Cao Thủ Lai Lâm


Người đăng: Reapered

"Là ... Là một nữ nhân!" Phương Kiếm Minh giật mình, nữ tử kia khẽ kêu lên một
tiếng, hai người lập tức phân ra, lui lại từng bước, Phương Kiếm Minh nhìn kỹ
lại thì thấy là một nữ tử toàn thân hắc y, che mặt, nhưng dáng vẻ lả lướt,
những đường cong hoàn mỹ, khiến cho người khác muốn trở thành tội phạm. Trên
đầu nàng mang một miếng vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt, đôi ngọc thủ cũng mang bao
tay màu đen, đôi mắt của nàng rất là đẹp, nàng liếc mắc nhìn Phương Kiếm Minh,
Phương Kiếm Minh giật mình " thật là một đôi mắt mê người, đôi mắt đã động
lòng người thế rồi, không biết khi bỏ lớp khăn che mặt ra thì sẽ như thế nào?"
Phương Kiếm Minh đang muốn xin lỗi thì nữ tử không nói gì, vội luồng qua người
Phương Kiếm Minh, chạy ra khỏi ngõ nhỏ, tốc độ như sấm chớp, Phương Kiếm Minh
kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ:" Thân pháp thật là nhanh! Không biết nàng là
ai?" Nữ tử đã đi nhưng mùi hương vẫn còn thoang thoảng trên người của Phương
Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh quay đầu lại thì thấy nữ tử che mặt không hề quay
đầu lại nhìn, không biết là vội vã đi đâu.

Lúc này thì Kỳ Lân Thử kêu lên chi chi đề tỉnh Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm
Minh hiểu ý nó, quay đầu lại, Kỳ Lân Thử đứng trên đầu vai của hắn ra vẻ thảnh
thơi, cái miệng nhỏ chu ra, cười nhạo Phương Kiếm Minh định lực còn kém.
Phương Kiếm Minh thấy động tác của nó thì cố nén cười, khởi thân phóng về phía
trước. Đi được khoảng hơn một dặm thì đến được một nơi khá hẻo lánh, Phương
Kiếm Minh dừng lại, giương mắt nhìn quanh, không phát hiện ra điều gì đặc
biệt, liếc sang nhìn Kỳ Lân Thử một cái, Kỳ Lân Thử chu miệng ra, duỗi trảo,
đặt chắn ngang miệng, kêu lên chi chi, đại khái là ra hiệu cho Phương Kiếm
Minh không nên gấp gáp. Phương Kiếm Minh thấy nó làm động tác đó thì không
biết là nó học được từ đâu, gõ gõ lên đầu nó.

Bỗng dưng, một cổ kình khí cường đại từ xa truyền đến, Phương Kiếm Minh kinh
hãi trong lòng, cảm giác được cổ kình khí này ngoại trừ người trên Thiên Bảng
và Địa Bảng ra thì không ai có được cảnh giới như thế, vội trấn định, tĩnh tâm
lại, hai mắt nhắm lại, thầm vận 'Đại Thụy Thần Công', phát động ra lực lượng
thần kỳ của 'Đại Thụy Thần Công', một đạo kình khí như có như không lay động
trước người Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh ở bên trong đạo kình khí thì
cảm thấy mừng rỡ, thì ra khi hắn vận khởi 'Đại Thụy Thần Công' thì phát hiện
ra 'Đại Thụy Thần Công' của hắn khác trước không ít, hắn ở bên trong kình khí,
trước mặt hắn vốn dĩ là một bức tường, nhưng khi vận 'Đại Thụy Thần Công' càng
mãnh liệt thì có thể loáng thoáng nhìn thấy được cảnh vật ở xa hơn mười dặm.
Hắn thấy có một lão nhân tóc bạc cao lớn đang đi bộ. Cổ kình khí cường đại kia
là từ trên người lão nhân đó truyền đến. Phương Kiếm Minh muốn nhìn rõ lão
hơn, nhưng có lẽ vì nội lực còn chưa đủ cho nên chỉ thấy được lờ mờ là lão
nhân vận một kiện trường bào màu trắng.

Lão nhân tóc bạc kia có khinh công khiến cho người khác phải kinh hãi, lão
bước đi rất nhẹ nhàng nhưng mà mỗi bước thì đi được hơn hai trượng, tựa như là
nhẹ nhàng bay trên mặt đất, đảo mắt một cái là lão đã đi được hai dặm, ngẩng
đầu lên trời, cười lớn:" Hoành nhi, linh nhi, các con thấy Bạch thúc thúc sao?
Vi sư đã phát hiện ra hắn!" Lão vừa dứt lời thì nghe được thanh âm của một
thiếu nữ từ trên cao vọng xuống:" Sư phụ, chúng con làm sao có thể sánh với
người được, chúng con vẫn chưa phát hiện ra Bạch thúc thúc ở đâu!" Giọng nói
ngây thơ, thanh âm dễ nghe. Phương Kiếm Minh giật mình, lúc này mới giương mắt
nhìn lên cao, thì thấy trên không trung có một con đại bạch hạc, thân hình
khổng lồ đang bay đến. Trên lưng của đại bạch hạc có hai người đang ngồi.
Phương Kiếm Minh vừa nhìn thấy đại bạch hạc thì suýt nữa đã kêu lên vì sợ hãi,
hắn nhớ đến chuyện của vài năm trước, lập tức biết được một nam một nữ này là
ai.

Phương Kiếm Minh chấn động trong lòng:" Khó trách A Mao lại phát hiện tung
tích hắn sớm như thế, thì ra nó gặp 'cố nhân', lão nhân tóc bạc kia là ai, xem
ra võ công còn lợi hại hơn nghĩa phụ một chút! ... Ai dà, đúng rồi, mình nhớ
rồi, sư phụ của hai huynh muội này chính là 'Thiên Đô Thánh Nhân' cao thủ đứng
hàng thứ ba trên Thiên Bảng, xem ra lão nhân này chính là 'Thiên Đô Thánh
Nhân', khó trách, khó trách!" Phương Kiếm Minh đang âm thầm kinh hãi thì phát
hiện có một cổ kình khí cường đại xuất hiện, nhưng cổ kình khí này đến từ phía
đông bắc còn bạch phát lão nhân thì đứng ở phía đông.

Phương Kiếm Minh phát hiện ra đạo kình khí cường đại thứ hai thì hơi lệch mắt
sang một bên, nhưng trước mắt hắn không có người mà vẫn là một bức tường đổ
nát, nhưng mà trong mắt hắn thì hiện lên rõ ràng hình ảnh của một trung niên
nam tử, trung niên nam tử đó mặc một kiện trường sam nhàu xanh nhạt, vóc người
khôi ngô, đôi mang mang theo một vẻ thương tâm, vừa nhìn là biết được đây là
một người đa tình! Điều đáng tiếc là cánh tay phải của người đó bị chặt đứt.
Vẻ mặt của hắn ngưng trọng, không biết là suy nghĩ gì, Phương Kiếm Minh thấy
người đó bị cụt tay thì ngẩn ra, hướng mắt lên cao hơn thì giật mình, trung
niên hán tử kia không ngờ lại có một đôi mông mi màu trắng, giống như là một
đóa bông tuyết dính vào chân mài, nhìn có vẻ quái dị. Phương Kiếm Minh thầm
kinh hãi trong lòng:" Cụt tay, bạch mi, chẳng lẽ người đó chính là Bạch Mi
Thần Quân?"

Chỉ đảo mắt cái là phát hiện ra hai siêu cấp cao thủ ở gần, Phương Kiếm Minh
không dám tin vào những gì mình thấy. Hắn nhớ đến sáu năm trước, hắn cùng
nghĩa phụ đến am ni cô tìm 'Như Ý Thần Kiếm' Phương Oánh Oánh, nghe được ni cô
trẻ kia nói là Phương Oánh Oánh đã đến phổ đà sơn ở nam hải tham gia một đại
hội của Thiên Đô Thánh Nhân, cũng không biết là Thiên Đô Thánh Nhân mở đại hội
gì, hôm nay nghĩ lại thì chắc Thiên Đô Thánh Nhân cư ngụ ở trên phổ đà sơn,
phổ đà sơn là một biển đảo ở ngoài nam hải, nằm về phía đông của Hàng Châu.
Vốn những cao thủ như lão thì ít có việc nào trên đời này có thể kinh động
được họ, bây giờ lão xuất hiện ở nơi này chắc là có đại sự gì đó phát sinh.
Không biết là chuyện gì đã kinh động đến lão và lão phải tự mình rời núi. Còn
Bạch Mi Thần Quân này thì không biết ở nơi nòa, năm đó hắn cùng Phương Oánh
Oánh có một đoạn tình duyên, mặc dù Phương Kiếm Minh không có tận mắt thấy
nhưng mà nghe được từ Đao Thần, vẫn nhớ trong lòng, muốn quên cũng không quên
được, hơn nữa, khi hắn nghĩ đến Phương Oánh Oánh thì đột nhiên cảm thấy có hảo
cảm, tựa như khi hắn nghĩ đến mẫu thân vậy, có cảm giác thân thiết.

Một lúc sau, đại bạch hạc chở một nam một nữ bay lượng trên trời, còn bên dưới
thì lão đầu tóc bạc tự đi đến trước, rốt cục cũng gặp trung niên hán tử mi
trắng, lão nhân tóc bạc cười lớn nghênh đón. Đại bạch hạc vung cánh lên, từ
trên trời hạ xuống, một nam một nữ từ trên thân nó nhảy lên, rồi hạ xuống vững
vàng trên mặt đất, còn đại bạch hạc thì nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, không hề
kinh động đến lớp bụi bên dưới, thu cánh lại, đi theo phía sau hai người,
giống như là một cận vệ vậy, nhưng cận vệ này lại khiến cho người ta cảm thấy
sợ hãi!

Bạch phát lão nhân nhìn qua bạch mi trung niên nhân, dùng tay vuốt chòm râu
bạc, cười nói:" Bạch lão đệ, đệ đuổi theo phương cô nương sao?" Bạch Mi Thần
Quân lộ vẻ buồn bả, lắc đầu nói:" Nàng tránh mặt ta thì ta cũng không có cách
nào giữ nàng lại, nàng đã sớm là phương ngoại nhân sĩ, xem ra chúng ta không
bao giờ có thể gặp lại nữa!" Phương Kiếm Minh nghe rõ ràng được những gì họ
nói, lúc này mới chính thức xác định thân phận của bọn họ. Thiên Đô Thánh Nhân
cũng thở dài một tiếng:" Hai người đã đau khổ nhiều năm như vậy, tất cả là vi
sao, ta thật sự không hiểu, rõ ràng là hai người có thể nên đôi, vi sao một
người lại xuất gia, một người lại bỏ kiếm, lần trước ta mời nàng đến phổ đà
sơn để tham gia 'đại hội luận kiếm', vốn là để cho hai người có thể ôn lại
duyên cũ, nhưng nào ngờ, hai người, ài, từ đầu đến cuối chỉ nói có ba câu,
thật là làm cho lão đây cũng buồn bực!"

Bạch Mi Thần Quân nghe xong thì cười khổ, không nói gì, đứng bên cạnh là một
nam một nữ, nữ thì dung mạo xinh đẹp, một đôi mắt to lanh lợi, khoảng chừng
mười lăm mười sáu tuổi, trên vòng eo thon nhỏ có một thanh bảo kiếm, nam thì
diện mạo anh tuấn, có vài phần giống với thiếu nữ, tuổi khoảng chừng hai mươi
lăm, trên vai có đeo một thanh bảo kiếm. Hai người là đệ tử của Thiên Đô Thánh
Nhân, ca ca là Trác Hoành, muội muội tên là Trác Linh.Trác Linh nghe sư phụ
nói, lại thấy Bạch Mi Thần Quân cười khổ, vội dịu dàng nói:" Thật ra, theo như
đệ tử biết, chuyện của Bạch thúc thúc và Phương di, thì chỉ cần Phương di gật
đầu một cái là mọi chuyện đều được giải quyết, nhưng điểm mấu chốt là Phương
di nghĩ thế nào, chỉ một cái gật đầu thôi là đảm bảo Bạch thúc thúc ngàn vạn
lần đồng ý, đúng không, Bạch thúc thúc!"

Bạch Mi Thần Quân mỉm cười ôn hòa, nhìn Trác Linh:" Linh nhi, con còn trẻ thế
mà đã hiểu được tâm sự của Bạch thúc thúc, Bạch thúc thúc thật sự bội phục ánh
mắt của con, thật ra đúng như con nói vậy, cho đến hôm nay, thúc thúc đã sớm
quên chuyện năm xưa rồi, chỉ có chuyện liên quan đến Oánh Oánh là vĩnh viễn
không quên, Phương di của con, cho đến bây giờ nàng vẫn còn canh cánh trong
lòng chuyện hoàng sư muội tự sát, cho nên nàng không muốn cùng thúc thúc có
bất kỳ quan hệ gì nữa, mỗi lần chúng ta gặp nhau, thúc muốn trò chuyện với
nàng thì nét mặt của nàng đều lạnh như băng, tựa như ở cách xa ngàn dăm, ta
cũng không biết ... Ài ..."

Trác Linh nghe xong, dịu dàng nói:" Bạch thúc thúc, thúc đừng nản chí, theo
như Linh nhi biết thì Phương di cũng có lòng với thúc, nhưng bởi vì Phương di
vẫn còn có khúc mắc, cho nên không thể tiếp nhận Bạch thúc thúc được, thúc
thúc chỉ cần giải khai được khúc mắt của Phương di thì hai người nhất định sẽ
nên đôi!" Trác Hoành nghe xong thì cười nói:" Muội muội, sao muội lại biết rõ
như thế, ta thấy hay là muội nên giải khai khúc mắt của mình trước đi rồi mới
đưa ra chủ ý cho Bạch thúc thúc!" Trác Linh đỏ mặt, vội nói:" Muội có khúc mắc
gì chứ, ca ca nói bậy!" Trác Hoành cười hắc hắc:" Muội muội, việc này sư phụ
và Bạch thúc thúc đều biết rồi, muội cần gì phải che dấu nữa chứ, tên Phương
Kiếm Minh kia quả thật là yêu tinh hại người!" Phương Kiếm Minh nghe thấy bọn
họ nói đến mình thì ngẩn người ra, thầm nghĩ:" Họ còn nhớ ta sao?" Khuôn mặt
xinh xắn của Trác Linh đã bị đã bị sự xấu hổ chiếm hết, trốn ra phía sau bạch
hạc, giẫm giẫm chân lên mặt đất, làm nũng:" Sư phụ, người xem ca ca khi dễ con
kìa, thế mà người cũng không quản!"

Thiên Đô Thánh Nhân cười ha hả, vuốt chòm râu bạc:" Linh nhi, đây không phải
là chưa đánh đã khai sao! Nếu con không nhớ về tên nghĩa tử của Đao Thần thì
làm sao lại như thế, ha ha ..." Phương Kiếm Minh nghe đến đó thì càng ngạc
nhiên:" Nàng nhớ thương ta làm gì, kỳ lạ ..." Bỗng dưng, Kỳ Lân Thử kêu to lên
vài tiếng chi chi, thanh âm có vẻ tùy tiện, ngửa đầu lên, trông như bộ dáng
tiểu nhân đắc chí! Phương Kiếm Minh càng ngạc nhiên hơn, đưa ánh mắt sang Kỳ
Lân Thử, rồi sau đó quay đầu lại nhìn thì thấy đại bạch hạc duỗi thẳng cổ lên,
nhìn sang mọi nơi, đôi hạc nhãn mở to, tựa như là phát hiện ra gì đó, động tác
của nó khiến cho bốn người kinh ngạc, Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân
đồng thời phát ra kình khí, hai đạo kình khí cường đại chạm vào nhau hợp lại
thành một, hai người nhanh chóng 'nhìn' rõ được cảnh vật xung quanh, nhưng mà
'nhìn' một lúc vẫn không có phát hiện gì, hai người thu hồi kình khí, Thiên Đô
Thánh Nhân nói:" Quên đi, việc này tính sau, bây giờ chúng ta đi gặp hai lão
già kia đã, đã nhiều năm rồi không có đến 'Phong Linh Độ Khẩu', đi, không biết
hai lão già kia giờ thế nào!" Phương Kiếm Minh nghe được 'Phong Linh Độ Khẩu'
thì chấn động trong lòng, đó là nơi mà hắn cực khổ tìm kiếm, hôm nay nghe được
Thiên Đô Thánh Nhân biết chỗ đó, thì trong lòng vui mừng không thôi.

Kỳ Lân Thử kêu lên điên cuồng cắt đứt suy nghĩ của Phương Kiếm Minh, đại bạch
hạc giang đôi cánh ra, hót lên một tiếng dài, vang vọng khắp nơi, rồi bay lên
không trung, xoay mấy vòng, đôi cánh vỗ ra liên tục kình phong xuất hiện như
bão táp. Trác Linh vốn là người thân với đại bạch hạc nhất, nên biết rõ hành
động của nó lúc này là giống như gặp phải kình địch, nhưng lại không biết là
kình địch đang ở đâu, Trác Linh vội kêu lên:" Hoa nhi, đừng hoảng, có sư phụ
và Bạch thúc thúc ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi được!"

Thiên Đô Thánh Nhân cùng Bạch Mi Thần Quân thấy thế thì đều nhíu mày, rốt cuộc
là thần thánh phương nào, có thể kinh động đại bạch hạc mà thần không hay quỷ
không biết, nhưng lại không kinh động đến mọi người. Thiên Đô Thánh Nhân cười
lớn:" Là vị bằng hữu nào quang lâm, đã đến rồi sao không ra gặp mặt!" Sau đó
hét lên một tiếng, bùn đất trên mặt đất bị hất lên, Phương Kiếm Minh nghe được
thì vội thu Đại Thụy Thần Công lại, không dám nghe lén nữa, hung hăng trừng
mắt liếc Phương Kiếm Minh, Kỳ Lân Thử lè cái lưỡi đỏ tươi ra, cúi đầu, không
dám nhìn Phương Kiếm Minh, nhưng hai con mắt thì xoay tròn, không biết là nó
suy nghĩ gì!

Phương Kiếm Minh đã biết được bọn họ là ai, và cũng biết được là có người biết
được 'Phong Linh Độ Khẩu' là ở đâu, cho nên tính ra thì thu hoạch cũng không
nhỏ. Lập tức mang theo Kỳ Lân Thử theo đường cũ trở về lôi phủ, khi vượt qua
bức tường cao kia thì rất cẩn thận, sợ sẽ kinh động đến người thần bí kia,
nhưng may mắn là không có bị phát giác.

Ba ngày sau, nửa đêm, cạnh Tây Hồ.

Bầu trời đổ xuống một cơn mưa nhỏ. Mùa đông của thành Hàng Châu năm nay rất
lạ, ba ngày trước, vào ban đêm vốn sắp có một đợt tuyết rơi, nhưng mà nửa canh
giờ sau vẫn không thấy tuyết rơi, sáng hôm sau, trên mặt đất phát hiện có
tuyết, nhưng tuyết rơi ở đâu, không ai biết. Vì vậy mọi người đều đợt mưa
tuyết này đến, nhưng mà nó cứ như là một tiểu hài tinh nghịch vậy, thích thú
khi đối nghịch với con người, chậm chậm chạp chạp không có đổ xuống.

Đến hoàng hôn, đột nhiên một cơn mưa lớn đổ xuống, nước của Tây Hồ dâng lên
không ít, cơn mưa kéo dài suốt nhiều canh giờ, rồi từ từ nhỏ dần, bây giờ thì
đã biến thành một cơn mưa phùn. Bóng đêm dày đặc, đêm nay ánh trăng ảm đạm,
sao cũng không nhìn thấy nổi, chỉ chớp lên vài cái rồi biến mất.

Lúc này, bên cạnh hồ, không biết từ lúc nào đã có một thanh niên cao gầy đứng
ở đó, thanh niên đứng dưới một gốc mai, hoa mai nở rất nhiều, tựa hồ như muốn
khiêu chiến với mùa đông, thanh niên cao gầy đó nhìn chăm chăm về phía một
chiếc thuyền lớn, chiếc thuyền đó ở cách xa hắn khoảng nửa dặm. Một lúc sau,
một thiếu nữ từ trong thuyền bước ra, cầm trong tay một cây dù, thiếu nữ
giương dù lên, rồi bước xuống, chân điểm lên mặt nước vài cái là đã đến bên bờ
hồ, ngẩng đầu lên, nàng rất dễ thương, đôi mi cong cong, cánh môi nhỏ nhắn đỏ
tươi, một sợi dây thắt lưng màu đỏ quấn quanh vòng eo thon gọn, trên đó còn
buộc theo một chiếc khăn màu trắng, bên dưới đôi mày liễu là một đôi mắt đen
tròn, làm tăng thêm vẻ quyến rủ cho nàng, nàng là ai, vì sao lại vận trang
phục như thế? Thanh niên cao gầy vừa thấy nàng xuất hiện thì trên mặt hiện lên
vẻ trìu mến, ánh mắt vốn tịch mịch trở nên linh động.

Thiếu nữ giơ dù lên cao, rồi từ từ đi đến bên cạnh thanh niên, nhìn lên mặt
hắn, che mưa cho hắn, thanh niên cao gầy cười:" Thiến muội, hay là muội trở về
đi, chút mưa nhỏ này không ảnh hưởng đến huynh." Thiếu nữ liếc mắt ngang một
cái, dịu dàng nói:" Ảnh ca, muội thấy Đinh Thế Kiệt sẽ không đến, hay là huynh
bỏ qua đi!" Thanh niên cười nói:" Bây giờ vẫn chưa muộn, huynh muốn chờ một
chút." Thiếu nữ cắn cắn cánh môi, nói:" Ảnh ca, huynh thật sự quyết định rồi
sao?" Thanh niên gật đầu:" Chuyện mà huynh quyết dịnh thì chưa bao giờ thay
đổi, nếu hắc đạo không dám đến thì hắn không xứng đáng với muội muội của
huynh!" Thiếu nữ khẽ nhíu đôi mày liễu, dịu dàng nói:" Nhưng mà, huynh biết
không, huynh làm như thế thì chỉ khiến cho lệnh muội càng thương tâm hơn mà
thôi, chẳng lẽ huynh không nghĩ cho nàng!" Thanh niên nghe xong thì cười ha
hả:" Thiến muội, muội nói sai rồi. Từ nhỏ đến lớn, huynh luôn luôn đối xử tốt
nhất đối với muội muội của huynh, từ sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân lại
bận rộn gia sự, võ công của muội muội là do ta chỉ dạy, huynh rất quan tâm đến
nàng, lần này huynh ước chiến với 'hắc đạo' là không muốn muội muội phải đi
theo hắn sống cuộc sống bôn ba!"

Thiếu nữ dịu dàng nói:" Kỳ thật, huynh làm như thế, đúng là quan tâm đến muội
muội của huynh, nhưng mà đó là loại quan tâm sai lầm, huynh không phải là nữ
nhân nên không biết, một nữ tử khi đã yêu một ai đó thì cho dù là có chết nàng
cũng không sợ, nàng sẽ vì nam nhân mà mình yêu mến làm bất cứ chuyện gì."

Thanh niên ồ lên một tiếng, ánh mắt hắn chăm chú nhìn lên khuôn mặt của nàng,
thấy thế thì khuôn mặt xinh xắn của nàng ửng đỏ lên, bộ dáng thẹn thùng, thanh
niên cao gầy nói:" Thiến muội, muội đối với ta, đó là cảm tình như thế nào?"
Thiếu nữ nghe xong thì trong ánh mắt hiện lên vẻ mê mang, từ từ nói:" Muội
cũng không biết, tỷ muội trong bang, ngoại trừ bang chủ ra thì không một ai
được lập gia đình, cho dù muội có thích huynh thì chúng ta cũng không thể có
kết quả tốt!" Thanh niên cao gầy nghe xong thì cười lạnh:" Thiến muội, bang
chủ của các người là ai? Sao lại đặt ra quy tắc này, không phải là làm khổ các
người sao?" Thiếu nữ chu miệng, yêu kiều nói:" Không cho huynh nói như thế với
bang chủ! Bang chủ của muội đối với bọn muội rất tốt, huynh không biết, thật
ra quy củ này là do lão bang chủ định ra, cho dù muội có nói ra thì huynh cũng
không hiểu, ảnh ca, muội hỏi lại huynh lần nữa, thật sự huynh muốn cùng Đinh
Thế Kiệt phân cao thấp?" Nói đến đây thì vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên. Thanh niên
lạnh lùng cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, trầm giọng nói rõ từng chữ:"
Chuyện đã như thế, quyết không thay đổi!"

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=42#ixzz3OOd292r0


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #165