Người đăng: Reapered
Han tử xấu xi nọ thủy chung vẫn khong mở miệng, cổ tay nhich động lập tức song
cau bay mua, cước đạp một loại bộ phap ki quai, mỗi cau đanh ra đều vang len
một tiếng như tiếng sấm vang rền giữa trời khong. Cau phong ập đến mặc du chưa
thể tổn thương Trịnh Khả Trang nhưng cũng khiến hắn hết sức đau đầu. Han tử
xấu xi nọ so với Trịnh Khả Trang con đau đầu hơn, "Phan than thac cốt thủ" của
Trịnh Khả Trang khong phải la loại vo cong binh thường, chỉ cần hắn khong cẩn
thận một chut la sẽ trung chieu. Đến khi đo khớp xương cung kinh mạch khong bị
hủy mới la lạ, cho du vo cong khong bị phế thi tu vi cũng sut giảm chẳng con
bao nhieu. Du luc đo vẫn sử ra được bộ cau phap nay nhưng uy lực thi chẳng con
la bao.
Han tử xấu xi so ra con cẩn thận hơn Trịnh Khả Trang rất nhiều, chỉ la tren
mặt hắn luc nao cũng giữ vẻ lạnh lung vo cảm khiến cho ngoại nhan khong ai
nhin ra được hắn đang nghĩ gi trong long.
Chỉ trong chớp mắt hai người đa trao đổi hơn mười chieu. Trịnh Khả Trang than
la Pho bảo chủ Phi Ưng bảo lại bị han tử vo danh nay cầm tay cầm chan rất bực
minh, hắn nghĩ thầm: "Ta đường đường la một Pho bảo chủ, chẳng lẽ lại khong
đấu lại một ten tiểu tử vo danh như ngươi!"
Hắn khong kien nhẫn được nữa, hai mắt long len; tay phải lật lại bổ ra một
chưởng, chưởng phong lướt qua than hinh Han tử xấu xi chợt run len. Trảo trao
của Trịnh Khả Trang nhanh như chớp chụp lấy cổ tay phải của đối phương. Han tử
xấu xi thấy hắn mạo hiểm như vậy cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, tay phải thu về
tay trai xỉa ra một cau đam thẳng vao long ban tay đối phương. Trịnh Khả Trang
chợt mở miệng cười ha hả, ban tay năm ngon đang khum lại chợt xoe ra, từ
chưởng tam thổ ra một đạo chan khi chấn lệch mũi cau, ngay sau đo cả người
lướt tới ngũ trảo nắm chặt lấy cổ tay đối phương. Han tử xấu xi đang định đanh
tiếp cau kia ra thi đa nghe Trịnh Khả Trang giận giữ quat lớn một tiếng đồng
thời gia tăng kinh lực. Han tử xấu xi liền cảm thấy cổ tay đau đớn khong chịu
nổi, giống như vừa bị một thiết chuy đanh trung vậy, đau đến nỗi cả người run
len, tren mặt toat mồ hoi hột.
Trịnh Khả Trang cười lạnh một tiếng rồi noi:
- Ngươi chịu thua chưa?
Han tử xấu xi dung anh mắt lạnh lung nhin Trịnh Khả Trang, Trịnh Khả Trang bị
Han tử xấu xi nhin đến phat lạnh trong long, hắn hơi sợ hai lại cang nắm chặt
tay hơn. Chợt nghe một tiếng "đinh" ben nhọn vang len, thi ra Han tử xấu xi nọ
đa thả thanh cau từ trong tay trai xuống, đồng thời lạnh lung noi:
- Ngươi con khong buong tay?
Trịnh Khả Trang rung cổ tay đẩy mạnh Han tử xấu xi lui ra sau, vừa nghĩ đến
anh mắt hận thu luc nay liền nghiến răng nghiến lợi. Nếu khong nhan cơ hội nay
giết hắn đi hoặc chi it la phế vo cong của hắn tức la đa lưu lại hậu họa vo
cung.
Ý niệm xoay chuyển trong đầu hắn lập tức động than đuổi theo, một đạo chưởng
lực cực ki hung manh vỗ thẳng xuống thien linh cai của Han tử xấu xi. Mọi
người thấy vậy đều keu len kinh hai, Tiếu lao đầu giận giữ quat lớn một tiếng:
- Trịnh Khả Trang, khong được giết người!
Chưa kịp nghĩ thi một đạo chưởng lực như nui đa ap đến, thủ chưởng của Trịnh
Khả Trang chỉ con cach đỉnh đầu của Han tử xấu xi co nửa tấc ma thoi. Da đầu
của Han tử xấu xi đa bị chưởng phong sắc ben cắt qua khiến mau chảy thanh dong
thế như vẻ mặt của hắn vẫn khong chut thay đổi, cũng khong hề co hanh động
phản khang nao. Trịnh Khả Trang nghe thấy tiếng chưởng phong đang ap đến sau
lưng thầm hit vao một hơi rồi xoay người lại, hai tay lien hoan bổ ra bốn
chưởng. Đương trường vang len một trang chưởng thanh va chạm vo cung choi tai,
nửa than tren của Trịnh Khả Trang lắc lư như cay lau trong gio, rau toc tan
loạn trong qua như la đang đien cuồng vậy nhưng vẫn khong lui lại một bước
nao. Tiếu lao đầu đang ngồi tren mặt đất toan than cũng run len nhe nhẹ, trong
long nghĩ thầm: "Tiểu tử nay nội lực khong kem!"
Thấy Han tử xấu xi nọ cũng chỉ bị rach da chảy mau chứ khong phải chịu thương
tổn gi lớn, Tiếu lao đầu yen tam lớn giọng chất vấn:
- Trịnh Khả Trang, hắn đa nhận thua ngươi cần gi phải truy tận sat tuyệt!
Trịnh Khả Trang chỉ cười lạnh vai tiếng rồi trừng mắt nhin Tiếu lao đầu một
cai, khong noi gi. Han tử xấu xi nhin Tiếu lao đầu một cai rồi nhặt nốt thanh
cau rơi tren mặt đất phi than bỏ đi.
Đương trường ai cũng thấy rất ro rang, Han tử xấu xi nọ đa nhận thua, thậm chi
cả vũ khi cũng buong bỏ nhưng Trịnh Khả Trang vẫn khong chịu thoi, quyết giết
hắn cho bằng được. Loại hanh động mượn gio bẻ măng nay khiến quần hung vo cung
khinh thường, khong it người con mắng hắn la kẻ vo sỉ. Trịnh Khả Trang chỉ yen
lặng đứng đo, hai tay chắp lại sau lưng, cặp mặt hơi he để lộ ra anh mắt lạnh
lẽo; hắn đang chờ co người tiến len khieu chiến!
Chợt nghe co một tiếng cười hăng hắc vang len, một than ảnh lao ra giữa bai,
Phương Kiếm Minh vội nhin kĩ mới thấy hoa ra người nay chinh la Phong trưởng
lao của Ma mon. Trịnh Khả Trang thấy người nay liền chắp tay hỏi:
- Ton gia la vị nao trong Ma mon?
Phong trưởng lao cười lạnh đap:
- Lao phu chinh la Phong trưởng lao của Ma mon - Phong Cong Độ. Phan than
thac cốt thủ của Trịnh lao đệ quả nhien la danh bất hư truyền!
Trịnh Khả Trang nghe Phong Cong Độ noi vậy liền cười ha hả tiếp lời:
- Noi hay lắm, noi hay lắm! Cẩm chưởng của Phong trưởng lao cũng la Vo lam
nhất tuyệt, như nhau như nhau thoi!
Ngo Thế Minh đang đứng ben cạnh Phương Kiếm Minh thấy hai ten nay khong ngừng
tang bốc lẫn nhau khong nhịn được khinh thường keu lớn:
- Hai vị khong nen noi nhảm lam gi, muốn tỉ thi thi xin nhanh một chut. Luc
nay cũng đa trưa rồi, con co rất nhiều người muốn xuất trang nữa đo!
Hai người nay nghe thế liền hung hăng trừng mắt với Ngo Thế Minh, Ngo Thế Minh
cũng chỉ cười cười ngo lơ, giả bộ như khong nhin thấy
Phong Cong Độ nhin sang Trịnh Khả Trang, mở miệng het lớn một tiếng, song
chưởng tựa như con thoi đanh ra. Trịnh Khả Trang cũng khong chịu yếu thế lập
tức vung chưởng dĩ chieu đối chieu. Song chưởng chạm nhau lập tức vang len một
tiếng chưởng phong trầm đục, hai người đều xoay người lui ra sau. Phong Cong
Độ cười ha hả noi:
- Trịnh lao đệ nội cong thật khong kem!
Trịnh Khả Trang cũng cười lạnh một tiếng đap:
- Cũng vừa đủ đối pho với ngươi thoi!
Hai người cơ hồ cung luc nhảy len, chỉ trong chớp mắt lăng khong đa tung ra
bảy, tam chieu. Một ben thi triển Cẩm chưởng, ben kia cũng sử tuyệt học Phan
than thac cốt thủ ra dĩ bạo đối bạo khong chịu kem nửa phần. Hai người khong
ngừng di động cước bộ đảo chuyển phương vị khong ngừng. Trịnh Khả Trang chan
vừa chạm đất liền điểm nhẹ một cai mượn lực tung người len lộn vong trong
khong trung rơi xuống phia sau lưng Phong Cong Độ, một tay lập tức vươn ra như
muốn chế trụ huyệt đạo tren lưng đối phương vậy. Phong Cong Độ đau co thể bị
hắn chế trụ dễ dang như vậy lập tức lấy eo lam trục sử ra một thức Thiết bản
kiều nhẹ nhang tranh khỏi, hai tay cũng khong chậm trễ đẩy ra một chưởng.
Chưởng phong uy manh vo cung, Trịnh Khả Trang khong dam ngạnh đối vội vang sử
ra một thức "Cap tử phien than" nhanh chong ne sang một ben. Phong Cong Độ
được thế khong bỏ, chan trai đảo qua xuất cước đa xeo vao hong đối thủ. Trịnh
Khả Trang biết cước nay vo cung hung manh, nếu bị đanh trung thi xương sườn sẽ
lập tức bị nat vụn nen khong dam chần chừ, than hinh nhoang len xoay người lui
lại nửa bước vừa vặn tranh khỏi một cước nay của đối phương, song trảo khong
chậm trễ đưa len đon lấy cổ chan đối phương.
Sự việc xảy ra chớp nhoang, mọi người chỉ nghe "Phịch" một tiếng thi đa thấy
Trịnh Khả Trang giữ chặt lấy cổ chan đối phương. Khong đợi hắn kịp phat lực
Phong Cong Độ đa mượn lực tung người len, hữu chưởng nhanh như chớp vỗ xuống
bả vai Trịnh Khả Trang. Trịnh Khả Trang ren len một tiếng, hai tay dung lực
đẩy văng Phong Cong Độ ra rồi lui lại het len:
- Họ Phong kia, ngươi thật la hen hạ!
Noi rồi mở miệng oi ra một ngụm mau. Phong Cong Độ rơi xuống đất hai chan cũng
run run, hắn khong miễn cưỡng được phải ngồi xuống hai tay đặt tren gối trợn
mắt cả giận noi:
- Lao phu hen hạ thế nao?
Trịnh Khả Trang hung hăng trừng mắt với hắn, một tay om lấy đầu vai ngồi xuống
am thầm điều tức. Hắn trung một chưởng của đối phương khiến cho khi huyết soi
trao, Cẩm chưởng thật khong phải la loại vo cong dễ chịu gi. Mặc du chịu một
chưởng của đối phương nhưng hắn cũng khong thiệt, cổ chan Phong Cong Độ đa bị
trung Phan can thac cốt thủ của hắn, cho du khong thể đanh gay xương cốt nhưng
trong vong ba thang cũng kho co thể đi lại binh thường.
Hai người bọn họ sau một hồi giao tranh rơi vao cục diện lưỡng bại cau thương
khiến cho chung nhan ồn ao mất một luc, Tiếu lao đầu cũng khong biết phải xử
lý như thế nao cho phải thi chợt nghe một giọng cười lớn vang len, một than
ảnh khổng lồ từ giữa khong trung sa xuống giữa san, một đoi thiết tụ phất qua
lập tức chấn nat mấy tảng đa xung quanh thanh từng mảnh, người nay ngửa mặt
len trời cười ha hả noi:
- Cong phu của cac ngươi thật qua kem cỏi, khong xứng cho ta động thủ. Nếu ai
co thể đỡ được một chieu thiết tụ của ta lao phu lập tức rời đi, tuyệt đối
khong co ý gi với Thien Ha bảo lục nữa!
Mọi người vội chu ý nhin lại mới thấy, người nay chinh la Trọng Dương lao nhan
của Hoang Sơn phai, thế nhưng nhan sĩ ở đay cũng khong nhận ra hắn; chỉ thấy
Vl cung kinh đứng sau lưng hắn liền tưởng rằng ong ta chỉ la một nguyen lao
nao đo của Hoang Sơn phai, nao ai ngờ ong ta chinh la đương kim chưởng mon của
Hoang Sơn phai. Than phận chưởng mon nay noi ra cũng khong phải la hữu danh vo
thực.
Tiếu lao đầu co noi qua, nếu la cao thủ cung cấp bậc với bọn họ thi khong tham
gia đoạt bảo. Nhin thoang qua thi tuổi tac Trọng Dương lao nhan cũng chỉ tương
đương với mấy người bọn họ nhưng thực ra con it tuổi hơn nhiều lắm, noi cho
cung thi Trọng Dương lao nhan cũng chỉ co thể tinh la van bối của mấy người ma
thoi. Nếu đa khong phải la cao thủ cung cấp bậc như họ hay noi cach khac cac
cao thủ hơn trăm tuổi khong được ra tay thi Trọng Dương lao nhan năm nay mới
chỉ tam mươi đương nhien co thể xuất đầu rồi. Bất qua co rất it người biết về
ong ta, chỉ nghe noi ong ta la một cao nhan thế ngoại của Hoang Sơn phai ma
thoi. Nhiều người đang thầm oan trach hắn khong nen ra tay, thật ra với than
phận chưởng mon của ong ta du gi cũng khong nen xuất trang; đệ tử hắn xuất
trang một lần đa la đủ lắm rồi, hắn lại con muốn đich than đọat bảo nữa thi
thật la qua đang. Nhưng ở đay du cho co người bất binh thi cũng co thể lam gi
chứ, thế gian nay la cường thực nhược nhục!!!
Ông ta đứng đo, một đoi tay ao buong dai luc nay cứng đờ như la sắt thep vậy,
dễ dang đập nat mấy tảng đa tren mặt đất thi khong it người giật minh. Lao
nhan nay co khong it hơn một giap cong lực, thấy vậy nen khong co ai dam ra
ứng chiến. Trọng Dương lao nhan thấy khong ai chịu ra trong long co chut đắc
ý, ong ta quay sang nhin Phương Kiếm Minh khieu khich, ý tứ rất ro rang. Lần
trước hai người mới chỉ giao tranh co vai chieu đa bị Manh hiệp Hoa Tự Lưu
ngăn cản lam hỏng chuyện tốt của ong ta. Manh hiệp Hoa Tự Lưu giờ cũgn ở đay,
nếu hắn cũgn muốn đoạt bảo thi giải quyết luon một thể. Nhưng nhin đi nhin lại
thi vẫn khong thấy Hoa Tự Lưu co ý xuất thủ ma lặng lặng ngồi một ben, cũng
khong chịu noi chuyện với ai, khong biết la trong logn đang nghĩ gi.
Phương Kiếm Minh thấy Trọng Dương lao nhan mạnh miệng như vậy cũng chỉ cười
trừ chứ khong co hanh động, chợt từ trong đam đong co một giọng cười lạnh vang
len:
- Trọng Dương lao nhan, người khac co thể sợ ngươi nhưng bổn cong tử thi
khong. Ngươi co bản lanh gi thi cứ đưa hết ra đi, bổn cong tử sẽ bồi tiếp hết!
Theo tiếng noi một thanh nien hoa phục từ trong đam đong thong thả đi ra giữa
trường. Phương Kiếm Minh thấy thanh nien nay liền nhận ra hắn chinh la một
người trong nhom của Long Bich Van đem đo, người nay chinh la người được Hoa
Tự Lưu keu la Vũ Văn Kien. Hắn ta đi tới trước mặt Trọng Dương lao nhan chỉ
con cach một trượng thi dừng lại ngửa mặt len nhin Trọng Dương lao nhan, tren
mặt hiện ro vẻ ngạo nghễ. Trọng Dương lao nhan thấy hắn vạch ro than phận của
minh liền khiến bốn phia nổi len một trận ban luận ồn ao, khuon mặt gia nua
hơi ửng đỏ quat lớn:
- Tiểu bối vo tri, dam ở trước mặt lao phu tự xưng la "bổn cong tử", sư phụ
ngươi la ai?
Vũ Văn Kien cười ha hả đang định đap lời thi từ trong đam đong lại co người
trả lời thay hắn:
- Hắn la nhi tử của trang chủ Bạch Đa sơn trang Vũ Văn Tu Lam, cũng la một
trong Vo lam thập đại cong tử, xưng la Vũ Văn Kien. Trọng Dương lao nhan,
ngươi la chưởng mon nhất phai, thế nao lại khong nhin ra hắn vậy?
Chung nhan nghe xong lời nay liền dung anh mắt kinh dị nhin Vũ Văn Kien, Bạch
Đa sơn trang trang chủ Vũ Văn Tu Lam gần hai mươi năm qua rất co tiếng tăm. Vũ
Văn Kien lại la một trong Vo lam thập đại cong tử, mặc du danh tiếng chưa thể
bằng cha hắn nhưng trong vong một năm gần đay cũng được rất nhiều nhan sĩ vo
lam chu ý. Nghe noi vo cong của Vũ Văn Kien đa co được tam phần hỏa hầu của
cha hắn, trong lớp thanh nien đồng lứa cũng co thể coi la một trong những cao
thủ đỉnh phong. Hắn co thể được bai danh vao nhom Vo lam thập đại cong tử cho
thấy con người nay cực ki khong đơn giản.
Trọng Dương lao nhan nghe giọng noi nay vang len khong cần quay lại nhin cũng
biết đo la Hoa Tự Lưu, luc trước hai người giao chiến bất phan thắng bại, lại
vi Tiếu lao đầu bay tro tinh hinh khẩn cấp nen đanh dừng lại, ma Hoa Tự Lưu
cũng khong ưa hắn nen mới buong lời cham chọc.
Trọng Dương lao nhan hừ lạnh một tiếng khong them đap, ong ta quay sang nhin
Vũ Văn Kien noi:
- Ta nghe danh của Vũ Văn Tu Lam cha ngươi đa lau nhưng vẫn chưa co cơ hội
gặp mặt, khong biết cogn phu của hắn thế nao. Ngươi la một trong Vo lam thập
đại cong tử chắc la vo cong cũng khong tệ, ngươi thật sự muốn giao đấu với lao
phu sao?
Vũ Văn Kien cười noi:
- Ngươi khong phải noi nếu co ai tiếp được một kich thiết tụ liền bỏ đi sao,
lời nay rốt cuộc la tinh hay khong tinh?
Trọng Dương lao nhan trừng mắt nhin hắn trầm giọng noi:
- Lao phu than la chưởng mon nhất phai đau co thể tuy ý xuất ngon!
Vũ Văn Kien lại cười tiếp lời:
- Nghe noi Hoang Sơn phai cac ngươi thanh danh vi kiếm nhưng hom nay lại phế
bỏ cong phu đo đi co phải la ngu xuẩn lắm khong!
Trọng Dương lao nhan nghe vậy cũng khong giận chỉ cười lạt đap:
- Tiểu tử ngươi con vo tri lắm, co dam tiếp một chieu thiết tụ của ta thi
hẵng noi tiếp!
Vũ Văn Kien kieu ngạo noi:
- Được, bổn cong tử sẽ tiếp ngươi một chieu thiết tụ vậy!
Trọng Dương lao nhan lại noi:
- Ta xuất thủ một chieu thiết tụ, chỉ cần ngươi khong bị thương lao phu lập
tức quay đầu rời đi. Nếu ngươi bị thương cho du la thương thế nhẹ cũng phải
lui xuống, ngươi dam đap ứng khong?
Vũ Văn Kien đap:
- Nếu như ta bị thương la do ta học nghệ khong tinh. Trọng Dương lao nhan,
bổn cong tử thật muốn biết xem ngươi rốt cục co bao nhieu bản lĩnh ma khẩu khi
lại lớn như vậy!
Trọng Dương lao nhan cười hăng hắc nhảy tới một bước, đoi thiết tụ chậm rai
căng phồng len, ống tay ao thẳng tắp như một ống tieu lớn, khong biết la ben
trong đang cất giấu sat chieu lợi hại gi. Vũ Văn Kien khong dam sơ ý vội vận
toan than nội gia chan lực, hai mắt nhin chằm chằm vao cặp trường tụ của đối
phương. Trường tụ của Trọng Dương lao nhan vừa dai lại vừa mỏng nhưng nhin qua
lại như một tấm thiết bản, từ đo co thể thấy được người nay nội lực cực ki
tham hậu. Chung nhan quan chiến đều mở lớn hai mắt nhin chằm chằm vao hai
người giữa trường. Chợt nghe Trọng Dương lao nhan thet dai một tieng, than
hinh di động như cơn lốc, đoi thiết tụ tựa như anh chớp quet ra, giống như một
đoi canh en chao minh lao vao Vũ Văn Kien. Vũ Văn Kien thấy một chieu nay cũng
khong co gi thần bi liền cười lạnh một tiếng, nhanh tay rut bảo kiếm rồi lập
tức động than, một kiếm xuất ra đam xeo len, mũi kiếm lay động mang theo han
mang nhằm thẳng vao đoi thiết tụ của Trọng Dương lao nhan. Trọng Dương lao
nhan liền cười ha hả noi:
- Vũ Văn tiểu tử, ngươi tưởng rằng đạo hạnh của lao phu chỉ co chừng ấy thoi
sao!
Mọi việc diễn ra chớp nhoang, mọi người con chưa kịp nhin xem chuyện gi xảy ra
thi đa nghe "Uỳnh" một tiếng, than hinh Vũ Văn Kien khong ngừng đảo lộn trong
khong trung rơi vao giữa đam đong. Chỉ một chieu ma đa bị chấn bay hơn mười
trượng co thể thấy thiết tụ của Trọng Dương lao nhan uy lực vo cung, cho du Vũ
Văn Kien la một trong Vo lam thập đại cong tử cũng khong đỡ nổi một chieu. Vũ
Văn Kien từ trong đam đong bước ra sắc mặt tai nhợt, tren khoe miệng con rỉ ra
một tia mau; hắn mở miệng cười ha hả rồi noi:
- Trọng Dương lao nhan quả khong hổ la chưởng mon nhất phai, tại hạ nhận
thua!
Thật ra hắn thua Trọng Dương lao nhan cũgn khong tinh la mất mặt mũi, với than
phận va danh vọng của Trọng Dương lao nhan hắn lam được tới mức nay đa la
khong tệ rồi.
Trọng Dương lao nhan cũng cười cười đap:
- Kiếm phap của Vũ Văn hiền chất quả nhien la khong tệ, suýt chut nữa lao phu
đa bị bức lui rồi. Bai phục, bai phục!
Vũ Văn Kien nghe vậy tren mặt loe len một ý cười quỷ dị, quay người đi vao
trong đam đong, hắn quay sang noi nhỏ với thanh nien cực ki tuấn tu đi cung
vai cau lập tức người nay quay sang nhin Trọng Dương lao nhan, tren mặt hiện
ro vẻ kinh hai.
Một man vừa rồi chung nhan khong ai hiểu Trọng Dương lao nhan vi sao lại co
thể vừa đẩy lui Vũ Văn Kien vừa đả thương hắn, cả nhom mấy người Tiếu lao đầu
cũng khong thể nhin ra hắn đa lam thế nao, Phi Long Tử cũng vậy. Với trinh độ
của bọn họ ma cũng khong thể truy xet thi con noi gi đến mấy ten ở vong ngoai!
Phương Kiếm Minh quay sang nhin Hoa đại ca một chut chỉ thấy hắn luc vẫn bảo
tri vẻ mặt cười cười on hoa, nhưng anh mắt lại quỷ dị nhin Trọng Dương lao
nhan. Phương Kiếm Minh thấy thai độ hắn ki lạ như vậy liền thấp giọng hỏi nhỏ:
- Hoa đại ca, ngươi đang cười gi vậy? Chẳng lẽ huynh đa nhận ra điều gi sao?
Hoa đại ca cũng chỉ gật đầu chứ khong noi. Phương Kiếm Minh thấy vậy trong
long khong khỏi chấn động, nhan lực của người nay thật sự qua lợi hại. "Cao
thủ Thien - Địa nhị bảng đều khong nhin ra vậy ma hắn chỉ liếc mắt qua liền
nhận ra được điểm bất thường. Nhan lực nay sợ rằng tren đời khong con ai hơn
nữa, kho trach hắn co thể ngồi vững vang tren ngoi vị Bang chủ Cai Bang!" -
Phương Kiếm Minh nghĩ thầm trong long.
Sau khi đanh bại Vũ Văn Kien Trọng Dương lao nhan lộ ra vẻ mặt cực ki đắc ý
nhin quần hung, ra vẻ duy nga độc ton. N tm thấy vẻ cuồng ngạo của hắn đang
định xuất trang thi đa co người bước ra trước, người nay mở miệng noi:
- Tại hạ Địch Hướng Thu, xin thỉnh giao tiền bối!
Trọng Dương lao nhan nhin sang mới thấy tren người hắn con giắt theo một cai
tiểu phiến mau bạc thi lập tức ngẩn người hỏi:
- Ngươi la người của Ngan Phiến mon?
Địch Hướng Thu cười đap:
- Khong sai, tại hạ la đệ tử của Ngan Phiến mon!
Trọng Dương lao nhan lại hỏi tiếp:
- Thanh thủ Ha Phi la thế nao với ngươi?
Địch Hướng Thu lại đap:
- Ông ấy la sư thuc tại hạ!
Trọng Dương lao nhan nghe vậy liền a len một tiếng tỏ vẻ đa hiểu rồi tiếp tục
noi:
- Ngan Phiến mon la một trong tứ đại ẩn mon, cong phu cao tham kho lường.
Chẳng nhẽ ngươi cũng muốn đoạt bảo sao?
Địch Hướng Thu cười cười đap:
- Bảo vật khong phải dễ thấy. Huống chi đối với người học vo chung ta thi Vo
học bảo điển chinh la tam nguyện lớn lao nhất. Tại hạ khong dam dấu, thấy
Thien Ha bảo lục trong long cũng co chut xuc động, khong thể lam gi hơn la đắc
tội với tiền bối!
Trọng Dương lao nhan cười ha hả noi:
- Khong sai, chỉ cần la người trong vo lam thi ai lại khong co long ham muốn
với cac loại vo học bảo điển nay chứ. Được, ta sẽ thanh toan cho ngươi!
Noi vừa dứt lời một đoi thiết tụ đa như tia chớp bắn ra, vẫn la chieu luc đầu
ogn ta dung để đanh trọng thương Vũ Văn Kien, kinh phong xe gio vo cung manh
liệt. Địch Hướng Thu lập tức dậm chan tung người len khong, vận song chưởng
mua len nhanh như gio, chỉ thấy song chưởng của hắn chợt phan lam hai, từ hai
lại phan thanh bốn, bốn thanh tam, tam thanh mười sau… chỉ trong chớp mắt
chưởng ảnh đa bao phủ ngập trời, chưởng phong cuồn cuộn, xung quanh ba trượng
đều nằm trong phạm vi cong kich của hắn. Trọng Dương lao nhan bị chưởng ảnh
của Địch Hướng Thu bao vay nhất thời chưa thể thoat ra.
Trọng Dương lao nhan sắc mặt khong đổi, một đoi thiết tụ khong chut do dự phất
len ngạnh khang. Lập tức đương trường vang len một tiếng nổ vo cung manh liệt,
chưởng ảnh ngập trời của Địch Hướng Thu biến mất tựa như ảo ảnh vậy. Một chieu
nay co thể noi la thế tựa sấm set, kinh phong tỏa ra xung quanh tạo thanh từng
lan song xung kich vo cung mạnh mẽ. Địch Hướng Thu phải khong ngừng thối lui
để hoa giải dư kinh con sot lại, đến bước thứ sau hắn mới co thể ngầm vận
chuyển một hơi chan khi, am thầm sử Thien can trụy trụ vững tại chỗ. Những
tảng đa bị kinh phong giao chiến quet tới chỗ hắn đều bị hắn một cước đa nat!
Một chieu Thiết tụ nay của Trọng Dương lao nhan mấy người bọn Tiếu lao đầu đều
nhin ro, trong long bọn họ đều nghĩ thầm: "Chẳng lẽ Trọng Dương lao nhan nay
đa tu luyện tới cảnh giới Thien đạo rồi sao? Tại sao cong phu Thiết tụ của hắn
lại lợi hại như vậy, chẳng lẽ từ trước đến giờ hắn vẫn che giấu cong phu chan
chinh hay sao?"
Bọn họ đang lam vao trầm tư thi chợt nghe ben cạnh vang len một giọng cười
nhẹ, quay sang nhin liền thấy người gọi la Hoa đại ca kia đang nở một nụ cười
vo cung cao tham. Mọi người thấy thế đều ngẩn người ra, Trọng Dương lao nhan
thấy vẻ mặt cao tham kho lường của Hoa đại ca cảm thấy co chut kho chịu, khong
nen được bực bội hỏi:
- Cac hạ chẳng lẽ đa nhin ra cong phu Thiết tụ của lao phu? Nếu như vậy sao
khong thượng trang thử một lần"
Hoa đại ca nghe vậy liền cười lạt mấy tiếng rồi noi với Trọng Dương lao nhan:
- Thần cong Thiết tụ của Trọng Dương tiền bối quả thật la lợi hại, co thể noi
la đa thể hiện hết sự huyền ảo của Vo học. Bội phục bội phục!
Trọng Dương lao nhan nghe lời khen ngợi của hắn ma chẳng hiểu chuỵện gi đang
xảy ra, co một loại cảm giac như la thụ sủng nhược kinh vậy! Thế nhưng trong
long Trọng Dương lao nhan lại vo cung đắc ý, tren mặt khong nhịn được lộ ra
một vẻ cuồng ngạo vo cung!