Người đăng: Reapered
Năm người được Lôi Minh dẫn đường, bước qua đại môn, đi vào đại viện của Lôi
phủ. Vừa vào đại viện, thì hình ảnh đầu tiên chính là một cái sân lớn, diện
tích của nó quả thật là có thể dọa người, ít nhất cũng là mười mẫu, có xe ngựa
đưa đón. Năm người lại ngồi trên xe ngựa, được một đoạn thì lại xuống xe, ngắm
khung cảnh xung quanh, Long Nguyệt đi cuối dìu lấy Long Bích Vân, Phương Kiếm
Minh muố nđến giúp nhưng lại không dám, dọc đường đi, Long Bích Vân vẫn nói
cười tự nhiên, không có gặp khó khăn gì. Dọc đường đi cũng gặp không ít hạ
nhân của Lôi gia, y phục chỉnh tề, lễ phép chu đáo, xem ra được giáo dục rất
tốt, từ điềm này cũng có thể nhìn ra được Lôi ra đúng là bất phàm.
Chỉ chốc sau, Lôi Minh dẫn năm người đến một viện tử, khung cảnh nơi này quả
thật không tệ, có cây có nước, còn có giả sơn, phòng ốc cao lớn, điêu lương
họa đống, rất có khí phái, nhưng lại cũng rất hút hồn, hoàn toàn có thể khiến
cho người khác cảm thấy thoải mái, có tám nha hoàn, y phục gọn gàng, xinh đẹp
động lòng người đã sớm đứng ở phía trước chờ. Khi bọn họ đi đến, đều lắc chiếc
eo thon gọn, nhỏ nhắn, trên mặt thì mỉm cười, thi lễ vấn an. Đây là lần đầu
tiên Phương Kiếm Minh gặp phải tình huống này, cho nên không thích ứng kịp,
vội nói:" Miễn lễ, miễn lễ!" Long Nguyệt hung hăng bấm một cái bên hông của
Phương Kiếm Minh, hắn thấp giọng, làm ra dáng vẻ như giận:" Nguyệt nhi, sao
lại bóp ta?" Long Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, không nói gì, Phương Kiếm Minh lại
cười khổ, đành phải nhẫn nhịn.
Lôi Minh dẫn bọn họ đi một vòng quanh, để bọn họ lựa chọn phòng ở, dù sao thì
nơi này cũng có không dưới mười gian phòng, bọn họ chỉ có năm người, cho nên
có thể lựa chọn thoải mái, cất đồ đạc vào phòng. Lôi Minh thầm nghĩ, như thế
này đã là sắp xếp tốt nhất rồi, sau đó dẫn bọn họ trở lại đại sảnh, chỉ vào
nha hoàn ở bốn phía cười nói:" Mọi người trước tiên hãy nghỉ ngơi, có chuyện
gì cứ phân phó họ là được, ta còn có chút việc, ngày mai sẽ trở lại, họ Đinh
kia, tỷ tỷ của ta có thể sẽ đến, các người nói chuyện vui vẻ!" Vừa nói vừa lộ
ra một bộ mặt quỷ, vội vã rời khỏi sân. Đinh Thế Kiệt thấy bốn người kia đều
nhìn hắn với vẻ kỳ quái thì vội cười lớn lên:" Người mà hắn nói chính là "Hỏa
Bạo Long Nữ" Lôi Nhu!" Đường Phì ôm tay trái của hắn nói:" Huynh quen biết
nàng khi nào vậy, sao muội lại không biết?" Giọng nói có chút ghen tuông. Đinh
Thế Kiệt nói:" Chúng ta quen cũng đã lâu!"
Sắc mặt của Đường Phì biến đổi, đột nhiên đẩy hắn ra, giận dữ:" Khó trách tại
sao huynh lại muốn tránh né muội, thì ra là coi trọng nàng, hay cho một Đinh
Thế Kiệt, ta ..." Đinh Thế Kiệt vội dùng tay che miệng của nàng lại:" Muội
nghĩ đi đâu vậy, ta làm sao thích nàng được, lúc ta biết nàng thì nàng chỉ có
bảy tám tuổi, hôm nay ta thì cũng sắp thành lão rồi, ai còn thích ta chứ, muội
muội, muội nghĩ oan cho huynh rồi!"
Bốn người nghe xong thì ngẩn ra, Đinh Thế Kiệt bảo bọn họ ngồi xuống, tự động
có nha hoàn dâng trà. Đinh Thế Kiệt uống một ngụm trà thơm, rồi nói:" Muội tử,
muội nghĩ oan cho đại ca rồi, lúc ta biết nàng ấy thì nàng ấy chỉ là một đứa
bé. Khi đó ta vừa xuất đạo giang hồ, nghe nói giang nam phong cảnh xinh đẹp,
là nơi phồn hoa, vì vậy mới một mình cưỡi ngựa đến giang nam. Ở lại dương châu
vài ngày. Có một ngày, trong một tửu điếm ta gặp hai quái nhân, một lão đầu và
người còn lại chính là Lôi Nhu, bọn họ đang ở trong tửu điếm dùng cơm, tiểu
nha đầu Lôi Nhu này tính tình nóng nảy, lại tinh nghịch, chạy đến chạy lui
trong tửu lâu, không ngờ lại dẫm trúng một hán tử cũng có chút danh khí trong
hắc đạo, hắn tự kia không nói một lời, giơ đaolên, thay thấy hai người bọn họ
là một già một trẻ, không phải là đối thủ của hán tử cho nên mới xuất ra một
chỉ phong, ngăn cản dùm nàng, hán tử kia biết là có người âm thầm giúp đỡ, tức
giận mắng lên, bảo ta lộ diện, khi đó ta trẻ tuổi khí thịnh, lập tức đứng dậy,
đánh với hán tử kia một trận, khi ta chuẩn bị đánh bại hắn thì Lôi Nhu cười hi
hi, rồi đột nhiên phi thân, đá vào mông của người kia, ta vừa thấy là biết võ
công của tiểu nha đầu này không tệ, nếu không thì làm sao có được khí lực như
thế, hán tử kia trước mặt bao nhiều người bị một tiểu nha đầu đá vào mông,
không còn mặt mũi, đứng lên hung hăng hỏi ta và loi nhu là ai, ta không nói
gì, lão giả rồi trên ghế nãy giờ cười lên, dùng chiếc đũa chấm vào chung rượu,
vẩy ra năm giọt rượu. "Đương" năm tiếng động vang lên, cương đao của hán tử
kia xuất hiện năm chỗ lõm, suýt tí nữa là đã thành năm lỗ rồi, ta hít một hơi
dài, sắc mặt của hán tử kia trắng bệch, vội chạy đi.
Ta liền tiến đến chào hỏi lão giả kia, mới biết rằng lão nhân gia chính là
đương kim Lão thái gia của Lôi gia, võ công đã sớm xuất thần nhập hóa, công
phu ám khí đã có thể nói là kinh thiên động địa, đối với việc chế tạo hỏa khí
thì vô cùng cao minh, không ai sánh bằng, bối phận của lão rất cao, Lôi Nhu
gọi lão là Thái Tổ Gia, năm nay cũng đã hơn một trăm hai mươi tuổi, ta gọi lão
là Lôi lão tiền bối, lần đó hai người bọn họ là đến dương châu thăm người
thân, Lôi lão tiền bối có một cháu gái được gả đến dương châu, bọn họ đến đó
là thăm cháu gái đó, đó là lần đầu ta gặp qua tiểu nha đầu Lôi Nhu kia, sau đó
chúng ta cũng gặp mặt lại vài lần, tiểu nha đầu này mỗi lần nhìn thấy ta thì
đều giao thủ với ta, rất là nghịch ngợm, nàng xem ta như ca ca, còn ta thì xem
như là thân muội muội của mình, các ngươi nói xem, ta có thẻ thích nàng sao,
mặc dù nàng là một tuyệt thế mỹ nhân nhưng ta cũng chỉ coi nàng là muội muội
mà thôi, muội tử, đây là quá trình ta quen biết với Lôi Nhu, việc này muội sẽ
không tức giận chứ!"
Đường Phì nghe hắn kể xong mọi chuyện thì nét mặt lại tươi cười:" Huynh không
nói thì ai mà biết được huynh và Lôi Nhu có quan hệ gì chứ, cho nên cũng không
thể trách muội giận dữ với huynh được, hôm nay nếu đã không có gì thì muội yên
tâm rồi, thật là, không nói thì thôi, nói ra rồi giờ muội lại rất là muốn gặp
qua nha đầu này, nàng xinh đẹp như thế nhưng lại bị gọi là "Hỏa Bạo Long Nữ",
không biết nàng thế nào?" Đinh Thế Kiệt nghe xong lời của nàng thì biến sắc:"
Muội tử, đại ca nhắc nhở muội, nàng chính là nữ tử xảo quyệt nhất trong thiên
hạ, ta đã bị nàng dọa nhiều lần rồi, mỗi lần nhìn thấy nàng là kinh sợ, không
dám kinh thường, nếu như nàng thật sự đến thì muội sẽ biết được chỗ lợi hại
của nàng!"
Bốn người nghe nói kinh khủng thế thì trong lòng bán tín bán nghi, Long Bích
Vân cười nói:" Nói như vậy thì muội cũng muốn gặp qua Lôi Nhu, người tề danh
cùng với muội!"
Lời nói của Long Bích Vân vừa dứt thì bên ngoài có tiếng người nói:" Là vị tỷ
tỷ kia muốn gặp muội sao, đến rồi đây, có phải là long tỷ tỷ không?" Theo
giọng nói, có hai người bước vào. Hai người nắm tay nhau đi vào, người đi
trước, vóc người, diện mạo, khí chất của nàng tuyệt đối là một tuyệt thế giai
nhân. Trên mặt của nàng bất kể là hai mắt, cánh mũi, đôi môi nhỏ nhắn, thậm
chí là đôi mày coi, không có chỗ nào là không nổi bật cả, hơn nữa lại hòa hợp
với nhau. Nếu như đem những điểm này tách ra thì nhan sắc của nàng sẽ giảm đi
ba phần, nhưng mà khi ở cùng một chỗ thì lại trở thành một mỹ nhân khuynh quốc
khuynh thành.
Nhưng mà trong mi mắt của nàng lại dường như ẩn chứa gì đó, thứ này khó mà
giải thích bằng lời, dù sao cũng khiến cho người ta khi vừa nhìn thấy nàng,
thì có cảm giác là muốn làm bằng hữu, mà trong tận đáy lòng lại tự âm thầm
nhắc nhở mình là không nên tiếp xúc với nàng, tay của nàng đang lôi kéo một
thiếu niên, thiếu niên kia có vẻ mặt đôn hậu, lúc này bị nàng Lôi kéo, trước
mặt bao nhiêu người mà vẫn không có chút nào biến sắc. Phương Kiếm Minh vừa
nhìn thấy thiếu niên này là trong lòng mừng rỡ, thiếu niên này không phải
chính là Chung Đào sao, sao hắn lại đến Lôi gia?
Đinh Thế Kiệt nghe được thanh âm của nàng thì cơ mặt có chút mất tự nhiên, vội
đứng lên, tháo đấu lạp trên lưng xuống, miệng cười ha hả:" Lôi Nhu tiểu muội,
đúng là vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, muội thật là nhanh lẹ đó!" Hai hàng
chân mày của mỹ nhân nhíu lại, buông tay thiếu niên ra, chạy đến, Đinh Thế
Kiệt tưởng nàng muốn đoạt lấy đấu lạp của hắn nên vội đưa về sau, mỉm cười.
Không ngờ thân thể mềm mại của nàng xoay chuyển, lướt qua như một làn hương,
đi đến trước mặt Long Bích Vân, nắm tay của nàng, cười hi hi:" Long tỷ tỷ, tỷ
thật là xinh đẹp, trước mặt tỷ thì muội thật là không bằng rồi, tỷ đúng là
thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!"
Long Bích Vân mỉm cười nói:" Nhu muội muội cũng là một tuyệt thế mỹ nhân, tỷ
tỷ làm sao có thể so sánh đượcchứ, nhu muội không nên cười tỷ, muội mới là
thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!" Lôi Nhu yêu kiều nói:" Đâu phải thế, tỷ xem đinh
đại ca kìa, vừa nhìn thấy muội là giống như gặp phải đại địch, có thể thấy
được là muội không được hoan nghênh, chỉ có long tỷ tỷ là tốt, đây là lần đầu
tiên chúng ta gặp mặt, nói thế cũng thạt là ngại quá." Vừa nói xong thì buông
tay của Long Bích Vân ra chạy đến bên người của đương phì, nắm tay nàng, nũng
nịu cười nói:" Tỷ tỷ chính là đường tỷ tỷ, muội có nghe đệ đệ nói qua rồi, tỷ
chính là bằng hữu 'Phi Tha Bất Giá' của đinh đại ca, hì hì, tỷ tỷ nét mặt phú
thái, khó trách đinh đại ca không để ý đến muội, thì ra là trong lòng đã sớm
có giai nhân, đường tỷ tỷ, nếu như đinh đại ca khi dễ tỷ thì cứ nói cho muội
biết, muội sẽ chỉ cho tỷ biện pháp trừng phạt huynh ấy, cam đoan là huynh ấy
sẽ thủ bại dưới tay tỷ!"
Sau khi nghe được những lời này thì cho dù Đường Phì là một nữ tử phóng
khoáng, hào sảng, sắc mặt cũng ửng hồng lên, diu dàng nói:" Muội chính là Lôi
Nhu muội muội, ha ha, muội quả nhiên không hổ là một trong bát đại mỹ nhân của
võ lâm, quả đúng là tuyệt thế giai nhân, không biết trong thiên hạ này có nam
tử nào có thể lọt được vào tuệ nhãn của muội, trên đời này thật sự là không có
nhiều nam nhân xứng đôi với muội." Lôi Nhu cười hì hì, chỉ vào Chung Đào, yêu
kiều nói:" Chính là hắn, hắn là vị hôn phu của muội, vẻ mặt ngây ngô, không
biết lấy lòng muội, cũng không biết cách làm cho muội vui, tên của hắn là
Chung Đào, là người của Thiên Sơn Kiếm Phái."
Phương Kiếm Minh nghe xong thì kinh ngạc, hôm nay trên lưng hắn không có mang
kiếm, hiển nhiên là đang ở tại Lôi gia mà lưng đeo kiếm thì còn ra thể thống
gì, nên đã để ở trong phòng, Phương Kiếm Minh đi lên cười nói:" Nhân sinh hà
xử bất tương phùng, thì ra chung huynh muốn đi chính là nơi này, không biết
chung huynh còn nhớ Phương mỗ." Chung Đào mỉm cười đôn hậu:" Huynh chính là
Phương đại ca đó sao, huynh cùng Long tỷ tỷ cũng đến nơi này?" Long Bích Vân
thấy hắn thì trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nghe thế đang định nói chuyện
gì Lôi Nhu đã chạy đến kéo tay của Chung Đào, vươn ngón tay điểm lên trán của
hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn, yêu kiều nói:" Sao vậy? Không hoan nghênh sao,
bổn tiểu thư còn chưa lên tiếng, sao lại mở miệng nói chuyện rồi, không phải
đã nói là tất cả đều do ta làm chủ sao?" Mọi người nghe xong thì trong lòng
đều cảm thấy xấu hổ, đôi mắt của Chung Đào đôn hậu, cười:" Không phải à nha,
ta rất là hoan nghênh Phương đại ca và Long tỷ tỷ, là Phương đại ca chủ động
nói chuyện với ta, sao lại trách ta!" Lôi Nhu nghiến răng, trừng mắt:" Không
để ý đến ngươi nữa, làm bổn tiểu thư tức chết!" Nói xong thì nhìn Phương Kiếm
Minh, nhíu mày:" Ngươi chính là Phương Kiếm Minh?"
Phương Kiếm Minh ôm quyền nói:" Tại hạ Phương Kiếm Minh, kiến quá Lôi Nhu cô
nương." Lôi Nhu nghe xong thì kinh ngạc, đột nhiên cười ha hả, cả người nghiên
ngả, dưới chân đột nhiên mất thăng bằng, thiếu chút nữa là đã ngã vào trong
lòng của Chung Đào, Chung Đào vôi giơ tay ra đỡ lấy ngiwo, Lôi Nhu vừa cười
vừa nói:" Tại hạ? Hà hà, đã lâu rồi chưa có ai nói chuyện với ta như thế cả,
ngươi quả thật là biết đùa, khó trách long tỷ tỷ xinh đẹp như thế mà cũng bị
ngươi mê hoặc, hà hà, cười chết mất!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong
lòng như muốn đổ mồ hôi hột, cái cô Lôi Nhu này, muốn nói gì thì nói đó, hơn
nữa hành động lại lớn mật. Cho dù nàng và Chung Đào là vị hôn phu thê, thì
cũng không thể hành động tùy tiện như thế, loại hành vi này nếu ở lễ giáo thế
tục thì đã bị chỉ trích rồi, nhưng mà trong võ lâm thì chuyện này lại không
cấm, nhưng với tác phong của Lôi Nhu, hiển nhiên là lớn mật hơn rất nhiều so
với người trong võ lâm. Phương Kiếm Minh lần đầu tiên thấy một nữ tử như thế,
sợ rằng nữ tử lớn mật nhất trong thiên hạ chính là nàng.
Lôi Nhu vừa đến thì không khí liền náo nhiệt hẳn lên, tiểu mỹ nhân này cứ nói
liu ríu không ngừng, nói đến tuổi thì Đinh Thế Kiệt là lớn nhất, sau đó là
Đường Phì, kế tiếp là Long Bích Vân, Phương Kiếm Minh, điều khiến cho người ta
kinh ngạc là Lôi Nhu, Chung Đào đều cùng ngày sinh, nhỏ hơn Phương Kiếm Minh
nửa tháng, cuối cùng mới là Long Nguyệt. Sau khi xem lại cách xưng hô thì Lôi
Nhu bảo nha hoàn chuẩn bị một bàn tiệc. Với thân phận mà nói thì Long Bích Vân
là khách nhân tôn quý nhất, với thân phận là hiên chủ tương lai của "Từ Hàng
Hiên" thì những người ngồi đây không ai so sánh được, nhưng tất cả mọi người
đều trẻ tuổi, chỉ cần nói về tuổi, thì Đinh Thế Kiệt đã là thủ tọa, bên trái
hắn là Đường Phì, bên phải là Phương Kiếm Minh, bên cạnh Phương Kiếm Minh
chính là Long Bích Vân, bên cạnh nàng là Long Nguyệt. Bên cạng Đường Phì là
Lôi Nhu, bên cạnh Lôi Nhu là Chung Đào.
Rượu và thức ăn vừa được đưa lên, kỳ lân thử nghe được mùi thơm thì liền từ
trong áo Phương Kiếm Minh chạy ra ngoài kêu lên chi chi, Long Nguyệt duỗi tay
ra ôm lấy nó, Lôi Nhu và Chung Đào nhìn thấy thì sửng sốt, Lôi Nhu yêu kiều
kêu lên:" Ai nha, tiểu động vật này là loại thú gì vậy, thật là đáng yêu."
Long Bích Vân cười nói:" Nó tên là Kỳ Lân Thử, có hình dáng giống như tùng
thử, chính là thượng cổ dị thú, trên đời hiếm có, theo như cổ tịch về thượng
cổ dị thú thì nó có thể phun ra thiên hỏa, nhưng mà hôm nay, đại khái là đã
thoái hóa hết rồi!" Long Nguyệt nghe xong thì mặt mày hớn hở chạy đến, vươn
tay ra muốn sờ vào thân thể của nó, kỳ lân thử thấy được khuôn mặt tuyệt sắc
của nàng thì ngẩn ngơ, lộ ra một nụ cười ngơ ngẩn, sau đó mở trừng hai mắt,
nhìn chằm chằm vào Lôi Nhu. Lôi Nhu cười hì hì:" Hay quá, nó biết được ta xinh
đẹp cho nên nhìn say đắm, thật là đáng yêu!" Vừa bắt được kỳ lân thử thì liền
vuốt ve thân thể của nó rồi, cười hì hì chạy vệ, hai gò má của kỳ lân thử
phồng lên, thở hổn hển, Long Nguyệt gõ đầu nó một cái:" Ngươi thở hổn hển làm
gì, tới nhà người ta, gia chủ còn chiêu đã chúng ta, ngươi không hài lòng hay
sao, lát nữa sẽ không cho ngươi ăn!"
Kỳ lân thử nghe xong thì vội vàng lè lưỡi ra liếm lên tay của Long Nguyệt, cái
đuôi dài lắc lư, lấy lòng Long Nguyệt, khiến cho mọi người không nhịn được mà
phì cười.
Lập tức mọi người nâng chén, bắt đầu ăn uống, Long Bích Vân bởi vì thương thế
trong người cho nên không ăn được nhiều, rượu lại càng không uống, có tám nha
hoàn đứng hâu, hiển nhiên không cần Phương Kiếm Minh phải đút cơm cho Long
Bích Vân rồi, mặc dù Long Bích Vân rất là muốn nhưng trước mặt nhiều người như
thế thì cũng không thể làm trò được! Tửu quá tam tuần thì nghe được tiếng của
một tiểu hài tử ở bên ngoài vang vào:" Tứ tỷ, tỷ thật là, có khách đến cũng
không nói cho đệ một tiếng, mặc dù đệ tuổi còn nhỏ nhưng mà cũng rất thích kết
giao bằng hữu, giới thiệu bằng hữu của tỷ cho đệ đi!" Giọng nói là của một
tiểu hài tử thân vận bạch y, chính là tiểu hài tử gọi Lôi Minh về lúc ở tửu
lâu. Các nha hoàn nhìn thấy thì vội khom người thi lễ:" Bát tiểu thiếu gia!"
Tiểu hài tử nghe xong thì cười ha ha. Lôi Nhu thấy hắn thì chu miệng:" Ngươi
nhìn trang phục kìa, bất nam bất nữ, coi chừng dọa bằng hữu của tỷ chạy hết!"
Tiểu hài tử cười nói:" Tứ tỷ còn không có dọa được khách nhân chạy trốn, đệ
thì làm sao có thể so sánh với Tứ tỷ được!" Lôi Nhu nghe xong thì đôi mày dựng
thẳng, từ chỗ ngồi phi thân lên, vươn tay bắt tiểu hài tử:" Tiểu hài từ xấu
xa, dám đấu khẩu với bổn tiểu thư, thật là chán sống!" Tiểu hài tử biến sắc,
hai chân nhún xuống, hô lên một tiếng chạy ra khỏi cửa, đảo mắt cái đã không
còn bóng dáng.
Thân thể mềm mại của Lôi Nhu cũng thoáng chuyển, đuổi theo, mọi người nhìn
thấy thì sửng sốt, tiếp theo thì phía xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết,
thanh âm của tiểu hài tử rất là bi thảm:" Tứ tỷ, Tứ tỷ, tha cho Bát đệ đi!"
Lôi Nhu hét lớn:" Ngươi mà còn nói ra một từ Bát đệ nữa thì bổn thiểu thư sẽ
không tha cho ngươi, cho ngươi nếm mùi lợi hại!" Cũng không biết là Lôi Nhu
làm gì, tiểu hài tử lại hét lớn lên thảm thiết:" Tứ tỷ, hạ thủ lưu tình, bát
muội sai rồi!" Lôi Nhu hừ một tiếng:" Mau đi đi, đừng đến quấy rầy chúng ta
nữa, không là bổn tiểu thư thay lại trang phục nữ cho ngươi!"
Mọi người trong lòng đang tự cười khổ thì thấy Lôi Nhu vỗ vỗ tay, vẻ mặt tươi
cười, đi đến:" Tiểu hài tử này chuyên môn quấy rối, giờ thì an tĩnh rồi, mọi
người đừng khách khí, chúng ta tiếp tục dùng cơm!" Mọi người cũng không biết
nàng làm sao đuổi tiểu hài tử kia đi, nghe được tiểu hài tử kia khiếp sợ nàng
đến thế thì trên người ai cũng đổ mồ hôi lạnh, không hẹn mà cùng nhìn về phía
Chung Đào. Vẻ mặt đôn hậu của Chung Đào vẫn bình thản tươi cười, dường như là
không biết chính mình đang đứng trên núi lửa, mà ngọn núi lửa này lúc nào cũng
không thể phun ra, hắn đững ở mũi sào thì nhất định sẽ lãnh trọn.
Sau khi dùng cơm thì mọi người tiếp tục nói chuyện, Lôi Nhu kể về kinh nghiệm
giang hồ của mình, những người khác cẩn thận nghe nàng nói, nàng kể lại những
chuyện của mình trên giang hồ những năm gần đây, trong lòng đều thầm than là
nàng tuy còn nhỏ nhưng đã là một tay lão luyện trong giang hồ. Theo như nàng
nói, nàng năm tuổi đã xuất đạo, theo thái tổ gia gia đi lại trong giang hồ,
tính tình nàng vốn cổ quái, nghịch ngợm, không có gì là không làm, đã khiến
cho không ít nhân vật trong hắc đạo, gặp xui xẻ đụng phải nàng bị nàng đánh
chạy trối chết, nếu như gặp phải kình địch thì cũng đã có thái tổ gia gia ra
tay, không đến một chiêu là đã đánh đuổi được kình địch của nàng rồi. Năm Lôi
Nhu tròn mười lăm tuổi thì đã một mình bước vào giang hồ, có một lần nàng gặp
phải bọn thảo khấu, mấy trăm tên thấy nàng có nhan sắc khuynh quốc khuynh
thành thì động tâm, định bắt nàng về áp trại phu nhân, nàng không nói một lời,
thưởng cho bọn thảo khấu này một bụng hỏa khí của nàng, bọn thảo khấu, người
ngã ngựa đổ, kêu cha gọi mẹ, không ai dám tiến lên nửa bước, nàng vỗ tay rồi
đi tựa như là không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó chuyện của nàng được truyền đến tai của giang hồ Bách Hiểu Sinh, cho
nên nàng được liệt vào một trong Bát Đại Mỹ Nhân.
Rất nhiều người đối với nhan sắc của nàng rất có hứng thú, muốn được nhìn thấy
tuyệt sắc của nàng. Vốn với dung mạo, tuổi tác của nàng thì đại môn của Lôi
Phủ đã sớm bị vỡ ra vì đến cầu hôn rồi, nhất định là có không ít danh môn đệ
tử, viên tôn công tử các phương, thậm chí là hoàng thân quốc thích cũng đến.
Nhưng mà Lôi Nhu đã sớm có vị hôn phu, làm sao Lôi gia lại có thể cho nàng
xuất giá được chứ.