Lão Tăng Cổ Quái


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh đang đứng giữa bầy Băng Hàn Ngô Công, giương mắt lên là ngô
công, hạ mắt xuống cũng là ngô công, phía trước là ngô công, phía sau cũng là
ngô công, tựa như là hắn đang đứng giữa động ngô công vậy, nếu đổi lại thành
người khác thì nhiều khi đã bị dọa chết rồi, cũng may Phương Kiếm Minh thân
mang võ ngệ, cho nên không có bị dọa chết khiếp, hắn vận lực đem nội công
chuyển hóa thành kình khí để ngăn cản bốn phía, không cho bọn Băng Hàn Ngô
Công tiến đến gần mình, cũng là không để bị bọn chúng cắn.

Có nhiều Băng Hàn Ngô Công cùng tụ lại một chỗ như thế này đã là chen chúc lắm
rồi, hơn nữa Phương Kiếm Minh lại dùng nội lực hóa thành kình khí chiếm lấy
một khoảng trống lớn, khiến cho bọn Băng Hàn Ngô Công không thể làm gì khác
hơn là con này đè lên con kia, hình thành một bức trường cao gần hai trượng,
sống có, chết có, nhưng mà số lượng ngô công chết chiếm đa số, số còn sống chỉ
chiếm một phần nhỏ mà thôi, số đao phong và chưởng lực lúc nãy Phương Kiếm
Minh xuất ra đã giết rất nhiều, có thể thấy được thân thể của Băng Hàn Ngô
Công không phải là cứng rắn lắm. Phương Kiếm Minh ngẩng đầu lên thì thấy lão
tăng nọ hé khuôn mặt hiền hậu ra cười hì hì nhìn hắn ở phía trên, thì trong
lòng chợt cảm thấy tức giận, nên mắng:" Có sư phụ như thế sao, hôm nay đồ đệ
mất mạng, mà sư phụ còn cười đắc ý, ta thấy lão dung mạo nhân hậu, vốn tưởng
rằng đã gặp được một sư phụ tốt, không ngờ đã mắc sai lầm lớn!"

Lão tăng cười ha hả:" Ai nói là ta dung mạo nhân hậu, ngươi nhìn cho kỹ xem ta
có phải là nhân hậu không, coi chừng bị dọa chết đó!" Lão dùng tay vuốt mặt,
Phương Kiếm Minh chăm chú nhìn lên, thì thấy dung mạo của lão đã biến đổi, so
với Băng Hàn Ngô Công còn đáng sợ hơn. Lão lại dùng tay vuốt mặt, dung mạo lại
thay đổi, đôi mắt như muốn lồi ra ngoài, lông mi thật dài nhếch lên, cái mũi
dẹt đét, hầu như là ngang bằng với hai má, từ trong mũi lại lòi ra hơn chục
sợi lông dài, cái miệng không phải là nằm ngang mà giống nằm dọc hơn, bên dưới
cằm có hai hai vết sẹo màu đỏ, máu tươi dồn lên đó như muốn chảy ra ngoài.

Phương Kiếm Minh chưa từng thấy ai có hình dáng như thế, cũng không nghe nói
qua là có người có hình dáng như thế, cho dù là cao thủ dịch dung hàng đầu
giang hồ cũng không thể nào khiến cho miệng dựng thành thẳng đứng được, cả
người của Phương Kiếm Minh đã nổi da gà, cúi đầu xuống, không dắm nhìn lão
tăng:" Sư phụ, đệ tử biết người thần thông quảng đại, không gì là không làm
được, đừng có trêu đệ tử nữa, đệ tử hiện đang trong hiểm cảnh, nội lực cũng đã
dùng hết, sư phụ không nên thấy chết mà không cứu đúng không?" Lão tăng lại
vuốt mặt, khôi phục lại hình dáng ban đầu, mở trừng hai mắt, tức giận mắng:"
Tiểu tử thúi, thật là khiến ta tức chết mà, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đến giúp
ngươi, cho nên mới không có tự mình nghĩ biện pháp, nếu như có một người ngươi
gặp phải tình huống nguy hiểm hơn thế, mà ta lại không có ở bên cjanh ngươi,
thì ngươi giải quyết sao hả, chẳng lẽ lại gọi ta đến giúp? Thực là tức quá
đi!" Nói xong thì quay đầu đi mất dạng.

Phương Kiếm Minh nghe lão nói xong thì chợt kinh hãi, cả người ra đầy mồ hôi
lạnh, thầm nghĩ:" Không sai, ta quá ngốc, chuyện của chính mình thì tự bản
thân phải giải quyết, sao có thể nhờ người khác được, xem ra lúc nãy ta quá
sốt ruột, biết là sư phụ thần thông quảng địa, chỉ cần người ra tay là không
tốn bao nhiêu công sức, cho nên mới như thế!" Hiểu được điều này, tâm lý của
Phương Kiếm Minh cũng thoải mái hơn chút, nhìn lại đám Băng Hàn Ngô Công thì
không còn cảm thấy sợ hãi nữa, cảm thấy trong lòng có một niềm tin mãnh liệt,
cười lớn ba tiếng, vận Đại Thụy Thần Công, một cổ kình khí mãnh liệt, mang
theo cảm giác buồn ngủ từ trên người hắn phát ra.

Nhất thời, hai mắt số Băng Hàn Ngô Công còn sống trở nên mơ hồ, kêu lên một
tiếng, dãy dụa cơ thể, hai mắt trở lại như thường, nhưng rồi lại chuyển sang
mơ hồ, thân hình không còn giãy dụa nữa, nằm yên không nhúc nhích, hai mắt
nhắm nghiền tựa như là đã chết, hàn khí dần dần yếu đi.

Phương Kiếm Minh vận toàn lực thi tiển Đại Thụy Thần Công, thấy số Băng Hàn
Ngô Công còn lại không còn động đậy thì thở dài một hơi, cảm thấy cả người
thoát lực, đặt mông ngồi xuống đất, cả người đẫm mồ hôi, lần này hắn hầu như
đã dùng hết nội lực để sử dụng Đại Thụy Thần Công, ngồi dưới đất thở hổn hển
để hồi khí, sau đó khoanh chân lại, từ từ điều động nội lực còn sót lại trong
cơ thể, qua khoảng một canh giờ, hắn cảm giác được nội lực đã sung túc trở
lại, mở hai mắt ra, đứng thẳng lên. Lúc này, lão tăng lại xuất hiện trên động,
cười ha hả:" Được rồi sao, xem ra ngươi cũng có chút huệ căn, khó trách cùng
Thiếu Lâm Tự của chúng ta hữu duyên, ha ha ..."

Phương Kiếm Minh nhìn lão cười nói:" Sư phụ, đa tạ sư phụ nhắc nhở!" Lão hòa
thượng cười hắc hắc, mở to hai mắt:" Không nên cao hứng quá sớm, Băng Hàn Ngô
Công đã ngủ hết rồi, nhưng ngươi làm sao để lên!" Phương Kiếm Minh nhìn lên
động khẩu cao hơn mười trượng, cười nói:" Sư phụ, đệ tử bây giờ đã khác trước,
độ cao này không làm khó được đệ tử!" Nói xong thì thầm vận nội lực. Lão tăng
thấy động tác của hắn thì cười hắc hắc:" Cẩn thân đó, đừng có mà té xuống nếu
không thì sẽ kinh động đến Băng Hàn Ngô Công, lúc đó thì ngươi lại phải lăn
qua lăn lại nữa đó, ha ha ..."

Phương Kiếm Minh hơi chần chừ, ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
Trong mắt hắn thì thạch bích này giống với thạch bích bình thường, cũng không
có điểm gì đặc biệt, mấu chốt chính là lão tăng này đã động tay động chân,
cũng chính là thứ 'Hoạt Thạch Phấn', thứ phấn này đúng như tên gọi của nó,
khiến cho đá cũng trở nên trơn mịn, lão tăng này thật sự kỳ quái, từ đâu mà
lão có được loại phấn này, chẵng lẽ loại 'Hoạt Thạch Phấn' này là do lão bào
chế?" Phương Kiếm Minh nhìn một lúc lâu mà vẫn không tìm được cách nào khác,
đành dựa vào chân khí, dùng khinh công của mình mà phi thân thẳng lên, chứ
không còn biện pháp nào tốt hơn.

Biện pháp này đối với hắn mà nói thì cũng không tính là khó, lúc nãy trong mật
thất, hắn đã lĩnh ngộ được một đoạn trong Đại Thụy Thần Công, cho nên Đại Thụy
Thần Công của hắn đã tiến thêm một bậc, tuy không thể nói là hoàn toàn tiến
vào tầng thứ ba, nhưng mà đã tinh thuần tầng thứ hai, cách tầng thứ ba chỉ vài
bước mà thôi. Phương Kiếm Minh thầm nghĩ, dụng Đại Thụy Thần Công làm đế, sau
đó phi thân lên, lúc ấy hẳn là sẽ không có khó khăn. Nhưng như thế thì có vẻ
không ổn. Theo ẩn ý của lão tăng thì lão muốn hắn phá giải hoạt thạch phấn,
sau đó nương theo thạch bích mà lên, như vậy thì mới tính là vượt qua được
khảo nghiệm của lão, mặc dù lão không nói ra nhưng Phương Kiếm Minh vốn thông
minh, vừa rồi khi bị dọa hắn đã nghĩ là nhờ đến sự giúp đỡ của lão tăng, hôm
nay hắn đã thông suốt được điều này, không còn sợ bị ngoại vật mê hoặc nữa,
cũng biết được thâm ý của lão.

Nhưng mà cũng phải nói lại, mặc dù Phương Kiếm Minh biết được thâm ý của lão,
nhưng bảo hắn vận "Bích Hổ Du Tường" để lên khỏi động khẩu này thì hắn không
dám, "Bích Hổ Du Tường" quả thật là công phu khinh thân tốt nhất trong võ lâm,
nhưng ở chỗ này thì lai vô ích, trên thạch bích có đầy hoạt thạch phấn, đừng
nói là "Bích Hổ Du Tường", cho dù có là "Bích Hổ Hấp Tường" thì cũng vô ích.
Phương Kiếm Minh đã từng thử qua độ trơn của "Hoạt Thạch Phấn" cho nên biết
rất rõ.

Xem ra không còn cách nào khác hơn là đành phải phi thân thẳng một đường mà
lên! Phương Kiếm Minh thầm nghĩ trong lòng, hít sâu một hơi, thả lỏng toàn
thân, song chưởng từ từ giản ra, vừa đến một nửa thì hét lên một tiếng, hai
chân nhún xuống, phi thân thẳng lên trên, khi thi triển khinh công thì hắn
phát hiện ra khinh công của hắn tiến bộ hơn trước không ít, chớp mắt cái đã
lên cao năm sáu trượng, cách động khẩu hơn một trượng, Phương Kiếm Minh đang ở
trong không trung, xoay người, thân hình nghiêng qua, thoát ra ngoài, khó khăn
lắm mới chạm được mém động, mũi chân vừa chạm thì có cảm giác như sắp trợt,
Phương Kiếm Minh đã sớm cho chuẩn bị cho nên nhào người về phía trước, thầm
nghĩ:" Mặc dù động tác có chút khó coi nhưng cuối cùng thì ta cũng đã lên
được!"

Ý nghĩ vẫn còn trong đầu thì hắn có cảm giác là đất dưới chân đột nhiên rã ra,
chân hắn chùng xuống khoảng ba thước, thân hình không vững, hắn còn chưa kịp
định thần thì có một cổ chân lực nhẹ đánh lên trên đùi của hắn, Phương Kiếm
Minh hoảng lên, bật mắng:" Lão hòa thượng, lại giở trò quỷ!" Thân hình mất
thăng bằng, lại rơi xuống, thân hình lao thẳng về phía Băng Hàn Ngô Công. Lúc
này lão tăng đang ngồi ở trên bục cao cười ha hả:" Không phải ta đã nói với
ngươi là phải cẩn thận sao? Chẳng lẽ lại không nghe ra được hàm ý của ta sao,
hảo đồ nhi, chớ có trách vi sư, mau mau phá giả hoạt thạch phấn đi, ta còn có
việc khác giao phó nữa!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì tức giận đến mức muốn phát hỏa, khi thấy chỉ
còn một lúc nữa là sẽ va vào bức tường Băng Hàn Ngô Công thì trong đầu của hắn
hiện lên rất nhiều biện pháp, nhưng mà hầu như tất cả đều vô dụng, đành thở
dài một hơi, thầm nghĩ:" Quên đi, cho dù có kinh động đến bọn Băng Hàn Ngô
Công khiến cho chúng tỉnh lại thì vẫn có thể dùng Đại Thụy Thần Công làm chúng
ngỷ lại, rồi sau đó tìm biện pháp khác đối phó với lão gia hỏa này!" Đã có
quyết định, trong lòng không còn cảm giác lo lắng nữa, cảm thấy thoải mái hơn,
ngay lúc thân thể của Phương Kiếm Minh sắp va vào bức tường Băng Hàn Ngô Công
thì đột nhiên trong đầu hắn lóe lên bốn chữ Đại Thụy Thần Công, chẳng lẽ ngoại
trừ Đại Thụy Thần Công ra thì không thể sử dụng tuyệt học khác sao?

Trong đầu của hắn hiện lên một đoạn trong Đại Thụy Thần Công, đoạn tâm pháp
này chỉ có khoảng mười chữ, đó chính là " thụy giả, hô hô, hô hô, thần du bát
cực!" Giống như là có một luồng khí thanh mát chạy xuyên qua đầu hắn vậy,
Phương Kiếm Minh liền tỉnh ngộ, hắn cười lớn, song thủ huy động, đánh lên bảy
tám Băng Hàn Ngô Công, chúng đang chìm trong mộng đẹp thì bị cơn đau đánh
thức, nhìn thấy Phương Kiếm Minh thì hú lên, toàn thân lại phát ra hàn khí,
hàn khí vừa xuát hiện lập tức khiến cho số Băng Hàn Ngô Công kia tỉnh lại,
nhanh chóng di chuyển, nhắm thẳng về phía Phương Kiếm Minh mà lao đến.

Phương Kiếm Minh cười ha hả:" Đến mà không chào hỏi là vô lễ!" Vừa nói hai
chân vừa chạm lên thạch bích, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi hoạt thạch
phấn, Phương Kiếm Minh lăng không bay lên cao hơn một trượng, tay phải dựng
thẳng như đao, bổ xuống một cái, đánh bay hơn mười con Băng Hàn Ngô Công, văng
ra xung quanh, chạm vào các con khác, đám Băng Hàn Ngô Công trở lên hỗn loạn,
chân của Phương Kiếm Minh liên tục điểm lên thạch bích, thân hình di chuyển
quanh động, tay xuất ra tổng cộng hơn mười đao phong, Băng Hàn Ngô Công bị
đánh văng khắp nơi, mặc dù không lập tức chết nhưng đao phong của Phương Kiếm
Minh há có phải tầm thường, đao phong trúng lên người của chúng, khiến cho
thân thể chúng vô cùng đau đớn, kêu lên những thanh âm cổ quái, chúng nó biết
Phương Kiếm Minh cũng không phải dễ chọc, nhìn chăm chăm vào thân ảnh đang bay
tới bay lui trên không trung của Phương Kiếm Minh, không có một con nào dám
bay lên tấn công Phương Kiếm Minh.

Phương Kiếm Minh thấy chúng nó không dám tấn công nữa thì cười đắc chí, nhưng
tiếng cười chưa dứt thì đột nhiên cảm giác được có một đợt hàn khí xuất hiện,
mắt thấy có vài con Băng Hàn Ngô Công toàn thân tái nhợt, luồng hàn khí đó là
xuất phát từ người của chúng, luồng hàn khí đi đến đâu thì thạch bích bị đóng
băng đến đó, thoáng chốc cái đã đến gần chân của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm
Minh kinh hãi, không dám khinh thường, hét lên một tiếng, mũi chân điểm lên
thạch bích, bay lên trên động khẩu, đững vững trên đó. Luồng hàn khí vừa đến
động khẩu thì lại bị một thứ gì đó vô hình chặn lại, cho nên không lên được.
Một lúc sau trong hình ảnh trong động trở nên mờ mịt, không thể thấy được,
Phương Kiếm Minh le lưỡi lắc đầu. Đám Băng Hàn Ngô Công này thật là lợi hại,
nếu như lúc đầu bọn chúng xuất ra chiêu này thì chỉ sợ hắn đã sớm đi đoàn tụ
ông bà rồi.

Một tiếng 'két' vang lên, ở hai bên động khẩu xuất hiện hai khối cự thạch,
phong bế động khẩu lại, Phương Kiếm Minh không còn nhìn thấy ở bên trong nữa,
hắn muốn tìm một khe hở cũng không tìm được, cảm thán trong lòng:" Lão già này
thật lợi hại, cơ quan tinh xảo như thế này thì cả thiên hạ khó tìm được người
thứ hai!" Lão tăng đứng từ xa nhìn hắn, cười nói:" Ngươi thật là to can, dám
cả gan chửi ta là thằng già, cái này phải gọi là khi sư diệt tổ, ngươi nói xem
ngươi phải bị tội gì!" Phương Kiếm Minh quay đầu lại, gượng cười:" Người vốn
thật sự là già mà, không biết là đã bao nhiêu tổi rồi!" Lão tăng giật mình,
chớp mắt cái đã nhảy đến trước hơn mười trượng, đi đến bên cạnh Phương Kiếm
Minh. Thân hình của lão tăng này không nhỏ, so với Phương Kiếm Minh thì cao
hơn cả một cái đầu, xem ra có thể so với Đao Thần.

Lão tăng nắm đầu vai của Phương Kiếm Minh cười lớn:" Tiểu tử, làm sao ngươi
phá giải được hoạt thạch phấn?" Phương Kiếm Minh cười hắc hắc:" Sư phụ, là đệ
từ ngộ ra được từ 'Đại Thụy Thần Công', không phải là người đã viết trên đó là
'Thụy giả, hô hô, hô hô, thần du bát cực!', đệ tử nghĩ đến hoạt thạch phấn kia
trơn trượt vô cùng, thì dứt khoát không nghĩ đến đó nữa, cũng giống như là
đang trong mộng đẹp, lạc vào cõi thần tiên, những thứ muốn quấy rầy thì cứ coi
như là một giấc mộng mà thôi, thật không ngờ, vừa điểm chân lên thạch bích thì
hoạt thạch phấn lại không có tác dụng, he he, sư phụ, người quả nhiên là 'võ
công cái thế', Đại Thụy Thần Công không chỉ là một môn nội công mà còn là một
môn khinh công, thật lợi hại, lợi hại!"

Lão tăng mở trừng hai mắt:" Không chỉ là khinh công, chỉ cần ngươi muốn là nó
có thể làm được, đừng nói là khinh công, cho dù là phi thăng thì cũng chỉ tốn
thời gian bằng một bữa sáng mà thôi!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì âm thầm
líu lưỡi, ngạc nhiên hỏi!" Sư phụ, Đại Thụy Thần Công thần kỳ vậy sao? Sao lúc
đầu người nghĩ ra được, cảnh giới cao nhất của môn công phu này là gì, chẳng
lẽ chính là thành tiên sao?" Lão tăng cười ha hả:" Môn Đại Thụy Thần Công này
của ta là độc nhất vô nhị trên đời này, cảnh giới cao nhất à? Khó mà nói được,
khó mà nói được ..." Phương Kiếm Minh thấy lão đắc ý thì cười thầm trong bụng,
nhưng miệng vẫn nói:" Sư phụ, nếu Đại Thụy Thần Công lợi hại như thế thì tại
sao ngoại giới chưa từng nghe nhắc đến nó, ngay cả trong tàng kinh các của
Thiếu Lâm Tự chúng ta cũng không có nhắc đến môn công phu này, cả Thiếu Lâm Tự
hình như không ai biết đến!"

Lão tăng nghe xong thì nhíu mày lại, nhảy dựng lên, tựa như là một đứa trẻ
vậy, mắng lớn:" Tất cả đều là do cái con lừa trọc 'Thiên Trí' kia giở trò, nếu
để ta biết hắn đang trốn ở đâu thì nhất định ta sẽ nắm từng nắm râu của hắn mà
bứt cho sạch!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì ngạc nhiên:" 'Thiên Trí' là ai,
là thần tăng của Thiếu Lâm Tự chúng ta sao?" Lão tăng hừ một tiếng, quát:"
Thúi, thúi, thúi lắm, người khác coi hắn là thần tăng còn lão thì không, lúc
đầu dám lừa ta vào Thiếu Lâm Tự làm hòa thượng, thật là tức chết mà!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì lại càng cảm thấy lạ, nghe giọng điệu của lão
thì chỉnh là lão làm hòa thượng đều là do một thần tăng tên là 'Thiên Trí' đã
'lừa gạt' lão, và cũng nhận ra là, lúc còn trẻ lão là một mãng hán, nói chuyện
thô lỗ, cho dù đã làm hòa thượng bao nhiêu năm rồi mà tính tình vẫn không thay
đổi. Trong lòng của Phương Kiếm Minh có rất nhiều nghi vấn cho nên lập tức hỏi
tiếp:" Sư phụ, người cùng người tên thiên trí kia có quan hệ gì, pháp danh của
người là gì? Người là người của triều đại nào? Sư phụ quen biết người của 'Từ
Hàng Hiên' sao? ... ..." Lão tăng nghe hắn hỏi dồn dập thì hai mắt mở to, sau
đó kêu lên một tiếng, hai chân nhún một cái, bay lên trên cao, Phương Kiếm
Minh đuổi theo, lão tăng thấy hắn đuổi theo thì mở trừng mắt:" Ngươi theo ta
đến đây làm gì?" Phương Kiếm Minh cười lớn:" Sư phụ, không phải sư phụ có việc
phân phó cho đệ tử sao? Hơn nữa, đệ tử muốn sư phụ giải thích các nghi vấn của
đệ tử nữa!" Lão tăng lớn tiếng nói:" Ngươi vừa rồi là hỏi chuyện sư phụ sao,
ta thấy người giống như đáng tra khảo tội phạm thì đúng hơn, ngươi coi ta là
phạm nhân để tra hỏi sao hả!" Phương Kiếm Minh mở to mắt, khẩu khí không chút
yếu kém:" Ai bảo vừa rồi sư phụ hại đệ tử một phen suýt chết, đệ tử biết sư
phụ là một người bình dị dễ gần cho nên nói chuyện mới tùy tiện thế, hơn nữa,
đệ tử vẫn thường hay nói chuyện với sư phụ của đệ tử như thế, nếu người không
thích thì đệ tử sẽ cung kính hơn!"

Lão tăng cười lớn, mắng:" Cái tên tiểu đầu trọc Thanh Thành kia làm sao có thể
so sánh với ta được?" Phương Kiếm Minh nghe thế thì kinh ngạc:" Sư phụ, người
biết sư phụ của đệ tử sao?" Lời nói này có vẻ ngồ ngộ, người ngoài nghe thì
khó mà hiểu được, chỉ tưởng Phương Kiếm Minh nói chuyện không rõ ràng gì cả,
nhưng chỉ có hai người bọn họ là hiểu, lão tăng thổi thổi lên râu mép của
mình:" Đừng nói là thanh thanh, cho dù là bọn tiểu tiểu đầu trọc khác ta cũng
biết, trong thiên hạ không có chuyện gì là ta không biết!"

Phương Kiếm Minh nói:" Xem ra sư phụ quả thật là thần tiên rồi, hắc hắc, sư
phụ, người là người của triều đại nào?" Lão tăng cười ha hả, bảo Phương Kiếm
Minh ngồi xuống, trên đất không có gì cả, Phương Kiếm Minh đành phải ngồi
xuống đất, lão tăng nhìn Phương Kiếm Minh một lúc, trong mắt hiện lên một tia
thương cảm, thở dài một hơi, rồi trầm tư cả nửa ngày, rồi hỏi:" Minh nhi,
ngươi nói trong cuộc đời này điều gì là quan trọng nhất?" Phương Kiếm Minh
ngạc nhiên, không nghĩ rằng lão sẽ hỏi một vấn đề trịnh trọng như thế, trầm
ngâm:" Sư phụ, đệ tử tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm không có nhiều lắm, đệ tử cũng
không biết trong đời này điều gì là quan trọng nhất! Người hỏi đệ tử thì làm
sao đệ tử biết được chứ!" Lão tăng nghe xong thì ngẩng đầu nhìn về phương xa,
không biết là lão nhìn cái gì, Phương Kiếm Minh thấy lão vừa rồi còn cười hi
hi ha ha, giờ lại có cảm giác sầu thương, trong lòng cảm thấy lạ, thầm nghĩ:"
Chẳng lẽ năm đó sư phụ gặp chuyện gì đau lòng sao, sao lại đột nhiên thảy đổi
như thế?" Một lúc sau lão tăng mới từ từ nói:" Minh nhi" ngữ khí hòa ái, thân
cận, so với lúc trước thì khác nhau nhiều, Phương Kiếm Minh vội cung kính
nói:" Đệ tử ở đây." Lão tăng nhìn hắn, mỉm cười:" Không nên cung kính như thế,
pháp danh của ta là 'Bất Hưu', sau này gọi ta là Bất Hưu sư phụ!" Phương Kiếm
Minh cười ha ha:" Thì ra pháp danh của sư phụ là 'Bất Hưu', sau này đệ tử sẽ
gọi người là Bất Hưu sư phụ, pháp danh này thật là lạ quá, pháp danh này do
chính người tự đặt cho mình sao?" Lão tăng chớp chớp mắt, cười quái dị:" Không
phải, là tên lừa trọc 'Thiên Trí'!"

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #157