Người đăng: Reapered
Mấy người nhóm Tiếu lão đầu thấy Đông Phương Thiên Kiều và Bạch Y Nhân đánh
nhau kịch liệt đều không thể không đứng dậy, Tiếu lão đầu đưa mắt nhìn mấy
người kia một cái cười khổ nói:
- Ài, đàn bà quả là đáng sợ!
Túy đạo nhân cười hì hì tiếp lời:
- Ngày đó trong số các cao thủ liệt vào Thiên – Địa nhị bảng cũng chỉ có Như
Ý thần kiếm Phương Huỳnh Huỳnh là nữ nhân mà thôi, hôm nay trong số các cao
thủ thiếu niên lại có thể đồng thời xuất hiện đến mấy người, xem ra đây là
phúc phận của Võ lâm mới đúng! Tiếu lão đầu ngươi còn than thở cái gì!
Tiếu lão đầu trợn mắt phản bác:
- Không phải ta không biết điều này, ta chỉ e các nàng võ công đã cao như vậy
lại thêm dung mạo khuynh quốc khuynh thánh thế kia… Đáng tiếc, nếu như ta sinh
muộn chừng một trăm năm thì sẽ không tiếc hết thẩy mà truy cầu các nàng cho
bằng được!
Túy đạo nhân phì cười mắng:
- Lão bất tử ngươi nghĩ thật là hay, cho dù ngươi có trở thành một thiếu niên
tuấn tú cũng vô pháp chiếm được phương tâm của người ta. Mấy tiểu cô nương này
chính là loại người vô cùng kiêu ngạo, không dễ gì lay động tâm tư; không tin
ngươi cứ bảo Phương tiểu tử làm thử thì biết, xem hắn có thể thu phục được mấy
tiểu cô nương này không, ta nghĩ là không thể đâu!
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Phương Kiếm Minh một cái rồi cười ha hả, Phương Kiếm
Minh chỉ có thể tỏ ra chưa nghe thấy gì, chăm chú quan sát một tràng đối chiến
luận võ của hai cô nương ở giữa tràng.
Tây Môn tiên sinh nghe xong cũng cười nói:
- Ta rất có lòng tin với Minh nhi, bất luận là chuyện gì hắn cũng có thể hoàn
thành. Túy lão quỷ, ngươi thật uống rượu đến mờ mắt rồi, thực lực chân chính
của Minh nhi cũng nhìn không ra!
Túy đạo nhân trợn trừng đôi tửu nhãn, cặp lông mày rậm rì dựng ngược lên kêu
lớn:
- Tây Môn, ngươi thấy ta uống rượu say lúc nào chưa? Nếu Phương tiểu tử có
thể thu phục được mấy cô bé này lão tửu quỷ ta cam tâm tình nguyện gọi hắn là
đại ka. Chỉ sợ là hắn không có loại bản lãnh này, đừng nói là mấy lão bà, dù
chỉ một lão bà hắn cũng khó lòng kiếm nổi! Lão tửu quỷ ta từ trước tới nay
chưa từng nhìn lầm ai bao giờ, ngày cả chuyện của lão Bệnh quỷ và Tuyết Nhi
năm đó cũng bị ta đoán ra!
Bệnh thư sinh nghe đến đây hai mắt chợt bắn ra hai luồng tinh quang, trong đó
hàm chứa một chút hối hận, một chút phẫn nộ lại còn có cả bi thương lạc lõng;
ông ta khẽ phủi phủi vai áo rồi ho khan vài tiếng, trầm giọng nói:
- Lão tửu quỷ, các ngươi nói gì thì nói nhưng đừng đả động đến ta!
Tây Môn tiên sinh cười ha hả, nói:
- Lão tửu quỷ, miệng của ngươi thật đúng là miệng của quạ đen. Ngươi nói Minh
nhi sau này đến một lão bà cũng khó kiếm thì ngược lại, trong tương lai hồng
phấn tri kỉ của nó tuyệt đối không ít. Ta nhất định phải sống chờ đến một ngày
ngươi cung kính gọi ta một tiếng Tây Môn sư phụ; ha ha ha!
Túy đạo nhân “phì” một tiếng mắng:
- Lão bất tử ngươi sao lại muốn ta gọi ngươi là Tây Môn sư phụ?
Tây Môn tiên sinh cười đáp:
- Minh nhi gọi ta là Tây Môn sư phụ, tương lai ngươi tôn Minh nhi làm đại ka
vậy không phải quan hệ lúc đó cũng sẽ phải thay đổi, ngươi cũng sẽ phải theo
nó gọi ta một tiếng “Tây Môn sư phụ”. Lão tửu quỷ, ta thật mong chờ được nghe
bốn tiếng Tây Môn sư phụ từ miệng ngươi đó!
Túy đạo nhân nghe xong liền phì một tiếng rồi quay đầu sang nhìn chiến trường
ở giữa bãi, lúc này Đông Phương Thiên Kiều và Bạch Y Nhân đã hai tay áp chặt
vào nhau đứng yên một chỗ. Một đôi ngọc thủ trắng muốt của Bạch Y Nhân lúc này
cũng đã chuyển thành màu lục, chân khí màu xanh biếc quỷ dị lưu chuyển quanh
thân nàng ta một cách cực kì quỷ dị. Đồng thời, khuôn mặt tươi sáng của Đông
Phương Thiên Kiều cũng trở nên đỏ rực tựa như đang say rượu vậy, quang mang đỏ
tươi từ chân nàng ta từ từ tỏa ra bao bọc lấy toàn thân thoạt nhìn giống như
một tiên nữ đang say hơi men vậy. Ánh mắt tha thướt thỉnh thoảng lại đong đưa
tựa như đang muốn câu hồn nhiếp phách người khác vậy; ngay cả người có nội
công thâm hậu như Tiếu lão đầu thấy vậy cũng không khỏi âm thầm nuốt nước bọt,
ông ta vội vàng vận nội lực trấn định tâm thần, hai mắt bắn ra một luồng tinh
quang chiếu xuống giữa trường, đồng thời than thầm trong lòng:
“Công phu trong Thiên La sách quả thật quá tà môn, chẳng trách được liệt vào
một trong Tứ đại tà thư!”
Nhìn lại một vòng thì thấy có không ít người đang vô thức tiến ra giữa trường,
không ngờ trong số này cũng có cả Vũ Văn Kiên. Vũ Văn Kiên vừa ngơ ngác đi ra
được vài bước thì lập tức bị thiếu niên tuấn tú vỗ lên vai một chưởng đồng
thời gọi lớn:
- Vũ Văn huynh, mau trở về đi!
Vũ Văn Kiên giật mình tỉnh lại mới biết mình bất tri bất giác tiến lên vài
bước chân, mặt mày đỏ bừng vội vàng lui lại sau. Nhìn lại trên sân cũng đã có
không ít người tiến ra, phần lớn đều là những thanh thiếu niên tuổi đời còn
rất trẻ, ngay cả Sử Đan Phong cũng không phải là ngoại lệ. Trong số những
người cùng lứa tuổi với hắn cũng chỉ còn Địch Hướng Thu và thiếu niên mang
kiếm là vẫn còn giữ được tỉnh táo đứng yên tại chỗ mà thôi, ngoài ra còn một
người nữa không bị tác động gì, chính là tiểu tử họ Phương đó!
Phương Kiếm Minh gặp phải ánh mắt kiều mị của Đông Phương Thiên Kiều không
khỏi có chút mê mẩn tâm thần, ý thức trở nên mơ hồ… hắn lập tức nhắm mắt loại
trừ tạp niệm, nghĩ thầm trong đầu:
“Đông Phương Thiên Kiều bất quá cũng chỉ là một nữ tử có chút xinh đẹp mà
thôi!”
Thế nhưng hắn cũng có chút không hiểu cảm giác chân thực của bản thân lúc này
cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhìn lại giữa sân thấy tình cảnh kì dị
như vậy không khỏi giật mình:
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế?? Chẳng lẽ mị lực của Đông Phương Thiên Kiều
lại lớn đến như vậy hay sao?”
Quay sang bên cạnh thì thấy Ngô Thế Minh tuy không bước chân ra ngoài nhưng
hít thở có vẻ không được tự nhiên, lại nhìn sang Hoa đại ca thì thấy hắn ta
đang nắm chặt lấy Ngô Thế Minh không để cho hắn thất thố. Vẻ mặt của Hoa đại
ca vẫn rất tự nhiên, nhìn thấy Phương Kiếm Minh đang nhìn mình liền mỉm cười
dùng công phu thượng đẳng Truyền âm nhập mật nói chuyện với hắn:
- Phương lão đệ, ngươi không sao chứ?!
Phương Kiếm Minh cũng dùng công phu “truyền âm nhập mật” đáp lời:
- Đệ không sao, bọn họ bị làm sao vậy?
Hoa đại ca đánh mắt một cái đầy ngụ ý, Phương Kiếm Minh vội quay sang quan sát
thì thấy số người bước ra giữa sân càng lúc càng đông. Tiếu lão đầu cũng không
dám chần chờ hơn nữa vội ngửa cổ cười lớn một tràng, thanh âm tựa như sấm sét
đột nhiên vang lên giữa trời xanh vọng thẳng vào bên tai từng người khiến
người ta phải giật mình bừng tỉnh. Ông ta cũng bất chấp bối phận động thân lao
ra giữa trường định tách hai tiểu cô nương đang đấu đến người sống ta chết ra
thì chợt nghe một thanh âm vô cùng quyến rũ vang lên:
- Tiếu tiền bối, việc nhỏ này đâu cần phiền đến đại giá của tiền bối!
-
Một thân ảnh nhỏ nhắn nhoáng lên đã tiến ra giữa trường, nhìn hai người Đông
Phương Thiên Kiều và Bạch Y Nhân ra, cười nói:
- Hai vị muội muội cần gì phải giận dữ như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một
cuốn Thiên Hà bảo lục mà thôi. Tỷ tỷ ngăn cản hai người hai người không được
oán giận ta đó!
Nói xong vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, miệng quát lớn:
- Song hàm Tây Lĩnh thiên thu tuyết!
Nàng ta thuận miệng đọc một câu thơ, từ “tuyết” vừa ra khỏi khóe miệng thì đã
thấy một thân bạch y loáng lên phiêu bồng tựa như hoa tuyết trong gió đông
vậy, cả người từ từ nổi lên khỏi mặt đất chừng một thước đồng thời hai tay
phân ra. Lập tức chúng nhân cảm thấy một cơn lạnh lẽo tràn ngập không gian,
tựa như cả một vùng không khí rộng lớn đã trở thành biển băng vậy. Nhân sĩ võ
lâm nhiều người không nhịn được rùng mình run lên cầm cập, bọn họ chợt giật
mình thanh tỉnh thấy mình đã tiến ra giữa trường không ít trên mặt không khỏi
lộ ra vẻ xấu hổ liền vội vàng lui lại sau. Lúc này nhìn lại mới thấy Long Bích
Vân vẫn đang lơ lửng cách mặt đất chừng một thước, đưa hai tay ra nắm lấy hai
tiểu cô nương kéo ra, một chiêu kinh thế hãi tục! Một chiêu này của Long Bích
Vân sử ra bất kể là mấy người nhóm Tiếu lão đầu hay là Phi Long Tử đều không
khỏi giật mình đứng bật dậy, hai mắt mở lớn nhìn trừng trừng, trên mặt còn
hiện rõ vẻ bất khả tư nghị…
Trong số những nữ tử ở đây lại mặc áo trắng ngoại trừ Bạch Y Nhân và nữ tử che
mặt ở bên kia thì chỉ còn lại một người, đó chính là Phiêu Miễu tiên tử Long
Bích Vân, nữ đệ tử kiệt xuất nhất từ trước tới nay của Từ Hàng Hiên!
Long Bích Vân nhẹ nhàng chen vào giữa hai người rồi thản nhiên cười nói:
- Hai vị muội muội. Không biết công phu của ta thế nào? Các ngươi còn muốn
tranh đoạt Thiên Hà bảo lục nữa không!
Nói xong liền nhẹ nhàng đẩy ra, hai người lập tức cảm thấy một cỗ nội lực cực
kì mạnh mẽ đẩy tới, không tự chủ bị đẩy lui chừng hơn một trượng. Đôi mắt đẹp
của Đông Phương Thiên Kiều trừng lên kinh ngạc nhìn Long Bích Vân, khuôn mặt
ửng đỏ cũng biến mất, thay vào đó là vẻ nhợt nhạt của người vừa bị mất sức quá
nhiều. Bạch Y Nhân cũng yên lặng đứng về một phía, thần tình có vẻ rúng động
vì chuyện vừa rồi.
Đông Phương Thiên Kiều đột nhiên mở miệng cười hi hi vài tiếng rồi nói:
- Công phu của Long tỷ tỷ thật lợi hại, tiểu muội cam bái hạ phong. Không
biết chiêu Song hàm Tây Lĩnh thiên thu tuyết này có phải là công phu trong
“Xuân – Hạ - Thu – Đông cấp” không?
Long Bích Vân mỉm cười đáp:
- Không sai, không biết Đông Phương muội muội thấy thế nào?
Đông Phương Thiên Kiều tươi cười trả lời”
- “Xuân – Hạ - Thu – Đông cấp” là một trong Tứ đại thánh thư, tiểu muội đâu
có thể là đối thủ của Long tỷ tỷ. Xem ra Thiên Hà bảo lục này đã thuộc về Từ
Hàng Hiên rồi!
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại hừ lạnh một tiếng nghĩ thầm:
“Nếu Thiên La tiêu hồn chỉ của ta mà luyện tới tầng mười ba thì hôm nay người
phải mất mặt là ngươi!”
Long Bích Vân cũng không quản xem lời nàng ta có thật tâm hay không, cũng mặc
kệ ngữ khí khiêu khích của nàng ta liền quay đầu sang Bạch Y Nhân, Bạch Y Nhân
trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng mở miệng:
- Long Bích Vân, mong ngươi đừng gọi ta là muội muội. Ta là Thánh nữ Ma môn,
chỉ có tỷ muội huynh đệ Ma môn mới là bằng hữu của ta. Cho dù hôm nay có đoạt
được Thiên Hà bảo lục thì Ma môn chúng ta cũng tuyệt đối không buông bỏ!
Nói rồi phi thân tới bên cạnh nữ tử che mặt, hai người chụm đầu thì thầm trao
đổi vài câu, chỉ thấy nữ tử che mặt lắc đầu hình như không đáp ứng chuyện gì
đó; Bạch Y Nhân di chân trên mặt đất tựa như có chút không hài lòng.
Nữ tử che mặt quay sang nhìn Long Bích Vân, Long Bích Vân cũng đối nhãn với
nàng ta, lập tức hai luồng ám kình của hai người phát ra giao tranh giữa không
trung tạo thành một cơn dao động kịch liệt khiến cho không gian tựa như bị ép
chặt đến nỗi sắp bị bùng nổ vậy; tình thế đương trường có vẻ rất quỷ dị.
Nữ tử che mặt và Long Bích Vân đều chấn động nhẹ, nàng ta cười lạnh một tiếng
rồi quay sang cùng Bạch Y Nhân mang theo Phong Công độ vội vã quay người hạ
sơn. Trước khi đi nàng ta vẫn còn kịp đánh mắt liếc qua Phương Kiếm Minh một
lần, Phương Kiếm Minh thấy “Y Di tỷ” bỏ đi trong lòng quýnh lên nhưng chưa kịp
mở miệng hô kêu lên thì giai nhân đã khuất bóng dưới vách núi rồi, bóng hình
không còn nhưng dư hương vẫn còn quanh quẩn đâu đây…
Phương Kiếm Minh thấy “Y Dy tỷ” không từ mà biệt nghĩ tới đủ loại chuyện xưa
trong lòng chợt cảm thấy chua xót, một loại cảm giác bi thương dâng lên ngập
tràn khiến hắn chỉ hận không thể buông bỏ hết thảy đuổi theo giữ nàng ta lại.
Thế nhưng lúc này trong tay hắn vẫn còn giữ Thiên Hà bảo lục, cho nên có muốn
bỏ đi cũng phải đợi xem quần hùng có đồng ý không đã!!!
Trên thạch bích lúc này cũng chỉ có Đông Phương Thiên Kiều là “quan tâm” đến
hắn nhất, trông thấy vẻ mặt thương cảm của hắn trong mắt nàng ta cũng đột
nhiên hiện lên vẻ mông lung vô định, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt lại có biến
hóa trở thành ánh mắt kì quái có xen lẫn một chút đố kị rồi nhanh chóng khôi
phục lại bình thường. Tất cả những biến hóa này của nàng ta đều không qua được
ánh mắt sắc bén của Long Bích Vân, quan sát thấy vậy trong lòng nàng không
khỏi có chút lạnh lẽo:
“Nàng ta cùng hắn có quan hệ gì? Tại sao lại có loại ánh mắt như vậy??”
Nhưng chuyện này vốn là một bí ẩn chưa có lời giải, dù nàng ta có nghĩ đến vỡ
đầu thì cũng không thể đoán nổi!
Long Bích Vân vừa xuất tràng mặc dù chưa cùng người giao thủ nhưng bằng vào
tuyệt kĩ nhất chiêu tách đôi hai thiếu nữ cao thủ hạng nhất đó cũng có thể xem
là hiếm thấy trên đời. Nếu là những kẻ bình thường đừng nói đến việc tách hai
cô nàng ra mà ngay cả cơ hội đến gần cũng không có khả năng, muốn tách hai
người ra chỉ có thể là một siêu cấp cao thủ mà thôi, từ đó cũng có thể thấy
chênh lệch thực lực giữa họ lớn đến thế nào. Chợt có người mở miệng kêu lớn:
- Long tiểu thư thần công cái thế, Thiên Hà bảo lục ắt là thuộc về nàng ta
rồi!
Tiếp đó lại có một loạt tiếng xì xào phụ họa vang lên, chỉ trong chốc lát Long
Bích Vân đã trở thành nhân vật tiêu điểm thu hút sự chú ý của chúng nhân, thế
nhưng nàng ta vẫn bảo trì tư thái như vũ đứng lẳng lặng một bên không hề có ý
tứ tranh đoạt bảo vật thật khiến người ta vô cùng khó hiểu! Tiếu lão đầu thấy
vậy liền mỉm cười lên tiếng:
- Xem ra Long cô nương rất được chúng nhân ủng hộ, không biết còn có ai xuất
tràng so cao thấp với Long cô nương nữa không!
Tiếu lão đầu hỏi vài lần vẫn không có ai lên tiếng trong lòng không khỏi có
chút khó nói nên lời, ông ta liếc qua Phương Kiếm Minh một cái chỉ thấy hắn
cười hăng hắc ngửa mặt lên ngắm mây trời, tỏ vẻ ta đây không thèm để ý. Tiếu
lão đầu mắng thầm trong lòng đang định tuyên bố Thiên Hà bảo lục từ nay về sau
thuộc về Long Bích Vân thì chợt có một người cười lớn bước ra, nói:
- Long tiểu thư thần công kinh nhân, Xuân – Hạ - Thu – Đông – cấp không hổ là
một trong Tứ đại thánh thư, nếu Long tiểu thư cũng mang nốt Thiên Hà bảo lục
đi không phải là sẽ trở thành Thiên hạ vô địch hay sao, tại hạ xin lĩnh giáo
cao chiêu của Long tiểu thư!
Phương Kiếm Minh vội quay lại nhìn thì thấy người xuất tràng chính là thiếu
niên vô cùng tuấn tú nọ, không hiểu sao vừa thấy hắn Phương Kiếm Minh có một
loại cảm giác vô cùng quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại một lúc đột nhiên biến sắc
hô thầm trong lòng:
“Hóa ra là hắn, không trách được, không trách được!”
Chỉ thấy người nọ bước ra giữa sân đứng đối diện với Long Bích Vân, dáng vẻ vô
cùng anh tuấn cùng nụ cười mỉm sáng ngời trên mặt khiến cho người ta phải cảm
thán cho dù Tống Ngọc, Phan An tái thế cũng chỉ thế mà thôi. Long Bích Vân
cũng không tỏ thái độ gì, chỉ mỉm cười nói:
- Tư Mã huynh cũng có hứng thú với Thiên Hà bảo lục sao?
Thiếu niên nọ cười đáp:
- Bảo vật như vậy thiên hạ có mấy người không động tâm, đến thế ngoại cao
nhân như Long tiểu thư còn khó tránh khỏi động tâm huống chi là phàm phu tục
tử như chúng ta!
Long Bích Vân thản nhiên trả lời:
- Tư Mã huynh thân là một trong Thập đại công tử danh chấn giang hồ, nếu cả
người mà cũng là phàm phu tục tử thì thiên hạ lấy đâu ra Thế ngoại cao nhân!
Thiếu niên họ Tư Mã cười ha hả nói:
- Long tiểu thư thật biết nói chuyện, chi bằng để ta công cáo cho quần hùng
cùng biết thì hơn.
Nói rồi quay sang bốn phía lớn giọng:
- Tại hạ chính là Thiếu trang chủ của Tình Nhân sơn trang – Tư Mã Sĩ, xưng là
Truy hồn công tử được liệt vào vị trí thứ nhất trong Thập đại công tử, các vị
anh hùng hảo hán nếu ngày sau rảnh rỗi xin mời ghé thăm Tình Nhân sơn trang,
tại hạ nhất định hết lòng khoản đãi!
Chúng nhân nghe vậy không khỏi có chút giật mình kinh hãi, không ngờ hắn cũng
tới nơi này! Trong chốn võ lâm ngoại hiệu “Truy hồn công tử” của hắn vốn có
hai ý, thứ nhất đối với địch nhân hắn tuyệt đối không hạ thủ lưu tình, đã ra
tay nhất định truy hồn; thứ hai là vì hắn quá mức anh tuấn, bất kể là thiếu
phụ hay cô nương chốn khuê phòng nếu định lực không đủ mà gặp hắn đều thần hồn
điên đảo, cơm nước không màng, chỉ hận không thể lập tức trở thành tình nhân
của hắn. Cho dù hắn không tỏ thái độ cũng sẽ có không ít khuê tú tìm đến tận
cửa, nghe nói hắn có quan hệ với rất nhiều tiểu thư danh môn, phần lớn những
nữ tử này đều là cam tâm tình nguyện đi theo hắn; thế nhưng hôm nay cùng Vũ
Văn Kiên tới đây bên người lại không có bóng giai nhân nào thật khiến người ta
cảm thấy khó hiểu.
Tình Nhân sơn trang cũng chỉ mới nổi danh trong khoảng năm năm gần đây, trước
đó danh khí cũng chỉ quanh quẩn trong một dải Tứ Xuyên mà thôi. Từ khi Tư Mã
Sĩ gia nhập đến nay danh tiếng cũng từ đó mà bay cao lên tận trời; trên giang
hồ hầu như ai cũng biết Tứ Xuyên có một Tình Nhân sơn trang nhưng về phần nội
tình cụ thể ra sao rất ít người biết được! Có một số người sau khi đến bái
phỏng thì biệt tích luôn, hoặc cũng có một số người trở ra nhưng mặt mày ủ rũ,
từ đó về sau cũng không thấy xuất hiện trên chốn giang hồ nữa; đại khái là
Chậu vàng rửa tay không hỏi chuyện giang hồ. Càng khiến người ta khó hiểu hơn
là Tình Nhân sơn trang không hề tiết lộ nhân sự cùng cơ cấu bên trong cho nên
đối với sự hưng khởi của nó không ít người cảm thấy không đáng lo ngại. Nếu
xét trên bình diện các môn phái trong võ lâm thì Tình Nhân sơn trang chưa được
xem là thế lực nhất phương, nó cũng không giống như là Phi Ưng bảo và Phiêu
Hương Cung, thực lực của hai bang phái này là do quá trình tích lũy lâu dài mà
hình thành, cho đến hôm nay cũng có thể coi là có chút phân lượng. Phi Ưng bảo
được chia ra làm Bảo chủ - Phó Bảo chủ - Hộ Pháp – Đường chủ quản hạt; mà
Phiêu Hương Cung ngoài Cung chủ ra còn có mười Đại Hương chủ và ba Hoa chủ.
Thế nhưng trong chốn võ lâm hiện nay cũng không mấy người có thể biết được
thực lực của hai bang phái này rốt cục là mạnh yếu như thế nào, cũng giống như
là Tình Nhân sơn trang vậy, đối với nó hầu hết chỉ có một loại cảm giác không
tên vô cùng vi diệu – chỉ biết nó có một Thiếu trang chủ gọi là Tư Mã Sĩ chứ
còn hình dáng cùng thực lực của hắn rốt cục là đến đâu thì không ai đoán được.
Bất quá Tư Mã Sĩ có thể được liệt đứng đầu trong Thập đại công tử thì võ công
nhất định có chỗ độc đáo, thực lực của Tình Nhân sơn trang nhất định không
phải chỉ là một chút đàm hoa nhất hiện mà thôi. Trên giang hồ hầu như không ai
không biết một dải Tứ Xuyên hiện nay tồn tại đến năm đại thế lực, nổi danh
nhất chính là Đường môn, tiếp đó là Nga Mi, Thanh Thành, Phiêu Hương Cung và
cuối cùng chính là Tình Nhân Sơn trang này!
Tư Mã Sĩ vừa xuất tràng nhưng phần lớn chúng nhân đối với hắn đều không gửi
gắm quá nhiều hi vọng, không phải vì võ công hắn không cao mà là vì Long Bích
Vân thật sự quá mạnh mẽ. Tư Mã Sĩ là một trong Thập đại công tử thì cho dù võ
công cao tới đâu cũng chỉ nhỉnh hơn Địch Hướng Thu là cùng, trong khi đó Địch
Hướng Thu thu ăn phải quả đắng của Trọng Dương lão nhân mà nhìn qua có thể
thấy thân thủ của Long Bích Vân còn vượt hơn Trọng Dương lão nhân không ít.
Đơn giản là lúc đầu Trọng Dương lão nhân bị Phi Tinh lão đạo đánh bại mà Đông
Phương Thiên Kiều và Bạch Y Nhân giao đấu thực lực tuyệt đối không thua kém
Phi Tinh lão đạo. Long Bích Vân có khả năng ung dung xâm nhập vào vùng giao
tranh nội lực của hai người lại có thể thoải mái tách cả đôi ra, loại tình
hình như vậy chỉ sợ thực lực nàng ta không chỉ đơn giản là vượt qua hai người
bọn họ nửa trù hay một trù mà thôi, thử hỏi mấy người có thể ôm hi vọng với
hắn đây!
Long Bích Vân nghe Tư Mã Sĩ nói xong liền mỉm cười đáp:
- Tư Mã huynh chớ vội hiểu lầm, đối với Thiên Hà bảo lục ta cũng chỉ là tò mò
mà thôi, bổn môn đã có Xuân - Hạ - Thu - Đông cấp ta cần gì phải nảy sinh thêm
lòng tham. Chẳng qua vừa rồi nhìn thấy hai vị muội muội ra tay thật sự quá mức
ác liệt, cũng không kịp suy nghĩ nhiều chỉ vội tách rời hai người bọn họ ra mà
thôi. Không ngờ như vậy lại khiến cho ta tiến thoái lưỡng nan, nếu ta cứ vậy
mà thoái lui thì sẽ khiến danh tiếng bổn môn đại tổn, còn nếu không thoái lui
thì đây cũng không phải là mong muốn trong lòng của ta, thật sự rất là khổ
não…
Vừa nói nàng ta vừa hơi cúi đầu lộ vẻ suy nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái kết
hợp với tướng mạo thần thánh của mình cực kì tương đồng, vẻ mặt thuần khiết
của một thánh nữ thật khiến người ta ngẩn ngơ! Một lát sau lại nghe Long Bích
Vân cười nhẹ một tiếng chậm rãi nói tiếp:
- Không bằng như vậy đi, ta có một biện pháp, nói ra mong rằng sẽ được Tư Mã
huynh chấp nhận:
Tư Mã Sĩ cũng cười tiếp lời:
- Long tiểu thư có biện pháp gì xin cứ nói thẳng!
Long Bích Vân đột nhiên bước tới trước mặt Phương Kiếm Minh, mọi người còn
chưa kịp nghĩ xem nàng ta muốn làm gì thì đã thấy nàng ta thản nhiên cười nói
với Phương Kiếm Minh:
- Vị huynh đài này có thể giúp một chút hay không?
Phương Kiếm Minh cảm thấy nao nao, hắn còn tưởng rằng người mà nàng ta tìm
phải là mấy người trong nhóm Tiếu lão đầu, thật không ngờ người mà nàng ta “sờ
gáy” quả thật là hắn. Phương Kiếm Minh đang chần chờ đột nhiên cảm thấy một
làn hương thơm mê người ập thẳng vào mặt, nhìn lại thì Long Bích Vân đã tiến
tới trước người hắn đưa tay ra nắm lấy tay hắn kéo ra giữa tràng…
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=33#ixzz3OCmbaNv9