Người đăng: Reapered
Lúc này thì nghe được ở từ xa có một tiếng hét lớn:" Đinh đại ca, đừng chạy,
muội đã truy đuổi theo huynh mấy thánh nay rồi, còn muốn trốn sao, lần này
nhất định muội sẽ đuổi kịp huynh!" Long Bích Vân giương mắt lên nhìn chỉ thấy
ở phía trước có một thân ảnh đang phá không bay đến, tay phải của người đó run
lên, đánh ra một căn nhuyễn ti, bám vào được một mái hiên, tiếp theo đó tay
trái thu lại, thu một sợi nhuyễn ti khác trong tay trái lại, thân hình nương
theo căn nhuyễn ti trong tay phải mà bay vọt qua đỉnh đầu của mọi người, căn
bản là không cần phải đạp lên đỉnh đầu của người khác, sau hai ba lần nữa là
đến được đây.
Người đang muốn chạy đi này chính là Hắc Đạo. Hắc Đạo quay đầu nhìn lại thì
thấy người ở trên không trung đã đến gần hắn, chỉ còn cách khoảng năm sáu
trượng, chứng kiến thân hình mập mạp của nàng lại có thể nhẹ nhàng di chuyển
như thế thì sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, quay đầu hướng Phương Kiếm Minh
nói:" Vị huynh đài này, vừa rồi đã đắc tội, tại hạ bất đắc dĩ mới dùng đến hạ
sách này, xin thứ lỗi!" Vừa nói xong thì thân hình lại chuyển định bay qua chỗ
ba người Phương Kiếm Minh, nhãn châu của Phương Kiếm Minh thiểm động, cố ý làm
khó hắn, cười ha hả:" Ngươi lỗ mãng như thế mà chỉ nói có một câu "Thứ Lỗi" là
có thể xong việc sao, không được, ngươi phải nói cho rõ ràng!" Vừa nói thì tay
cũng vừa cản lại, phát ra một cổ nội gia chân lực cường đại đánh về phía Hắc
Đạo.
Hắc Đạo đang ở trong không trung quát:" Mau tránh ra!" Phát ra một cổ nội gia
chân lực mãnh liệt, tiếp chiêu của Phương Kiếm Minh, lưỡng đạo nội gia chân
lực va chạm một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình của Phương Kiếm Minh vẫn
thong dong, đứng tại chỗ, không hề lui ra sau nửa bước, mỉm cười nhìn Hắc Đạo.
Thân hình của Hắc Đạo ở trên không trung xoay một vòng, quát lên một tiếng,
xuất ra đạo kình phong, đám người bên dưới bị đẩy ra xa, thân hình của Hắc Đạo
rơi xuống đất, miệng hét lên một tiếng, tay phải giơ ra sau, một tiếng "Tranh"
vang lên, rút bảo kiếm sau lưng ra, mũi kiếm run lên, bay đến như một tia
chớp.
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc:" Sao, muốn động thủ!" Vừa nói vừa xuất ra thiếu
lâm long trảo thủ, chộp lấy cổ tay của đối phương, Hắc Đạo cười lạnh, cổ tay
run lên, đâm ra một kiếm, hướng đến lòng bàn tay của Phương Kiếm Minh:" Hảo
tiểu tử, thật là can đảm!" Nhưng chỉ nghe được một tiếng đinh vang lên, trảo
của Phương Kiếm Minh đã chuyển thành chỉ, nghiêng thâm đâm vào mũi kiếm, đốt
ngón tay bắn ra vào giữa thân kiếm, nhưng chỉ khiến cho bảo kiếm trong tay của
Hắc Đạo rung lên, Hắc Đạo cười ha hả:" Ngươi cho rằng bảo kiếm của đinh mỗ là
đậu hủ sao?" Gia tăng lực trên tay, tiếp tục đâm kiếm về phía Phương Kiếm
Minh.
Phương Kiếm Minh mỉm cười, xoay người lui về phía sau bảy bước dài, nói:" Hảo
kiếm pháp!" Nhưng lại đứng bất động chứ không có ý định ra tay tiếp. Hắc Đạo
chưa kịp phi thân lên thì đã có một người nắm được đầu vai của hắn, Hắc Đạo
biết được người đến là ai cho nên quay đầu lại cười nói:" Đường Phì muội muội,
cần gì phải làm thế!" Người đến là một đại cô nương mập mạp, chỉ thấy hai hàng
lông mày của nàng dựng thẳng lên:" Huynh còn muốn chạy sao, hừ, nếu huynh còn
chạy trốn nữa thì muội nhất định sẽ đem toàn bộ bí mất của huynh nói ra, xem
huynh có dám không!" Hắc Đạo nghe xong thì biến sắc, cười nói:" Ai da, thật là
muội muội tốt của ta, muội cũng không thể nào nói cho người ngoài biết được
chuyện của đại ca, nếu không thì huynh còn sao dám hành tẩu trên giang hồ
chứ!" Đại cô nương mập mạo cười lớn:" Lừa huynh thôi, nếu như muội muốn nói
thì chỉ sợ rằng giờ này huynh đã không thể che dấu được nữa rồi." Hắc Đạo cũng
cố mà gượng cười, không có trả lời, nghiên đầu suy nghĩ, nhìn sang Phương Kiếm
Minh một cái, ý tứ rất là rõ ràng "Tiểu tư ngươi hại ra rồi!"
Phương Kiếm Minh cười ha hả, tiến lên, hướng về phía Hắc Đạo ôm quyền nói:"
Các hạ hẳn chính là Hắc Đạo đỉnh đỉnh đại danh trong giang hồ?" Hắc Đạo nói:"
Đúng vậy, xin hỏi quý tính của huynh đài?" Nhãn châu của Phương Kiếm Minh
thiểm động cười nói:" Tại hạ đao minh." Hắc Đạo nhìn sang chỗ nhị nữ, Long
Bích Vân mỉm cười:" Tiểu nữ chính là vị hôn thê của Đao đệ, họ Phương danh
Bích Vân, còn đây là muội muội, Phương Nguyệt, kiến quá Đinh đại hiệp!" Hắc
Đạo nghe xong thì sửng sốt rồi đột nhiên cười ha hả:" Phương cô nương, cô nói
thế thì ta cũng không đảm đương nổi, người trong võ lâm gọi ta là cường đạo,
cô lại gọi là đại hiệp, nói ra điều này không phải khiến cho người khác cười
rụng răng luôn sao!" Vừa nói được đến đây thì nghe được thanh âm của một
người:" Họ Đinh kia, ngươi chạy gì chứ, không phải chỉ là một nữ nhân sao, sao
lại sợ nàng như thế, nếu ngươi đánh không lại thì ta sẽ thay ngươi đuổi nàng
đi!" Một thân ảnh bay đến.
Đại cô nương mập mạp nghe xong thì nhướng mày, mở trừng mắt, giơ nhuyễn ti
trong tay lên, một tiếng "Roạt" vang lên, nàng đã đứng vững vàng trên một mái
hiên, cười lạnh:" Ngươi, cái cọng hành kia, dám trước mặt lão nương mà dõng
dạc như thế sao, tiến lên, lão nương sẽ giáo huấn ngươi một trận!" Người đến
chính là thiếu niên mày rậm khi nãy, thiếu niên mày rậm nghe thế thì quát:"
Hảo nha đầu, nếu ngươi không phải là một đại cô nương thì ta đã sớm ra tay
rồi, tại sao ngươi lại muốn đuổi theo tên họ Đinh kia, nói!" Hắc Đạo thấy bọn
họ chuẩn bị gây huyên náo vội cười lớn:" Muội tử, vị tiểu đệ này chính là Lôi
Minh của Lôi gia ở Giang Nam, là một bằng hữu mới của ta, hai người không nên
động thủ, có gì từ từ nói!" Đại cô nương mập mạp nghe xong thì ồ lên một
tiếng:" Thì ra là người của Lôi gia, hèn chi kiêu ngạo như thế, người của Lôi
gia thì giỏi sao? Lão nương mà sợ hắn Thì Đường Phì này làm sao đi lại trong
giang hồ!" Lôi Minh nghe nàng nói thì nhíu đôi mày rậm:" Nghe khẩu khí của cô
thì hẳn lai lịch cũng không nhỏ, cô nói cô tên là Đường Phì, là người của Thục
Trung Đường Môn?" Đường Phì hừ một tiếng:" Đúng vậy, xem ra tiểu tử nhà ngươi
cũng có chút kiến thức, lão nương đây chính là Đường Phì của Đường Môn, Đường
Phì là ta, ta là Đường Phì."
Lôi Minh nghe xong thì cười ha hả:" Thì ra là người một nhà, ta và ca ca của
cô là bạn tốt, cô chính là thân muội muội của hắn sao?" Đường Phì sửng sốt:"
Ngươi là bạn tốt của ca ca ta? Không thể nào, võ công của ngươi thấp kém như
thế thì làm sao là bằng hữu của ca ca ta?" Khuôn mặt vẫn còn chút ngây thơ của
Lôi Minh đỏ lên, song nhãn chớp một cái:" Không sai, võ công của ta thì không
bằng ca ca của cô nhưng võ công của tỷ tỷ ta thì hơn cô nhiều, hơn nữa tỷ ấy
lại đẹp hơn cô nhiều!" Hắc Đạo nghe xong những lời này thì vội vàng kéo tay
của Đường Phì, cười ha hả:" Muội tử, đừng nghe tiểu tử này nói bậy, đi, chúng
ta vào tửu lâu uống rượu nào!" Nói xong liền kéo Đường Phì đi, đường phì vốn
đang tức giận nhăn mặt, dưới sự lôi kéo của Hắc Đạo thì lập tức tiêu tan cơn
giận, gò má ửng hồng, cúi đầu đi theo phía sau của Hắc Đạo. Hắc Đạo quay đầu
lại cười nói:" Lôi lão đệ, không phải ngươi nói muốn mời rượu ta sao, sao còn
không đi, nhớ kỹ, hôm nay có muội tử của ta ở đây, ngươi ít nói hưu nói vượn
giùm ta cái! Này, Đao bằng hữu, vừa rồi phải "Đa Tạ" ngươi, nếu ngươi không có
chuyện gì quan trọng thì cùng với vị hôn thê của người hãy lên tửu lâu chúng
ta nói chuyện!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì nhìn sang Long Bích Vân, Long Bích Vân thể hiện
bộ dáng cho hắn toàn quyền quyết định, Phương Kiếm Minh cười nói:" Tục ngữ có
câu "Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ, Vô Duyên Đối Diện Bất Tương Phùng",
nếu như Đinh đại ca đã có hảo ý như thế thì tại hạ cung kính không bằng tuân
mệnh!" Nói xong thì dẫn theo Long Bích Vân và Long Nguyệt đi theo. Lôi Minh đi
ở cuối cùng, hét lớn:" Họ đinh kia, ta và ngươi còn chưa phân thắng bại, đừng
tưởng là có thể chạy mất!" Bước nhanh về phía trước, đi đến bên cạnh Phương
Kiếm Minh, kinh ngạc nhìn Long Bích Vân bên cạnh hắn, quay sang nói với Phương
Kiếm Minh:" Vị đại ca này, vị tỷ tỷ này chính là thê tử của huynh sao?" Phương
Kiếm Minh không ngờ hắn lại trực tiếp như thế, trên mặt có chút xấu hổ, nên
cười ha ha:" Đúng là vậy ..." Nói xong thì liền chuyển đề tài:" Lôi huynh, tại
hạ Đao Minh. Vị tỷ tỷ này chính là ... Là vị hôn thê của tại hạ, họ Phương tên
gọi Bích Vân, còn đây là muội muội của nàng ấy, phương danh Phương Nguyệt!"
Lôi Minh nghe xong thì cười hắc hắc:" Đao huynh, vị hôn thê của huynh thật là
xinh đẹp, ta còn tưởng rằng tỷ tỷ của ta đã là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ rồi,
không ngờ hôm nay thấy được vị hôn thê của huynh mới biết được, trên đời này
còn có người xinh đẹp hơn cả tỷ tỷ của ta, xem ra lần này tỷ tỷ của ta lại
phải nổi trận lôi đình rồi!" Long Bích Vân nghe xong thì mỉm cười nói:" Lôi
huynh, tỷ tỷ của huynh chắc là 'Hỏa Bạo Long Nữ' Lôi Nhu, một trong bát đại mỹ
nhân của võ lâm?" Lôi Minh sửng sốt:" Phương cô nương, sao cô lại biết!" Long
Bích Vân mỉm cười:" Chỉ là nghe giang hồ đồn đại." Lôi Minh cười ha hả, phương
cô nương, quả thật là một tay giang hồ lão luyện, lúc nãy ta còn tưởng đao
huynh là người lợi hại nhất trong ba người, nhưng xem ra cô còn lợi hại hơn cả
đao huynh nhiều!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì lơ đểnh, xem như cam chịu,
Long Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn lên hừ một tiếng, yêu kiều nói:" Đó là
đương nhiên rồi, tiểu ... Tỷ tỷ của ta thần cơ diệu toán, võ công cái thế,
trên đời này không có nữ nhân nào có thể so sánh với tỷ tỷ của ta được!" Long
Bích Vân nghe xong thì cười nói:" Nguyệt nhi, không thể nói thế được, võ lâm
bát đại mỹ nhân, mỗi người trong đó đều là nữ tử tuyệt sắc, sao tỷ có thể so
sánh với họ được, nếu lời này truyền ra ngoài thì chỉ làm cho người khác chê
cười!" Vừa nói chuyện họ vừa đi đến một tửu lâu, Hắc Đạo đang đứng phía trước
vẫy bọn họ, sáu người sau khi vào tửu lâu thì chọn một bàn cạnh cửa sổ ngồi
xuống.
Hắc Đạo vừa ngồi xuống thì lập tức không khách khí, liền kêu hơn mười món ăn,
mà trong đó có bảy tám món đã là món nổi tiếng của Hàng Châu, khi hảo tửu và
thức ăn vừa được mang lên thì Hắc Đạo liền rót cho mỗi người một ly, nâng ly
lên, nhìn Phương Kiếm Minh đầy thâm ý, cười nói:" Đao lão đệ, hôm nay cần phải
đa ta lão đệ, nếu không thì ta và muội tử của ta đã không thể gặp nhau, ly này
ta kính đệ, Đinh mỗ mạn phép uống trước!" Vừa nói vừa ngửa đầu lên uống cạn,
hướng Phương Kiếm Minh đặt ly xuống, cho thấy quả thật là đã cạn, Phương Kiếm
Minh cười nói:" Đinh đại ca, sau khi ta uống ly rượu này thì sau này chúng ta
chính là bằng hữu, không biết Đinh huynh có đáp ứng?"
Hắc Đạo cười ha hả, nói:" Hảo, hảo, ngươi quả là một 'Hảo Bàng Hữu', ta Đinh
Thế Kiệt giao định!" Thấy Phương Kiếm Minh cũng uống cạn ly rượu thì hắn liền
kính rượu những người khác, tựa như hôm nay hắn chính là chủ vậy, không uống
thì chẳng khác nào lãng phí rượu của hắn vậy. Đinh Thế Kiệt liên tục mới rượu
Phương Kiếm Minh bởi vì hắn và Phương Kiếm Minh vốn không tương thức, hắn cũng
kính rượu Long Bích Vân và Long Nguyệt bởi vì quan hệ của hai người với Phương
Kiếm Minh, cuối cùng là kính rượu vời Đường Phì " Hai người cuối cùng cũng gặp
mặt, là kỷ niệm đáng nhớ".
Khuôn mặt béo tròn của Đường Phì ngàn ngập hạnh phúc, lúc kính rượu với Đinh
Thế Kiệt, không biết nghĩ đến chuyện gì mà trên mặt đã đỏ ủng, rượu chưa uống
mà đã như thế rồi, nếu uống vào chẳng phải sẽ trở thành một đóa hồng hay sao,
nhưng không ngờ sau khi nàng uống rượu vào thì phần đỏ ửng tan biến, tựa như
là không có chuyện gì vậy, bọn người Phương Kiếm Minh cũng cảm thấy kỳ lạ về
tửu lượng của nàng. Long Bích Vân và Long Nguyệt thân là nữ nên tửu lượng của
họ không cao nên không dám uống nhiều, chỉ thỉnh thoảng uống một chút, nhưng
ăn thì lại không ít. Kỳ lân thử vốn ở trong lòng của Phương Kiếm Minh ngủ, khi
đi lên tửu lâu, nghe được mùi rượu và thức ăn thì liền từ trong lòng Phương
Kiếm Minh nhảy ra, ba người kia thấy bộ dáng của nó là một con tùng thử thì
lại cười trộm Phương Kiếm Minh, không ngờ Phương Kiếm Minh lớn thế rồi mà còn
nuôi thú cưng nữa, còn kỳ lân thử sau khi nhảy xuống thì vội chạy đến bên
người của Long Bích Vân, Long Bích Vân liền gọi rượu, cầm bát lên, cho nó một
chén rượu, sau khi nó uống hết thì Long Nguyệt gắp cho nó không ít thức ăn, kỳ
lân thử cũng không khách khí, cũng không có kén ăn, ăn như vũ bảo, ba người
kia thấy thế thì cũng cảm thấy kỳ lạ.
Đinh Thế Kiệt thoáng nhìn qua kỳ lân thử, quay đầu nhìn phía Phương Kiếm Minh,
lại nâng ly rượu lên, cười nói:" Đao lão đệ, nào, ta kính ngươi một ly!" Nói
xong thì ngửa đầu lên uống một hơi cạn, Phương Kiếm Minh thấy hắn uống cạn,
cũng không còn cách nào khác hơn là uống cạn ly của mình. Không ngờ Đinh Thế
Kiệt lại rót cho hắn một ly khác, nói:" Đao lão đệ, hôm nay gặp được ngươi,
Đinh mỗ rất là cao hứng, hôm nay không say không về, chúng ta cùng cạn!"
Phương Kiếm Minh vội cười nói:" Đinh đại ca, sao huynh liên tiếp kính rượu đệ,
ít ra thì cũng phải kính Lôi Minh lão đệ chứ?" Đinh Thế Kiệt nhìn sang chỗ Lôi
Minh, chỉ vừa uống có vài ly mà mặt hắn đã đỏ bừng, cười lớn:" Tửu lượng của
lôi lão đệ không thể nào thắng được ta, nếu ta kính rượu hắn tiếp thì chỉ sợ
lát nữa hắn không biết làm sao đi xuống lầu, ta biết tửu lượng của Đao lão tệ
không tệ, làm sao để ý đến chút rượu này chứ?" Lôi Minh vừa nghe xong thì cũng
ngất ngây nói theo:" Không sai, không sai, các người cứ tiếp tục uống đi, tửu
lượng của ta quả thật là không thể so sánh được với hai người, ta phải dùng
bữa!" Vừa nói hắn vừa gắp một miếng thịt lớn bỏ vào miệng.
Phương Kiếm Minh nhíu mày, biết là Đinh Thế Kiệt có chủ tâm làm như thế. Lúc
nãy Phương Kiếm Minh vô cớ cản đường hắn, khiến cho Đường Phì đuổi kịp hắn,
tuy Hắc Đạo không coi hắn như kẻ thủ, nhưng trong lòng quả thật là rất oán giậ
Phương Kiếm Minh, cho nên muốn mượn cơ hội này chuốc say Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh mặc dù biết được tâm tư của Đinh Thế Kiệt, nhưng mà không thể
tìm được lý do thích hợp để từ chối đành phải cười khổ, liên tục cạn ly với
hắn, cuối cùng, trên bàn chỉ còn lại hai người bọn họ ta kính ngươi, ngươi
kính ta mà thôi, mặt của Phương Kiếm Minh đỏ lên, biết rằng hôm nay đã uống
quá rồi, ngẩng đầu lên nhìn lại thì thấy vẻ mặt của Đinh Thế Kiệt vẫn như
thường, đang cười hì hì, vươn tay đến rót cho hắn thêm một ly. Phương Kiếm
Minh cảm thấy hối hận tại sao trước kia không bái "Túy Đạo Nhân" làm thầy, nếu
lão kia dạy cho hắn vài chiêu thì đừng nói là một tên đinh thết kiệt, cho dù
là năm tên cũng không thể nào uống lại hắn. Tửu lượng của túy đạo nhân hắn đã
tận mắt chứng kiến, có thể nói là lão uống rượu như uống nước, trên đời này
khó mà tìm dược người có thể một ngày uống được cả trăm cân rượu.
Phương Kiếm Minh cười khổ liếc mắt sang nhìn Long Bích Vân, hướng nàng dùng
ánh mắt ra hiệu, nhưng Long Bích Vân lại quay đầu sang chỗ khác, tựa như không
nhìn thấy, tiếp tục thấp giọng cười nói với Long Nguyệt và Đường Phì, Phương
Kiếm Minh thấy nàng không giải vây cho mình, không còn cách nào khác đành cạn
ly với Đinh Thế Kiệt. Sau khi uống hơn nửa canh giờ, Phương Kiếm Minh cảm thấy
đầu nóng lên, lúc này đã say rồi. Vừa lúc này, lại nghe được tiếng bước chân,
một tiểu hài tử và bốn đại hán uy mãnh bước lên lầu, tiểu hài tử mặc một bộ
hoa phục bằng lụa thượng đẳng, trang phục chỉnh tề, hai gò má màu hồng phần,
khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ vì khí trời bên ngoài khá lạnh, trên đầu hai bím
tóc dựng thẳng lên trời.
Lên đến đầu, nhìn hết một lượt cách khách nhân, thấy được Lôi Minh thì sắc mặt
vui vẻ, dẫn theo bốn đại hán phía sau đi đến, Lôi Minh chỉ lo dùng bữa, không
có để ý. Tiểu hài tử đi đến trước bàn của bọn họ, Phương Kiếm Minh và Đinh Thế
Kiệt cảm thấy lạ, định mở miệng hỏi hắn muốn gì thì tiểu hài tử đột nhiên cười
lớn:" Ngũ ca, huynh thật là gan đấy, dám trốn ở nơi này uống rượu, tứ tỷ muốn
bắt huynh về, mà huynh vẫn còn tâm tình để ăn uống?" Lôi Minh vừa nghe xong
thì ngẩng đầu lên nhìn, vươn tay nắm lấy cánh tay của tiểu hài tử, sắc mặt
kinh hoảng:" Tỷ tỷ đến đây sao bát đệ?" Tiểu hài tử cười ha hả:" Ngũ ca, xem
bộ dáng sợ hãi của huynh kìa, yên tâm đi, tứ tỷ đang chiêu đãi vị hôn phu của
tỷ ấy mà, làm gì có thời gian rãnh rỗi mà đi tìm huynh chứ!"
Lôi Minh nghe xong thì sắc mặt mới dần trở lại bình thường, thở phào nhẹ nhõm,
cười nói:" Quỷ nha đầu, làm ta giật cả mình, đúng rồi, Chung tiểu tử kia đến
rồi sao?" Tiểu hài tử nói:" Đã đến rồi, từ sáng sớm, khi huynh vừa bước chân
ra khỏi cửa thì hắn đã đến rồi, ha ha, tứ tỷ hình như tâm tình rất tốt, vị hôn
phu của nàng đến nhà, xem xem tỷ ấy có dám nộ hỏa không, coi chừng nhân gia từ
hôn!" Lôi Minh nghe xong, nghĩ đến vị tỷ tỷ mạnh mẽ của mình phải cố gắng làm
như thục nữ trước mặt vị hôn phu thì mỉm cười đắc ý, hỏi:" Bát đệ, đệ đến đây
làm gì?" Tiểu hài tử nhìn sang bọn người Phương Kiếm Minh, thấp giọng nói:"
Tam bá kêu đệ đến gọi huynh về, huynh nên cáo từ bằng hữu rồi trở về nhanh đi,
nếu không tam bá sẽ mắng!" Lôi Minh cười nói:" Được, ta cũng phải đi về!" Vừa
nói vừa xoay người sang chỗ bọn người Phương Kiếm Minh cáo từ:" Bữa tiệc này
là do tại hạ thanh toán, mọi người cứ việc uống, nếu rãnh thì phải đến nhà tại
hạ làm khách một chuyến, nhà của ta hẳn mọi người đã biết, ta đi trước, các
vị, cáo từ!" Nói xong thì cùng với tiểu hài từ và bốn vị đại hán vội vã rời
tửu lâu.
Đám người Phương Kiếm Minh nghe hắn với tiểu hài tử nói chuyện với nhau, thấy
hắn gọi tiểu hài tử là "Bát đệ" nhưng lúc nãy lại kêu lên một tiếng "Quỷ nha
đầu", cho nên cũng không biết tiểu hài này là nam hay là nữ, nhìn bề ngoài thì
cũng không nhận ra được điểm đó, người của lôi gia quả thật là thú vị. Lôi
Minh đi rồi, Đinh Thế Kiệt lại càng không bỏ qua cho Phương Kiếm Minh, liên
tiếp nâng ly kính rượu hắn, sau khi Phương Kiếm Minh uống khoảng sáu bảy cân
rượu, thì lúc này ngay cả khóe mắt cũng mang theo men rượu rồi:" Đinh đại ca,
đừng kính rượu ta nữa, ta thật sự là không uống nổi nữa rồi, mặc kệ huynh nói
gì ta cũng không uống nữa, lần sau ta nhất định sẽ cùng huynh uống cạn một
chén lớn!" Nói xong thì định đứng dậy, nhưng nghiêng ngã suýt tí nữa là té
xuống, Long Bích Vân và Long Nguyệt vội đứng lên đỡ hắn, Phương Kiếm Minh cười
ha hả, hướng Đinh Thế Kiệt ôm quyền, cười nói:" Đinh đại ca, ta giúp huynh
hoàn thành tốt một sự tình, thế mà huynh lại chuốc say ta, thật sự là tệ quá
mà, thôi ta không nói nữa, ngày mai có gì nói tiếp, Vân nhi, nói tên khách
điếm của chúng ta cho đinh đại ca biết!"
Long Bích Vân cùng Long Nguyệt nghe được hắn đột nhiên xưng hô Long Bích Vân
là " Vân nhi " thì sửng sốt, hô hấp của Long Bích Vân đột nhiên căng thẳng,
hai mắt lộ vẻ khác thường, nhưng ngay sau đó liền mỉm cười, nói tên khách điếm
cho Đinh Thế Kiệt biết, dìu Phương Kiếm Minh xuống tửu lâu, Long Nguyệt đi
theo phía sau, Long Nguyệt trong tay đang ôm lấy kỳ lân thử. Đinh Thế Kiệt
thấy có thể chuốc say Phương Kiếm Minh thì lộ ra thần sắc đắc ý, Đường Phì
thấy thế thì nhướng mày, đột nhiên hỏi:" Đinh đại ca, có phải huynh chê muôi
xấu xí, nên không muốn cho muội đi theo huynh!" Đinh Thế Kiệt nghe được ngữ
khí của nàng có chút không ổn, vội nghiêm mặt nói:" Đường Phì muội, đinh đại
ca cho đến nay vẫn chưa từng xem muội là xấu xí, càng không phải là không
thích tướng mạo của muội, nếu như muội còn nhắc lại chuyện này nữa thì coi như
đinh đại ca không có muội muội này nữa!" Đường Phì nghe xong thì tươi cười,
nũng nịu nói:" Vậy mà còn lẩn tránh nhân gia, nhân gia đã đuổi theo hơn nửa
năm rồi, cuối cùng cũng nghe được một câu khẳng định của huynh!"
Đinh Thế Kiệt cười ha hả:" Đi thôi, sau này đinh đại ca sẽ không bao giờ lẩn
tránh muội nữa, trời cũng đã tối rồi, chúng ta tìm một khách điếm nghỉ tạm,
đêm nay ta có thể ngủ ngon rồi!" Thình lình một tiếng kình phong vang lên, một
thân hình tung bay, tránh thoát khỏi trảo của Đường Phì, cười lớn bay xuống
dưới lầu, Đường Phì cũng theo sau hắn.
Ba người Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân, Long Nguyệt rời khỏi tửu lâu thì
trời cũng đã khuya, người đi đường cũng không còn nhiều, Long Bích Vân dìu
Phương Kiếm Minh đi trước, Long Nguyệt ôm kỳ lân thử đi ở phía sau, trên đường
đi, họ từ từ mà đi, sau khi đi qua một con đường cái, mắt thấy chỉ cần qua
thêm con đường này nữa là đã đến khách điếm. Đột nhiên một cơn gió lạnh nổi
lên, người đi đường đều ôm chặt lấy y phục, vội vã đi, Phương Kiếm Minh đang
say khướt, bị cơn gió này thổi qua cũng đã thanh tỉnh được một chút, vừa định
ngẩng đầu lên thì cảm thấy trong dạ dày không được ổn, "Ọe", há miệng nôn ra
toàn là rượu, Long Bích Vân nhướng mày, nghiêng thân, lấy từ trong lòng ra một
chiếc khăn tay, chuẩn bị lau miệng cho hắn.
Bỗng dưng, không hề có một dấu hiệu nào, một trảo phong tràn ngập khí phách
được phát ra từ trên một mái hiên, sau đó vài thân ảnh chớp lên, dưới ánh
trăng, lộ ra mười hắc y nhân, tất cả đều bịt mặt, trong tay cầm lợi kiếm, từ
hai bên mái hiên vọt xuống, bổ ra mười đạo kiếm khí, đánh về phía ba người một
thử.