Lai Lịch Thất Tuyệt


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh nghe xong thì muốn cười khổ cũng không xong, những nghi hoặc
trước kia đã được giải thích. Trầm tư một chút rồi nói:" Bất Hưu sư phụ, theo
như người nói, vị tổ sư kia chính là khai môn tổ sư của 'Từ Hàng Hiên' rồi,
phải không?" Bất Hưu cười nói:" Không sai, Như nhi chính là tổ sư đời thứ nhất
của Từ Hàng Hiên, nàng họ Long, tên là Long Thúy Như, sau này, mỗi đại đệ tử
đều mang họ Long, theo như ta nghĩ, sở dĩ 'Thụy Giác Kinh' của ta có thể khắc
chế võ công của nàng là vì khi ta tu luyện, một lòng muốn so sánh với võ công
của nàng, cho nên vô tình mới được như thế, hôm nay nghĩ lại, ta cảm thấy thật
đau lòn, nếu Như nhi còn trên đời này thì cho dù ta không tạo ra 'Thụy Giác
Kinh' cũng được!"

Phương Kiếm Minh nói:" À mà đúng rồi, tại sao tu luyện 'Đại Thụy Thần Công'
thì trở thành quý nhân của Từ Hàng Hiên, Từ Hàng Hiên có quy định này sao?"
Bất Hưu nói:" Nghi vấn này vi sư không thể giải thích được, sau này con phải
đến Từ Hàng Hiên một chuyến, đến lúc đó sẽ có người giải thích nghi vấn này
cho con, hoàn toàn là do thâm tình của Như nhi, tất cả cũng đều do ta đã phụ
nàng ..." Phương Kiếm Minh nghe ra trong lời của lão, mỗi lần nhắc đến Long
Thúy Như thì cực kỳ hối hận, cho nên không dám hỏi đến chuyện có liên quan đến
'Từ Hàng Hiên' nữa, đành thay đổi đề tài, cười hỏi:" Bất Hưu sư phụ, người
thần thông quảng đại, vậy người nói cho con biết lai lịch của Thiếu Lâm Thất
Tuyệt đi, đương nhiên là không cần phải nói về Thiên Thiền Đao!" Bất Hưu cười
nói:" Chuyện này có gì mà khó, nhưng, con lớn lên ở Thiếu Lâm Tự, chẳng lẽ lại
không biết lai lịch của thất tuyệt?" Phương Kiếm Minh đỏ mặt:" Không phải con
không muốn biết, mà căn bản là chưa từng có người nào nói cho con biết, con có
hỏi qua sư phụ, thì người có nói là cũng không biết được bao nhiêu, con hỏi
qua sư bá tổ thì người toàn nói chung chung, không có nói rõ chi tiết, nên con
cũng không biết!"

Bất Hưu cười ha hả:" Bọn tiểu tử này, xem ra chắc cũng không biết rõ. Được vi
sư nói cho con biết, thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự, trong đó có cả dịch cân kinh
và tẩy tủy kinh, ta không cần nói chắc con cũng biết, người trong thiên hạ đều
biết, đó chính là do Đạt Ma lão tổ sáng tạo ra, ta sẽ nói về tứ tuyệt kia.
Trước tiên là nói về long côn, ta sẽ cho con biết Đồ Long Côn được rèn khi
nào, khi Đồ Long Côn được rèn thành thì ta còn tận mắt nhìn thấy!" Phương Kiếm
Minh nghe đến đó thì ngạc nhiên vô cùng:" Thật sao?"

Bất Hưu cười nói:" Thập tam côn tăng của Thiếu Lâm Tự cứu đường vương, chắc là
con đã biết?" Phương Kiếm Minh cười nói:" Đương nhiên là con biết, đó chính là
niềm kiêu hãnh của Thiếu Lâm Tự, cũng là quang vinh của Thiếu Lâm Tự, trong
giang hồ không ai không biết!" Bất Hưu nói:" Mười ba tăng nhân đó chính là đệ
tử của thiên trí, đương nhiên côn pháp của họ là do thiên trí truyền thụ, thật
ra lúc đầu bọn họ không phải bái thiên trí làm sư phụ, nhưng bọn họ quả thật
đối với thiên trí như sư phụ của mình, thiên trí cũng hãnh diện vì bọn họ.
Thiên trí có một sư huynh, pháp danh là Thiên Nhãn, đối với việc chế tạo binh
khí thì rất cao thâm, mười ba tăng nhân cứu đường vương cho nên được lý thế
dân phong thưởng, nhưng chỉ có một người làm đại tướng quân, còn mười hai
người khác thì vân du khắp nơi. Qua hơn mười năm, thiên nhãn đột nhiên muốn vì
Thiếu Lâm mà tạo ra một kiện binh khí, nên hắn đi khắp thiên hạ, được sự trợ
giúp của lý thế dân nên hắn tìm được một vài tài liệu từ thời thượng cổ, sau
đó triệu tập mười ba tăng nhân kia trở lại Thiếu Lâm Tự, nghe góp ý của bọn
họ, trong một trăm lẻ tám ngày, chế tạo ra một kiện binh khí, đó chính là Đồ
Long Côn, mười ba tăng nhân kia có côn pháp siêu việt, đem côn pháp tâm đắc
của mình dung hợp với Đồ Long Côn, Đồ Long Côn, nói về ma lực thì đương nhiên
là không bằng Thiên Thiền Đao, nhưng vì nó dung nhập tâm huyết của mười ba
tăng nhân, cho nên về phương diện chiêu thức, thiên biến vạn hóa, so với Thiên
Thiền Đao thì tốt hơn. Đó là lai lịch của Đồ Long Côn.

Tiếp theo là A Nan Kiếm, A Nan Kiếm được chế tạo vào đầu thời tống, hoàng đế
đầu tiên của tống triều và Thiếu Lâm Tự có chút qua lại, hắn nghĩ đến trước
kia, lý thị trợ giúp Thiếu Lâm Tự chế tạo binh khí, tại sao hắn lại không thể,
cho nên mới triệu tập những cao thủ chế tạo kiếm trong thiên hạ, lại yêu cầu
những cao tăng sử dụng kiếm trong Thiếu Lâm Tự, những cao thủ sử dụng kiếm
trong thiên hạ tập trung lại, dồn hết tâm huyết, cuối cùng tạo ra A Nan Kiếm
sánh ngang với Đồ Long Côn. Khi A Nan Kiếm xuất thế thì đã lập tức chặt đứt
hai chân của người tạo ra nó, thấy huyết rồi mới tự bay vào vỏ.

Tống triều khai quốc hoàng đế ban cho Thiếu Lâm Tự thanh kiếm này, cũng ban
thưởng cho nhiều cao tăng trong Thiếu Lâm Tự, còn có một người được phong làm
quốc sư, tên tiểu hoàng đế này thật sự là gian hoạt, sở dĩ hắn làm như thế là
vì biết được thiên hạ sẽ không thái bình lâu được, trong chốn võ lâm cần một
người dẫn đầu, nếu không có người tạo phản thì sẽ nguy hại đến triệu gia của
hắn, hắn đem rất nhiều kiếm pháp của các môn phái, dung nhập vào trong kiếm
pháp của Thiếu Lâm Tự, rồi dùng sức của nhiều người, sáng tạo ra chín chín tám
mốt kiếm chiêu của A Nan Kiếm, hắn muốn Thiếu Lâm Tự dựa vào A Nan Kiếm mà
thay hắn trấn thủ võ lâm, tục ngữ có câu "Đổ bất như sơ". Hắn hoàn toàn lĩnh
hội được ý đó, không chỉ cấm võ lâm động đao động kiếm, mà còn cấp cho Thiếu
Lâm Tự chú kiếm, khó trách hắn có thể ngồi ở trên ngai vàng được, bởi vì sự
tồn tại của A Nan Kiếm, và sự chấn nhiếp của Thiếu Lâm Tự, cho nên trong giang
hồ có rất ít người có dũng khí tạo phản.

Về phần 'Đại Từ Đại Bi Thủ', đây hoàn toàn là do cao tăng của Thiếu Lâm Tự
sáng tạo ra, trước khi Đạt Ma lão tổ đến trung nguyên, Thiếu Lâm Tự có một
thần tăng, tu luyện hơn mười năm, sáng tạo ra căn bản của 'Đại Từ Đại Bi Thủ',
sau này, Đạt Ma lão tổ đến Thiếu Lâm Tự, cùng đến trung nguyên Đạt Ma lão tổ,
còn có một tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng này là sư đệ của lão, pháp danh là
'Từ Bi', hắn ở tại Thiếu Lâm phát hiện ra bí kíp 'Đại Từ Đại Bi Thủ', từ đó
lĩnh ngộ được không ít, lại dựa vào thiên phú của chính mình, phát dương quang
đại 'Đại Từ Đại Bi Thủ', sau đó lại được Đạt Ma lão tổ xem xét, sửa đổi một
chút thì uy lực của 'Đại Từ Đại Bi Thủ' còn cao hơn trước một bậc, nhưng bởi
vì môn võ công này chú trọng nhất là 'Từ Bi Vi Hoài', cho nên giảm đi vài phần
khí phách, rất thích hợp cho những người không có ham muốn tu luyện, có một số
ít người học được, nhưng lại không biết được thực lực chân chính của nó, cho
nên rất thất vọng, do đó danh khí của nó cũng không lớn, thật ra mà nói, về võ
học chính thống của Thiếu Lâm Tự thì phải kể đến 'Đại Từ Đại Bi Thủ'.

Cuối cùng, là 'Tỉnh Thần Kinh', lai lịch của 'Tỉnh Thần kinh' có chút kỳ dị,
tục truyền là nó từ trên trời rơi xuống, rời vào trong đại viện của Thiếu Lâm
Tự, được cao tăng của Thiếu Lâm Tự thu lấy, sau này thành một môn kinh thư của
Thiếu Lâm Tự, nhưng mà thuyết pháp này không thể khảo chứng, khó có thể kết
luận được, vào thời tùy đường, ta đến Thiếu Lâm Tự xuất gia, trong số kinh thư
thiên trí cho ta xem, thì không có 'Tỉnh Thần kinh', ngay cả thiên trí cũng
không rõ là 'Tỉnh Thần kinh' rốt cuộc là ở nơi nào, chỉ biết trong Thiếu Lâm
có lưu truyền môn tuyệt kỷ này, vào thời nguyên triều, có một người ngoại quốc
tên là Mã Khả Ba La đến Thiếu Lâm Tự, hắn nói là do ngưỡng mộ đã lâu, cho nên
muốn ở lại một thời gian, trước khi hắn rời đi, đột nhiên trời bỗng mưa to,
cơn mưa này rất lớn và mãnh liệt, hắn đành phải tiếp tục ở lại trong Thiếu Lâm
Tự, cơn mưa này liên tục suốt năm ngày.

Ngay ngày thứ năm, vào lúc sáng sơm Mã Khả Ba La ngồi bên cạnh cửa sổ ngắm
mưa, đột nhiên từ trên đỉnh ốc rơi xuống một vật, Mã Khả Ba La thấy đó là một
miếng ngói thì không để ý, một lúc sau, từ trên trời, một tí sét giáng xuống,
đánh lên trên miếng ngói đó, nhưng miếng ngói vẫn bình thường, Mã Khả Ba La là
người ngoại quốc, hiểu biết của hắn cũng không ít, nên cảm thấy lạ, gọi thị vệ
ra ngoài mang miếng ngói vào, hắn ở trong phòng tìm hiểu, nhưng tìm hiểu một
lúc lâu vẫn không tìm ra được gì.

Lúc này, cơn mưa cũng dần dần nhỏ đi, hắn đem miếng ngói giao cho phương
trượng, chỉ nói là miếng ngói này có vẻ kỳ lạ, rồi sau đó mang theo thị vệ vội
vã cáo biệt, phương trượng Thiếu Lâm cầm miếng ngói nhìn một lúc, bỗng trên
mặt lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, sau đó vội vàng đi vào mật thất thầm vận nội
lực, chấn vỡ miếng ngói, ở bên trong có một quyển kinh thư mỏng, trên kinh thư
có hai chữ 'Tỉnh Thần', phương trượng vô cùng mừng rỡ, lập tức triệu tập các
đại trưởng lão trong chùa và các vị cao tăng cùng xem xét 'Tỉnh Thần kinh',
sau này Tỉnh Thần Kinh được đặt trong tàng kinh các của Thiếu Lâm Tự, do các
cao thủ canh gác, trong chùa có rất nhiều đệ tử không biết là Tỉnh Thần Kinh
đã tìm được, còn tưởng là đã thất lạc bên ngoài.

Thì ra Mã Khả Ba La không biết võ công, không có nội lực, mặc dù hắn cảm thấy
miếng ngói có điểm lạ, nhưng không có nội lực nên không chấn vỡ được, và vì
thế không biết được bên trong mà một bảo vật tuyệt thế, mà phương trượng thì
lại là một cao thủ võ học, chỉ cần vận nhẹ nội lực là chấn vỡ được miếng ngói,
từ đó Tỉnh Thần Kinh hiện thân hậu thế. Khi đó võ công của ta thông thần, biết
được Thiếu Lâm Tự có bảo vật xuất thế, hơn nữa lại khác với lục tuyệt, nên
trong lòng cũng có chút hiếu kỳ, nên mới đi đến, lén vào tàng kinh các, năm
thủ hộ cao tăng không hề biết, ta cầm lấy 'Tỉnh Thần kinh' xem qua một chút,
thế mới biết được thì ra Tỉnh Thần Kinh còn có một đoạn lai lịch!"

Nói đến đây thì lão dừng lại, Phương Kiếm Minh đang nghe thế thì vội kêu lên:"
Bất Hưu sư phụ, còn có lai lịch gì?" Bất Hưu cười nói:" Con không mệt sao?"
Phương Kiếm Minh chớp chớp mắt nói:" Sao lại mệt, bí mật võ lâm, nghe thế thì
làm sao mà mệt được, Bất Hưu sư phụ, người mau nói đi!"

Bất Hưu cười ha hả, nói:" Được rồi vi sư nói tiếp, chuyện này có liên quan đến
một việc khác, có muốn nghe không?" Phương Kiếm Minh cười nói:" Không sao,
không sao, Bất Hưu sư phụ, người cứ nói đi!" Con ngươi của Bất Hưu chuyển một
còng rồi mới nói:" Tỉnh Thần Kinh còn có quan hệt với một thế giới khác. Vào
thời bắc ngụy, có một cao tăng ấn độ, tên là Bạt Đà, từ Tây Vực bôn ba đến Lạc
Dương, hắn là người thích yên tĩnh, thường đến Tung Sơn, hắn được Hiếu Văn đế
tôn sùng, Hiếu Văn đế hạ chỉ, cho hắn ở lại trong trúc Thiếu Lâm Tự, đó cũng
là tên trước kia của Thiếu Lâm Tự, sau đó Đạt ma lão tổ mới đến. Bạt Đà có một
đệ tử, tên gọi là Vương Thông, từ nhỏ đã rất thông minh, Hiếu Văn đế đã gọi
rất nhiều cao tăng đến, nhưng không làm khó được hắn, tu vi võ học của hắn
cũng rất cao. Có một đêm, hắn thức giấc đi ngoài, trên đường đi gặp phải một
người quái dị, lúc ấy trời tối đen, hắn còn nói người kia là quỷ vật, rồi muốn
đánh nhau với người đó, nào ngờ 'võ công' của tên kia kinh khủng dị thường,
một trảo bắt được hắn, sau đó bay ra khỏi Thiếu Lâm Tự tựa như thần tiên vậy,
hắn còn chưa kịp la lên thì quái vật kia đã đưa hắn đến một rừng cây sau núi.

Quái vật đó đi vào rừng cây, thả hắn ra, nói tiếng người, bảo hắn không được
la lớn, nếu không thì sẽ giết hắn, bẻ gãy gỗ hắn, Vương Thông sợ hãi, đương
nhiên là không dám la lớn, cẩn thận hỏi hắn là ai, quái vật đó nói, hắn không
phải là người của thế giới này, hắn bị kẻ thù truy đuổi, từ thế giới kia chạy
đến đây, muốn ở nơi này tu dưỡng một thời gian, muốn Vương Thông giúp hắn
trong khoảng thời gian này chuẩn bị thức ăn đồ uống, Vương Thông thấy hắn
không khác gì mình lắm, có tứ chi, có mắt, có mũi ... Những gì con người có
thì hắn cũng có nhưng điểm khác biệt duy nhất là đầu của hắn thì hình vuông
trông có chút buồn cười, cũng rất khó coi.

Vương Thông thấy hắn không có ác ý thì cũng đáp ứng với hắn, đương nhiên là
hắn sẽ không nói cho người khác, cho dù là sư phụ của hắn cũng thế, vì thế
người kia ẩn ở phía sau Thiếu Lâm Tự, trừ Vương Thông ra thì không ai biết
được phía sau Thiếu Lâm Tự có một người đến từ dị giới, cho dù là Bạt Đà cũng
không phát giác ra, có khi hắn thấy Vương Thông lén lén lút lút ra sau núi,
hắn lặng lẽ đi theo, quái nhân kia sớm biết phía sau Vương Thông có người đi
theo cho nên tránh mặt, còn bảo Vương Thông không nên lên tiếng, Bạt Đà thấy
Vương Thông ở rừng cây sau núi chơi một lúc lâu thì đi về, trong lòng không
đoán ra được gì, ba ngày liên tiếp như thế, hắn cũng không quản nữa, chỉ cần
Vương Thông không có chuyện gì thì hắn yên tâm rồi.

Qua một tháng, Vương Thông phát hiện điều kỳ quái, người này chỉ ngủ có ba
ngày trong một tháng, thời gian còn lại thì tu luyện một loại 'võ công', ban
ngày tu luyện dưới ánh mặt trời, ban đêm thì dưới ánh trăng, Vương Thông hỏi
hắn tu luyện loại thần công gì, người kia nói không phải là thần công gì, mà
là việc hằng ngày bộ tộc hắn phải làm, tu luyện thời gian càng dài thì thực
lực càng mạnh, có thể thoải mái phi hành, ẩn hình tuyệt tích, có rất nhiều
điều thần kỳ, có điểm tốt chính là học tập ngôn ngữ khác rất nhanh, đây cũng
chính là lý do tại sao hắn lại nghe được Vương Thông nói, và cũng có thể nói
được. Vương Thông nghe xong thì rất hâm mộ, nên muốn hắn chỉ điểm một chút,
người kia cũng là người biết tri ân, mặc dù không có đem tâm pháp nói cho
Vương Thông, nhưng đem tâm pháp cải biến một chút, rồi truyền lại cho Vương
Thông. Vương Thông vốn rất thông minh, trở về tự tìm hiểu, khi về già thì hắn
quyết ra một quyển kinh thư, gọi là 'Tỉnh Thần Kinh'. Sau đó, người dị giới
kia rời khỏi thế giới này, không biết tung tích.

Đó cũng chính là lai lịch ẩn bên trong của 'Tỉnh Thần Kinh', do phương pháp tu
luyện của Tỉnh Thần Kinh có nhiều điểm khác với lẽ thường, cho nên đa số đệ tử
Thiếu Lâm Tự coi là dị loại, hơn nữa tư chất của bọn họ cũng không phải là
cao, qua hơn mười năm, ngoại trừ Vương Thông luyện thành công ra thì không có
ai học được, cho đến những năm đầu tùy triều, có một cao tăng thấy 'Tỉnh Thần
Kinh' chưa có người nào luyện thành được thì giận dữ, kêu người chế tạo một
miếng ngói, giấu trên một phòng ở Thiếu Lâm Tự, cũng dặn chúng tăng nhân:"
Tỉnh thần xuất thế, thiên hạ giai kinh", rồi sau đó rời khỏi Thiếu Lâm Tự,
không biết tung tích, hắn vừa đi không lâu thì lão trọc thiên trí đến Thiếu
Lâm Tự xuất gia, chúng tăng đương nhiên là không có rãnh mà nói ra chuyện này,
do đó thiên trí cũng không biết chuyện này. Cao tăng kia đã ghi lại nguyên
nhân hắn muốn giấu 'Tỉnh Thần Kinh' ở trang cuối của 'Tỉnh Thần Kinh'. 'Tỉnh
Thần Kinh' này cùng với 'Thụy Giác Kinh' của vi sư hoàn toàn nằm trên hai lộ
tuyến trái ngược nhau, nhưng theo vi sư thì diệu dụng trong đó không phải là
ít, võ học chi đạo, làm sao có thể nói rõ là ai đúng ai sai được!

Ta biết được lai lịch của Tỉnh Thần Kinh thì đặt nó lại trong hộp, vừa mới đặt
vào thì nghe được thanh âm của một võ lâm cao thủ đến gần, trong lòng ta cảm
thấy kinh ngạc, nơi này là trọng địa của thiếu lâm, ai có gan lớn như thế. Ta
triển khai đại thần thông, ẩn mình, một lát sau, có một người dùng vải đen che
mặt thi triển khinh công, lặng lẽ đi đến, ta đứng ở phía trước hắn mà hắn còn
không phát hiện, hà hà, ta vận 'thiên nhãn thông' nhìn xuyên qua miếng vải
đen, nhìn rõ được tướng mạo của hắn, thì một hán tử, hán tử kia có cõ công
không thấp, so với năm cao tăng bên ngoài cao hơn một bậc, khó trách ngũ tăng
không phát hiện ra hắn tiến vào, ta thấy hán tử kia lấy 'Tỉnh Thần Kinh' cất
vào trong lòng rồi lặng lẽ rời khỏi tàng kinh các, ta vẫn đi theo sau hắn,
buồn cười là hắn không có phát giác.

Sau khi đi theo độ hơn mười dặm thì ta đột nhiên nhớ đến một việc, 'Tỉnh Thần
Kinh' bị trộm tốt xấu gì ta cũng phải báo cho năm cao tăng kia một tiếng, lúc
đầu khi ta ở Thiếu Lâm Tự thì bọn họ cũng giúp đỡ ta không ít, mặc dù ta hận
cái lão trọc thiên trí kia nhưng mà cũng có kính nể hắn, lập tức xuất ra một
đạo kình khí, đánh đổ một kệ kinh thư trong tàng kinh các cách xa hơn mười
dặm, kinh động ngũ tăng, bọn họ tiến vào thì phát hiện ra Tỉnh Thần Kinh đã
mất, sau đó thì hỗn loạn hẳn lên.

Ta đi theo sau hán tử kia, chẳng mấy chốc nữa là sẽ đến đại đô, thì ta mơ hồ
có cảm giác là ở phía trước có mai phục, ta liền vận 'thiên nhĩ thông' điều
tra thì phát hiện ra phía trước, cách hơn ba mươi dặm, có mấy ngàn người mai
phục, trong lòng ta ngạc nhiên, xông về phía trước, bắt lấy đầu vai của hán tử
kia, cười nói:" Này, ngươi còn muốn đi đâu nữa?" Hán tử kia không nghĩ là phía
sau có người, bị dọa run người, liền xuất ra một chưởng, không ngờ là có gần
trăm năm công lực, ta trở mình một cái thì hắn cũng tranh thủ thoát đi, hắn
thấy đánh trúng ta thì xoay người lại cười ha hả, nhưng tiếng cười chưa dứt
thì đã cứng đờ ra, kinh ngạc, hét lên một tiếng, cả người run run, quát:"
Ngươi không phải là người, ngươi là thần tiên sao?" Ta cười thầm trong bụng,
bảo hắn bỏ 'Tỉnh Thần Kinh' lại. Hắn nghe xong thì tháo khăn che mặt xuống,
cười lấy lòng:" Thần tiên tiền bối, 'Tỉnh Thần Kinh' này chẳng qua là phàm
vật, thần tiên tiền bối lấy đi thì cũng vô dụng, sao không thành toàn cho tại
hạ, sau này bổn giáo nhất định sẽ cung phụng thần tiên tiền bối trong đại
điện, tuyệt đối không nuốt lời!" Ta nghe xong, thì suy nghĩ, đúng lúc đó không
ngờ tên kia đột nhiên đánh ra một chưởng, chưởng phong quỷ dị vô cùng, hai
chân của ta vội giật về sau, lần này tiểu tử kia thi triển toàn lực, chạy ra
xa hươn mười trượng, ta muốn dò xét võ công của hắn, cho nên theo sát phía
sau, giữ nguyên khoảng cách năm trượng.

Một lát sau, hán tử kia phải thi triển ra toàn bộ sở học, nhưng lại vô dụng
đối với ta, đối với ta mà nói thì nó chẳng khác gì gãi ngứa cả, cuối cùng hán
tử kia thấy không thoát được ta thì tặng cho ta không ít 'Phích Lịch Đạn',
chính là hỏa khí của Lôi gia ở Giang Nam, đối với người khác mà nói thì 'Phích
Lịch Đạn' là thứ vô cùng kinh khủng, nhưng đối với ta mà nói thì là đồ bỏ đi,
hán tử kia sử dụng hết 'Phích Lịch Đạn' thấy ta không có việc gì thì xem ta
như thần tiên thật sự, sợ đến nỗi mặt không còn chút máu.

Lúc này, ta thấy hắn đột nhiên phi thân xuống một cái hố, từ bốn phía truyền
đến tiếng quát:" Kỳ chủ mười hai kỳ nghe lệnh, bổn giáo chủ ra lệnh, các ngươi
lập tức vây khốn người này, nếu không thì các ngươi tự chặt đầu của mình cho
ta!" Theo giọng nói của hắn, có vô số người từ dưới đất chui lên, mấy ngàn
người từ bốn phương tám hướng xông đến, lúc trước ta không có vượt qua hán tử
kia là muốn xem những người này là ai, tại sao lại nấp ở đây, hà hà, đã có trò
hay để xem!"

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=41#ixzz3OOcQfqeQ


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #159