Lưỡng Nữ Tương Tranh


Người đăng: Reapered

Phi Tinh lão đạo nhìn Trọng Dương lão nhân mang theo Vương Lâm bỏ đi được một
đoạn chợt mặt mày tái nhợt, mở miệng kêu lên một tiếng đau đớn đồng thời ói ra
một ngụm máu tươi, ông ta lau khóe miệng rồi cười nói:

- Lão gia hỏa này nội công thật là lợi hại!

Tiếu lão đầu thấy vậy vội phi thân lại bên cạnh lão lật bàn tay dánh liền mười
mấy chưởng vào lưng Phi Tinh lão đạo, truyền vào người lão một ít nội gia chân
lực giúp lão bình hòa thương thế. Qua một lúc sắc mặt của Phi Tinh lão đạo đã
tốt hơn rất nhiều, ông ta bèn quay người lại nói với Tiếu lão đầu:

- Đa tạ tiền bối. Bần đạo và Trọng Dương lão nhân luận võ tranh đoạt Thiên Hà
bảo lục kì thật bên trong còn ẩn giấu tranh đấu giữa hai phái Hoàng Sơn và Võ
Đang. Hôm nay Trọng Dương lão nhân bị ta đánh bại danh tiếng nhất định có tổn
hại, chỉ sợ khi trở về hắn ta sẽ thẹn quá hóa giận làm chuyện bất lợi cho Võ
Đang cho nên bần đạo phải gấp rút trở về. Còn về phần Thiên Hà bảo lục bần đạo
vốn không có lòng, ở đây còn có mấy người trẻ tuổi võ công thậm chí còn cao
hơn bần đạo vài phần, họ xứng đáng có được Thiên Hà bảo lục. Tiền bối, việc
này không thể chậm trễ, bần đạo xin cáo từ!

Nói rồi mang theo tiểu đạo sĩ phi thân xuống dưới vách đá rồi biến mất. Mọi
người ở đây nghe ông ta nói xong đều cảm thấy có chút không tiếp nhận nổi, ông
ta vừa đả bại Trọng Dương lão nhân hẳn là có cơ hội rất lớn đoạt được Thiên Hà
bảo lục, không ngờ bên trong lại còn ẩn giấu mâu thuẫn tranh đấu giữa hai
phái, người không biết nội tình thì cảm thấy hồ đồ, người biết chuyện thấy ông
ta vội vã rời đi cũng không tránh khỏi có chút kinh ngạc

Phi Tinh lão đạo rời đi rồi thì luận võ vẫn tiếp tục, nhưng những người vừa bị
đánh bại có thể tiếp tục tham gia hay không lại là một vấn đề nan giải. Tiếu
lão đầu đang quay về phía quần hùng tham khảo ý kiến thì chợt nghe một tiếng
cười trong trẻo vang lên:

- Tiếu tiền bối không cần phải khó xử, Thiên Hà bảo lục Ma giáo chúng ta đã
quyết lấy cho bằng được, không biết có vị anh hùng nào chịu xuất thủ chỉ giáo!

Theo tiếng nói Đông Phương Thiên Kiều nhẹ nhàng đi ra giữa sân, chúng nhân
thấy được vẻ mặt tuyệt thế của nàng ta đều có chút ngẩn ngơ. Tiếu lão đầu thấy
nàng ta đích thân xuất tràng sắc mặt trở nên vui vẻ nói:

- Được, đã nghe võ công của công chúa cao thâm khó lường, cũng nghe ngươi đã
lĩnh ngộ được không ít bí ảo trong Thiên La sách. Hôm nay có ngươi xuất tràng,
ha ha… đương nhiên là có thể kĩ áp quần hùng rồi!

Nói rồi lui lại mấy bước khiến cho người ta không thể nào đoán ra được ý tứ
của ông ta là thế nào. Mọi người vừa nghe đến ba chữ “Thiên La sách” đều biến
sắc mặt, Ma giáo không phải là đang sở hữu một trong Tứ đại kì thư – Thiên La
sách sao? Vật này tề danh với Thiên Hà bảo lục há có thể là vật tầm thường.
Hơn nữa năm đó giáo chủ Ma giáo Độc Cô Động Thiên nhờ tu luyện Tiểu Thiên La
thần công mà có thể thống lĩnh ma giáo tạo thành một thế lực khổng lồ, đánh
bại vô số cao thủ nghiễm nhiên chiếm vị trí cao thủ đệ nhất trên Thiên bảng.
Hôm nay lại nghe nói công chúa Ma giáo Đông Phương Thiên Kiều cũng tu luyện
thần công đó thử hỏi chúng nhân sao không có chút lạnh lẽo trong lòng, bất tri
bất giác đều tập trung ánh mắt đánh giá nàng ta. Đông Phương Thiên Kiều nhìn
quanh một vòng đều thấy phần lớn chúng nhân nhìn mình bằng con mắt vừa hâm mộ
lại vừa úy kị liền hiểu bọn họ vừa động tâm vì sắc đẹp của mình nhưng cũng e
ngại thần công của mình không kém. Nghĩ thế nàng ta liền mỉm cười nhìn quanh,
nhất thời dĩễm quang bắn ra tứ phía khiến cho phần lớn nhân sĩ võ lâm đương
trường đều ngây ngất than thầm trong lòng:

“Tuyệt sắc vưu vật như thế thật là hiếm thấy, nếu có thể lấy nàng ta làm vợ
thì còn cần gì đến Thiên Hà bảo lục!”

Trong chúng nhân có hơn một nửa bị hàng động này của nàng ta khiến cho đầu óc
ngẩn ngơ, chẳng biết thân mình đang ở nơi nào. Đông Phương Thiên Kiều đảo mắt
một lượt rồi đột nhiên dừng lại trên khuôn mặt của Phương Kiếm Minh, trong mắt
hiện ra một tia kì lạ, thản nhiên cười nói:

- Phương huynh mang theo Thiên Hà bảo lục đến đây chẳng nhẽ không có ý định
ra tay hay sao?

Phương Kiếm Minh thấy nàng ta nhìn mình chỉ biết là sẽ có phiền phức, lại nghe
nàng ta gọi mình một cách thân mật “Phương huynh” không nhịn được rùng mình
một cái bối rối cười hăng hắc đáp:

- Đông Phương cô nương đỉnh đỉnh đại danh là một trong Bát đại mỹ nhân, lại
là công chúa của Ma giáo thân mang tuyệt kĩ. Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh tiểu
tốt đâu dám phô trương trước mặt cô nương!

Đông Phương Thiên Kiều nghe xong không khỏi bật cười, khuôn mặt trắng bóc ngọc
ngà có chút ửng hồng cười nói:

- Phương huynh thật quá khiêm nhường. Lúc trước trong rừng cây, Phương huynh
với thân pháp siêu tuyệt cùng cơ trí hơn người dễ dàng thoát khỏi mấy người
bọn ta thì làm sao có thể nói đến hai chữ “phô trương”. Chẳng lẽ là Phương
huynh khinh thường không muốn động thủ cùng ta sao?

Phương Kiếm Minh vội vàng đáp:

- Đông Phương cô nương, tại hạ không có ý này, xin chớ hiểu nhầm!

Đông Phương Thiên Kiều lại cười tiếp lời:

- Nếu không có ý này thì tại sao Phương huynh không xuất thủ tỷ thí cùng ta.
Ta biết võ công Phương huynh quả thật cao thâm khôn lường, lại học được một
trong thất tuyệt của Thiếu Lâm tự, có thể nói Thiên Hà bảo lục hoàn toàn có
thể cầm chắc trong tay!

Lời vừa nói ra lập tức chấn nhiếp đương trường, sắc mặt Phương Kiếm Minh cũng
trở nên vô cùng khó coi. Chúng nhân đều ngạc nhiên quay sang nhìn Phương Kiếm
Minh, trông hắn không giống người của Thiếu Lâm tự sao lại có thể học được võ
công Thiếu Lâm, hơn nữa lại là một trong Thất tuyệt nữa? Dựa theo lời Đông
Phương Thiên Kiều vài người tâm tư tinh tế quan sát một chút liền phát hiện
trên đầu vai hắn hơi lộ ra một chút chuôi Thiên Thiền đao liền lập tức đoán ra
môn tuyệt kĩ này của hắn là gì. Long Bích Vân lập tức nhìn hắn bằng một ánh
mắt cao thâm khó lường, Sử Đan Phong lại cảm thấy vô cùng khó chịu chỉ hừ lạnh
một tiếng. Địch Hướng Thu cũng vô cùng kinh ngạc, trợn tròn hai mắt nhìn hắn.
Cự kiếm thiếu niên trên mặt lại nở ra một nụ cười hồn hậu, hảo cảm của hắn với
Phương Kiếm Minh lại tăng thêm không ít.

Phương Kiếm Minh thấy nhiều người nhìn mình như vậy không khỏi có chút xấu hổ
mặt mày đỏ ửng, đang định cắn răng bước lên động thủ.

Đột nhiên có một tiếng cười lạnh của nữ nhân vang lên:

- Công chúa Ma giáo thì hay lắm sao? Đông Phương Thiên Kiều ngươi không cần
phải bức người thái quá như thế! Ta vốn đã muốn cùng ngươi một trận phân cao
thấp, hôm nay là một cơ hội khó có ta muốn lĩnh giáo tuyệt học của ngươi. Để
xem công phu Ma giáo các ngươi lợi hại hay là võ công Ma môn chúng ta lợi hại!

Theo tiếng nói cô gái mặc lam y nhún mình phi thân như tia chớp ra giữa sân,
chỉ cách Đông Phương Thiên Kiều chừng hai trượng mà thôi. Đông Phương Thiên
Kiều nhìn thấy nàng ta liền cau mày trầm giọng nói:

- Nếu bổn công chúa đoán không sai thì ngươi chính là Thánh nữ Ma Môn!

Ngữ khí cực kì lạnh lẽo, thái độ ôn hòa vừa rồi biểu hiện với Phương Kiếm Minh
đã biến mất không còn chút tăm hơi, đúng là nữ nhân trở mặt như trở bàn tay!

Lam y thiếu nữ trên mặt còn mang theo một tấm sa mỏng màu đen khiến người ta
không thể nhìn ra vẻ mặt nàng ta, chỉ nghe nàng ta lạnh lùng đáp:

- Không sai, cũng có thể coi như Đông Phương Thiên Kiều ngươi có chút nhãn
lực!

Đông Phương Thiên Kiều hừ lạnh một tiếng nói tiếp;

- Nói như vậy ngươi chính là Tiếu Sắc thiên hạ Bạch Y Nhân rồi!

Lam y thiếu nữ vẫn dùng thái độ lạnh băng trả lời:

- Đông Phương Thiên Kiều, ngươi cần gì phải hỏi nhiều như vậy, có bản lĩnh gì
cứ sử ra là được!

Đông Phương Thiên Kiều cũng cười hăng hắc đáp:

- Thường nghe Tiếu sắc thiên hạ Bạch Y Nhân sắc đẹp thiên kiều bá mị, một nụ
cười cũng có thể khiến nam nhân trong thiên hạ nghiêng ngả. Hôm nay ngươi lại
mang sa đen che mặt làm gì, chẳng phải như thế là đã phụ sự ưu ái của ông trời
dành cho ngươi sao?

Bạch Y Nhân nghe xong có chút khẩn trương, ngữ khí trở nên khó chịu đáp:

- Ngươi quản làm gì, ta thích như thế thì sao? Ngươi tưởng ta là ai? Ta không
giống những người có vốn tự cho rằng mình có khuôn mặt xinh đẹp nên dương
dương phô trương với thiên hạ, hừ!

Chúng nhân nghe xong đều cảm thấy buồn cười, vừa rồi thấy khẩu khí của nàng ta
vô cùng lão luyện, rất giống với một đại hành gia trong võ lâm. Nhưng nghe
xong đoạn nói chuyện này lại hiểu ra nàng ta có chút không thông nhân tình thế
thái, từ đó có thể đoán ra nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, đại
khái cũng là một tiểu thư khuê phòng! Nhưng vì thân phận của nàng ta vô cùng
đặc thù, ai dám ngang nhiên mở miệng cười! Mặt khác chúng nhân lại nghe cô ta
tự mình thừa nhận là một trong Bát đại mỹ nhân – Bạch Y Nhân đều không nén
được tò mò trợn mắt nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu qua tấm hắc sa vậy.
Nhìn cả một hồi lâu cũng không ai có thể đoán ra được tuyệt sắc tư dung của cô
ta rốt cục là như thế nào trong lòng không khỏi than thầm, đối với biểu hiện
của nàng ta càng thêm mong chờ.

Hôm nay trên thạch bình này đã hội tụ đến ba vị tuyệt sắc giai nhân trong Bát
đại mũ nhân rồi, sau này chuyện này truyền ra có thể dễ dàng chấn động võ lâm,
khiến không ít kẻ khóc hận không thôi. Chỉ sợ lực hấp dẫn của ba người này
tuyệt đối không kém hơn Thiên Hà bảo lục bao nhiêu.

Đông Phương Thiên Kiều nghe Bạch Y Nhân nói xong liền thản nhiên cười nói:

- Đã nghe Bạch muội muội nhan sắc vô song, võ công trong thiên hạ lại càng
hiếm thấy, tỷ tỷ sẽ cùng ngươi tỷ thí một phen!

Bạch Y Nhân nghe nàng ta gọi mình là “Bạch muội muội” còn tự xưng là “tỷ tỷ”
liền nổi giận quát lớn:

- Ai là muội muội của ngươi, ngươi chớ có…

Lời còn chưa nói hết đã thấy thân ảnh Đông Phương Thiên Kiều lóe lên, thân ảnh
tựa như quỷ mị chớp nhoáng lao tới, tàn ảnh trong không trung còn chưa biến
mất thì đã thấy ngọc chỉ của nàng ta đang điểm tới đại huyệt trước ngực của
Bạch Y Nhân. Chiêu này thoạt trông rất đẹp mắt nhưng lại vừa nhanh vừa hiểm,
chỉ trong chớp mắt đầu ngón tay nàng ta đã điểm tới gần huyệt Tâm Oa của Bạch
Y Nhân. Tình cảnh mập mờ này khiến cho hai cô gái đều mặt mày đỏ bừng, không
khí tràn ngập một loại mùi vị là lạ khiến người ta đều cảm thấy tim đập chân
run, hai mắt trợn trừng trên mặt lộ rõ vẻ không tin nổi. Những người nội công
hơi kém một chút không kìm chế được liền kêu lên thành tiếng, một chỉ này thật
quá quỷ dị!

Bạch Y Nhân muốn tránh đã không còn kịp nữa rồi, chỉ đành hất song chưởng lên
thủ trước ngực mà thôi. Mọi việc xảy ra chớp nhoáng, chỉ nghe “Phịch” một
tiếng vang lên, Đông Phương Thiên Kiều liên tiếp lui lại sau ba bước tóc tai
tán loạn, mặt mày đỏ bừng. Nhất là cái miệng nhỏ nhắn thở gấp không ngừng
khiến cho bộ dáng nàng ta trở nên vô cùng kiều mị động nhân.

Bạch Y Nhân cũng kêu lên một tiếng, thân thể mềm mại bay lui ra phía sau,
nhưng không hiểu thế nào mà hướng nàng ta bay tới lại đúng vào vị trí của
Phương Kiếm Minh. mấy người bọn Tiếu lão đầu đang lưỡng lự chưa biết có nên
xuất thủ hay không thì Phương Kiếm Minh đã cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, bên
hông có một cỗ nội lực nhu hòa đẩy văng hắn bay lên. Hắn hoảng hốt quay đầu
nhìn lại mới nhận ra người vừa ra tay chính là sư huynh Ngô Thế Minh. Lúc này
Ngô Thế Minh đang cười hì hì, thấy hắn nhìn mình liền nháy mắt với hắn vài
cái. Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, hai người sắp đâm sầm vào nhau thì
Phương Kiếm Minh chợt kêu lớn:

- Bạch cô nương, tại hạ xin đắc tội!

Cả người chợt xoay nửa vòng, cánh tay phải nhẹ nhàng luồn qua ôm lấy vòng eo
nhỏ nhắn của nàng ta, đồng thời dưới chân sử ra Thiên Cân trụy tự từ hạ xuống.

Hai chân vừa chạm đất hắn liền vội buông tay, nào ngờ chỉ thấy Bạch Y Nhân hừ
nhẹ một tiếng trong miệng thân thể mềm mại như không có xương ngã nhào xuống.
Phương Kiếm Minh hốt hoảng vội đỡ lấy cổ nàng ta, chợt một làn hương thơm
thoang thoảng vô cùng dịu dàng mà cũng không kém phần đằm thắm tràn vào mũi
khiến hắn không khỏi cảm thấy ngây ngất. Hắn ôm lấy người ngọc thì cảm thấy cả
người nhu nhuyễn vô lực, không có một chút dấu hiệu nào chứng tỏ nàng ta đã
từng luyện qua võ công. Phát hiện này khiến hắn vô cùng kinh ngạc kêu lên:

- Bạch cô nương, cô không bị thương chứ!

Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: “Bạch cô nương, không phải ta quan tâm tới cô
mà là do Thế Minh ca giở trò quỷ mà thôi!”

Hắn cúi đầu xuống cũng chỉ nhìn thấy tấm khăn che mặt của nàng ta mà thôi, còn
diện mạo chân chính thì không thể nào thấy được. Đột nhiên hắn cảm thấy hai
bên hông bị siết túm lấy vội định thần nhìn lại thì ra tiểu mĩ nhân này đang
giang hai tay ôm chặt lấy người hắn, trong miệng rên hừ hừ. Tai hại nhất là
tiểu mĩ nhân này lại cứ dúi đầu vào ngực hắn, nhìn qua y hệt như một con chim
non đang nép vào lòng chim bố mẹ vậy khiến cho chúng nhân chỉ còn biết tròn
mắt mà nhìn. Phương Kiếm Minh lúc này mặt mũi đỏ bừng, cảm thấy cực kì xấu hổ;
chỉ hận dưới chân không có cái lỗ nẻ nào để mà chui xuống cho xong!

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nữ tử che mặt kia trông thấy Bạch Y Nhân ngã vào
trong lòng Phương Kiếm Minh vội vàng phi thân lao tới. Nhưng nàng ta còn chưa
tới nơi thì tiểu mĩ nhân đã vùng vẫy thoát khỏi người hắn nũng nịu nói:

- Ai bảo ngươi đỡ ta, ngươi thật là ngốc quá!

Phương Kiếm Minh nghe thấy ngữ khí của nàng ta tựa hồ như đầu óc bị ai đó gõ
một cái, giọng điệu vô cùng quen thuộc này được hắn giấu kín tận sâu trong tâm
linh đã nhiều năm lắm rồi. Nhất thời hắn cũng không biết làm sao chỉ đứng ngơ
ngẩn ra đó, nghĩ thầm:

“Ngữ khí thật là quen thuộc, không biết là ta đã gặp qua ở đâu! Không, không
đúng, nàng ta là Thánh nữ Ma môn, ta không thể gặp nàng ta được!”

Bạch Y Nhân vừa đứng dậy thì nữ tử che mặt kia cũng vừa tới, nàng ta quan
thiết hỏi:

- Muội muội, ngươi không sao chứ!

Bạch Y Nhân lắc đầu rồi phi thân trở lại giữa sân, đối diện với Đông Phương
Thiên Kiều lạnh lùng nói:

- Đông Phương Thiên Kiều, ngươi cũng thật hèn hạ, thừa dịp ta chưa kịp chuẩn
bị đã ra tay đánh lén, chỉ giỏi sử dụng yêu pháp mà thôi!

Cùng lúc này nữ tử che mặt cũng liếc mắt nhìn Phương Kiếm Minh một cái, Phương
Kiếm Minh thấy nàng ta nhìn mình cảm thấy vô cùng vui vẻ, đang định kiếm lời
phân trần thì đã nghe nàng ta hừ lạnh một tiếng phất áo phi thân về chỗ cũ.
Phương Kiếm Minh ủ rũ cúi đầu xoay người trở về, trong lòng không khỏi có chút
oán giận Ngô Thế Minh khiến mình mất mặt.

Lại nói Đông Phương Thiên Kiều nhìn thấy Bạch Y Nhân ỷ ôi trong lồng ngực
Phương Kiếm Minh thì trên mặt lộ ra một nụ cười kì dị, tựa như vừa ngạc nhiên
lại có pha lẫn vài phần đố kị, nét mặt vô cùng cổ quái. Nghe Bạch Y Nhân chất
vấn mình nàng ta liền cười đáp:

- Bạch muội muội, ngươi tốt xấu gì cũng là người trong võ lâm, việc chiếm
tiên cơ trong đánh nhau là chuyện bình thường, tại sao lại gọi đó là hèn hạ
được? Xem ra ngươi còn muốn đánh với ta một trận nữa phải không?

Bạch Y Nhân cười lạnh tiếp lời:

- Tất nhiên, vừa rồi ngươi ra tay bất ngờ ta có chút không phòng bị nên mới
thất thế. Bây giờ ta xem ngươi làm thế nào đánh lén được ta!

Nói rồi hai cánh tay đang buông bên hông từ từ đưa lên, đôi tay trắng muốt như
bạch ngọc lộ ra khỏi ống tay áo, bên trong làn da mềm mại ẩn hiện có một luồng
lục quang lưu động dọc theo kinh mạch cánh tay nàng ta.

Đông Phương Thiên Kiều thấy quái tượng trong cánh tay nàng ta mặt mày đổi sắc
trầm giọng hỏi:

- Ngươi tu luyện Bích Ngọc thần công?

Bạch Y Nhân cười duyên đáp:

- À, Đông Phương Thiên Kiều kiến thức quả thật bất phàm, ngay cả môn công phu
này cũng biết; khó trách có thể đẩy lui được ta. Xem chiêu!

Lời vừa ra khỏi miệng thân đã như cánh én lao lên, hai tay nhanh như chớp vỗ
thẳng xuống bả vai trái đối phương. Đông Phương Thiên Kiều mỉm cười, thân thể
mềm mại lắc nhẹ một cái, ngọc chỉ búng ra điểm vào huyệt kiên tĩnh của đối
phương. Bạch Y Nhân sao dám để nàng ta điểm trúng, chiêu còn chưa thi triển
hết đã lập tức biến chiêu. Thân còn ở trên không nàng ta đã hét lên một tiếng,
hai tay vận nội lực đánh ra liên tiếp tám chưởng, nhất thời chưởng ảnh mịt mù,
chưởng phong cuồn cuộn khiến cho Đông Phương Thiên Kiều phải lui lại mấy bước.
Sắc mặt nàng ta trở nên trầm trọng, tay trái lập tức đẩy ra tiếp Bạch Y Nhân
một chưởng.

Đương trường vang lên một tiếng chưởng thanh va chạm trầm muộn rồi hai bóng
người bay lên, tư thế vô cùng đẹp mắt. Đông Phương Thiên Kiều không đợi Bạch Y
Nhân đuổi theo đã lập tức xoay người điểm ra một chỉ, đồng thời mở miệng quát
lớn:

- Để xem Bích Ngọc thần công của ngươi lợi hại hay là Thiên La tiêu hồn chỉ
của ta lợi hại!

Nội lực từ đầu ngón tay bắn ra tạo thành một đạo chân khí vô hình công thẳng
về phía Bạch Y Nhân, đạo chân khí này quả là quỷ dị, thoạt trông đúng là vô
cùng tiêu hồn! Bạch Y Nhân thấy vậy vội vàng điểm mũi chân xuống đất mượn lực
lùi lại, chỉ khí đánh xuống mặt đất gây ra một tiếng nổ trầm trọng, hỏa quang
chớp lóe, bụi bay mù mịt, đợi đến khi bụi khói tan đi thì trên mặt đất đã hiện
ra một cái hố sâu.

Chúng nhân thấy thế đều biến sắc mặt. Phi Long Tử xem đến đây liền há miệng
cười không ngớt, sắc mặt vô cùng đắc ý.

Mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, chúng nhân chưa kịp định thần thì đã thấy
Đông Phương Thiên Kiều huy động cả thập chỉ bắn ra, chỉ khí vô hình phá không
rít lên vô cùng ghê rợn. Thân hình Bạch Y Nhân tựa như cành liễu trong gió
không ngừng đưa đẩy nhẹ nhàng lách qua khe hở của chỉ phong, khinh công quả
nhiên là siêu tuyệt thiên hạ. Đông Phương Thiên Kiều thấy thế liền cười duyên
nói:

- Bạch muội muội, ngươi chỉ dùng khinh công né tránh mà không chịu tiếp chỉ
của ta có phải là xem thường tỷ tỷ không vậy?

Nói vừa xong hai bàn tay đã thu lại, ngón trỏ bàn tay trái và ngón út bàn tay
phải xỉa ra, lập tức hai đạo chỉ khí như tia chớp bắn tới trên đầu Bạch Y
Nhân. Đồng thời nàng ta cũng phi thân lên liên tiếp bắn ra ba đạo chỉ khí từ
các ngón cái và ngón vô danh của tay trái vói ngón giữa bàn tay phải. Trên có
hai đạo chỉ khí, dưới lại có ba đạo khác đang ép tới, quả thật Bạch Y Nhân chỉ
còn mỗi một cách là ngạnh kháng mà thôi.

Bạch Y Nhân thấy Đông Phương Thiên Kiều sử ra tuyệt chiêu bức mình phải trực
diện tiếp chiêu cũng không chút e ngại, miệng hừ lạnh một tiếng đồng thời song
chưởng lập tức múa lên nhanh chóng đẩy ra mấy chưởng ngăn chặn chỉ phong của
đối phương rồi quát lớn:

- Tới hay lắm!

Lời còn chưa dứt hai tay đã đẩy ra liên tiếp ba chưởng, khi đánh ra ba chưởng
này cả hai bàn tay Bạch Y Nhân đều trở nên xanh biếc, trông vô cùng kì dị. Nội
lực hùng hậu từ song chưởng của nàng ta tràn ra bao phủ tầng không tạo thành
một tầng phòng ngự vô cùng kiên cố tiếp đón ba đạo chỉ khí tới sau.

“Uỳnh!!!!!!!!”

Một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên, Bạch Y Nhân hét dài một tiếng, tựa
như cánh chim én bay vút lên cao năm trượng, đôi bàn tay xanh biếc liên tục bổ
xuống mười chưởng. Mười đạo chưởng lực liên tiếp tựa như sấm vang chớp giật,
sóng gió cuồn cuộn lao về phía Đông Phương Thiên Kiều, trong phương viên mấy
trượng đều bị luồng nội lực khổng lồ này bao phủ, võ công cỡ này thật khiến
người ta khiếp đảm kinh hồn. Đông Phương Thiên Kiều cũng không chậm trễ xoay
người bắn ra mười đạo chỉ khí công thẳng vào chưởng lực của đối phương. Mặc dù
chỉ khí của nàng ta vô cùng sắc bén, chỉ phong rít lên vô cùng chói tai nhưng
dù sao cũng không thể dũng mãnh bằng chưởng lực được, giống như là tiểu xà gặp
đại mãng vậy, tình hình có vẻ vô cùng hung hiểm.

Thiên La tiêu hồn chỉ quả nhiên không hổ là tuyệt học danh chấn thiên hạ, thân
hình nàng ta nương theo chỉ phong nhẹ nhàng trôi đi. Chưởng lực của Bạch Y
Nhân không có cách nào chạm vào người nàng nhưng ngược lại nàng ta muốn dùng
chỉ khí đả thương đối phương cũng là vô vọng.

Hai người áp sát không ngừng công kích lẫn nhau, trong mắt người ngoài thì tựa
như hai tiên nữ đang bay múa trên trời vậy. Nội lực giao phong, kình khí lan
tỏa khiến không gian trong phạm vi mười trượng trở nên mịt mù hư ảo, những
người công lực kém cỏi từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hai đạo bóng mờ đang bay
lượn mà thôi. Phần ít những người có thể quan chiến rõ ràng đều là đại hành
gia trong võ học thấy vậy không khỏi biến sắc mặt, Hai người này nội lực hùng
hậu, thân thủ siêu việt chúng nhân thật khiến cho bọn họ cảm thấy âm thầm
khiếp sợ. Mặc dù hai người này thân là Công chúa Ma giáo và Thánh nữ Ma môn
nhưng tuổi tác cũng chỉ chừng mười sáu mười bảy mà thôi. Cho dù họ có học võ
từ trong bụng mẹ, thông minh tuyệt thế cũng không có cách nào đạt tới mức võ
công như thế này. Hơn nữa về phương diện nội công thì nữ nhân tu luyện khó
khăn hơn nam nhân rất nhiều, từ trước tới nay chưa từng nghe nói có vị nữ hiệp
nào đạt tới cảnh giới võ học tối cao mà nội lực có thể siêu việt qua những nam
nhân cùng cấp bậc với họ! Cảnh tượng hôm nay thật khiến người ta rúng động tâm
can!

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=33#ixzz3OCm0Mcz9


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #137