Người đăng: Reapered
Long Bích Vân dịu dàng nói:" Lúc đầu, khi ta gặp chàng, lúc đó chàng có thân
phận là 'Dâm Tặc', nhưng ta chưa từng xem chàng là dâm tặc, vì làm gì có tên
dâm tặc nào khi gây án còn lớn tiếng kêu đạo lý! Lúc đó ta đã chú ý đến chàng,
một người kỳ lạ hì hì. Sau đó khi gặp lại chàng trên đường cái, ta muốn hỏi
chàng cho rõ mọi chuyện, không phải muốn hỏi có phải là dâm tặc hay không? Mà
ta muốn hỏi về lai lịch võ công của chàng, lúc đó ta thấy chàng bị mấy người
chúng ta vây quanh mà phong thái vẫn bình tĩnh như thường, không có nổi giận,
ta càng cảm thấy hứng thú đối với chàng. Sau đó khi quần hùng tranh đoạt Thiên
Hà Bảo lục, Tiếu tiền bối đã giao Thiên Hà Bảo lục cho chàng, để mang lên
thạch bích, dọc đường gặp phải người của Ma Giáo, ma môn, bị trùng dương lão
nhân chặn lại, nhưng chàng vẫn vượt qua được bộn họ, rồi cùng Phi Long Tử đại
chiến một hồi, ngoài thực lực kinh thiên động đại ra thì ta càng cảm thấy
thích chàng hơn, không cần biết chàng có phải là người mà ta muốn tìm hay
không, ta vẫn sẽ coi chàng như vị hôn phu của ta, lúc đó trên thạch bích ta
mới nói ra những lời kinh thiên động địa như thế. Chàng tưởng rằng Long Bích
Vân này là người không có liêm sỉ, không biết ngượng sao, nhân gia vài lần
biểu hiện rõ ràng ra trước mặt ngươi, mà ngươi thì lúc nào cũng trơ cái vẻ mặt
ngốc ra, không hề cảm kích chút nào, thật sự là đáng hận mà!"
Phương Kiếm Minh nghe ra trong lời nói của nàng mang theo thâm tình sâu đậm,
nhớ đến nàng nhiều lần làm khó mình, thì ra nguyên nhân đều là do như thế cả,
trong lòng cảm động không nói nên lời, vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng qua lớp
tiểu sa mỏng manh, cười nói:" Tất cả đều là tại ta, lỗi của ta, hoàn toàn do
ta, ta là một nam tử ngốc, không hiểu chuyện, khiến cho vân nhi phải thương
tâm mà rơi lệ, bây giờ ta mới biết được vân nhi đối với ta tình thâm nghĩa
trọng, ta thật là đáng chết, ta phải sớm nhìn ra mới đúng, toàn bộ đều là lỗi
của ta. Vân nhi, đừng khóc nữa, nàng không khóc thì ta mới yêm tâm, sau này
nàng cũng không được khóc nữa, ta ..." Nói đến đây thì hô hấp của hắn bỗng dồn
dập, không nói nữa.
Lúc này, Long Nguyệt đã len lén, vươn đầu ra sau lớp rèm cửa sổ, trên mặt hiện
lên một nụ cười cổ quái, hướng về phía Long Bích Vân làm mặt quỷ, Long Bích
Vân đang tự đầu vào vai của Phương Kiếm Minh, nhìn thấy Long Nguyệt thì chớp
mắt vài cái, thể hiện ý tứ hết sức hài lòng, rất là đắc ý. Nếu Phương Kiếm
Minh mà nhìn thấy án mắt của hai nàng như thế thì nhất định sẽ 'trừng phạt'
Long Bích Vân thật nặng.
Nhưng lúc này Phương Kiếm Minh đang trong tình trạng núi lửa chuẩn bị bạo phát
nên hắn không để ý đến chuyện khác. Thì ra là Phương Kiếm Minh vừa vỗ lên lưng
nàng vừa nói xin lỗi, nhãn châu hơi hạ xuống, nhất thời mở to ra hết cỡ. Lúc
nãy khi Long Bích Vân lao đến, chỉ đem chăn gấm che nửa người bên dưới, nhưng
mà trong lúc này tư thế của nàng có vẻ không ổn, chiếc chăn không có hoàn toàn
che lấy phần mông của nàng, cho nên có hơn phân nửa là lộ ra bên ngoài. Phương
Kiếm Minh cúi đầu lên vai của nàng cho nên toàn bộ phần ở bên ngoài đều lọt
vào tầm mắt của hắn, vì thế trong lòng hắn sinh ra một cảm giác ham muốn, hô
hấp cũng trở nên dồn dập.
Đây là một mỹ đồn tuyệt thế vô song. Ngươi không thể nói là kiều đồn lớn là
hấp dẫn, cũng không thể nói kiều đồn vểnh là mê người. Mọi thứ đều có điểm đặc
sắc riêng của nó. Mà kiều đồn của Long Bích Vân thật sự là hoàn mỹ, bất kể là
từ bề rộng, hay là độ cao, đều hoàn toàn vừa đủ, nếu như to hơn một chút thì
lại trở thành giống như là phì nộn, còn nếu như cao hơn một chút thì lại có vẻ
hơi quá lố. Nàng mặc một chiếc nhung khố màu hồng phấn cực kỳ gợi cảm, nó dán
chặt vào hạ thân. Khi nàng lao vào lòng của Phương Kiếm Minh thì lập tức kiều
đồn rất tròn, trắng, mịn màng, xinh đẹp lọt vào trong mắt của Phương Kiếm
Minh. Trong thiên hạ này sợ rằng tìm không ra được người thứ hai có được kiều
đồ nđẹp như thế. Phương Kiếm Minh là một nam tử huyết khí đang thịnh, làm sao
mà không động tâm chứ. Hơn nữa, Long Bích Vân lại là một tuyệt đại mỹ nữ, chỉ
cần nghĩ đến tuyệt đại phong tư của nàng cũng đủ khiến cho máu mũi của ngươi
phun trào, huống chi lại là địa phương xinh đẹp nhất của nàng.
Năm ngón tay của Phương Kiếm Minh căng thẳng, dán vào lưng của Long Bích Vân,
khi vừa chạm vào, chiếc lưng mềm mại, sờ tay vào có cảm giác rất là thoải mái,
hai mắt của Phương Kiếm Minh mở to, trong mắt hiện lên một tia hắc quang,
trong đó ẩn chứa một dục vọng nguyên thủy nhất, tay của hắn từ từ trượt xuống,
từ từ ...
Long Bích Vân cảm thấy không ổn, đang định lên tiếng thì bên ngoài truyền đến
tiếng bước chân, sau đó nghe được thanh âm của Đường Phì, nàng cười lớn nói:"
Long Nguyệt muội muội, muội ở chỗ này làm gì thế, sao lại lén lén lút lút mà
không đi vào ..." Theo giọng nói, Đường Phì từ phía sau Long Nguyệt đi lại,
giương mắt nhìn, khi vừa thấy tình cảnh trong phòng thì thất sắc, nhảy dựng
lên "Ai da!", rồi xoay người chạy xuống lầu, tốc độ chạy trốn của nàng so với
thỏ còn nhanh hơn. Long Nguyệt cũng bị nàng làm cho hoảng sợ vội rụt đầu về
rồi chạy mất.
Long Bích Vân thấy Đường Phì đi vào rồi lại nhanh chóng lén chạy đi thì trên
mặt hiện lên vẻ thẹn thùng, ửng đỏ, càng ôm chặt Phương Kiếm Minh hơn. Phương
Kiếm Minh vốn đang ở bên bờ vực "Phạm Tội" thì Đường Phì đến, tiếng kêu kinh
hãi của nàng làm cho dục vọng của hắn hạ xuống. Phương Kiếm Minh giật mình,
vội thúc giục Đại Thụy Thần Công trong cơ thể, dục hỏa giảm xuống không ít,
đôi mắt thì vẫn không muốn rời khỏi mỹ đồn tuyệt diệu kia, trong lòng thì
thầm:" Phi lễ, không được nhìn, phi lễ không được nhìn, sư phụ không phải đã
nói với ta những điều này rồi sao, tại sao ta lại vứt nó lên tận chín tầng mây
rồi, thật là xấu hổ!" Hắn toát ra mồ hôi khắp người, dục hỏa đã bị ép xuống,
không có làm ra hành động gì quá lố.
Kỳ thật, hắn và Long Bích Vân hiện tại, mình mình ta ta, bộ dạng thân mật, đã
sớm vượt qua lễ giáo rồi, loại hành động này cũng giống như Long Bích Vân nếu
không phải hắn thì không lấy chồng. Phương Kiếm Minh vỗ lên vai của Long Bích
Vân, cười nói:" Đừng tức giận nữa, mới vừa rồi đường tỷ tỷ cũng nhìn thấy
chúng ta như thế này rồi, vậy phải làm sao bây giờ?" Long Bích Vân vẫn không
chịu buông hắn ra, hờn dỗi:" Cái gì mà làm sao, nhân gia cũng đã như thế rồi,
đương nhiên tương lai là phải gã cho chàng rồi!" Phương Kiếm Minh đỏ mặt, cực
kỳ xấu hổ. Tiếp tục an ủi Long Bích Vân một lúc, sau đó Long Bích Vân mới chịu
buông hắn ra, nhưng vẫn còn lưu luyến, vô tình Phương Kiếm Minh lại được nhìn
thấy chiếc cổ thon dài, bên dưới đó là song đỉnh ngọc phong ngạo nguyệt, một
làn hương thoảng qua, mặt của Phương Kiếm Minh nhất thời đỏ bừng lên. Long
Bích Vân nhìn hắn, làm sao mà không biết được nguyên nhân chứ, vội kêu lên một
tiếng, ôm lấy ngực, liếc nhìn Phương Kiếm Minh, gắt giọng:" Lưu manh, tiểu lưu
manh!" Vội vàng chui vào chăn gấm, chỉ để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp nhìn Phương
Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh nghe được câu "Lưu Manh" của Long Bích Vân thì giống như bị
sét đánh, trong lòng chấn động, chỉ cảm thấy những lời này đã được nghe qua ở
đâu, nhưng cảm giác rất mơ hồ, hình như đã là rất lâu rồi, cũng đã từng nói
với hắn như thế, đó là một nữ tử xinh đẹp không kém Long Bích Vân, nàng chính
là người mà Phương Kiếm Minh muốn gặp mà lại không gặp được, thánh cô của Ma
Môn - Bạch Y Di! Trước mắt của Phương Kiếm Minh hiện lên khuôn mặt hoàn mỹ
không chút tỳ vết, khuôn mặt ấy rất giống với tiên tử tỷ tỷ trong mộng như
đúc, hắn không phân biệt được, Bạch Y Di lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì, tựa
như là không nhận ra hắn vậy, lại càng không muốn nói chuyện với hắn! Phương
Kiếm Minh không biết là có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau,
tựa như là có người dùng châm mà đâm vào tim hắn vậy, một cảm giác đau đớn nói
không nên lời! Phương Kiếm Minh cảm thấy hoa mắt, thở dài:" Y Di tỷ, tỷ ở đâu,
đệ muốn nhìn thấy tỷ!" Cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều dâng, hắn cố gắng mở
to hai mắt, cười nói với Long Bích Vân:" Vân nhi, ta trở về ngủ, nàng không
được khóc nữa đau đấy, có chuyện gì thì bảo Nguyệt nhi đến gọi ta! Thật là
buồn ngủ!" Xoay người ra khỏi phòng, xuống lầu, vào trong phòng của mình, đầu
ngã xuống giường, không cản nổi cơn buồn ngủ nữa, lập tức tiến vào trong giấc
mộng.
" Mộc Đầu thúc thúc, con tới rồi." Phương Kiếm Minh bước vào sơn động, thấy
Mộc Đầu thúc thúc vẫn ở chỗ cũ, vừa cười vừa nói. Mộc Đầu thúc thúc thấy hắn
đi vào sơn động thì đột nhiên đứng lên, chạy đến chỗ Phương Kiếm Minh, vươn
mộc thủ, một chưởng xuất ra, thế đến mãnh liệt, bén nhọn vô bì. Phương Kiếm
Minh cười lớn, triển khai thân pháp Kỳ Lân Bát Biến, thoáng chốc thân ảnh của
Phương Kiếm Minh một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám,
các thân ảnh phân ra, vây quanh Mộc Đầu thú thúc, rồi lướt qua luôn, tiến vào
trong động.
Một tiếng hô vang lên, không biết là Mộc Đầu thúc thúc dùng thân pháp gì, vượt
qua mặt của Phương Kiếm Minh đứng chắn trước người hắn, tốc độ quá nhanh,
Phương Kiếm Minh cảm nhận được xu thế đó thì cảm thấy không ổn, xuất ra một
quyền lên người của Mộc Đầu thúc thúc, Mộc Đầu thúc thúc không đợi Phương Kiếm
Minh ra chiêu, tay trái xuất ra một trảo, năm ngón tay chuyển động, hình thành
tư thế Phi Ưng trảo tiểu kê, bắt được cổ áo của Phương Kiếm Minh, kéo hắn đến
gần, tuy miệng bất động nhưng vẫn có tiếng cười truyền đến:" Ha ha, tiểu tử
thúi, mấy ngày nay ngươi có kỳ ngộ gì, không ngờ võ công tiến bộ không ít, xem
ra cũng không cần đến thời gian một tháng như ta đã nói, hôm nay ngươi có thể
vào động rồi!" Vừa nói vừa buông cổ áo của Phương Kiếm Minh ra.
Phương Kiếm Minh vui vẻ, cười hắc hắc:" Mộc Đầu thúc thúc, thật sao? Thế thì
tốt quá, con vẫn luôn tò mò đối với tình hình bên tỏng sơn động, hôm nay đi
vào nhất định phải quan sát thật kỹ một phen." Mộc Đầu thúc thúc nói:" Ngươi
đi vào thì sẽ biết là có chuyện tốt gì chờ ngươi, nhưng có một chuyện ta phải
nói rõ trước, khi ngươi trở ra, nếu có xảy ra chuyện gì thì không được trách
ta, ta không có đi vào đâu." Phương Kiếm Minh cười ha hả:" Con trách thúc thúc
làm gì? Mộc Đầu thúc thúc yên tâm, mọi chuyện đều do con chịu!" Vừa nói vừa
nhấc chân đi vào trong, nhưng Mộc Đầu thúc thúc lại cản hắn lại:" Đúng rồi,
ngươi khoan vào vội, trước khi vào ngươi đi kiếm tiên tử tỷ tỷ của ngươi mà
nói một tiếng đi, nếu không nàng kiếm ngươi không được lại đến tìm ta gây
phiền toái nữa." Phương Kiếm Minh ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:" Sao thế, con chỉ đi
vào nhìn một cái rồi ra thôi, có tốn bao lâu thời gian đâu!"
Mộc Đầu thúc thúc hừ một tiếng:" Cái gì mà nhìn một cái rồi đi ra, ngươi đi
vào trong đó thì lập tức nơi này sẽ trải qua một thời gian dài, ngươi nói thử
xem, bên trong đó chính là mộng cảnh trong mộng cảnh của ngươi, không có giống
như so với lúc trước khi ngươi ngủ, đi nhanh về nhanh, ta phải chuẩn bị một
chút!"
Vừa nói vừa đẩy Phương Kiếm Minh ra ngoài, Phương Kiếm Minh ồ lên một tiếng
rồi xoay người ra khỏi động, một lúc sau hắn đi đến rừng cây, nhìn quanh mọi
nơi, nhưng không thấy bóng dáng của lục y tỷ tỷ đâu, nên hô to:" tiên tử ty
tỷ, tiên tử tỷ tỷ, tỷ ở đâu vậy, đệ đến tìm tỷ đây!" Kêu lên mấy tiếng nhưng
mà vẫn không có người đáp lại, trong lòng Phương Kiếm Minh cảm thấy kỳ lạ, đi
dạo quanh một vòng trong rừng, vẫn không tìm thấy bóng dáng của tiên tử tỷ tỷ,
suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không biết tiên tử tỷ tỷ đã đi đâu.
Phương Kiếm Minh ra khỏi rừng cây, đi theo một lối mòn lên núi, đi đến bên một
cự thạch, thì nghe được tiếng nước chảy truyền đến trong tai, Phương Kiếm Minh
nhìn quanh, về phía bên phải, hình như loáng thoáng có tiếng người đang hát,
hắn ngưng thần chú ý thì nghe được quả nhiên là có người đang hát "Một đóa hoa
lài thơm, một đóa hoa lài đẹp, hoa nở đầy vườn, hương thơm ngát."
" Muốn hái một đóa, nhưng lại sợ người ngắm hoa mắng, ta muốn hái một đóa
nhưng lại sợ người ngắm hoa mắng ..." Phương Kiếm Minh vui vẻ kêu lên:" Đây
không phải là thanh âm của tiên tử tỷ tỷ sao, thì ra nàng ở gần đây, ta đến
xem sao!" Vừa nói vừa bước ra khỏi cự thạch, đi theo tiếng nước chảy khoảng
mười bước, nhìn quanh khắp bốn phía, đột nhiên đỏ mặt, xoay người lại, không
dám nhìn lại phía sau.
Lúc này ở giữa dòng sông nhỏ, có một nữ nhân, chiếc lưng óng ả, một mái tóc
dài như mây đang được kéo qua vai, rơi xuống nước, miệng nàng khe khẽ hát,
ngọc thủ vuốt ve mái tóc, đang ở giữa sông tắm. Nàng dường như không có phát
hiện ra Phương Kiếm Minh đến, vẫn tiếp tục hát, rồi từ từ đứng lên, xoay mình
lại.
Hé ra dung nhan tuyệt thế, khuôn mặt trắng hồng, ngọc tị tinh xảo, đôi môi anh
đào đỏ tươi, đôi mắt đẹp vừa chuyển, đột nhiên nhìn thấy bên bờ sông có người
thì giật mình, khi thấy rõ đó là Phương Kiếm Minh thì hé môi cười, dịu dàng
nói:" Ngu đệ, đệ đến rồi thì sao không quay đầu lại nhìn tỷ tỷ? Chẳng lẽ sợ tỷ
tỷ ăn thịt sao?" Phương Kiếm Minh làm sao mà có dũng khí để quay đầu lại, nghe
thế thì xấu hổ:" tiên tử tỷ tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này tắm? Lại còn không chịu
nói một tiếng, báo hại đệ ..." Lục Y tiên tử chu miệng nói:" Nơi này là chỗ
duy nhất có nước, ta không tắm ở đây thì tắm ở đâu chứ, chính là do đệ tự xông
đến đây, ta còn chưa bắt đệ tính sổ nữa đó, đúng là một 'Tiểu Dâm Tặc'" Nói
xong thì nàng cũng cười hì hì, rất là vui vẻ! Trên lưng của Phương Kiếm Minh
đã ướt đẫm, mặc dù hắn không có quay đầu lại xem Lục Y tiên tử làm gì, nhưng
nghe được người bước ra khỏi nước, còn có giọng nói cũng trở nên gần hơn,
Phương Kiếm Minh biết là nàng đang đi đến, chắc là cũng sắp đến bờ sông rồi.
Khuôn mặt của Phương Kiếm Minh đỏ bừng, vội la lên:" Tỷ tỷ, tỷ mau mặc y phục
vào, không coi chừng bị lạnh đó!" Lục Y tiên tử cười hì hì:" Trên người của tỷ
ướt sũng, đệ bảo tỷ làm sao mặc y phục đây, hay là đệ giúp tỷ, dùng nội công
của đệ làm khô nước trên người tỷ trước, như thế thì tỷ mới có thể vận y phục
vào được." Phương Kiếm Minh sợ đến nỗi biến sắc, hắn biết tiên tử tỷ tỷ này,
ngôn ngữ lớn mật, hành vi khác với thông thường, không có gì là nàng không dám
làm, nghe xong nàng nói thì hét lớn:" Không được, tỷ tỷ hãy tự mình lau khô
thân thể đi, việc này làm sao đệ có thể giúp được!"
Một lúc sau, hắn ngưng thần lắng nghe, thì nghe được tiếng bước chân giẫm lên
cây cỏ, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phương Kiếm Minh không biết nàng
muốn làm gì:" Tỷ tỷ, tỷ mặc y phục vào chưa? Đệ xoay người lại được rồi chứ,
đệ có chuyện muốn nói!" Lục Y tiên tử nói:" Nhân gia đã mặc xong rồi, xoay
người lại đi." Phương Kiếm Minh nghe xong thì thở dài một hơi, xoay người lại.
"Trời, tỷ tỷ, sao tỷ ..." Phương Kiếm Minh vừa xoay người lại, nhìn thoáng qua
một cái thì giống như bị sát đánh trung, cả người run lên rồi nhanh chóng xoay
người lại, hét lớn:" Tỷ tỷ, sao tỷ lại gạt đệ! Tỷ không phải nói là đã mặc y
phục rồi sao, sao lại không có mảnh vải nào che thân thế!" Lục Y tiên tử nói:"
Tỷ tỷ thích như thế hơn, không có gì thì cảm thấy thật là thoải mái, hay là đệ
cũng cởi hết y phục rồi xuống sông tắm một chút!" Tiếng nói chưa dứt thì
Phương Kiếm Minh đã cảm thấy có một luồng nhiệt khí chuyển đến. Một làn hương
xông vào mũi, khiến cho hắn hoảng hốt trong lòng, một ngọc thủ mềm mại đặt lên
vai của hắn, Phương Kiếm Minh không dám nghiêng đầu nhìn lên ngọc thủ trên vai
của mình, cả mặt ửng đỏ, đi lên vài bước để tránh ngọc thủ của nàng:" Tỷ tỷ,
tỷ tha cho đệ đi, đừng trêu đệ nữa, đệ thật sự có việc muốn đến tìm tỷ ..."
Hắn còn chưa nói hết, thì đã cảm thấy một thân thể mềm mại, đầy đặn dán vào
người hắn từ phía sau, đôi tay ngọc từ phía sau xuyên ra ôm chặt lấy lưng của
hắn, thanh âm của Lục Y tiên tử động lòng người:" Đệ đệ, tỷ tỷ cảm thấy thật
là quá tịch mịch, từ khi tỷ có được tính mạng đến nay thì đây là lần đầu tiên
cảm thấy tịch mịch như thế, đệ đệ, rốt cuộc là tỷ bị làm sao vậy? Mấy ngày
nay, ngày nào tỷ cũng muốn nhìn thấy đệ, được cùng đùa với đệ, nhưng đa số
thời gian đệ đến đây là tập võ, không có nhiều thời gian để nói chuyện với tỷ,
tỷ không thể bắt buộc đệ không luyện công nhưng, không có đệ ở bên cạnh thì tỷ
cảm thấy ... Trống rỗng, đệ đệ, đệ nói đi, tỷ bị sao vậy?"
Phương Kiếm Minh động cũng không dám động, cho nên nàng cứ ôm chặt hắn như
thế, hắn cảm thấy trên lưng có hai ngọn nũi hùng vĩ đè lên, còn có một đôi
chân thon gọn và một tiểu phúc bằng phẳng dán chặt vào lưng hắn. Đây là lần
đầu tiên Phương Kiếm Minh tiếp xúc thân mật như thế với một nữ tử, tim của hắn
đập thình thịch, thình thịch ..." Vô cùng bất an, Phương Kiếm Minh nosi1 tỷ
tỷ, có chuyện gì, chờ tỷ mặc y phục vào rồi nói, hơn nữa, tỷ ôm đệ như thế thì
đệ cảm thấy rất khó chịu, đệ ..." Hắn còn chưa dứt lời thì giai nhân ở phía
sau đang ôm hắn đột nhiên xoay thân thể của hắn lại, hắn vừa giật mình thì đã
có một đôi cánh tay quấn quanh cổ, một đôi môi đỏ tươi xinh xắn tìm đến miệng
của hắn, phong bế lại, khiến cho hắn không thể thốt nên lời.
"Ư ..." Trong miệng nàng vang lên tiến rên nho nhỏ, một thân hình nóng bỏng,
hoàn mỹ dán chặt vào lòng Phương Kiếm Minh. "Hôn ta!" Nàng nói. Mặt của Phương
Kiếm Minh đỏ rần, miệng thì bị đối phương phong bế, chỉ cảm thấy được đôi môi
anh đào của nàng vô cùng mềm mại, chiếc lưỡi thơm tho của nàng như binh đến
trước thành, chuẩn bị công thành, Phương Kiếm Minh he rộng miệng ra, ngậm lấy
nó, cũng dùng chính đầu lưỡi của mình quấn lấy nó, hai chiếc lưỡi quyện vào
nhau, Phương Kiếm Minh cảm thấy rất là sảng khoái.
"Đệ đệ, đệ đệ, ta ... Nóng quá... ..." Lục Y tiên tử nũng nịu rên rỉ.
Phương Kiếm Minh cảm thấy trong lòng nàng có một cổ nhiệt hỏa đang thiêu đốt
hừng hực, cổ nhiệt hỏa này cũng điểm lên dục hỏa trong lòng của Phương Kiếm
Minh khiến cho nó bùng cháy dữ dội, một đôi tay kiên cố hữu lực ôm lấy thân
thể mềm mại của Lục Y tiên tử, hai người ngã xuống trên cỏ, y phục trên người
của Phương Kiếm Minh bắt đầu bay tán loạn, cuối cùng hắn cũng trở về với
nguyên thủy, vươn đôi tay ra ôm Lục Y tiên tử vào lòng, hai mắt của Phương
Kiếm Minh đỏ lên, nhìn qua tuyệt thế dung nhan của Lục Y tiên tử, không biết
là hắn xem nàng như là Lục Y tiên tử hay là Bạch Y Di. Hai nàng quả thật là
giống nhau như đúc, trong lòng của Phương Kiếm Minh dục vọng dâng lên mãnh
liệt, hắn dùng tay bao trùm lấy song đỉnh ngọc phong ngạo nguyệt của Lục Y
tiên tử, nhẹ nhàng dùng lực, bắt đầu làm điều căn bản nhất của đời người, đây
cũng là lần đầu tiên của Lục Y tiên tử, mặc dù Lục Y tiên tử tuy có lời nói
lớn mật nhưng dù sao cũng là nữ nhi, cho nên bản tính của nhi nữ vẫn có, mặt
của nàng đỏ bừng, đôi mắt đẹp nửa mở nửa khép, đang chờ ái lang xâm phạm ...
Phong nhi nhẹ nhàng từ trong rừng thôi đến, nước sông vẫn róc rách chảy xuôi,
ở một nơi trong mộng mà không phải mộng, bên bờ sông nhỏ, một đôi nam nữ ôm
chặt lấy nhau, từng tiếng rên khẽ trong miệng của họ vang lên, khiến cho người
ta có vô số ý nghĩ trong đầu, đó chính là dục vọng nguyên thủy nhất, là chuyện
mà từ thời thượng cổ đến nay, nam nữ không hề chán ghét việc này.
Không biết là qua bao lâu, những tiếng rên khẽ cuối cùng cũng ngừng lại,
Phương Kiếm Minh nằm trên có, ôm lấy thân thể mềm mại của Lục Y tiên tử, hắn
có cảm giác như một giấc mộng ly kỳ, hắn đã làm chuyện đó đối với Lục Y tiên
tử. Việc này vốn là cần phải được làm vào đêm hắn thành thân, nhưng mà hắn đã
làm rồi, trong lòng cũng cảm thấy rất là vui vẻ. Phương Kiếm Minh thở dài,
thầm nghĩ, đây chẳng quả chỉ là một giấc mộng mà thôi, trong mộng tất cả đều
là hư ảo, cũng không phải là sự thật, tiên tử tỷ tỷ chắc cũng hiểu rõ điều
này, nhưng ..." Hắn ngẩng đầu lên, nhìn sang một chiếc khăn trắng ở bên người
của Lục Y tiên tử, lúc này Lục Y tiên tử đang khép hờ đôi mắt, hô hấp bình
thường, hai gò má ửng đỏ, một đôi chân thon dài đang kẹp lấy hông của hắn, tứ
thế có vẻ phóng túng! Mà khi mở chiếc khăn trắng ra thì thấy có một vết máu,
Phương Kiếm Minh nhìn thấy thì trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái, đây rốt cuộc là
mộng hay không phải là mộng? Phương Kiếm Minh càng ngày càng nghĩ không ra!
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249