Phong Ba Từ 'phùng Dung Ngư'


Người đăng: Reapered

Thanh âm già nua cười hắc hắc, nói:

- Không trách, không trách, tiểu thư đây hẳn chính là Yến Phi Phượng nổi danh
của Tây Hồ!

Nữ tử che mặt dịu dàng nói:

- Vâng, tiểu nữ chính là Yến Phi Phượng. Mấy ngày gần đây tiểu nữ nghe nói
tiền bối câu được 'Phù Dung Ngư' ngàn năm khó gặp, cho nên mới đến đây hỏi
thăm!

Thanh âm già nua hỏi:

- Nói thế thì, tiểu thư cũng muốn 'Phù Dung Ngư'?

Yến Phi Phượng nói:

- Đúng vậy!

Thanh âm già nua lại nói:

- Thế này thì thật khó, hai tiểu tử này cũng muốn 'Phù Dung Ngư', tiểu thư
cũng muốn 'Phù Dung Ngư', mà ta chỉ có một, phải trao đổi với ai?

Hán tử mang phán quan bút lạnh lùng nói:

- Đương nhiên là chúng ta, chúng ta đến trước, hơn nữa, không phải sưởng
thượng đã nói chuyện với tiền bối rồi sao? Chẳng lẽ tiền bối muốn trái lời?

Thanh âm già nua cười nói:

- Tiểu tử, lúc nãy thì luôn miệng bảo ta là lão gia hỏa này nọ, bây giờ xem
ra đã thông minh hơn rồi! Nói cho ngươi biết, ngày đó là lão phu và sưởng
thượng của các ngươi tranh đoạt 'Phù Dung Ngư', cuối cùng thì nó lọt vào tay
ta, cho nên hắn mới muốn dùng bảo vật trao đổi với ta, chứ hoàn toàn không có
chút giao tình nào cả, các ngươi xem ra chỉ biết võ đoán mà thôi!

Hán tử mang bội kiếm nói:

- Vậy theo ý của tiền bối, người muốn bán 'Phù Dung Ngư' cho ai?

Thanh âm già nua cười nói:

- Ngươi không thấy được là ta đang vào thế khó sao? Ha ha, tiểu tử dưới tàng
cây kia, ngươi nói xem, ta nên bán cho ai?

Phương Kiếm Minh nghe lão hỏi hắn thì ngẩn người, hỏi:

- Tiền bối đang hỏi tiểu tử?

Thanh âm già nua nói:

- Đúng vậy!

Phương Kiếm Minh cúi đầu suy nghĩ một lúc, cười nói:

- Thật ra, chuyện này, tiền bối đồng ý nghe theo tiểu tử sao?

Thanh âm già nua cười nói:

- Ngươi nói xem.

Phương Kiếm Minh nhìn nữ tử che mặt trên thuyền rồi nhìn sang hai hán tử, hỏi:

- Tiền bối và hai bên có giao tình gì với nhau không?

Thanh âm già nua nói:

- Không có!

Phương Kiếm Minh cười nói:

- Thế thì dễ rồi, tiền bối câu được 'Phù Dung Ngư', đây là lần đầu tiên tiểu
tử nghe được ba chữ 'Phù Dung Ngư', không biết nó có gì tốt, nhưng chắc rằng
trên đời hiếm có, tiến bối có thể bán cho người ra giá tốt hơn, người nào ra
giá cao hơn thì bán cho người đó, không biết biện pháp này thế nào?

Thanh âm già nua cười ha hả, nói:

- Tiểu tử, ngươi nói có lý lắm, tốt, cứ làm như vậy đi! Các người cũng đã
nghe rõ rồi, nếu nói về tiền thì cho dù là núi vàng núi bạc cũng không đủ để
mua 'Phù Dung Ngư', chỉ cần bên nào có được bảo vật trên đời hiếm thấy, và ta
cảm thấy thích thú hơn, thì ta sẽ đổi 'Phù Dung Ngư' cho bên đó!

Hán tử mang phán quan bút cười lạnh, nói:

- Chuyện này thì có khó khăn gì, chỉ cần ta lấy bảo bối ra thì nhất định là
lão sẽ hài lòng!

Hán tử mang bội kiếm hừ một tiếng rồi mở hộp gấm trong tay ra, hồng quang phát
ra, cực kỳ chói mắt, hán từ mang bội kiếm đưa hộp gấm chỉ về phía gian nhà
nhỏ, gian nhà sáng hẳn lên, nói:

- Nam hải 'Định Hải Châu', không biết tiền bối có hài lòng chăng?

Thanh âm già nua cười nói:

- 'Định Hải Châu' này có gì đặc biệt, ngươi nói xem.

Hán tử mang bội kiếm nói:

- Có được 'Định Hải Châu' thì có thể dễ dàng đi lại dưới nước, chỉ cần ngậm
nó trong miệng, thì sau khi xuống nước thì không cần phải lo lắng việc bế khí
nữa, mà điều thần kỳ của nó chính là có thể gia tặng nội lực cho người mang
nó, chỉ cần thường xuyên mang nó bên người thì công lực sẽ gia tăng lên!

Thanh âm già nua kinh thán:

- Bảo bối tốt, nghe thế thôi thì lão phu cũng đã không nhịn được mà muốn bán
'Phù Dung Ngư' cho các ngươi rồi, Yến tiểu thư, không biết bảo bối mà tiểu thư
mang đến là gì?

Yến Phi Phượng xoay ra sau gật đầu với Hồ Nguyệt Nhi, Hồ Nguyệt Nhi đi vào
khoang thuyền, một lúc sau đi ra, trong tay cầm theo một cái túi, Hồ Nguyệt
Nhi mở bao ra, một tầng, rồi lại một tầng, sau năm lớp vải thì lộ ra một cái
hộp màu đen, Hồ Nguyệt Nhi lại mở cái hộp đen ra, thì bên trong lại có một cái
hộp đen nữa, sau đó lại mở ra, vẫn là một hộp đen, sau năm cái hộp đen thì
cuối cùng cũng thấy được vật bên trong, là hai tiểu câu màu vàng kim.

Phương Kiếm Minh thấy được nó thì ngẩn ra, thầm nghĩ:

- Đây là bảo bối gì, sao giống ngư câu vậy!

Hán tử mang phán quan bút thấy được thì cười ha hả:

- Đây là bảo bối chó gì, chỉ là một đôi ngư câu được chế tạo bằng vàng mà
thôi, chẳng lẽ các người muốn dùng nó để trao đổi với 'Phù Dung Ngư'?

Hồ Nguyệt Nhi cười, yêu kiều nói:

- Các hạ xem kỹ chưa, các hạ biết nó là bảo bối gì sao?

Hán tử mang phán quan bút trào phúng, cười nói:

- Trong mắt lão tử, chỉ là một đôi ngân câu mà thôi, không phải là báo bối
gì!

Hồ Nguyệt Nhi cười nói:

- Các hạ đúng là cô lậu văn quả, đương nhiên là không biết được nó ..."

Sau đó xoay người về phía gia nhà nhỏ, nói:

- Tiền bối, không biết tiền bối có từng nghe qua 'Tương Tư Câu'?

- Cái gì!? Tương Tư Câu!

Theo giọng nói, một thân ảnh từ trong gian nhà nhỏ bay ra, mau lẹ như chim,
phá không bay thẳng lên, hướng về phía chiếc thuyền lớn, khi lăng không cao
hơn bảy trượng thì đột ngột xoay mạnh người, hét lớn một tiếng, lộn người hơn
ba vòng trên không, rơi trở lại bên bờ hồ, cười nói:

- Lão phu thật là quá nóng lòng, cô nương đừng trách!

Phương Kiếm Minh chăm chú nhìn, thấy đó là một lão nhân, có thân hình thấp bé,
xem ra thì có chút mập mạp, chòm râu bạc rất dài, cột ngang môt bố đái màu
tro, trên bố đái cắm một thanh trúc bổng nhỏ, trên đỉnh của trúc bổng có cột
một sợi dây, hình như là một sợi tơ, xem ra đúng là ngư can.

Lão vừa xuất hiện thì khinh công của lão đã chấn nhiếp mọi người xung quanh,
cho dù người không sợ quỷ cũng bị khinh công của lão dọa mất hồn.

Thấy được bộ dáng của lão thì Yến Phi Phượng hơi gật đầu, Hồ Nguyệt Nhi thì
dịu dàng nói:

- Tiền bối, tiểu nữ cầm trong tay chính là 'Tương Tư Câu', không biết tiền
bối có muốn xem qua?

Nét mặt lão nhân hiện lên vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, cười nói:

- 'Tương Tư Câu' là thiên hạ kỳ bảo, lão phu chỉ nghe danh, tục truyền 'tương
tư lệnh nhân lão, câu hạ dục đoạn hồn', ha ha, lão phu tin là các người không
nói dối, ta tin rằng đây chính là 'Tương Tư Câu', 'Phù Dung Ngư' này bán cho
các người ...

Đảo mắt nhìn lên, thấy hán tử mang bội kiếm thân hình vừa động, hướng về phía
gian nhà nhỏ, lão quát lớn:

- Lớn mật!

Bổ vào khoảng khoogn một trảo, một đạo kình khí vô hình phát ra, chỉ thấy hán
tử mang bội kiếm đang hướng về phía gian nhà nhỏ phải lùi về sau vài bước, vội
quát lên:

- Đệ đệ, sát!

Hán tử mang phán quan bút vung hai tay lên, chĩa thẳng phán quan bút về phía
lão nhân mập lùn, phóng đến.

lão nhân mập lùn xuất ra một trảo, không phải là chiêu thức lợi hại nhất của
lão, nhưng mà đối phso với cao thủ nhị lưu thì có thừa, vốn tưởng rằng có thể
bắt được đối phương, nhưng không ngờ, đối phương có nội lực thâm hậu, thân
hình chỉ lùi về sau vài bước sau đó lại tiến lên từng bước, cố gắng thoát khỏi
sự khống chế của lão.

Lão nhân mập lùn kêu lên một tiếng, quát:

- Đúng là có tài!

Tay trái xuất ra một trảo, một cổ chân lực mạnh mẽ phá không đánh về phía hán
tử mang phán quan bút. Hán tử mang phán quan bút vội xoay người, từ từ hạ
xuống, khi khoảng cách chỉ còn hơn một trượng thì đôi phán quan bút trong tay
bổ xuống, lão nhân cười lạnh, hai tay nhanh chóng xuất ra hai đạo nội gia chân
lực, vững vàng khóa chặt hai người lại.

Phương Kiếm Minh chuyển thân định tiến lên trước, thì lão nhân đã trầm giọng
nói:

- Các người không nên động thủ để lão phu thu thập hai tên tiểu tử này!

Phương Kiếm Minh giương mắt lên nhìn thì thấy Yến Phi Phượng và Hồ Nguyệt Nhi
cùng phi thân lên, hạ xuống bên bờ hồ cách hắn khoảng hơn một trượng, Phương
Kiếm Minh và Yến Phi Phượng đồng thời nhìn về phía đối phương, Phương Kiếm
Minh chấn động trong lòng:

- Cô gái này không phải chính là nử tử che mặt đêm đó sao? Thì ra chính là
nàng!

Yến Phi Phượng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng khi thấy được Phương Kiếm
Minh thì giật mình, không dám nhìn về phía Phương Kiếm Minh nữa, chuyển đầu
nhìn về phía lão nhân.

Lúc này, hán tử mang bội kiếm và hán tử mang phán quan bút, một người cách lão
nhân một trượng, một người thì hơn năm trượng, hai người đều vận nội gia chân
lực đến cảnh giới cao nhất, đấu với lão nhân.

Võ công của lão nhân không dưới cao thủ trên Thiên Bảng và Địa Bảng, nội lực
thâm hậu kinh người, một đấu hai mà sắc mặt vẫn thong thả, còn nói chuyện với
bọn Phương Kiếm Minh, còn hai hán tử kia mặc dù trên mặt mang mặt nạ bằng đồng
không thể nhìn rõ sắc mặt nhưng từ động tác của bọn họ thì cũng biết là đang
gặp cảnh khó khăn, động đậy cũng khó chứ đừng nói chi là lên tiếng. Nhưng mà
lão nhân muốn đánh bại bọn họ trong thời gian ngắn cũng không phải là dễ.

Nội lực của hai hán tử này rất quái dị, có vẻ âm lãnh, lão nhân giao đấu nội
lực với bọn họ thì phát hiện ra nội lực của họ có vẻ hỗn tạp, vừa luyện công
phu chính phái, lại học cả công phu tà phái, không hề tinh thuần. Lão nhân
thầm nhĩ trong lòng:

- Tiểu tử mang phán quan bút này, nếu so về nội lực thì yếu hơn tiểu tử mang
bội kiếm kia nhiều, còn nội lực của tiểu tử mang bội kiếm kia thì hình như
trước kia ta đã từng gặp qua, thật kỳ lạ, chẳng lẽ là hậu nhân của cố nhân ...

Trong lòng vừa nghĩ đến đó thì không dám khinh thường, mười ngón tay mở ra,
nội lực cũng phát ra cuồn cuộn, khóa chặt hai người lại, không cho động đậy.

Phương Kiếm Minh thì đã xác định hai người này chính là Trần Cẩm Lam và Hoàng
Thăng, trong lòng đang lo lắng là lão nhân sẽ nặng tay với họ, đánh họ trọng
thương, hắn nhận ra được lão nhân này là một phong trần dị nhân, võ công của
lão đủ để liều mạng với nghĩa phụ của hắn, nếu lão thật sự tức giận, thì đừng
nói là Trần Cẩm Lam và Hoàng Thăng, cho dù là giáo chủ của Ma Giáo Độc Cô Cửu
Thiên cũng không phải là đối thủ của lão, vì thế, trên mặt của Phương Kiếm
Minh lộ vẻ lo lắng, khi thấy chân của Hoàng Thăng khẽ động, một tiếng 'rắc'
thật to vang lên, xương đùi đã gãy, Phương Kiếm Minh vội kêu lên:

- Tiền bối, thủ ...

Hắn còn nói chưa hết câu thì một một tiếng sáo quái dị truyền đến, tiếng sáo
truyền đến đột ngột, không hề có dấu hiệu nào báo trước, khi truyền vào tai
của hán tử mang bội kiếm và hán tử mang phán quan bút thì giống như là thuốc
kích thích vậy, đôi mắt của hai người trở nên đỏ đậm, hô hấp dồn dập hẳn lên,
gần như là dã thú.

Hai người cuồng khiếu, cuồng phong tứ phía kích động, Phương Kiếm Minh, Yến
Phi Phượng, Hồ Nguyệt Nhi bị vây trong cuồng phong, vạt áo tung bay, tất cả
đều giật mình.

Nội lực của hai người đột nhiên cuồng tăng, tiến về phía trước vài bước, thì
nghe được một tiếng nổ, lão nhân và hai người bay ra xa, cách nhau hơn mười
trượng, tiếng sao vẫn vang lên, không hề dừng lại, lão nhân cũng chấn động
trong lòng, kêu lên:

- Tiểu tử, quả nhiên là xem trọng ta, chờ lão phu thu thập xong hai tên tiểu
tử đã bị khống chế này thì sẽ tạ ơn ngươi!

Miệng tuy nói chuyện nhưng cũng qua chiêu với hai người kia, tiếng kình phong
vang lên ầm ầm điếc cả tai, vài cây đại thụ cũng bị liên lụy, ngã rạp xuống,
tràng diện có vẻ đã trở nên hỗn loạn, trên mắt đất thì cát bay đá văng, bùn
đất cũng bị hất lên, quyển phong hình thành, ba bóng người hợp rồi lại phân.

Một tiếng 'tranh' vang lên, hán tử mang bội kiếm vươn tay ra sau rút kiếm ra,
cùng phi thân lên với hán tử mang phán quan bút, lăng không xuất kiếm, kiếm
khí, kiếm phong, bút khí, bút phong, tập trung một điểm, trong phương viên bốn
trượng, đường mong bước chân vào được, lão nhân thấy thế thì biến sắc, vẻ mặt
trở nên nghiêm trọng, đột nhiên cười lớn, tay phải chụp xuống, rút trúc bổng
bên hông, trúc bổng có sợi tơ trên đỉnh vang lên một tiếng nhỏ, xoay quanh,
nghênh hướng hai người, sợi tơ kia thật thần kỳ, ngay cả đao kiếm cũng không
thể chạm vào được, hán tử mang bội kiếm thấy sợi tơ của đối phương thì lập tức
tránh ra, đôi phán quan bút của hán tử kia còn chưa đến gần được sợi tơ thì đã
có cảm giác không ổn, trên bút vang lên những tiếng nho nhỏ, nếu còn tiếp tục
va chạm với nó nữa thì chỉ sợ chưa đến mười tiếng đếm thì nó sẽ biến thành
'đoạn quan bút'.

Lão nhân và hai người đó chỉ trong nháy mắt thôi mà đã tiếp qua mười mấy
chiêu, nhưng vẫn không thể bắt được bọn họ, trong lòng không khỏi có cảm giác
bực mình, còn tiếng sáo kia vẫn vang lên, không biết là từ đâu truyền đến, lúc
xa lúc gần, khi nam khi bắc, lúc thì đằng đằng sát khí, lúc thì nhẹ nhàng
thoang thoảng, quả thật là thiên biến vạn hóa, thật là đáng tán thưởng cho kỹ
năng thổi sáo của người này.

Cổ tay của lão nhân run lên, sợi tơ quyển hướng về phía cổ tay của hán tử mang
bội kiếm, thân hình của đối phương chợt động, vẫn còn chưa kịp lui về sau thì
sợi tơ đã quấn quanh, trong lòng lão nhân vui vẻ, quát lên:

- Triệt thủ!

Một cổ chân lực mạnh như thái sơn áp đỉnh phát ra.

Cổ tay của hán tử mang bội kiếm chấn động, bảo kiếm trong tay bay đi, mắt thấy
bội kiếm bay đi thì hai mắt của hán tử mang bội kiếm từ đỏ đậm chuyển thành
màu xanh thẳm, từ phía sau lớp mặt nạ Thanh Đồng cuồng khiếu, tay phải xoay
một cái, trở tay biến thành một tư thế xuất kiếm, sau đó bàn tay hợp lại thành
tư thế cầm kiếm, bảo kiếm lại bay trở người lại về trong tay của hắn, bước
sang ngang một bước, định đánh văng sợi tơ ra.

Lão nhân thấy chiêu thức đó của hắn thì chợt nhớ đến một người, sắc mặt trầm
xuống, quát to:

- Ngươi là gì của 'Độc Long Tôn Giả'? Sao lại biết 'Hồi Long Kiếm Quyết' của
hắn.

Lão vừa dứt lời thì tiếng sao vang lên mãnh liệt, hán tử mang bội kiếm dùng
hết sức liên tiếp chấn lên sợi tơ của lão nhân, cuối cùng thoát khỏi sợi tơ
của lão nhân, hai hán tử đồng thời hét lớn lên một tiếc, phát toàn lực, phi
thân về phía tây, đảo mắt đã không còn bóng dáng, thế tựa lưu tinh, lão nhân
thấy bọn họ đào tẩu, biết là do tiếng sao khống chế, người thổi sáo này rốt
cục là ai? Nội lực không hề thua kém lão, chẳng lẽ chính là sưởng thượng của
bọn họ? Trong đầu của lão nhân không ngừng kinh hãi, quay người lại, đi đến
trước gian nhà nhỏ, lão chỉ cao bằng đầu vai của Phương Kiếm Minh, so với hai
nàng Yến Phi Phượng và Hồ Nguyệt Nhi thì thua hai nàng nửa cái đầu, cho nên
phải ngẩng đầu lên.

Lão ngẩng đầu lên nhìn Phương Kiếm Minh, cười nói:

- Tiểu huynh đệ, đa tạ!

Phương Kiếm Minh chẳng làm gì cả, chỉ là đứng thủ trước gian nhà nhỏ mà thôi,
nghe vậy thì cười hắc hắc, nói:

- Tiền bối, chỉ là nhấc tay thôi mà, có công lao gì đâu!

Lão nhân nhíu mày một chút rồi hỏi:

- Tiểu huynh đệ, nghe khẩu khí lúc trước thì bọn họ chính là cố nhân của
ngươi?

Phương Kiếm Minh gật đầu, lão nhân hỏi tiếp:

- Vừa rồi ngươi cũng thấy, bọn họ bị người khác khống chết, thân bất do kỷ,
hán tử sử dụng kiếm kia có quan hệ gì với 'Độc Long Tôn Giả'?

Phương Kiếm Minh nói:

- Tiểu tử từng nghe nghĩa phụ nói qua, Trần đại ca là đệ tử của 'Độc Long Tôn
Giả', không ngờ cách biệt tám năm, bọn họ lại biến thành thế này, tiểu tử nhất
định sẽ điều tra rõ kẻ này là ai, giải cứu Trần đại ca và Hoàng đại ca!

Lão nhân ừ một tiếng, gật đầu, rồi xoay lại nhìn Yến Phi Phượng, hỏi:

- Yến tiểu thư, tiểu thư thật sự muốn trao đổi với lão phu sao? 'Tương Tư
Câu' là thiên hạ chí bảo, tiểu thư bỏ nó được sao?

Yến Phi Phượng yêu kiều cười, nói:

- Tiền bối, 'Phù Dung Ngư' cũng chính là chí bảo của thế gian, chỉ cần tiền
bối có thể bỏ được nó thì tiểu nữ sao lại không!

Lão đầu nói:

- Đối với lão phu mà nói thì 'Phù Dung Ngư' hoàn toàn không có tác dụng, chỉ
có nữ nhân như các người mới có thể sử dụng, bán nó cho tiểu thư thì là việc
tốt nhất rồi!

Yến Phi Phượng cười nói:

- Tiền bối, người vốn thích câu cá, 'Tương Tư Câu' này giao lại cho người,
không phải là rất hợp sao, chúng ta đều có được vật vừa ý với mình.

Lão nhân cười ha hả, cao hứng nói:

- Nói rất đúng, chúng ta đều vừa ý, Yến tiểu thư, xin chờ một chút, lão phu
đi lấy 'Phù Dung Ngư'!

Nói xong thì xoay người bước vào gian nhà nhỏ.

Yến Phi Phượng lẳng lặng đứng ở đó, không có nhìn Phương Kiếm Minh. Hồ Nguyệt
Nhi thì đưa mắt sang nhìn Phương Kiếm Minh, khẽ nở nụ cười, nói:

- Vị công tử này chính là Phương Kiếm Minh Phương công tử?

Phương Kiếm Minh ngạc nhiên hỏi:

- Sao cô nương biết?

Hồ Nguyệt Nhi cười, rồi liếc mắt sang Yến Phi Phượng một cái, rồi nói:

- Là tiểu thư nói cho ta biết!

Phương Kiếm Minh hướng sang Yến Phi Phượng, nhưng Yến Phi Phượng thì cứ nhìn
vào gian nhà nhỏ, không có nhìn hắn, Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, nói:

- Tiểu thư của cô, hình như trước đây ta đã gặp qua ở đâu rồi thì phải!

Hồ Nguyệt Nhi mỉm cười, thầm nghĩ:

- Bang chủ, xem ra người không thể không nói chuyện rồi!

Yến Phi Phượng vốn không muốn nói gì với Phương Kiếm Minh, nghe được Phương
Kiếm Minh nói thế thì trong lòng thầm mắng Hồ Nguyệt Nhi lắm chuyện, những vẫn
dịu dàng nói:

- Vậy sao? Phương Kiếm Minh đã từng thấy qua tiểu nữ ở đâu?

Phương Kiếm Minh cười nói:

- Yến tiểu thư, mặc dù tại hạ chưa từng nhìn rõ chân diện mục của tiểu thư,
nhưng có một đêm, tại hạ gặp được một nữ tử che mặt, vóc dáng của nàng tại hạ
vẫn nhớ nhớ rõ, tại hạ có cảm giác là rất giống với tiểu thư, không biết tại
hạ nói đúng không?

Yến Phi Phượng cười, nói:

- Phương công tử, công tử đúng là một người có tâm, thật không dám giấu diếm,
đêm đó quả thật chính là tiểu nữ, không biết Phương công tử có gì chỉ giáo?

Phương Kiếm Minh hơi ngạc nhiên, sau đó cười ha ha, rồi nói:

- Hai chữ chỉ giáo tại hạ không dám nhận, chẳng qua là hỏi một chút mà thôi,
mong Yến tiểu thư không trách!

Yến Phi Phượng dịu dàng nói:

- Phương công tử đa tâm rồi, tiểu nữ làm sao dám trách một người đại danh
lừng lẫy như Phương công tử!

Sau câu nói này, hai người không nói gì nữa, cứ đứng lẳng lặng ở đó.

Phương Kiếm Minh cảm thấy không khí không được ổn cho lắm, đang định rời đi
thì lão nhân từ trong nhà bước ra, trên tay cầm một cái chum nhỏ, cười nói:

- Bên trong chum này chính là 'Phù Dung Ngư', Yến tiểu thư phải cẩn thận,
ngàn vạn lần không được để nó chạy mất, con cá này có khí lực rất lớn, lão phu
phải dùng chân lực để bịt miệng chum lại, nếu không thì nó sẽ nhảy ra ngoài,
sau khi lão phu giao cho tiểu thư thì phải cẩn thận, dùng chân lực mà bao lấy
chum lại, nếu không thì nó nhất định sẽ nhảy ra, nếu rơi xuống Tây Hồ thì coi
như thoát!

Yến Phi Phượng ừ một tiếng rồi cẩn thận tiếp nhận chum từ trong tay của lão
nhâ, hồ nguyệt thì cũng đưa chiếc hộp cho lão nhân, trên mặt lão hiện rõ vẻ
mừng rỡ, lập tức đặt bảo bối vào trong tay áo.

Yến Phi Phượng và Hồ Nguyệt Nhi sau khi đạt được mục đích thì liền cáo từ, trở
lại chiếc thuyền lớn, khi lên thuyền rồi vẫn quay về tạ ơn lão nhân một lần
nữa, khi đi ngang, Hồ Nguyệt Nhi cố tình đưa mắt nhìn Phương Kiếm Minh một
cái, đôi mội khẽ nở một nụ cười vi diệu, Yến Phi Phượng thì chăm chú vào 'Phù
Dung Ngư' nên căn bản là không có nhìn Phương Kiếm Minh, nhưng thật ra, lòng
của nàng, thì ai có thể hiểu được! Chiếc thuyền lớn, từ từ rời đi, một lúc sau
thì biến thành một điểm nhỏ.

Lão nhân thấy các nàng đi xa rồi thì quay lại, ngẩng đầu lên nhìn Phương Kiếm
Minh, cười hỏi:

- Tiểu huynh đệ, danh tính là gì?

Phương Kiếm Minh ôm quyền nói:

- Tiểu tử Phương Kiếm Minh, xin hỏi đại danh của tiền bối?

Lão nhân cười hắc hắc, nói:

- Chỉ là một lão già mà thôi, đại danh gì chứ, người khác gọi lão là 'Câu
Tẩu', tiểu huynh đệ cũng thế, không nên khách khí cứ gọi thế là được, được
rồi, lúc trước lão phu đã nói là sẽ tạ ơn tiểu huynh đệ đã giúp lão bảo vệ đại
môn, tiểu huynh đệ muốn gì?

Phương Kiếm Minh lắc đầu nói:

- Tiền bối, tiểu tử không phải đã nói qua rồi sao, chỉ là chút việc nhỏ thôi,
xin tiền bối đừng nhắc đến chuyện tạ ơn!

Nhưng Câu Tẩu lại nghiêm mặt nói:

- Lời lão phu nói qua thì chưa từng đổi ý, tiểu huynh đệ, ngươi không để lão
phu tạ ơn thì sau này làm sao lão phu có thể ngẩng đầu trước mặt bằng hữu
được, nói đi, chỉ cần lão phu có thể làm được thì tuyệt đối không làm tiểu
huynh đệ thất vọng!

Phương Kiếm Minh thấy lão kiên quyết như thế thì suy nghĩ một chút, chuyến này
hắn đến Hàng Châu là muốn tìm 'Phong Linh Độ Khẩu', nhưng còn chưa tìm được,
cho nên thuận miệng hỏi:

- Tiền bối, người đã ở tại Hàng Châu này không ít năm rồi, tiểu tử muốn tìm
một chỗ, không biết tiền bối có thể chỉ dẫn?

Lão nhân nghe thế thì cười ha hả, nói:

- Chỉ cần không phải là nơi phong lưu thì tiểu huynh đệ cứ nói, lão phu sẽ
không làm ngươi thất vọng!

Phương Kiếm Minh nghe thế thì vui vẻ kêu lên:

- Tiểu tử cuối cùng cũng tìm đúng người để hỏi rồi, tiền bối, tiểu tử muốn
tìm một nơi tên là 'Phong Linh Độ Khẩu', không biết tiền bối có biết nó ở đâu
không?

Lão nhân nghe xong thì ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên biến đổi, kinh ngạc hỏi:

- Tiểu huynh đệ muốn tìm Phong Linh Độ Khẩu?

Phương Kiếm Minh nghe ngữ khí của lão thì biết chắc là lão biết được Phong
Linh Độ Khẩu ở đâu cho nên trên mặt lộ ra thần sắc vui vẻ, trong lòng kích
động, cười nói:

- Đúng vậy, mong tiền bối chỉ điểm.

Lão nhân cười lớn, nói:

- Xem như tiểu huynh đệ tìm đúng người rồi, cả Hàng Châu to lớn như thế nhưng
sợ rằng, không ai biết được cái tên 'Phong Linh Độ Khẩu', lão phu biết 'Phong
Linh Độ Khẩu' là ở đâu, nhưng trước hết lão phu cần phải biết rõ, tiểu huynh
đệ đến Phong Linh Độ Khẩu để làm gì? Chẳng lẽ là cũng muốn tìm cái lão 'Dược
Tiên' khác người kia sao?

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=43#ixzz3OOe5cG3i


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #171