Tây Hồ Ác Thiếu


Người đăng: Reapered

Nghe xong những lời này thì cả Long Bích Vân và Long Nguyệt đều ngây người,
liếc nhìn về phía Phương Kiếm Minh với ánh mắt mang theo chút gì đó khó hiểu,
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, mặt vẫn không có gì biến đổi, hắn đã sớm nghĩ
ra câu ứng phó:" 'Nhân Sinh Hà Xử Bất Tương Phùng', Chu công tử, không biết đã
trế thế này rồi còn đến đây làm gì?" Hắn chuyển đề tài lên người của Chu công
tử, Chu công tử mỉm cười:" Đêm nay trăng rất đẹp, ta nghe nói cảnh đêm của
Nguyệt Hồ rất là đẹp nên mới đến đây, không ngờ là vô cùng xinh đẹp, ta thấy
cảnh tượng trên hồ không nhịn được nên muốn vui chơi một chút trên thủy đăng,
quả thật là khiến các vị chê cười!" Lôi Nhu nghe hai người nói chuyện với nhau
thì ngạc nhiên:" Hai người quen biết nhau sao? Sao ta lại không biết?" Chu
công tử cười nói:" Chúng ta chỉ mới gặp nhau hồi trưa nay, chỉ sợ Lôi Nhu tiểu
thư không biết, chúng ta không chỉ quen biết, mà suýt tí nữa là Phương công tử
và Tiêu Dao nhị lão đã động thủ rồi, cũng may không phải là chuyện lớn, mọi
người nể mặt nhau một chút, cho nên cũng không có gì!" Vừa nói, vừa nhìn sang
Long Bích Vân đang đứng bên cạnh Phương Kiếm Minh, thấy được diện mạo tuyệt
sắc của nàng thì thầm chấn động, vừa rồi 'hắn' chỉ lo nhìn Phương Kiếm Minh,
mặc dù thấy được dáng vẻ tuyệt vời của Long Bích Vân thì cũng không quan tâm
lắm cứ nghĩ rằng nàng là một giai nhân mỹ lệ mà thôi, nhưng khi thấy rõ Long
Bích Vân, thì đã bị dung mạo của Long Bích Vân khuynh đảo.

Chu công tử kinh ngạc nói:" Xin hỏi vị tiểu thư này là ...? Quả nhiên là tuyệt
đại giai nhân, khó trách Lôi Nhu tiểu thư lại tôn sùng như thế!" Lôi Nhu nghe
xong thì cười nói:" Ta nói không sai phải không, nàng xinh đẹp hơn ta nhiều
phải không, nàng chính là 'Phiêu Miễu Tiên Tử' Long Bích Vân, một trong Võ Lâm
Bát Mỹ, Long tỷ tỷ, vị này chính là Chu công tử từ kinh thành đến!" Chu công
tử nghe được người trước mắt mình chính là 'Phiêu Miễu Tiên Tử' Long Bích Vân
thì kinh ngạc, cười nói:" Thì ra là 'Phiêu Miễu Tiên Tử' Long Bích Vân! Quả
nhiên là tựa như tiên tử, tại hạ Chu Kỳ Duyên, kiến quá Long tiểu thư."

Long Bích Vân mỉm cười, nói:" Chu công tử không nên khách khí, các người từ
kinh thành đến, xem ra chính là người của danh môn vọng tộc, Bích Vân bất quá
chỉ là một người trong giang hồ, không dám thụ lễ." Chu công tử nghe xong thì
cười lớn, nhìn sang Phương Kiếm Minh, thấy hai người bọn họ rất thân mật thì
nhãn châu xoay chuyển, cười nói:" Nếu vậy thì theo như lời đồn đãi trong giang
hồ thì vị này chính là Phương Kiếm Minh Phương công tử rồi, thảo nào võ công
thật là cao thâm, có thể đánh bại thủ hạ của ta, chuyện trưa nay quả thật là
xấu hổ, mong Phương công tử không để trong lòng, chuyện mà Trương Chu truyền
đạt, chỉ là do ta quá đường đột!" Phương Kiếm Minh cười ha hả:" Chu công tử,
chỉ là việc nhỏ thôi, sao ta lại để ý đến chứ!"

Hai tử y nhân đi đến, bọn họ lướt đi trên mặt nước như bay, người bên trái
nhìn Long Bích Vân, cười lớn:" Ngươi chính là đệ tử kiệt xuất nhất từ trước
đến nay của 'Từ Hàng Hiên' Phiêu Miễu Tiên Tử Long Bích Vân?" Ngữ khí có vẻ
ngang tàng, Long Bích Vân mỉm cười, gật đầu:" Không sai, Bích Vân kiến quá nhị
lão." Người bên phải nhìn Long Bích Vân đột nhiên giật mình trầm giọng hỏi:"
Ngươi bị nội thương?" Long Bích Vân thầm giật mình những vẫn gật đầu, hắn hừ
một tiếng rồi nói:" Lão phu vốn đang muốn luận bàn võ nghệ một phen, xem ra
hôm nay không được rồi!" Nói xong ánh mắt lại đảo qua người Phương Kiếm Minh,
trong ánh mắt tràn ngập ý khinh thường, Phương Kiếm Minh biết là lão đang cố
khiêu khích mình động thủ với lão, hắn chỉ cười cười, không thèm để ý, người
này chính là người mà trưa nay muốn giáo huấn hắn Diêu lão - Công Tôn Diêu.

Ánh mắt của Chu công tử cứ như thần, đã sớm nhìn ra điều gì đó, mỉm cười:"
Không biết các vị có nhã hứng uống vài ly?" Phương Kiếm Minh không đợi Lôi Nhu
mở miệng đã nói trước:" Cũng không nên, chúng ta đã quấy rồi, không tiện, trời
cũng đã tối rồi, chúng ta cũng nên trở về!" Đinh Thế Kiệt cười nói:" Không
sai, tại hạ đã quấy rầy nhã hứng của Chu công tử, có vẻ đã hơi đường đột, cũng
nên cáo từ!" Nói xong thì quay sang nhìn Đường Phì, hai người liền thi triển
khinh công, bước lên thủy đăng, thoáng cái đã lên đến bờ hồ.

Phương Kiếm Minh đưa Long Bích Vân và Long Nguyệt theo sau, Lôi Nhu cùng Lôi
Minh cũng hướng sang Chu công tử nói một tiếng "Cáo Từ", Lôi Nhu nắm lấy tay
Chung Đào rồi cùng triển khai khinh công rời đi, Lôi Minh là người cuối cùng
rời khỏi Nguyệt Hồ, trở về dĩ nhiên là nhanh hơn nhiều so với khi đi, sau khi
trở về biệt viện thì Lôi Minh, Lôi Nhu, Chung Đào, Đinh Thế Kiệt và Đường Phì
trở về phòng của họ. Phương Kiếm Minh cũng đưa Long Bích Vân về phòng rồi chúc
nàng ngủ ngon, đang chuẩn bị trở về thì Long Bích Vân lại kéo hắn lại, khuôn
mặt xinh đẹp tươi cười, yêu kiều nói:" Phương lang, chàng và Chu mỹ nhân kia
quen biết như thế nào vậy?" Phương Kiếm Minh sửng sốt, sau đó thì bừng tỉnh:"
Nàng nói chính là Chu công tử sao, khụ khụ, việc này chỉ là việc nhỏ thôi, nên
ta cũng không nói với nàng." Sau đó kể lại chuyện hồi trưa, Long Bích Vân nghe
xong thì phượng nhãn hơi chuyển động, cười nói:" Thì ra là như thế, được rồi,
chàng cũng đi nghỉ đi." Phương Kiếm Minh thấy nàng không có vẻ là tức giận thì
cũng cảm thấy nhẹ nhõm, đi xuống lầu.

Hôm sau, sau khi dùng cơm xong thì Lôi Nhu lại dẫn theo Chung Đào đến, nói là
muốn ra ngoài chơi, nhóm Phương Kiếm Minh vừa nghe xong thì đều kêu tốt, Đinh
Thế Kiệt hỏi Lôi Minh thì Lôi Nhu chu miệng nói:" Hắn còn có việc, không thể
đi được, chúng ta cứ mặc hắn đi!" Sau đó dẫn theo họ rời khỏi Lôi gia, đi dạo
trong thành hàng châu, đến giữa trưa thì đến một tửu lâu, dùng cơm trưa,
Phương Kiếm Minh nhắc đến Tây Hồ ở hàng châu, Lôi Nhu liền đưa họ đi tham quan
cảnh đẹp của Tây Hồ.

Tây Hồ là ở phía tây của hàng châu, hồ có chu vi hơn ba mươi dặm, là linh hồn
của hàng châu, được núi non vây quanh ba mặt, ở mặt gần nhất, sơn thanh thủy
tú, phong cảnh như họa, núi non trùng điệp, thiên sinh lệ chất. Lúc này là vào
đông, khí trời có chút lạnh, nhưng du khách vẫn không ít, trên bờ hồ có một
dãy hoa mai, đón gió đông nở ra, trăm hoa chen nhau, tầng tầng lớp lớp, một
làn gió nhẹ thổi qua, mang theo một làn hương biển, Long Bích Vân và Lôi Nhu
vui vẻ trò chuyện, hơn nữa các nàng lại là quốc sắc thiên hương, khiến người
khác chú ý.

Phương Kiếm Minh lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp Tây Hồ nên say mê, thấy trên
mặt hồ có không ít thuyền, mờ mờ ảo ảo, lại có nhiều giọng ca trong trẻo của
nữ nhi truyền đến, cười hỏi:" Thì ra Tây Hồ đẹp như thế, Đinh đại ca, các đội
thuyền kia là gì vậy, sao lại có tiếng hát của nữ nhi truyền đến." Đinh Thế
Kiệt vừa nghe xong thì hơi ngẩn ra chút, sau đó lộ ra nụ cười cổ quái:" Đệ hỏi
ta, ta cũng không rõ lắm, hay là đệ đi hỏi Lôi Nhu đi, nàng là người hàng
châu, nhất định sẽ biết!" Lúc này Lôi Nhu kéo Long Bích Vân, Long Nguyệt và
đường phi đi phía trước, cười hi hi ha ha, chỉ chỉ trỏ trỏ khắp hồ, Phương
Kiếm Minh thấy các nàng vui vẻ như thế thì làm sao dám lên quấy rầy chứ, nếu
như Lôi Nhu phát hỏa thì tiêu. Chung Đào nghe xong thì cười:" Các người không
biết thật sao?" Phương Kiếm Minh lắc đầu còn Đinh Thế Kiệt thì lại mỉm cười
thần bí.

Chung Đào nói:" Phương đại ca, để ta nói cho huynh nghe, nhưng ta cũng không
biết nhiều lắm, có nói thì cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, ta nghe nói các đội
thuyền này là nơi để uống rượu!" Phương Kiếm Minh nghe thế cảm thấy lạ:" Uống
rượu? Rượu gì?" Chung Đào cười nói:" Hình như gọi là rượu hoa!"

Phương Kiếm Minh lại càng cảm thấy lạ:" Nhiều đội thuyền như thế, tất cả đều
là nơi để uống rượu hoa sao, rượu hoa là rượu gì, ngon lắm sao?" Đinh Thế Kiệt
nghe xong thì cươi ha hả:" Phương lão đệ, ta tính lừa đệ, đệ thật sự không
biết 'rượu hoa' là gì sao?" Phương Kiếm Minh cười lớn, rồi lắc đầu, nói:" Quả
thật đệ không biết cái gì gọi là rượu hoa, kiến thức của đệ cũng không phải là
nhiều, khiến Đinh đại ca chê cười, rượu hoa rất nổi danh sao?" Chung Đào và
Đinh Thế Kiệt nhìn nhau, không biết phải giải thích với hắn như thế nào.

Phương Kiếm Minh thấy bọn họ nhìn nhau một lúc mà không nói gì thì truy hỏi:"
Rốt cuộc thì 'rượu hoa' là cái gì, Đinh đại ca, huynh biết rõ nhưng lại giả vờ
câm điếc, tỏ vẻ không biết, chẳng lẽ là xem thường đệ sao?" Đinh Thế Kiệt cười
nói:" Đệ thật sự muốn biết sao?" Phương Kiếm Minh nói:" Xin thỉnh giáo đại
ca!" Đinh Thế Kiệt nhìn qua Chung Đào rồi mới chuyển sang Phương Kiếm Minh,
nói từng chữ giải thích:" 'Uống rượu hoa' chính là các thuyền chiêu đãi khách
uống rượu, chắc đệ cũng biết kỹ nữ phải không, có muốn đến đó thử một lần
không?" Phương Kiếm Minh nghe xong mới biết 'rượu hoa' là gì, đỏ mặt lên, gặng
cười một tiếng:" Thì ra đây là 'rượu hoa', thảo nào hai người nhìn ta kỳ quái
như thế, thế thì các người cứ nói thẳng là thuyền kỹ là được." Đinh Thế Kiệt
nghe ngữ khí của hắn có vẻ lơ đểnh thì nghiêm mặt nói:" Phương lão đệ, có phải
đệ xem thường những người trên đó không?" Phương Kiếm Minh vội nói:" Đệ sao
lại xem thường các nàng chứ, các nàng cũng do cuộc sống mà thôi, nếu ta xem
thường các nàng thì sẽ không mang họ phương."

Đinh Thế Kiệt nói:" Thật ra, bên trong các thuyền kỹ này cũng có không ít nư
nhi vẫn còn tấm thân trong trắng, các nàng do cuộc sống đưa đẩy mà phải đến đó
đàn xướng, cố gắng cười vui với khách, đúng là bất đắc dĩ, những nư nhi bán
nghệ không bán thân cũng không ít."

Chung Đào nghe xong, cười nói:" Đinh đại ca nói không sai, ta nghe nói này Tây
Hồ có một mỹ nhân, quốc sắc thiên hương, thân mang tuyệt kỹ, không biết là có
bao nhiêu nam nhân si cuồng nàng, Đinh đại ca có biết không?" Đinh Thế Kiệt
kinh ngạc nói:" Vài năm trước ta đã đến Tây Hồ một lần, khi đó có không ít nữ
nhân xinh đẹp, nhưng mà nói đến quốc sắc thiên hương thì không có ai, đệ nói
là người nào?" Mặt của Chung Đào một nhiên đỏ lên:" Đệ nói cho hai người nghe
một việc nhưng không được cười." Phương Kiếm Minh thấy hắn cẩn thận như thế
thì cười nói:" Chung lão đệ, có gì cứ nói, ta và Đinh đại ca sao lại chê cười
chứ!"

Chung Đào suy nghĩ một chút, nói:" Hai người không biết, lần đầu tiên đệ đến
hàng châu, vừa vào thành thì gặp một tên khất cái, tên khất cái đó rất là lôi
thôi, trong miệng của hắn thì phun ra toàn những lời thô tục, hắn thấy tướng
mạo của đệ lạ và khẩu âm không phải dân vùng này thì biết đệ là người từ bên
ngoài đến, đi ra cản đường, hỏi đệ có phải đến nơi này tìm người không, lúc đó
đệ chỉ biết đại khái phương vị của lôi phủ, nhưng không biết địa chỉ cụ thể,
nghe hắn nói xong thì ngạc nhiên sau đó nói là muốn đến Lôi gia tìm người, hắn
nghe xong thì biến sắc, sau đó mỉm cười, hắn nói là biết lôi phủ nơi nào, muốn
dẫn đường cho đệ, đệ còn đang chần chừ thì hắn cười chê, nhất thời bị hắn
khích, nên đi theo sau, dù sao thì đệ cũng có mang kiếm, còn sợ ai chứ.

Không ngờ, hắn dẫn đệ đi không phải là lôi phủ, mà là đến cạnh Tây Hồ, đang
định hỏi hắn muốn làm gì thì hắn lại nhìn về phía một chiếc thuyền rồi nói:"
Dê béo đến, các ngươi mau ra đi, thu thập hắn, lúc đó thì có thể áp chế người
của lôi phủ." Đệ nghe hắn nói xong thì cảm thấy kỳ quái, hắn vừa dứt lời thì
lập tức có năm bóng người từ trên thuyền phi thân lên, đó là năm hán tử, đánh
về phía đệ, còn tên khất cái kia thì đánh lén phía sau đệ! Đệ thấy trận thế
của bọn họ thì biết đó là một cái bẫy, xoay người xuất ra một chưởng đánh lui
tên khất cai, sau đó rút cự kiếm trên lưng ra, đánh về phía năm đại hán, sau
đó điểm trúng huyệt đạo của họ, võ công của họ quá tệ.

Đệ xoay người lại hỏi tên khất cái nằm dưới đất, hắn là ai tại sao lại làm
thế? Tên khất cái chỉ cười lạnh, không trả lời, đột nhiên sắc mặt vui vẻ hẳn
lên, nhìn về phía xa trên hồ, đệ thấy thế thì quay đầu nhìn lại, thì thấy trên
hồ có một chiếc thuyền nhỏ đang trượt đến rất nhanh, trên thuyền có hai hán tử
y phục màu xám, người bên trái nhìn tên khất cái nằm trên đất rồi nhìn vào năm
hán tử bị điểm huyệt đạo, quát lên:" Tiểu tử, ngươi là ai mà dám đả thương
người của Tây Hồ!"

Nói xong, hai người đằng thân, một tả một hữu tấn công về phía đệ, võ công của
họ không tệ, tuy vậy đệ có thể đối phó họ dễ dàng, nhưng trước khi ra khỏi nhà
thì cha đệ có dặn là nếu như không gặp phải cao thủ chân chính thì chỉ dùng
đao pháp bình thường thôi không được dùng sở học gia truyền, nên để cự kiếm
sang một bên giao thủ với họ, giao đấu hơn mười chiêu thì đột nhiên một người
ném một bao mê được ra, theo gió xông vào mặt đệ, đệ hít vào không ít, buồn
cười là số mê dược đó lại vô dụng đối với đệ, đệ ngừng tay, cười hì hì nhìn
họ, bọn họ thấy đệ không ngã xuống thì kinh ngạc, đang lúc không biết phải làm
thế nào thì nghe được thanh âm của một thiếu nữ ở phía xa truyền đến:" Người
của Tây Hồ Bang lại khi dễ người ngoài sao, hôm nay bổn cô nương tâm tình tốt,
sẽ giáo huấn các ngươi một trận!"

Vài phi tiêu bay đến như điện, hướng về phía hai hán tử mặc y phục màu xám.
Hai người quay lại, bổ ra một chưởng, đánh rớt các phi tiêu, khi nhìn lên thì
kinh hãi, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp đứng trên một chiếc thuyền lớn, chiếc
thuyền có hai tầng, trên thuyền có hơn mười thiếu nữ xinh đẹp, người phóng phi
tiêu là một trong số đó. Đệ thấy chiếc thuyền rất lớn, trong lòng cũng cảm
thấy lạ, hai hán tử kia thấy thế thì không còn chút dũng khí nào, không thèm
nhìn tên khất cái và đám người kia một cái, phi thân lên chiếc thuyền nhỏ, bảo
thuyền phu mau chèo đi.

Đệ giải huyệt cho năm hán tử, bọn họ cùng với tên khất cái vội chạy đi, đệ ôm
quyền cảm tạ thiếu nữ kia, nàng chỉ cười và nói không nên thế, khi đệ đang
chuẩn bị rời đi thì từ trong thuyền vang ra một giọng nói êm tai:" Thiếu hiệp
muốn đến lôi phủ sao?" Đệ nghe xong thì giật mình, sao nàng lại biết đệ muốn
đến Lôi gia, không chờ đệ hỏi thì nàng đã giải thích:" Vừa rồi thiếu hiệp gặp
phải cính là người của Tây Hồ Bang, là bá chủ một vùng trong thành hàng châu,
là người đối địch với Lôi gia, nghe nói bang chủ của bọn họ rất có lai lịch,
hơn nữa phía sau của hắn cũng có một thế lực lớn để làm chỗ dựa cho nên mới
không e ngại lôi phủ, nếu thiếu hiệp muốn đến lôi phủ, ta có thể sai người dẫn
đường." Đệ cảm thấy vui vẻ vội đa tạ nhưng nàng cũng không có nói nữa.

Sau đó đệ được một thuyền phu dẫn đường đến lôi phủ, trên đường đi đệ có hỏi
qua thuyền phu kia, vị nữ tử trong thuyền lúc nãy là người phương nào, hắn
nghe xong thì cười to, nói với đệ rằng:" Vùng Tây Hồ này không ai là không
biết danh tiếng của nàng, nàng chính là thuyền kỹ nổi danh nhất trên Tây Hồ,
nhưng ngươi không thể xem thường nàng, nàng bán nghệ không bán thân, mười
thiếu nữ lúc nãy đều là nha hoàn của nàng, công phu cũng rất lợi hại, nghe nói
nàng có dung mạo quốc sắc thiên hương, thân mang tuyệt kỹ, rất nhiều người si
mê nàng, bất quá có rất ít người có thể tận mắt nhìn thấy nàng, phàm là người
có thể thấy mặt nàng nếu không phải anh hùng hảo hsan thì cũng là đại phú đại
quý, nếu không thì muốn gặp mặt nàng là vô cùng khó khăn", đệ nghe xong thì
cảm thấy kỳ quái, nếu nói như thế thì nữ tử này thật có cá tính, xem ra nàng
cũng không muốn làm một thuyền kỹ, nhất định là có nguyên nhân khác.

Đệ hỏi nữ tử đó phương danh là gì thì thuyền phu nói là Yến Phi Phượng, đó là
lần đầu tiên đệ nghe qua cái tên như thế, sau đó nhờ thuyền phu dẫn đường cho
nên đến được lôi phủ, mấy ngày nay mặc dù đệ không có đi qua nhưng trong lòng
vẫn ghi nhớ chuyện này, không biết là nàng còn ở Tây Hồ hay không?" Đinh Thế
Kiệt nghe xong thì lộ vẻ kinh ngạc:" Yến Phi Phượng! Nữ tử, này có lai lịch
gì?" Phương Kiếm Minh và Chung Đào làm sao mà biết, Đinh Thế Kiệt vốn là một
lão giang hồ còn không biết thì nói chi đến bọn hắn. Chợt nghe tiếng Lôi Nhu
kêu lên:" Các người mau nhanh lên một chút, cứ chậm rề rề thế, thật là không
có khí phách nam nhân!" Ba người nghe xong thì vội đi đến, thanh âm của Lôi
Nhu còn chưa dứt thì có người trêu đùa:" Bốn vị tỷ tỷ, muốn đại nam nhân à, tỷ
xem chúng ta thế nào, không biết phải xưng hô thế nào với các vị tỷ tỷ?" Phía
trước có hơn mười thiếu niên, người đi trước là một thiếu niên có thể coi như
là anh tuấn, thanh niên đó nắm trong tay hai thiết đảm, xoay xoay tròn, kêu
lên cạp cạp, phía sau có hơn mười thanh y đại hán tay cầm bội đao, thân thể
cường tráng dị thường, vừa nhìn thì biết là người của một gia phủ.

Thanh niên nọ thấy các nàng, nhất là Lôi Nhu thì lộ ra thần sắc say mê, hồn
rời khỏi xác, nước dãi từ trong miệng trào cả ra, hơn mười đại hán đi theo
phía sau hắn cũng chẳng khác gì, bị vẻ đẹp của Lôi Nhu và Long Bích Vân làm
điên đảo. Lôi Nhu nghe bọn chúng nói xong thì định ra tay giáo huấn, nhưng
Đường Phì đã cười một tiếng rồi nói:" Tốt, đệ đệ, có dúng khí, xưng hô thế nào
đây?" Đường Phì bước lên phía trước của Lôi Nhu, thanh niên thấy Đường Phì mặc
dù mập mạp nhưng không xấu xí, bất quá tướng mạo chỉ bình thường mà thôi, nghe
thế thì cười lên, trong giọng cười có chút dâm đãng, nhìn về các đại hán phía
sau:" Các người nghe rõ rồi chứ, vị tỷ tỷ này nhường cho các ngươi, bổn thiếu
gia không giành, còn ba vị kia là của bổn thiếu gia, không được đả thương các
nàng, nếu không đừng trách ta! Tính tình của bổn thiếu gia chắc các ngươi cũng
đã rõ!" Vừa nói chuyện vừa muốn lách qua người Đường Phì, đến trước mặt ba
người Long Bích Vân, Đường Phì cười đùa:" Đệ đệ không xem trọng tỷ tỷ sao,
thật khiến tỷ tỷ đau lòng mà, tỷ tỷ ..." Bỗng dưng giọng điệu thay đổi, quát
to lên:" Đánh chết đồ con rùa nhà ngươi!"

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, bổ tay ra, đánh lên khuôn mặt của đối
phương, vô cùng mau lẹ. Một chưởng vừa xuất ra, ba người Phương Kiếm Minh đang
ở cách hơn sáu trượng cũng nghe được tiếng gió, có thể thấy được Đường Phì tức
giận cỡ nào. Thanh niên kia tưởng rằng Đường Phì chỉ là một người bình thường,
không ngờ Đường Phì lại lợi hại thế, sắc mặt biến đổi, vội xoay người, tay
trái xuất ra một chưởng, một tiếng chát vang lên, thân hình của thanh niên đó
quay tròn như một con quay, không biết là quay được bao nhiêu vòng, đụng phải
đám đại hán ở phía sau.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=41#ixzz3OOcnk5zG


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #163