Vị Hôn Phu


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy một bàn tay nhỏ nhắm mềm mại chạm vào cả người
đã không tự chủ bị kéo đi tới bên cạnh Long Bích Vân, ngửi mùi hương thơm ngát
từ trên người nàng lan tỏa tới nhất thời khiến tâm thần hắn như đang lơ lửng
trên chín tầng mây. Đương trường cũng không ai dám nghĩ Long Bích Vân lại lớn
mật như thế, nàng ta than là truyền nhân nhập thất của Từ Hàng Hiên, địa vị
tôn quý vô bì, lại là tuyệt thế mỹ nhân nhất hạng trong chốn giang hồ tự nhiên
lại vô duyên vô cớ nắm lấy tay một tên tiểu tử vô đanh tiểu tốt quả là một
chuyện kinh người! Chỉ sợ từ nhỏ tới lớn đây cũng là lần đầu tiên nàng ta tiếp
xúc với một nam tử thân mật đến như vậy, chúng nhân không ai là không kinh hãi
đến ngây người. Đặc biệt là vị Hoa đại ka nọ trong mắt lộ rõ vẻ quái dị, tựa
hồ đối với hành động này của Long Bích Vân như hiểu như không, đồng thời vẻ
hứng thú của ông ta với Phương Kiếm Minh không khỏi theo đó mà tăng them vài
phần, chỉ hận không thể lập tức đoạt lại Phương Kiếm Minh từ trong tay Long
Bích Vân tìm một nơi thích hợp nói chuyện phiếm một phen!

Ngô Thế Minh thấy thế trên mặt cũng lộ rõ vẻ ngẩn ngơ, nhưng chỉ chốc lát sau
hắn cũng bừng tỉnh rồi cười rộ lên một tràng dài. Đông Phương Thiên Kiều thấy
thế cũng bĩu môi mắng thầm trong long:

“Hóa ra ngươi cũng là một con hồ ly tinh mà thôi, đệ tử Từ Hàng Hiên bất quá
cũng chỉ như thế!”

Sử Đan Phong lúc này vẫn còn ngây ngẩn giữa sân, trên mặt lộ ra thần thái
không thể nào tin nổi, hai mắt như hai ngọn lửa hừng hực dõi theo từng bước
chân hai người đưa nhau ra giữa sân. Nếu Long Bích Vân có cử chỉ như vậy với
hắn thì có bảo hắn lập tức chết đi hắn cũng cam tâm tình nguyện!

Tư Mã Sĩ thấy Phương Kiếm Minh bị Long Bích Vân kéo ra giữa sân trong lòng
cũng cảm thấy mơ hồ không hiểu nàng ta định làm gì, chỉ thấy Long Bích Vân đưa
Phương Kiếm Minh đến trước mặt hắn rồi nhẹ nhàng thả tay ra, mỉm cười nói:

- Tư Mã huynh, vị huynh đài này chính là quý nhân của bổn môn, trận này huynh
ấy sẽ ứng chiến. Nếu huynh ấy thua thì cũng tính là bổn môn thua, còn nếu
huynh ấy may mắn thắng mà sau đó không còn ai xuất thủ nữa thì xem như Thiên
Hà bảo lục thuộc về huynh ấy. Võ công của huynh ấy rất cao, Tư Mã huynh cũng
đã từng giao thủ chắc biết rõ sự lợi hại của huynh ấy, ta xin cáo lui trước!

Nói xong liền nhẹ nhàng phi thân trở về, Long Nguyệt kinh dị ghé tai nàng nói
nhỏ một câu gì đó nhưng nàng ta vẫn chỉ mỉm cười bình thản nhìn ra sân đấu,
toàn thân toát ra một loại khí chất cao thâm khó lường. Sử Đan Phong nhìn theo
bóng hình yểu điệu của nàng ta đến ngẩn ngơ, Long Bích Vân phát hiện thấy thế
cũng chỉ mỉm cười đáp lại khiến cho Sử Đan Phong không khỏi cảm thấy chua xót
trong lòng.

Mấy câu nói này của Long Bích Vân khiến cho chúng nhân đương trường không ai
là không giật mình kinh hãi, tiểu tử này thật không ngờ lại là quý nhân của Từ
Hàng Hiên! Hóa ra chân chính cao thủ phải là hắn; người được Long Bích Vân lựa
chọn tuyệt đối không phải dễ dàng, nếu không có chỗ hơn người thì tuyệt không
có khả năng. Huống chi ai cũng tận mắt trông thấy Long Bích Vân tự tay “dắt”
hắn ra giữa sân, mặc dù đoạn đường chỉ ngắn ngủi chứng bảy – tám trượng nhưng
sự ảo diệu trong đó ai cũng có thể đoán được vài phần; nếu chuyện này xảy ra
trên người kẻ khác chỉ sợ lúc này hắn vẫn còn cho rằng là mình đang nằm mơ
hoặc là đang tạ ơn tổ tiên hiển linh!

Phương Kiếm Minh bị Long Bích Vân kéo ra giữa sân còn chưa kịp suy đoán xem
nàng ta định làm gì thì đã nghe nàng ta nói mình là quý nhân của Từ Hàng Hiên
không khỏi ngẩn ra nghĩ thầm trong lòng:

“Ta từ lúc nào trở thành quý nhân của sư môn các nàng ấy!”

Long Bích Vân bỏ lại một câu khiến hắn không kịp nghĩ ngợi đã lập tức rút lui
ra khỏi sân đấu, Phương Kiếm Minh cũng chưa kịp mở miệng hỏi lại thì Tư Mã Sĩ
đã cười nói:

- Thú vị, thú vị thật! Vài ngày trước tại hạ còn tưởng rằng các hạ và Long
tiểu thư có mâu thuẫn không nhỏ; hôm nay xem ra các hạ cũng rất giỏi ẩn giấu.
Không biết nên xưng hô với các hạ thế nào?

Phương Kiếm Minh cực kì xấu hổ, mặt mày đỏ bừng cả lên, đối với nguyên nhân vì
sao Long Bích Vân lại nói những câu như vậy dù có đánh chết hắn hắn cũng không
nghĩ ra. Việc này nếu truyền ra giang hồ chỉ sợ rằng danh tiếng của hắn chỉ
trong một đêm mà bay lên tới tận trời cao. Hắn nghe vậy vội vàng đáp:

- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tất cả đều chỉ là hiểu lầm! ta…

Hắn còn chưa nói dứt câu đã nghe giọng nói nũng nịu của Long Bích Vân vang
lên, nội dung câu nói sau đó khiến hắn khiếp sợ chết lặng tại chỗ:

- Phương lang còn nói nữa, thiếp xuất môn chính là để đi tìm chàng; vậy mà
hôm nay gặp mặt chàng không thèm để ý thì chớ lại còn nói là hiểu nhầm, thật
khiến cho thiếp đau lòng!

Hình như nàng ta còn cố kị chúng nhân ở đây nên không nói quá rõ ràng nhưng
cũng không quá mập mờ khó hiểu. Phương lang! Phương lang! Long Bích Vân lại
thản nhiên gọi Phương Kiếm Minh là Phương lang! Chúng nhân nghe được Long Bích
Vân gọi hai tiếng Phương lang mà nhất thời tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh chỉ
còn biết sững sờ đứng im tại chỗ, nhất thời trên bãi đã chỉ còn lại một mảnh
yên tĩnh đến kì lạ, thậm chí tiếng gió thổi hoa lay cũng nghe thấy rất rõ
ràng.

Tiếp sau đó là một trận ồn ào nổi lên, Phương Kiếm Minh nghe xong mặt mày đại
biến, chân khí trong người đột nhiên bộc phát cuồng loạn khiến hắn chút nữa
thì ngất tại chỗ. Sử Đan Phong ở phía xa nghe thấy hai chữ “Phương lang” thì
có cảm giác trái tim như đang bị một mũi dùi chọc ngoáy vậy, đau đớn không
chịu nổi. Sắc mặt hắn nhăn nhúm xám ngắt như tro tàn, vừa lui lại vừa thì
thào:

“Không có khả năng, không thể nào… Long tiểu thư ... hắn làm sao có thể là quý
nhân của Từ Hàng Hiên… Hắn không phải chỉ là một tên tiểu tặc thôi sao, chúng
ta gặp hắn bất quá cũng chỉ mấy ngày mà thôi… rốt cục là chuyện gì xảy ra, mọi
việc phát triển nhanh như vậy mà nàng cũng không hề báo cho ta một tiếng. Long
tiểu thư, đây không phải là sự thật, không phải…”

Long Bích Vân thấy sắc mặt hắn không ổn liền vỗ nhẹ lên lưng hắn một cái rồi
nói:

- Sử huynh, đây đều là do tiểu muội không nói rõ. Kì thật cho tới giờ ta mới
biết huynh ấy chính là vị hôn phu mà ta đang đi tìm!

Sử Đan Phong nghe được ba tiếng “vị hôn phu” không nhịn được kêu lên một tiếng
như bị một chùy đánh vào giữa ngực”:

- Không… không thể nào, hắn không thể là vị hôn phu của nàng. Không phải… là
nàng gạt người…

Bàn tay Long Bích Vân lập tức gia tăng thêm chút lực đạo khiến cho Sử Đan
Phong còn chưa nói dứt lời đã lập tức ngất đi, muội muội hắn thấy vậy vội vàng
đi tới bên cạnh đỡ lấy hắn, kinh hãi nhìn Long Bích Vân nói:

- Long tỷ tỷ, chuyện ngươi nói là thật sao… chuyện này rốt cục là thế nào?

Long Bích Vân nhẹ nhàng hít vào một hơi sâu rồi dung truyền âm nhập mật nói
với nàng ta:

“Mạn muội, việc này có quan hệ với một đoạn ẩn tình của sư môn bọn tỷ, thứ cho
tỷ không thể nói rõ với muội! Muội cố gắng chiếu cố ca ca cho tốt, có lẽ tỷ
phải cáo biệt cùng mấy người rồi!”

Sử Đan Mạn nghe xong kinh ngạc nhìn Long Bích Vân không biết làm thế nào cho
tốt, Địch Hướng Thu tiến đến đỡ lấy Sử Đan Phong từ trong tay nàng ta khó khăn
nói một câu:

- Cứ để cho Sử huynh ngủ một lúc thì hơn!

Đồng thời ánh mắt nhìn Long Bích Vân lộ rõ vẻ khó hiểu nhưng Long Bích Vân đã
nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng thần thánh không nhiễm bụi trần bình thản
nhìn ra sân đấu! Thiếu niên cự kiếm từ đầu vẫn chung bọn với họ nhưng chưa nói
một câu nào, thỉnh thoảng chỉ tỏ vẻ tò mò nhìn mọi người rồi nở một nụ cười
hàm hậu mà thôi.

Tư Mã Sĩ nghe Long Bích Vân đích thân thừa nhận quan hệ giữa nàng ta và Phương
Kiếm Minh liền mặc kệ nàng ta nói thật hay giả, cho dù đây không phải là thật
thì cả đời này Phương Kiếm Minh cũng đừng hòng mơ tưởng thoát khỏi thân phận
này. Tư Mã Sĩ cười ha hả nói:

- Hóa ra là thế, hay lắm! Nếu các hạ đã là hôn phu của Long tiểu thư thì võ
công ắt hẳn phải cao thâm vô cùng, xin thứ cho tại hạ thất lễ!

Nói xong cũng không thèm chờ Phương Kiếm Minh đáp lời liền lập tức phi thân
lên đồng thời ấn tới một chưởng, xuất thủ cực kì hiểm ác không hổ là “Truy hồn
công tử”. Trong lòng Phương Kiếm Minh không nhịn được có chút giận giữ, Long
Bích Vân dựa vào cái gì mà kéo hắn ra giữa sân rồi còn trước mặt quần hùng
công cáo hắn là hôn phu của nàng ta, cứ như vậy sau này cho dù trên chốn giang
hồ thanh danh hắn có cao hơn đi nữa thì cũng đừng mong dễ dàng lăn lộn. Chưa
kịp nghĩ nhiều đã thấy bóng chưởng của Tư Mã Sĩ trờ tới trước mặt, hắn vội
vàng ném Thiên Hà bảo lục trong tay trái cho Tiếu lão đầu vừa kêu lớn:

- Tiếu tiền bối, tiếp lấy!

Tiếu lão đầu cũng không thèm đứng dậy chỉ phách không xuất ra một trảo lập tức
một đạo nội lực ào ra cuốn lấy bảo lục mang về, lão ta cười hì hì đáp:

- Phương lão đệ, thật không nhìn ra ngươi lại là cô gia của Từ Hàng Hiên… Khó
đền đáp nhất chính là ân tình của mĩ nhân, Phương lão đệ, ngươi tự xử đi!

Phương Kiếm Minh cười khổ trong lòng, hai chân đạp nhẹ trượt lui một bước đồng
thời tả chưởng lộn lại như tia chớp vỗ ra một chưởng ngạnh kháng với chưởng
công của Tư Mã Sĩ. Chỉ nghe đương trường một tiếng “Bộp” trầm đục vang lên
thân hình Phương Kiếm Minh đã bay xéo ra ngoài, hắn cũng không đợi lâu lập tức
tung ra một cước đá thẳng vào chính diện Tư Mã Sĩ. Tư Mã Sĩ lại xuất ra một
chưởng nữa, chưởng phong hùng hậu từ trên cao thuận thế đổ ập xuống ép chặt
lấy thân thể Phương Kiếm Minh, Tư Mã Sĩ thấy đối thủ bị kiềm chế liền thừa cơ
ấn tới một chưởng nhằm thẳng vào đầu vai Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh
vội vàng sử ra một chiêu “Quái mãng phiên thân” trườn lui ra sau hơn một
trượng, hắn còn chưa kịp đặt chân xuống đất đã nghe thấy chưởng phương của Tư
Mã Sĩ đã đuổi theo sát sạt rít lên bên tai đành phải quật lại một chưởng
nghênh đón. Hai luồng nội lực giao kích lập tức vang lên một tiếng nổ vang
“Uỳnh!!!”. Thân hình Phương Kiếm Minh theo đó lùi lại hơn ba trượng, để lại
trên mặt đất một loạt dấu chân sâu hơn nửa tấc.

Tư Mã Sĩ lại lăng không lao lên hét lớn một tiếng, hai mắt lóe ra một đạo tinh
quang, song chưởng cách không liên hoàn bổ ra sáu chưởng, chưởng phong như cơn
cuồng phong cuồn cuộn lao tới, sau đạo chân khí vô hình rít lên điên cuồng
đánh thẳng vào chính diện Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh thấy hắn tâm
ngoan thủ lạt cũng đâu dám chần chờ, liền thét dìa một tiếng thân hình lập tức
phi lên từ trên không trung xuất ra ba chiêu Thiếu Lâm Long trảo thủ cách
không đón thẳng chiêu thức của Tư Mã Sĩ, chúng nhân chỉ thấy hai tay hắn không
ngừng phiêu động, thân hình trườn dài ra tựa như một con rồng đang nhe nanh
múa vuốt, theo từng động tác của hắn một cỗ chân khí khổng lồ từ song trảo lập
tức phát động ra ngoài.

Mọi người thấy hai người bọn họ ra tay lập tức có cảm giác trái ngược, đối với
việc Tư Mã Sĩ có thể xuất ra cách không chưởng cũng có thể tiếp nhận được, dù
sao hắn cũng là một trong Võ lâm thập đại công tử, còn Phương Kiếm Minh lại là
một tên vô danh tiểu tốt tại sao lại có tu vi võ học cao thâm đến như vậy??
Nhất thời không còn ai có ý niệm coi thường hắn, tất cả đều mở lớn hai mắt
chắm chú quan sát xem giữa hai người bọn họ rốt cục là ai lợi hại!

Tiếu lão đầu thấy Phương Kiếm Minh xuất thủ liền cười ha ha nói:

- Tây Môn, ta thật hâm mộ ngươi, ngươi thu được một tên đồ đệ tuổi trẻ kì tài
lại có thân thủ như vậy; có thể nói tiền đồ của hắn là vô hạn lượng, sau này
có khả năng trở thành nhất đại Tông sư!

Tây Môn tiên sinh cười hăng hắc, vừa vuốt râu vừa nói:

- Một đôi điện nhãn của ta còn có thể nhìn nhầm người hay sao, đâu có giống
đôi mắt to đùng nhưng vô tích sự của ngươi!

Túy đạo nhân liền trừng mắt nói:

- Tây Môn, võ công của Phương tiểu tử quả thật không tồi nhưng họ Tư Mã kia
cũng chẳng phải kẻ non kém. Ta có cảm giác hắn còn chưa dùng toàn lực, vẫn bảo
tồn thực lực; không biết Phương tiểu tử có đánh được hắn hay không?

Còn Bệnh thư sinh sau khi nghe thấy Long Bích Vân nói Phương Kiếm Minh là hôn
phu của nang trong mắt hiện rõ nét sợ hãi, vẻ mặt tràn đầy tâm sự. Ông ta nghe
Túy đạo nhân nói vậy liền đột nhiên mở miệng chen vào:

- Lão tửu quỷ, ngươi cũng đừng quên Phương tiểu tử cũng chưa xuất toàn lực.
Trên người hắn vẫn còn một cây đao nữa mà; Thiên Thiền nhất xuất, quỷ thần
đồng sát. Không trách vừa rồi ta nhìn cây đao trên lưng hắn liền có cảm giác
bất phàm, đao này luôn ẩn giấu một đạo sát khí vô cùng sắc bén. Tiểu tử này
cũng thật là, còn muốn dấu diếm với chúng ta, hắn nghĩ chúng ta là ai!

Tây Môn tiên sinh cười đáp:

- Việc này cũng không thể trách hắn được, Thiên Thiền đao vừa là một cây bảo
đao lại vừa là một trong Thất tuyệt của Thiếu Lâm tự. Nếu để người ngoài biết
được Thiên Thiền đao ở trong tay hắn không biết sẽ có bao nhiêu người có ý đồ
không tốt với hắn! Phiền toái tốt nhất là không nên có!

Bệnh thư sinh cười lạnh một tiếng tiếp lời:

- Có Thiên Thiền đao còn phải sợ ai, tới một tên giết một tên. Ta không tin
ai cũng có thể xem trọng bảo đao hơn cả tính mạng của bản thân họ!

Tiếu lão đầu nghe xong liền trầm giọng nói:

- Đang tiếc là có một số kẻ vì mê luyến chút vật ngoại thân mà thủy chung vẫn
không nghĩ ra điểm này. Cũng bởi vậy mà trăm ngàn năm qua võ lâm không ngừng
xảy ra phân tranh chém giết, đại khái là đã trở thành định luật mất rồi!

Bệnh thư sinh hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì chỉ quay ra nhìn sân đấu.

Lúc này Phương Kiếm Minh và Tư Mã Sĩ đã trao đổi hơn năm mươi chương, hai
người mặc dù chưa xuất ra công phu lợi hại nhất của mình nhưng Long trảo thủ
của Phương Kiếm Minh cũng đã luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, Ngô Thế
Minh thấy hắn mỗi trảo đánh ra đều vang lên tiếng long ngâm không khỏi động
tâm nghĩ thầm:

“Xem ra Kiếm Minh đã luyện Thiếu Lâm Long trảo thủ tới cảnh giới tuyệt cao
rồi, mấy vị trưởng lão trong sư môn có xuất thủ bất quá cũng chỉ đến thế mà
thôi!”

Nhưng Tư Mã Sĩ cũng đang sử dụng một bộ chưởng pháp vô cùng kì dị, chiêu thức
hung ác đến cùng cực, chiêu thế cực đoan, chưởng phong âm độc vô cùng. Phương
Kiếm Minh giao thủ với hắn lâu như vậy mấy lần không cẩn thận để chưởng phong
quét trung liền không nhịn được rùng mình một cái, cảm thấy cả người như đang
rơi vào giữa hầm băng vậy, khí tức tử vong cũng theo đó mà bao vây ngập tràn
khiến cho hắn chút nữa mê loạn tâm thần. Hắn trong lòng hoảng hốt kêu thầm:

“Chưởng lực thật quái dị, ta thế nào lại chưa từng gặp qua loại võ công như
thế này? Không biết hắn luyện võ công gì mà lại âm độc như vậy!”

Đảo mắt một cái hai người lại trao đổi thêm mấy chiêu, Phương Kiếm Minh càng
nghĩ càng cảm thấy chiêu thức của hắn vô cùng đáng sợ, chợt nhớ tới một chuyện
liền giật mình kêu lên một tiếng thất kinh. Lúc này Tư Mã Sĩ cũng tung ra một
chưởng ấn thẳng xuống đầu vai của hắn, Phương Kiếm Minh vội vàng trầm eo súc
thế phi thân lui ra sau hơn trượng. Tư Mã Sĩ lập tức lộn chưởng ấn tiếp một
chưởng nữa truy theo, Phương Kiếm Minh thấy cả thủ chưởng của hắn đều trở nên
trong suốt, ngay cả mạch máu cũng không thấy liền mở miệng kêu lên:

- Công phu ngươi đang sử dụng chính là võ công trong Bạch Cốt Địa Ngục lục?

Chúng nhân vừa nghe thấy vậy không nhịn được rùng mình hãi hùng, Bạch Cốt Địa
Ngục lục chính là một trong Tứ đại tà thư, thật không ngờ ngày hôm nay lại
được gặp hai truyền nhân của hai trong Tứ đại tà thư, đây có thể coi là một
may mắn cỡ nào!

Tư Mã Sĩ biến sắc mặt cười âm hiểm nói:

- Các hạ, mạo phạm!

Lập tức một đạo chưởng lực mang theo lực đạo ngàn cân tựa như tia chớp vỗ
xuống đầu vai Phương Kiếm Minh, hắn nhắm thời cơ vô cùng chuẩn xác khiến cho
Phương Kiếm Minh muốn né tránh cũng không còn cơ hội nữa rồi. Phương Kiếm Minh
mở miệng thét lớn một tiếng chỉ cảm thấy nội lực trong người cồn cào không
chịu sự khống chế của bạn thân cuồn cuộn đổ ra ngoài, chỉ trong chốc lát sẽ bị
Tư Mã Sĩ hút hết. Hắn trong lòng kinh hãi lập tức khí trầm đan điền, hai chân
bám chặt vào mặt đất vận khởi Thiên Thiền chân lực tiếp ứng cho nội công Thiếu
Lâm chính tông, lập tức trong mắt hắn bắn ra hai tia tinh quang, hai cỗ chân
lực nhanh chóng hợp chuyển tạo thành một loại chân khí thô xám, cỗ chân khí
thô xám này lập tức bịt kín các đường kinh mạch ngăn chặn không cho nội lực
thoát ra ngoài. Hai mắt Phương Kiếm Minh chợt trừng lên bắn ra hai đạo tinh
quang đồng thời nội lực toàn thân thổ ra bức thẳng vào chính diện Tư Mã Sĩ. Tư
Mã Sĩ thấy vậy liền hét to một tiếng lui trở lại một bước, mặt mày trở nên tái
nhợt, thân thể Phương Kiếm Minh chợt rung lên, đầu vai liên hoàn hích ra ba
cái khiến cho hai trảo của Tư Mã Sĩ đang bấu chặt vào đầu vai bị đánh văng ra,
đồng thời thân thể hắn cũng bị chấn văng lại sau. Phương Kiếm Minh cười nhạt
nói:

- Ngươi còn muốn hấp thu nội lực của ta sao?

Hoa Tự Lưu đang ngồi tít ngoài xa nghe xong lời này lập tức sắc mặt đại biến,
lộ ra vẻ kinh hãi cùng cổ quái, thân thể chậm rãi đứng dậy.

Mọi người thấy Tư Mã Sĩ bị Phương Kiếm Minh đánh cho ngã nhào trên mặt đất đều
mở lớn mắt trừng trừng, chưa kịp hết kinh ngạc đã thấy Tư Mã Sĩ lộn người phi
thân đứng dậy; hắn đưa tay áo lau vết máu bên khóe miệng lạnh lùng nhìn Phương
Kiếm Minh, hai mắt bắn ra hai tia nhìn âm độc từng bước từng bước áp tới.

Vũ Văn Kiên thấy hắn bị Phương Kiếm Minh đánh ngã lăn ra đất trên mặt lộ ra vẻ
bất khả tư nghị, nhìn Phương Kiếm Minh một cái rồi mở miệng nói với Tư Mã Sĩ:

- Sĩ huynh, quên đi. Ngày tháng còn dài, hôm nay xem như nhường cho tên tiểu
tử này chút tiện nghi!

Tư Mã Sĩ ngửa mặt lên trời cười ha hả, thần thái có vẻ khác thường lớn tiếng
đáp:

- Từ khi bước chân vào giang hồ tới nay ta còn chưa bị ai đánh trúng một lần
nào, không ngờ hết lần này tới lần khác đều bị võ công quỷ dị của tiểu tử
ngươi qua mặt. Lần trước ngươi đánh trúng ta, lần này lại đánh ngã ta, cừu mới
hận cũ chúng ta cũng nên kết thúc luôn đi. Tư Mã Sĩ ta sẽ cho ngươi chân chính
kiến thức uy lực của công phu trong Bạch Cốt Địa Ngục lục!

Nói vừa dứt lời đã lập tức động thân, hai chân vừa dậm nhẹ toàn thân đã biến
thành một làn bóng ảnh, chúng nhân đương trường chỉ kịp nhìn thấy hai đạo tàn
ảnh dùng hết tốc lực lao thẳng vào nhau…

“Uỳnh!!!: một tiếng vang dội, Phương Kiếm Minh bị đánh văng ra ngoài ngã sấp
trên mặt đất, hình dáng có vẻ vô cùng chật vật. Tư Mã Sĩ lại huy động song
chưởng múa lên, hai tròng mắt hắn chợt trở nên trắng bệch đồng thời giữa hai
bàn tay cũng chợt hiện lên hai ấn kí hình khô lâu nhìn có vẻ vô cùng quỷ dị.
Mấy người bọn Long Bích Vân thấy vậy không khỏi giật mình thất sắc, còn chưa
kịp kêu Phương Kiếm Minh cẩn thận thì đã thấy song chưởng của Tư Mã Sĩ từ trên
cao bổ thẳng xuống người Phương Kiếm Minh.

Trong lúc nguy cơ cận kề Phương Kiếm Minh cũng đâu dám chần chờ, tứ chi đồng
thời vỗ mạn xuống đất thi triển một tư thế vô cùng cổ quái lao đi, cả thân
hình tựa như mui tên lao vút lên. Tư Mã Sĩ thấy bóng Phương Kiếm Minh trườn
qua dưới chân lập tức chuyển người song chưởng phân chia thượng hạ ấn ra đón
đầu Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh đâu có để cho hắn tiếp tục phát uy,
Thiên Thiền đao lập tức xuất vỏ bổ ra một đao, một đạo đao kình bài sơn đảo
hải lập tức ào tới công thẳng vào hai bóng khô lâu trong chưởng ảnh của đối
phương; hai mắt Tư Mã Sĩ bắn ra hai luồng lãnh quang lập tức xuất toàn lực
công tới ý đồ nhất chiêu đả bại Phương Kiếm Minh.

Thiên Thiền đao vừa xuất vỏ Phương Kiếm Minh lập tức cảm thấy một cỗ hưng phấn
không thể lý giải nổi lên trong lòng, Thiền đao ngâm lên một trận nhẹ nhẹ, kèm
theo đó chợt phát ra một trận đao phong, đao phong rợp trời tựa như đang có vô
số Thiền nhân đang bay múa trên bầu trời vậy. Vô số thiền nhân này động tác
tựa như vô cùng khoan thai đột nhiên bị một đạo lệ khí phong nhuệ quấy nhiễu
giấc mộng đẹp của họ khiến cho tất cả đều trở nên điên cuồng, tất cả đều lao
thẳng về phía hai bóng khô lâu trực tiếp thôn phệ lẫn nhau.

Chúng nhân kiến thức bản lãnh chân chính của hai người đều không khỏi thở dài
trong lòng:

“Đây mới là cao thủ chân chính!”

Thân thể Phương Kiếm Minh từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, Thiên Thiền
đao trong tay đột nhiên lóe lên, một cỗ sát khí xung thiên từ thân đao chợt
tỏa ra bốn phía, mấy người nội công kém cỏi liền lập tức bị loại uy lực này
bức lui lại sau, những người tu vi có chút thành tựu thì vừa vận nội lực chống
lại vừa nghĩ thầm trong lòng:

“Đây mới là uy lực chân chính của Thiên Thiền đao hay sao?”

Tư Mã Sĩ đột nhiên mở miệng thét lên một tiếng “Á!!!” rồi phun ra một ngụm máu
tươi, song chưởng rũ xuống bên người, hai chân liên tục đạp trên mặt đá tạo
thành từng tiếng vang chói tai “Đinh… đinh … đinh” thối lui vừa đúng ba bước;
hắn đúng là không địch lại Phương Kiếm Minh đã hoàn toàn bị đả bại.

Lúc này Tư Mã Sĩ đang ngây người ngẩn ngơ, hai con mắt trừng lớn; cho đến lúc
này hắn vẫn không tin mình lại thua một tiểu tử vô danh như vậy! Đương trường
có người thì vui mừng, có người lại ngạc nhiên cũng có người ưu sầu, không ai
giống ai. Đột nhiên có tiếng cười thảm vang lên:

- Gia gia, phụ thân! Con rốt cục đã tìm được cừu gia đã sát hại hai người
rồi, hôm nay con sẽ báo thù cho hai người!

Mọi người đang cảm thấy kinh tâm động phách chưa kịp quay lại nhìn xem là ai
vừa lên tiếng thì đã thấy một nhân ảnh nhoáng lên lão ra giữa sân chen thẳng
vào giữa hai người Phương Kiếm Minh và Tư Mã Sĩ, gậy trúc trong tay người này
tựa như một cây lợi kiếm đâm thẳng xuống lưng Tư Mã Sĩ. Tiếu lão đầu vừa nhoài
người đứng dậy định ra tay ngăn cản lại thấy người này liền ngẩn ngơ đình trệ
tại chỗ. Người vừa ra tay chính là Manh hiệp Hoa Tự Lưu!

Chỉ trong nháy mắt này gậy trúc trong tay Hoa Tự Lưu đã điểm thẳng vào lưng Tư
Mã Sĩ, hai chân Tư Mã Sĩ lập tức trầm xuống lún sâu vào trong mặt đá chừng hơn
một tấc, hắn cũng không chậm trễ lập tức toàn thân rung mạnh, trên lưng lập
tức gồ lên một mảnh giống như đang cất giấu đồ vật gì đó chấn văng luôn cả gậy
trúc của Hoa Tự Lưu. Hoa Tự Lưu đảo thân vòng ra năm bước vừa vặn tránh được
một kiếm của Vũ Văn Kiên đang đâm tới bên hông. Gậy trúc trong tay Hoa Tự Lưu
chợt run lên, đúng là xuất sau mà tới trước điểm thẳng lên mũi kiếm của đối
phương, chỉ nghe một tiếng “Đinh!!” chói tai vang lên, thân thể hai người đều
run lên nhè nhẹ.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=34#ixzz3OCmnvBDP


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #139