Người đăng: Reapered
Trung niên kia vừa dứt lời thì Tiểu Hoàn vội xoay người sang chỗ khác, nói với
Phương Kiếm Minh:" Phương công tử, hay là chúng ta rời đi!" Phương Kiếm Minh
cảm thấy kỳ quái, thiếu niên này là ai, mà lại mang theo nhiều thủ hạ như thế,
xem ra cũng có chút lai lịch. Đang chần chừ thì thấy vẻ mặt của Tiểu Hoàn,
trên mặt Tiểu Hoàn hiện lên vẻ đáng thương, Phương Kiếm Minh thấy thế thì cũng
không muốn làm khó nàng, nên lùi về. Không ngờ một tên trung niên nhân có dung
mạo quái dị kia liếc nhìn Phương Kiếm Minh một cái rồi quát:" Ngươi thật to
gan, còn không mau nhường đường, nếu không gia gia sẽ cho ngươi biết tay!"
Phương Kiếm Minh nghe thế thì cười ha hả, dừng chân lại, nói:" Ta không nhường
đường đó, các người muốn thế nào, các hạ là ai?" Ngữ khí không hề yếu thế.
Tiểu Hoàn nghe xong thì sắc mặt tái nhợt, nàng thật sự không ngờ Phương Kiếm
Minh sẽ nói ra những lời này, trung niên vận tử y kia nghe xong thì cười một
tiếng:" Tiểu tử, đừng tưởng học được một ít công phu mèo ba cẳng thì muốn so
chiêu cùng lão phu, ngươi không xứng, Trương Chu, đuổi hắn đi." Một trung niên
nhân gầy gò ở phía sau của hắn khom người nói 'vâng' rồi rút kiếm ra khỏi võ.
"Diêu lão, người này cũng chính là khách của lôi gia, người lớn chớ trách trẻ
nhỏ, Trương huynh đệ đừng ra tay, hãy để ta xử lý, thế nào?" Trương Chu nghe
xong thì đưa tay đặt lên chuôi kiếm, chỉ cần 'Diêu Lão' phân phó là hắn lập
tức rút kiếm ra bức thiếu niên này lui xuống. Trung niên hán tử được gọi là
'Diêu lão' hừ một tiếng rồi nói:" Được rồi, Lôi Phong, chuyện này do ngươi
giải quyết, nhớ kỹ, không phải là khách của lôi gia thì đều có thể đứng trước
mặt lão phu nói chuyện như thế!" Trung niên hán tử kia nghe xong thì mỉm cười
gật đầu, đi lên vài bước, Trương Chu lui xuống.
Lôi Phong nhìn sang Phương Kiếm Minh rồi cười nói:" Vị huynh đệ này, thứ lỗi
cho ta, lôi gia hằng ngày đều có rất nhiều khách lui tới, các hạ không biết
là...?" Tiểu Hoàn nói:" Phương công tử là ..." Sắc mặt của Lôi Phong trầm
xuống, quát:" Hỗn láo, ta không hỏi ngươi, thật là to gan!" Phương Kiếm Minh
thấy hắn đối đãi với hạ nhân hung ác như thế thì đánh giá hắn thấp xuống vài
phần, nghe thế thì nói:" Lôi đại thúc, tại hạ là bằng hữu của Lôi Minh, vừa
đến hôm qua." Lôi phông ồ một tiếng rồi nói:" Thì ra là bằng hữu của nhi tử
của tam ca, được rồi, được rồi, tại hạ Lôi Phong, Phương lão đệ, xin hãy
nhường đường, sau này, ta sẽ đến tạ lỗi." Phương Kiếm Minh cười nói:" Nếu lôi
đại thúc đã nói như thế thì ta cũng chỉ có nhận lệnh, ta cũng muốn nói một
chút, không phải là khách của lôi gia thì người nào cũng có quyền kiêu ngạo
như thế!" Nói xong thì nắm lấy tay của tiều hoàn rời đi. Tiểu Hoàn không ngờ
Phương Kiếm Minh lại nắm tay nàng kéo đi, cũng không có dũng khí rút ra, chỉ
cúi đầu.
Lôi Phong thấy hành động của Phương Kiếm Minh như thế thì nhíu mày, thầm
nghĩ:" Tiểu tử này là ai?" Nhưng 'Diêu lão' nhe Phương Kiếm Minh nói xong thì
sửng sốt, rồi cười lên quái dị:" Đệ đệ, có người mắng ngươi, ngươi còn không
biết sao?" Diêu lão quái đảo mắt, quát:" Không biết sống chết, Lôi Phong,
không phải ta không nể mặt ngươi, mà tiểu tử này thật sự là mạnh miệng, Trương
Chu, giáo huấn hắn cho ta!"
Trương Chu nghe thế thì phi thân lên, rút kiếm ra, kiếm quang xuất hiện, nhắm
thẳng về phía người của Phương Kiếm Minh chớp mắt cái đã đâm ra bảy kiếm,
Phương Kiếm Minh đẩy Tiểu Hoàn ra ngoài hai trượng, Tiểu Hoàn cũng là người
biết võ công, thấy Phương Kiếm Minh và Trương Chu động thủ thì sắc mặt kinh
hãi, quỳ xuống, khóc ròng nói:" Diêu lão, đều là tại nô tỳ, nô tỳ không nên
đưa phương công tử đến đây, khiến phương công tử làm người nổi giận, mong
người khai ân, không so đo với phương công tử, Chu công tử, xin người, phương
công tủ chính là do tứ tiểu thư ra lệnh cho nô tỳ theo hầu, lôi tổng quản, nồ
tỳ đáng chết, xin người trừng phạt nô tỳ ..." Trong khi nàng nói chuyện thì
Phương Kiếm Minh và Trương Chu đã giao thủ qua bốn chiêu, cả bốn chiêu này
Phương Kiếm Minh chỉ dùng thiếu lâm long trảo thủ để đối phó, đánh bật Trương
Chu ra, Trương Chu không thể đấn gần hắn quá một thước, Trương Chu cảm thấy
ngạc nhiên, không ngờ người này lại có nội lực thâm hậu và chiêu thức tinh
diệu như thế.
Phương Kiếm Minh thấy Tiểu Hoàn quỳ xuống thì sắc mặt trầm xuống, phát ra một
đạo kình khí, đỡ tiều hoàn dậy, trên khuôn mặt xinh xắc của Tiểu Hoàn đã đầy
nước mắt, Phương Kiếm Minh thấy thế thì kêu lên:" Tiểu Hoàn cô nương, sao phải
làm thế, không thể tùy tiện quỳ xuống trước mặt người khác được, lạy trời lạy
đất, lạy cha mẹ, chứ không nên quỳ lại người khác." Trương Chu đâm một kiếm về
phía vai của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh hét lên một tiếng, cổ tay xoay
một cái đánh trúng thân kiếm của Trương Chu, Trương Chu cảm thấy có một cổ
chân lực thâm hậu truyền từ thân kiếm truyền đến, lòng ban tay cảm thấy đau
nhói, mặt đỏ lên, không chờ hắn rút kiếm về Phương Kiếm Minh lộn người, lại
xuất ra thiếu lâm long trảo thủ, Trương Chu thấy chiêu thức của Phương Kiếm
Minh khí thế dũng mãnh thì vội cúi đầu, chuyển mình lùi ra xa hơn một trượng,
nhưng không ngờ Phương Kiếm Minh đã sớm dự liệu được chiêu này của hắn, thân
hình của Phương Kiếm Minh cũng xoay thêm một vòng nữa, xuất ra một trảo chụp
trúng áo của Trương Chu, sau đó đẩy hắn ra xa, quát lên:" Đắc tội!"
Trương Chu đang ở trong không trung thì cảm thấy hoa mắt, cảnh vật xung quanh
xoay chuyển nhanh chóng, bỗng có một kìn khí cường đại đỡ lấy hắn, vững vàng
rơi xuống bên ngoài bốn trượng, Trương Chu đưa mắt nhìn, thì thấy hai tay của
Diêu lão vung lên, đánh về phía Phương Kiếm Minh, đúng lúc này thì có người
lên tiếng:" Diêu lão, bỏ đi, bỏ qua đi, dù sao cũng là khách của lôi gia."
Diêu lão hậm hực, xoay người lui về, cười nói:" Chủ tử đã có ý thế thì, lão
cũng không so đo nữa." Ngữ khí rất là cung kính, Phương Kiếm Minh giương mắt
lên nhìn, thì thấy chính là vị Chu công tử từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì.
Phương Kiếm Minh cười ha hả:" Thì ra cũng chỉ là thuộc hạ của người khác, khó
trách, khó trách." Diêu lão lạnh lùng cười, nhưng cũng không có động nộ.
Lôi Phong thấy việc này được Chu công tử giải quyết êm đẹp thì hung hăng trừng
mắt nhìn Tiểu Hoàn một cái, rồi cùng với mấy người Chu công tử đi vào con
đường lớn, khi vị Chu công tử kia đi ngang người Phương Kiếm Minh thỉ mỉm
cười, lộ ra hàm răng trắng như ngọc, Phương Kiếm Minh thấy thế thì nghĩ thầm:"
Sao răng hắn trắng như ngọc vậy, giống như là của nữ nhân vậy." Bỗng dưng có
một cổ kình khí cường đại áp về phía hắn, Phương Kiếm Minh cười lạnh, vận nội
lực, trước người xuất hiện một tầng tiên thiên chân khí, đạo kình khí kia vừa
chạm vào thì tóc của Phương Kiếm Minh hơi lay động, đạo kình khí đó liền biến
mất, Phương Kiếm Minh vẫn không nhúc nhích, đứng vững vàng tại chỗ. Diêu lão
lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Phương Kiếm Minh một cái rồi đi theo phía sau Chu
công tử.
Phương Kiếm Minh thấy bọn họ đi ra ngoài hơn mười trượng thì nói với Tiểu
Hoàn:" Tiểu Hoàn, sao lại quỳ xuống như thế, trong mắt ta, chưa từng có người
nào xứng đáng cho ta quỳ xuống." Sắc mặt của Tiểu Hoàn vẫn tái nhợt, nghe thế
thì cũng không nói gì, không biết là đang nghĩ gì trong đầu, Phương Kiếm Minh
đụng nàng một cái:" Tiểu Hoàn, chuyện đã qua rồi, không cần phải lo lắng."
Tiểu Hoàn đột nhiên khóc lớn:" Lôi tổng quản nhất định sẽ không bỏ qua."
Phương Kiếm Minh nhướng mài:" Tiểu Hoàn, cô đừng sợ, cô sợ tên Lôi Phong kia
tìm cô gây khó dễ sao?" Tiểu Hoàn nghẹn ngào nói:" Nô tỳ không phải sợ thế mà
sợ hắn sẽ tìm đến tứ tiểu thư, công tử không biết chứ tứ tiểu thư rất thương
yêu chúng ta, nếu nàng biết chuyện hôm nay thì nhất định sẽ cùng lôi tổng quản
náo loạn, đều là lỗi tại ta không nhìn rõ bọn họ, nếu không thì sẽ kéo công tử
lại chờ một chút."
Phương Kiếm Minh cười lạnh:" Chu công tử này là ai, còn Tiêu Dao nhị lão nữa,
sao lại kiêu ngạo như thế, ta thấy lôi tổng quản trước mặt bọn họ còn phải
khép nép, nơi này dù sao cũng là Lôi phủ!" Tiểu Hoàn nói:" Nô tỳ cũng không
biết bọn họ là ai nữa, chỉ biết là khách từ kinh thành đến, lão gia ra lệnh,
bọn họ đến đây thì phải tôn trọng bọn họ, nếu không thì mặc kệ là đúng hay
sai, hậu quả phải tự mình gánh chịu."
Phương Kiếm Minh nghĩ một chút rồi nói:" Chắc là vương tôn quý tộc ở kinh
thành đến, thảo nào lại kiêu ngạo như thế. Được rồi, Tiểu Hoàn, đừng khóc nữa,
cũng không cần phải lo lắng, tất cả đều là ta gây ra, có chuyện gì thì ta sẽ
chịu, nếu có ai tìm cô gây khó dễ thì cứ bảo hắn đến tìm ta." Tiểu Hoàn nghe
hắn nói đơn giản như thế thì biết hắn không biết được tính nghiêm trọng của
vấn đề, Phương Kiếm Minh tuy nói dễ nghe thế nhưng dù sao thì hắn cũng là
khách của Lôi phủ, ai lại đi tìm hắn gây khó dễ chứ, đến lúc hắn đi thì người
chịu khổ vẫn là nàng. Nhưng nàng cũng không dám oán giận Phương Kiếm Minh,
Phương Kiếm Minh sở dĩ gây chuyện như thế cũng là vì nàng. Muốn trách thì cũng
chỉ có thể trách mình, tại sao lại đưa Phương Kiếm Minh đến đây, nếu không thì
sẽ không xảy ra chuyện này. Tiểu Hoàn thở dài một tiếng, lau nước mắt trên mặt
rồi nói:" Phương công tử, chúng ta trở về thôi!" Phương Kiếm Minh thấy nàng
vẫn còn lo lắng vì việc này, nên cũng không còn tâm tình ngắm hồ nữa, nghe thế
thì cười nói:" Được rồi, chúng ta cũng nên trở về, ngày mai chúng ta sẽ đến
tham quan nguyệt hồ, Tiểu Hoàn, ta vẫn còn chưa nhớ đường, ngày mai chắc phải
cần cô dẫn đường rồi, được không?" Tiểu Hoàn nghe xong thì thở dài, thầm
nghĩ:" Ngày mai, ngày mai chắc ta không còn ở lôi gia rồi!" Nhưng vẫn gật đầu.
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, quay đầu lại chuẩn bị đi thì đột nhiên kêu lên
một tiếng, xoay người lại, thì thấy hán tử tên là Trương Chu kia đang chạy
đến, cảm thấy kỳ lạ. Một lúc sau hắn đến trước người Phương Kiếm Minh, mỉm
cười:" Vị lão đệ là họ Phương?" Phương Kiếm Minh gật đầu, Trương Chu nói:" Tại
hạ nhận lệnh của chủ tử, đến đây thương lượng với Phương lão đệ một chuyện."
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên:" Chuyện gì, chẳng lẽ các ngươi còn chưa bỏ qua
chuyện này sao?"
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=41#ixzz3OOcdTMK6