên
cả người bị đẩy về trước ba bước, còn Phương Kiếm Minh thì ngả ngả nghiêng
nghiêng, vòng ra phía sau của Long Nguyệt, một quyền đánh lên đầu vai của Long
Nguyệt, Long Nguyệt nghe được kình phong thì lập tức xoay người lại xuất
chưởng, nhưng bóng người trước mắt lại hoa lên, Phương Kiếm Minh đã chuyển
sang bên trái của nàng, Long Nguyệt quát lên:
- Thật không ngờ, huynh còn nhảy nhanh hơn cả khỉ!
Miệng tuy nói nhưng song chưởng vẫn liên tục đánh về phía Phương Kiếm Minh,
hai chân của Phương Kiếm Minh méo mó nghiêng ngả, song quyền vừa chạm vào song
chưởng của Long Nguyệt thì không đợi Long Nguyệt phát lực đã tránh sang một
bên, Long Nguyệt cảm thấy rất lạ, liền nói:
- Song quyền của huynh sao cổ quái như thế, rõ ràng là đánh trúng rồi sao lại
không bị ngã, chẳng lẽ là huynh lén dùng nội lực?
Phương Kiếm Minh cười ha hả:
- Nguyệt nhi, muội không biết rồi, 'Mộng Tiêu Dao Quyền' của ta có thể tiêu
trừ lực đạo, song chưởng của muội đánh vào song quyền của ta thì đã có đến
chín phần lực đạo bị hóa giải rồi, muội nói xem còn có thể đánh ngã ta sao?
Long Nguyệt yêu kiều quát lên một tiếng:
- Bà cô đây không tin là không đánh ngã ngươi được!
Hai người tuy nói chuyện nhưng vẫn qua chiêu, lại thêm ba chiêu nữa nhưng vẫn
thế, Long Nguyệt gần như là nổi điên, tựa hồ như là nếu không đánh ngã được
Phương Kiếm Minh thì nàng quyết định không từ bỏ ý định.
Bỗng dưng, một tiếng 'ái dà' vang lên, Long Nguyệt dùng sức hơi quá, chưởng
phong không đánh trúng Phương Kiếm Minh được nên thân hình cũng lao theo về
phía trước, khi nàng sắp ngã xuống đất thì Phương Kiếm Minh vội vươn trảo,
chụp được lưng của nàng, đang định kéo nàng lên thì không ngờ Long Nguyệt lại
cười cách cách, cố gồng người, xoay lại, nói:
- Lần này thì huynh bị đánh trúng rồi!
Một chưởng phách lên vai của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh bị trúng kế
của nàng, cảm thấy đầu vai đau nhói, không ngờ cô bé này lại xuống tay nặng
như thế!
Đầu vai của hắn trầm xuống, hữu quyền bắt lấy cánh tay của Long Nguyệt, sau đó
khẽ vặn, đang định chế trụ Long Nguyệt, nhưng Long Nguyệt làm sao để cho hắn
làm thế được, vì thế tay trái liền xuất chưởng, vì thế một cổ chân lực khổng
lồ phách ra, không ngờ, cả Phương Kiếm Minh và Long Nguyệt đồng thời ngã xuống
đất, đầu tiên là tiếng kêu sợ hãi của Long Nguyệt, sau đó là một tiếng bịch
vang lên, Phương Kiếm Minh đưa lưng đập lên nền đất, một cảm giác đau đớn xuất
hiện, may mắn là đầu hắn nâng lên, nên không có va chạm với mặt đất.
Long Nguyệt thì không ngờ là Phương Kiếm Minh năm chặt tay nàng không buông,
cho nên khi Phương Kiếm Minh mất đà, nàng cũng ngã theo, khi lưng của Phương
Kiếm Minh chạm đất thì cả người của Long Nguyệt cũng đè lên người Phương Kiếm
Minh, mà đầu của Phương Kiếm Minh lại sợ chạm đất cho nên nâng lên, đầu của
Long Nguyệt chúi xuống, vô tình, đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng áp lên
miệng của hắn, thời gian giống như là đọng lại, miệng của Phương Kiếm Minh
dính chặt vào cánh môi của Long Nguyệt, hắn cảm nhận được từng làn hương từ cơ
thể nàng truyền vào mũi hắn, đặc biệt là khuôn mặt bạch ngọc, ở sát trước mắt
hắn, hô hấp của Long Nguyệt dồn dập hẳn lên, đôi mắt mở to bất động.
Đầu óc của Phương Kiếm Minh trở nên trống rỗng, không còn nghĩ được gì nữa,
hai người giữ nguyên tư thế này trong giây lát, rồi đột nhiên trong đôi mắt
của Long Nguyệt trừng trừng lửa giận, hô hấp càng dồn dập hơn, nàng chu đôi
môi anh đào của mình, hung hăng cắn lên môi của Phương Kiếm Minh, sau đó gập
chân, chống gối xuống, đứng dậy, đá lên đùi của Phương Kiếm Minh một cái,
Phương Kiếm Minh kêu lên đau đớn, vẻ mặt nhăn nhó.
Long nguyệt đứng thẳng lên, rồi khóc và chạy đi, trên đường còn hét lên:
- Phương Kiếm Minh, Long Nguyệt nguyệt ta sẽ không để ngươi yên đâu! Ta sẽ
kêu tiểu thư đến giáo huấn ngươi!
Thanh âm xa dần, Phương Kiếm Minh nằm yên trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích,
nghĩ đến nụ hôn với Long Nguyệt khi nãy, đầu óc trống rỗng, ngay cả việc máu
trên môi đang chảy cũng quên đi, không hề có cảm giác đau đớn gì.
- A ... Phương công tử, công tử sao thế, có địch nhân sao?
Hai nhân ảnh chạy vào trong sân, Phương Kiếm Minh cười khổ, từ trên mặt đất
bật dậy, vỗ vỗ bùn đất trên người, dùng tay lau máu trên miệng, hoàng y nha
hoàn tinh mắt thấy được môi của hắn bị bong một lớp da, sắc mặt đại biến, vội
hỏi:
- Phương công tử, địch nhân ở đâu, sao hắn lại đả thương môi của công tử,
Phương công tử, công tử không sao chứ?
Phương Kiếm Minh giật mình, hồi phục tinh thần lại, cười lên ha hả, đánh trống
lãng:
- Không có địch nhân nào hết, chỉ là do vừa rồi ta không cẩn thận, nên cắn
môi mình đến chảy máu thôi, không nên kinh ngạc, các người đi làm việc của các
người đi, không cần lo cho ta!
Hai nàng hồ nghi, nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai, nhìn lại Phương Kiếm
Minh với vẻ mặt cổ quái, rồi xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi sân, hoàng y nha hoàng thấp giọng hỏi:
- Đồng muội, vừa rồi tiếng hét kia suýt tí nữa là dọa ta phát khiếp, muội nói
xem, Phương Kiếm Minh gặp chuyện gì, đang êm đẹp thế sao tự nhiên lại cắn
miệng mình đến nỗi chảy máu, thậm chỉ là mất một miếng da lớn nữa!
Lục y nha hoàn cẩn thận nhìn quanh rồi mới thấp giọng nói:
- Quên đi, Hà tỷ, việc này chúng ta không nên suy đoán lung tung, chỉ cần
Phương công tử không bị gì, thì chúng ta không nên quan tâm nhiều đến chuyện
của hắn, nói nhiều sẽ mắc sai lầm!
Hoàng y nha hoàng đột nhiên cười lên khúc khích, lục y nha hoàng ngạc nhiên
hỏi:
- Tỷ cười gì thế?
Đôi mắt đẹp của hoàng y nha hoàng xoay tròn, che miệng cười nói:
- Ta nhớ đến bộ dáng lúc nãy của Phương công tử nên không nhịn được mà cười,
tuổi của hắn không với chúng ta không hơn bao nhiêu, không ngờ vẫn còn có thể
tự cắn rách miệng của mình, thật sự là buồn cười!
Lục y nha hoàng nghĩ lại thì cũng phì cười.
Phương Kiếm Minh thấy hai nha hoàn đi rồi thì cũng rời khỏi sân, trở lại phòng
của mình, sơ tẩy một chút, hắn nhìn vào gương thì thấy trê môi mất hẳn một
miếng da, thầm nghĩ:
- Nha đầu Nguyệt nhi kia thật đúng là tàn nhẫn, cắn mạnh như vậy!
Vận nội lực, vết thương lành lại một chút, đi ra ngoài, đến khi đến trước cửa
phòng của Long Bích Vân thì không biết là Long Bích Vân ở bên trong phòng hay
là Long Nguyệt ở bên trong, cho nên chần chừ không dám gõ cửa, thầm nghĩ:
- Nha đầu Nguyệt nhi, tính tình cương liệt, không biết nàng nghĩ gì, lần này
sợ rằng nàng sẽ đến tìm Vân nhi để náo loạn lên!
Hắn giơ tay lên định gõ cửa, nhưng lại không dám, thình lình nghe được một
tiếng 'két', cửa phòng mở ra, ngẩu đầu lên nhìn thì thấy Long Bích Vân đang
kéo tay Long Nguyệt đi ra, trang phục chỉnh tề, trên chiếc eo thon của Long
Nguyệt còn mang thêm một thanh bảo kiếm, hai người đều khoác áo choàng.
Long Bích Vân nhìn qua Phương Kiếm Minh, thấy được trên môi của hắn có vết
thương thì khóe miệng lộ một nụ cười cổ quái:
- Phương lang, sao còn chưa chuẩn bị, chúng ta cũng nên lên đường!
Phương Kiếm Minh sửng sốt, thầm nghĩ:
- Kỳ lạ, sao nàng không hỏi chuyện vừa rồi?
Hắn nhìn sang Long Nguyệt, thì thấy trên mặt nàng có một lớp phấn mỏng, không
còn vướng lệ, Long Nguyệt thấy Phương Kiếm Minh nhìn mình thì quyệt cái miệng
nhỏ nhắn, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy nàng đang tức giận, Phương Kiếm
Minh thấy thế thì lại càng cảm thấy lạ, chẳng lẽ Long Nguyệt không nói chuyện
lúc nãy cho Long Bích Vân? Không đúng, theo tính tình của Long Nguyệt thì
chuyện này nhất định là sẽ nói lại cho Long Bích Vân nghe, nhưng sao hai nàng
lại giống như là chưa có việc gì xảy ra vậy, không lẽ là xem như không có
chuyện này?
Phương Kiếm Minh còn đang nghi hoặc đầy đầu thì Long Bích Vân lại nói:
- Phương lang, hôm nay chàng sao vậy, cứ thẩn thờ thế, còn không mau thu thập
một chút, không nên để Câu Tẩu tiền bối chờ lâu!
Phương Kiếm Minh ừ một tiếng rồi xoay người đi, lắc lắc đầu khó hiểu, trở về
phòng của mình thu thập một chút.
Phương Kiếm Minh vừa xoay người đi thì Long Bích Vân nở nụ cười đầy thâm ý
nhìn sang Long Nguyệt, đánh mắt với nàng một cái, Long Nguyệt chu miệng, sau
đó nhoản miệng cười.
Phương Kiếm Minh thu thập xong thì ra khỏi phòng, ba người ra khỏi viện, lúc
này trên đường cái đã có khá đông người đi lại, hai bên đường có không ít hàng
quán, có bán bao, có cháo, có bánh nướng ... Rất nhiều, hắn chưa từng thấy ở
nơi nào lại đông đúc được như nơi này, Phương Kiếm Minh mua một ít bánh bao,
ba người vừa ăn vừa bước nhanh về phía Tây Hồ.
Sắc trời hôm nay không phải là đẹp lắm, từng cơn gió lạnh nổi lên, trên đường
mặc dù có không ít người đi lại nhưng đa phần đều là lữ khách viễn phương, đi
lại vội vàng, không có bao nhiêu người đi dạo.
Ba người đi được nửa canh giờ thì đến gần Tây Hồ, Phương Kiếm Minh nhớ rõ
đường cho nên đi phía trước dẫn đường, Kỳ Lân Thử đứng trên vai của Phương
Kiếm Minh, cái đầu nhỏ lúc ẩn lúc hiện, kêu loạn lên chi chi tra tra, chỉ chỉ
trỏ trỏ.
Vì chuyện lúc sáng cho nên tâm tình của Phương Kiếm Minh không được tốt cho
lắm, thấy Kỳ Lân Thử làm loạn lên như thế thì khõ đầu nó, cảnh cáo nó không
được làm loạn nữa.
Kỳ Lân Thử phùng má, nhảy lên, nhào vào lòng của Long Nguyệt, nhìn về phía
Phương Kiếm Minh ra vẻ đắc ý, Phương Kiếm Minh thấy thế thì đành cười khổ, để
nó tự do.
Không bao lâu, đi đến được địa phương hôm qua, gian nhà nhỏ lẻ loi trơ trọi
trong gió, trông cực kỳ đơn sơ. Ba người đến trước gian nhà khoảng hai trượng,
thì thấy cửa lớn đóng chặt, Phương Kiếm Minh giương giọng:
- Tiền bối, Phương Kiếm Minh đến bái kiến, lão nhân gia người có ở bên trong
không?
Hắn dừng lại một chút nhưng không có ai đáp lời, Phương Kiếm Minh ngẩn ra, lại
hỏi thêm mấy tiếng nhưng vẫn không có người nào đáp lại, ba người bọn họ lại
không dám đi lên gõ cửa, hơn nữa Phương Kiếm Minh kêu lớn như thế thì cho dù
có ngủ say cũng biết được, vậy ngoại trừng việc trong nhà không có người ra
thì không còn giải thích nào khác.
Trong lòng cả ba người đều hoài nghi, rõ ràng hôm qua Phương Kiếm Minh có hẹn
với lão, hôm nay sẽ đến bái phỏng, nhưng giờ lại không thấy lão, lão đã đi
đâu?
Ba người ở bên ngoài gian nhà đợi một lúc nhưng vẫn không thấy bóng dáng của
Câu Tẩu, Phương Kiếm Minh nói:
- Vị tiền bối này thật cổ quái, không phải hôm qua đã nói rồi sao, hôm nay ta
sẽ đến, sao lại không thấy bóng dáng!
Long Nguyệt nói:
- Phương đại ca, hay là lão nhớ nhầm?
Phương Kiếm Minh nói:
- Không đâu, võ công lão nhân gia cao như thế thì làm sao nhớ nhầm được, ta
nghĩ chắc là lão nhân gia có chuyện phải đi ra ngoài, nhưng mà đã lâu thế rồi
mà vẫn chưa trở về, thật là lạ!
Ba người đang phỏng đoán Câu Tẩu đang đi đâu, Long Nguyệt thì mang Kỳ Lân Thử
đến bên cạnh hồ đùa chơi, khi nàng giương mắt nhìn lên thì sắc mặt lộ vẻ kinh
hãi, vội kêu lên:
- Tiểu tư, Phương đại ca, hai người xem, đó là ai?
Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân đến gần, đứng song song với Long Nguyệt nhìn
theo hướng chỉ tay của nàng, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy ở phía xa trên mặt hồ, có một thân ảnh đang lướt đi như bay trên đó,
hướng nhanh về phía một chiếc thuyền lớn, trên thuyền lờ mờ thấy được vài thân
ảnh uyển chuyển của nữ nhân, bảo kiếm trên tay đã ra khỏi võ, đang cố gắng bảo
vệ trên thuyền, cứ như là đang lâm đại địch, Phương Kiếm Minh nhận ra được
chiếc thuyền đó, nên kêu lên:
- Không ổn, Yến tiểu thư gặp nạn, không biết người này là ai?
Thanh âm của hắn vừa dứt thì nghe được một tiếng trường khiếu truyền đến,
người kia phi thân thẳng về phía chiếc thuyền lớn, chúng nữ trên thuyền vung
bảo kiếm trong tay, hàn quang lóe lên, sáng cả một vùng, tất cả bảo kiếm cùng
hướng về phía người đó, tựa như đang muốn bức người nọ rơi xuống hồ, người đó
đang lăng không, vươn tay ra sau, kiếm quang chợt lóe, một mũi nhọn bạch sắc
hiện lên, ba người đứng trên bờ hồ, khoảng cách xa như vậy mà cũng có thể nghe
thấy tiếng bảo kiếm va chạm vào nhau, nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, mắt
thấy bảo kiếm của người đó, thể hiện ra uy lực kinh người, bức chúng nữ lùi về
sau vài bước, rơi xuống boong thuyền, một thân ảnh từ trong khoang thuyền phi
thân ra, một chưởng đánh thẳng về phía người đó, người vừa rơi xuống khoang
thuyền vươn tay trái ra, một tiếng nổ vang lên, chiếc thuyền lớn lung lay,
xung quanh thuyền, tám cột nước bắn thẳng lên cao, tràng diện hoành tráng.
Thân hình của người nọ liền động, lăng không lộn ba vòng, rơi vào mặt hồ, ba
người Phương Kiếm Minh ngưng thần, nhìn chăm chăm về phía xa, thấy được lòng
bàn chân của người đó đang giẫm lên một tấm ván gỗ.
Còn người vừa từ trong khoang thuyền phi thân ra là một nữ tử che hắc sa,
chính là Yến Phi Phượng, thân hình của Yến Phi Phượng vừa hiện ra là liền phi
thân thẳng đến đầu thuyền, song thủ vung lên đối chưởng, người kia lộn một
vòng lăng không, rơi xuống tấm ván còn thân hình của Yến Phi Phượng thì lung
lay.
Yến Phi Phượng đứng ở đầu thuyền, cũng không biết là nói gì, chỉ nghe được
tiếng cười lạnh của người đó truyền đến. Người đó giẫm lên một tấm ván gỗ, lơ
lửng trên mặt hồ, toàn thân hắc y, lại bịt mặt, nhìn qua thì đó là một nữ tử,
trên tay là một thanh bảo kiếm với hàn quang lóe sáng.
Nàng nói với Yến Phi Phượng vài câu rồi phi thân lên, xuất kiếm tấn công về
phía Yến Phi Phượng, song chưởng của Yến Phi Phượng bổ xuống, liên tục xuất ra
hơn mười chưởng, bức người đó xuống mặt hồ lại.
Ba người Phương Kiếm Minh đứng trên bờ hồ thấy được, Yến Phi Phượng đứng canh
giữ trên đầu thuyền, hắc y nữ tử không thể nào lên được, Phương Kiếm Minh
khen:
- Võ công của Yến tiểu thư thật là cao thâm!
Long Bích Vân cười nói:
- Phương lang, vị Yến tiểu thư này chính là Yến Phi Phượng theo lời kể của
chàng đó sao?
Phương Kiếm Minh gật đầu, đôi mắt đẹp của Long Bích Vân khẽ chuyển, rồi mỉm
cười, Phương Kiếm Minh thấy thế thì cảm thấy khó hiểu nên hỏi:
- Vân nhi, có chuyện gì buồn cười sao?
Long Bích Vân nói:
- Nếu như ta đoán không sai thì Yến Phi Phượng không phải là danh tính thật
của nàng!
Phương Kiếm Minh ồ lên một tiếng rồi hỏi:
- Nàng ấy không họ Yến, vậy họ gì?
Long Bích Vân nói:
- Theo ta thấy, Yến Phi Phượng chỉ là tên giả mà thôi, còn thân phận thật của
nàng, thì có thể nói là đại danh lừng lẫy!
Phương Kiếm Minh nghe Long Bích Vân nói thế thì cao hứng hỏi:
- Vân nhi, vậy nàng ấy là người phương nào?
Long Bích Vân nói:
- Phương lang, chàng suy nghĩ một chút, cái tên Yến Phi Phượng, chàng đọc đảo
lại thì sẽ thành gì?
Long Nguyệt đứng bên cạnh nghe được thì bật thốt lên:
- Không phải chính là Phượng Phi Yến sao? Y, cái tên này nghe có vẻ quen
quen, a, đúng rồi, chẳng lẽ nàng chính là cung chủ của Phiêu Hương Cung, 'Lãnh
Diễm Hồng Sát' Phượng Phi Yến!
Long Bích Vân gật đầu, Phương Kiếm Minh chấn động trong lòng, hỏi:
- Nàng chính là Phượng Phi Yến sao?
Long Bích Vân cười nói:
- Tám chín phần là thế, Phương lang, chàng nghĩ thử xem, trong giang hồ, có
nữ tử nào có được thân thủ như thế, mà còn mang theo nhiều nữ thủ hạ như thế
không, ngoại trừ là chưởng môn của một phái ra thì còn ai nữa? Tục truyền cung
nữ trong Phiêu Hương Cung đều là tuyệt sắc giai nhân, chàng xem, những nữ tử
trên truyền, các nữ nhân bình thường có thể so sánh sao!
Phương Kiếm Minh nghe nói thế thì mới để ý, gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn
chút hoài nghi, hỏi:
- Nếu nàng quả thật là người đứng đầu một bang, thân phận tôn quý, tại sao
lại đến Tây Hồ làm thuyền kỹ? Chẳng lẽ nàng không sợ ảnh hưởng đến thanh danh
của Phiêu Hương Cung sao?
Long Bích Vân nghe thế thì cười cách cách:
- Phương lang, nhiều lúc chàng thật là ngốc, chàng có thể xác định được nàng
ta thật sự là Phượng Phi Yến sao?
Phương Kiếm Minh nghe hỏi thế thì ngẩn ra, nói:
- Không phải là nàng nói sao, sao lại hỏi ngược lại ta?
Long Bích Vân cười nói:
- Đúng là vậy, nếu chúng ta không thể xác định được nàng chính là Phượng Phi
Yến, thì trên giang hồ có kẻ có dũng khí nói lung tung sao? Cho dù chúng ta có
thể đoán được nàng ta chính là Phượng Phi Yến thì cũng không biết được diện
mạo thật của nàng, nếu chúng ta nói chuyện này ra ngoài thì ngoại trừ bị người
của Phiêu Hương Cung đuổi giết ra thì chẳng còn chỗ tốt nào!
Phương Kiếm Minh cũng không phải là tên ngốc, lập tức hiểu được ý tứ của Long
Bích Vân, nói:
- Thì ra là thế, khó trách nàng lại không sợ, chỉ cần ngoại nhân không nhìn
thấy được khuôn mặt thật của nàng, cho dù có nói ra ngoài thì cũng chẳng ai
tin, mà người nhìn thấy được khuôn mặt thật của nàng thì đều khẩu kín như
bình, vì thế, cho dù có người hoài nghi thân phận của nàng thì cũng chẳng hề
tổn hại gì!
Chợt phía sau có người nói:
- Không sai, Phương tiểu tử, ngươi nói rất đúng!
Phương Kiếm Minh nghe được thanh âm này thì chấn động, vôi xoay người lại,
Phương Kiếm Minh cúi đầu nhìn xuống, mừng rỡ nói:
- Tiền bối, người đến rồi à? Tiểu tử đợi đã lâu!
Long Bích Vân thấy người này là một lão nhân lùn, hơi mập, nhìn trang phục của
lão thì trong lòng chợt động, nhớ đến Phương Kiếm Minh có nói lão thích câu
cá, trên đai lưng còn đeo một cây cần cây quái dị, nhớ đến một người nổi danh
nhiều năm trước, nên bật thốt lên:
- Tiền bối là cao thủ trên Thiên Bảng?
Lão nhân hơi kinh hãi trong lòng, nhìn kỹ Long Bích Vân, thấy được nàng là một
tuyệt sắc nữ, tuổi thì chỉ hơn mười bảy mười tám tuổi, kinh ngạc nói:
- Cô biết lão phu sao?
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=43#ixzz3OOeIb770