Giai Nhân Thụ Lễ


Người đăng: Reapered

Ba người này không phải ai khác, chính là Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân,
Long Nguyệt. Ba người họ sau khi rời khỏi thạch lâm đi đến chân núi thì ở trọ
ở một khách điếm, ngày thứ hai đã khởi hành đi từ tờ mờ sáng, Phương Kiếm Minh
một mình triển khai khinh công trở lại ngôi miếu đổ nát, bởi vì Tây Môn tiên
sinh đã lưu lại thứ gì đó cho hắn, nhìn lại ngôi miếu đổ nát một chút, bên
trong có nhiều đồ vật chẳng biết đã biến đi đâu, hẳn là đã bị Tiếu lão đầu
mang đi, có thể là tối qua lão cũng đã đến đây một chuyến, nhớ lại những ngày
ở nơi này, ngôi miếu đổ nát này lưu lại cho hắn không ít kỷ niệm, hắn rời đi,
nơi này sẽ trở thành một nơi đáng nhớ trong ký ức của hắn, xem ra không còn cơ
hội để trở lại nữa.

Hắn cầm lấy đồ vật mà tây môn tiên sinh lưu lại cho hắn, phát hiện ra bên
trong còn có một mảnh giấy, liền cầm lấy đọc, chỉ thấy bên trong có vài chữ
vặn vẹo " Hàng Châu, Phong Linh độ khẩu" Phương Kiếm Minh không biết là có ý
gì, liền cất vào trong áo, rời khỏi ngôi miếu đổ nát. Hắn nếu đã đáp ứng Long
Bích Vân cùng đi thì đương nhiên là sẽ không nhân cơ hội này mà đào tẩu, Long
Bích Vân cũng chính vì biết tính cách này của hắn cho nên mới yên tâm để hắn
một mình đi đến nơi này. Sau khi hội ngộ với Long Bích Vân thì hắn đưa mảnh
giấy của Tiếu lão đầu cho Long Bích Vân, Long Bích Vân vốn thông minh hơn
người, lúc này cười nói:" Tiếu tiền bối, ý muốn là bảo chàng đi đến Hàng Châu,
và đến một nơi có tên gọi là 'Phong Linh Độ Khẩu'." Phương Kiếm Minh cảm thấy
hồ đồ, kinh ngạc nói:" Đi Hàng Châu làm gì? Phong Linh độ khẩu là ở đâu?" Long
Bích Vân cười nói:" Tiếu tiền bối thần cơ diệu toán, nếu bảo chàng đi chắc
chắn là có lý do của người, cũng may là ta và Nguyệt Nhi cũng đã từng đi ngang
một lần, xem như cũng không phải là xa lạ, ta sẽ làm người dẫn đường, chàng sẽ
không cần sợ phải đi lầm!"

Lời này nói xong thì Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, coi như mặc nhận, Long
Bích Vân nói trúng điểm yếu của hắn, Phương Kiếm Minh đối với các địa phương
thế này thì hoàn toàn không biết, có Long Bích Vân dẫn đường, tốt hơn so với
việc hắn phải vừa đi vừa hỏi đường rất nhiều. Ba người lập tức thẳng tiến Hàng
Châu, còn Kỳ Lân Thử thì chưa đến một ngày là đã xem như quen biết đối với
Long Bích Vân và Long Nguyệt. Đi được ba ngày thì Long Nguyệt không chịu đi bộ
nữa mà nhất quyết đòi kỵ mã, Phương Kiếm Minh thì lại không biết cưỡi ngựa,
Long Nguyệt đành phải làm sư phụ bất đắc dĩ của Phương Kiếm Minh, dạy cho hắn
cách cưỡi ngựa, dĩ nhiên là lúc học cách cưỡi ngựa thì Phương Kiếm Minh cảm
thấy có chút xấu hổ, cũng may là hắn thông minh cho nên học tập nhanh chóng,
nhưng chỉ bấy nhiêu thôi là đã đủ cho Long Nguyệt hết sức đắc chí, nàng xem
như là đã báo được mối thù lúc trước, vô tình thành kiến đối với Phương Kiếm
Minh cũng giảm đi một ít.

Cứ như thế, có khoái mãi, chỉ cần tám ngày, bọn họ đã đến gần Hàng Châu, dọc
đường đi hiển nhiên là gặp không ít người trong võ lâm, không ít người đều
kinh ngạc trước dung mạo tuyệt sắc của Long Bích Vân, nhưng Long Bích Vân
trước mặt bọn họ thì tựa như là tiên tử, không thể mạo phạm, hơn nữa trên
người của Phương Kiếm Minh và Long Nguyệt thì lại mang 'đầy' binh khí, nhất là
thanh đại đao trên vai của Phương Kiếm Minh, chỉ cần nhìn sơ là đã biết thân
mang tuyệt kỹ, cho nên cũng không có người nào đến tìm họ gây phiền toái. Ở
ngày thứ ba sau khi họ đi thì trong võ lâm truyền ra một tin tức, Thiên Hà Bảo
Lục một trong tứ đại thánh thư đã được một người có tên là Phương Kiếm Minh
đoạt lấy, thiếu niên đó trong tay có một thanh đại đao, đó chính là một trong
thất tuyệt của Thiếu Lâm - Thiên Thiền Đao, trong khi luận võ đoạt bảo, kỹ áp
quần hùng, không ai là đối thủ, thiếu niên tên là Phương Kiếm Minh kia còn là
Cô Gia của Từ Hàng hiên, vị hôn phu của Phiêu Miễu Tiên Tử - Long Bích Vân,
lúc ấy Long Bích Vân cũng có mặt và chính miệng thừa nhận như thế.

Sau khi Phương Kiếm Minh đoạt được Thiên Hà bảo Lục thì dẫn theo Long Bích Vân
rời đi, không ai biết tung tích. Có người nói họ đi đến Từ Hàng Hiên, cũng có
người còn khoa trương hơn nữa là nói Phương Kiếm Minh đã cùng Long Bích Vân
đến một nơi thần tiên để bắt đầu song tu, đối với chuyện võ lâm không còn màng
đến nữa, cho nên biệt tích giang hồ. Tất cả cũng chỉ là lời đồn đãi trên giang
hồ, sai lệch rất nhiều, không biết là ai thật ai giả, nhưng có hai điểm có thể
xác nhận chính là Thiên Hà Bảo Lục đã bị một thiếu niên tên là Phương Kiếm
Minh đoạt lấy, thứ hai thiếu niên tên Phương Kiếm Minh đó chính là vị hôn phu
của Long Bích Vân. Cứ như vậy, Phương Kiếm Minh nhất thời trở thành nhân vật
phong vân, cơ hồ lấn áp cả danh tiếng của Thập Đại Công Tử, Cửu Đại Thần Bí
Khách và Bát Đại Mỹ Nhân.

Phương Kiếm Minh nghe xong lời đồn thì muốn gượng cười cũng chẳng xong, giang
hồ thật là đáng sợ, chỉ một việc nhỏ thôi nhưng cũng sẽ lan truyền với tốc độ
sấm chớp, hơn nữa so với sự thật thì càng kinh khủng hơn, nếu như chỉ là một
cơn gió chỉ sợ sẽ bị đồn thành một trần cuồng phong, chỉ là một vài hạt mưa
thôi sợ rằng sẽ biến thành một trận bão lớn. Nhất là sau khi hắn nghe xong lời
đồn là hắn và Long Bích Vân đã cùng đi đến một nơi tiên cảnh để mà song tu thì
lại càng tức tối, luôn miệng mắng hoang đường. Long Bích Vân nghe xong thì chỉ
mỉm cười:" Phương lang, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, chỉ cần chúng ta
quang minh chính đại thì cần gì sợ bọn họ hồ ngôn loạn ngữ chứ!" Phương Kiếm
Minh thấy nàng không hề tức giận, mà chỉ có mình tức giận, như thế thì chẳng
phải là tự mình làm khổ mình sao, lập tức cũng bỏ qua mọi lời đồn kia, nhưng
cũng dùng tên khác là " Đao Minh ", bảo nhị nữ là trước mặt người khác gọi
mình là Đao Minh, Long Bích Vân thấy hắn cẩn thận như thế thì lại có ý đối
nghịch với hắn, nên cũng sửa tên của mình và Long Nguyệt lại thành Phương Bích
Vân và Phương Nguyệt, Phương Kiếm Minh nghe xong muốn bất tỉnh nhẫn sự, đành
phải chiều theo ý của nàng, dọc đường đi bọn họ thật ra là gặp không ít danh
sơn đại xuyên, nhưng do vội vã nên không có dừng lại mà ngắm, chỉ thẳng tiến
Hàng Châu.

Tục ngữ có câu:" Thượng Hữu Thiên Đường, Hạ Hữu Tô Hàng", Bạch Cư Dị lại có
một bài thơ như thế này:

Giang Nam hảo,

Phong cảnh cựu tằng am.

Nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả,

Xuân lai giang thuỷ lục như lam,

Năng bất ức Giang Nam.

Giang Nam ức,

Tối ức thị Hàng Châu.

Sơn tự nguyệt trung tầm quế tự,

Quận đình chẩm thượng khán trào đầu,

Hà nhật cánh trùng du.

Giang Nam ức,

Kỳ thứ thị Ngô cung.

Ngô tửu nhất bôi xuân trúc diệp,

Ngô oa song vũ tuý phù dung,

Tảo vãn phục tương phùng.

Tạm Dịch:

Giang Nam đẹp,

Phong cảnh đã từng am.

Ánh nắng hoa sông hồng tựa lửa,

Chiều xuân sông nước biếc như chàm,

Há chẳng nhớ Giang Nam.

Giang Nam nhớ,

Nhớ nhất chính Hàng Châu.

Chùa núi dưới trăng tìm quế tử,

Quận đình trên gối ngắm trào đầu,

Nào dịp lại trùng du.

Giang Nam nhớ,

Thứ nữa đến Ngô cung.

Một chén rượu xuân nồng trúc diệp,

Đôi cô gái múa lướt phù dung,

Sớm tối lại tương phùng.

Bài thơ này cũng nói lên tâm tình của Bạch Cư Dị, cũng là biểu lộ vẻ đẹp của
Hàng Châu, nếu không thì Bạch lão phu tử sao lại chú ý đến Hàng Châu như thế.

Hàng Châu là một tòa cổ đại danh thành, từ sau Tần Triều, Hàng Châu đã được
xem là một một quận huyện, trước khi thì được gọi là Tiền Đường, những năm
khai hoàng tùy triều, phế quận lập châu, cái tên Hàng Châu xuất hiện, Hàng
Châu có không biết bao nhiêu là thắng cảnh, trong đó nổi danh nhất là Tây Hồ,
có thể nói, nhắc đến Hàng Châu không thể không nhắc đến Tây Hồ, danh tiếng của
Tây Hồ, khắp thiên hạ đều biết, mỹ danh Tây Hồ lưu danh thiên cổ.

Thi nhân Tô Đông Pha thời Tống từng có một bài thơ, là lúc tham quan cảnh đẹp
của Tây Hồ mà sáng tác, bài thơ có tên là Ẩm hồ Thượng Sơ Tình Hậu Vũ, thơ
viết:

Thủy quang liễm diễm tình phương hảo,

Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.

Dục bả tây hồ bỉ tây tử,

Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.

Uống Rượu Ở Tây Hồ Lúc Đầu Trời Tạnh, Sau Mưa

(Người dịch: Nam Trân)

Dưới nắng long lanh màu nước biếc,

Trong mưa huyền ảo vẻ non tươi.

Tây hồ khá sánh cùng Tây tử,

Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời.

Bài thơ vừa xuất hiện là lập tức danh chấn thiên hạ, Tô Đông Pha miêu tả cảnh
đẹp của Tây Hồ đến từng chi tiết, rất nhiều thi nhân trong thiên hạ đều cảm
thấy thua kém.

Xế chiều, ba người Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân, Long Nguyệt thẳng một
đường, không có việc rắc rối gì xảy ra, đã đến thành Hàng Châu, thủ vệ binh
thấy được dung mạo tuyệt thế của Long Bích Vân thì đã sớm si mê, làm sao còn
dám điều tra thân phận của bọn họ, vả lại thấy trang phục của bọn họ đều là
người trong võ lâm, thì đoán là đệ tử của các danh môn, người như thế thì bọn
họ không thể trêu vào được. Trên đường đi ba người nhìn thấy hai bên đường,
cảnh tượng phồn hoa, tràn ngập hứng thú, Long Bích Vân và Long Nguyệt mặc dù
đã đến đây lần thứ hai, nhưng mà lần trước khi đến đây cũng là vội vội vàng
vàng cho nên cũng chỉ ở lại có hai ngày, ngay cả cảnh đẹp của Tây Hồ cũng chỉ
là nhìn sơ qua một chút, không có tĩnh tâm mà thưởng lãm, hôm nay đi cùng với
Phương Kiếm Minh đến Hàng Châu, hiển nhiên là thoải mái mới, lần trước hoàn
toàn không thể so sánh với lần này.

Ba người họ sau khi vào thành thì dắt ngựa đi, đường phố rất rộng, người đi
lại náo nhiệt, đây là lần đầu Phương Kiếm Minh thấy được cảnh náo nhiệt như
thế, ở đầu đường có một nhóm mại nghệ, còn có người bán quà vặt, rất nhiều cửa
tiệm tạp hóa, san sát như rừng, còn có các thầy tướng số, có cả những người
trong võ lâm, trên tay mang đao mang kiếm, Phương Kiếm Minh thấy thế thì hăng
hái vô cùng, vẻ mặt của Phương Kiếm Minh và Long Nguyệt đều giống nhau, rất là
phấn khích, không nhịn được nở nụ cười, Phương Kiếm Minh noi:" Lần đầu tiên ta
ra khỏi Thiếu Lâm Tự, khi đi theo sư phụ cũng có đi qua không ít thành thị
lớn, khi còn còn tưởng rằng những nơi đó là phồn hoa lắm rồi, hôm nay thấy
được thành Hành Châu mới biết được mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, kiến thức
nông cạn, thật khiến cho người ta chê cười!"

Long Nguyệt chu miệng nói:" Phương tiểu tử, ngươi vẫn còn chưa gặp qua được
cảnh tượng ở kinh thành, nơi đó mới là nơi náo nhiệt nhất thiên hạ, sang năm
khi đến kinh thành rồi, ngươi sẽ biết ta nói không sai!"

Phương Kiếm Minh ngạc nhiên:" Kinh thành so với Hàng Châu còn phồn hoa hơn
sao?" Long Bích Vân nghe xong thì mỉm cười:" Phương lang, thật ra mỗi nơi đều
có điểm đặc sắc riêng, kinh thành phồn hoa, Hàng Châu cũng rất phồn hoa, khó
mà nói được là nơi nào phồn hoa hơn, sang năm khi đến kinh thành rồi, chàng
thấy được cảnh tượng nơi đó thì sẽ biết thôi, hôm nay chúng ta ở Hàng Châu,
hay là đi ngắm cảnh một chút đi:" Phương Kiếm Minh cười hắc hắc:" Long tỷ tỷ
nói rất đúng, nếu đã đến đây rồi thì phải tham quan một chuyến!"

Nói xong thì ngẩng đầu lên, quan sát xung quanh, Kỳ Lân Thử lúc này vẫn còn
yên giấc mộng đẹp trong lòng của Phương Kiếm Minh, chưa biết là đã đến Hàng
Châu rồi, nếu không thì đã sớm nhảy lên vai của Phương Kiếm Minh hết nhìn đông
rồi lại nhìn tây. Đôi mắt đẹp của Long Nguyệt liên tục chớp, cứ hễ nhìn thấy
cái gì đó đẹp mắt là đều hô lên một phen, khiến cho Phương Kiếm Minh ở bên
cạnh cũng biết được thêm nhiều điều. Long Bích Vân đi bên cạnh, mỉm cười nhìn
hai người bọn họ, không nói gì. Đột nhiên, đôi mắt đẹp của Long Nguyệt lại
chuyển, nàng nhìn thấy một quầy hàng nhỏ, vôi dắt ngựa chạy đến, Phương Kiếm
Minh và Long Bích Vân không biết nàng đã phát hiện ra gì, nên cũng đi theo
đến, Long Nguyệt để ngựa ở một bên, ngồi xuống.

Trước mắt nàng chính là một quầy hàng nhỏ, người bán hàng là một lão bà bà mái
tóc đã bạc, trên mặt đã có không ít nếp nhăn, quán thì rất nhỏ nhưng lại có
không ít trang sức, bên dưới lót một miếng vải trắng lớn. Trang sức, ngọc bội
rất nhiều, ngợp cả mắt, đủ loại, có trâm thoa cài tóc, bông tai, lược, gương
soi, ngọc châu, lão bà bà thấy có khách đến thì nở nụ cười hiên lành, Phương
Kiếm Minh và Long Bích Vân nhìn thấy nụ cười của nàng thì cảm thấy trong lòng
ấm áp, nhìn như nụ cười của vị lão bà này có thể thấu tận đáy lòng của người
khác, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, hai người không tự chủ được mà
nhìn nhau, trong ánh mắt biểu thị sự ngạc nhiên.

Lão bà bà tóc bạc nhìn Long Nguyệt mỉm cười:" Tiểu cô nương, những thứ này đều
là bảo bối của ta đấy, giá tiền cũng rất hợp lý." Long Nguyệt nhìn trong đống
trang sức hồi lâu nhưng vẫn chưa chọn được món nào hợp ý cả, Long Bích Vân ở
phía sau cũng ngồi xuống, thấy Long Nguyệt đang nhìn các loại trang sức như
muốn loạn cả lên, đành nói với Long Nguyệt vài câu, lão bà thấy Long Bích Vân
xinh đẹp, hai mắt sáng ngời, cười nói:" Ai da, vị tiểu thư này dung mạo thật
đẹp, ta tuy đã từng nhìn thấy nhiều đại cô nương, tiểu thư, quý phụ nhưng
trong thiên hạ, chắc cũng khó tìm được người có thể so với cô, các người cứ từ
từ mà lựa, đừng để số lượng trang sức ở đây làm cho loạn lên!" Long Nguyệt lè
lưỡi, cũng thầm tự trách mình vừa rồi lỗ mãng, vội vàng bỏ các trang sức xuống
từ từ mà xem, ở một nói không hề bắt mắt, có một vật, Phương Kiếm Minh vừa
nhìn thấy vật đó thì trong miệng khẽ kêu lên một tiếng 'Di', đó là một món đồ
để đeo trước ngực, trên mặt có khắc một con phượng đang bay, trông rất sống
động.

Phương Kiếm Minh ngồi xuống, chuẩn bị đưa tay cầm lên thì đã có một ngọc thủ
đoạt trước hắn, cầm vật kia lên, Phương Kiếm Minh nhìn lại thì thấy chính là
Long Bích Vân, cười nói:" Long Tỷ Tỷ, tỷ nhìn trúng nó sao?" Long Bích Vân
nhìn nó, không nhận ra được đây là dạng ngọc bội gì, nhưng trong lòng lại cảm
thấy thích, nghe thế thì gật đầu, cười nói:" Thứ này thật là kỳ quái, khi nắm
ở trong tray thì có cảm giác ôn hòa, hình như không phải là ngọc, nó được làm
bằng gì, ta cũng không rõ lắm!" Lão bà bà cười nói:" Vị tiểu thư này, xem ra
là một người có kiến thức, ở nơi này có hơn năm gian hàng, nhưng đây là bảo
vật duy nhất của ta, nó đã đi theo ta lâu rồi nhưng mà vẫn chưa có ai nhận ra
được sự bất phàm của nó, cô chính là người đầu tiêu, dù sao thì nó cũng không
được ai để ý đến, nếu cô thích thì ta tặng cho cô coi như là quà gặp mặt!"
Long Bích Vân nghe xong thì cười:" Bà bà, như thế thì sao được, ta sẽ mua nó."
Vừa nói nàng vừa ra dấu cho Long Nguyệt lấy bạc ra trả cho lão bà bà, Phương
Kiếm Minh thấy thế thì làm sao để cho Long Nguyệt trả tiền được nên vội móc ra
một thỏi bạc cười nói:" Long Tỷ Tỷ, nếu tỷ đã yêu thích nó thì đệ mua tặng tỷ,
để đệ trả tiền!" Vừa nói vừa cầm lấy thỏi bạc trong tay đưa cho lão bà bà,
không ngờ lão bà bà kia quay sang nhìn hắn với ánh mắt rất lạ, hỏi:" Vị tiểu
ca này, chúng ta đã gặp mặt nhau chưa?" Phương Kiếm Minh ngẩn ra:" Không có,
đây là lần đầu tiên ta đến Hàng Châu, bà bà, người ở nơi này đã hơn vài chục
năm rồi, sao gặp qua tiểu tử được chứ, bà bà à chắc là bà nhận nhầm người
rồi!" Lão bà bà ồ một tiếng rồi nói:" Xem ra lão bà ta đã già rồi, nhưng ..."
Ngữ khí của lão bà thay đổi, cười nói:" Nếu tiểu ca muốn mua vật này thì giá
tiền có thể sẽ thay đổi!"

Long Nguyệt nghe xong thì kêu lên:" Bà bà, người ..." Long Bích Vân sợ nàng
nói ra lời bất kính nên vội cười nói:" Bà bà, ngọc bội này bao nhiêu tiền, con
sẽ mua!" Lão bà bà cười nói:" Nếu tiểu thư mua nó thì một phân tiền lão cũng
không thu, nhưng nếu như thế thì trong lòng tiểu thư sẽ không vui, cho nên ta
sẽ lấy sáu lượng bạc, còn nếu như là vị tiểu ca này mua thì giá tiền sẽ không
phải là như thế!" Long Bích Vân cười nói:" Cũng được, sáu lượng bạc thì sáu
lượng, Nguyệt Nhi, trả tiền." Phương Kiếm Minh nghe xong thì liền nói:" Bà bà,
người muốn bao nhiêu, chỉ cần có thể ta nhất định sẽ mua!" Lão bà cười:" Lão
bà này sợ tiểu ca không trả nổi thôi!" Phương Kiếm Minh nói:" Bà bà cứ nói giá
đi." Lão bà bà vươn ra một ngón tay, Long Nguyệt nhìn, nói:" Một trăm?" Lão bà
mỉm cười, Long Nguyệt nói tiếp:" Một ngàn?" Giọng nói của nàng đã lớn hơn, lão
bà vẫn mỉm cười, Phương Kiếm Minh thấy thế thì cười nói:" Bà bà định nói là
một vạn lượng sao, ta ..." Long Nguyệt nhảy dựng lên, kinh hô:" Đây không phải
là hãm hại người khác sao, lão bà này ..." Long Bích Vân bội kéo nàng lại,
Phương Kiếm Minh định đưa tay vào trong lấy bạc ra thì lão bà cười lớn nói:"
Ài, lão đây muốn nói là một ngàn vạn lượng!" Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân
đều ngẩn ra, tất cả đều đồng thanh kinh hô:" Nhiều vậy sao?"

Lão bà tóc bạc nói:" Lão nói là một ngàn vạn lượng, lão cũng đã sớm nói qua,
chỉ sợ tiểu ca này mua không nổi mà thôi!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì hít
một hơi, trong lòng thì cả kinh:" Hay thật, một ngàn vạn lượng, cho dù có đem
ta đi bán cũng không kiếm đủ số tiền này, cái món đồ này sao mà mắc quá vậy!"
Long Bích Vân nghe xong thì trầm tư. Lão bà này khi bán ngọc bội cho nàng thì
chỉ thu có sáu lượng bạc nhưng mà khi bán cho Phương Kiếm Minh lại thu đến một
ngàn vạn lượng, một ngàn vạn lượng, đừng nói là Phương Kiếm Minh, cho dù người
giàu nhất trong thiên hạ cũng không muốn xuất số tiền lớn như thế để mua miếng
ngọc bội như thế này, đánh chết hắn cũng không mua. Lão bà này cũng không phải
là không biết Phương Kiếm Minh mua ngọc bội chính là để tặng cho Long Bích
Vân, lão làm như thế thì rõ ràng là cố ý làm khó dễ cho Phương Kiếm Minh, Long
Bích Vân tâm tư linh mẫn, sao lại không nhìn ra được chứ, Phương Kiếm Minh
đang cảm thấy đau đầu thì lão bà bà cười nói:" Sao thế, tiểu ca không muốn mua
sao?"

Phương Kiếm Minh cười khổ nói:" Bà bà, không phải tiểu tử không muốn mua, mà
là giá tiền bà bà đưa ra quả thật là dọa người quá, trên người của tiểu tử làm
sao có được nhiều tiền như thế chứ, chính là một ngàn vạn lượng, thậm chí tiểu
tử không có để mà cầm nữa là!" Lão bà bà ồ lên một tiếng rồi hỏi:" Trên người
của tiểu ca có tất cả bao nhiêu bạc?" Phương Kiếm Minh nói:" Chỉ có khoảng sáu
vạn mà thôi!" Lão bà nói:" Cũng được, vậy cũng không làm khó dễ tiểu ca nữa,
đưa sáu vạn cho ta, ta bán cho tiểu ca món đồ này!" Phương Kiếm Minh nghe xong
thì vui vẻ, vội lấy bạc ra, Long Nguyệt ở một bên nghe xong thì cắn răng, nếu
không phải bị tiểu thư giữ lại thì nhất định đã đi đến chất vấn lão bà, tại
sao lại làm như vậy. Tay của Phương Kiếm Minh vừa chạm vào bạc thì đã nghe lão
bà bà cười lớn, cực kỳ thích chí:" Tiểu ca, không cần phải lấy bạc ra đâu, lão
đây chỉ muốn xem tiểu ca có thật tâm đối với vị tiểu thư này hay không mà
thôi, ha ha, xem ra nhân phẩm của tiểu ca quả thật tốt, tiểu ca chỉ cần đưa
lão sáu lượng mà thôi, chuyện vừa rồi mong tiểu ca đừng trách là lão đây nhiều
chuyện!"

Phương Kiếm Minh nghe xong thì thở dài trong lòng:" Hóa ra lão bà này trêu đùa
ta, làm ta phải xấu hổ!" Cười nói:" Bà bà, tiểu tử sao lại trách bà bà chứ,
đây là sáu lượng bác, bà bà cầm lấy!" Hắn đưa bạc cho lão bà, lão bà cũng
không chần chừ, vươn tay ra cầm lấy. Long Nguyệt vỗ vỗ ngực:" Bà bà thật là,
chút nữa là con cũng bị bà bà dọa chết." Lão bà cười ha ha:" Tiểu cô nương,
chỉ sợ người chết không phải là cô, nếu tiểu thư nhà cô không kéo cô lại thì
chắc lão đây đã bị cô nương mắng chết rồi!" Khuôn mặt xinh xắn của Long Nguyệt
đỏ lên, vô cùng xấu hổ, Long Bích Vân cười nói:" Bà bà, tuổi cùa người cũng đã
lớn rồi, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, tụi con không quấy rầy nữa!" Lão bà cười
nói:" Được, được, các người đi thong thả, hy vọng trên đường đi thuận buồm
xuôi gió!" Nói xong thì cúi đầu xuống sửa sang lại trang sức trên quán, cũng
không có ngẩng đầu lên nhìn lại bọn họ một cái nào nữa.

Sau khi ba người rời đi thì dắt theo ngựa, trên đường đi, Long Bích Vân cầm
vật có hình dáng tựa như ngọc bội đó trong tay, nhìn một hồi lâu, Phương Kiếm
Minh đột nhiên hỏi:" Long Tỷ Tỷ, tỷ đã nhìn ra được là vật này được làm từ gì
chưa?"

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=36#ixzz3OCocyLLA


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #144