Thiên Ngoại Hữu Thiên


Người đăng: Reapered

Long Nguyệt thần sắc bất định, vừa có chút thẹn thùng, lại có vẻ giận dữ, sau
khi nghe được Phương Kiếm Minh nói thì trong lòng tự nhủ:" Long Nguyệt ơi Long
Nguyệt, lúc này là lúc nào rồi, tiểu thư hiện đang trong tình trạng nguy cấp,
ngươi còn so đo việc Phương tiểu tử vô lễ, thật là quá sai!" Sau khi tiếp lấy
đao trong tay của Phương Kiếm Minh thì mày dựng thẳng:" Phương đại ca, có muội
ở đây, cứ yên tâm đi!" Bất tri bất giác cách xưng hô của nàng với Phương Kiếm
Minh cũng thay đổi.

Long Nguyệt thấy Phương Kiếm Minh ôm Long Bích Vân đi vào trong thì tay nắm
chặt Thiên Thiền Đao, ngồi ở gian ngoài, đôi phượng nhãn nhìn chăm chăm vào
cửa. Cửa đã được cài then, nếu không phải là người trong giang hồ thì không ai
có đủ năng lực phá cửa mà vào. Khuôn mặt xinh xắn của nàng nghiêm lại, hai mắt
hiện lên sát khí. Từ lúc nàng và tiểu thư xuất đạo đến nay, chưa từng gặp qua
bất lợi nào, ai thấy hai nàng cũng đều cung kính, hôm nay tiểu thư lại bị đánh
cho trọng thương, cũng không biết là Phương Kiếm Minh có trị thương cho nàng
được hay không, tính mạng của nàng hiện nay như chỉ mành treo chuông, nếu
không phải do "Thiên Hà Bảo Lục" thì chưa chắc tiểu thư đã bị tập kích đên nỗi
bị thương nặng như thế.

Long Nguyệt ngồi đó mà suy nghĩ đủ chuyện, cũng có oán giận Phương Kiếm Minh,
nếu như Phương Kiếm Minh chịu đi theo hai nàng đến "Từ Hàng Hiên", thì đừng
nói là những kẻ lúc nãy, cho dù có là cửu đại môn phái cũng không dám làm như
thế, "Từ Hàng Hiên" là nơi ra sao, cũng không phải mỗi người trong đó đều là
siêu cấp cao thủ, mà chính là địa hình ở Từ Hành Hiên, cơ quan của Từ Hàng
Hiên khiến cho kẻ khác phải khiếp sợ, cho dù là mười vạn đại quân cũng chưa
chắc công phá nổi.

Sau khi Kỳ Lân Thử vào phòng thì không hề kêu lên một tiếng nào, chỉ yên lặng
ngồi trên mặt đất, đôi tiểu nhãn phát ra một đạo bạch quang, lông mao trên cơ
thể lay động, có vẻ dị thường, cái miệng nhỏ thình thoảng phun ra một ngọn lửa
yếu ớt, mà ở giữa ngọn lửa lại có một tia nhỏ màu lam, trong miệng lộ ra một
đôi răng nanh trông như nanh sói. Long Nguyệt lúc này thì đáng ngồi ngẩn ngơ,
lòng đầy tâm sự mắt trông về phía cửa sổ, nên không có chú ý đến biến hóa của
Kỳ Lân Thử, nên không cảm thấy kỳ quái.

Qua khoảng một khắc, thì bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, có tiếng người
đánh nhau, có người mắng:" Con mẹ nó, đại hòa thượng, ngươi cản đường huynh đệ
ta làm gì?" Một giọng nói khác cười lớn:" Các ngươi là ai đến đây làm gì?"
Long Nguyệt nghe được thanh âm thì vui mừng, vừa định bước ra ngoài thì nghe
được tiếng nói thông qua công phu 'truyền âm nhập mật' :" Không nên đi ra
ngoài, tứ phía đều là địch nhân, nếu đi ra ngoài thì sẽ lập tức bị công kích!"
Long Nguyệt nghe xong thì sắc mặt ngẩn ra, thì ra thanh âm đó chính là của lão
bà bà tóc bạc mấy hôm trước trên đường cái đã bán cho Phương Kiếm Minh miếng
ngọc bội kỳ lạ. Long Nguyệt nghe xong thì ngẩn người, kinh ngạc hỏi:" Bà bà,
người ở nơi nào, sao con không thấy? Thì ra bà bà là một cao thủ tuyệt đỉnh!"
Thanh âm của lão bà bà vui vẻ:" Ta ở một khách điếm cách các người vài dặm,
nói nhỏ một chút nếu không sẽ có người khác lợi dụng 'Phân Âm Thuật', chắc cô
cũng nhận ra được những kẻ bên ngoài đều là những đại ma đầu chứ!"

Long Nguyệt nghe xong thì le lưỡi, thấp giọng nói:" Bà bà, người là thần tiên
sao, sao ở xa như thế mà vẫn nghe được giọng nói của con, cũng có thể biết rõ
mọi việc ở khách điếm này, cho dù là tiểu thư cũng không làm được như thế!"
Lão bà bà cười nói:" Đây chính là 'Thiên Lý Truyền Âm', so với 'Truyền Âm Nhập
Mật' thì còn khó luyện hơn, ta không phải là thần tiên, nhưng xem ra cũng
không kém mấy, nếu có người phá cửa xông vào thì không nên sử dụng Thiên Thiền
Đao, sử dụng bảo kiếm đi, ta sẽ dạy cách đối địch. Di, kỳ lạ, sao trong phòng
của ngươi lại có quái vật gì vậy, nó hắn trong tâm trạng rất là bực tức!" Long
Nguyệt nhìn quanh, đột nhiên ánh mắt hướng về phía Kỳ Lân Thử, lúc này Kỳ Lân
Thử làm sao biết là Long Nguyệt đang nói chuyện với một cao thủ siêu cấp, cái
miệng nhỏ cũng không có mở ra, nhảy lên một cái ghế, phồng má, nhìn chằm chằm
ra cửa, khôi phục lại trạng thái như bình thường.

Long Nguyệt cười hi hi:" À ... Bà bà nói chính là Kỳ Lân Thử sao?" "Kỳ Lân
Thử?" Long Nguyệt nghe được thanh âm của lão bà bà, biết là không biết Kỳ Lân
Thử là giống gì nên cười và giải thích:" Là một động vật rất giống tùng thử,
tiểu thư nói là một thượng cổ dị thú, nhưng hôm nay không còn dị năng gì, chỉ
là sủng vật mà thôi!" " À, thì ra là thế, cơn giận của nó cũng không phải là
nhỏ, kỳ lạ thật!" Long Nguyệt ngưng thần lắng nghe, chỉ nghe được đại hòa
thượng quát lớn:" Lão vạn, lão Trương, lão Mạc, các ngươi mau chui ra đây, một
mình ta không phải là đối thủ của bọn họ, không thể để bọn họ đi vào được!"
Sau khi hắn nói xong thì có ba tiếng cười vang lên, kình phong vang dội, Long
Nguyệt ở trong phòng không nhìn thấy được tình hình bên ngoài chỉ nghe được
tiếng chưởng phong, đao phong, quyền phong, thối phong và cước bộ di động,
vang lên không ngừng, so với lúc trước còn vang dội hơn nhiều.

Long Nguyệt nghe được thế thì kinh tâm động phách, có một người tức giận quát
lên:" Mẹ nó, bốn người các ngươi là ai?" Chỉ nghe tiếng đại hòa thượng cười ha
hả:" Các ngươi chưa từng nghe qua ngoại hiệu 'Tửu Nhục Tăng' sao?" Người kia
nghe thế thì hét lớn:" Thì ra là một đại hòa thượng, ba người kia là ai? Sao
lại lợi hại vậy!" Tửu Nhục Tăng cười nói:" Vị mang đao này chính là lão đệ
'Diêm Vương Đao' Mạc Bất Đồng, hán tử cao gầy kia là 'Truy Phong Sát Nhân
Thối' Trương Sát Nhân, còn tên mặt đầy ria mép kia chính là 'Sát Nhân Bất
Trường Mệnh' Mạc Trường Mệnh, danh tiếng hiển hách trong hắc đạo, các người
xem võ công của hai huynh đệ kia kìa, quả thật là không tệ!" Hai huynh đệ kia
nghe xong thì sửng sốt, đột nhiên đồng thanh hô lên:" Thì ra các ngươi chính
là bọn người đó!" Sau đó quát:" Huynh đệ chúng ta chúng ta chính là 'Xuyên
Đông Song Ma', nơi này ngoại trừ Mạc Trường Mệnh ra, ba người các ngươi không
có tư cách đứng đây, mau cút đi, nếu không huynh đệ ta phải đại khai sát
giới!" Tửu Nhục Tăng cười ha hả:" Ta tưởng các ngươi là ai, thì ra là hai lão
già đó, bốn người chúng ta không tránh xa, để xem xem ngươi có bản lãnh gì?"

Vừa mới dứt lời, thì nghe được có người lạnh giọng nói:" Tửu Nhục Tăng, dài
dòng với bọn chúng làm gì, họ mạc kia đã lâu không giết người rồi, hôm nay
mượn bọn họ khai thang (1)!" "Khẩu khí thật là lớn! Người khác thì sợ Mạc
Trường Danh, huynh đệ ta thì không sợ ngươi đâu!" Bọn họ tuy nói chuyện nhưng
vẫn động thủ không ngừng, vừa động thủ vừa đấu khẩu cùng một chỗ. Long Nguyệt
ở trong phòng nghe được thì khiếp vía, nếu như là lúc bình thường, Long Bích
Vân không có bị thương thì hai tên "Xuyên Đông Song Ma" kia đã sơm bị Long
Bích Vân đánh đi, hôm nay Long Nguyệt ở trong phòng nghe được khẩu khí của
"Xuyên Đông Song Ma", mặc dù có bốn cao thủ kia ngăn cản nhưng mà cuối cùng là
có thể ngăn cản được bọn họ thì không biết có bao nhiêu người, hơn nữa trong
lão bà bà còn nói là bên ngoài còn có mười mấy đại ma đầu ẩn nấp, mà đó mới
chính là những cao thủ chân chính. Long Nguyệt đối với lời nói sẽ dạy nàng
cách ứng phó có chút hoài nghi, dù sao thì lão bà bà kia cũng đang ở cách xa
vài dặm, nếu như có gì sai lầm thì đến giải quyết cũng đã muộn, trong lòng
Long Nguyệt vô cùng khẩn trương, nghe được tiếng đánh nhau bên ngoài tất nhiên
là phải khiếp vía rồi.

Tiếng đánh nhau ở bên ngoài vang lên trong chốc lát rồi đột nhiên ngừng, hơn
nữa lại không còn chút động tĩnh nào, có vẻ khác thường, không hề có một tiếng
nói chuyện nào. Long Nguyệt cảm thấy kỳ lạ trong lòng, nhưng nàng nhớ rõ lời
nói của lão bà bà cho nên nắm chặt bảo kiếm đã rút ra khỏi võ, nhìm chằm chằm
vào cửa.

Qua một lúc thì nghe được tiếng cười truyền đến, người đó chậm rãi nói:" Sáu
người các ngươi đã không còn nhỏ nữa rồi, ở đây ồn ào gì thế, cút hết cho ta!"
Thanh âm của Tửu Nhục Tăng có vẻ sợ hãi:" Ngươi là người đó?" Người kia cười
âm hiểm, thanh âm lại vang lên bên trong biệt viện, nhưng lại không biết xuất
phát từ đâu:" Lão phu 'Quyền Cương Ma Quân' Chu Tiếu Bạch!" " Còn có lão phu,
' Bách Bộ Thần Chưởng' Dư Nhất Bình!"

Lời này vừa nói ra thì Long Nguyệt có cảm giác như sét đánh bên tai, trong
lòng kinh hãi, thầm nghĩ:" Xong hết rồi, xong hết rồi, nghe tiểu thư nói
'Quyền Cương Ma Quân' Chu Tiếu Bạch. Võ công cái thế, tất nhiên là người trên
nhị bảng, chỉ một mình lão thôi, mười người như mình đánh cũng không lại! Xem
ra hôm nay phải bỏ mạng rồi." Sáu người ở bên ngoài nghe xong thì cũng không
biết là trong lòng bọn họ nghĩ gì, chỉ nghe Tửu Nhục Tăng nói:" Cái gì mà
'Quyền Cương Ma Quân', sái gia chưa từng nghe qua, các người ..." Mạc Trường
Đao trầm giọng ngắt lời hắn:" Chu Tiếu Bạch chính là cao thủ trên Địa Bảng năm
xưa, chính là lão tổ tông của Hắc Đạo, Tửu Nhục Tăng, cẩn thận lời nói một
chút!" Tửu Nhục Tăng nghe xong, cả giận nói:" Cần gì biết hắn là cao thủ trên
Địa Bảng hay không, lão Mạc, lại lịch của họ ra sao, ngươi biết không?" Mạc
Trường Mệnh nói:" Ta nghe bằng hữu nói hình như lão đã gia nhập Ma Môn, làm hộ
pháp cho Ma Môn!"

========================================

= Chú thích:

= (1) Khai Thang : Mổ bụng, Phanh ngực.

Tửu Nhục Tăng cười ha hả:" Người của Ma Môn không phải là ở trên thạch bích
luận võ đã thua sao, vậy sao lại không giữ chữ tín, đến đây để cướp 'Thiên Hà
Bảo Lục', có còn muốn lăn lộn trong chốn giang hồ không vậy?" "Ha ha, Tửu Nhục
Tăng, xem ra ngươi cũng có đảm lược, dám dùng khẩu khí như thế để nói chuyện
với lão phu. Không sai, lão phu thật là đến để cướp 'Thiên Hà Bảo Lục', nhưng
mà thân phận hôm nay của lão phu là một người trong võ lâm, vứt bỏ thân phận
là người trong Ma Môn, chẳng lẽ lão phu không có tư cách đoạt 'Thiên Hà Bảo
Lục' sao?"

"Tất nhiên là có, nhưng thừa cơ truy đuổi người gặp nạn, không phải là làm xấu
đi thân phận cao thủ Địa Bảng sao?"

"Ai!" Chu Tiếu Bạch hét lớn lên một tiếng, sau đó là một tiếng kình phong
truyền đến, đó chính là tiếng ám khí, Chu Tiếu Bạch cười ha hả:" Thì ra là
người của Thục Trung Đường Môn, khó trách tại sao kỹ thuật phóng ám khí lại
cao siêu đến thế!" "Chu Tiếu Bạch, tại hạ khuyên các hạ tốt nhất là hãy rời
đi, nếu không thì danh tiếng của các hạ sẽ không còn nữa!" Từ thanh âm có thể
nhận ra được là người đó đã ra khỏi khách điếm. Chu Tiếu Bạch làm sao bỏ qua
được, liền đuổi theo hắn, lập tức xuất ra một cổ kình phong, thanh âm của Chu
Tiếu Bạch vang lên từ bên trong sân:" Bốn người các ngươi còn không đi sao?
Xuyên Đông Song Ma đã sợ bỏ chạy mất mạng từ lâu rồi, chẳng lẽ các ngươi muốn
chết sao?" Mạc Trường Mệnh trầm giọng nói:" Các người hẳn là muốn đoạt lấy
'Thiên Hà Bảo Lục'?" Chu Tiếu Bạch nói:" Nói Nhảm!" Mạc Trường Mệnh nói:" Chỉ
cần các ngươi không gây thương tổn cho Long tiểu thư, thì muốn lấy Thiên Hà
Bảo Lục thì cứ việc lấy, ta nghĩ Long tiểu thư đang bị thương nên không phải
là đối thủ của các người, nàng có thận phận không nhỏ, ta nghĩ sẽ không mất
mạng ở nơi này chỉ vì Thiên Hà Bảo Lục!"

Long Nguyệt nghe xong thì trong lòng thầm than, nàng biết Chu Tiếu Bạch sẽ vào
phòng cướp Thiên Hà Bảo Lục, cho nên trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi
lạnh.

" Ha ha, không sai, các ngươi coi như cũng có hiểu biết!" Nói xong thì ngữ khí
thay đổi, cao giọng nói:" Long tiểu thư, chu tiểu bạch đến đây lĩnh giáo cao
chiêu của 'Từ Hàng Hiên', xin mời ra ngoài này!" Long Bích Vân lúc này đang ở
trong phòng được Phương Kiếm Minh chữa thương thì làm sao trả lời hắn được.
Sau khi hỏi vài tiếng, không thấy ai trả lời mà cũng không có người ra, Chu
Tiếu Bạch cười quái dị:" Nếu Long tiểu thư đã không muốn ra gặp mặt thì đừng
trách lão phu không mời mà vào!" Lời còn chưa dứt thì đã xuất ra một cổ kình
phong đánh vào cửa, mắt thấy thoáng chốc nữa thôi mà cửa phòng sẽ bị vỡ thì
bên tai vang lên thanh âm của lão bà bà tóc bạc:" Tiến lên trái một bước, xuất
kiếm!" Long Nguyệt vội nghe theo, đâm ra một kiếm, không hề có chiêu thức nào,
uy lực cũng không có nhưng mà cổ kình phong kia không biết tại sao lại chỉ
chạm vào cửa là biến mất, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Chu Tiếu Bạch khẽ kinh hô, cười âm hiểm:" Thì ra là còn có cao nhân ở trong
phòng, tốt, rất tốt!" Vừa nói vừa xuất ra ba đạo kình phong đánh thẳng xuống
cửa phòng, bên tai của Long Nguyệt lại vang lên thanh âm của lão bà bà:" Trái
một thước, phải nửa thước, xuất kiếm!" Long Nguyệt nghe theo chỉ điểm của
nàng, vội đứng đúng tư thế và xuất kiếm. Ba đạo kình phong kia lại biến mất,
mà chưa kịp đến gần cửa phòng. Chu Tiếu Bạch không tin không phá được, vẫn ẩn
nấp ở một bên liên tiếp ra tay, dưới sự chỉ điểm của lão bà bà Long Nguyệt
xuất kiếm, trong chốc lát, nàng đã xuất ra một trăm kiếm với một trăm tư thế
khác nhau, tất cả các chiêu thức của Chu Tiếu Bạch đều bị phá giải, Chu Tiếu
Bạch càng đánh càng kinh hãi, võ công sao lại thần kỳ như thế, chẳng lẽ hắn
không phải là người!

Từ lúc hắn và Dư Nhất Bình đến đây thì đã quan sát tình hình nơi này, nhìn rõ
được hoàn cảnh xung quanh, với tu vi của hai người bọn họ chỉ cần phát ra kình
khí là có thể dọ thám biết được nơi đó có người hay không, võ công người đó
thế nào cũng có thể biết được đại khái. Bọn hắn biết bốn phía của sân vẫn còn
ba người đang ẩn nấp, nhưng tính ra vẫn còn kém hơn so với họ nhiều, một mình
Dư Nhất Bình là có thể ngăn cản bọn họ, cho nên Chu Tiếu Bạch rất yên tâm, dọa
cho Xuyên Đông Song Ma chạy mất, bốn người bọn Turu Nhục Tăng, mạc trường danh
không dám gây bất lợi cho hắn. Hắn phát ra kình lực là muốn âm thầm điều tra
tình hình trong phòng, hắn biết trong đó có ba người, hai người hô hấp yếu ớt,
từ tiếng hô hấp của bọn họ lại có tiếng kình khí va chạm nhau, có thể đoán
được là có một người đang dùng nội lực để trị thương cho người kia, căn bản là
không thể ra tay, mà người còn lại thì võ công lại "Không cao", hắn chỉ cần
dùng một chiêu là có thể giết chết được, cho nên mới không đố kỵ gì mà bổ ra
một chưởng, nào ngờ rằng, một chưởng của hắn lại bị một tiểu nha đầu phá giải,
trong lòng vô cùng ngạc nhiên, liên tiếp xuất ra mười chưởng vẫn bị tiểu nha
đầu phá giải, biết là tiếp tục xuất chưởng cũng không thể làm khó được nàng
cho nên lập tức biến chiêu, cách không giao chiêu với đối phương.

Chu Tiếu Bạch ẩn thân vào một nơi ở gần đó, cách phòng, xuất ra những chiêu
thức lợi hại nhất của mình, còn Long Nguyệt ở trong phòng thì lại giống như là
đang luyện kiếm, liên tục di động, bảo kiếm trong tay sử ra các chiêu thức
theo sự chỉ dẫn của lão bà bà, Long Nguyệt cũng không nhìn ra được các chiêu
thức này có gì lợi hại, nhưng dù sao qua một lúc lâu rồi mà Chu Tiếu Bạch vẫn
không có tiến vào, điều này chứng tỏ Chu Tiếu Bạch đã bị ngăn cản, trong lòng
vừa vui mừng vừa sợ hãi, càng luyện càng say mê, cũng quên mất cái gì gọi là
'Mệt'.

Đám người Tửu Nhục Tăng không nhìn thấy được tình hình ở trong phòng, cũng
không biết là Chu Tiếu Bạch ẩn nấp ở đâu, chỉ có thể đứng chờ đợi ở ngoài sân,
lẳng lặng hồi lâu, nhưng mà Chu Tiếu Bạch vẫn không phá vỡ cửa phòng, trong
lòng cảm thấy kỳ lạ, lão gia hỏa này đang định làm trò gì vậy, có phải đã đi
rồi hay không, Tửu Nhục Tăng chờ đợi mãi nên trong nóng phát nóng, dậm mạnh
chân nói:" Họ chu kia, lão ..." Lời còn chưa nói hết thì đã cảm tháy một cổ
cương khí vô cùng bá đạo đánh đến đỉnh đầu, vội cùng ba người khác phi thân
lên nóc một gian phòng khác, cổ cương khí khổng lồ đánh xuống đất nơi trước đó
chính là chân của bọn họ, một tiếng nổ vang lên, chuyển hướng về phía phòng
của Phương Kiếm Minh. Ngói ở trên nóc phòng rơi xuống liên tục, bốn người nhìn
thấy, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt rung động!

Thì ra Chu Tiếu Bạch càng đánh càng không theo kịp tiết tấu của Long Nguyệt,
ngược lại còn bị Long Nguyệt công ngược lại, hắn từ công sang thủ, trong lòng
nổi giận, ngay cả một tiểu nha đầu giữ cửa mà vẫn không thể đánh lại, nếu điều
này truyền ra ngoài thì hắn không còn mặt mũi để lăn lộn trong võ lâm. Đến lúc
này hắn vẫn không biết là có cao nhân âm thầm chỉ điểm, có thể thấy được là võ
công của lão bà bà tóc bạc đã tiến nhập vào cảnh giới vô thượng, không còn
cùng cấp bậc với những người kia. Cơn tức của Chu Tiếu Bạch đã dâng lên đến
tận đỉnh, mặc kệ tất cả, toàn lực xuất ra một quyền, mang theo mười hai thành
nội gia chân lực, hắn được xưng là "Quyền Cương Ma Quân", quyền của hắn, các
võ lâm cao thủ bình thường há có thể so sánh.

Một quyền mang theo sức phá hủy của một cơn cuồng phong khóa trụ căn phòng
lại, đánh đến như tia chớp, toàn bộ căn phòng đều chấn động, Long Nguyệt đang
ở trong phòng cũng cảm nhận được sự đáng sợ của quyền này, vội vàng nghe theo
chỉ dẫn của lão bà bà, tâm tình trầm xuống, sâu xuống tận đan điền, bỗng nhiên
có một cổ nhiệt lực từ phát ra dọc theo cổ tay của nàng, chuyển đến thân kiếm
rồi đến mũi kiếm, hai chân của Long Nguyệt nhún mạnh, cách mặt đất hai thước,
cả người đang giữa không trung, xoay eo, nghiêng người xuất ra một kiếm về
phía mái nhà, một kiếm này đâm ra tựa như là có ma lực truyền ra từ thân kiếm
vậy, quyền cương của Chu Tiếu Bạch uy mãnh tuyệt luân, tựa như mãnh hổ, nhưng
chỉ trong chớp mắt là đã bị chấn nát, biến mất trong không khí, đừng nói là
muốn chấn vỡ căn phòng, lúc này thậm chí là một con kiến cũng không thể giết
được, gian phòng yên tĩnh lại như cũ.

Ngay cả Dư Nhất Bình cũng phát hiện ra có điều không ổn, quát lớn:" Chu huynh,
chúng ta cùng lên!" Lời còn chưa dứt thì đã xuất ra một chưởng phong, một
quyền cương, hóa thành hai con trường Long hướng về phía căn phòng, kình phong
cực lớn, khắp sân đều là tiếng gió. Có mấy khách trọ, từ lúc Tửu Nhục Tăng và
Xuyên Đông Song Ma động thủ đã sợ hãi mà trốn dưới chăn, run cầm cập. Lão bản
và tiểu nhị biết là người trong giang hồ đánh nhau, cho nên chỉ còn biết hy
vọng là họ sớm đánh xong, rồi rời đi. Thanh âm của lão bà bà tóc bạc đột nhiên
trở nên giận dữ, quát lên bên tai của Long Nguyệt:" Tiểu nhi vô tri, đây là
các ngươi muốn chết, đừng trách lão bà này hạ thủ không lưu tình!" Long Nguyệt
đang không biết phải ứng phó ra sao, thì đột nhiên thân thể không khống chế
được nữa, lập tức tự chuyển động, so với tia chớp thì còn nhanh hơn không biết
bao nhiêu lần, đâm ra vô số kiếm về phía cửa sổ, kiếm khí bắn ra từ cửa sổ,
tạo ra một cái động khẩu nhỏ, giống như là phong sào, Long Nguyệt cũng không
biết là đã xuất ra bao nhiêu kiếm, trong phản ứng của nàng, nàng đánh giá, nếu
không năm trăm kiếm thì cũng phải hơn bốn trăm.

Hai con trường long nghênh được nghênh đón bởi màn kiếm khí, kiếm khí trực
tiếp đâm vào trường long, xé nát nó, và tiếp tục bay về phía một hắc ảnh ở
trong một góc tối ở bên phải, hai thân ảnh phi thân thẳng lên, bay ra xa hơn
mười trượng, chạy về phía tây thành, kiếm khí vẫn tiếp tục đuổi theo phía sau
của họ không tha. Đuổi theo hơn trăm trượng thì kiếm khí mới dần dần biến mất,
cả người của Chu Tiếu Bạch và Dư Nhất Bình đều đầy mồ hôi lạnh, bộ dáng chật
vật, võ công của này thật là thần kì, kiếm khí vô quá lợi hại, cho dù là kiếm
tiên trong truyền thuyết cũng không hơn được.

Cả hai người đều là lần đầu tiên gặp phải cao thủ có cảnh giới như thế, đúng
là một đả kích lớn, cũng không còn vọng tưởng đối với "Thiên Hà Bảo Lục" nữa,
vội vã chạy về tổng đàn của Ma Môn, không dám dấu diếm kể lại mọi chuyện cho
Ma Môn thánh mẫu, sau đó liền quyết tâm tu luyện một thời gian. Ma Môn thánh
mẫu sau khi nghe xong thì mở một hội ngị cao tầng, nghiêm lệnh các đệ tử của
Ma Môn chỉ được phép điều ra không được ám toán Phương Kiếm Minh, nếu không tử
thương tự chịu.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=38#ixzz3OCpRpfHd


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #149