Động Lý Hoa Chiêu


Người đăng: Reapered

Sau khi cáo biệt Lục y tiên tử thì Phương Kiếm Minh trở lại sơn động. Mộc đầu
thúc thúc đang nằm nghiêng trên mặt đất, vẫn là tư thế kia, không hề có chút
thay đổi, Phương Kiếm Minh thấy bộ dáng của lão hình như là đang ngũ, nên lại
gần hỏi:" Mộc đầu thúc thúc, một đầu thúc thúc!" Mộc đầu thúc thúc không nói
gì, hắn không muốn làm kinh động nên đi qua, từng bước đi vào trong, trong
lòng có một cảm giác kích động nói không nên lời, cảm giác này rất lạ, Phương
Kiếm Minh rất muốn lập tức xông vào trong, nhưng lại sợ bỏ lỡ cảnh sắc trên
đường, nên từ từ bước đi, đây cũng là một loại hưởng thụ, ai nói kích động
không phải là một loại hưởng thụ!

Phương Kiếm Minh cảm thấy sơn động này rất là kỳ diệu, mặc dù không biết bên
trong nó là gì, nhưng rất tò mò đối với nó, từ khi còn bé, Phương Kiếm Minh
vẫn luôn mơ ước được vào bên trong sơn động này, hắn mơ hồ có cảm giác trong
sơn động này có gì đó, hắn đi được mười mấy bước thì gặp một ngã rẽ. Trong
lòng thầm nghĩ, không biết là bên trong đó có gì.

Nhưng mà trước mặt hắn vẫn là một con đường dài, lại đi về phía trước, thì lại
gặp ngay một khúc cua, sau khi đi qua khúc cua thì lại là một con đường, trong
lòng Phương Kiếm Minh cảm thấy kỳ lạ, nên tăng nhanh cước bộ, sau khi đã đi
qua tám khúc cua thì Phương Kiếm Minh cảm thấy lạ, là ai có ý nghĩ kỳ quái
thế, tạo ra đến nhiều khúc cua, không phải là tốn sức đi qua đi lại sao?
Phương Kiếm Minh suy nghĩ một chút, lập tức nhớ đến vị "Chủ Nhân" của mộc đầu
thúc thúc, cũng có thể nói chính là sư phụ của hắn. Mặc dù hắn không có bái
sư, nhưng hắn đã học võ công của người ta, về lễ cũng cần phải dùng lễ sư tôn
đối đãi.

Sau khi đi qua thêm hai khúc cua thì Phương Kiếm Minh chợt cảm thấy hoa mắt,
đột nhiên cảnh vật biến đổi, chỉ thấy mình đang đứng bên ngoài của một nội
thất, trên mặt đất thì xuất hiện một làn khói trắng, chỉ một lúc đã bao trùm
toàn bộ, Phương Kiếm Minh thấy bên trong không có ai, nên tiến đến đi vào bên
trong, chân hắn vừa chạm đất thì bỗng dưng phía sau vang lên tiếng kình phong,
thân hình của Phương Kiếm Minh vội chuyển, nhảy nghiên sang một bên, tiến vào
trong, hai chân vừa chạm đất, không có xoay người lại xem ai công kích hắn mà
quát lên:" Ai!" Sau đó mới xoay người lại, nhưng cánh cửa đã đóng lại, không
hề có một khe hở, Phương Kiếm Minh cảm thấy kỳ lạ.

Phương Kiếm Minh rõ ràng là ở bên trong làn khói, cảm giác mơ hồ, tựa như là
đang đằng vân vậy, bỗng dưng có một tiếng đàn êm tai vang lên, truyền vào song
nhĩ của Phương Kiếm Minh, hắn bỗng hoa mắt, trong đầu có một cảm giác buồn ngủ
mơ màng, muốn giơ tay nhấc chân cũng rất là khó khăn.

" Có chuyện gì đã xảy ra, tại sao tiếng đàn này lại cổ quái như thế, nó truyền
ra từ đâu? Tại sao ta lại cảm thấy vô lực, nếu có người muốn giết mình thì
chẳng cần tốn nhiều sức lực!" Trong nháy mắt, từ bốn phía xuất hiện tám thiếu
nữ khỏa thân tựa như là do phép thuật tạo ra.

Các thiếu nữ này có vóc người tuyệt hảo, trên người không có một vết tỳ nào,
da thịt trắng noãn, song phong cao vút, ngọc đồn tròn trịa và săn chắc, Phương
Kiếm Minh thấy các nàng thì đỏ mặt, vội nhắm hai mắt, quát lên:" Các ngươi là
ai, mau mặc y phục!" Tám thiếu nữ hì hì cười duyên, làm sao mà nghe lời hắn
chứ, trong làn khói mỏng, các nàng bước lại gần Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm
Minh cảm thấy có từng làn hương xông vào mũi, khiến cho tâm thần mê mẫn, khó
có thể kháng cự, Phương Kiếm Minh định vận nội công để chống lại, nhưng cả
người hắn vô lực, không thể vận công được. Giống như là hắn đã trúng 'Nhuyễn
Cốt Tán', toàn thân thoát lực, điều duy nhất mà hắn có thể làm chính là đứng
đó. Lúc này thì hắn chợt động, nhắm nghiền hai mắt, không nhìn gì nữa, mặc kệ
cho tám thiếu nữ mang theo từng làn hương bước đến gần.

Tám thiếu nữ đi đến trước người hắn khoảng năm thước, giơ hay tay lên cao,
tiếng đàn lúc nãy đột nhiên lại vang lên, các nàng hòa theo tiết tấu của tiếng
đàn, bắt đầu múa, tiếng đàn kia vang lên chầm chậm, chỉ để tạo nền cho các
nàng múa, không có điểm gì đặc biệt khác. Tám thiếu nữ khiêu vũ quanh Phương
Kiếm Minh, giơ tay nhấc chân, thật sự là tuyệt không thể tả, làm nam tử, thấy
được cảnh này nhất định là hưng phấn đến phun máu, các nàng cười duyên dáng,
trong điệu múa của các nàng, thể hiện được, vóc dáng của các nàng, tuổi thanh
xuân của các nàng, niềm vui của các nàng, và còn có một loại ham muốn mãnh
liệt. Cảm giác ham muốn từ trên người của tám thiếu nữ, các nàng càng múa, cảm
giác ham muốn càng tăng lên, cảm giác này càng ngày càng lớn, tập kích vào não
của Phương Kiếm Minh.

Hai chân của Phương Kiếm Minh đột nhiên vô lực, hắn ngã xuống đất, nhưng vẫn
nhắm nghiền hai mắt không mở, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, trên trán cũng đã lấm
tấm mồ hôi, chân của Phương Kiếm Minh dậm mạnh xuống đất, tiết tấu của tiếng
đàn đột nhiên thay đổi, hắn thử cử động tay, cảm thấy được trên có có một chút
sức lực.

Phương Kiếm Minh cảm thấy vui mừng, đanh định đứng lên thì một thân thể mềm
mại lao vào lòng của hắn, bắt đầu khiêu khích hắn, nàng nũng nịu cười, vươn
đôi cánh tay ngọc mềm mại, ôm lấy hắn, đưa đôi môi đến chuẩn bị hôn lên mặt
của hắn, cả người Phương Kiếm Minh nóng lên, trong thoáng chốc hô hấp của hắn
trở nên dồn dập, hai mắt của hắn mở ra, một tinh mang hắc sắc hiện ra trong
mắt của hắn, sự ham muốn bùng phát như núi lửa phun trào, hai tay hắn ôm chặt
lấy kiều đồn của đối phương, dùng sức xoa nắn, khiến cho đối phương thở gấp,
khẽ rên lên liên tục, nàng hé cánh môi đỏ tươi hôn lên mặt của Phương Kiếm
Minh liên tục, cuối cùng tìm đến được miệng của Phương Kiếm Minh, rồi phong bế
miệng của Phương Kiếm Minh lại, ân cần thăm hỏi. Lúc nào trong miệng của
Phương Kiếm Minh gào thét như dã thú, đôi tay của hắn di chuyển khắp thân thể
ngọc ngà của đối phương, làn da trắng như tuyết của nàng ửng đỏ, sự ham muốn
nhục dục đã lên đến đỉnh điểm.

Chiếc lưỡi thơm tho của nàng gõ lên hàm răng của Phương Kiếm Minh, muốn mở lấy
cánh cửa đó ra, Phương Kiếm Minh đang định mở hàm răng đang đóng chặt của mình
ra, hai tay đang vuốt ve trên lưng của đối phương, từ từ di chuyển xuống địa
phương bí ẩn, ngón tay khẽ động, vuốt ve tiểu phúc bằng phẳng của nàng, đột
nhiên âm luật của tiếng đàn lại thay đổi, Phương Kiếm Minh cả kinh, cả người
ra mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ:" Tại sao mình lại như vậy, trước kia
mình không có hứng thú nhiều với phụ nữ, sao mấy ngày nay lại dễ dàng bị mê
hoặc và ham thích điều này, không được, ta không thể làm thế ..." Trước mắt
của hắn đột nhiên hiện lên một thân ảnh, nàng chính là Bạch Y Di, vẫn bộ dáng
cũ, vẫn nét mặt lạnh như băng, hai mắt nàng xuất ra hàn quang, ánh mắt nàng
nhìn hắn khiến cho hắn đau lòng, trong lòng chợt nhói lên, người thứ hai chính
là Long Bích Vân, lúc này nàng không còn vẻ mặt thần thánh nữa, mà đã trở
thành lo lắng, giang tay hướng về phái Phương Kiếm Minh, tựa như muốn Phương
Kiếm Minh ôm nàng vào lòng, lúc này, nữ tử trong lòng không phải là người mà
hắn muốn.

Người thứ ba không ngờ lại là Đông Phương Thiên Kiêu, đôi phượng nhãn mở to,
trong mắt tựa như có một tia lửa, đôi bàn tay trắng như phấn đang xiết chặt,
tựa như muốn đến đánh Phương Kiếm Minh, thân hình của nàng nhoáng lên, một
bóng hình nữ tử mông lung hiện ra trước mắt hắn, Phương Kiếm Minh không thấy
rõ diện mạo của nàng, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra đó là
nữ, hơn nữa là một thiếu nữ có vóc người tuyệt hảo. Nữ tử lơ lửng giữa không
trung, nhìn về phía hắn với ánh mắt thương tình, đột nhiên Phương Kiếm Minh có
cảm giác như là bị lôi điện đánh trúng, trong lòng chợt hoảng, một khi nữ tử
này thương tâm, thì không ai là không thương tâm theo nàng. Tâm tình của nàng
tựa hồ có thể ảnh hưởng đến người khác.

Cuối cùng là một nữ tử có dung mạo giống với bạch y di như đúc, đôi mắt phượng
của nàng chứa đựng một ngọn lửa hừng hực, chu miệng, không để ý đến bộ dáng
của mình ra sao, tung ra một quyền thẳng về phía Phương Kiếm Minh, mắng:" Tiểu
tử thúi, tiểu tử đáng chết, ngươi, ngươi dám ..." Phương Kiếm Minh sợ đến nỗi
đổ mồ hôi lạnh, thấp giọng nói:" Tiên tử tỷ tỷ!" Nữ tử được hắn ôm chặt trong
lòng nhân cơ hội này mà dùng lưỡi của mình xâm nhập vào miệng của Phương Kiếm
Minh, Phương Kiếm Minh hoảng hốt, vội dùng đầu lưỡi, đẩy lưỡi của nàng ra khỏi
miệng, đóng chặt răng, ra sức "Thủ Thành", và không dám buông lỏng nữa.

Nàng nhìn hắn một cái, ra vẻ như đau đớn, khiến người khác phải động lòng,
Phương Kiếm Minh nhắm hai mắt lại, mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, nàng khẽ
động thân thể, hướng sang bảy nữ tử kia đánh mắt, bảy thiếu nữ còn lại cười hì
hì, tiến lên, khiêu khích cơ thể của Phương Kiếm Minh.

Mặt của Phương Kiếm Minh đã đỏ đến mang tai, tùy ý cho các nàng động tay động
chân, tiếng đàn chuyển sang nhỏ dần, giống như là tình nhân đang thủ thỉ tâm
tình. Phương Kiếm Minh nhớ đến những nữ tử mà hắn quen biết, so với các thiếu
nữ này thì đẹp hơn không biết bao nhiêu, hơn nữa các nàng lại đối với hắn tình
thâm nghĩa trọng, cho dù đó có thể là giả, nhưng mà hắn tuyệt đối không thể
làm chuyện có lỗi với các nàng. Tinh thần vội trầm xuống tận đáy lòng, mặc kệ
tám thiếu nữ kia muốn làm gì thì làm, hắn không quan tâm.

Tám thiếu nữ thấy Phương Kiếm Minh không động đậy thì nhìn nhau, đôi mắt của
thiếu nữ trước đó hiện lên vẻ giận dữ, bảy thiếu nữ kia ngầm hiểu, khẽ kêu lên
phóng đãng, hôn lên mặt Phương Kiếm Minh vô số tựa như là mưa rơi, thân thể
mềm mại của càng nàng cũng ra sức lay động va chạm với Phương Kiếm Minh, nắm
lấy tay của Phương Kiếm Minh, để cho nó chạm vào các nơi nhạy cảm trên thân
thể mình, cuối cùng là địa phương thần bí nhất trên cơ thể của các nàng, làm
ra nhiều động tác khiến người khác thấy được cũng phải đỏ mặt, không thể tưởng
tượng được trên đời lại có một nữ tử 'Lẳng Lơ' đến như thế, lúc này, tiếng đàn
tiêu tán, không còn vang vọng.

Thanh âm rên rỉ của các nàng ngày càng lớn, trong thanh âm này, có cảm giác
vui sướng, cũng có cảm giác thống khổ, còn có thêm cả ham muốn mãnh liệt, cần
có người đến an ủi cho tâm linh và thân thể nóng bóng của các nàng. Tinh thần
của Phương Kiếm Minh bị thanh âm đó dắt động, không còn bất động nữa, chân hắn
khẽ chống xuống, thoáng cái mà dục hỏa trong lòng hắn bùng cháy dữ dội, động
tác của tám thiễu nữ này khiến cho hắn nhớ đến tình cảnh hoan ái với Lục y
tiên tử, hai mắt mở to, trong con ngươi hiện lên một tinh mang như của dã thú.
Phương Kiếm Minh dùng tay bắt lấy một thiếu nữ, thiếu nữ bị hắn bắt khẽ kêu
một tiếng. Phương Kiếm Minh đang muốn hàng động, đột nhiên một cảm giác mát
lạnh kéo đến, khiến cho tinh thần của hắn tỉnh táo, thối lui.

Tám thiếu nữ thấy hắn chần chừ biết là hắn đang đấu tranh nội tâm, cho nên
tăng thanh âm lên đến mức cao nhất, khiến cho nguời khác phải máu huyết sôi
trào, nhưng Phương Kiếm Minh vẫn đứng yên, hắn nhớ đến một đoạn trong Đại Thụy
Thần Công đó là:" Trên đời có vô số điều hấp dẫn, nhưng đó chỉ là Bạch Câu Quá
Khích, hãy biến nó thành một giấc mộng, không có gì là không thể, khi ngủ chỉ
cần nhớ một điều: Sắc, dục, chúng chỉ là thứ tầm thường, tránh nó, trốn nó,
nhẫn nhịn nó, đó là hành động kém cỏi, không bằng tiếp cận nó, công kích nó,
sau đó thì ngủ!" Phương Kiếm Minh nghĩ đến câu cuối: tiếp cận nó, công kích
nó, rồi ngủ. Suy nghĩ thầm trong lòng, đột nhiên tựa như đã hiểu được điều gì
đó, cười ha hả, ánh mắt của hắn lướt qua thân thể của tám thiếu nữ, trong mắt
có chứa sự cuồng nhiệt nhưng không phải là trầm mê.

Phương Kiếm Minh ôm lấy một thiếu nữ, hai tay loạn động trên cơ thể nàng, rồi
sau đó làm chuyện cần phải làm, rồi thả nàng ra, sau đó lại ôm lấy một thiếu
nữ khác và tiếp tục, cả tám thiếu nữ đều bị hắn dùng một cách xâm phạm, sau đó
các nàng nằm dài trên đất, thở gấp, đôi mắt đẹp của các nàng mang theo vẻ ngạc
nhiên, và cũng khát vọng nhìn hắn, hi vọng hắn có thể xâm phạm nàng nữa.
Phương Kiếm Minh cười ha hả, không hề nhìn các nàng, ngửa mặt lên trời cười
lớn:" Trên đời có vô số thứ hấp dẫn, nhưng chỉ là bạch câu quá khích, hãy biến
nó thành một giấc mộng, không có gì là không thể, khi ngủ chỉ cần nhớ một
điều: sắc, dục chỉ là tầm thường, tránh nó, trốn nó, nhẫn nhịn là kém cỏi,
không bằng tiếp cận nó, công kích nó, sau đó thì ngủ! Không bằng tiếp cận nó,
công kích nó, sau đó thì ngủ! Sau đó thì ngủ! ..."

Phương Kiếm Minh cao giọng đọc to, sau đó vận khởi đại thụy thần công, cảm
thấy luồng lương khí trên đỉnh đầu lao xuống theo huyệt Bách Hội, dọc theo
kinh mạch, chạy quanh thân, qua các huyệt vị, kinh mạch, có một cảm giác thoải
mái nói không lên lời. Một cảm giác buồn ngủ mãnh liệt xuất ra từ người của
hắn, cảm giác buồn ngủ tuy mạnh nhưng không nồng hậu, chỉ một lúc sau, bên
trong nơi này đều tràn ngập cảm giác buồn ngủ, khiến cho làn khói tan biến.
Tám thiếu nữ, cười miếng tiếng, hai mắt mê mang, khóe miệng vẫn hiện lên một
tia cười mãn nguyện, sau đó thiếp đi. Phương Kiếm Minh hét lớn một tiếng, thân
hình thoáng động, một cổ kình khí tựa như hóa thành vật chất, mang theo cảm
giác buồn ngủ từ trên người hắn bắn ra, "ầm", một tiếng nổ vang lên, Phương
Kiếm Minh phi thân lên, thân thủ nhanh như chớp, thân hình của hắn càng lên
cao thì khối thạch bích trên đỉnh đầu hắn cũng lên theo, giữ nguyên khoảng
cách ba trượng với hắn, Phương Kiếm Minh hô lên một tiếng, một đạo kình khí
mang theo cảm giác buồn ngủ từ trên đỉnh đầu hắn phát ra, kích vào thạch bích,
thạch bích vỡ tan, Phương Kiếm Minh phi thân ra bên ngoài.

Thân thể hắn vừa ra khỏi thạch bích thì khung cảnh lại biến đổi, hắn chuyển
đến bên trong một động phủ to lớn, ở trên một cái sân lớn, có một bồ đoàn,
trên đó là một lão hòa thượng, trước người lão hòa thượng là một cây Thất
Huyền cầm, thân hình của Phương Kiếm Minh khẽ động, nhẹ nhàng rơi xuống, hai
chân chạm đất, không hề sợ hãi.

Phương Kiếm Minh đảo mắt nhìn quanh, xem xét tình hình xung quanh, trong lòng
kinh ngạc. Thì ra ở bên trong động phủ này, ngoại trừ lão hòa thượng ra còn có
mười tám mộc nhân đang nằm yên, các mộc nhân này nằm trên mặt đất với các tư
thế không giống nhau, đều là các tư thế ngủ, còn có mộc nhân "Mọc" ra được
lông mi thật dài, có mộc nhân còn phát ra ánh sáng, phía trước của mười tám
mộc nhân này đều có một cây đồng côn. Phương Kiếm Minh thấy bọn họ thì lập tức
nghĩ đến Thập Bát Đồng Nhân của Thiếu Lâm Tự.

Theo tương truyền từ xưa thì Thiếu Lâm Tự có thập bát đồng nhân, họ tạo thành
một thế trận, để khảo nghiệm công phu của tăng nhân thiếu lâm tự, để xem xem
có thể xuống giang hồ hành tẩu hay không. Đây cũng là truyền thuyết bên ngoài
giang hồ, hơn nữa Phương Kiếm Minh cũng đã tận mắt nhìn thấy thập bát đồng
nhân. Nhưng mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy thì đó đều là giả, là do tăng nhân
của thiếu lâm tự mặc trên người một bộ quần áo đặc biệt bó sát người, võ công
của họ đều vào hàng nhất lưu, trong tay cầm đồng côn.

Phương Kiếm Minh từng hỏi qua sư phụ Thanh Thành của hắn, thập bát đồng nhân
trận có lợi hại hay không, hắn không thấy có người nào vào trận cả, hắn nhớ kỹ
sư phụ của hắn đã trả lời hắn thế này.

"Tiểu tử thúi, con nghĩ rằng mười tám người của thập bát đồng nhân trận là
ngồi không sao, ta nói cho con biết, chỉ có mười tám tiểu sư thúc của ta là
những người duy nhất có thể tạo thành thập bát đồng nhân trận, trận pháp của
họ nếu so với thập bát la hán trận thì lơi hại hơn ba phần, theo như sư phụ
biết thì gần bốn mươi năm qua không có một người nào của thiếu lâm tự có thể
phá trận, nếu như người này có thể phá trận, thì hắn cũng không cần ở lại
thiếu lâm tự nữa, hơn nữa cũng có thể hoàn tục. Lúc đầu ta có thể xuống núi
hành tẩu là bởi vì thời gian không dài, cũng chỉ là một vài năm mà thôi, cho
nên mới không có xông trận, hắc hắc, ta cũng không có bản lãnh để phá trận.
Sau này nếu con có thể phá trận thì sau này người của thiếu lâm tự sẽ không
tìm con nữa, trừ phi con có hành vi tàn ác, nếu không thì muốn ăn cá thịt gì
cũng đều được."

Phương kiếm minh nghe xong, trong lòng kinh dị không thôi, đối Thiếu Lâm tự
càng thêm kính ngưỡng. Thập bát la hán trận của thiếu lâm tự đã rất nổi tiếng
trong giang hồ từ lâu, có rất nhiều võ lâm cao thủ đến để phá trận, nhưng đều
thảm bại mà về, chỉ có vài vị tiền bối cao nhân đến phá trận, nhưng cũng gặp
không ít khó khăn, và những người đó cũng không phải là có huyết hải thâm thù
gì với thiếu lâm tự cho nên cũng chỉ đến lĩnh giáo thập bát la hán trận một
chút rồi thối lui, cho nên kết quả là bất phân thắng bại.

Mà thập bát đồng nhân trận này còn lợi hại hơn so với thập bát la hán trận ba
phần, thực lực của nó cũng có thể tưởng tượng được. Cũng có vài người trên
giang hồ đồn đãi rằng thập bát la hán trận của thiếu lâm tự chính là thập bát
đồng nhân trận, Phương Kiếm Minh nghe được lời đồn đó từ những sư huynh, đem
chuyện này nói lại cho thanh thành, thanh thành nghe xong thì cười ha hả,
không nói gì, từ chối cho ý kiến. Phương Kiếm Minh ở thiếu lâm tự từ nhỏ cho
đến khi tám tuổi, quả đúng là không có thấy qua thập bát la hán trận, không
phải là hắn không thấy thấy, mà căn bản là không có ai xông lên núi, thiếu lâm
tự hiển nhiên là không cần xuất động thập bát la hán trận! Hắn sở dĩ biết được
sự lợi hại của thập bát la hán trận là từ sư phụ và các sư huynh. Trong lòng
của Phương Kiếm Minh cũng muốn biết cuối cùng thập bát la hán trận có phải là
thập bát đồng nhân trận hay không, nhưng sư phụ của hắn lại không cho là như
thế, cho nên hắn cũng tin thế.

Sau đó, có một ngày, hắn chơi đùa ở hậu sơn, đến hoàng hôn vẫn còn chưa có trở
về, hắn mệt mỏi và ngủ quên trong một hóc núi, không biết có chuyện gì xảy ra,
hắn không có đến sơn cốc để tu luyện Đại Thụy Thần Công, mà đến bên trong một
tầng hầm, hắn có cảm giác như mình là một đóa bạch vân phiêu phù giữa không
trung, bay vào tầng hầm, giương mắt lên nhìn, trong hầm có có mười tám đồng
nhân, có người ngồi, người nằm, hoặc đứng ở tư thế bổ chân, mỗi người một tư
thế khác nhau, tạo thành một trận pháp, trước mặt bọn họ là một thanh đồng
côn. Phương Kiếm Minh thấy được da thịt của bọn họ thì trong lòng kinh hãi,
không ngờ bọn họ chính là đồng nhân.

Phương Kiếm Minh không ngờ là Thiếu Lâm Tự thật sự có đồng nhân, hắn còn đang
kích động trong lòng thì bỗng có một cơn gió thổi đến từ phía sau, một thân
hình vọt qua ở bên dưới hắn, người đó đến rất nhanh, Phương Kiếm Minh đang
muốn tránh hắn, nhưng thân thể lại không động được, người đó ngẩng đầu lên
nhìn một chút, thoáng nhìn xung quanh, thần sắc tỏ vẻ khó hiểu. Phương Kiếm
Minh thấy đó là một hòa tượng tuổi đã rất cao, đôi hàng mi trắng như sương,
trường bào cũng một màu trắng như tuyết, đây là lần đầu tiên Phương Kiếm Minh
nhìn thấy lão tăng này, lão tăng thấp giọng nói:" Không có ai sao, kỳ lạ thật,
vừa rồi ta nghe được tiếng gió, chẳng lẽ là nghe lầm sao?" Lão đứng đó suy
nghĩ một lúc rồi tự nói:" Xem ra ta đã đa tâm rồi!" Vừa nói vừa nhìn mười tám
đồng nhân một cái, rồi đi ra ngoài. Phương Kiếm Minh sợ đến nỗi trên người ra
cả mồ hôi lạnh, nếu để lão biết hắn có ở đây thì không biết lão sẽ xử hắn sao
nữa, sợ rằng là sẽ đánh lên cái mông nhỏ của hắn.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #155