Người đăng: Reapered
Nhưng, trong tao ngộ đêm nay của Chu Tiếu Bạch và Dư Nhất Bình, không ai có
thể nhìn ra được kỳ hoặc ở bên trong đó, cho dù có là một cao thủ âm thần vận
dụng nội công lên đến cực điểm, hai tai dựng thẳng, cũng không nhận ra được.
Bọn họ thấy hai "Đại cao thủ" đều bị đánh đến nỗi hoảng sợ mà chạy mất. Chu
Tiếu Bạch và Dư Nhất Bình vừa rời đi thì bọn họ cũng lặng lẽ nối gót, không
dám trêu chọc bọn người Phương Kiếm Minh nữa.
Đám người Tửu Nhục Tăng lại càng không biết là có chuyện gì, chỉ thấy Chu Tiếu
Bạch và Dư Nhất Bình vội vã chạy đi, trong lòng đoán là đã gặp phải cao thủ có
cấp bậc cao hơn, nên hoảng sợ chạy mất, bốn người bọn họ đi đến trước của nói
một tiếng đã bình an, Long Nguyệt liền cám ơn! Rồi bốn người rời đi. Long
Nguyệt sau khi xuất ra chiêu kiếm kia thì cả hai từ cám ơn cũng phải cố hết
sức để nói, đem kiếm đặt lên bàn, cả người đổ đầy mồ hôi, vô cùng mệt mỏi ngã
xuống ghế, cả người vô lực, bộ ngực phập phồng, hình dáng lúc này của nàng
khiến cho người khác có cảm giác thương tiếc. Bên tai của nàng vang lên tiếng
của lão bà bà tóc bạc, cười nói:" Ha ha, hai tiểu tử kia đã bị lão bà này đuổi
đi. Lão bà này đã nhiều năm không có phát công, uy lực đã yếu bớt, lần này để
cho bọn chúng chạy mất, lần sau nhất định sẽ không đơn giản như thế. Nha đầu,
nhìn ngươi cả người đầy mồ hôi, thật sự là khiến cho người khác đau lòng. Mệt
mỏi lắm sao, lão sẽ giúp một tay, một lát nữa thôi là ngươi lại tràn đầy sức
sống!"
Lời vừa dứt thì Long Nguyệt cảm thấy có một cổ nhiệt lực đang truyền vào từ
phía sau, luồng nhiệt kia rất là ấm áp, đi đến chỗ nào là chỗ đó có cảm giác
thoải mái, tựa như là có một cao thủ xoa bóp đang xoa vậy, chỉ một lát sau,
nhiệt lực đi quanh thân thể nàng, truyền khắp các huyệt đạo, hai mắt của Long
Nguyệt mở to, trông rất lanh lợi, có thần, không còn vẻ mệt nhọc. Long Nguyệt
thử vận nội lực thì cảm thấy nội lực so với trước kia đã tăng gấp đôi, hơn nữa
vết thương lúc trước bị một tên hắc y nhân đánh trúng đã khỏi hẳn, trong lòng
mừng rỡ. Nàng thông minh lanh lợi, vội đứng dậy, vén áo thi lễ, yêu kiều nói:"
Bà bà, đa tạ người, vãn thối thi lễ! Cũng thay mặt cho tiểu thư thi lễ!" Lão
bà bà tóc bạc cười nói:" Được rồi, được rồi, náo loạn cả đêm, lão bà này cũng
cần phải ngủ một chút, có cơ hội sẽ gặp lại!" Long Nguyệt vốn định hỏi xem lão
là ai nhưng nghe xong những lời này cũng đành phải thôi.
Kỳ Lân Thử thấy nguy cơ đã qua, ngẩng cái đầu nhỏ lên há mồm ngáp một cái thật
dài, nằm xuống ghế ngủ. Long Nguyệt thấy bộ dáng của nó thì ôm lấy nó, hờn
dỗi:" Chỉ có ngươi là suốt ngày nhàn nhã, lại còn ngủ nhiều hơn cả bản cô
nương, cẩn thận ta đánh mông ngươi!"
Kỳ Lân Thử nhẹ kêu lên chi chi, thân thể mềm nhũn, hai mắt nửa mở nửa khép,
trông cực kỳ mệt mỏi, chui vào lòng của Long Nguyệt nhắm mắt lại, mặc cho Long
Nguyệt nói gì cũng không quan tâm chỉ tập trung mà ngủ. Long Nguyệt nhẹ đánh
vào mông của nó một cái, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, có chút thẹn thùng, sau đó
ôm nó vào ngực, ngồi xuống ghế, cúi đầu ngồi xuống suy nghĩ, chỉ một lúc sau
thì hai mắt hợp lại, ngửa người dựa vào sau ghế, ngồi ngủ thiếp đi.
Long Nguyệt chìm vào giấc ngủ, lúc này nàng đang có một giấc mộng. Trong mộng,
nàng thấy mình và một nam tử bái đường thành thân, trên đầu của nàng đội khăn
hồng, không nhìn thấy được hình dáng của tân lang, trong lòng có một chút cảm
giác ngượng ngùng và ngọt ngào, trong tiếng cười nói rộn rã, nàng được người
dìu vào trong động phòng, không biết là qua bao lâu, thì nghe được có tiếng
người bước vào phòng, biết chắc chính là tân lang vào để mở khăn hồng, trong
lòng của nàng lập tức khẩn trương hắn lên, đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy
tân lan tieiesn đến, trong lòng nàng nổi giận, giơ một tay nhấc khăn hồng lên,
nhìn xung quanh, chỉ thấy có một nam tử ăn mặc chỉnh tề đang ngồi trên một cái
ngủ, và ngủ thiếp đi, nhìn kỹ lại, nam tử này chính là Phương Kiếm Minh! Long
Nguyệt vội kinh hô, cầm chiếc khăn hồng trong tay ném đi.
Một lúc sau, không có động phòng, không có khăn hồng trùm đầu, Phương Kiếm
Minh cũng không thấy, vừa mở mắt ra thì đã thấy anh mặt trời từ bên ngoài của
sổ len vào, cả phòng sáng hẳn, thì ra chỉ là "Hoàng Lương Nhất Mộng" (1) mà
thôi, Long Nguyệt có cảm giác mất hứng, quyệt cái miệng nhỏ nhắn, thì cảm thấy
có vật gì đó từ trên người mình trượt xuống, vội giơ tay bắt lại, cúi đầu nhìn
xuống thì đó là một kiện trường sam, chính là y phục trên người của Phương
Kiếm Minh, không biết là hắn đã choàng lên người nàng lúc nào nữa, chỉ ngửi
được một mùi nam nhân từ trên trường sam, khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Nguyệt
ửng đỏ, nghĩ đến việc đêm qua mơ thấy bái đường thành thân với Phương Kiếm
Minh thì trong lòng lại càng cảm thấy xấu hổ, tay trái nắm chặt trường sam,
trong lòng có cảm giác ngọt ngào khác thường, không thể diễn tả bằng lời, âm
thầm hi vọng giấc mộng này vĩnh viễn tiếp tục không bao giờ tỉnh lại!
"Két..." Một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng được mở ra, Phương Kiếm Minh
hai tay đang bưng một cái mâm, từng bước đi đến, hắn không thấy Long Nguyệt đã
tỉnh lại, vẫn tưởng là nàng còn đang ngủ, dọn chén dĩa lên bàn, nhẹ nhàng bước
lại gần nhìn thoáng qua, thấp giọng cười nói:" Vẫn còn đang ngủ! Xem ra bữa
cơm này ta phải ăn một mình rồi!" Lời vừa dứt thì trong lòng của Long Nguyệt
đột nhiên động đậy, chỉ thấy Kỳ Lân Thử từ bên hông của Long Nguyệt nhảy ra,
kêu lên chi chi, nhìn về phía Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh ôm lấy nó,
dùng một tay gõ đầu nó, tiểu tử thúi, có phải là ngửi được mùi thức ăn mới
chạy đến đây phải không, ta biết ngươi nhất định sẽ thế mà!" Quả nhiên không
ngoài dự đoán, Kỳ Lân Thử tránh khỏi tay của pk, nhảy lên trên bàn, nhìn chăm
chăm vào thức ăn trên bàn, cái miệng nhỏ chóp chép. Long Nguyệt bật cười thành
tiếng:" Phương đại ca, quả nhiên là hiểu nó!" Vừa nói vừa nắm lấy trường sam,
đứng dậy. Phương Kiếm Minh thấy nàng đã tỉnh lại nên vui vẻ nói:" Long Nguyệt
muội muội, muội cũng tỉnh rồi!" Long Nguyệt nhìn hắn một chút, thấy hắn y phục
chỉnh tề, đưa trường sam cho hắn, hờn dỗi nói:" Bộ ngươi không có chân sao,
chỉ là ở cách vách thôi sao không sang bên đó lấy cho ta áo choàng chứ?"
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, tiếp nhận trường sam phủ lên người, nói:" Lúc
đó ta cũng không biết mà, khi từ trong gian phòng trong ra thì thấy muội và A
Mao đã ngon giấc nồng, sợ muội cảm thấy lạnh cho nên mới cởi trường sam ra
khoác lên người muội, muội không nên trách ta mới đúng chứ!" Long Nguyệt yêu
kiều hừ lên một tiếng, chu miệng nói:" Cần cần ngươi quan tâm chứ, ta cũng
không phải là tiểu thư nhà ta!"
Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói:" Nguyệt Nhi, ta đối với hai người đều giống
nhau mà, sao muội lại không vui?" Long Nguyệt thấy bộ dáng ngốc ngốc của hắn
thì không nhịn được liếc đôi phượng nhãn nhìn hắn một cái kiều mị, nhỏ giọng
nói:" Hừ, chỉ thích làm người tốt." Phương Kiếm Minh gượng cười, đi đến, nhìn
sang bên hông của nàng, quan tâm hỏi:" Long Nguyệt muội muội, một kiếm tối qua
có nghiêm trọng không?" Long Nguyệt nghe xong thì trong lòng cảm thấy ấm áp,
đôi môi chợt mở, dịu dàng nói:" Bây giờ mới quan tâm đến thương thế của nhân
gia sao, thật đáng buồn mà, đêm qua nhân gia phải liều mạng ngăn cản cường
địch cho ngươi!" Phương Kiếm Minh cả kinh, vội la lên:" Tối qua có cường địch
sao? Ài. Hèn gì khi ta vừa mở cửa bước ra thì khách trọ trong khách điếm đều
nhìn ta với vẻ e dè, tiểu thì lúc đứng gần ta thì lại có vẻ khẩn trương, cẩn
thận nhìn ta, tựa như ta là một đại ma đầu giết người không gớm tay vậy, cuối
cùng là đã có chuyện gì xảy ra thế?" Long Nguyệt nói:" Gấp gấp gì chứ, vết
thương hôm qua của ta đã ổn rồi, không cần phải lo lắng, chuyện tối qua sẽ kể
sau. Thương thế của tiểu thư thế nào rồi?"
Phương Kiếm Minh nói:" Cũng may là được chữa trị kịp thời, hơn nữa nội lực của
long tỷ tỷ vốn thâm hậu. Ta nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi nửa tháng thôi là sẽ khôi
phục lại, nhưng trong thời gian này không thể động thủ với người khác, nếu
không thì thường thế sẽ trở nên nghiêm trọng hơn!"
Long Nguyệt nghe xong thì mới yên lòng, nàng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của
mình, cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội kêu lên:" Ta phải đi rửa mặt một
cái, thật là khó chịu quá!" Nói xong thì xoay người chạy ra cửa.
Long Nguyệt rửa mặt xong thì từ phòng bên cạnh đi qua, thấy Phương Kiếm Minh
đã chuẩn bị cho nàng một chén cơm thì trong lòng cảm thấy ấm áp, nũng nịu cười
nói:" Thì ra ngươi cũng biết lấy lòng nhân gia, bổn tiểu thư nể tình ngươi,
sau này sẽ không làm khó ngươi nữa!" Phương Kiếm Minh cảm thấy vui vẻ, cười
nói:" Long Nguyệt muội muội, là chính muội nói đó!" Long Nguyệt hừ một tiếng:"
Bổn tiểu thư là ai, nói lời mà không giữ lời sao, ngươi cũng đừng gọi là ta
Long Nguyệt muội muội gì só nữa, nghe mệt quá, ngươi đã từng gọi ta là "Nguyệt
Nhi" thì cũng giống như tiểu thư gọi như thế luôn đi!" Phương Kiếm Minh kinh
ngạc:" Thật vậy sao, ta đã từng kêu muội như thế à? Cũng may là lúc đó muội
không nổi giận, nếu không thì ta tiêu rồi!"
Long Nguyệt chu miệng không nói, đặt mông ngồi xuống ghế, không có chút hình
tượng thục nữ nào hết, trong lòng thầm nghĩ:" Tối hôm qua ngươi còn ôm lấy
nhân gia nữa, thế mà giờ lại nói những lời này, đúng là "Quý Nhân Đa Vong
Sự"!"
Cúi đầu xuống ăn cơm, không thèm liếc mắt nhìn Phương Kiếm Minh một cái nào
nữa!
Phương Kiếm Minh không biết nơi nào tựu đắc tội nàng nha, cười haha một cái,
ngồi xuống dùng cơm, cố tình muốn hỏi thăm đêm qua sau lại xảy ra chuyện gì,
thế nhưng thấy Long Nguyệt tựa hồ đang nổi nóng, không dám hỏi nhiều. Kỳ lân
thử tự nhiên là ở một bên ăn nhiều, không thèm để ý tới việc này. Ăn nửa
chừng, chợt nghe phía buồng trong có tiếng động, Phương Kiếm Minh cùng Long
Nguyệt không hẹn mà cùng đứng dậy, chạy vào buồng trong, Long Nguyệt "Oa" một
tiếng, đánh về phía liễu đầu giường, khóc nói: "Tiểu thư, tiểu thư, tối hôm
qua ngươi để Nguyệt nhi sợ hãi, nếu như ngươi ra chuyện gì, ta cũng không có
kiểm trở lại gặp người liễu!"
Long Bích Vân hơi đích mở liễu đôi mắt đẹp, lộ ra một cái mỉm cười, sờ sờ Long
Nguyệt tóc, cười nói: "Nguyệt nhi, tỷ tỷ thế nào sẽ có chuyện nha, ngươi còn
không có tìm được nhà chồng, ta làm thế nào có khả năng bỏ lại ngươi một người
mặc kệ đây!"
Long Nguyệt ngẩng mặt, mặt cười thượng hai hàng thanh lệ lộ vẻ, Long Bích Vân
vươn ngọc thủ, nhẹ nhàng vương tay lau khô, cười nói: "Thế nào lại khóc, tỷ tỷ
tựu không có chuyện gì, nhìn xem ngươi gấp đến độ, nữ nhi gia nếu như khóc
sướt mướt, còn trong chốn giang hồ trở thành cái gì ni, hơn nữa, ngươi vừa
khóc lập tức thành cái mặt hoa, nhục nhã a!"
Long Nguyệt dịu dàng nói: "Quản hắn đẹp nhục nhã, chỉ cần tiểu thư không có
việc gì, thì là để Nguyệt nhi biến thành thiên hạ xấu nhất nữ nhân, Nguyệt nhi
cũng nguyện ý!"
Long Bích Vân nghe xong nàng tính trẻ con nói, mỉm cười, tại của nàng phát sao
thượng ôn nhu đích sờ soạng một chút, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Phương Kiếm
Minh sỏa hồ hồ đích nhìn các nàng hai người, thản nhiên cười, nói: "Phương
lang, đa tạ ngươi!"
Phương Kiếm Minh tiến lên, cười nói: "Long tỷ tỷ, ta. . ." Long Bích Vân cũng
mày liễu vừa nhíu, Phương Kiếm Minh vô cùng kinh ngạc đích nói: "Long tỷ tỷ,
ngươi vì sao mất hứng?"
Long Bích Vân dịu dàng nói: "Tối hôm qua ngươi là thế nào xưng hô ta hả?"
Phương Kiếm Minh suy nghĩ nửa ngày, nói: "Điều không phải Long tỷ tỷ sao?"
Long Bích Vân kiều hừ một tiếng, nói: "Phương lang, ngươi thế nào như vậy dễ
quên, thực sự làm ta thương tâm!"
Phương Kiếm Minh rất sợ tha "Thương tâm", tưởng nàng bị thương thế tác động,
vội vàng cười theo nói: "Long tỷ tỷ, ngươi không nên thương tâm, đều do ta như
vậy dễ quên, ta tối hôm qua là thế nào xưng hô của ngươi?"
Không đợi Long Bích Vân nói ra, Long Nguyệt chu miệng, nói: "Ngươi là 'Quý
nhân hay quên sự', tối hôm qua ngươi điều không phải xưng tiểu thư vi 'Vân
nhi', thế nào hiện tại tựu thay đổi hả!"
Phương Kiếm Minh lộ ra một người xấu hổ thần sắc, trong lòng thẳng khiếu "Đau
đầu", nhìn Long Bích Vân mày liễu chính hơi nhăn lại, vội vàng cười nói: "
'Vân nhi', cái này được rồi nha!
Có cái gì hảo tranh chứ, các ngươi nữ nhân thực sự là kỳ quái, một người xưng
hô thôi mà!"
Cuối cùng một câu nói nói xong cực kỳ nhỏ, để cho các nàng nghe, không phải
Long Nguyệt lại muốn hờn dỗi nữa. Long Bích Vân lúc này mới thỏa mãn nở nụ
cười, dịu dàng nói: "Phương lang, nhân gia đói bụng, ngươi nói nên làm cái gì
bây giờ?"
"Nhân gia" hai chữ vừa ra, đừng nói là Phương Kiếm Minh, hay Long Nguyệt, cũng
không có ngờ tới Long Bích Vân hội dĩ loại này lời nói đối một người nam tử
nói. Long Nguyệt ha ha cười, phi khoái chạy đi ra ngoài, để Phương Kiếm Minh
lưu ở trong phòng một mình đối mặt Long Bích Vân.
Phương Kiếm Minh nghe được câu kia "Nhân gia", trong lòng một trận thư nhuyễn,
thật là rất không thoải mái!
Thấy Long Bích Vân này trương thần thánh tuyệt thế dung nhan thượng hiện lên
một đạo e thẹn cùng giảo hoạt, ngây người ngẩn ngơ, vuốt chính trong ngực, cảm
giác một lòng nhảy lên đắc lợi hại, nói: "Vân nhi, ta đều nhanh cũng bị ngươi
mê hoặc, tái như thế xuống phía dưới, ta còn có thật không muốn làm của ngươi
vị hôn phu nha!"
Long Bích Vân đôi mắt đẹp vừa chuyển, hướng hắn quăng một cái mị nhân ánh mắt
nhi, thản nhiên cười, nũng nịu nói: "Nhân gia đã sớm ngươi coi là vị hôn phu,
ngươi thế nào không chịu tin tưởng ta nói nha, thật khiến 'Vân nhi' thương
tâm!"
Phương Kiếm Minh cũng không chịu đựng được nữa, rất sợ trái tim hội lập tức
nhảy ra ngoài, nhanh lên chạy tới gian ngoài, rất nhanh bới kỷ ngụm lớn phạn,
mới khôi phục không ít. Kỳ lân thử ngẩng đầu lên, là lạ nhìn hắn liếc mắt,
Phương Kiếm Minh mở trừng hai mắt, nói: "Nhìn cái gì vậy, cật của ngươi khứ!"
Kỳ lân thử "Nói lầm bầm" một tiếng, nơi nào còn có thể để ý đến hắn, cúi đầu
đại tước.
Phương Kiếm Minh hướng Long Nguyệt quăng một cái ánh mắt, Long Nguyệt thế nào
hội không biết ý tứ của hắn, cũng làm bộ không có thấy, chỉ lo cật của nàng
phạn. Phương Kiếm Minh than khẽ, không thể làm gì khác hơn là chính ra ngựa.
Lập tức làm tốt một chén cơm nước, vào buồng trong, Long Bích Vân nghe được
hắn vào tiếng bước chân, giương lên mặt cười, vẻ mặt thâm tình nhìn hắn, thần
thánh khuôn mặt thượng mang theo ý cười, nhất mạc đỏ ửng tại hai gò má hiển
hiện, không gì sánh được kiều mị khả ái!
Phương Kiếm Minh đi tới đầu giường, cười nói: "Vân nhi, ngươi ăn cơm nha?"
Long Bích Vân mày liễu nhăn lại, Phương Kiếm Minh ha hả cười, vội vàng nói:
"Ta biết thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, không thể động thủ, chính để
cho ta tới, khiếu Nguyệt nhi cái kia nha đầu kia, tự nhiên không chịu phản
ứng ta, thực sự là. . ." Long Bích Vân nói: "Phương lang, ngươi không muốn
sao?"
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, nói: "Thế nào hội nha!
Tại hạ phi thường cam tâm tình nguyện vi giai nhân cống hiến sức lực!"
Lời này để Long Bích Vân bị chọc cười, hướng hắn trắng một chút mị nhãn,
Phương Kiếm Minh đích trái tim hựu chịu đựng một phen khảo nghiệm.
Phương Kiếm Minh ngồi ở bên giường, cách Long Bích Vân thân thể rất xa, gắp
một cây làt ti, đưa tới, Long Bích Vân tựa ở đầu giường, ngẩng đầu lên, trương
cái miệng nhỏ nhắn, Phương Kiếm Minh đem làt ti đưa tới của nàng khóe miệng,
tha nhưng hơi về phía sau lui một tấc, na căn làt ti không thể làm gì khác hơn
là tại đi phía trước vào một tấc, mắt thấy sẽ tới rồi Long Bích Vân bên mép,
Long Bích Vân lại lui một tấc, để Phương Kiếm Minh gấp đến độ như kiến bò trên
chảo nóng, nói: " 'Vân nhi', không nên đùa ta nha!"
Long Bích Vân chu miệng, nói: "Ngươi ngồi xa như vậy, kêu nhân gia thế nào ăn
nha?"
Phương Kiếm Minh âm thầm kêu một tiếng "Xấu hổ", di động thân thể, ngồi xuống
thân thể của hắn biên, cách nhau bất quá một thước, nói: "Hiện tại ngươi có
thể ăn được rồi chưa!"
Long Bích Vân chu cái miệng nhỏ, đem căn làt ti nhẹ nhàng huých một chút, mày
liễu vừa nhíu, dịu dàng nói: "Nóng quá, phương lang cho ta xuy xuy!"
Phương Kiếm Minh trợn tròn mắt, yếu hắn tượng đối đãi tiểu hài tử vậy uy Long
Bích Vân ăn, hoàn thật khó cho hắn, Long Bích Vân cũng quá "Ngoan" điểm, Long
Bích Vân thấy hắn chần chờ, đột nhiên biến sắc, thấp giọng than thở: "Ta biết
phương lang sẽ không cho ta làm như vậy mà, tối hôm qua ta này một ngụm tiên
huyết rốt cuộc bạch ói ra!"
Nói, há mồm sẽ khứ giảo na căn làt ti. Phương Kiếm Minh nghĩ đến tối hôm qua
tha vi chính ngạnh bị người nọ nhất trảo, hộc ra tiên huyết, trong lòng đau
xót, vội vàng để chiếc đũa thu hồi, phóng tới bên mép, nhẹ nhàng thổi vài cái,
lúc này mới để chiếc đũa đưa tới, nói: "Vân nhi, tối hôm qua đều do ta, mê
rượu say rượu, làm hại ngươi bị trọng thương, không chỉ nói cho ngươi xuy xuy
như vậy mà việc nhỏ, hay gọi lên núi đao, xuống biển lửa, ta cũng không chút
nào biến sắc!"
Long Bích Vân khanh khách cười, nói: "Được rồi được rồi, nhìn xem ngươi gấp
đến độ, ta biết ngươi là thật tâm đối ta là được!"
Há mồm nhất giảo, đem căn làt ti cắn vào trong miệng, nhẹ nhàng tước động đứng
lên. Phương Kiếm Minh nghe xong lời của nàng, trong lòng kêu khổ không thôi,
than thở: "Cái này hiểu lầm xem ra là càng ngày càng sâu, ta là không có cách
nào khác trốn tránh trách nhiệm rồi!"
Long Bích Vân nhai cả nửa ngày, cũng không có nuốt xuống. Một đôi đôi mắt đẹp
nháy nháy nhìn Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh bị nhìn đỏ mặt lên, nói:
"Vân nhi, ngươi nếu không nuốt vào, giá cơm nước sẽ lạnh lạp!"
Long Bích Vân mỉm cười, trơn truột trắng noãn đích cổ họng hơi khẽ động, rốt
cục tương làt ti nuốt xuống, dịu dàng nói: "Không cần sợ, có ngươi tại, ta còn
lo lắng không ai cho ta khứ để cơm nước đun nóng sao?"
Lời này nói xong Phương Kiếm Minh trên người ra một cổ đổ mồ hôi, trong lòng
đã sớm liên hô lão Thiên.
Nếu như để ngoại nhân biết Phương Kiếm Minh là như vậy uy Long Bích Vân ăn, na
rất cao. Coi như là thiên hạ giàu nhất người, để chính đích toàn bộ vàng bạc
châu báu đưa cho Long Bích Vân, sau đó khẩn cầu Long Bích Vân như vậy đối hắn
một lần, mặc kệ có hay không thật tình, Long Bích Vân chỉ sợ cũng không muốn,
thậm chí liền cành cũng không để ý, tương chi khu trục đi ra ngoài. Thiên hạ
đích nam tử đều phải để Phương Kiếm Minh coi là tình trường thượng đích "Siêu
cấp đại cao thủ", đối hắn quỳ bái, hướng hắn lảnh giáo. Có thể thắng đắc tuyệt
thế mỹ nhân đích phương tâm, đển thân hay một cao thủ, mà tuyệt thế mỹ nhân
ngược lại muốn tới thắng được hắn niềm vui, đối hắn mọi cách kỳ hảo, chẳng
phải hay "Siêu cấp đại cao thủ" . Đáng tiếc cái này "Siêu cấp đại cao thủ" hãy
còn không rõ ràng lắm chính là đang ở phúc địa trong, còn xem đây là một loại
phiền phức, loại này để ngoại nhân đã biết, khắp thiên hạ nam tử đều phải để
hắn biển tử!
Bửa cơm này thực rất dài, cũng ăn được không gì sánh được hương diễm, Long
Bích Vân một ngụm ăn cơm, đôi mắt đẹp nháy mắt một . . . không . . . Trát đích
nhìn Phương Kiếm Minh, hình như đối phương trên mặt có hoa dường như, nhai cả
nửa ngày tài nuốt xuống. Như vậy một ngụm một ngụm cật lai, để Phương Kiếm
Minh gấp đến độ trên đầu toát ra liễu mồ hôi hột. Cũng may Long Bích Vân điều
không phải ngu xuẩn người, không khỏi điều không phải kẻ ngu dốt, chính một
người tâm tư linh xảo đích mỹ nhân, biết cái gì khiếu thích mà khả chỉ, không
có khiếu Phương Kiếm Minh đa số nan, tới cuối cùng, đều là nhai vài cái tựu
nuốt vào. Phương Kiếm Minh tương tối hậu một ngụm phạn cấp tha uy hạ, nhượng
tha nằm xuống ngủ ngon, xoay người đã đi, lại nghe đến Long Bích Vân nũng nịu
cười nói: "Giá thực sự là 'Bay tới hoành phúc', muốn phương lang như vậy đối
ta thực sự khó có được, xem ra mấy ngày nay ta đích ẩm thực vấn đề để phương
lang giải quyết được rồi, có thể chứ, phương lang?"
Phương Kiếm Minh sắc mặt nhất thời xanh, không có quay đầu lại, cười haha một
cái, nói: "Đương nhiên, đương nhiên, ngươi hôm nay có thương tích trong người,
cần nghỉ ngơi, việc này tựu bao cho ta cùng Nguyệt nhi lạp!"
Bước nhanh chạy ra liễu buồng trong, trên người vừa ra một cổ đổ mồ hôi.
Thu thập hoàn oản khoái lúc, tới rồi giờ ngọ thập phần, Phương Kiếm Minh hướng
Long Nguyệt hỏi đêm qua sau lại chuyện đã xảy ra, Long Nguyệt lúc này đã tới
rồi kính, mi phi sắc vũ đích tương đêm qua tha sở biết đến kinh qua nhất nhất
nói ra, sau khi nói xong, cười nói: "Cái kia tóc bạc lão bà bà quả nhiên là
một người thần tiên, võ công như vậy thần kỳ, thiên hạ chỉ sợ cũng là của nàng
võ công tối cao lạp!"