Hồ Thượng Tương Phùng


Người đăng: Reapered

"Đã lâu rồi ta không có động gân cốt, hôm nay có một trận thế khổng lồ đến bắt
chuyện, trong lòng ta rất cao hứng, nên cũng chẳng thèm quản chuyện hán tử kia
chạy trốn. Từ bốn phương tám hướng, từng đội người triển khai kinh công lao về
phía ta, ta đảo mắt nhìn quanh, biết được tổng cộng chia làm mười hai phương
vị, mỗi một phương vị có một hán tử cầm cờ lớn đi trước, trên đầu người cầm cờ
có đội một cái thiết khôi có sừng kỳ quái, các lá cờ lớn có màu trắng, màu
đen, màu đỏ, màu lam, màu đỏ, màu vàng, màu tím, màu xanh biếc, màu xanh, màu
cam, màu vàng, màu xám. Mười hai lá cờ lớn, mười hai màu sắc khác nhau, trên
cờ có một hình phi long cổ quái. Mấy ngàn người đảo mắt cái là đã đến cách ta
mười trượng, mười hai hán tử cầm cờ vung lá cờ lớn trong tay lên, mạnh lẽ vũ
động, từng đội người nhanh chóng tiến đến, vây quanh ta, có người dùng khinh
công bay lên, có người vừa khụy xuống vừa đi, kỳ diệu vô cùng.

Ta rơi vào trong trận của họ, phát ra kình khí để thăm dò, điều tra nhân số
của bọn chúng, trận thế này gồm mười hai đội, mỗi đội tính luôn cả kỳ chủ có
tổng cộng bốn trăm người, mười hai đội là bốn ngàn tám trăm người, nhiều người
như thế đánh một người, ta chưa từng thử qua cảm giác đó, hơn nữa bọn họ còn
bày ra một thế trận, nữa, ý định mê hoặc ta. Nhưng, nếu ta muốn thoát ra thì
chỉ cần bay cao hơn mười trượng là có thể dễ dàng thoát ra, dựa vào chân khí
của ta thì lăng không ngàn trượng chỉ là việc đơn giản, ta cố tình muốn tìm
hiể uy lực của trận thế này cho nên không có chạy đi, ngược lại còn cười ha
hả, bước vào sâu trong trận, để cho bọn chúng hoàn toàn vây khốn ta lại.

Nhiều người như thế cho nên chiếm cả khuôn viên trăm trượng, nhưng đáng tiếc
là không có một người nào lên tiếng cả, chỉ có tiếng bước chân di chuyển và
tiếng các lá cờ lớn vũ động, từ đó có thể thấy được, bọn họ thường xuyên luyện
tập nghiêm khắc. Bọn họ vây quanh ta một hồi, rồi thế trận bắt đầu phát động
... Hà hà ... Trận chiến đó có thể nói là nhân sinh hiếm thấy. Sau này ta mới
biết đó là "Thập Nhị Tu La Kỳ Trận" của Ma Giáo, là trấn giáo chi bảo của Ma
Giáo, trừ khi gặp phải vấn đề liên quan đến tồn vong của giáo mới xuất động,
bọn họ sở dĩ mai phục ở đó là do giáo chủ của bọn hắn, cũng chính là hán tử
che mặt kia phân phó, để tiếp ứng hắn trên đường.

Hán tử kia tên là Độc Cô Kinh Thiên, hắn lo sợ việc trộm 'Tỉnh Thần Kinh' sẽ
bị phát hiện, tăng nhân của thiếu lâm đuổi theo, tử chiến không tha, lại sợ
thiếu lâm tự xuất ra thập bát la hán trận, thậm chí là thập bát đồng nhân trận
trong truyền thuyết, chỉ dựa vào một mình hắn tuyệt đối không phải là đối thủ,
cho nên mới phân phó thủ hạ ẩn nấp ở đây, còn tại sao hắn lại muốn thủ hạ ẩn
nấp ở đó thì đơn giản, nơi đó có địa hình rất rộng, thích hợp cho việc triển
khai trận pháp, hơn nữa, với bản lĩnh của hắn thì cho dù có bị phát hiện thì
triển khai thân pháp chạy đến đây cũng không phải là việc khó.

Ta ở bên trong 'Thập Nhị Tu La Kỳ Trận', xung quanh toàn các thân ảnh thoảng
qua liên tục, ta vận thiên nhãn công, lập tức nhìn rõ được trận pháp, ta chỉ
thi triển kinh công, bọn hắn không tấn công ta được, không lâu sau, ta nghĩ là
đã nắm rõ được trận pháp. Nhưng 'Thập Nhị Tu La Kỳ Trận' này quả thật lợi hại,
ta bay vọt lên thì bọn họ cũng đuổi theo, bám lấy không tha, sau đó chọc giận
ta, ta bổ ra một đạo chưởng phong, chưởng phong của ta thì phàm phu tục tử sao
có khả năng chống đỡ được, có hơn mười người bị chấn bay, ta cứ tưởng bọn họ
không có khả năng đứng dậy, nhưng không ngờ, bọn họ vừa té xuống đất thì lập
tức nhỏm dậy trở về trong trận thế, cứ như chưa từng có gì xảy ra vậy, gia
nhập trở lại đội ngũ công kích ta.

Sau đó, ta bị bọn họ vây lấy, ta không ra được, mà bọn họ cũng không dám tấn
công, giằng co như thế suốt nhiều canh giờ, ta không còn kiên nhẫn nữa, sử
dụng công phu của 'thụy giác kinh', môn công phu này quả nhiên là dùng được,
thoáng cái là đã có một số người ngã xuống không đứng dậy được. Lúc đó thì có
người la lớn:" Lão hòa thượng này không phải là người, mọi người mau cách xa
lão một chút!" Ta nghe xong thì người ha hả, phi thân bay ra khỏi trận, nhìn
bọn chúng nói:" Ai nói ta không phải người, nhưng ta không phải hạng tầm
thường như các ngươi, thế trận của các ngươi cũng được, các ngươi là ai?" Bọn
họ thấy ta bay ra khỏi trận thì trợn mắt há mồm, ta đợi một lúc lâu mà bộ dáng
của họ cũng không có đổi thì lắc đầu cười khổ, thì ra bọn họ đã bị công phu
của ta dọa đến nỗi ngây người. ta cũng không chờ nữa, xoay người đi. ta sử
dụng đại thần thông, tìm được tên Độc Cô Kinh Thiên đang ẩn trong một tầng
ngầm. Hắn đang trong mật thấn nhìn chăm chăm vào 'Tỉnh Thần Kinh' vừa trộm
được, nhìn một lúc lâu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng thở dài nói:" Sao kinh thư
này lại tối nghĩa như thế, khó hiểu, khó hiểu." Sau đó hắn đặt lại vào trong
hộp, ấn lên vách tường, một cái cửa ngầm được mở ra, sau đó đi ra ngoài, cùng
với các nguyên lão trong giáo nói chuyện.

Ta lén chuồn vào mật thất, cơ quan kia làm sao mà làm khó được ta chứ, ta tìm
được nơi cất giấu 'Tỉnh Thần Kinh', ta lấy 'Tỉnh Thần Kinh' đi, khi chuẩn bị
rời đi thì chợt nghĩ đến một chuyện, 'Tỉnh Thần Kinh' này từ khi vương thông
lưu lại đến nay thì chưa từng có người nào luyện được, hơn nữa nó lại được
thiếu lâm đặt ở trong tàng kinh cách, đừng nói là tu luyện, cho dù có thấy
cũng không có mấy người được nhìn thấy nó. ta nghĩ một hồi, liền đặt 'Tỉnh
Thần Kinh' trở lại chỗ cũ. Đặt ở trong tổng đàn của Ma Giáo và tàng kinh các
của thiếu lâm tự thì có gì khác nhau,nói không chừng, sau này còn có người học
được nó, dù sao không bị thất truyền cũng là chuyện tốt. Đương nhiên, nếu như
hắn là một người có tâm tính tà ác thì ta sẽ giải quyết hắn trước khi hắn tu
luyện thành công, còn nếu như là người tốt thì ta cũng muốn biết xem tư chất
của hắn thế nào.

Cho nên, từ đó 'Tỉnh Thần Kinh' của thiếu lâm tự lưu lại Ma Giáo, đó cũng là
chuyện liên quan đến Tỉnh Thần Kinh."

Phương Kiếm Minh nghe lão nói xong một tràng thì đối với 'Tỉnh Thần Kinh' cũng
có chút hứng thú, muốn xem xem, Tỉnh Thần Kinh rốt cục như thế nào, cười hỏi:"
Nói như vậy, thì 'Tỉnh Thần Kinh' hiện đặt ở Ma Giáo?" Bất Hưu gật đầu nói:"
Không sai, con nói thử xem, có người nào tu luyện được 'Tỉnh Thần Kinh'
không?" Phương Kiếm Minh trầm ngâm:" Cái này khó mà nói được, Độc Cô Kinh
Thiên thân là giáo chủ Ma Giáo, nhất định là có tư chất hơn người, thế mà còn
xem không hiểu Tỉnh Thần Kinh, thế thì có được mấy người có thể hiểu được
chứ!"

Bất Hưu cười ha hả:" Con nói không sai, nhưng ta muốn nói cho con biết, minh
nhi, 'Tỉnh Thần Kinh' đã có người học được rồi!" Phương Kiếm Minh cả kinh
hỏi:" Người đó là ai?" Bất Hưu cười bí hiểm:" Người này không thể nói là có tư
chất cao nhất trong hai trăm năm qua, đáng tiếc ... Ài ... Minh nhi, con muốn
biết người kia là ai sao?" Phương Kiếm Minh thấy lão lại có ý định thừa nước
đục thả câu thì cười nói:" Bất Hưu sư phụ, chửng lẽ người muốn chọc con hay
sao, người đó là ai vậy, chẳng lẽ là đồ đệ của Độc Cô Kinh Thiên?" Bất Hưu
cười ha hả:" Không phải, nhưng ta có thể tiết lộ một chút, người này có quan
hệ với con, nhưng tạm thời không thể nói cho con biết được, sau này khi con
đến Ma Giáo thì sẽ biết người ta muốn nói là ai!"

Phương Kiếm Minh thấy lão không nói thì đành phải đem chuyện này đặt sang một
bên, mặc dù rất muốn biết người kia là ai, nhưng Bất Hưu không nói thì hắn
cũng không còn cách. Phương Kiếm Minh hỏi:" Đúng rồi, Bất Hưu sư phụ, không
phải lúc trước sư phụ nói là có việc muốn giao cho con sao? Là chuyện gì vậy?"
Bất Hưu vỗ đầu, kêu lên:" Ai chà, chỉ lo kể chuyện mà quên mất, thật ra lần
này kêu con vào động là muốn con xông trận!" Phương Kiếm Minh kinh ngạc:" Xông
trận? Trận gì ... Không ... Không phải là trận pháp của mười tám mộc nhân này,
là ..." Bất Hưu cười nói:" Đương nhiên rồi, con nghĩ ta nói đến trận gì?"

Phương Kiếm Minh nhảy dựng lên:" Bất Hưu sư phụ, ngươi không phải là muốn làm
khó tiểu tử sao, lúc trước trong mật thất, người dùng tiến đàn với tám mỹ nữ
định mê hoặc con, đó không phải là một trận sao? Còn có 'Băng Hàn Ngô Công'
nữa, đó cũng coi như là một trận rồi, con đã vượt qua rồi mà!" Bất Hưu lệch
miệng ra:" Cái gì mà đạt tiêu chuẩn? Mấy cái đó chẳng qua là làm nóng người mà
thôi, thập bát mộc nhân trận này là ta phỏng theo thập bát đồng nhân trận, mau
vào xem!" Phương Kiếm Minh nhìn các mộc nhân, thấy bọn họ, Phương Kiếm Minh
chợt nghĩ đến mộc đầu thúc thúc, bảo hắn đi đối phó với họ, chỉ sợ sẽ bị đánh
bầm dập, ngoài chịu khổ da thịt ra sợ rằng không đạt được gì khác, Phương Kiếm
Minh chần chừ một chút, quay sang nhìn Bất Hưu một cái, Bất Hưu thổi thổi râu
mép, xuất một trảo, nắm lấy áo Phương Kiếm Minh ném hắn vào giữa thập bát mộc
nhân.

"*, muốn bàn điều kiện với ta, trước tiên đánh bại bọn họ đã!" Bất Hưu ngửa
mặt lên trời ngáp một cái, nghiên thân nằm xuống, nhắm hai mắt lại, thiếp đi,
cũng không cần biết Phương Kiếm Minh sẽ đối phó với thập bát mộc nhân trận như
thế nào. Phương Kiếm Minh vừa chạm đất thì liền thi triển thiên cân trụy để
giữ thăng bằng, còn chưa nhìn rõ tình hình xung quanh thì đã nghe tiếng côn vù
vù, hai thanh đồng côn đánh đến, Phương Kiếm Minh vươn hai tay đỡ lấy hai
thanh đồng côn, phía sau lại vang lên tiếng gió, không cần quay đầu lại cũng
biết là một thanh đồng côn đánh đến, Phương Kiếm Minh nhấc tay đẩy hai thanh
đồng côn ra, giơ chân xuất ra một cước về phía sau, đạp lên thanh đồng côn
phía sau.

Mũi chân của Phương Kiếm Minh vừa điểm lên đồng côn thì mượn lực đẩy, đẩy hai
mộc nhân trước mặt rời đi hơn một trượng, thân hình tựa như một con quay, lăng
không lộn vòng, "Ba Ba Ba" xuất ra ba chưởng, chưởng lên ba thanh đồng côn
khác, Phương Kiếm Minh kêu lên một tiếng 'ai da' rõ to, cảm thấy bàn tay rất
đau, chưa kịp xem thương thế ra sao thì, "Ba ba", hai vai của hắn bị hai thanh
đồng côn đập trúng, hai thanh đồng côn này có lực đạo cường đại, Phương Kiếm
Minh quát to một tiếng, nhào đến phía trước, hôn mê.

Mười tám mộc nhân này đã được Bất Hưu phân phó, cứ việc xuất ra bản lĩnh của
mình, chỉ cần không đánh chết Phương Kiếm Minh thì muốn đánh sao thì đánh,
Phương Kiếm Minh vừa tiến vào là trận pháp lập tức được triển khai, vốn đang
định cùng Phương Kiếm Minh đánh một trận, ai nào biết được, vừa ra tay Phương
Kiếm Minh nhất thời chưa chuẩn bị nên bị đánh ngất đi. Mười tám mộc nhân giơ
đồng côn trong tay lên, di chuyển quanh Phương Kiếm Minh, thấy Phương Kiếm
Minh vẫn lẳng lặng nằm trên mặt đất thì mới xác định là Phương Kiếm Minh đã
ngất đi, thân hình dừng lại, vẫn vây quanh Phương Kiếm Minh, không nhúc nhích,
nhưng đồng côn trong tay vẫn không có hạ xuống, nắm chặt trong tay ...

Phương Kiếm Minh từ trong mộng tỉnh lại thì sắc trời đã là giữa trưa, vừa rửa
mặt xong, còn chưa đi lên lầu thì nghe được ở phía trên có tiếng người nói:"
Phương đại ca, hôm nay muội sẽ chiếu cố tiểu thư, huynh đi dạo một chút, làm
quen hoàn cảnh nơi này đi." Phương Kiếm Minh cười nói:" Tốt quá, được rồi, hai
người dùng cơm chưa?" Long Nguyệt cười:" Đã ăn rồi, huynh ăn một mình đi!"
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc rồi xoay người đi ra, một nha hoàn bưng chén
đĩa, bên trong có thức ăn đi đến, có cơm có rượu, Phương Kiếm Minh vội đưa tay
ra tiếp lấy:" Vị cô nương này xin hỏi họ gì, đa tạ!" Nha hoàn kia mỉm cười,
không có giao chén đĩa cho Phương Kiếm Minh, đi ngang qua người hắn đặt chén
dĩa lên bàn, rồi sau đó mới khom người, cười nói:" Thị nữ tên là Tiểu Hoàn,
Phương công tử, mời dùng bữa."

Phương Kiếm Minh cười ha hả, ngồi xuống ghế, vội cản Tiểu Hoàn lại, tự mình
lấy cơm, nói:" Tiểu Hoàn, rượu ta không uống, cô đem xuống đi!" Tiểu Hoàn nói
'vâng' một tiếng, nhưng vẫn đứng đó, Phương Kiếm Minh thấy nàng đứng bên cạnh
nhìn mình ăn cơm thì có cảm giác không được tự nhiên, không có việc gì nên hỏi
đại:" Tiểu Hoàn, cô dùng cơm chưa? Hay là ngồi xuống cùng ăn." Tiểu Hoàn đột
nhiên đỏ mặt, vội lắc đầu, nói:" Phương công tử, Tiểu Hoàn đã dùng cơm."
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, nói:" Nếu không ăn thì cũng ngồi xuống đi, cô
đứng đó thì ta ăn không vô." Tiểu Hoàn nghe xong thì biến sắc, vội nói:" Tiểu
Hoàn không dám, phương công tử, hay là để Tiểu Hoàn đứng đi." Phương Kiếm Minh
thấy sắc mặt của nàng có chút không bình thường, biết quy củ của Lôi gia
nghiêm khắc cho nên cũng không có làm khó nàng, vội dùng cơm, sau đó để Tiểu
Hoàn dọn xuống.

Phương Kiếm Minh đi lên lầu xem Long Bích Vân, Long Bích Vân vốn muốn ngủ
trưa, thấy hắn tiến vào thì lộ vẻ cao hứng, cười nói:" Phương lang, sao chàng
lên đây?" Phương Kiếm Minh cười nói:" Ta đến xem thương thế của nàng, thế nào
rồi, thương thế có giảm đi không?" Long Bích Vân nói:" Ngủ dậy thì thấy tốt
hơn nhiều, sáng nay, vận công điều tức thì thấy tốt hơn nhiều." Long Nguyệt ôm
kỳ lân thử, nói:" Phương đại ca, huynh đi ra ngoài dạo chơi đi, tiểu thư đã có
muội lo rồi, không cần phải lo lắng đâu, tiểu thư muốn ngủ trưa, huynh đi
xuống đi!" Phương Kiếm Minh nghe nàng nói xong thì trên mặt lộ vẻ xấu hổ:"
Nguyệt nhi, muội không phải là muốn đuổi ta sao!"

Long Nguyệt chu miệng nói:" Ai kêu huynh tối qua làm tiểu thư phải khóc, xem
kìa, mắt của tiểu thư vẫn còn hồng." Phương Kiếm Minh vội nhìn kỹ lại thì quả
thật mắt của Long Bích Vân hơi hồng, cảm thấy kỳ quái:" Không thể nào, tối qua
khi ta đi thì vân nhi không phải thế này, vân nhi, nàng lại khóc sao?" Long
Bích Vân đẩy hắn ra, dịu dàng nói:" Được rồi, được rồi, chàng xuống lầu đi,
Nguyệt nhi, muội cũng thật là, chỉ sợ thiên hạ sẽ không loạn vậy!" Phương Kiếm
Minh vội nắm lấy tay nàng, hỏi:" Vân nhi, tối qua có phải nàng đã khóc không?"
Long Bích Vân nói:" Đúng vậy!" Phương Kiếm Minh nói:" Sao nàng lại khóc, không
phải ta đã nói qua rồi sao, sau này sẽ không để cho nàng phải khóc nữa!" Long
Bích Vân duỗi ngón tay điểm lên trán hắn một cái, cười nói:" Đúng là một tiểu
tử ngốc, tối qua vân nhi khóc là vì rất vui, rốt cục cũng biết được tình cảm
của chàng dành cho ta, thế thì sao không vui được, được rồi,chàng đi ra ngoài
đi, chiều nay chúng ta sẽ dùng cơm chung!"

Nói xong thì đẩy Phương Kiếm Minh đi xuống lầu. Sau khi Phương Kiếm Minh xuống
lầu thì thấy Tiểu Hoàn đứng đó, cười n ói:" Tiểu Hoàn, cô cứ đi làm việc của
cô đi." Tiểu Hoàn cười nói:" Phương công tử, không phải muốn ra ngoài đi dạo
sao, Tiểu Hoàn rất quen thuộc nơi này, hay là để Tiểu Hoàn dẫn đường." Phương
Kiếm Minh nghe xong thì vui vẻ nói:" Tốt quá, ta đang lo không biết đường đi."
Nói xong thì cùng với Tiểu Hoàn đi ra ngoài, khí trời hôm nay cũng không tệ
lắm, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, Phương Kiếm Minh nhìn lên trời rồi xoay
người qua ngôi nhà đối diện, hô lớn:" Đinh đại ca, Đường tỷ tỷ, khí trời hôm
nay rất tốt, hai người có muốn đi dạo không?" Tiểu Hoàn nghe xong thì hé miệng
cười, nói:" Phương công tử, người không nên kêu gào nữa, Đinh công tử và Đường
tiểu thư đã ra ngoài từ sớm rồi, đến giờ vẫn chưa về!" Phương Kiếm Minh ồ một
tiếng rồi hỏi:" Vậy sao, cô biết họ đi đâu không?" Tiểu Hoàn nói:" Tiểu Hoàn
không biết!" Nói xong thì đi trước dẫn đường cho Phương Kiếm Minh.

Phương Kiếm Minh được Tiểu Hoàn dẫn đường, đi đến một cái sân, dọc đường thấy
không ít cảnh vật, Lôi gia ở Giang Nam không hổ là một trong những tài phú
đứng đầu thiên hạ, rất nhiều kiến trúc đều dùng vật liệu tốt nhất để kiến tạo,
Phương Kiếm Minh lần đầu tiên thấy được nơi xa hoa như thế, trong lòng thầm
nghĩ:" Nghe nói hoàng cung rất huy hoàng, xem ra Lôi gia cũng không kém lắm",
đi một lúc lâu hắn cũng không biết là đã đi đến đâu, có Tiểu Hoàn dẫn đường,
Phương Kiếm Minh không cần phải lo lắng không biết đường trở lại. Lúc này bọn
họ vừa đi đến bên ngoài của một rừng cây, Tiểu Hoàn cười nói:" Phương công tử,
lôi phủ của chúng ta có một hồ nước, rất có tiếng trong vùng, công tử có muốn
đến xem không?" Phương Kiếm Minh nghe thế thì nói:" Vậy à, vậy hồ nước đó ở
đâu chúng ta đến xem qua một chút." Tiểu Hoàn chỉ vào rừng cây rồi nói, đi qua
mảnh rừng này là đến rồi." Nói xong thì nhấc chân đi, Phương Kiếm Minh cũng
theo sau, hai người xuyên qua rừng cây, Phương Kiếm Minh giương mắt lên nhìn,
nhất thời hai mắt mở trừng ra.

Trong tầm mắt của hắn, đầu tiên là một vùng đầy cỏ, ở phía cuối bãi cỏ là một
cái hồ rất rộng, cái hồ này là do sức người tạo ra, hồ nước được chia làm hai,
một con đường màu xanh phân hồ nước làm hai, lúc này trên đường có khoảng hơn
mười người đang đi trên đường, chỉ chỉ trỏ trỏ, thưởng thức cảnh sắc của hồ,
mặt hồ màu ngọc bích, trên mặt hồ còn có vài chiếc thuyền nhỏ.

Phương Kiếm Minh vừa nhìn thấy cái hồ này là nghĩ ngay đến hồ nước bên dưới
đoạn nhai, hồ trước mắt rất rộng, hồ ở bên dưới đoạn nhai so ra thì có vẻ nhỏ
bé, nhưng mà một cái là do thiên nhiên tạo thành, còn một là do sức người,
Phương Kiếm Minh bước đến, xuyên qua bãi cỏ, đi đến bờ hồ, đi dọc theo bờ hồ.
Tiểu Hoàn thấy hắn thích thú thì len lén cười, vội đi theo sau. Phương Kiếm
Minh quay đầu lại hỏi:" Tiểu Hoàn, hồ này có tên không?" Tiểu Hoàn nói:" Có
chứ, tên của nó là 'Nguyệt Hồ'" Phương Kiếm Minh hỏi:" Sao l ại có tên này?"
Tiểu Hoàn cười nói:" Bởi vì vào ban đêm, trên mặt hồ sẽ có một ngọn đèn phát
sáng, hình thành một vòng ánh sáng, tựa như mặt trăng trên trời vậy, cho nên
mới được gọi là 'Nguyệt Hồ', phương công tử, nếu đêm nay rảnh rỗi thì có thể
đưa Long tiểu thư đến để tham quan, thật sự là rất tuyệt!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì cười hắc hắc, đi đến bên cạnh con đường lớn,
trên đường có trải một tầng thảm dày, bước lên thì rất thoải mái, Phương Kiếm
Minh đi được vài bước thì thấy phía trước có mấy người, Tiểu Hoàn ở phía sau
đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, chạy lên trước, lộ vẻ kinh hoàng, ngăn
Phương Kiếm Minh, nói:" Phương thiếu hiệp, chúng ta nên rời khỏi đây thôi, chờ
bọn họ đi qua đã, cũng do Tiểu Hoàn sơ ý, không nhìn rõ họ là ai!" Vừa nói vừa
nhìn Phương Kiếm Minh, tỏ vẻ cầu khẩn. Phương Kiếm Minh đứng bất động, ngạc
nhiên hỏi:" Tiểu Hoàn, tại sao phải chờ bọn họ đi qua, chúng ta đi bên này,
bọn họ thì đi bên bọn họ, có quấy rầy gì nhau?" Tiểu Hoàn vừa định lên tiếng
thì chợt có người quát lớn:" Tiểu nha hoàn kia, sao lại đến đây!" Tiểu Hoàn
chấn động toàn thân, có vẻ rất sợ hãi, vội quay đầu lại, khom người, cúi đầu
nói:" Nô tỳ Tiểu Hoàn, ra mắt Tứ gia, Chu công tử, Tiêu Dao nhị lão gia!" Ngữ
khí rất cẩn thận.

Phương Kiếm Minh nghe xong thì ngạc nhiên, giương mắt lên nhìn, thì thấy mấy
người kia đã đến gần, đi trước là một thiếu niên anh tuấn, thiếu niên kia
không cao nhưng cũng không thấp, vóc người hơi gầy, một đôi mắt to sáng, thân
vận hoa phục, là trang phục của các quý công tử hay vận. Sau hắn là hai trung
niên cao lớn, tướng mạo quái dị, giống nhau như đúc, đều là vận trường bào màu
tím, thần sắc thì có vẻ như không coi ai ra gì. Trung niên hán tử trên mặt lộ
vẻ nghiêm trọng, lạnh lùng nhìn Tiểu Hoàn, đảo mắt qua Phương Kiếm Minh rồi
quát:" Hai người các ngươi còn không mau lui xuống, đứng đây làm gì!"

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=41#ixzz3OOcYOOcW


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #160