Nửa Mừng Nửa Lo


Người đăng: Reapered

Thân hình của Vũ Văn Kiên thoáng lùi về sau, hét lớn một tiếng, trường kiếm
trong tay xuất ra hơn mười kiếm, kiếm quang phi vũ, xuất nhanh như chớp, gậy
trúc trong tay của Hoa Tự Lưu vung lên, đảo mắt cái đã bức trường kiếm của Vũ
Văn Kiên trở về, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, gậy trúc trong tay của Hoa
Tự Lưu xoay một cái, sau khi đánh bật trường kiếm của Vũ Văn Kiên thì đâm
thẳng về trước, đánh văng Vũ Văn Kiên ra khoảng một trượng, quát lên:" Vũ Văn
Kiên, đừng quản chuyện người!" Quay đầu lại "thấy" Tư Mã Sĩ há miệng phun ra
một tia máu tươi, rồi phi thân lên, vụt chạy, miệng hét lớn lên một tiếng:"
Chạy đi đâu!" Phi thân đuổi xem, hai mắt của hắn tuy mù, nhưng mà tựa như là
có mắt như người bình thường, thoáng cái đã lướt qua đỉnh đầu của quần hùng,
đuổi theo, Vũ Văn Kiên thấy hắn đuổi theo không tha cho Tư Mã Sĩ thì quát
lên:" Hoa Tự Lưu, hay cho một người hiệp nghĩa như ngươi, có ta ở đây, ta sẽ
không để ngươi đả thương Tư Mã huynh!" Sau đó cũng đuổi theo, vượt qua hơn
ngàn đầu người, hạ xuống thạch bích.

Những chuyện này xảy ra nhanh chóng, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, không
ai biết cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra, ba bóng người phi thân, rồi lao
xuống thạch bích, đảo mắt cái đã biến mất.

Lúc Hoa Tự Lưu xuất gậy trúc thì Phương Kiếm Minh thu thiên thiền đao trong
tay trở về, lăng không xoay người một cái, hạ xuống vững vàng, ngẩn người,
không hiểu tại sao Hoa Tự Lưu lại động thủ với Tư Mã Sĩ, chỉ nghe tiếng gió vù
vù vang lên, sau đó ba người nối tiếp nhau phi thân đi, phóng qua đầu quần
hùng, biến mất, trong lòng hắn thầm nghĩ:" Hoa đại ca bị gì thế, tại sao lại
tấn công từ phía sau, Tư Mã Sĩ và hắn có thù oán gì sao? Hắn ngồi ở đây lâu
như vậy, chẳng lẽ là để tìm kẻ thù của hắn sao!" Trên thạch bích, đảo mắt cái
đã có ba cao thủ rời đi, xem ra có vẻ hơi buồn cười, nhưng mà người trong võ
lâm làm việc kỳ quái. Hoa Tự Lưu động thủ tấn công Tư Mã Sĩ sau khi bị Phương
Kiếm Minh đánh bại, chuyện này khiến cho người khác khó hiểu, nhưng Phương
Kiếm Minh đại chiến với Tư Mã Sĩ một trận, đánh bại đối phương, điều này lại
càng khiến cho mọi người kinh hãi, trong lòng mọi người không ai nghĩ đến lý
do tại sao Hoa Tự Lưu lại tấn công Tư Mã Sĩ, trong chốn võ lâm cừu sát không
ngừng, nếu đi lo hết mọi chuyện như thế thì, người đó nhất định là một tên
đần! Tiếu lão đầu thấy Phương Kiếm Minh đánh bại Tư Mã Sĩ thì trong lòng cao
hứng, đi đến, cười nói:" Phương lão đệ, quả nhiên là không khiến chúng ta thất
vọng, võ công của ngươi so với ngày đầu chúng ta gặp nhau đã tăng lên không
ít, ngươi càng ngày càng khiến ta cảm thấy thú vị, ha ha..." Phương Kiếm Minh
thì lại có cảm giác không yên lòng:" Tiếu tiền bối, Hoa đại ca đuổi theo Tư Mã
Sĩ, nhất định là nguy hiểm, hay là chúng ta đuổi theo xem sao!" Tiếu lão đầu
lắc đầu nói:" Võ công của Hoa Tự Lưu cao thâm khó lường, lúc nãy hành động của
hắn khác với lẽ thường, đại khái có lẽ là do trong lòng phẫn nộ, ta nghĩ hắn
không có việc gì đâu, không cần phải lo lắng, hơn nữa, với ngữ khí lúc nãy của
hắn thì ta nghĩ hắn nhận ra Tư Mã Sĩ chính là kẻ thù của hắn, chuyện này chúng
ta làm sao có thể quản được! Chúng ta có đi theo cũng chỉ sợ là vô ích mà
thôi!" Nói xong rồi lão cười ha hả, vỗ vỗ vai của hắn, quay đầu nhìn quanh bốn
phía, nhìn thấy Khổng Hải Sơn ngồi dưới đất, vẻ mặt cao thâm khó lường thì
cười hỏi:" 'Thất Tình Công Tử', có hứng thú thượng đài sao?" Khổng Hải Sơn
cười ha hả:" Vĩ Phương lão đệ này, võ công quả thực cường hãn, Tư Mã Sĩ còn
không phải là đối thủ của hắn, vãn bối sao dám ra bêu xấu mình chứ, tốt nhất
là bảo vệ danh tiếng quan trọng hơn!" Nói xong thì lại cười to một tiếng.

Tiếu lão đầu quay lại nhìn những người trong võ lâm, bọn họ thấy Tiếu lão đầu
nhìn họ, thì làm sao mà không hiểu ý của lão chứ, vừa rồi bọn họ đã được nhìn
thấy uy lực của thiên thiền đao, trong lòng sớm đã nguội lạnh, sao còn dám đi
ra nữ chứ, cho nên không có ai lên tiếng, hiển nhiên là đã bỏ qua ý định tranh
đoạt thiên thiền đao, Tiếu lão đầu nhìn về phía phó bảo chủ Trịnh Khả Trang
của phi ưng bảo. Người này lúc trước đã động thủ với Phong Công Độ, hai bên
đều lưỡng bại câu thương, lúc này thương thế trên vai của hắn đã chuyển biến
tốt đẹp, đứng ở đó lạnh lùng nhìn vào giữa sân, thấy Tiếu lão đầu cười hì hì
thì hừ một tiếng, chăm chú nhìn Phương Kiếm Minh một cái, tựa như muốn ghi nhớ
rõ dung mạo của hắn, xoay người thối lui, phi thân hạ xuống thạch bích, số
người rời đi ngày càng nhiều! Tiếu lão đầu nhìn về phía Ma Giáo, trên mặt của
phi long tử mang theo một nụ cười, nhìn về phía lão, mang theo một ánh mắt cao
thâm khó lường, cũng không biết là cười thật hay là cười giả, Đông Phương
Thiên Kiêu thì đứng kế bên phi long tử mỉm cười, đôi mắt đẹp nhìn về phía
Phương Kiếm Minh. Không thèm liếc nhìn Tiếu lão đầu một cái nào, ba người
trưởng lão thì dứng yên không nhúc nhích, nét mặt không có chút biểu cảm,
nhưng cũng không có ý định ra tay, còn tiểu nha hoàn thì đứng đằng sau Đông
Phương Thiên Kiêu cũng không chú ý đến Tiếu lão đầu. Cuối cùng Tiếu lão đầu
nhìn sang phía Địch Hướng Thu và thiếu niêng mang kiếm, Địch Hướng Thu vốn
nóng lòng muốn thử, đột nhiên nhớ đến gì đó, nét mặt buồn bã, không có đi lên.
Còn thiếu niên mang kiếm thấy Tiếu lão đầu nhìn lại thì giống như là giật mình
hoảng hốt.

Tiếu lão đầu thấy bọn họ cũng không có ý định ra tay, xem ra Phương Kiếm Minh
nhất dịnh là chủ nhân của Thiên Hà Bảo Lục, nên nhìn quanh cao giọng nói:" Còn
có ai chưa đánh?" Sau khi hỏi mấy tiếng, mà không có ai đi ra, có người thậm
chí còn phi thân xuống thạch bích, đại khái đã biết chủ nhân của Thiên Hà Bảo
Lục là vị phương thiếu niên này rồi, ở lại cũng không còn gì nữa, hôm nay sắc
trời cũng đã tối rồi, cả ngày nay bọn họ còn chưa có ăn cơm, bụng đã sớm đói,
tốt hơn là nên đi về ăn cơm rồi ngủ! Đến nước này, Tiếu lão đầu cao giọng
nói:" Xem ra không có ai muốn ra tay, hôm nay phương lão đệ kỹ áp quần hùng,
sau này Thiên Hà Bảo Lục chính là của hắn!" Vừa nói vừa vầm Thiên Hà Bảo Lục
đưa cho Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh đỏ mặt, nghiêng mắt nhìn về phía
Long Bích Vân ở xa, Long Bích Vân mỉm cười với hắn, ánh mắt có vẻ khác thường,
đó là thể hiện sự tán dương, Phương Kiếm Minh hơi chần chừ, không tiếp nhận
Thiên Hà Bảo Lục, Tiếu lão đầu cười hà hà, ném Thiên Hà Bảo Lục vào trong lòng
hắn, cười nói:" Bảo vậy này bây giờ là của ngươi, mặc dù chúng ta đã có quân
tử hiệp định, nhưng mà trên đời này tiểu nhân cũng không ít, đừng để bọn tà ma
ngoại đạo cướp được, gây tai họa cho võ lâm, nếu không đó là tội của ngươi!"

Phương Kiếm Minh vội vàng nắm chặt Thiên Hà Bảo Lục, đang định nói gì thì nghe
được tiếng người cười nói:" Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, phương lão
đệ, hôm nay đệ nhất cử thành danh, tiền đồ vô hạn, thấy được đao pháp của đệ
ta hết sức vui mừng, đáng tiếc là còn có việc cho nên không thể ở lại lâu, nếu
sau này có thời gian chúng ta sẽ luận bàn một chút, cho Hoa đại ca thấy được
sự lợi hại của thiên thiền đao." Phương Kiếm Minh thấy Hoa đại ca bước đến thì
vui vẻ:" Đúng rồi, võ công của Hoa đại ca so với đệ còn cao hơn, Thiên Hà Bảo
Lục nên thuộc về Hoa đại ca." Tiếu lão đầu ngẩn người, nhưng lại thấy sắc mặt
của vị Hoa đại ca trầm xuống:" Phương lão đệ, chúng ta là người trong giang
hồ, thân là một hán tử, sao lại có vẻ gượng ép thế, sao lại không thoải mái
đi, của đệ tức là của đệ, ta không có ý ra tay tranh đoạt thì nó làm sao là
của ta được! So với việc đánh nhau với đại ca một trận thống khoái và Thiên Hà
Bảo Lục thì cái quan quan trọng hơn, ha ha, đều là hán tử không nên lề mề,
như thế thì còn gì là anh hùng hảo hán!"

Phương Kiếm Minh cũng không phải là một người ra vẻ ta đây, nghe vậy trong
lòng dâng lên một cảm giác hăng hái, cười lớn:" Thính Quân Nhất Tịch Thoại,
Thắng Độc Tam Niên Thư, tiểu đệ thụ giáo, sau này nếu có thời gian rỗi, tiểu
đệ nhất định không làm Hoa đại ca thất vọng, đến lúc đó tiểu đệ tìm đến cửa,
Hoa đại ca cũng đừng quên chuẩn bị rượu ngon đó, nếu không thì cũng thiếu mất
chút thú vị!" Hoa đại ca cười vang:" Cái đó dĩ nhiên là không thể thiếu được!"
Túy lão nhân nghe xong thì nhảy dựng lên, này Hoa lão đệ, không biết là phủ đệ
ở nơi nào, đến lsuc đó thì lão đây cũng đến góp vui." Hoa đại ca nghe xong thì
lộ vẻ vui mừng:" Tiền bối, lúc đó tiền bối cùng Phương lão đệ đến một chỗ,
người đó sẽ biết!" Vừa nói vừa hướng ánh mắt về phía Ngô Thế Minh, sau đó quay
đầu sang chỗ Phương Kiếm Minh và túy lão nhân:" Tại hạ có việc phải đi trước,
cáo từ!" Nói xong thì xoay người đi, Ngô Thế Minh thấy Phương Kiếm Minh đoạt
được Thiên Hà Bảo Lục thì làm sao mà mất hứng chứ, mặc dù Phương Kiếm Minh
không phải là thân nhân của hawnsm nhưng mà hai người chơi đùa từ bé, Ngô Thế
Minh đã sớm coi hắn là thân đệ đệ, thấy Hoa đại ca ra hiệu với hắn thì nói nhỏ
bên tai Phương Kiếm Minh vài câu rồi cũng cáo từ rời đi, đuổi theo Hoa đại ca,
hai người xuống thạch bích.

Sau khi Hoa đại ca và Ngô Thế Minh rời khỏi thạch bích thì những người khác
cũng lần lượt rời đi, cuối cùng trên thạch bích chỉ còn lai, bốn người Tiếu
lão đầu, Phương Kiếm Minh, người của Ma Giáo, Long Bích Vân, Long Nguyệt, Địch
Hướng Thu, thiếu niên mang kiếm và huynh đệ Sử Đan Phong, Phương Kiếm Minh
giương mắt nhìn về phía Long Bích Vân thì thấy nàng cũng nhìn về phía hắn, ánh
mắt ám muội, cười duyên, cực kỳ mê người, Đông Phương Thiên Kiêu cũng đi đến,
cười nói:" Phương huynh, chúc mừng huynh đoạt được Thiên Hà Bảo Lục, huynh
đoạt được nó, so với Long Bích Vân thì tốt hơn nhiều, ta cũng yên tâm hơn,
không biết phương huynh có ở gần đây không?" Phương Kiếm Minh ngẩn ra, không
biết những lời này của nàng có dụng ý gì, Long Bích Vân thong thả đi đến gần,
cười nói:" Phương lang, hôm nay đã đoạt được Thiên Hà Bảo Lục, nên cùng đi với
ta!" Phương Kiếm Minh nhướng mày, đanh định nói chuyện thì Đông Phương Thiên
Kiêu đã lên tiếng trước:" Long tiểu thư, phương huynh thật sự là vị hôn phu
của cô sao?" Trong mắt của Long Bích Vân hiện lên tinh quang, thản nhiên
cười:" Đương nhiên, trước mặt quần hùng, ta có thể lấy danh dự ra đùa được
sao? Đông Phương muội muội, chẳng lẽ muội không tin?"

Đông Phương Thiên Kiêu cười hì hì:" Long tiểu thư, cô và phương huynh biết
nhau được có vài ngày, mối quan hệ này không phải là quá nhanh sao, theo như
ta được biết, phương huynh quả thật là có một vị hôn thê, nhưng mà người này
hình như không phải là Long tiểu thư, không biết Long tiểu thư làm sao giải
thích đây?" Long Bích Vân mỉm cười, không hề yếu thế:" Không phải ta, vậy đó
là ai, Đông Phương muội muội, muội cũng không nên nói ra điều không đúng!"

Đông Phương Thiên Kiêu cắn cắn răng, khẽ nhíu đôi mày liễu, cười lạnh:" Long
Bích Vân, ta không nói chuyện với ngươi, chờ sau khi ngươi trở về sư môn, ta
xem ngươi làm sao ăn nói với sư phụ của mình, hôm nay Phương huynh bị ngươi
gọi là Phương lang, không đến ba ngày, cả võ lâm nhất định sẽ chấn động, đến
lúc đó ta xem ngươi làm sao còn hành tẩu trên giang hồ!" Khuôn mặt xinh đẹp
của Long Bích Vân không hề có chút thay đổi gì:" Đông Phương muội muội, hôm
nay khó khăn lắm ta và Phương lang mới gặp gỡ, sao muội lại nói ra những lời
như thế, Phương lang là vị hôn phu của ta, làm sao ta không nhận ra được, và
tại sao lại không dám thừa nhận, trong lòng ta cũng cảm thấy rất là lạ, tại
sao Đông Phương muội muội lại tức giận như thế, hơn nữa xưng hô với ta cũng
ngày càng xa lạ!"

Đông Phương Thiên Kiêu chà chà chân xuống đất, mặc kệ Long Bích Vân nói gì,
xoay người sang mỉm cười với Phương Kiếm Minh:" Phương huynh, đầu xuân sang
năm, ở kinh thành có đại hội võ lâm, hy vọng có thể gặp lại huynh ở đó, muội
sẽ chờ huynh, và có một chuyện quan trọng cần nói!" Nói xong, cũng không thèm
nhìn đến Long Bích Vân, thân hình mảnh mai dao động, thướt tha trở về, Phương
Kiếm Minh nghe xong thì cảm thấy mơ hồ, kêu lớn:" Đông Phương cô nương, có
chuyện gì, tại sao lại không thế nói ra ngay lúc này đi!" Nhưng Đông Phương
Thiên Kiêu không có quay đầu lại, yêu kiều nói:" Phương huynh, chuyện này liên
quan đến thân thế của huynh, nếu huynh muốn biết phụ mẫu là ai, thì đừng có
quên ước định này đó!" Vừa nói vừa đánh mắt với Phi Long Tử, Phi Long Tử cười
ha hả:" Phương tiểu tử, nếu lão phu không tìm được nghĩa phụ của ngươi thì
nhất định lão phu sẽ đến tìm ngươi để mà đánh nhau, ha ha ..." Sáu người của
ma giáo phi thân phóng xuống thạch bích. Phương Kiếm Minh sau khi nghe Đông
Phương Thiên Kiêu nói xong thì ngây người. Thân thế của hắn!? Có người biết
được thân thế của hắn, có người biết cha mẹ của hắn là ai! Đây chính là điều
mà Phương Kiếm Minh mong muốn biết được nhất trên đời, hôm nay có người biết,
khiến cho trong lòng Phương Kiếm Minh nửa mừng nửa lo, vội mở miệng hỏi:" Đông
Phương cô nương, từ từ đã, cha mẹ của ta đang ở nơi nào? Đông Phương cô nương,
đông ..." Hắn phi thân đuổi theo đến thạch bích thì thấy sáu bóng người đang
bay ở phía xa, bọn người Đông Phương Thiên Kiêu và phi long tử đã đi xa, cho
dù có đuổi theo thì sợ rằng bọn họ cũng không nói cho hắn biết.

Phương Kiếm Minh biết được Đông Phương Thiên Kiêu biết về thân thế của hắn thì
còn cao hứng hơn việc đoạt được "Thiên hà Bảo Lục" gấp trăm lần, trong lòng
hắn vừa vui vừa lo, thoáng cười ngây ngô, chạy đến chỗ đám người Tiếu lão
đầu:" Tây Môn sư phụ, Tiếu tiền bối, Túy tiền bối, Bệnh tiền bối, mọi người có
nghe không, có người biết được thân phận của con, thật là vui quá, thật sự là
không biết phải diễn tả thế nào, sư phụ ... Nghĩa phụ ... Các người đang ở
đâu, có biết rằng không bao lâu nữa là Minh Nhi đã biết được cha mẹ của mình
không, không còn là một tiểu tử không rõ lai lịch nữa, con ..." Nói đến đây
thì thanh âm của hắn cũng nghẹn ngào, không nói tiếp được, vẻ mặt rất kỳ lạ,
không giống cười cũng không giống khóc, hắn chớp mắt một cái, vài giọt lệ rơi
xuống.

Đám người Tiếu lão đầu nghe xong thì cũng cảm thấy vui lây, thấy hắn cứ nói
liên tục, rồi kích động không nói được, lưu hạ nhãn lên, cả bốn người đều khẽ
thở dài một tiếng, bọn họ biết được Phương Kiếm Minh là một người trọng tình,
từ nhỏ hắn sống ở thiếu lâm tự, mặc dù được sư phụ chăm sóc, nhưng dù sao họ
cũng là người xuất gia, cả ngày ngoại trừ tập võ thì là tụng kinh, làm sao
chăm sóc cho hắn tốt được, cũng không thể bù đắp được thứ mà hắn thiếu thốn
nhất, đó chính là tình thương yêu của cha mẹ. Một người khi mới sinh ra, thì
người yêu thương nhất chính là cha mẹ, cho dù hắn là một cô nhi, nhưng chỉ cần
nghĩ đến cha mẹ của chính mình, thì nhất định cũng sẽ nhớ thương họ, đã nhiều
năm như vậy, ở sâu trong nội tâm của Phương Kiếm Minh, hắn thật sự rất muốn
biết về thân thế của hắn, mặc kệ là cha mẹ của hắn làm gì, cho dù chỉ là một
tiểu nhị tầm thường, hắn cũng rất muốn biết, loại tình cảm này, bốn lão gia
hỏa này cũng không thể hiểu rõ được!

Nhưng bốn lão, suốt nhiều năm qua đều đơn độc du đãng tứ phương, cũng hiểu
được tình cảm của con người là quý giá thế nào, nhưng đối với thân tình thì có
chút xa lạ, phụ mẫu của họ đã sớm mất, cũng không còn thân nhân gì, cho nên
cũng không biết phải khuyên Phương Kiếm Minh thế nào, chỉ có thể đứng nhìn
hắn, nửa câu cũng không thể thốt ra khỏi cổ họng được, Long Bích Vân thấy
Phương Kiếm Minh đem tin tức báo lại cho bốn người Tiếu lão đầu, mà không hề
liếc nhìn nàng một cái nào, dù chỉ là nhìn một cái thôi cũng đủ khiến nàng vui
rồi, nhưng mà Phương Kiếm Minh hoàn toàn không có làm thế, Long Bích Vân mặc
dù trấn tĩnh nhưng cũng không khỏi lộ ra vẻ thương tâm, khuôn mặt xinh xắn của
nàng hơi vặn vẹo, mất tự nhiên, Long Nguyệt thấy được, làm sao mà không hiểu
được tâm tình của tiểu thư chứ, đang định đi lên mắng cho Phương Kiếm Minh một
trận, nhưng Long Bích Vân đã giữ nàng lại, đi đến bên cạnh Phương Kiếm Minh,
ôn nhu nói:" Phương lang, tâm tình của chàng ta cũng có thể hiểu được, ta cũng
cảm thấy vui lây, hay là chúng ta cùng đến ma giáo, tìm Đông Phương muội muội
để hỏi rõ chuyện này?"

Phương Kiếm Minh đang trong tâm trạng kích động không biết trời nam đất bắc là
gì, đột nhiên nghe được giọng nói êm tai của Long Bích Vân thì giật mình, đột
nhiên nhảy dựng lên, hoảng hốt kêu lên:" Long cô nương, ta không phải là vị
hôn phu của cô, ta nghĩ cô nhận lầm người rồi, cô làm thế, không chỉ ảnh hướng
đến danh tiếng của cô, mà cũng khiến cho ta cảm thấy đau đầu, hai chữ Phương
lang, xin cô đừng nhắc đến nữa!" Bệnh Thư Sinh nghe xong thì đột nhiên nói:"
Long nha đầu, sư môn của ngươi không phải là cấm lập gia đình hay sao?" Tây
Môn tiên sinh nghe xong cười nói:" Không sai, không sai, long nha đầu, người
khác thì ta không biết, nhưng đối với quy củ của 'Từ Hàng Hiên' thì lão phu
cũng biết một ít, Phương tiểu tử sao lại là vị hôn phu của ngươi, đêm đó ta
thấy các người động thủ với nhau trên đường, hình như có mâu thuẫn, nếu ta
không ra tay kịp thời thì không biết hậu quả sẽ thế nào, chỉ mới vài ngày
không gặp thôi, sao mối quan hệ này lại thành như thế rồi!" Long Bích Vân mỉm
cười nói:" Các vị tiền bối nếu muốn biết nguyên nhân trong chuyện này, thì có
thể đến sư môn hỏi sư tổ, lão nhân gia người sẽ trả lời, xin thứ lỗi cho vãn
bối vô lễ, không thể nói rõ nguyên nhân." Bốn lão nghe xong lời này thì nghĩ
đến một người, nhịn không được mà lộ vẻ sợ hãi, kêu bọn họ đến Từ Hàng Hiên,
đừng có đùa, nơi đó có một nữ nhân thiện lương nhất trên đời, nhưng cũng có
một nữ nhân khác, khiến cho người khác đau đầu, nếu như để nàng ta gặp bọn họ,
thì sợ rằng họ sống không quá ba ngày, muốn sống không được mà chết cũng không
xong! Long Bích Vân thấy vẻ mặt của bọn họ, biết họ đã lĩnh giáo qua sự lợi
hại của người đó, không nhịn được cười. Sau đó, xoay người sang chỗ khác,
hướng về phía huynh muội Sử Đan Phong, Địch Hướng Thu và thiếu niên mang kiếm
cười nói:" Địch huynh, Chung huynh, Mạn muội ta cũng chỉ có thể giải thích với
mọi người như thế, chuyện của ta và Phương lang có liên quan đến một chút việc
của sư môn, không tiện nói với người ngoài, đa tạ mọi người đã chiếu cố trong
những ngày qua, hôm nay ta đã tìm được Phương lang rồi, muốn cùng quay về sư
môn một chuyến, không còn cách gì khác là đành cáo biệt với mọi người!" Địch
Hướng Thu nghe xong thì trong lòng có một cảm giác khác lạ, không nói nên lời,
quả thật trong lòng hắn cũng có chút ái mộ Long Bích Vân, nhưng mà không phải
là si tình như Sử Đan Phong, hắn quen biết với Long Bích Vân là nửa tháng
trước. Lúc đó hắn và Sử Đan Phong đang rong chơi đây đó, trên đường đi thì gặp
dược Long Bích Vân và nha hoàn Long Nguyệt, hai người nhất thời kinh ngạc,
tiến lên chào hỏi, Long Bích Vân cũng không giấu diếm, nói cho họ biết mình là
ai, hai người vừa nghe xong nàng chính là "Phiêu Miễu Tiên Tử" Long Bích Vân
thì kinh hãi vô cùng, sau đó yêu cầu được kết giao và đi chung, Long Bích Vân
mặc dù không đồng ý nhưng cũng không cự tuyệt, vì vậy bọn họ đi chung đường.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=34#ixzz3OCmv6HKM


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #140