Người đăng: Reapered
Phương Kiếm Minh nghe thế thì kinh ngạc, nói:
- Dược Tiên? Dược Tiên là ai, tiểu tử không phải đi tìm người đó, có một vị
tiền bối muốn tiểu tử đi tìm Phong Linh Độ Khẩu, tiểu tử cũng không biết là
đến đó làm gì, nhưng mà đây là chuyện mà lão nhân gia phân phó nên tiểu tử
cũng không thể làm gì khác hơn là đến đó.
Lão nhân ồ một tiếng, vuốt vuốt bộ râu dài chủa mình, mở trừng hai mắt,nói:
- Ngươi không đi tìm Dược Tiên, vậy đến Phong Linh Độ Khẩu làm gì? Đúng rồi,
người bảo ngươi đến là ai? Sao hắn biết được cái tên Phong Linh Độ Khẩu, nếu
hắn biết thì có lẽ cũng là người mà ta quen biết.
Phương Kiếm Minh cười nói:
- Người đó tự xưng là Tiếu lão đầu, ở cùng với Tiếu tiền bối còn có ba người,
là ba vị võ lâm tiền bối, một người là bệnh thư sinh, một người là Tây Môn
tiên sinh, còn có một người nữa tên là Túy đạo nhân, bọn họ đối với tiểu tử
rất tốt, tiểu tử còn bái Tây Môn tiên sinh làm thầy, gọi là Tây Môn sư phụ,
người biết họ sao?
Lão nhân nghe xong thì vẻ mặt vô cùng cổ quái, đôi mắt cứ xoay tròn liên tục,
lớn tiếng kêu lên:
- Ngươi nói đến bốn lão biến thái kia, lão phu sao không biết được, úi mẹ ơi,
ngươi ở cùng một chỗ với bọn họ mà không biết giết chết, lão phu thật phục
ngươi!
Phương Kiếm Minh ngẩn ra, nói:
- Đâu có, bọn họ đối xử với tiểu tử rất tốt, tây môn sư phụ còn truyền thụ
tuyệt kỹ cho tiểu tử, sao bọn họ lại muốn giết tiểu tử!
Lão nhân cười ha hả nói:
- Phương tiểu tử, ngươi hiểu lầm ý lão phu rồi, ý lão là, bốn người bọn họ
tính tình dị thường, một người thì ngoài ăn ra cũng chỉ là ăn, một người thì
suốt ngày tươi cười, một người thì cứ ba ngày hết hai ngày là ho khan rồi, cứ
như là bị lao vậy, nét mặt thì già nua, nhưng trái tim lại băng giá, còn một
người suốt ngày đến khắp các tửu lâu mua rượu, ôm bên mình một cái hồ lô, đi
đến đâu thì uống đến đó, nhưng chưa bao giờ say, còn người cuối cùng thì coi
như tốt hơn một chút, ngoại trừ việc nghiên cứu dịch dung có vẻ hơi khác
thường chút thì xem ra cũng nghiêm chỉnh, ha ha, ngươi có thể được bọn họ đối
xử tốt, lợi hại, lợi hại!
Phương Kiếm Minh nghe lão nói kinh khủng thế thì cũng không khỏi có chút khẩn
trương, thầm nghĩ:
- Không phải khoa trương thế chứ, mình ở cùng một chỗ với họ tuy không lâu,
nhưng họ cũng tốt lắm mà.
Miệng cười nói:
- Tiền bối, sở thích của họ, cũng giống như sở thích câu cá của tiền bối vậy,
tiểu tử nói thế đúng không?
Lão nhân cười hắc hắc, nói:
- Điều này cũng đúng, được rồi, chúng ta không nên nói nhảm nữa, ta cũng nên
đưa ngươi đến Phong Linh Độ Khẩu!
Vừa nói vừa nhấc chân đi, Phương Kiếm Minh vội nói:
- Không, không, tiền bối, không cần phải vội thế, tiểu tử vẫn còn hai người
bạn, hay là như thế này đi, sáng sớm mai, tiểu tử sẽ cùng hợ trở lại bái
phỏng, đến lúc đó nhờ tiền bối dẫn đường, không biết được không?
Lão nhân cười nói:
- Thì ra ngươi không phải đi một mình, thế cũng tốt, ngày mai các người trở
lại, ta sẽ chờ các người!
Phương Kiếm Minh đang định cáo từ rời đi thì chợt nhớ đến một việc liền hỏi:
- Tiền bối, xin hỏi Phong Linh Độ Khẩu chính là phủ thượng của vị tiền bối
tên là Dược Tiên sao?
Lão nhân đang định quay vào nhà, nghe thế thì cười nói:
- Đúng vậy!
Phương Kiếm Minh hỏi:
- Không biết vị tiền bối kia thích gì?
Đôi nhãn châu của lão nhân thiểm động, lập tức đoán được ý nghĩ của Phương
Kiếm Minh, cười nói:
- Tiểu tử, ngươi không cần, cái lão kia ngoại trừ nghiên cứu dược vật và cơ
quan ra thì đối với thứ khác không có hứng thú, ta nghĩ ngươi có mua gì tặng
lão thì cũng không được cọi trọng đâu!
Phương Kiếm Minh cười nói:
- Nếu thế thì tiểu tử không còn cách nào khác là đến tay rồi rồi.
Nói xong thì cúi đầu hành lễ với lão nhân rồi xoay người đi.
Phương Kiếm Minh chạy đến Lôi phủ, vào trong viện, hưng phấn chạy lên lầu, còn
chưa thấy người là đã cười nói:
- Vân nhi, có chuyện tốt, nàng đoán xem ta đã gặp ai nào?
Long Bích Vân cười nói:
- Chuyện tốt gì thế, chàng đã gặp ai?
Phương Kiếm Minh đi vào trong, thấy chỉ có một mình Long Bích Vân ở trong
phòng, trên tay đang cầm một quyển sách, còn Long Nguyệt thì không biết đã ôm
Kỳ Lân Thử chạy đi đâu rồi.
Phương Kiếm Minh ngồi xuống, cười nói:
- Hôm nay xem như là ta đã đi đúng đường rồi, ở cạnh Tây Hồ, ta gặp được một
quý nhân, ta hỏi thăm người đó về Phong Linh Độ Khẩu, lão nhân gia quả nhiên
là biết được nơi đó, ngày mai sẽ đưa chúng ta đến đó!
Long Bích Vân nghe xong thì trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, yêu kiều cười nói:
- Thế thì tốt rồi, khi chàng vừa ra khỏi cửa thì Lôi Nhu muội muội cũng đến,
ta và nàng đã nói chuyện rồi, nàng đã đáp ứng.
Phương Kiếm Minh vui mừng nói:
- Vậy sao? Thế thì tiện hơn nhiều rồi, đúng rồi, Vân nhi, nàng khuyên nha đầu
kia thế nào vậy?
Long Bích Vân khẽ cười, nói:
- Rất đơn giản, ta nói với nàng, ở lại Lôi phủ, an toàn thì đúng là an toàn,
nhưng bây giờ nội thương của ta đã khỏi, không cần phải sợ, Lôi phủ, nhà sâu
sân rộng, muốn ra ngoài cũng tốn không ít sức lực, ra vào cũng không tiện, hơn
nữa chúng ta sẽ ở bên cạnh Lôi phủ, Lôi Nhu muội muội có đến tìm chúng ta thì
cũng dễ dàng, tiểu ny tử này nghe xong thì cũng thấy rất hợp lý cho nên đã
đồng ý, hơn nữa còn phân phó hai nha hoàn cùng đi với chúng ta, nơi chúng ta ở
cũng là trong khu vực của Lôi gia, nằm về phía tây của Lôi phủ!
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cảm động, nói:
- Hai huynh muội họ thật sự là quá tốt, Vân nhi, xem ra chúng ta cũng đã chịu
không ít sự giúp đỡ của họ!
Long Bích Vân nói:
- Đúng vậy, ta vốn nghĩ là sẽ trả phí thuê phòng cho Lôi Nhu muội muội, nhưng
nàng không chịu, nói là Lôi gia luôn hiếu khách, nhận tiền tài thì còn gì là
bằng hữu nữa, nên ta phải bỏ qua quyết định này thôi. Nếu họ đã xem chúng ta
như bằng hữu thì sau này, nếu họ cần thì chúng ta cũng 'nghĩa bất dung từ',
thật không ngờ, lần này ta bị thương, lại khiến cho chúng ta nợ huynh muội Lôi
gia một nhân tình, Phương lang, chàng sẽ không trách ta chứ?
Phương Kiếm Minh nắm lấy ngọc thủ của nàng, nghiêm mặt nói:
- Vân nhi, nàng nói gì thế, nàng bị thương đáng lý ra phải trách ta mới đúng,
nàng đối với ta tình thâm như thế, luôn lo nghĩ cho ta, đừng nói là trách
nàng, cho dù nàng trách ta thì ta cũng chịu!
Long Bích Vân thấy bàn tay bé nhỏ của mình bị hắn nắm lấy thì trên mặt nổi lên
một đám mây đỏ, vô cùng động lòng người, Phương Kiếm Minh thấy thế thì ngẩn
ngơ, nói:
- Vân nhi, nàng thật đẹp, trong mắt, ta chỉ có một người, mới có thể so được
với nàng!
Long Bích Vân nghe thế thì chấn động, khẽ hỏi:
- Vị tỷ tỷ kia là ai?
Phương Kiếm Minh nghe thế thì kinh hãi, trên người lập tức đổ mồ hôi lạnh,
thầm nghĩ:
- Ta thật hồ đồ, tại sao lại ở trước mặt Vân nhi mà nhắc đến nữ tử khác!
Long Bích Vân thấy hắn chần chừ không nói thì đôi mày liễu chợt nhíu lại, gắt
giọng:
- Phương lang, sao lại không nói lời nào, ta biết Phương lang có không ít
hồng nhan tri kỷ, nhưng chỉ cần chàng và họ thanh thanh bạch bạch, thì ta nhất
định sẽ không ăn dấm chua!
Phương Kiếm Minh thở dài một tiếng, cười khổ nói:
- Vân nhi, ta làm gì mà có nhiều hồng nhan tri kỷ chứ, người mà ta muốn nói
đến, chỉ có một mà thôi, người ta muốn nói chính là Thánh Cô của Ma Môn!
Long Bích Vân thầm giật mình, nũng nịu nói:
- Phương lang, chàng nhận thức Thánh Cô của Ma Môn?
Phương Kiếm Minh gật đầu nói:
- Vân nhi, ta vẫn luôn gạt nàng, nàng không trách ta chứ!
Long Bích Vân dịu dàng nói:
- Phương lang, sao chàng lại nói thế, sau này không được nói như thế nữa, nếu
không thì ta sẽ giận!
Phương Kiếm Minh vội nói:
- Vân nhi, nàng không nên tức giận, ta nghe nàng!
Đột nhiên Long Bích Vân bật cười khúc khích, Phương Kiếm Minh đang cảm thấy
không biết phải alfm sao thì chợt thấy nàng cười, còn tưởng rằng nàng cười
mình nên đỏ mặt, lắp bắp hỏi:
- Vân nhi, nàng cười gì thế?
Long Bích Vân thấy thế thì cười nói:
- Chàng sợ gì chứ! Nhìn bộ dáng có tật giật mình của chàng kìa, thật buồn
cười, ta cười chính là chàng đúng là một tiểu tử biết dụ dỗ nữ nhân mà!
Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói:
- Ta dụ dỗ người khác? Vân nhi, ta dụ dỗ ai rồi?
Long Bích Vân không nhịn được mà phì cười, bật cười khúc khích, đưa mắt nhìn
Phương Kiếm Minh, trong lòng của Phương Kiếm Minh rung động, cả người nóng
lên, nghe được Long Bích Vân nũng nịu nói:
- Còn nói không có nữa, trước ta, chàng nhận thức Thánh Cô của Ma Môn, nàng
ấy còn lớn tuổi hơn cả ta nữa, tính ra ta phải gọi nàng ấy là tỷ tỷ, thì tỷ ấy
phải lớn tuổi hơn chàng, chẳng lẽ chàng thật sự thích những nữ nhân lớn tuổi
hơn chàng sao? Đến lúc đó thì không phải chàng là người chịu thiệt hơn à!
Phương Kiếm Minh cảm thấy mặt nóng cả lên, gặng cười nói:
- Vân nhi, nàng không nên trêu ta thế chứ, thật sự ta cảm thấy rất lạ, trước
mặt người khác, nét mặt của nàng luôn thánh thiện, không thể phạm, tựa như
tiên tử trên trời, nhưng trước mặt ta thì nàng luôn trêu ta, lại còn thể hiện
ra đủ thần thái quyến rũ nữa, tựa như là tiên tử hạ phàm, xem ra phúc khí của
ta quả là không nhỏ!
Long Bích Vân dịu dàng nói:
- Chàng không nên cảm thấy kỳ lạ, Phương lang, tục ngữ nói 'nữ vi duyệt kỷ
giả dung', trước mặt chàng, ta có thể không phải lo lắng, đố kỵ gì, nhưng
trước mặt người khác thì ta không thể nào làm được!
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cảm động trong lòng, lại nắm lấy ngọc thủ của
Long Bích Vân, nói:
- Vân nhi, nàng đối xử tốt với ta như thế, thật là khiến ta cảm thấy 'con hổ
xấu vô cùng', sau này ta sẽ đối với nàng thật tốt!
Long Bích Vân mỉm cười, nói:
- Nói như vậy thì trước kia chàng không có đối xử tốt với ta.
Phương Kiếm Minh gượng cười, cầu xin nàng tha thứ:
- Vân nhi, nàng đừng trêu ta nữa mà!
Long Bích Vân nói:
- Được rồi, không trêu chàng nữa, chúng ta nói về chính sự nào, chàng và Ma
Môn Thánh Cô làm sao quen biết? Lần trước trên thạch bích, có hai người của Ma
Môn che mặt, xem ra người chững chạc hơn chính là nàng!
Phương Kiếm Minh nói:
- Y Di tỷ họ bạch, gọi là Bạch Y Di, lần trước trên thạch bích là do thân
phận của tỷ ấy không cho phép cho nên mới không để ý đến ta...
Suy nghĩ một chút, hắn liền kể lại mọi chuyện đã trải qua với Bạch Y Di. Kể
xong thì cũng đã đến giờ dùng cơm tối, sau khi dùng cơm xong thì ba người thu
thập một chút rồi sai nha hoàn đi gọi Lôi Nhu, sau đó đi ra ngoài, đến một
gian nhà ở phía tây của Lôi phủ, trong viện ngoại trừ ba người bọn họ còn có
hai tiểu nha hoàn và một bà vú, phụ trách quét dọn đình viện và nấu nướng.
Đây là lần đầu tiên Phương Kiếm Minh được phục vụ chu đáo như thế nên cảm thấy
không được được yên lòng cho nên lén đưa cho ba người không ít ngân lượng, vốn
ba người không định lấy nhưng Phương Kiếm Minh bắt bọn họ phải nhận lấy, nếu
không thì bọn họ cảm thấy không an, và đành phải kiếm một khách điếm ở trọ, vì
thế ba người đành phải thu lấy.
Đêm đó mọi chuyện đều tốt đẹp, huynh muội Lôi gia, Chung Đào cũng đến xem một
vòng, khi thấy sắc trời đã tối thì bọn họ cáo từ, thấy họ đi rồi thì Phương
Kiếm Minh kể lại chuyện sáng nay cho Long Bích Vân và Long Nguyệt nghe, Long
Bích Vân nghe xong thì cũng cảm thấy làm kỳ, Phương Kiếm Minh thỉnh giáo nàng
về lai lích của 'Phù Dung Ngư' và 'Tương Tư Câu', Long Bích Vân liền nói cho
hắn biết.
'Phù Dung Ngư' là một loại thần ngư, nghe nói có công năng là bảo trì vẻ thanh
xuân vĩnh viễn, nhưng chỉ thích hợp cho nữ nhân dùng thôi, đối với nam nhân
thì không có công hiệu, mặc khác, nếu ai ăn nó thì nội lực sẽ gia tăng, còn
nhiều hay ít thì Long Bích Vân cũng không rõ, bởi vì 'Phù Dung Ngư' chỉ tồn
tại trong truyền thuyết mà thôi chưa ai từng ăn nó, nên không ai biết được.
Còn 'Tương Tư Câu' chính là năm đó Ngô vương phân phó thủ hạ chế tạo ra, vốn
muốn tặng cho mỹ nhân Tây Thi, nhưng sau đó có một võ lâm cao thủ xông vào
trong cung của hắn, giữa thiên quân vạn mã vẫn ung dung ra vào, vị võ lâm cao
thủ đó yêu một nữ tử, muốn tặng cho nàng đôi câu đó, không ngờ, khi đến tay
của người hắn yêu thì chỉ một tháng sau, nữ tử liền mắc một căn bệnh lạ, không
thể điều trị được, rời bỏ nhân thế, vị võ lâm cao thủ đó vô cùng đau khổ, vận
dụng đại thần thông, đưa vào trong ngân câu nội lực cả đời của hắn, đồng thời
đưa vào cả nỗi tương tư vô tận của hắn, dó đó nó có tên gọi là 'Tương Tư Câu',
tục truyền, 'Tương Tư Câu nhất xuất, vô nhân khả kháng', bởi vì con người đều
tương tư con người. Nhưng lai lịch của 'Tương Tư Câu' cũng chỉ là truyền
thuyết mà thôi, có lợi hại như vậy không thì không ai biết rõ!
Phương Kiếm Minh nghe Long Bích Vân tự thuật xong thì trong lòng cảm thấy ngạc
nhiên, thiên hạ to lớn, vô kỳ bất hữu, xem ra kỳ vật trong thiên hạ con người
chỉ biết được vài thứ, còn có rất nhiều đã trở thành truyền thuyết.
Hôm sau, Phương Kiếm Minh dậy rất sớm, ở trong sân đánh vài đường quyền, hai
nha hoàn thấy quyền pháp của hắn, lúc ngả trái lúc nghiêng phải, không hề ra
chiêu thức gì thì phá lên cười, hai nha hoàn này tuổi so với hắn thì nhỏ hơn,
chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi mà thôi, nhưng cũng rất xinh đẹp, cơ trí,
trong đó có một nha hoàng vận y phục màu vang có lá gan khá lớn, đã nói là
quyền pháp của công tử không hề giống quyền pháp, nếu khi lâm địch thì nhất
định sẽ không dùng được.
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cười nói:
- Hai người hoài nghi 'Mộng Tiêu Dao Quyền' của ta à, ha ha, lộ số trong
quyền pháp của ta không phải người thường có thể nhận ra được, ta thấy hai
người cũng có võ công, hay là hai người cũng tiến lên, đánh thử xem, xem ai
lợi hại hơn!
Nha hoàn kia vận y phục màu lục nghe thế thì sắc mặt đại biến, vội nói:
- Phương công tử, chúng ta không dám động thủ với công tử, tốt nhất là không
nên!
Phương Kiếm Minh nói:
- Không sao, chúng ta chỉ là luận bàn thôi!
Hoàng y nha hoàng có tính cách bạo dạn hơn nghe thế thì nói:
- Nếu Phương công tử đã nói như vậy thì tiểu tỳ và Đồng muội muội sẽ cùng
nhau thỉnh giáo Phương công tử vài chiêu.
Thấy lục y nha hoàn còn chần chừ thì hoàng y nha hoàn liền kéo tay làng đi
lên, lục y nha hoàng nghĩ một chút, dù sao cũng chỉ là luận bàn àm thôi, cùng
lắm thì hai người sẽ dừng tay đúng lúc, nghĩ thế hai người phân ra, một trái
một phải, hướng về phía Phương Kiếm Minh thủ thế.
Phương Kiếm Minh thấy thế thì gật đầu, nói:
- Hai người sử dụng công phu đắc ý nhất đi, để ta xem võ công của hai người
đạt đến trình độ gì, không chừng có thể chỉ điểm một chút!
Hai nàng nghe xong thì mừng thầm trong lòng, khẽ quát lên, tấn công về phía
Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh thấy hai nàng liên thủ công kích, không hề vội vã, cẩn thận
quan sát, rồi thi triển 'Mộng Tiêu Dao Quyền', chân thì sử dụng cửu cung bộ
pháp, bắt đầu cùng hai nàng giao thủ.
Qua một lúc, Phương Kiếm Minh và hai nàng đã qua hơn hai mươi chiêu, lúc đầu
hai nàng còn tưởng rằng chiêu thức của hắn không dùng được, nhưng không ngờ
khi chuẩn bị tấn công thì mới phát hiện ra là hoàn toàn không phải đối thủ của
Phương Kiếm Minh, mắt thấy sắp đánh trúng Phương Kiếm Minh thì chợt nhiên thân
hình của Phương Kiếm Minh trượt đi, biến mất trước mặt, bên tai thì chợt nghe
được giọng của Phương Kiếm Minh:
- Chiêu này không nên nhanh như thế, chậm hơn một chút thì tốt hơn!
Hoặc là nói:
- Chưởng này không đủ lực, công phu hạ bàn cần phải luyện thêm, đồng thời
phải nâng chưởng lên ba phần, nếu đưa lên cao hơn ba phần thì sẽ tốt hơn!
Hai nàng càng đánh càng cao hứng, đồng thời trong lòng cũng vui mừng, các nàng
tập võ ở Lôi phủ, chỉ là để phòng thân mà thôi, cơ hội so chiêu với người khác
rất ít, chỉ có thể giao chiêu với nhau trong lúc luyện tập mà thôi, mà cũng đã
lâu không có luyện được tốt như vậy, vì dù sao cũng đã quá quen thuộc với võ
công của đối phương rồi.
Hôm nay gặp được Phương Kiếm Minh là một võ công cao thủ, có thể giao thủ với
hắn, thu hoạch không nhỏ, nhất thời quên đi việc cần làm, đang vui sướng thì
chợt nghe được tiếng quát:
- Hai tiểu nha đầu các ngươi, còn không mau đi làm việc!
Hai nàng nghe được thanh âm đó thì le lưỡi, phi thân ra khỏi sân, hướng về
phía Phương Kiếm Minh tạ ơn rồi chạy đi làm việc, Phương Kiếm Minh đưa mắt
nhìn thì thấy đó là bà vú, sau khi đuổi hai tiểu nha hoàn đi rồi thì chào
Phương Kiếm Minh một tiếng rồi cũng đi làm công việc của mình.
Phương Kiếm Minh vỗ vỗ tay, định trở lại phòng rửa mặt một chút. Chân phải vừa
nhấc lên thì một thân ảnh từ bên trái đánh đến, người đó đến rất nhanh, Phương
Kiếm Minh còn chưa thấy được diện mạo, chỉ lờ mờ cảm giác được đó là một nữ
nhân, một tiếng bịch vang lên, Phương Kiếm Minh và người đó đối chưởng, bàn
tay của Phương Kiếm Minh từ chưởng chuyển thành trảo, chụp được cánh tay của
đối phương, đối phương hờn dỗi nói:
- Không tính, không tính, nội công của huynh rất cao, không cho huynh dùng
nội công!
Từ thanh âm thì có thể nhận ra được đó chính là Long Nguyệt.
Phương Kiếm Minh buông tay nàng ra cười nói:
- Nguyệt nhi, muội nói là ta ỷ vào nội công cao thâm, mới bắt được tay của
muội sao?
Long Nguyệt chu đôi môi đỏ thắm, nói:
- Đương nhiên, vừa rồi muội ra chiêu trước, khi sắp đánh trúng thì bị nội
công của huynh làm cho chậm lại, cho nên mới bị bắt được, rõ ràng là không
công bằng!
Phương Kiếm Minh nghe nàng nói như thế thì cảm thấy nhức đầu, gượng cười nói:
- Vậy thì muội nói xem, như thế nào mới là công bằng?
Khuôn mặt xinh xắn của Long Nguyệt hiện lên một nụ cười, rồi nói:
- Huynh không được sử dụng nội công, chúng ta luận bàn, xem xem huynh lợi hại
hay là bổn cô nương lợi hại!
Phương Kiếm Minh cười nói:
- Cái này mà là công bằng sao, ta không dùng nội công, vậy không phải là để
cho muội đánh sao?
Long Nguyệt hừ một tiếng, rồi nói:
- Ai kêu huynh là Phương công tử đỉnh đỉnh đại danh chứ, muội mặc kệ, nếu
huynh không chịu đánh thì chứng tỏ huynh đã sợ rồi!
Phương Kiếm Minh bị nàng làm cho muốn gượng cười cũng không được, suy nghĩ một
chút rồi cười nói:
- Muội thật sự muốn đấu với ta?
Long Nguyệt yêu kiều nói:
- Chỉ cần huynh không dùng nội lực, thì bổn cô nương sẽ phụng bồi!
Phương Kiếm Minh vỗ tay nói:
- Tốt, ta sẽ không dùng nội lực, nếu lúc đó muội bị đánh bại thì không được
khóc.
Long Nguyệt trừng đôi phượng nhãn, nói:
- Muội sẽ bị đánh bại? Phương đại ca, mặc dù võ công của muội không cao cường
như hai người, nhưng dù sao thì muội cũng là cao thủ nhất lưu trong giang hồ,
đừng xem thường muội thế chứ, đến khi bị đánh bại, thì chớ có trách muội nói
lại chuyện này trước mặt tiểu thư!
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=43#ixzz3OOeBzPeY